Mạch ở phía xa ngạc nhiên nhìn cảnh này:
– Cái này là . . . Họa Đấu. . . Thái Cực Phong Thiên Ấn . . .
Mạch ngơ ngác nói:
– Sao . . . Sao có thể như vậy?
Vi Vô Nhai ở trước mặt Mạch cười khẩy nói:
– Hừ! Đối diện một đối thủ như ta mà ngươi phân tâm?
Trong Ngũ Hà sơn thì Mạch chỉ mới là chưởng thiên cảnh, cách nhiều ngày không gặp gã đã lên hư cực, có sức đánh một trận với Vi Vô Nhai. Trong lòng Vi Vô Nhai vô cùng buồn phiền.
Mặc dù đang giễu cợt Mạch nhưng trong lòng Vi Vô Nhai cực kỳ kinh sợ trước biến đổi của Phong Yếu Ly.
Trong cuộc chiến Ngũ Hà sơn, Thương biến ra chân thân Họa Đấu đánh nhau để lại ấn tượng quá sâu với mọi người.
Mạch lắc đầu nói:
– Ngươi không hiểu. Tộc Họa Đấu cực kỳ cường đại, thiên phú thần thông càng gh gớm. Thiên đạo có dư có thiếu, cho nên đến nay tộc Họa Đấu chỉ xuất hiện đơn độc, trên đời tuyệt sẽ không cùng lúc tồn tại hai Họa Đấu.
Vi Vô Nhai ngây người:
– Thì ra là vậy.
Vi Vô Nhai lại trầm ngâm nói:
– Thời đại bây giờ hơi hỗn loạn, rất nhiều cường giả đều là phong ấn trong mười vạn năm qua. Thương là một, người trước mắt chắc cũng vậy. Nên một lần xuất hiện vài Họa Đấu cũng bình thường.
Mạch sửng sốt:
– À . . . Vậy sao . . .
Mạch ngẫm nghĩ thấy có lý, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Hai người đối thoại xong đứng đối diện nhau giằng co, o đánh nữa. Với tu vi của Mạch và Vi Vô Nhai trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, hơn nữa bọn họ vốn cũng không muốn đấu tới nỗi ngươi chết ta sống.
– Họa Đấu sao . . .
Xán người thủ hộ lối vào đứng trước động thiên sóng vàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn xem Phong Yếu Ly biến ra chân thân Họa Đấu và Thái Cực Phong Thiên Ấn, trong mắt tràn đầy phức tạp, không biết Trác nghĩ gì.
Xung quanh có khoảng chục người bao vây không ngừng công kích từ xa, dường như hết sức e ngại nên không dám tới gần Xán.
Lúc Xán vừa xuất hiện liền giết ba, bốn người, một chiêu là chết không kịp ngáp, hù mấy người khác lùi bước.
Đám người La Thanh Vân, Diêu Kim Lương sợ hết hồn, không dám áp sát.
Người Diêu Kim Lương run rẩy:
– Đây chính là tồn tại vượt qua chưởng thiên cảnh, lực lượng hư cực thần cảnh sao?
Năm ngón tay siết chặt kêu rôm rốp, khát vọng lực lượng không ngừng dâng lên, máu nóng sôi trào.
Diêu Kim Lương bị kẹt tại quy chân thần cảnh quá lâu, bất hạnh mãi mà không thể đột phá. Chỉ cần có được lông chim Thiên Phượng, dù là Thiên Phượng bình thường thì gã cũng có nắm chắc xông vào chưởng thiên cảnh.
Phương xa Phong Yếu Ly vừa thi triển ra Thái Cực Phong Thiên Ấn liền nhìn thấy Lý Vân Tiêu và Trác chạy đi, gã khẽ hừ thu về Phong Thiên Ấn.
Nhưng Phong Yếu Ly để lại chân thân Họa Đấu, tay cầm Lãnh Kiếm Băng Sương lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
– Hôm nay không giao ra tàn hồn thì ta nhất định sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển!
Lý Vân Tiêu phớt lờ:
– Có rất nhiều người muốn giết ta, thêm ngươi cũng chẳng sao.
Trác hét to:
– Xán, người này rất khó giải quyết, mau tới giúp ta! Chúng ta hợp sức giết hắn!
Xán sắc mặt trầm ngâm, nói:
– Người này rốt cuộc là người hay yêu? Nếu là tộc Họa Đấu thì là bổn tộc của chúng ta, vậy không cần ra tay.
Lý Vân Tiêu châm ngòi:
– Tên này giết Họa Đấu rồi cướp thân hình.
Mắt Xán bắn ra lửa giận và tia sáng sắc bén:
– Nếu vậy thì sẽ đánh gục ngươi!
Xán bỏ mặc việc bảo vệ lối vào động thiên, xông lên trước.
– Nguy rồi!
Vi Thanh thấy Xán lao lên, hai yêu hư cực thần cảnh cùng nhau vây công Phong Yếu Ly, ai hưởng thụ đãi ngộ như vậy đều sẽ chết.
Quả nhiên, Phong Yếu Ly vừa thấy hai người vây công liền quay người chạy trốn thật xa.
Nhưng bản thân Vi Thanh thực lực có hạn không giúp được gì, ứng đối Linh Mục Địch đã cực kỳ vất vả.
Vi Thanh ra lệnh với hơn mười người ở phía xa:
– Mau xông vào động thiên!
Hiện tại lối vào động thiên không có một bóng người, Bắc Quyến Nam bị Dận Vũ đè đầu đánh, hầu như không có sức đánh trả. Thân xác dung công cảnh bị long uy đánh thủng nhiều lỗ, gần lằn ranh sinh tử.
Lý Vân Tiêu đột nhiên từ trên trời giáng xuống một kiếm chém sau lưng Dận Vũ.
Dận Vũ cười gằn:
– Hừ, đánh lén ta sao?!
Dận Vũ, quay người lại, năm ngón tay vuốt rồng chụp Kiếm Thương Trảm Hồng.
Bùm!
Móng vuốt vừa va chạm vào thân kiếm liền bắn lên Băng Sát Tâm Diễm, đốt lòng bàn tay Dận Vũ đau xót. Dận Vũ cắn răng chụp xuống, chấn diệt Kiếm Thương Trảm Hồng.
Lý Vân Tiêu xoay kiếm thế, tay trái bắt ấn, ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra khỏi thân thể cùng kiếm quyết chém tới.
Môi Dận Vũ treo nụ cười nhạt, mắt rực cháy lửa giận vô biên. Trên Đao Lĩnh kiếm phong Dận Vũ bị Lý Vân Tiêu và Khúc Hồng Nhan hợp sức đẩy vào đường cùng, tự bạo Vũ Quang Bàn mới trốn thoát được, đây là nhục nhã hiếm có trong cuộc đời của gã.
Xúc động báo thù rửa hận trào dâng trong trái tim Dận Vũ, hai tay liên tục múa trước người biến ra vạn long đánh vào kiếm khí.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Kiếm khí và Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm đều bị đánh lui, tay Lý Vân Tiêu thay đổi ấn quyết, ba mươi sáu kiếm từ công thành thủ xếp hàng ngang trước người.
Lý Vân Tiêu đề phòng Dận Vũ, vừa quan tâm hỏi thăm vết thương của Bắc Quyến Nam:
– Có sao không?
Bắc Quyến Nam kiệt sức, ngồi xếp bằng sau lưng Lý Vân Tiêu.
Bắc Quyến Nam lạnh nhạt nói:
– Chưa chết được.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, trong Giới Thần Bi phát ra ánh sáng trắng thu Bắc Quyến Nam vào. Giờ thì Lý Vân Tiêu có thể hoàn toàn tập trung đối mặt Dận Vũ, và đám người La Thanh Vân từ sau lưng hắn chạy đến.
Dận Vũ cười nanh tranh:
– Ngày đó tại Đao Kiếm Tông, nhóm các ngươi vây công ta. Ha ha ha,, hiện tại thiên lý chuyển vần, báo ứng đến trước mắt, tới lượt ta dẫn theo đám người vây công ngươi.
Dận Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Tuy rằng mặt mũi Dận Vũ tràn đầy là sát khí nhưng trong lòng đắn đo, do dự.
Bởi vì trên người Lý Vân Tiêu mang Giới Thần Bi, là người thiên đạo chọn trúng, mặc dù không bảo đảm tuyệt đối không chết nhưng cũng thuộc loại khó chết.
Nếu chỉ bàn về thực lực thì một mình Dận Vũ có lòng tin giết Lý Vân Tiêu, không cần vây công làm gì.
La Thanh Vân mở miệng nói:
– Giao hắn cho ta đi, các ngươi hãy vào trước.
Sắc mặt La Thanh Vân lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm, trong mắt gã trừ Lý Vân Tiêu ra chẳng còn ai khác.
Dận Vũ liếc sang La Thanh Vân:
– A? Ngươi sao?
Dận Vũ lắc ngón tay, cười khẩy nói:
– Ngươi không đánh lại hắn.
La Thanh Vân nói:
– Lời này thật khó nghe, khó nghe đến nỗi ta đây muốn đánh ngươi.
Dận Vũ khinh thường châm chọc nói, bộ dạng tràn đầy tự tin:
– Ha ha ha, chỉ cần ngươi có huyết mạch của rồng thì mãi mãi không thể nào đánh ta được!
La Thanh Vân nhíu mày, long uy phát ra từ người Dận Vũ làm linh hồn gã sinh ra sợ hãi.
La Thanh Vân sắc mặt khó xem nghiến răng nói:
– Sớm muộn gì ta sẽ tìm ra cách ức chế được long uy!
– Chậc chậc, có chí khí.-
– Cái này là . . . Họa Đấu. . . Thái Cực Phong Thiên Ấn . . .
Mạch ngơ ngác nói:
– Sao . . . Sao có thể như vậy?
Vi Vô Nhai ở trước mặt Mạch cười khẩy nói:
– Hừ! Đối diện một đối thủ như ta mà ngươi phân tâm?
Trong Ngũ Hà sơn thì Mạch chỉ mới là chưởng thiên cảnh, cách nhiều ngày không gặp gã đã lên hư cực, có sức đánh một trận với Vi Vô Nhai. Trong lòng Vi Vô Nhai vô cùng buồn phiền.
Mặc dù đang giễu cợt Mạch nhưng trong lòng Vi Vô Nhai cực kỳ kinh sợ trước biến đổi của Phong Yếu Ly.
Trong cuộc chiến Ngũ Hà sơn, Thương biến ra chân thân Họa Đấu đánh nhau để lại ấn tượng quá sâu với mọi người.
Mạch lắc đầu nói:
– Ngươi không hiểu. Tộc Họa Đấu cực kỳ cường đại, thiên phú thần thông càng gh gớm. Thiên đạo có dư có thiếu, cho nên đến nay tộc Họa Đấu chỉ xuất hiện đơn độc, trên đời tuyệt sẽ không cùng lúc tồn tại hai Họa Đấu.
Vi Vô Nhai ngây người:
– Thì ra là vậy.
Vi Vô Nhai lại trầm ngâm nói:
– Thời đại bây giờ hơi hỗn loạn, rất nhiều cường giả đều là phong ấn trong mười vạn năm qua. Thương là một, người trước mắt chắc cũng vậy. Nên một lần xuất hiện vài Họa Đấu cũng bình thường.
Mạch sửng sốt:
– À . . . Vậy sao . . .
Mạch ngẫm nghĩ thấy có lý, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Hai người đối thoại xong đứng đối diện nhau giằng co, o đánh nữa. Với tu vi của Mạch và Vi Vô Nhai trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, hơn nữa bọn họ vốn cũng không muốn đấu tới nỗi ngươi chết ta sống.
– Họa Đấu sao . . .
Xán người thủ hộ lối vào đứng trước động thiên sóng vàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn xem Phong Yếu Ly biến ra chân thân Họa Đấu và Thái Cực Phong Thiên Ấn, trong mắt tràn đầy phức tạp, không biết Trác nghĩ gì.
Xung quanh có khoảng chục người bao vây không ngừng công kích từ xa, dường như hết sức e ngại nên không dám tới gần Xán.
Lúc Xán vừa xuất hiện liền giết ba, bốn người, một chiêu là chết không kịp ngáp, hù mấy người khác lùi bước.
Đám người La Thanh Vân, Diêu Kim Lương sợ hết hồn, không dám áp sát.
Người Diêu Kim Lương run rẩy:
– Đây chính là tồn tại vượt qua chưởng thiên cảnh, lực lượng hư cực thần cảnh sao?
Năm ngón tay siết chặt kêu rôm rốp, khát vọng lực lượng không ngừng dâng lên, máu nóng sôi trào.
Diêu Kim Lương bị kẹt tại quy chân thần cảnh quá lâu, bất hạnh mãi mà không thể đột phá. Chỉ cần có được lông chim Thiên Phượng, dù là Thiên Phượng bình thường thì gã cũng có nắm chắc xông vào chưởng thiên cảnh.
Phương xa Phong Yếu Ly vừa thi triển ra Thái Cực Phong Thiên Ấn liền nhìn thấy Lý Vân Tiêu và Trác chạy đi, gã khẽ hừ thu về Phong Thiên Ấn.
Nhưng Phong Yếu Ly để lại chân thân Họa Đấu, tay cầm Lãnh Kiếm Băng Sương lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
– Hôm nay không giao ra tàn hồn thì ta nhất định sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển!
Lý Vân Tiêu phớt lờ:
– Có rất nhiều người muốn giết ta, thêm ngươi cũng chẳng sao.
Trác hét to:
– Xán, người này rất khó giải quyết, mau tới giúp ta! Chúng ta hợp sức giết hắn!
Xán sắc mặt trầm ngâm, nói:
– Người này rốt cuộc là người hay yêu? Nếu là tộc Họa Đấu thì là bổn tộc của chúng ta, vậy không cần ra tay.
Lý Vân Tiêu châm ngòi:
– Tên này giết Họa Đấu rồi cướp thân hình.
Mắt Xán bắn ra lửa giận và tia sáng sắc bén:
– Nếu vậy thì sẽ đánh gục ngươi!
Xán bỏ mặc việc bảo vệ lối vào động thiên, xông lên trước.
– Nguy rồi!
Vi Thanh thấy Xán lao lên, hai yêu hư cực thần cảnh cùng nhau vây công Phong Yếu Ly, ai hưởng thụ đãi ngộ như vậy đều sẽ chết.
Quả nhiên, Phong Yếu Ly vừa thấy hai người vây công liền quay người chạy trốn thật xa.
Nhưng bản thân Vi Thanh thực lực có hạn không giúp được gì, ứng đối Linh Mục Địch đã cực kỳ vất vả.
Vi Thanh ra lệnh với hơn mười người ở phía xa:
– Mau xông vào động thiên!
Hiện tại lối vào động thiên không có một bóng người, Bắc Quyến Nam bị Dận Vũ đè đầu đánh, hầu như không có sức đánh trả. Thân xác dung công cảnh bị long uy đánh thủng nhiều lỗ, gần lằn ranh sinh tử.
Lý Vân Tiêu đột nhiên từ trên trời giáng xuống một kiếm chém sau lưng Dận Vũ.
Dận Vũ cười gằn:
– Hừ, đánh lén ta sao?!
Dận Vũ, quay người lại, năm ngón tay vuốt rồng chụp Kiếm Thương Trảm Hồng.
Bùm!
Móng vuốt vừa va chạm vào thân kiếm liền bắn lên Băng Sát Tâm Diễm, đốt lòng bàn tay Dận Vũ đau xót. Dận Vũ cắn răng chụp xuống, chấn diệt Kiếm Thương Trảm Hồng.
Lý Vân Tiêu xoay kiếm thế, tay trái bắt ấn, ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra khỏi thân thể cùng kiếm quyết chém tới.
Môi Dận Vũ treo nụ cười nhạt, mắt rực cháy lửa giận vô biên. Trên Đao Lĩnh kiếm phong Dận Vũ bị Lý Vân Tiêu và Khúc Hồng Nhan hợp sức đẩy vào đường cùng, tự bạo Vũ Quang Bàn mới trốn thoát được, đây là nhục nhã hiếm có trong cuộc đời của gã.
Xúc động báo thù rửa hận trào dâng trong trái tim Dận Vũ, hai tay liên tục múa trước người biến ra vạn long đánh vào kiếm khí.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Kiếm khí và Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm đều bị đánh lui, tay Lý Vân Tiêu thay đổi ấn quyết, ba mươi sáu kiếm từ công thành thủ xếp hàng ngang trước người.
Lý Vân Tiêu đề phòng Dận Vũ, vừa quan tâm hỏi thăm vết thương của Bắc Quyến Nam:
– Có sao không?
Bắc Quyến Nam kiệt sức, ngồi xếp bằng sau lưng Lý Vân Tiêu.
Bắc Quyến Nam lạnh nhạt nói:
– Chưa chết được.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, trong Giới Thần Bi phát ra ánh sáng trắng thu Bắc Quyến Nam vào. Giờ thì Lý Vân Tiêu có thể hoàn toàn tập trung đối mặt Dận Vũ, và đám người La Thanh Vân từ sau lưng hắn chạy đến.
Dận Vũ cười nanh tranh:
– Ngày đó tại Đao Kiếm Tông, nhóm các ngươi vây công ta. Ha ha ha,, hiện tại thiên lý chuyển vần, báo ứng đến trước mắt, tới lượt ta dẫn theo đám người vây công ngươi.
Dận Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Tuy rằng mặt mũi Dận Vũ tràn đầy là sát khí nhưng trong lòng đắn đo, do dự.
Bởi vì trên người Lý Vân Tiêu mang Giới Thần Bi, là người thiên đạo chọn trúng, mặc dù không bảo đảm tuyệt đối không chết nhưng cũng thuộc loại khó chết.
Nếu chỉ bàn về thực lực thì một mình Dận Vũ có lòng tin giết Lý Vân Tiêu, không cần vây công làm gì.
La Thanh Vân mở miệng nói:
– Giao hắn cho ta đi, các ngươi hãy vào trước.
Sắc mặt La Thanh Vân lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm, trong mắt gã trừ Lý Vân Tiêu ra chẳng còn ai khác.
Dận Vũ liếc sang La Thanh Vân:
– A? Ngươi sao?
Dận Vũ lắc ngón tay, cười khẩy nói:
– Ngươi không đánh lại hắn.
La Thanh Vân nói:
– Lời này thật khó nghe, khó nghe đến nỗi ta đây muốn đánh ngươi.
Dận Vũ khinh thường châm chọc nói, bộ dạng tràn đầy tự tin:
– Ha ha ha, chỉ cần ngươi có huyết mạch của rồng thì mãi mãi không thể nào đánh ta được!
La Thanh Vân nhíu mày, long uy phát ra từ người Dận Vũ làm linh hồn gã sinh ra sợ hãi.
La Thanh Vân sắc mặt khó xem nghiến răng nói:
– Sớm muộn gì ta sẽ tìm ra cách ức chế được long uy!
– Chậc chậc, có chí khí.-
/3771
|