Hai người rùng mình, tưởng đâu nghe nhầm.
Chu Quân ngơ ngác hỏi:
– Cái . . . Cái gì? Ra lệnh chúng ta tấn công?
Hắc ám đang ở phía xa trị thương giật bắn người sau đó cười khẩy nói:
– Đã lâu Thạch Chi Vương đại nhân không gặp kẻ địch cường đại nên muốn thoải mái đánh nhau một trận.
Chu Quân, Mạnh Trác thế mới hiểu, vẻ mặt cay đắng. Hai người rốt cuộc vẫn bị cuốn vào cuộc phân tranh này, chỉ không ngờ sẽ trong tình hình thế này.
Hai người cúi đầu liếc nhau, đáy mắt lóe tia sát khí.
Nhiều cường giả vây công có lẽ có thể một kích giết Lam Nham Chủ, nếu thành công sẽ là kết quả lý tưởng nhất.
Mạnh Trác, Chu Quân quyết định xong biến thành hai luồng sáng bay lên cao, biểu tình trầm trọng đứng gần Mạch, Cố Thanh Thanh.
Tay trái Chu Quân bắt ấn, tay phải vẽ hình vòng tròn trước mặt ngưng tụ ra bóng rồng.
Mạnh Trác thì một tay bắt ấn, tay kia kết ấn trước mặt. Lòng bàn tay Mạnh Trác hiện ra một đoàn sáng, bên trong có trận pháp lơ lửng.
Trong phút chốc mọi người đẩy lực lượng lên đến cực độ.
Toàn thân Tuần Thiên Đấu Ngưu biến thành màu xanh, Cửu Thiên Đô Lục Đại La Hoàn trên cổ đỏ thẫm bay trên đỉnh đầu tụ năng.
Cá sấu cũng hóa thành cương phong gầm rống, há to mồm, bên trong ngậm bão tố và đang không ngừng tăng mạnh.
Hiếm khi Lam Nham Chủ nở nụ cười nói:
– Ha ha ha! Có vậy mới giống ác chiến!
Dường như hư quang làm cơ thể Lam Nham Chủ thay đổi, các kinh mạch nổi lên, trăm khiếu huyệt quanh thân gã hiện ra rõ ràng.
Lực lượng cường đại kia bộc lộ làm con quay trong trận bị trướng nứt ra. Lý Vân Tiêu khẽ hừ, ánh sáng trên người chập chờn.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu hét to một tiếng:
– Bà nội nó, liều!
Hai tay Lý Vân Tiêu lại đánh ra bắt ấn.
Còn lại năm cự linh cũng hành động, huơ binh khí ra tay chém hướng con quay.
Cưỡng ép vận chuyển trận pháp, dù Lý Vân Tiêu có thân thể dung thông cảnh bát môn đều mở cũng không chịu nổi lực lượng phản phệ, mấy kinh mạch nổ trung trong người, máu phun tung tóe.
Nhưng hiện giờ Lý Vân Tiêu không rảnh suy tính nhiều, càng không có ai nhìn thấy. Mỗi người đều mạng thi triển nguyên công, lực lượng khủng bố như những con mãnh hổ và cự long lao vào tông trận, oanh kích vào con quay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tất cả lực lượng xông vào, lực lượng của Lam Nham Chủ rót vào làm con quay không ngừng trướng phồng lên, các loại lực lượng dung nhập trong đó đánh vào ba thước quanh thân gã bị hư quang pháp thân ngăn lại. Cơ thể Lam Nham Chủ biến trong suốt.
Rốt cuộc điểm cân bằng khủng bố bị đè nát, toàn bộ lực lượng bộc phát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai trời long đất lở khuếch tán bốn phương tám hướng.
Cố Thanh Thanh hét to một tiếng:
– Trốn mau!
Cố Thanh Thanh hóa thành độn quang bay đi trước nhất. Hơn mười người chạy tan tác.
Lý Vân Tiêu cũng muốn trốn nhưng toàn bộ Đô Thiên Thần Sát trận toàn dựa vào hắn chống đỡ, khi lực lượng bùng nổ thì trận pháp bị trùng kích rất mạnh. Lực lượng khủng khiếp phản phệ trên người hắn, nổ mấy sợi kinh mạch. Máu thịt Lý Vân Tiêu bị nổ tung tỏe, chạy trốn bị chậm nửa nhịp, lập tức bị lực lượng trùng kích nuốt vào.
Đế Đan cung cũng khó mà may mắn thoát khỏi, bị cuốn vào trùng kích. Nguyên cung lâu lung lay cuối cùng vỡ ra từng tấc, hóa thành mảnh vụn đầy trời, từ từ biến mất trong thiên địa, không còn tồn tại.
Có mấy người trốn chậm cũng bị cuốn vào gió bão nhưng lực lượng bản thân vẫn có thể đối kháng tự bảo vệ mình. Ban đầu Khâu Minh xem kịch vui nhưng khi cân bằng phá vỡ, lực lượng bùng nổ mới phát hiện nguy hiểm, liều mạng chạy trốn.
Nhưng Khâu Minh bị lực hút mạnh mẽ kéo vào, liều mạng vùng vẫy bất đắc dĩ cơ thể bị thương nặng khó mà đối kháng lại. Cuối cùng Khâu Minh tuyệt vọng không kịp phát ra tiếng gào thét đã bị xé thành mảnh vụn.
Trùng kích bên cạnh Đế Đan cung không ngừng khuếch tán bốn phương tám hướng truyền ra từ Vĩnh Sinh chi giới, dao động phủ lên ngàn dặm. Cách mấy ngàn dặm còn có thể cảm nhận được dao động nhẹ.
Điểm bắt đầu trùng kích đã biến thành lỗ đen sâu không thấy đáy.
Lực lượng dần suy yếu mới nghe bên trong truyền ra tiếng ho khan, dường như có người đang ho ra máu lắp bắp nói:
– Vẫn . . . Không được sao . . .
– Khụ . . . Khụ khụ . . . Chết tiệt . . . Quy tắc thiên địa . . .
Lỗ đen dần thu nhỏ, thân hình Lam Nham Chủ hiện ra, khóe môi dính vết máu, người có mấy trăm vết thương, không ngừng khép lại.
Sau khi Đế Đan lâu biến mất thì không có bất cứ vật chất nào nữa, mọi người đứng trong hư không Vĩnh Sinh chi giới, cách xa mấy ngàn trượng.
Cố Thanh Thanh ở phía xa mặt trắng bệch, thân hình nhỏ xinh run lẩy bẩy trong bóng tối:
– Vẫn chưa chết . . . Hắn thật sự là bất tử bất diệt sao . . .
Cố Thanh Thanh đã đến cực hạn của bản thân, thời gian trong Vĩnh Sinh chi giới duy trì hư cực thần cảnh lâu hơn bên ngoài, nhưng cũng đã vượt qua thể năng của nàng.
Khúc Hồng Nhan kinh hoàng nhìn tứ phía, không thấy Lý Vân Tiêu đâu làm nàng sợ hãi mặt không còn chút máu:
– Phi dương!
Lạc Vân Thường vội nói:
– Sư tôn đừng hoảng, hắn ở bên kia!
Lạc Vân Thường chỉ tay. Cách ngàn trượng, nơi gần Lam Nham Chủ nhất có một quả cầu kim loại màu đen lơ lửng.
Hình dạng kim loại không phải loại bất quy tắc, nó có lăng có giác, đột nhiên những góc cạnh mở ra như trẻ sơ sinh đang nằm ngủ duỗi lưng, là Hồ Lô Tiểu Kim Cương.
Vào phút chỉ mành treo chuông Lý Vân Tiêu lập tức triệu hoán Hồ Lô Tiểu Kim Cương ra đỡ một kích thay hắn.
Thể hình Hồ Lô Tiểu Kim Cương đã bị trùng kích biến hình, thiếu mất một khối, không thể phục hồi lại.
Lý Vân Tiêu kinh hoàng nhìn cơ thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương. Với Diệu Pháp Linh Mục của hắn thấy được tốc độ phục hồi chậm rãi, nhưng chậm kinh người, dường như hư quang pháp thân của Lam Nham Chủ tạo ra vết thương cực kỳ lợi hại.
Bản thân Lý Vân Tiêu cũng không tốt hơn gì, người đầy máu. Tuy rằng chủ yếu trùng kích bị Hồ Lô Tiểu Kim Cương đỡ lấy nhưng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận bị phá đem lại trùng kích cực lớn cho Lý Vân Tiêu, nội tạng trong người bị tổn thương trực tiếp.
Toàn thân Lý Vân Tiêu lấp lánh ánh sáng lưu ly xen lẫn với ánh sáng vàng bất diệt kim thân, nhưng tốc độ phục hồi cực chậm như người bình thường.
Hai tay Lý Vân Tiêu không ngừng bắt ấn, từ hư không bốn phía hiện ra ánh sáng thi nhau bay tới, đó là Lục Đinh Lục Giáp bị đánh văng vào hư không, toàn bộ rơi vào trong tay hắn, cất đi.
Ánh mắt Lam Nham Chủ lộ vẻ ngạc nhiên:
– Quang minh lưu ly thân của Hiểu Phong Tàn?
Trong mắt Lam Nham Chủ hấp háy tia sáng:
– Không uổng là người được Giới Thần Bi chọn làm chủ, quả nhiên được ‘đạo’ của giới này sắp đặt hội tụ các loại cơ duyên.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu ngươi đã hiểu biết như vậy thì đối địch với ta chẳng phải là đối địch với giới này sao? Coi chừng tử lôi giáng xuống đánh chết ngươi không còn manh giáp!
– Ha ha ha! Ngươi giỏi kể truyện cười thật khiến người ghét.
Chu Quân ngơ ngác hỏi:
– Cái . . . Cái gì? Ra lệnh chúng ta tấn công?
Hắc ám đang ở phía xa trị thương giật bắn người sau đó cười khẩy nói:
– Đã lâu Thạch Chi Vương đại nhân không gặp kẻ địch cường đại nên muốn thoải mái đánh nhau một trận.
Chu Quân, Mạnh Trác thế mới hiểu, vẻ mặt cay đắng. Hai người rốt cuộc vẫn bị cuốn vào cuộc phân tranh này, chỉ không ngờ sẽ trong tình hình thế này.
Hai người cúi đầu liếc nhau, đáy mắt lóe tia sát khí.
Nhiều cường giả vây công có lẽ có thể một kích giết Lam Nham Chủ, nếu thành công sẽ là kết quả lý tưởng nhất.
Mạnh Trác, Chu Quân quyết định xong biến thành hai luồng sáng bay lên cao, biểu tình trầm trọng đứng gần Mạch, Cố Thanh Thanh.
Tay trái Chu Quân bắt ấn, tay phải vẽ hình vòng tròn trước mặt ngưng tụ ra bóng rồng.
Mạnh Trác thì một tay bắt ấn, tay kia kết ấn trước mặt. Lòng bàn tay Mạnh Trác hiện ra một đoàn sáng, bên trong có trận pháp lơ lửng.
Trong phút chốc mọi người đẩy lực lượng lên đến cực độ.
Toàn thân Tuần Thiên Đấu Ngưu biến thành màu xanh, Cửu Thiên Đô Lục Đại La Hoàn trên cổ đỏ thẫm bay trên đỉnh đầu tụ năng.
Cá sấu cũng hóa thành cương phong gầm rống, há to mồm, bên trong ngậm bão tố và đang không ngừng tăng mạnh.
Hiếm khi Lam Nham Chủ nở nụ cười nói:
– Ha ha ha! Có vậy mới giống ác chiến!
Dường như hư quang làm cơ thể Lam Nham Chủ thay đổi, các kinh mạch nổi lên, trăm khiếu huyệt quanh thân gã hiện ra rõ ràng.
Lực lượng cường đại kia bộc lộ làm con quay trong trận bị trướng nứt ra. Lý Vân Tiêu khẽ hừ, ánh sáng trên người chập chờn.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu hét to một tiếng:
– Bà nội nó, liều!
Hai tay Lý Vân Tiêu lại đánh ra bắt ấn.
Còn lại năm cự linh cũng hành động, huơ binh khí ra tay chém hướng con quay.
Cưỡng ép vận chuyển trận pháp, dù Lý Vân Tiêu có thân thể dung thông cảnh bát môn đều mở cũng không chịu nổi lực lượng phản phệ, mấy kinh mạch nổ trung trong người, máu phun tung tóe.
Nhưng hiện giờ Lý Vân Tiêu không rảnh suy tính nhiều, càng không có ai nhìn thấy. Mỗi người đều mạng thi triển nguyên công, lực lượng khủng bố như những con mãnh hổ và cự long lao vào tông trận, oanh kích vào con quay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tất cả lực lượng xông vào, lực lượng của Lam Nham Chủ rót vào làm con quay không ngừng trướng phồng lên, các loại lực lượng dung nhập trong đó đánh vào ba thước quanh thân gã bị hư quang pháp thân ngăn lại. Cơ thể Lam Nham Chủ biến trong suốt.
Rốt cuộc điểm cân bằng khủng bố bị đè nát, toàn bộ lực lượng bộc phát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai trời long đất lở khuếch tán bốn phương tám hướng.
Cố Thanh Thanh hét to một tiếng:
– Trốn mau!
Cố Thanh Thanh hóa thành độn quang bay đi trước nhất. Hơn mười người chạy tan tác.
Lý Vân Tiêu cũng muốn trốn nhưng toàn bộ Đô Thiên Thần Sát trận toàn dựa vào hắn chống đỡ, khi lực lượng bùng nổ thì trận pháp bị trùng kích rất mạnh. Lực lượng khủng khiếp phản phệ trên người hắn, nổ mấy sợi kinh mạch. Máu thịt Lý Vân Tiêu bị nổ tung tỏe, chạy trốn bị chậm nửa nhịp, lập tức bị lực lượng trùng kích nuốt vào.
Đế Đan cung cũng khó mà may mắn thoát khỏi, bị cuốn vào trùng kích. Nguyên cung lâu lung lay cuối cùng vỡ ra từng tấc, hóa thành mảnh vụn đầy trời, từ từ biến mất trong thiên địa, không còn tồn tại.
Có mấy người trốn chậm cũng bị cuốn vào gió bão nhưng lực lượng bản thân vẫn có thể đối kháng tự bảo vệ mình. Ban đầu Khâu Minh xem kịch vui nhưng khi cân bằng phá vỡ, lực lượng bùng nổ mới phát hiện nguy hiểm, liều mạng chạy trốn.
Nhưng Khâu Minh bị lực hút mạnh mẽ kéo vào, liều mạng vùng vẫy bất đắc dĩ cơ thể bị thương nặng khó mà đối kháng lại. Cuối cùng Khâu Minh tuyệt vọng không kịp phát ra tiếng gào thét đã bị xé thành mảnh vụn.
Trùng kích bên cạnh Đế Đan cung không ngừng khuếch tán bốn phương tám hướng truyền ra từ Vĩnh Sinh chi giới, dao động phủ lên ngàn dặm. Cách mấy ngàn dặm còn có thể cảm nhận được dao động nhẹ.
Điểm bắt đầu trùng kích đã biến thành lỗ đen sâu không thấy đáy.
Lực lượng dần suy yếu mới nghe bên trong truyền ra tiếng ho khan, dường như có người đang ho ra máu lắp bắp nói:
– Vẫn . . . Không được sao . . .
– Khụ . . . Khụ khụ . . . Chết tiệt . . . Quy tắc thiên địa . . .
Lỗ đen dần thu nhỏ, thân hình Lam Nham Chủ hiện ra, khóe môi dính vết máu, người có mấy trăm vết thương, không ngừng khép lại.
Sau khi Đế Đan lâu biến mất thì không có bất cứ vật chất nào nữa, mọi người đứng trong hư không Vĩnh Sinh chi giới, cách xa mấy ngàn trượng.
Cố Thanh Thanh ở phía xa mặt trắng bệch, thân hình nhỏ xinh run lẩy bẩy trong bóng tối:
– Vẫn chưa chết . . . Hắn thật sự là bất tử bất diệt sao . . .
Cố Thanh Thanh đã đến cực hạn của bản thân, thời gian trong Vĩnh Sinh chi giới duy trì hư cực thần cảnh lâu hơn bên ngoài, nhưng cũng đã vượt qua thể năng của nàng.
Khúc Hồng Nhan kinh hoàng nhìn tứ phía, không thấy Lý Vân Tiêu đâu làm nàng sợ hãi mặt không còn chút máu:
– Phi dương!
Lạc Vân Thường vội nói:
– Sư tôn đừng hoảng, hắn ở bên kia!
Lạc Vân Thường chỉ tay. Cách ngàn trượng, nơi gần Lam Nham Chủ nhất có một quả cầu kim loại màu đen lơ lửng.
Hình dạng kim loại không phải loại bất quy tắc, nó có lăng có giác, đột nhiên những góc cạnh mở ra như trẻ sơ sinh đang nằm ngủ duỗi lưng, là Hồ Lô Tiểu Kim Cương.
Vào phút chỉ mành treo chuông Lý Vân Tiêu lập tức triệu hoán Hồ Lô Tiểu Kim Cương ra đỡ một kích thay hắn.
Thể hình Hồ Lô Tiểu Kim Cương đã bị trùng kích biến hình, thiếu mất một khối, không thể phục hồi lại.
Lý Vân Tiêu kinh hoàng nhìn cơ thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương. Với Diệu Pháp Linh Mục của hắn thấy được tốc độ phục hồi chậm rãi, nhưng chậm kinh người, dường như hư quang pháp thân của Lam Nham Chủ tạo ra vết thương cực kỳ lợi hại.
Bản thân Lý Vân Tiêu cũng không tốt hơn gì, người đầy máu. Tuy rằng chủ yếu trùng kích bị Hồ Lô Tiểu Kim Cương đỡ lấy nhưng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận bị phá đem lại trùng kích cực lớn cho Lý Vân Tiêu, nội tạng trong người bị tổn thương trực tiếp.
Toàn thân Lý Vân Tiêu lấp lánh ánh sáng lưu ly xen lẫn với ánh sáng vàng bất diệt kim thân, nhưng tốc độ phục hồi cực chậm như người bình thường.
Hai tay Lý Vân Tiêu không ngừng bắt ấn, từ hư không bốn phía hiện ra ánh sáng thi nhau bay tới, đó là Lục Đinh Lục Giáp bị đánh văng vào hư không, toàn bộ rơi vào trong tay hắn, cất đi.
Ánh mắt Lam Nham Chủ lộ vẻ ngạc nhiên:
– Quang minh lưu ly thân của Hiểu Phong Tàn?
Trong mắt Lam Nham Chủ hấp háy tia sáng:
– Không uổng là người được Giới Thần Bi chọn làm chủ, quả nhiên được ‘đạo’ của giới này sắp đặt hội tụ các loại cơ duyên.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu ngươi đã hiểu biết như vậy thì đối địch với ta chẳng phải là đối địch với giới này sao? Coi chừng tử lôi giáng xuống đánh chết ngươi không còn manh giáp!
– Ha ha ha! Ngươi giỏi kể truyện cười thật khiến người ghét.
/3771
|