Có người suy tư rồi thụt lùi ngay, nhưng nhiều người sợ mất tiên cơ nên vẫn đứng đằng trước nhất đối kháng dị lực của hà quang.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian đột nhiên tan vỡ, nguyên Đế Đan Lâu hiện hình, lực lượng mạnh mẽ như sóng biển từng đợt xô đẩy. Trong lực lượng chấn động cùng với nhiều Tân Quý Ly Diễm quang bắn tung ra.
- A!!!
Nhiều tiếng gào thét vang lên, những người đứng gần nhất hơn phân nửa tu vi áp chót nên mới sợ không cướp lại người khác, tranh thủ cướp tiên cơ, kết quả đứng mũi chịu sào!
Một mảnh huyết quang khuếch tán, nhiều vũ giả bị lực lượng mênh mông đánh chết. Số ít may mắn sống sót bị Tân Quý Ly Diễm quang phun ra nuốt vào đốt thành tro.
Mấy chục bóng người như con kiến tản ra xa, né tránh một kích khủng bố.
Tiếng ầm ầm không dứt bên tai một lúc sau mới dần ngừng lại, mặt mọi người trắng bệch, lòng sợ hãi.
Một tòa tháp lớn thông thiên đứng sừng sững ở phía trước, to gấp ngàn vạn lần lúc trước Lý Vân Tiêu từng thấy. Hành lang uốn cong khúc khuỷu, diêm nha cao trác, các ôm địa thế, rất là tinh xảo và hùng vĩ.
Mục Tinh khen từ tận đáy lòng:
- Chậc chậc, bỏ vốn lớn như vậy không thua gì Trọng Khí tháp của lão phu.
Tòa tháp lâu chỗ to thì bàng bạc, hùng vĩ, chỗ nhỏ thì tinh điêu tế mài khiến người tán thán.
Đột nhiên một vũ giả cao giọng quát:
- Cấm chế mở rồi, mọi người mau vào trong đi!
Vũ giả hóa thành độn quang bay vào trong.
Nhưng Lý Vân Tiêu lại phát hiện vũ giả la to kia xung phong rồi lại không bay quá nhanh. Có mấy bóng người vượt qua vũ giả xông vào trong tháp.
Người kia hơi do dự, thấy mấy người biến mất trong tháp, xác nhận không có vấn đề mới tự mình đi vào.
Có mặt tại đây toàn là cao thủ, hạng người tinh minh, nhìn thấu người này chơi khôn. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì chen lấn nhau lao vào trong.
Lý Vân Tiêu nói:
- Xem tình huống vừa rồi lại nhìn Trọng Khí tháp e rằng bên trong sẽ không đơn giản, chúng ta hãy cẩn thận một chút.
Mạch không để bụng, xì cười nói:
- Ngươi cẩn thận quá mức, thực lực của chúng ta hơn hẳn đám nhãi nhép này!
Đế Đan Lâu có sức hấp dẫn rất lớn với Mạch, dù sao yêu tộc ít thuật luyện sư, Mạch bị trấn áp dưới Ngũ Hà sơn nhiều năm càng thiếu thốn đan dược.
Lý Vân Tiêu nhìn mấy người xung quanh, nói:
- Đoạn Thiên đại nhân, Tiền Sinh bang chủ, tuy hiện tại mọi người là đồng minh chung đường nhưng ta xin nhắc nhở một câu. Khi cướp đan dược thì ta sẽ không nương tay, được bao nhiêu toàn bằng vào thực lực và vận may của mình, nhưng đừng hy vọng người khác hỗ trợ.
Tiền Sinh cười to bảo:
- Ha ha ha! Đương nhiên rồi.
Trần Đoạn Thiên hừ mũi:
- Tất nhiên là mỗi người dựa vào bản lĩnh riêng, không thể nào lấy đan dược cũng phải chia đều đi?
Lý Vân Tiêu mỉm cười hóa thành tia chớp bao phủ đám người Khúc Hồng Nhan vào trong bay đi xa, chỉ để lại tiếng cười.
- Ha ha ha! Vậy đi thôi!
Đám người Trần Đoạn Thiên, Tiền Sinh, mấy tông chủ của tông môn ẩn thế thuấn di bay nhanh.
Đinh Sơn bình tĩnh tự nhiên đứng ở phía xa khoanh tay không nhúc nhích.
Có mấy bóng người hiện ra trong không trung, không thấy rõ bóng dáng, chỉ có dao động như vằn nước ùa vào Đế Đan Lâu.
Thật lâu sau hầu như đi hết sạch Đinh Sơn chậm rãi thả tay xuống, bước vào Đế Đan Lâu.
Tòa tháp lâu nguy nga sừng sững tại đây trừ vũ giả lúc trước đi vào ra thỉnh thoảng có bóng người đến, mừng rỡ bay nhanh vào trong.
Đám người Lý Vân Tiêu vừa bướ vào liền có mấy dao động nguyên lực ập vào mặt.
- A? Có chuyện gì?
Lôi quang giáng xuống biến thành hình đoàn người. Lý Vân Tiêu nhìn kỹ, trong đại điện tầng thứ nhất đặt từng hàng kệ, mỗi kệ có một hộp ngọc dùng để đựng đan.
Vũ giả vào trước đầu đánh túi bụi, trong điện to lớn đủ chứa ngàn người nhưng lúc này có vẻ chật chội, các loại kiếm quang, quyền quang lấp lóe liên tục.
Mạch mừng như điên reo lên:
- thật nhiều đan dược, ha ha ha ha ha ha!
Mắt Mạch dâng trào sát khí, lạnh lùng nói:
- Giết hết đám nhãi nhép này đi!
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, vội ngăn Mạch lại:
- tuyệt đối đừng làm bậy! Không biết tháp này có bao nhiêu tầng, đây mới chỉ là tầng thứ nhất, chắc chắn đặt đan dược cấp thấp nhất, chúng ta không cần lấy làm gì.
Phía trước không ngừng vang tiếng hét thảm, các loại huyết quang tung toé.
Đột nhiên một người bị đánh bay đập vào kệ làm đống hộp đổ xuống, đan dược bên trong lăn ra ngoài.
Có người kinh kêu:
- A? Những đan dược này . . .
Đống đồ rơi dưới đất tuy linh động hấp dẫn nhưng đẳng cấp không cao, chỉ có thất giai.
Đặt ở bên ngoài xem như thứ đáng giá nhưng trong mắt đám người này không khác gì đất đá.
Tiếng đánh nhau lập tức ngừng lại, tất cả đều trợn tròn mắt. Đặc biệt những người bị đánh trọng thương, mấy người chết dưới đất đều uổng phí.
- Chết tiệt, chỗ quái quỷ gì? Lấy mấy thứ rác rưởi qua mắt chúng ta?
Quanh đại điện rải rác mấy truyền tống trận pháp, nhiều người chạy vào truyền tống đi lầu khác, vẻ mặt châm chọc nhìn đám người cướp đan.
- Hừ! Ai bảo các ngươi ngốc làm chi?
Đám người lập tức kéo nhau tuôn ra bốn phía giành truyền tống, sợ đi trễ.
Phía sau truyền đến giọng Tiền Sinh:
- Ha ha ha! Vân thiếu gia quả nhiên cao kiến.
Tiền Sinh cười tủm tỉm nhìn đống hỗn độn trước mắt:
- May mắn không chạy lên giành giật không thì mất thân phận rồi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Với trí mưu của Tiền Sinh đại nhân làm sao không nhìn ra chuyện đơn giản này được? Cấu tạo trong Đế Đan Lâu này có chỗ giống với Ngọc Thư các, đều thông qua truyền tống tới lui.
Tiền Sinh nói:
- Vân Tiêu công tử từng đi Ngọc Thư các, không biết có tâm đắc gì không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- tâm đắc gì đâu. Chẳng qua lúc ta đi Ngọc Thư các tình cờ truyền tống tới nơi cho khuy thiên đồng thuật, giải phản phệ nguyệt đồng của ta. Ta luôn nghĩ trên đời thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao? Vốn định lại đi Ngọc Thư các lần nữa nhưng không tìm ra tọa độ.
Tiền Sinh kinh ngạc nói:
- A! Nói vậy thì đúng là tình cờ thật.
Tiền Sinh trầm ngâm nói:
- Nếu Đế Đan Lâu giống Ngọc Thư các vậy phân phối đan dược kiểu dựa theo yêu cầu rồi?
- Phân phối theo nhu cầu?
Lý Vân Tiêu sửng sốt:
- Từ này khá mới mẻ, nhưng đúng là có khả năng này.
Tiền Sinh nói:
- Chúng ta đi thử liền biết, hơn phân nửa sẽ truyền tống đến một chỗ.
Lý Vân Tiêu xoay lại nói với mấy người khác:
- Có lẽ truyền tống trận tùy cơ, các người hãy vào Giới Thần Bi tránh cho lạc nhau.
Cố Thanh Thanh càu nhàu:
- Ai thèm vào Giới Thần Bi của ngươi? Tách ra thì tách.
Chỉ có ba nữ nhân Khúc Hồng Nhan, ba người Bố Tử đồng ý đi vào. Cố Thanh Thanh, Mạch, Mục Tinh đều muốn hành động riêng.
Ba nữ nhân không chịu rời xa Lý Vân Tiêu. Ba người Bố Tử biết thực lực của mình có hạn, đi theo Lý Vân Tiêu thì an toàn hơn. Bọn họ còn chờ cơ hội thành thần, không muốn bỏ mạng tại Vĩnh Sinh chi giới.
Lý Vân Tiêu thu sáu người vào Giới Thần Bi, chờ mọi người tranh nhau truyền tống trận xong, vị trí không đông đúc nữa mới chọn đi vào một truyền tống trận.
Đám người Tiền Sinh cùng Lý Vân Tiêu đứng chung trong trận.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian đột nhiên tan vỡ, nguyên Đế Đan Lâu hiện hình, lực lượng mạnh mẽ như sóng biển từng đợt xô đẩy. Trong lực lượng chấn động cùng với nhiều Tân Quý Ly Diễm quang bắn tung ra.
- A!!!
Nhiều tiếng gào thét vang lên, những người đứng gần nhất hơn phân nửa tu vi áp chót nên mới sợ không cướp lại người khác, tranh thủ cướp tiên cơ, kết quả đứng mũi chịu sào!
Một mảnh huyết quang khuếch tán, nhiều vũ giả bị lực lượng mênh mông đánh chết. Số ít may mắn sống sót bị Tân Quý Ly Diễm quang phun ra nuốt vào đốt thành tro.
Mấy chục bóng người như con kiến tản ra xa, né tránh một kích khủng bố.
Tiếng ầm ầm không dứt bên tai một lúc sau mới dần ngừng lại, mặt mọi người trắng bệch, lòng sợ hãi.
Một tòa tháp lớn thông thiên đứng sừng sững ở phía trước, to gấp ngàn vạn lần lúc trước Lý Vân Tiêu từng thấy. Hành lang uốn cong khúc khuỷu, diêm nha cao trác, các ôm địa thế, rất là tinh xảo và hùng vĩ.
Mục Tinh khen từ tận đáy lòng:
- Chậc chậc, bỏ vốn lớn như vậy không thua gì Trọng Khí tháp của lão phu.
Tòa tháp lâu chỗ to thì bàng bạc, hùng vĩ, chỗ nhỏ thì tinh điêu tế mài khiến người tán thán.
Đột nhiên một vũ giả cao giọng quát:
- Cấm chế mở rồi, mọi người mau vào trong đi!
Vũ giả hóa thành độn quang bay vào trong.
Nhưng Lý Vân Tiêu lại phát hiện vũ giả la to kia xung phong rồi lại không bay quá nhanh. Có mấy bóng người vượt qua vũ giả xông vào trong tháp.
Người kia hơi do dự, thấy mấy người biến mất trong tháp, xác nhận không có vấn đề mới tự mình đi vào.
Có mặt tại đây toàn là cao thủ, hạng người tinh minh, nhìn thấu người này chơi khôn. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì chen lấn nhau lao vào trong.
Lý Vân Tiêu nói:
- Xem tình huống vừa rồi lại nhìn Trọng Khí tháp e rằng bên trong sẽ không đơn giản, chúng ta hãy cẩn thận một chút.
Mạch không để bụng, xì cười nói:
- Ngươi cẩn thận quá mức, thực lực của chúng ta hơn hẳn đám nhãi nhép này!
Đế Đan Lâu có sức hấp dẫn rất lớn với Mạch, dù sao yêu tộc ít thuật luyện sư, Mạch bị trấn áp dưới Ngũ Hà sơn nhiều năm càng thiếu thốn đan dược.
Lý Vân Tiêu nhìn mấy người xung quanh, nói:
- Đoạn Thiên đại nhân, Tiền Sinh bang chủ, tuy hiện tại mọi người là đồng minh chung đường nhưng ta xin nhắc nhở một câu. Khi cướp đan dược thì ta sẽ không nương tay, được bao nhiêu toàn bằng vào thực lực và vận may của mình, nhưng đừng hy vọng người khác hỗ trợ.
Tiền Sinh cười to bảo:
- Ha ha ha! Đương nhiên rồi.
Trần Đoạn Thiên hừ mũi:
- Tất nhiên là mỗi người dựa vào bản lĩnh riêng, không thể nào lấy đan dược cũng phải chia đều đi?
Lý Vân Tiêu mỉm cười hóa thành tia chớp bao phủ đám người Khúc Hồng Nhan vào trong bay đi xa, chỉ để lại tiếng cười.
- Ha ha ha! Vậy đi thôi!
Đám người Trần Đoạn Thiên, Tiền Sinh, mấy tông chủ của tông môn ẩn thế thuấn di bay nhanh.
Đinh Sơn bình tĩnh tự nhiên đứng ở phía xa khoanh tay không nhúc nhích.
Có mấy bóng người hiện ra trong không trung, không thấy rõ bóng dáng, chỉ có dao động như vằn nước ùa vào Đế Đan Lâu.
Thật lâu sau hầu như đi hết sạch Đinh Sơn chậm rãi thả tay xuống, bước vào Đế Đan Lâu.
Tòa tháp lâu nguy nga sừng sững tại đây trừ vũ giả lúc trước đi vào ra thỉnh thoảng có bóng người đến, mừng rỡ bay nhanh vào trong.
Đám người Lý Vân Tiêu vừa bướ vào liền có mấy dao động nguyên lực ập vào mặt.
- A? Có chuyện gì?
Lôi quang giáng xuống biến thành hình đoàn người. Lý Vân Tiêu nhìn kỹ, trong đại điện tầng thứ nhất đặt từng hàng kệ, mỗi kệ có một hộp ngọc dùng để đựng đan.
Vũ giả vào trước đầu đánh túi bụi, trong điện to lớn đủ chứa ngàn người nhưng lúc này có vẻ chật chội, các loại kiếm quang, quyền quang lấp lóe liên tục.
Mạch mừng như điên reo lên:
- thật nhiều đan dược, ha ha ha ha ha ha!
Mắt Mạch dâng trào sát khí, lạnh lùng nói:
- Giết hết đám nhãi nhép này đi!
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, vội ngăn Mạch lại:
- tuyệt đối đừng làm bậy! Không biết tháp này có bao nhiêu tầng, đây mới chỉ là tầng thứ nhất, chắc chắn đặt đan dược cấp thấp nhất, chúng ta không cần lấy làm gì.
Phía trước không ngừng vang tiếng hét thảm, các loại huyết quang tung toé.
Đột nhiên một người bị đánh bay đập vào kệ làm đống hộp đổ xuống, đan dược bên trong lăn ra ngoài.
Có người kinh kêu:
- A? Những đan dược này . . .
Đống đồ rơi dưới đất tuy linh động hấp dẫn nhưng đẳng cấp không cao, chỉ có thất giai.
Đặt ở bên ngoài xem như thứ đáng giá nhưng trong mắt đám người này không khác gì đất đá.
Tiếng đánh nhau lập tức ngừng lại, tất cả đều trợn tròn mắt. Đặc biệt những người bị đánh trọng thương, mấy người chết dưới đất đều uổng phí.
- Chết tiệt, chỗ quái quỷ gì? Lấy mấy thứ rác rưởi qua mắt chúng ta?
Quanh đại điện rải rác mấy truyền tống trận pháp, nhiều người chạy vào truyền tống đi lầu khác, vẻ mặt châm chọc nhìn đám người cướp đan.
- Hừ! Ai bảo các ngươi ngốc làm chi?
Đám người lập tức kéo nhau tuôn ra bốn phía giành truyền tống, sợ đi trễ.
Phía sau truyền đến giọng Tiền Sinh:
- Ha ha ha! Vân thiếu gia quả nhiên cao kiến.
Tiền Sinh cười tủm tỉm nhìn đống hỗn độn trước mắt:
- May mắn không chạy lên giành giật không thì mất thân phận rồi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Với trí mưu của Tiền Sinh đại nhân làm sao không nhìn ra chuyện đơn giản này được? Cấu tạo trong Đế Đan Lâu này có chỗ giống với Ngọc Thư các, đều thông qua truyền tống tới lui.
Tiền Sinh nói:
- Vân Tiêu công tử từng đi Ngọc Thư các, không biết có tâm đắc gì không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- tâm đắc gì đâu. Chẳng qua lúc ta đi Ngọc Thư các tình cờ truyền tống tới nơi cho khuy thiên đồng thuật, giải phản phệ nguyệt đồng của ta. Ta luôn nghĩ trên đời thật sự có chuyện trùng hợp vậy sao? Vốn định lại đi Ngọc Thư các lần nữa nhưng không tìm ra tọa độ.
Tiền Sinh kinh ngạc nói:
- A! Nói vậy thì đúng là tình cờ thật.
Tiền Sinh trầm ngâm nói:
- Nếu Đế Đan Lâu giống Ngọc Thư các vậy phân phối đan dược kiểu dựa theo yêu cầu rồi?
- Phân phối theo nhu cầu?
Lý Vân Tiêu sửng sốt:
- Từ này khá mới mẻ, nhưng đúng là có khả năng này.
Tiền Sinh nói:
- Chúng ta đi thử liền biết, hơn phân nửa sẽ truyền tống đến một chỗ.
Lý Vân Tiêu xoay lại nói với mấy người khác:
- Có lẽ truyền tống trận tùy cơ, các người hãy vào Giới Thần Bi tránh cho lạc nhau.
Cố Thanh Thanh càu nhàu:
- Ai thèm vào Giới Thần Bi của ngươi? Tách ra thì tách.
Chỉ có ba nữ nhân Khúc Hồng Nhan, ba người Bố Tử đồng ý đi vào. Cố Thanh Thanh, Mạch, Mục Tinh đều muốn hành động riêng.
Ba nữ nhân không chịu rời xa Lý Vân Tiêu. Ba người Bố Tử biết thực lực của mình có hạn, đi theo Lý Vân Tiêu thì an toàn hơn. Bọn họ còn chờ cơ hội thành thần, không muốn bỏ mạng tại Vĩnh Sinh chi giới.
Lý Vân Tiêu thu sáu người vào Giới Thần Bi, chờ mọi người tranh nhau truyền tống trận xong, vị trí không đông đúc nữa mới chọn đi vào một truyền tống trận.
Đám người Tiền Sinh cùng Lý Vân Tiêu đứng chung trong trận.
/3771
|