Lý Vân Tiêu hóa thành lốc xoáy quét qua nhặt hết ‘rác’, cười nói:
– Nếu các vị không cần rác vậy cho ta hết đi.
Anh Thiều nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm:
– Muốn đồ bỏ cũng được nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là lâu la dưới chưởng thiên cảnh đều cút xéo, dường như các hạ cũng nằm trong số lâu la?
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:
– Có nhiều cường giả ở đây thì bản thiếu gia cũng không cướp đan dược được, hay cho ta ở một bên quan sát thần uy của các vị để mở mắt cũng tốt.
Anh Thiều lạnh lùng nói:
– Chỉ sợ không thấy được thần uy đã nhìn mù tròng mắt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cái này thì không phiền đại nhân quan tâm, đại nhân hãy lo nghĩ làm sao giành lấy Thiên Vận Tạo Hóa đan đi, đừng đặt chú ý vào tiểu lâu la như ta.
Mặt Anh Thiều lạnh băng:
– Cướp đan là chuyện của bản đại nhân, tự có quyết định, nhưng có một lâu la lởn vởn bên cạnh làm bản đại nhân khó chịu!
Anh Thiều đột nhiên tấn công chớp mắt xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, năm ngón tay như móng vuốt chụp lồng ngực hắn.
Bùm!
Lý Vân Tiêu sớm có phòng bị, giơ chưởng đánh ra. Song chưởng va chạm, đại điện chấn động.
Từng đợt ánh sáng vàng 88 trên thân thể hai người, linh áp khủng bố lắc lư không ổn định, lực lượng tương đương.
Ánh mắt mọi người đùe bị hấp dẫn.
Đặc biệt là Ba Cẩn, Nguyên Cơ. Mạnh Trác và Chu Quân đứng ngờoài cửa điện. Bốn người hơi biến sắc mặt.
Người Lý Vân Tiêu nổi lên từng luồng sáng vàng, tuy lực lượng ngang nhau nhưng hắn rất chói mắt.
Chu Quân lạc giọng thì thào:
– Mục Tinh đại nhân, đại nhân cùng người này vào Đế Đan Lâu, có biết lai lịch của người này không?
Mục Tinh gật đầu nói:
– Biết chút ít nhưng không kỹ càng, người này . . . có được Giới Thần Bi.
Mục Tinh vốn muốn tạm giấu diếm việc này, chờ quay về đảo Huyền Ly sẽ trực tiếp bẩm báo cho đảo chủ Diệp Kình Vũ, nhưng ngẫm nghĩ rồi cuối cùng cũng nói ra.
Mạnh Trác, Chu Quân giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
Hai người khó thể kiềm chế thất thố tại chỗ hấp dẫn mọi người trong điện chú ý.
Mạnh Trác, Chu Quân biết mình mất kiểm soát, khẽ hừ mím chặt môi. Ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu tràn ngập giật mình, biểu tình cực kỳ phức tạp.
Giờ phút này, trong điện. Anh Thiều cũng kinh hoàng, giận dữ và giật mình. Tuy đối phương chỉ có tu vi quy chân thần cảnh lại ngay mắt đỡ được một kích của lão, không hề yếu thế.
Anh Thiều nhìn Lý Vân Tiêu thật lâu, dần lấy lại tinh thần, sắc mặt âm trầm chậm rãi nói:
– Ngươi là bát môn đều mở, thân thể thành thánh!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– May mắn thân thể thành thánh, tròng mắt cũng được rèn luyện, nếu không thì đã bị thần uy của đại nhân chọc mù mắt.
– Hừ!
Anh Thiều bực bội hừ lạnh một tiếng:
– Nếu là thân thể thành thánh thì có tư cách ở lại.
Bùm!
Giữa bàn tay hai người bỗng một linh áp nổ tung, tự thụt lùi ra sau.
Nguyên Cơ thế mới hiểu tại sao lúc trước Ba Cẩn không chịu hợp tác đánh chết người này, thì ra là thần thể đại thành, thân thể thành thánh.
Nguyên Cơ thầm thở dài:
– Hiện tại những người còn lại trong đây đều có tư cách cướp đan, tiếp theo nên phân phối như thế nào?
Mấy người cùng nhìn hướng kim lô dưới đất, không ai dám đi lên chạm một cái nếu không sẽ trở thành mục tiêu của mọi người ngay. Kết cuộc của Quách Dương ngay trước mắt.
Anh Thiều xoay tròn tròng mắt nhìn hướng Mạch, lạnh lùng nói:
– Thiên Vận Tạo Hóa đan này là do tiền bối đại sư của nhân tộc ta luyện, sao có thể bị dị tộc lấy đi? Các vị có đồng ý hợp tác với ta khu trục người yêu tộc này không?
Mạch biến sắc mặt, lửa giận bưèng bừng trừng Anh Thiều, quát to:
– Ngươi muốn chết!
Anh Thiều bị sát khí của Mạch làm sợ, phản xạ lùi nửa bước.
Anh Thiều nhìn quanh, vội nói:
– Chẳng lẽ các người vui khi có yêu tộc xen lẫn vào cướp đan sao?
Ba Cẩn, Nguyên Cơ thầm giật mình. Thực lực của người yêu tộc này dường như trên bọn họ, sát khí rất nặng.
Lúc trước thấy yêu tộc ra chưởng vỗ bay Quách Dương dường như có thần thông không nhỏ, ngay từ đầu đã là người bọn họ e ngại.
Nguyên Cơ đứng bên Anh Thiều ngay:
– Ta cảm thấy lời của Anh Thiều huynh có lý!
Khí thế hùng dũng đẩy uy nhiếp của Mạch lại.
Ba Cẩn bước lên trước một bước đứng chung với hai người.
– Còn hai vị thì sao?
Anh Thiều nhìn Cố Thanh Thanh và Lý Vân Tiêu, hỏi:
– Chẳng lẽ hai vị nhẫn tâm nhìn thần vật tiền bối để lại bị ngoại tộc lấy đi sao?
Cố Thanh Thanh cười khúc khích nhìn Lý Vân Tiêu:
– Ngươi nói xem chúng ta làm sao mới tốt?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– tuy công nhận quan điểm của đại nhân bất đắc dĩ thực lực có hạn, nên thôi không tham gia. Mấy vị đại nhân tự mình chơi với yêu tộc này đi.
Tuy Mạch biểu minh sẽ truy tùy Lý Vân Tiêu mười năm nhưng cũng tỏ rõ thái độ muốn tranh giành Thiên Vận Tạo Hóa đan, hắn sẽ không giúp gã cướp đan, cũng không thể tham gia vào trận doanh Anh Thiều đối phó Mạch, trung lập là thái độ tốt nhất.
Cố Thanh Thanh cười nói:
– Nói đúng, ta công nhận quan điểm của Lý Vân Tiêu, tuy có lòng nhưng không có sức.
Ba người Anh Thiều cực kỳ bất mãn.
Nguyên Cơ trách mắng:
– Hai người muốn nhìn chúng ta tranh chấp do đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?
Lý Vân Tiêu nhướng mày nói:
– tùy lão nói sao, chẳng lẽ chúng ta không có quyền làm chủ chính mình sao? Nguyên Cơ đại nhân đừng quên lúc trước tổn thương nội tâm của ta đến bây giờ vẫn chưa bồi thường, ta sẽ không quên chuyện này.
Nét mặt Nguyên Cơ sa sầm, cực kỳ bực bội và không biết nên nói cái gì, câm nín.
Anh Thiều nhìn ngoài điện, cao giọng quát:
– Ba vị đại nhân! Chẳng lẽ mắt thấy người yêu tộc hoành hành mà các người mặc kệ sao?
Chu Quân cười khẩy nói:
– Nực cười, 67 cướp đan liên quan gì chúng ta?
Ba người Anh Thiều rất khó chịu, không phải vì họ hợp tác với nhau không đủ sức bắt Mạch mà do thực lực của Mạch cường đại, thêm một người là mình bớt một phần sức, giữ lại một cơ hội cướp đan.
Hiện tại ba người đảo Huyền Ly, Lý Vân Tiêu, Cố Thanh Thanh đều đứng một bên vây xem. Nếu Anh Thiều, Ba Cẩn, Nguyên Cơ đánh tới kiệt sức thì rắc rối to.
Anh Thiều ngẫm nghĩ, vẫn không chịu ra tay với Mạch, phất tay ngừng chiến sự:
– Hừ! Nếu các người mặc kệ thì lão phu cũng chẳng thèm lo!
Mạch hừ lạnh rút về khí thế, gã không ngốc chủ động khiêu khích ba cường giả chưởng thiên cảnh.
Nguyên Cơ nói:
– Nếu các vị không muốn khu trục yêu tộc này thì cũng không sao. Giờ phút này còn lại chín người đều có cơ duyên cướp đan, nhưng theo ý kiến của ta thì kẻ địch lớn nhất của mọi người e rằng là . . . đảo Huyền Ly giả bộ đứng ngoài lề. Ta dám bảo đảm ba người này chặn ở cửa đại điện, ai trong chúng ta thành công cướp đan là chắc chắn bọn họ sẽ ra tay ngay!
Mạnh Trác, Chu Quân trước cửa điện cùng biến sắc mặt.
Chu Quân quát to:
– Nguyên Cơ, ngươi muốn mượn sức mọi người giải quyết chúng ta sao?
Nguyên Cơ cười khẩy nói:
– Nếu ba vị không có ý đó thì Nguyên Cơ ta có lợi hại đén mấy cũng không thuyết phục mọi người được. Nơi này không ai ngốc, ai không biết ba vị muốn làm chim sẻ chờ phục hồi sau, ngư ông đắc lợi, có ai không hiểu?
– Nếu các vị không cần rác vậy cho ta hết đi.
Anh Thiều nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm:
– Muốn đồ bỏ cũng được nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là lâu la dưới chưởng thiên cảnh đều cút xéo, dường như các hạ cũng nằm trong số lâu la?
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:
– Có nhiều cường giả ở đây thì bản thiếu gia cũng không cướp đan dược được, hay cho ta ở một bên quan sát thần uy của các vị để mở mắt cũng tốt.
Anh Thiều lạnh lùng nói:
– Chỉ sợ không thấy được thần uy đã nhìn mù tròng mắt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cái này thì không phiền đại nhân quan tâm, đại nhân hãy lo nghĩ làm sao giành lấy Thiên Vận Tạo Hóa đan đi, đừng đặt chú ý vào tiểu lâu la như ta.
Mặt Anh Thiều lạnh băng:
– Cướp đan là chuyện của bản đại nhân, tự có quyết định, nhưng có một lâu la lởn vởn bên cạnh làm bản đại nhân khó chịu!
Anh Thiều đột nhiên tấn công chớp mắt xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, năm ngón tay như móng vuốt chụp lồng ngực hắn.
Bùm!
Lý Vân Tiêu sớm có phòng bị, giơ chưởng đánh ra. Song chưởng va chạm, đại điện chấn động.
Từng đợt ánh sáng vàng 88 trên thân thể hai người, linh áp khủng bố lắc lư không ổn định, lực lượng tương đương.
Ánh mắt mọi người đùe bị hấp dẫn.
Đặc biệt là Ba Cẩn, Nguyên Cơ. Mạnh Trác và Chu Quân đứng ngờoài cửa điện. Bốn người hơi biến sắc mặt.
Người Lý Vân Tiêu nổi lên từng luồng sáng vàng, tuy lực lượng ngang nhau nhưng hắn rất chói mắt.
Chu Quân lạc giọng thì thào:
– Mục Tinh đại nhân, đại nhân cùng người này vào Đế Đan Lâu, có biết lai lịch của người này không?
Mục Tinh gật đầu nói:
– Biết chút ít nhưng không kỹ càng, người này . . . có được Giới Thần Bi.
Mục Tinh vốn muốn tạm giấu diếm việc này, chờ quay về đảo Huyền Ly sẽ trực tiếp bẩm báo cho đảo chủ Diệp Kình Vũ, nhưng ngẫm nghĩ rồi cuối cùng cũng nói ra.
Mạnh Trác, Chu Quân giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
Hai người khó thể kiềm chế thất thố tại chỗ hấp dẫn mọi người trong điện chú ý.
Mạnh Trác, Chu Quân biết mình mất kiểm soát, khẽ hừ mím chặt môi. Ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu tràn ngập giật mình, biểu tình cực kỳ phức tạp.
Giờ phút này, trong điện. Anh Thiều cũng kinh hoàng, giận dữ và giật mình. Tuy đối phương chỉ có tu vi quy chân thần cảnh lại ngay mắt đỡ được một kích của lão, không hề yếu thế.
Anh Thiều nhìn Lý Vân Tiêu thật lâu, dần lấy lại tinh thần, sắc mặt âm trầm chậm rãi nói:
– Ngươi là bát môn đều mở, thân thể thành thánh!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– May mắn thân thể thành thánh, tròng mắt cũng được rèn luyện, nếu không thì đã bị thần uy của đại nhân chọc mù mắt.
– Hừ!
Anh Thiều bực bội hừ lạnh một tiếng:
– Nếu là thân thể thành thánh thì có tư cách ở lại.
Bùm!
Giữa bàn tay hai người bỗng một linh áp nổ tung, tự thụt lùi ra sau.
Nguyên Cơ thế mới hiểu tại sao lúc trước Ba Cẩn không chịu hợp tác đánh chết người này, thì ra là thần thể đại thành, thân thể thành thánh.
Nguyên Cơ thầm thở dài:
– Hiện tại những người còn lại trong đây đều có tư cách cướp đan, tiếp theo nên phân phối như thế nào?
Mấy người cùng nhìn hướng kim lô dưới đất, không ai dám đi lên chạm một cái nếu không sẽ trở thành mục tiêu của mọi người ngay. Kết cuộc của Quách Dương ngay trước mắt.
Anh Thiều xoay tròn tròng mắt nhìn hướng Mạch, lạnh lùng nói:
– Thiên Vận Tạo Hóa đan này là do tiền bối đại sư của nhân tộc ta luyện, sao có thể bị dị tộc lấy đi? Các vị có đồng ý hợp tác với ta khu trục người yêu tộc này không?
Mạch biến sắc mặt, lửa giận bưèng bừng trừng Anh Thiều, quát to:
– Ngươi muốn chết!
Anh Thiều bị sát khí của Mạch làm sợ, phản xạ lùi nửa bước.
Anh Thiều nhìn quanh, vội nói:
– Chẳng lẽ các người vui khi có yêu tộc xen lẫn vào cướp đan sao?
Ba Cẩn, Nguyên Cơ thầm giật mình. Thực lực của người yêu tộc này dường như trên bọn họ, sát khí rất nặng.
Lúc trước thấy yêu tộc ra chưởng vỗ bay Quách Dương dường như có thần thông không nhỏ, ngay từ đầu đã là người bọn họ e ngại.
Nguyên Cơ đứng bên Anh Thiều ngay:
– Ta cảm thấy lời của Anh Thiều huynh có lý!
Khí thế hùng dũng đẩy uy nhiếp của Mạch lại.
Ba Cẩn bước lên trước một bước đứng chung với hai người.
– Còn hai vị thì sao?
Anh Thiều nhìn Cố Thanh Thanh và Lý Vân Tiêu, hỏi:
– Chẳng lẽ hai vị nhẫn tâm nhìn thần vật tiền bối để lại bị ngoại tộc lấy đi sao?
Cố Thanh Thanh cười khúc khích nhìn Lý Vân Tiêu:
– Ngươi nói xem chúng ta làm sao mới tốt?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– tuy công nhận quan điểm của đại nhân bất đắc dĩ thực lực có hạn, nên thôi không tham gia. Mấy vị đại nhân tự mình chơi với yêu tộc này đi.
Tuy Mạch biểu minh sẽ truy tùy Lý Vân Tiêu mười năm nhưng cũng tỏ rõ thái độ muốn tranh giành Thiên Vận Tạo Hóa đan, hắn sẽ không giúp gã cướp đan, cũng không thể tham gia vào trận doanh Anh Thiều đối phó Mạch, trung lập là thái độ tốt nhất.
Cố Thanh Thanh cười nói:
– Nói đúng, ta công nhận quan điểm của Lý Vân Tiêu, tuy có lòng nhưng không có sức.
Ba người Anh Thiều cực kỳ bất mãn.
Nguyên Cơ trách mắng:
– Hai người muốn nhìn chúng ta tranh chấp do đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?
Lý Vân Tiêu nhướng mày nói:
– tùy lão nói sao, chẳng lẽ chúng ta không có quyền làm chủ chính mình sao? Nguyên Cơ đại nhân đừng quên lúc trước tổn thương nội tâm của ta đến bây giờ vẫn chưa bồi thường, ta sẽ không quên chuyện này.
Nét mặt Nguyên Cơ sa sầm, cực kỳ bực bội và không biết nên nói cái gì, câm nín.
Anh Thiều nhìn ngoài điện, cao giọng quát:
– Ba vị đại nhân! Chẳng lẽ mắt thấy người yêu tộc hoành hành mà các người mặc kệ sao?
Chu Quân cười khẩy nói:
– Nực cười, 67 cướp đan liên quan gì chúng ta?
Ba người Anh Thiều rất khó chịu, không phải vì họ hợp tác với nhau không đủ sức bắt Mạch mà do thực lực của Mạch cường đại, thêm một người là mình bớt một phần sức, giữ lại một cơ hội cướp đan.
Hiện tại ba người đảo Huyền Ly, Lý Vân Tiêu, Cố Thanh Thanh đều đứng một bên vây xem. Nếu Anh Thiều, Ba Cẩn, Nguyên Cơ đánh tới kiệt sức thì rắc rối to.
Anh Thiều ngẫm nghĩ, vẫn không chịu ra tay với Mạch, phất tay ngừng chiến sự:
– Hừ! Nếu các người mặc kệ thì lão phu cũng chẳng thèm lo!
Mạch hừ lạnh rút về khí thế, gã không ngốc chủ động khiêu khích ba cường giả chưởng thiên cảnh.
Nguyên Cơ nói:
– Nếu các vị không muốn khu trục yêu tộc này thì cũng không sao. Giờ phút này còn lại chín người đều có cơ duyên cướp đan, nhưng theo ý kiến của ta thì kẻ địch lớn nhất của mọi người e rằng là . . . đảo Huyền Ly giả bộ đứng ngoài lề. Ta dám bảo đảm ba người này chặn ở cửa đại điện, ai trong chúng ta thành công cướp đan là chắc chắn bọn họ sẽ ra tay ngay!
Mạnh Trác, Chu Quân trước cửa điện cùng biến sắc mặt.
Chu Quân quát to:
– Nguyên Cơ, ngươi muốn mượn sức mọi người giải quyết chúng ta sao?
Nguyên Cơ cười khẩy nói:
– Nếu ba vị không có ý đó thì Nguyên Cơ ta có lợi hại đén mấy cũng không thuyết phục mọi người được. Nơi này không ai ngốc, ai không biết ba vị muốn làm chim sẻ chờ phục hồi sau, ngư ông đắc lợi, có ai không hiểu?
/3771
|