Vi Thanh cũng không ngăn cản, khua tay nói:
– Như vậy tùy nhị vị, nhưng mà ta trịnh trọng mời hai vị, hy vọng Phong Vân bảng lần này có thể nhìn thấy thân ảnh hai vị.
Nội tâm hai người chấn động, nhưng nhìn qua đôi mắt lạnh nhạt của Vi Thanh thì nội tâm phát lạnh, vội vàng nói:
– Nhất định, nhất định!
Nói xong, nếu không dám dừng lại, hóa thành hào quang bay đi.
Diêu Kim Lương nhìn qua hai người biến mất ở chân trời, lúc này mới lên tiếng:
– Hai người này thực lực xem như không tệ, những năm gần đây chắc có tiến bộ không nhỏ.
Vi Thanh nói:
– Nếu không phải ta cố tình mời chào bọn họ, cũn sẽ không nói nhảm nhiều như thế. Làm sao ngươi tới trễ như vậy? Lần này lang hoàn thiên mở ra không đơn giản, thu Ngọc Thư các xong chúng ta còn làm chính sự.
Diêu Kim Lương cười hắc hắc, nói:
– Đúng là chậm trễ.
Lần này hắn mới xoay người, ôm quyền chào Vi Vô Nhai:
– Bái kiến Vô Nhai đại nhân.
Vi Vô Nhai vung tay lên xem như chào hỏi, nói:
– Tất cả do Vi Thanh chỉ huy, ta chỉ đi theo.
Diêu Kim Lương thu hồi ánh mắt, nhìn qua người La Thanh Vân một vòng, đồng tử hơi co lại, lãnh ý hiện ra, khẽ nói:
– Tiểu tử này là ai, bộ dáng ngạo mạn nha, ai nhìn cũng không thoải mái.
Lý Dật đứng cạnh La Thanh Vân, ánh mắt Diêu Kim Lương nhìn qua thì thần thái nịnh nọt, cúi đầu cười làm lành.
Mà La Thanh Vân áo dài bồng bềnh, đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt, làm cho Diêu Kim Lương có chút không vui.
– Hắc hắc, hắn chỉ có bộ dáng ngạo mạn này mà thôi, cho tới bây giờ không coi ai ra gì, không đặt ai vào trong mắt.
Lý Dật thấy Diêu Kim Lương không có hảo ý, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng châm ngòi thổi gió.
– Ah? Không đặt bất cứ kẻ nào vào trong mắt, khặc khặc, thật sự là quá xấu tính mà.
Sắc mặt Diêu Kim Lương lạnh lẽo, một bước đi về phía La Thanh Vân, sát khí cuồng bạo bộc phát.
La Thanh Vân lui ra phía sau hai bước, một tay nắm chặt nắm đấm, sát khí bốc lên cuồn cuộn.
Bành!
Một đạo ánh sáng màu xanh nổ tung trong lòng bàn tay, đánh tan sát khí cuồn cuộn trên người Diêu Kim Lương biến mất vô tung.
– Ân!
Sắc mặt Diêu Kim Lương trầm xuống, đồng thời nội tâm khiếp sợ, hắn cũng biết lai lịch và thân phận La Thanh Vân, nói:
– Hảo tiểu tử, quả thật không biết trời cao đất rộng!
Táng Vân Thú mở mồm gào rú một tiếng, yêu khí hóa thành cương phong quét qua, giống như băng tuyết bắn ra ngoài.
– Đủ rồi!
Vi Thanh không vui, trầm giọng quát lên, năm ngón tay lăng không một trảo, nhanh chóng đánh tan cương phong áp tới.
– Đã chậm trễ thời gian, còn định ồn ào tới bao giờ nữa?
Ánh mắt Diêu Kim Lương bắn ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào La Thanh Vân nói:
– Tạm thời dung túng ngươi một lần, lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy.
La Thanh Vân vẫn không thốt một tiếng, chỉ hừ lạnh sau đó khôi phục bình thường.
Vi Thanh nói:
– Chúng ta ra tay, đừng chậm trễ thời gian nữa.
Dứt lời liền bay tới chỗ Ngọc Thư các, sau khi bước tới mấy bước thì cảm thấy cái gì đó, quay đầu lại vẫn phát hiện Diêu Kim Lương còn đứng nguyên tại chỗ, lập tức cau mày nói:
– Như thế nào?”
Diêu Kim Lương do dự một chút, nói:
– Ta giúp ngươi lần này, đừng quên thực hiện hứa hẹn.
Sắc mặt Vi Thanh trầm xuống, giận dỗi hiện ra trên mặt, nói:
– Ngươi nói nhảm cái gì, ta thất hứa bao giờ chưa? Con chó đần của ngươi nếu không được ta cứu chữa, bây giờ còn có thể vui vẻ đứng bên cạnh ngươi sao?
Táng Vân Thú kêu to một tiếng, lắc lư thân thể.
Diêu Kim Lương vỗ vỗ trán Táng Vân Thú, gật đầu nói:
– Dù sao đây là cơ hội khó được, nếu lần này có thể đột phá, dùng thiên tư của ta, sợ rằng cả đời của ta sẽ dừng lại trước đăng phong tạo cực.
Đồng tử đám người La Thanh Vân hơi co lại, trong mắt bắn ra hào quang.
Sắc mặt Nam Phong Tuyền vốn bình tĩnh cũng chấn động, dường như xúc động tâm tư.
Vi Thanh nói:
– Yên tâm đi, việc này không chỉ quan hệ tới tiền đồ của các vị, những chuyện liên quan tới tiền đồ của mình, sao lại mang ra nói đùa chứ. Chỉ cần chúng ta mọi người một lòng, tiến vào lang hoàn thiên lần này sẽ có thu hoạch.
– Tốt!
Vi Thanh nói lời này dường như cổ vũ bọn họ thật lớn, mấy người đều thở sâu, lên tinh thần.
– Bắt đầu đi.
Vi Thanh dẫn đầu tiến vào Ngọc Thư các, mấy người khác theo sau.
Khí tức cường đại bộc phát trên người bọn họ, ngưng tụ thành thực chất bao phủ chung quanh.
Dường như Ngọc Thư các có cảm ứng, hào quang màu xanh đầy trời thu liễm lại, chung quanh chấn động giống như định phá không bay đi.
Lúc này mười lá cờ cách đó ngàn trượng đón gió phất phơ, hóa ra mười cự thú gào thét, trực tiếp thay trời đổi đất, giống như quay trở lại thái cổ, yêu khí cường đại nối tiếp nhau ngăn cản Ngọc Thư các.
Oanh!
Ánh sáng xanh trên Ngọc Thư các sáng rõ, tách đám hung thú ra. Tòa lầu các bắn ra hào quang sáng ngời, trực tiếp phóng thẳng lên trời cao.
– Ra tay!
Vi Thanh hét lớn một tiếng, hai tay kết ấn đánh ra.
Lập tức hư không sinh ra đại ấn màu vàng to như núi giáng xuống.
Ngọc Thư các linh quang như sóng nước, đại ấn kia giáng xuống cách tòa lầu trăm trượng thì dừng lại.
Diêu Kim Lương cũng đột nhiên ra tay, quỷ lăng xoắn bỏ niêm phong trên không trung, trực tiếp lăng không bổ tới, hào quang hóa thành mảnh thú lao thẳng tới, trùng kích vào linh quang Ngọc Thư các.
Ầm ầm!
Từng đám linh quang sáng ngời, lại lăng không hóa thành bông tuyết bay xuống.
Mọi người nhìn qua dị cảnh này đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, La Thanh Vân, Lý Dật, Nam Phong Tuyền và Táng Vân Thú cũng đồng thời ra tay.
Lực lượng cường đại như núi lửa phun trào, hóa thành vòi rồng quét qua tất cả, một luồng sóng kích động quấn Ngọc Thư các.
Chỉ có Vi Vô Nhai vẫn đứng bất động, linh áp khủng bố áp xuống, sắc mặt vẫn bình thản đứng đó.
Mấy người liên thủ, Ngọc Thư các linh quang không ngừng bị đánh tan, cả tầu lầu các không ngừng bồng bềnh.
– Xảy ra chuyện gì?
Những võ giả đang nghiên cứu thàn thông bí kíp bên trong cảm nhận được lắc lư, sau đó bị lực lượng cường đại kéo ra ngoài.
Ầm ầm!
Lúc này linh quang công kích cường đại đánh tới, đồng thời phản chấn làm mọi người thổ huyết.
– Các ngươi đang làm cái gì?
– Có kẻ muốn giết người.
– Không tốt, bọn họ dường như muốn phá hư Ngọc Thư các, chúng ta cũng sẽ chết!
– Má ơi, là Thánh Vực Vi Thanh đại nhân!
– Đó đúng… Chi… Thần Khống Võ Đế!
– Còn có thành Hồng Nguyệt thành chủ, dừng tay ah, các ngươi đang làm cái gì?
Trong tiếng rống kính sợ, tất cả mọi người lập tức biết được thân phajnaj người tới, sắc mặt tái nhợt, biết bọn họ vì sao công kích Ngọc Thư các.
Bành!
Có một võ giả thực lực hơi yếu đã nổ tung.
Mọi người lập tức tỉnh táo lại, tùy ý như vậy bản thân mình cũng chết.
Nếu hiện tại thả Vi Thanh dừng tay thả những người này ra ngoài, Ngọc Thư các tất nhiên thừa cơ đào tẩu, muốn lại trấn áp nó còn khó như lên trời.
Sắc mặt Vi Thanh phát lạnh, quyết định thật nhanh:
– Giết toàn bộ!
Một đạo sát khí khủng bố hiện ra, tay phải năm ngón tay đánh ra một đám hào quang cực mạnh.
– Như vậy tùy nhị vị, nhưng mà ta trịnh trọng mời hai vị, hy vọng Phong Vân bảng lần này có thể nhìn thấy thân ảnh hai vị.
Nội tâm hai người chấn động, nhưng nhìn qua đôi mắt lạnh nhạt của Vi Thanh thì nội tâm phát lạnh, vội vàng nói:
– Nhất định, nhất định!
Nói xong, nếu không dám dừng lại, hóa thành hào quang bay đi.
Diêu Kim Lương nhìn qua hai người biến mất ở chân trời, lúc này mới lên tiếng:
– Hai người này thực lực xem như không tệ, những năm gần đây chắc có tiến bộ không nhỏ.
Vi Thanh nói:
– Nếu không phải ta cố tình mời chào bọn họ, cũn sẽ không nói nhảm nhiều như thế. Làm sao ngươi tới trễ như vậy? Lần này lang hoàn thiên mở ra không đơn giản, thu Ngọc Thư các xong chúng ta còn làm chính sự.
Diêu Kim Lương cười hắc hắc, nói:
– Đúng là chậm trễ.
Lần này hắn mới xoay người, ôm quyền chào Vi Vô Nhai:
– Bái kiến Vô Nhai đại nhân.
Vi Vô Nhai vung tay lên xem như chào hỏi, nói:
– Tất cả do Vi Thanh chỉ huy, ta chỉ đi theo.
Diêu Kim Lương thu hồi ánh mắt, nhìn qua người La Thanh Vân một vòng, đồng tử hơi co lại, lãnh ý hiện ra, khẽ nói:
– Tiểu tử này là ai, bộ dáng ngạo mạn nha, ai nhìn cũng không thoải mái.
Lý Dật đứng cạnh La Thanh Vân, ánh mắt Diêu Kim Lương nhìn qua thì thần thái nịnh nọt, cúi đầu cười làm lành.
Mà La Thanh Vân áo dài bồng bềnh, đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt, làm cho Diêu Kim Lương có chút không vui.
– Hắc hắc, hắn chỉ có bộ dáng ngạo mạn này mà thôi, cho tới bây giờ không coi ai ra gì, không đặt ai vào trong mắt.
Lý Dật thấy Diêu Kim Lương không có hảo ý, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng châm ngòi thổi gió.
– Ah? Không đặt bất cứ kẻ nào vào trong mắt, khặc khặc, thật sự là quá xấu tính mà.
Sắc mặt Diêu Kim Lương lạnh lẽo, một bước đi về phía La Thanh Vân, sát khí cuồng bạo bộc phát.
La Thanh Vân lui ra phía sau hai bước, một tay nắm chặt nắm đấm, sát khí bốc lên cuồn cuộn.
Bành!
Một đạo ánh sáng màu xanh nổ tung trong lòng bàn tay, đánh tan sát khí cuồn cuộn trên người Diêu Kim Lương biến mất vô tung.
– Ân!
Sắc mặt Diêu Kim Lương trầm xuống, đồng thời nội tâm khiếp sợ, hắn cũng biết lai lịch và thân phận La Thanh Vân, nói:
– Hảo tiểu tử, quả thật không biết trời cao đất rộng!
Táng Vân Thú mở mồm gào rú một tiếng, yêu khí hóa thành cương phong quét qua, giống như băng tuyết bắn ra ngoài.
– Đủ rồi!
Vi Thanh không vui, trầm giọng quát lên, năm ngón tay lăng không một trảo, nhanh chóng đánh tan cương phong áp tới.
– Đã chậm trễ thời gian, còn định ồn ào tới bao giờ nữa?
Ánh mắt Diêu Kim Lương bắn ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào La Thanh Vân nói:
– Tạm thời dung túng ngươi một lần, lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy.
La Thanh Vân vẫn không thốt một tiếng, chỉ hừ lạnh sau đó khôi phục bình thường.
Vi Thanh nói:
– Chúng ta ra tay, đừng chậm trễ thời gian nữa.
Dứt lời liền bay tới chỗ Ngọc Thư các, sau khi bước tới mấy bước thì cảm thấy cái gì đó, quay đầu lại vẫn phát hiện Diêu Kim Lương còn đứng nguyên tại chỗ, lập tức cau mày nói:
– Như thế nào?”
Diêu Kim Lương do dự một chút, nói:
– Ta giúp ngươi lần này, đừng quên thực hiện hứa hẹn.
Sắc mặt Vi Thanh trầm xuống, giận dỗi hiện ra trên mặt, nói:
– Ngươi nói nhảm cái gì, ta thất hứa bao giờ chưa? Con chó đần của ngươi nếu không được ta cứu chữa, bây giờ còn có thể vui vẻ đứng bên cạnh ngươi sao?
Táng Vân Thú kêu to một tiếng, lắc lư thân thể.
Diêu Kim Lương vỗ vỗ trán Táng Vân Thú, gật đầu nói:
– Dù sao đây là cơ hội khó được, nếu lần này có thể đột phá, dùng thiên tư của ta, sợ rằng cả đời của ta sẽ dừng lại trước đăng phong tạo cực.
Đồng tử đám người La Thanh Vân hơi co lại, trong mắt bắn ra hào quang.
Sắc mặt Nam Phong Tuyền vốn bình tĩnh cũng chấn động, dường như xúc động tâm tư.
Vi Thanh nói:
– Yên tâm đi, việc này không chỉ quan hệ tới tiền đồ của các vị, những chuyện liên quan tới tiền đồ của mình, sao lại mang ra nói đùa chứ. Chỉ cần chúng ta mọi người một lòng, tiến vào lang hoàn thiên lần này sẽ có thu hoạch.
– Tốt!
Vi Thanh nói lời này dường như cổ vũ bọn họ thật lớn, mấy người đều thở sâu, lên tinh thần.
– Bắt đầu đi.
Vi Thanh dẫn đầu tiến vào Ngọc Thư các, mấy người khác theo sau.
Khí tức cường đại bộc phát trên người bọn họ, ngưng tụ thành thực chất bao phủ chung quanh.
Dường như Ngọc Thư các có cảm ứng, hào quang màu xanh đầy trời thu liễm lại, chung quanh chấn động giống như định phá không bay đi.
Lúc này mười lá cờ cách đó ngàn trượng đón gió phất phơ, hóa ra mười cự thú gào thét, trực tiếp thay trời đổi đất, giống như quay trở lại thái cổ, yêu khí cường đại nối tiếp nhau ngăn cản Ngọc Thư các.
Oanh!
Ánh sáng xanh trên Ngọc Thư các sáng rõ, tách đám hung thú ra. Tòa lầu các bắn ra hào quang sáng ngời, trực tiếp phóng thẳng lên trời cao.
– Ra tay!
Vi Thanh hét lớn một tiếng, hai tay kết ấn đánh ra.
Lập tức hư không sinh ra đại ấn màu vàng to như núi giáng xuống.
Ngọc Thư các linh quang như sóng nước, đại ấn kia giáng xuống cách tòa lầu trăm trượng thì dừng lại.
Diêu Kim Lương cũng đột nhiên ra tay, quỷ lăng xoắn bỏ niêm phong trên không trung, trực tiếp lăng không bổ tới, hào quang hóa thành mảnh thú lao thẳng tới, trùng kích vào linh quang Ngọc Thư các.
Ầm ầm!
Từng đám linh quang sáng ngời, lại lăng không hóa thành bông tuyết bay xuống.
Mọi người nhìn qua dị cảnh này đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, La Thanh Vân, Lý Dật, Nam Phong Tuyền và Táng Vân Thú cũng đồng thời ra tay.
Lực lượng cường đại như núi lửa phun trào, hóa thành vòi rồng quét qua tất cả, một luồng sóng kích động quấn Ngọc Thư các.
Chỉ có Vi Vô Nhai vẫn đứng bất động, linh áp khủng bố áp xuống, sắc mặt vẫn bình thản đứng đó.
Mấy người liên thủ, Ngọc Thư các linh quang không ngừng bị đánh tan, cả tầu lầu các không ngừng bồng bềnh.
– Xảy ra chuyện gì?
Những võ giả đang nghiên cứu thàn thông bí kíp bên trong cảm nhận được lắc lư, sau đó bị lực lượng cường đại kéo ra ngoài.
Ầm ầm!
Lúc này linh quang công kích cường đại đánh tới, đồng thời phản chấn làm mọi người thổ huyết.
– Các ngươi đang làm cái gì?
– Có kẻ muốn giết người.
– Không tốt, bọn họ dường như muốn phá hư Ngọc Thư các, chúng ta cũng sẽ chết!
– Má ơi, là Thánh Vực Vi Thanh đại nhân!
– Đó đúng… Chi… Thần Khống Võ Đế!
– Còn có thành Hồng Nguyệt thành chủ, dừng tay ah, các ngươi đang làm cái gì?
Trong tiếng rống kính sợ, tất cả mọi người lập tức biết được thân phajnaj người tới, sắc mặt tái nhợt, biết bọn họ vì sao công kích Ngọc Thư các.
Bành!
Có một võ giả thực lực hơi yếu đã nổ tung.
Mọi người lập tức tỉnh táo lại, tùy ý như vậy bản thân mình cũng chết.
Nếu hiện tại thả Vi Thanh dừng tay thả những người này ra ngoài, Ngọc Thư các tất nhiên thừa cơ đào tẩu, muốn lại trấn áp nó còn khó như lên trời.
Sắc mặt Vi Thanh phát lạnh, quyết định thật nhanh:
– Giết toàn bộ!
Một đạo sát khí khủng bố hiện ra, tay phải năm ngón tay đánh ra một đám hào quang cực mạnh.
/3771
|