Ba Cẩn cũng hơi căng thẳng. Chu Quân và Mạnh Trác một nhóm. Lý Vân Tiêu và Cố Thanh Thanh dường như có nhiều mối liên quan. Chỉ còn người yêu tộc và Ba Cẩn, Anh Thiều là đơn độc. Nếu Anh Thiều bị đuổi đi thì Ba Cẩn chỉ có thể ôm đoàn sưởi ấm với yêu tộc kia. Nhưng thoạt trông yêu tộc rất lạnh lùng kiêu ngạo, chưa chắc sẽ để ý tới lão.
Đầu óc xoay chuyển nhanh, Ba Cẩn hiểu ngay tầm quan trọng sự tồn tại của Anh Thiều.
Ba Cẩn hừ mạnh:
– Anh Thiều đại nhân yên tâm, ta sẽ cùng tiến lùi với đại nhân!
– Ha ha ha! Hay, nói hay!
Lý Vân Tiêu vỗ tay cười to, nói:
– Lần này một hơi giải quyết cả hai.
Chu Quân gật đầu cười nói:
– Đúng rồi, đỡ rắc rối.
Mạnh Trác từ ngoài đại điện đi vào, đứng cạnh Chu Quân, một con mắt lạnh lùng nhìn Anh Thiều, Ba Cẩn làm hai người rét run.
Chu Quân nói:
– Chúng ta chịu thiệt chút, hai người đối phó Anh Thiều, một8 kkhác thì do ba các ngươi giải quyết đi.
Mạnh Trác cười gằn:
– Ta vui vẻ chịu thiệt thế này.
Anh Thiều, Ba Cẩn luống cuống.
Ba Cẩn choáng váng, cứ nghĩ đứng chung với Anh Thiều sẽ làm đối phương e ngại, lại chơi trò cân bằng, không ngờ sự tồn tại của lão không đáng tiền.
Ba Cẩn vội nói:
– Các vị là nhằm vào Anh Thiều, không liên quan gì lão phu. Lão phu nguyện cùng các vị thảo phạt Anh Thiều.
Ba Cẩn nói xong tránh ra, phân biệt rõ giới hạn của Anh Thiều.
Anh Thiều tức suýt hộc máu, tức giận quát:
– Ba Cẩn, làm người không thể quá tồi tệ như vậy!
Ba Cẩn cười khẩy nói:
– Về tồi tệ thì ai hơn được ngươi? Hiện tại ngươi bị mọi người xem là địch, đừng hòng lừa ta bán mạng thay ngươi. Nếu thông minh thì mau cút đi!
Anh Thiều lạnh lùng nói:
– Ngươi nghĩ ta đi rồi thì ngươi có thể ở lại sao?
Sắc mặt của Ba Cẩn khó xem, biết khả năng ở lại rất thấp nhưng nếu chung trận tuyến với Anh Thiều thì thua chắc.
Anh Thiều ngoắc Mạch đứng phía xa, lớn tiếng nói:
– Vị bằng hữu yêu tộc này có đồng ý chung trận tuyến với chúng ta không? Nếu bị Lý Vân Tiêu và đảo Huyền Ly thành công thì các hạ cũng sẽ gặp nguy hiểm!Q
Vẻ mặt Mạch phức tạp, gã biết Lý Vân Tiêu có Giới Thần Bi, có đám cường giả Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, có thần thông nghịch thiên như Thập Nhị Đô Thiên Thần sát trận.
Người đảo Huyền Ly không biết nhưng Mạch thì rõ ràng hễ Anh Thiều, Ba Cẩn ra sân là tám, chín phần mười Thiên Vận Tạo Hóa đan rơi vào tay Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng liếc qua:
– Mạch, ngươi thật sự muốn đối địch với ta sao?
Người Mạch run lên, lắc đầu nói:
– Đây không phải đối địch, nó không trái với hứa hẹn của ta. Trước báu vật thì ai đều có cơ hội, tại sao phải nhường cho ngươi.
Mạch bước vào vòng chiến, nói:
– Hai vị đảo Huyền Ly xin đừng bị Lý Vân Tiêu lừa bịp, trong tay hắn khống chế thánh khí, bên trong có nhiều cường giả. Nếu hai người Anh Thiều bị buộc rời đi thì không còn ai ức chế Lý Vân Tiêu được nữa!
Mọi người hoàn toàn biến sắc mặt. Mạnh Trác, Chu Quân giật nảy mình, bọn họ biết Lý Vân Tiêu nắm giữ Giới Thần Bi nhưng chưa tính đến bên trong có cường giả.
Lý Vân Tiêu thoáng chốc thành mục tiêu của mọi người. Mạnh Trác, Chu Quân, Ba Cẩn, Anh Thiều, bốn ánh mắt nhìn hắn chằm chằm,
– Ha ha ha, tiểu tử này thật là nghịch thiên, lại còn mang thánh khí. Từ mười năm vạn năm trước thánh khí đã rất hiếm thấy!
Anh Thiều cười khẩy nói:
– Giờ ta chờ xem ngươi làm sao khiến ta ra SÂN TRƯỚC!
Ba Cẩn mở miệng nói:
– Cộng thêm thần đan của Nguyên Cơ, trên người hắn có hai viên thần đan, còn có thánh khí . . . ha ha . . . bắt giữ ngươi, báu vật đủ cho nhóm chúng ta chia. Dù không có được Thiên Vận Tạo Hóa đan cũng có thể bù đắp một chút tiếc nuối.
Mắt Anh Thiều bắn ra tia sáng, nhe răng cười:
– Nói gì vậy, giá trị của thánh khí cao không thua gì Thiên Vận Tạo Hóa đan.
Cố Thanh Thanh ra vẻ sợ hãi núp sau lưng Lý Vân Tiêu, thò đầu ra:
– Ui da, làm sao giờ? Bọn họ muốn đánh chúng ta!
Lý Vân Tiêu lạnh băng nhìn Mạch:
– tốt, Mạch đại nhân hãyn hớ kỹ cục hôm nay, hôm khác sẽ tính sổ với đại nhân.
Mạch nhíu mày nói:
– Bằng vào thủ đoạn cướp đan mà thôi.
Anh Thiều nổi sát tâm, quát to:
– Nói nhảm với hắn làm gì? Nữ nhân kia cũng chẳng phải thứ tốt gì, có lẽ trên người cũng có thần đan. Giết hai người là chúng ta lời to!
Chu Quân khẽ thở dài:
– Chỉ cần hai vị rời đi ngay bây giờ, không tham gia việc cướp đan thì ta và Mạnh Trác sẽ không ra tay.
Anh Thiều giật mình vội khuyên:
– Đại nhân nói gì vậy, bọn họ có . . .
Anh Thiều nói một nửa thì nghẹn lại, ánh mắt Chu Quân lạnh băng khinh thường liếc qua, quăng bơ vào mặt lão.
Lý Vân Tiêu đoán hơn phân nửa là Mục Tinh đã nói gì với hai người, hắn lắc đầu nói:
– Xin lỗi, con người ta có cái tính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, các vị hãy cho ta thấy quan tài đi.
Biết không có còn đường thương lượng, Lý Vân Tiêu không dông dài, ánh sáng màu lục bay lên từ bàn tay phải, hắn chộp Đâu Suất Thiên Phong ném đi.
Bùm!
Không khí bị đánh nổ, hướng ngọn núi kia bị ném bay không phải kẻ thù mà là đập sang bên cạnh.
Dưới bóng núi chính là kim lô.
Anh Thiều hét to:
– Ui! Khốn nạn, ngươi muốn hủy thần đan!
Mấy người khác run rẩy, trợn to mắt.
Mạch, Cố Thanh Thanh tim rớt cái bịch, hiểu chiến lược của Lý Vân Tiêu.
Dùng Đâu Suất Thiên Phong đập kim lô thì bọn họ sẽ đi cứu. Kim lô là khoai lang phỏng tay, không ai dám cầm nên đành công kích Đâu Suất Thiên Phong.
Mạch, Cố Thanh Thanh trán toát mồ hôi lạnh, bị sự khôn lanh của Lý Vân Tiêu hù hết hồn. Chiêu này độc quá.
Đâu Suất Thiên Phong là thứ trực tiếp đối kháng với Phiên Thiên Phúc Địa Ấn, dù Mạch, Cố Thanh Thanh xông vào tu vi hư cực cũng không dám đón đỡ.
Hai luồng sáng bay xuống, là Anh Thiều và Ba Cẩn. Hai người thuấn di tới bên trên kim lô, giơ tay đánh vào Đâu Suất Thiên Phong.
Hai người tràn đầy tự tin hợp sức có thể đánh nát ngọn núi kia.
Nhưng chuyện đời khó theo ý người.
Bùm!
Bùm!
Vang hai tiếng nổ đinh tai, linh áp bị ức chế dưới ngọn núi không thể tán đi, hóa thành trùng kích phản chấn ngược về.
Đâu Suất Thiên Phong ngừng lại vài giây vì đòn công kích nhưng rồi biến to gấp đôi, tiếp tục theo quỹ tích ban đầu giáng xuống.
– Cái gì?!
Anh Thiều, Ba Cẩn, Mạnh Trác, Chu Quân trừng muốn lồi tròng mắt. Ngọn núi ầm ầm giáng xuống nghiền hai người và kim lô.
– Ực ực!
Đầu óc Ba Cẩn, Anh Thiều trống rỗng. Giờ mà trốn thì kim lô tiêu tùng, nếu không trốn thì đời mình tàn. Hai người chưa từng nghĩ sẽ ôm kim lô chạy.
Dù sao đụng vào kim lô sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người, Quách Dương là bằng chứng sống.
Chu Quân hét to một tiếng:
– Mau ra tay!
Chu Quân cũng thuấn di xuống, hai tay khép vào nhau vỗ vào ngọn núi, hét to:
– Dốc sức ra tay, không thì kim lô sẽ tiêu tùng!
Mạnh Trác bay xuống, vỗ chưởng.
Anh Thiều, Ba Cẩn phản ứng lại ngay, tin tưởng tăng vọt, không dám giữ sức nữa, dốc sức đánh ra một kích.
Bốn đòn công kích như cầu vồng bắn lên cao.
Đầu óc xoay chuyển nhanh, Ba Cẩn hiểu ngay tầm quan trọng sự tồn tại của Anh Thiều.
Ba Cẩn hừ mạnh:
– Anh Thiều đại nhân yên tâm, ta sẽ cùng tiến lùi với đại nhân!
– Ha ha ha! Hay, nói hay!
Lý Vân Tiêu vỗ tay cười to, nói:
– Lần này một hơi giải quyết cả hai.
Chu Quân gật đầu cười nói:
– Đúng rồi, đỡ rắc rối.
Mạnh Trác từ ngoài đại điện đi vào, đứng cạnh Chu Quân, một con mắt lạnh lùng nhìn Anh Thiều, Ba Cẩn làm hai người rét run.
Chu Quân nói:
– Chúng ta chịu thiệt chút, hai người đối phó Anh Thiều, một8 kkhác thì do ba các ngươi giải quyết đi.
Mạnh Trác cười gằn:
– Ta vui vẻ chịu thiệt thế này.
Anh Thiều, Ba Cẩn luống cuống.
Ba Cẩn choáng váng, cứ nghĩ đứng chung với Anh Thiều sẽ làm đối phương e ngại, lại chơi trò cân bằng, không ngờ sự tồn tại của lão không đáng tiền.
Ba Cẩn vội nói:
– Các vị là nhằm vào Anh Thiều, không liên quan gì lão phu. Lão phu nguyện cùng các vị thảo phạt Anh Thiều.
Ba Cẩn nói xong tránh ra, phân biệt rõ giới hạn của Anh Thiều.
Anh Thiều tức suýt hộc máu, tức giận quát:
– Ba Cẩn, làm người không thể quá tồi tệ như vậy!
Ba Cẩn cười khẩy nói:
– Về tồi tệ thì ai hơn được ngươi? Hiện tại ngươi bị mọi người xem là địch, đừng hòng lừa ta bán mạng thay ngươi. Nếu thông minh thì mau cút đi!
Anh Thiều lạnh lùng nói:
– Ngươi nghĩ ta đi rồi thì ngươi có thể ở lại sao?
Sắc mặt của Ba Cẩn khó xem, biết khả năng ở lại rất thấp nhưng nếu chung trận tuyến với Anh Thiều thì thua chắc.
Anh Thiều ngoắc Mạch đứng phía xa, lớn tiếng nói:
– Vị bằng hữu yêu tộc này có đồng ý chung trận tuyến với chúng ta không? Nếu bị Lý Vân Tiêu và đảo Huyền Ly thành công thì các hạ cũng sẽ gặp nguy hiểm!Q
Vẻ mặt Mạch phức tạp, gã biết Lý Vân Tiêu có Giới Thần Bi, có đám cường giả Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, có thần thông nghịch thiên như Thập Nhị Đô Thiên Thần sát trận.
Người đảo Huyền Ly không biết nhưng Mạch thì rõ ràng hễ Anh Thiều, Ba Cẩn ra sân là tám, chín phần mười Thiên Vận Tạo Hóa đan rơi vào tay Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng liếc qua:
– Mạch, ngươi thật sự muốn đối địch với ta sao?
Người Mạch run lên, lắc đầu nói:
– Đây không phải đối địch, nó không trái với hứa hẹn của ta. Trước báu vật thì ai đều có cơ hội, tại sao phải nhường cho ngươi.
Mạch bước vào vòng chiến, nói:
– Hai vị đảo Huyền Ly xin đừng bị Lý Vân Tiêu lừa bịp, trong tay hắn khống chế thánh khí, bên trong có nhiều cường giả. Nếu hai người Anh Thiều bị buộc rời đi thì không còn ai ức chế Lý Vân Tiêu được nữa!
Mọi người hoàn toàn biến sắc mặt. Mạnh Trác, Chu Quân giật nảy mình, bọn họ biết Lý Vân Tiêu nắm giữ Giới Thần Bi nhưng chưa tính đến bên trong có cường giả.
Lý Vân Tiêu thoáng chốc thành mục tiêu của mọi người. Mạnh Trác, Chu Quân, Ba Cẩn, Anh Thiều, bốn ánh mắt nhìn hắn chằm chằm,
– Ha ha ha, tiểu tử này thật là nghịch thiên, lại còn mang thánh khí. Từ mười năm vạn năm trước thánh khí đã rất hiếm thấy!
Anh Thiều cười khẩy nói:
– Giờ ta chờ xem ngươi làm sao khiến ta ra SÂN TRƯỚC!
Ba Cẩn mở miệng nói:
– Cộng thêm thần đan của Nguyên Cơ, trên người hắn có hai viên thần đan, còn có thánh khí . . . ha ha . . . bắt giữ ngươi, báu vật đủ cho nhóm chúng ta chia. Dù không có được Thiên Vận Tạo Hóa đan cũng có thể bù đắp một chút tiếc nuối.
Mắt Anh Thiều bắn ra tia sáng, nhe răng cười:
– Nói gì vậy, giá trị của thánh khí cao không thua gì Thiên Vận Tạo Hóa đan.
Cố Thanh Thanh ra vẻ sợ hãi núp sau lưng Lý Vân Tiêu, thò đầu ra:
– Ui da, làm sao giờ? Bọn họ muốn đánh chúng ta!
Lý Vân Tiêu lạnh băng nhìn Mạch:
– tốt, Mạch đại nhân hãyn hớ kỹ cục hôm nay, hôm khác sẽ tính sổ với đại nhân.
Mạch nhíu mày nói:
– Bằng vào thủ đoạn cướp đan mà thôi.
Anh Thiều nổi sát tâm, quát to:
– Nói nhảm với hắn làm gì? Nữ nhân kia cũng chẳng phải thứ tốt gì, có lẽ trên người cũng có thần đan. Giết hai người là chúng ta lời to!
Chu Quân khẽ thở dài:
– Chỉ cần hai vị rời đi ngay bây giờ, không tham gia việc cướp đan thì ta và Mạnh Trác sẽ không ra tay.
Anh Thiều giật mình vội khuyên:
– Đại nhân nói gì vậy, bọn họ có . . .
Anh Thiều nói một nửa thì nghẹn lại, ánh mắt Chu Quân lạnh băng khinh thường liếc qua, quăng bơ vào mặt lão.
Lý Vân Tiêu đoán hơn phân nửa là Mục Tinh đã nói gì với hai người, hắn lắc đầu nói:
– Xin lỗi, con người ta có cái tính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, các vị hãy cho ta thấy quan tài đi.
Biết không có còn đường thương lượng, Lý Vân Tiêu không dông dài, ánh sáng màu lục bay lên từ bàn tay phải, hắn chộp Đâu Suất Thiên Phong ném đi.
Bùm!
Không khí bị đánh nổ, hướng ngọn núi kia bị ném bay không phải kẻ thù mà là đập sang bên cạnh.
Dưới bóng núi chính là kim lô.
Anh Thiều hét to:
– Ui! Khốn nạn, ngươi muốn hủy thần đan!
Mấy người khác run rẩy, trợn to mắt.
Mạch, Cố Thanh Thanh tim rớt cái bịch, hiểu chiến lược của Lý Vân Tiêu.
Dùng Đâu Suất Thiên Phong đập kim lô thì bọn họ sẽ đi cứu. Kim lô là khoai lang phỏng tay, không ai dám cầm nên đành công kích Đâu Suất Thiên Phong.
Mạch, Cố Thanh Thanh trán toát mồ hôi lạnh, bị sự khôn lanh của Lý Vân Tiêu hù hết hồn. Chiêu này độc quá.
Đâu Suất Thiên Phong là thứ trực tiếp đối kháng với Phiên Thiên Phúc Địa Ấn, dù Mạch, Cố Thanh Thanh xông vào tu vi hư cực cũng không dám đón đỡ.
Hai luồng sáng bay xuống, là Anh Thiều và Ba Cẩn. Hai người thuấn di tới bên trên kim lô, giơ tay đánh vào Đâu Suất Thiên Phong.
Hai người tràn đầy tự tin hợp sức có thể đánh nát ngọn núi kia.
Nhưng chuyện đời khó theo ý người.
Bùm!
Bùm!
Vang hai tiếng nổ đinh tai, linh áp bị ức chế dưới ngọn núi không thể tán đi, hóa thành trùng kích phản chấn ngược về.
Đâu Suất Thiên Phong ngừng lại vài giây vì đòn công kích nhưng rồi biến to gấp đôi, tiếp tục theo quỹ tích ban đầu giáng xuống.
– Cái gì?!
Anh Thiều, Ba Cẩn, Mạnh Trác, Chu Quân trừng muốn lồi tròng mắt. Ngọn núi ầm ầm giáng xuống nghiền hai người và kim lô.
– Ực ực!
Đầu óc Ba Cẩn, Anh Thiều trống rỗng. Giờ mà trốn thì kim lô tiêu tùng, nếu không trốn thì đời mình tàn. Hai người chưa từng nghĩ sẽ ôm kim lô chạy.
Dù sao đụng vào kim lô sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người, Quách Dương là bằng chứng sống.
Chu Quân hét to một tiếng:
– Mau ra tay!
Chu Quân cũng thuấn di xuống, hai tay khép vào nhau vỗ vào ngọn núi, hét to:
– Dốc sức ra tay, không thì kim lô sẽ tiêu tùng!
Mạnh Trác bay xuống, vỗ chưởng.
Anh Thiều, Ba Cẩn phản ứng lại ngay, tin tưởng tăng vọt, không dám giữ sức nữa, dốc sức đánh ra một kích.
Bốn đòn công kích như cầu vồng bắn lên cao.
/3771
|