Cố Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng, cười khanh khách nói:
– Ha ha, ngươi cho rằng ta là Lôi Phong Võ Đế sao, đây chỉ là cơ duyên xảo hợp. Còn có Huyết Thần Châu kia, nếu không vạn bất đắc dĩ, ngươi cho rằng ta sẽ nuốt nó vào người của nàng à? Ta sẽ không mang về vĩnh sinh chi giới, để bản tôn ta ăn sao?
Mạch nghe xong tiếc nuối không dứt, đó vốn là thứ thuộc về mình.
Khúc Hồng Nhan ôm quyền nói:
– Bất kể như thế nào, ta vẫn thay Vân Thường cảm kích đại nhân.
Cố Thanh Thanh phất tay chen ngang lời nàng, nói:
– Ngươi là sư phó của nàng, ta là thái thượng thái thượng sư tổ của nàng. Cảm kích không cần nói, mỗi người đều có cơ duyên bản thân, thành toàn nàng cũng là thành toàn chính mình.
Khúc Hồng Nhan nghe xong cảm thấy vi diệu, không rõ ràng cho lắm, tiếp tục hỏi:
– Hồng thạch trong người Vân Thường, tương lai có thể lấy ra không?
Cố Thanh Thanh nói:
– Chuyện này không cần lo lắng, hồng thạch chỉ là đạo cụ phụ trợ Cửu Dương thần thể mà thôi. Chờ thần thể nàng đại thành, hoặc là tu vị bước vào Chưởng Thiên Thần Cảnh, tác dụng của hồng thạch quá nhỏ bé, có thể lưu có thể không lưu, tất cả tùy nàng.
– Như thế là tốt rồi.
Khúc Hồng Nhan hoàn toàn yên tâm.
Sắc mặt Phi Nghê và Lạc Vân Thường đang không ngừng chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà trong nhà đá không có động tĩnh gì, làm cho nàng chờ đợi lo lắng.
Trong tình huống này Cố Thanh Thanh cũng không biết, thần sắc cũng lo lắng.
Đột nhiên mấy người toàn thân run lên, lui ra phía sau một bước, chẳng biết lúc nào trước mặt xuất hiện một lão giả.
Lão giả đầu đầy tóc bạc, mặc quần áo xanh đen, bên hông buộc dây lưng lụa, hai mắt thanh tịnh, bộ dáng khoan thai tự đắc, ánh mắt nhìn lên người Phi Nghê và Lạc Vân Thường, điểm nhẹ lên trán.
– Đại nhân!
Cố Thanh Thanh đại hỉ, vội vàng nghênh đón, nói:
– Đại nhân, Lý Vân Tiêu như thế nào?
Lão giả kia chính là chủ nhân gian nhà đá—— Bách Luân Kết Y, hắn vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm nói:
– Tánh mạng không lo, nhưng mà thương thế quá nặng, sợ rằng công thể tổn hại. Bí quyết luyện thể và quang minh lưu ly thân đồng thời sụp đổ, tu vị tán đi phân nửa.
– Cái gì? ! Đại nhân, ngài nhất định phải cứu hắn!
Khúc Hồng Nhan nghe tính mạng không lo thì thở ra một hơi, sau khi nghe tu vị giảm xuống thì lập tức giật mình, dùng kiêu ngạo của Cổ Phi Dương, chưa hẳn có thể tiếp nhận sự thật như thế, lúc này lo lắng cầu khẩn lão giả.
Cố Thanh Thanh thần sắc khổ sở, nói:
– Đại nhân, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp.
Bách Luân Kết Y mỉm cười nói:
– Yên tâm đi, hắn là chủ nhân Giới Thần Bi, ta sẽ toàn lực ứng phó, không phải là không thể hóa giải. Quang minh lưu ly thân và Cửu Dương thần thể của ngươi là một âm một dương, là hai cực của nhau, nếu ngươi dùng thân tương trợ hắn tu luyện, kích phát lực lượng quang minh lưu ly thân thì hắn sẽ tự hỏi.
– Chuyện phiếm!
Hai má Cố Thanh Thanh đỏ bừng, nổi giận nói:
– Đại nhân đừng vội nói bậy, cái gì gọi là ‘ dùng thân tương trợ hắn tu luyện ’, bổn cô nương mặc dù không hy vọng Lý Vân Tiêu có việc gì, nhưng nếu hi sinh trong sạch của ta, vậy hắn chết đi.
Bách Luân Kết Y cười ha hả, nói:
– Ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ không tình nguyện. Nhưng thiên đạo tự có huyền diệu, trong tối tăm không phải còn có một người có Cửu Dương thần thể sao?
– Lạc Vân Thường!
Nội tâm mấy người sáng ngời, nhìn qua Lạc Vân Thường.
Trong lòng Khúc Hồng Nhan có tư vị khó tả, nàng tự nhiên cũng biết quan hệ giữa Lạc Vân Thường và Lý Vân Tiêu, năm đó đánh nhau một trận trên núi, đồ nhi của mình đã rời khỏi Thần Tiêu Cung, lưu lạc chân trời xa xăm.
– Chung chủ đại nhân, Vân Thường nàng đi xuống núi một mình!
Bên ngoài đại điện có tiếng Huyền Nữ vang lên dồn dập.
Trên Hàng Tuyết Phong, gió lạnh thấu xương, tuyết bay phiêu lãng, cả Thần Tiêu Cung bao phủ trong lãnh ý, dường như muốn môn phái cổ xưa càng trầm lắng hơn
Bên ngoài cửa gió không ngừng, Khúc Hồng Nhan một mình ngồi tại chỗ, không quan tâm người bên ngoài.
– Ta biết rõ!
Nàng chỉ lãnh đạm nói một câu, vô cùng mệt mỏi, nói thêm:
– Cho nàng đi thôi!
Huyền Nữ dường như sửng sốt, nói:
– Nhưng tuổi nàng nhỏ như thế, còn là đệ tử thân truyền của ngài…
Khúc Hồng Nhan nói:
– Đệ tử thân truyền thì như thế nào, nàng có lựa chọn của mình, hơn nữa nàng rất hiểu chuyện.
Huyền Nữ nói:
– Nhưng mà… Vâ Thường có Cửu Dương thần thể, mấy ngàn năm mới sinh ra một người….
– Chính bởi vì nàng có Cửu Dương thần thể, ta càng không thể vì quyết định của mình mà trói buộc nàng, mỗi người có cơ duyên của bản thân, nàng rời đi có lẽ là đúng, như vậy ta sẽ không còn ràng buộc, an tâm bế quan, từ nay về sau không còn quản chuyện nữa, cũng đừng quấy rầy ta.
Nhớ về chuyện năm đó, Khúc Hồng Nhan nhìn qua Lạc Vân Thường đang ngồi tu luyện, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Giống như mọi người là con cờ của vận mệnh, đã sớm an bài tốt, thân bất do kỷ.
Cố Thanh Thanh chen ngang lời nàng, nói:
– Thế nhưng mà… Bản thân Lạc Vân Thường đang cố gắng áp chế hồng thạch, nếu nàng song tu với Lý Vân Tiêu, có thể sinh ra đột biến hay không?
Bách Luân Kết Y nói:
– Yên tâm đi, có ta trông chừng bọn họ…
– Trông chừng…
Nội tâm mọi người chấn động, sắc mặt biến thành cổ quái.
Bách Luân Kết Y sững sờ một chút, lập tức kịp phản ứng, nổi giận nói:
– Đầu óc các ngươi suy nghĩ cái gì thế, thật đen tối!
Hắn vung tay lên, lập tức lực lượng tùng kích sinh ra, bao phủ Lạc Vân Thường, hai người biến mất không thấy gì nữa.
Khúc Hồng Nhan cả kinh nói:
– Bọn họ…
– Khục khục.
Cố Thanh Thanh ho khan hai tiếng, lúng túng nói:
– Được rồi, ngươi nghĩ nhiều, thần thể có thể cảm ứng lẫn nhau, âm dương hai cực giao hòa, đó là cộng tu, không như ngươi nghĩ đâu.
Khúc Hồng Nhan đỏ mặt, trừng mắt Cố Thanh Thanh, nói:
– Đại nhân, ngươi cũng nghĩ nhiều, vì sao vừa rồi phản ứng kịch liệt như thế.
Cố Thanh Thanh trợn mắt nhìn nàng, nói:
– Cho dù chỉ cảm ứng lẫn nhau, bổn cô nương cũng không có độ lượng cứu hắn mà hi sinh thanh bạch của mình.
Khúc Hồng Nhan trầm tư một hồi, nói:
– Rốt cuộc Bách Luân Kết Y là người phương nào? Vì sao đáng cho ngươi kính trọng và tín nhiệm như thế.
Mạch cũng vãnh tai lắng nghe.
Cố Thanh Thanh suy nghĩ, nhân tiện nói:
– Nói thế này, Bách Luân đại nhân thanh danh không hiển lộ rõ ràng, cực ít người biết thân phận của hắn, nhưng mấy chục vạn năm qua đại sự trong Thiên Võ Giới, không cái nào không nằm trong suy tính của nhất mạch nhà hắn.
– Suy tính? !
Khúc Hồng Nhan giật mình nói:
– Hẳn là giống như Đoan Mộc thế gia?
– Thôi đi, Đoan Mộc thế gia có chút thủ đoạn tính là cái gì chứ?
Cố Thanh Thanh mỉa mai, lúc này mới nói:
– Hơn nữa tổ tiên Đoan Mộc thế gia thật sự đạt được truyền thừa của đại nhân, hoặc là nói bản thân Đoan Mộc thế gia chính là một trong những mạch truyền thừa của đại nhân.
Khúc Hồng Nhan trầm mặc không nói, con đường truy tìm thiên đọa này càng đi về phía trước sẽ càng phát hiện thế giới to lớn, càng cảm thấy mình nhỏ bé.
– Ha ha, ngươi cho rằng ta là Lôi Phong Võ Đế sao, đây chỉ là cơ duyên xảo hợp. Còn có Huyết Thần Châu kia, nếu không vạn bất đắc dĩ, ngươi cho rằng ta sẽ nuốt nó vào người của nàng à? Ta sẽ không mang về vĩnh sinh chi giới, để bản tôn ta ăn sao?
Mạch nghe xong tiếc nuối không dứt, đó vốn là thứ thuộc về mình.
Khúc Hồng Nhan ôm quyền nói:
– Bất kể như thế nào, ta vẫn thay Vân Thường cảm kích đại nhân.
Cố Thanh Thanh phất tay chen ngang lời nàng, nói:
– Ngươi là sư phó của nàng, ta là thái thượng thái thượng sư tổ của nàng. Cảm kích không cần nói, mỗi người đều có cơ duyên bản thân, thành toàn nàng cũng là thành toàn chính mình.
Khúc Hồng Nhan nghe xong cảm thấy vi diệu, không rõ ràng cho lắm, tiếp tục hỏi:
– Hồng thạch trong người Vân Thường, tương lai có thể lấy ra không?
Cố Thanh Thanh nói:
– Chuyện này không cần lo lắng, hồng thạch chỉ là đạo cụ phụ trợ Cửu Dương thần thể mà thôi. Chờ thần thể nàng đại thành, hoặc là tu vị bước vào Chưởng Thiên Thần Cảnh, tác dụng của hồng thạch quá nhỏ bé, có thể lưu có thể không lưu, tất cả tùy nàng.
– Như thế là tốt rồi.
Khúc Hồng Nhan hoàn toàn yên tâm.
Sắc mặt Phi Nghê và Lạc Vân Thường đang không ngừng chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà trong nhà đá không có động tĩnh gì, làm cho nàng chờ đợi lo lắng.
Trong tình huống này Cố Thanh Thanh cũng không biết, thần sắc cũng lo lắng.
Đột nhiên mấy người toàn thân run lên, lui ra phía sau một bước, chẳng biết lúc nào trước mặt xuất hiện một lão giả.
Lão giả đầu đầy tóc bạc, mặc quần áo xanh đen, bên hông buộc dây lưng lụa, hai mắt thanh tịnh, bộ dáng khoan thai tự đắc, ánh mắt nhìn lên người Phi Nghê và Lạc Vân Thường, điểm nhẹ lên trán.
– Đại nhân!
Cố Thanh Thanh đại hỉ, vội vàng nghênh đón, nói:
– Đại nhân, Lý Vân Tiêu như thế nào?
Lão giả kia chính là chủ nhân gian nhà đá—— Bách Luân Kết Y, hắn vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm nói:
– Tánh mạng không lo, nhưng mà thương thế quá nặng, sợ rằng công thể tổn hại. Bí quyết luyện thể và quang minh lưu ly thân đồng thời sụp đổ, tu vị tán đi phân nửa.
– Cái gì? ! Đại nhân, ngài nhất định phải cứu hắn!
Khúc Hồng Nhan nghe tính mạng không lo thì thở ra một hơi, sau khi nghe tu vị giảm xuống thì lập tức giật mình, dùng kiêu ngạo của Cổ Phi Dương, chưa hẳn có thể tiếp nhận sự thật như thế, lúc này lo lắng cầu khẩn lão giả.
Cố Thanh Thanh thần sắc khổ sở, nói:
– Đại nhân, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp.
Bách Luân Kết Y mỉm cười nói:
– Yên tâm đi, hắn là chủ nhân Giới Thần Bi, ta sẽ toàn lực ứng phó, không phải là không thể hóa giải. Quang minh lưu ly thân và Cửu Dương thần thể của ngươi là một âm một dương, là hai cực của nhau, nếu ngươi dùng thân tương trợ hắn tu luyện, kích phát lực lượng quang minh lưu ly thân thì hắn sẽ tự hỏi.
– Chuyện phiếm!
Hai má Cố Thanh Thanh đỏ bừng, nổi giận nói:
– Đại nhân đừng vội nói bậy, cái gì gọi là ‘ dùng thân tương trợ hắn tu luyện ’, bổn cô nương mặc dù không hy vọng Lý Vân Tiêu có việc gì, nhưng nếu hi sinh trong sạch của ta, vậy hắn chết đi.
Bách Luân Kết Y cười ha hả, nói:
– Ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ không tình nguyện. Nhưng thiên đạo tự có huyền diệu, trong tối tăm không phải còn có một người có Cửu Dương thần thể sao?
– Lạc Vân Thường!
Nội tâm mấy người sáng ngời, nhìn qua Lạc Vân Thường.
Trong lòng Khúc Hồng Nhan có tư vị khó tả, nàng tự nhiên cũng biết quan hệ giữa Lạc Vân Thường và Lý Vân Tiêu, năm đó đánh nhau một trận trên núi, đồ nhi của mình đã rời khỏi Thần Tiêu Cung, lưu lạc chân trời xa xăm.
– Chung chủ đại nhân, Vân Thường nàng đi xuống núi một mình!
Bên ngoài đại điện có tiếng Huyền Nữ vang lên dồn dập.
Trên Hàng Tuyết Phong, gió lạnh thấu xương, tuyết bay phiêu lãng, cả Thần Tiêu Cung bao phủ trong lãnh ý, dường như muốn môn phái cổ xưa càng trầm lắng hơn
Bên ngoài cửa gió không ngừng, Khúc Hồng Nhan một mình ngồi tại chỗ, không quan tâm người bên ngoài.
– Ta biết rõ!
Nàng chỉ lãnh đạm nói một câu, vô cùng mệt mỏi, nói thêm:
– Cho nàng đi thôi!
Huyền Nữ dường như sửng sốt, nói:
– Nhưng tuổi nàng nhỏ như thế, còn là đệ tử thân truyền của ngài…
Khúc Hồng Nhan nói:
– Đệ tử thân truyền thì như thế nào, nàng có lựa chọn của mình, hơn nữa nàng rất hiểu chuyện.
Huyền Nữ nói:
– Nhưng mà… Vâ Thường có Cửu Dương thần thể, mấy ngàn năm mới sinh ra một người….
– Chính bởi vì nàng có Cửu Dương thần thể, ta càng không thể vì quyết định của mình mà trói buộc nàng, mỗi người có cơ duyên của bản thân, nàng rời đi có lẽ là đúng, như vậy ta sẽ không còn ràng buộc, an tâm bế quan, từ nay về sau không còn quản chuyện nữa, cũng đừng quấy rầy ta.
Nhớ về chuyện năm đó, Khúc Hồng Nhan nhìn qua Lạc Vân Thường đang ngồi tu luyện, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Giống như mọi người là con cờ của vận mệnh, đã sớm an bài tốt, thân bất do kỷ.
Cố Thanh Thanh chen ngang lời nàng, nói:
– Thế nhưng mà… Bản thân Lạc Vân Thường đang cố gắng áp chế hồng thạch, nếu nàng song tu với Lý Vân Tiêu, có thể sinh ra đột biến hay không?
Bách Luân Kết Y nói:
– Yên tâm đi, có ta trông chừng bọn họ…
– Trông chừng…
Nội tâm mọi người chấn động, sắc mặt biến thành cổ quái.
Bách Luân Kết Y sững sờ một chút, lập tức kịp phản ứng, nổi giận nói:
– Đầu óc các ngươi suy nghĩ cái gì thế, thật đen tối!
Hắn vung tay lên, lập tức lực lượng tùng kích sinh ra, bao phủ Lạc Vân Thường, hai người biến mất không thấy gì nữa.
Khúc Hồng Nhan cả kinh nói:
– Bọn họ…
– Khục khục.
Cố Thanh Thanh ho khan hai tiếng, lúng túng nói:
– Được rồi, ngươi nghĩ nhiều, thần thể có thể cảm ứng lẫn nhau, âm dương hai cực giao hòa, đó là cộng tu, không như ngươi nghĩ đâu.
Khúc Hồng Nhan đỏ mặt, trừng mắt Cố Thanh Thanh, nói:
– Đại nhân, ngươi cũng nghĩ nhiều, vì sao vừa rồi phản ứng kịch liệt như thế.
Cố Thanh Thanh trợn mắt nhìn nàng, nói:
– Cho dù chỉ cảm ứng lẫn nhau, bổn cô nương cũng không có độ lượng cứu hắn mà hi sinh thanh bạch của mình.
Khúc Hồng Nhan trầm tư một hồi, nói:
– Rốt cuộc Bách Luân Kết Y là người phương nào? Vì sao đáng cho ngươi kính trọng và tín nhiệm như thế.
Mạch cũng vãnh tai lắng nghe.
Cố Thanh Thanh suy nghĩ, nhân tiện nói:
– Nói thế này, Bách Luân đại nhân thanh danh không hiển lộ rõ ràng, cực ít người biết thân phận của hắn, nhưng mấy chục vạn năm qua đại sự trong Thiên Võ Giới, không cái nào không nằm trong suy tính của nhất mạch nhà hắn.
– Suy tính? !
Khúc Hồng Nhan giật mình nói:
– Hẳn là giống như Đoan Mộc thế gia?
– Thôi đi, Đoan Mộc thế gia có chút thủ đoạn tính là cái gì chứ?
Cố Thanh Thanh mỉa mai, lúc này mới nói:
– Hơn nữa tổ tiên Đoan Mộc thế gia thật sự đạt được truyền thừa của đại nhân, hoặc là nói bản thân Đoan Mộc thế gia chính là một trong những mạch truyền thừa của đại nhân.
Khúc Hồng Nhan trầm mặc không nói, con đường truy tìm thiên đọa này càng đi về phía trước sẽ càng phát hiện thế giới to lớn, càng cảm thấy mình nhỏ bé.
/3771
|