Trên bầu trời vạn dặm đằng trước bọn họ, Lý Vân Tiêu ở trong móng vuốt rồng không có chút sức chống cự. Không chỉ thân thể Lý Vân Tiêu rách toạc đẫm máu, gần như mất hết ý thức, đáng sợ nhất là sóng âm xông vào linh đài thức hải, bắt đầu trắng trợn tàn sát bừa bãi, sắp sửa đánh Lý Vân Tiêu hồn phi phách tán!
Đột nhiên trong thức hải nổi lên ánh sáng vàng. Ý thức bản nguyên của Lý Vân Tiêu biến ra thật thể ngồi xếp bằng ở trên, hai tay bắt ấn chĩa xuống. Một mảnh Ma Ha cổ tử voàng quanh Lý Vân Tiêu đó, chống lại sóng âm trùng kích.
Cổ tự bị long hàng không ngừng phá hoại tan vỡ, thành bụi phấn vàng rơi vào người Lý Vân Tiêu, rất nhanh biến thành người vàng.
Căn nguyên ý thức của Lý Vân Tiêu hóa thành thật thể, ngồi xếp bằng ở trên, hai tay bắt ấn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một đống Ma Kha cổ tự bị đánh nát, tiếng rồng ngâm đánh vào thân hình căn nguyên thức hải của Lý Vân Tiêu. Trong linh đài lung lay gần như sắp nổ tung.
Ý thức của Lý Vân Tiêu hét to:
– Không được!
Đột nhiên trong thức hải mở ra một cánh cửa phong ấn ký ức.
– Vạn vật đều từ một khí sinh, thiên trong, địa trọc . . .
– Số địa diễn là năm mươi, sử dụng bốn mươi có chín . . .
– Trời định ngũ, đất định ngũ . . .
– Hôm nay ngươi được truyền thừa của ta, ta sẽ tiễn ngươi vào luân hồi, còn lại phải xem tạo hóa của ngươi.
– Nếu như có thể chuyển thế trùng sinh, tương lai sẽ có một ngày mở ra cửa này, được đến toàn bộ Đại Diễn Thần quyết phân tích của ta.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, ký ức bị thiếu trong Thiên Đăng sơn mạch từng cảnh trở về. Thần quyết hối ý nhiều năm khó hiểu bỗng chốc đột phá thông suốt sáng tỏ.
– Nguyên lai thần quyết phân tích vẫn luôn tại ở trong linh đài thức hải của ta, chẳng qua bị Diễn Thần phong ấn. Hắn sợ ta chuyển thế sống lại rồi tu vi chưa đủ, lỗ mãng xúc động Đại Diễn Thần quyết, rơi vào hồn phi phách tán!
Lý Vân Tiêu mừng như điên, hai tay nhanh chóng bắt ấn. ánh sáng vàng rực rỡ dâng lên trên người hắn. Từng chữ cái Ma Kha cổ tự trong thần quyết Ma Kha cổ tự lần lượt hiện ra trong không trung như ngọn núi giáng xuống
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mỗi chữ giáng xuống là long hàng sẽ bị ức chế vài phần.
Sau đó tất cả linh đài dập dờn, nổi ên ánh sáng trắng mông lung. Đầu tiên là tĩnh lặng như mặt hồ rồi như thủy triều sóng biển. Cùng với Ma Kha cổ tự giáng xuống, ánh sáng trắng càng ngày càng mạnh, rốt cuộc tích lũy đến mức độ nhất định thì như hồ nước vỡ đê ầm ầm lao ra khỏi thức hải.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Vân Tiêu bị móng vuốt rồng của Chân Long tóm chặt đột nhiên người nổi lên ánh sáng trắng chặn lại Chân Long Chi Hàng.
Dận Vũ giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
Dận Vũ cứ nghĩ sắp kết thúc không ngờ đột nhiên sinh ra biến dị.
Đám người Khúc Hồng Nhan tim rớt ra lồng ngực, xoe tròn mắt, không ngờ kết quả Lý Vân Tiêu chết chắc vậy mà xoay chuyển được.
Bờ bên kia sông băng. Phong Yếu Ly ngạc nhiên, choáng váng mặt mày.
Phong Yếu Ly kinh ngạc nói:
– Tia sáng kia . . . Chẳng lẽ là . . .
Cung điện lặng yên thật lâu lại truyền ra giọng Lâm:
– Đúng, chính là Thuật Thần Chi Quang.
Thanh âm chất chứa ngạc nhiên:
– Hơn nữa tia sáng này làm ta cảm thấy quen thuộc, chẳng lẽ là Diễn Thần?
Lòng Linh Mục Địch máy động vội nói:
– Lý Vân Tiêu là truyền thừa Đại Diễn Thần quyết truyền vào.
Phong Yếu Ly biến sắc mặt kêu lên:
– Cái gì?
Phong Yếu Ly kinh ngạc kêu lên:
– Một mình hắn truyền thừa hai loại thần quyết? Tuyệt đối không thể nào!
Phong Yếu Ly tu luyện Thái Sơ chân quyết nên rất rành lai lịch của bốn thiên thần quyết, cũng biết rõ uy lực của nó khủng bố. Phong Yếu Ly chỉ tu luyện một cái đã không thể đến tận cùng chứ nói chi Lý Vân Tiêu có hai thiên?
Phong Yếu Ly không biết rằng Lý Vân Tiêu đã thu thập đủ bốn thiên thần quyết nhưng vì tư chất thiên phú, tu vi có hạn nên không thể tu luyện từng cái một.
Lâm không để ý tới Phong Yếu Ly, ung dung nói:
– Thì ra là vậy. Thuật Thần Chi Quang chắc không phải của chính hắn, hơn phân nửa là chỉ có Diễn Thần phong ấn trong cơ thể hắn, hiện tại bị Chân Long Chi Hàng chấn động ra. Chậc chậc, thật thú vị.
Linh Mục Địch hỏi:
– Theo ý của đại nhân thì ai thắng trận chiến này?
Lâm thản nhiên nói:
– Nếu ta có thể đoán được thì đã trực tiếp đưa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho hắn, cần gì làm ra thế cục này? Điều duy nhất ta biết là . . . Dận Vũ sẽ phải lột da.
Nhóm Khúc Hồng Nhan nghe bọn họ nói chuyện vừa sợ vừa nóng nảy, không nghe hiểu sau này sẽ như thế nào. Mãi khi Lâm nói câu cuối thì ba nữ nhân mới nhẹ lòng, thả lỏng tinh thần.
Trên bầu trời, Thuật Thần Chi Quang tràn ra từ người Lý Vân Tiêu trong khoảnh khắc đánh bật sóng âm về, phản chấn làm óc Dận Vũ đau nhức.
Dận Vũ lớn tiếng rít gào:
– Chuyện này là sao?
Đôi mắt Dận Vũ đỏ ngầu:
– Không thể nào! Đây là Thuật Thần Chi Quang, mặc dù là Thuật Thần Chi Quang cũng không thể ngăn cản Chân Long Chi Hàng của ta! Rốt cuộc là sao?
Dận Vũ tức điên. Thế này mà Lý Vân Tiêu vẫn không chết, làm Dận Vũ phát cuồng.
Dận Vũ lại giơ nắm đấm lên ngưng tụ Vô Lượng hào quang.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu trợn to mắt, đôi mắt đỏ ngầu, quanh con mắt rậm rạp các loại phù văn.
Thuật Thần Chi Quang màu trắng đột nhiên ngừng lại, tinh thần lực cường đạit tụ tập trong đôi mắt Lý Vân Tiêu thông qua nguyệt đồng bắn ra.
– Thần kỹ . . . Thiên khuyết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dận Vũ cảm thấy thức hải bị người đập một nhát búa, Vô Lượng Quang trên long quyền bị nguyệt động nhìn chằm chằm không ngừng tan biến.
– Là thần kỹ của đồng tộc!
Tim Dận Vũ rớt cái bịch, hai tay ôm đầu đau đớn rên rỉ:
– Không thể nào! Tại sao tinh thần lực của ngươi mạnh như vậy được?
Trong óc Dận Vũ như có ngàn vạn cương châm đâm vào, đau đầu muốn chết.
Lý Vân Tiêu cảm giác con mắt phải trướng lớn sắp nứt ra, lực lượng thuật thần phong ấn trong thức hải như nước sông dâng trào, cuồn cuộn không dứt.
Mắt phải muốn nhắm lại nhưng không có sức khép mà càng mở to hơn, cuối cùng bị kẹt cứng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chút lực lượng cuối cùng trút ra hết, mắt phải của Lý Vân Tiêu sưng như thạch lựu, tròng mắt lồi ra cực kỳ xấu xí.
Dận Vũ thì miệng mũi chảy máu chật vật ngang ngửa Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Phong Yếu Ly trầm trọng nhìn lên trời:
– Bị tinh thần lực cường đại như vậy rót vào đầu, Dận Vũ tiêu đời rồi sao?
Lúc này Lý Vân Tiêu cơ bản không có sức tái chiến, miệng mũi chảy máu, trên người lóe ra ánh sáng ngọc lưu ly không ngừng chữa trị thân xác, khí thế thấp đến cực điểm.
Đặc biệt là khuôn mặt kia hoàn toàn bị nguyệt đồng trướng biến hình, kinh lạc rậm rạp và mạch máu đầy mặt, Lý Vân Tiêu như một con quỷ.
Dận Vũ thì chỉ có đầu máu, mắt n gây dại, cơ thể vẫn toát ra sức sống cường đại. Dù sao nguyệt đồng chủ yếu công kích linh đài thức hải của Dận Vũ, ảnh hưởng thân xác không quá nghiêm trọng.
Đột nhiên trong thức hải nổi lên ánh sáng vàng. Ý thức bản nguyên của Lý Vân Tiêu biến ra thật thể ngồi xếp bằng ở trên, hai tay bắt ấn chĩa xuống. Một mảnh Ma Ha cổ tử voàng quanh Lý Vân Tiêu đó, chống lại sóng âm trùng kích.
Cổ tự bị long hàng không ngừng phá hoại tan vỡ, thành bụi phấn vàng rơi vào người Lý Vân Tiêu, rất nhanh biến thành người vàng.
Căn nguyên ý thức của Lý Vân Tiêu hóa thành thật thể, ngồi xếp bằng ở trên, hai tay bắt ấn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một đống Ma Kha cổ tự bị đánh nát, tiếng rồng ngâm đánh vào thân hình căn nguyên thức hải của Lý Vân Tiêu. Trong linh đài lung lay gần như sắp nổ tung.
Ý thức của Lý Vân Tiêu hét to:
– Không được!
Đột nhiên trong thức hải mở ra một cánh cửa phong ấn ký ức.
– Vạn vật đều từ một khí sinh, thiên trong, địa trọc . . .
– Số địa diễn là năm mươi, sử dụng bốn mươi có chín . . .
– Trời định ngũ, đất định ngũ . . .
– Hôm nay ngươi được truyền thừa của ta, ta sẽ tiễn ngươi vào luân hồi, còn lại phải xem tạo hóa của ngươi.
– Nếu như có thể chuyển thế trùng sinh, tương lai sẽ có một ngày mở ra cửa này, được đến toàn bộ Đại Diễn Thần quyết phân tích của ta.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, ký ức bị thiếu trong Thiên Đăng sơn mạch từng cảnh trở về. Thần quyết hối ý nhiều năm khó hiểu bỗng chốc đột phá thông suốt sáng tỏ.
– Nguyên lai thần quyết phân tích vẫn luôn tại ở trong linh đài thức hải của ta, chẳng qua bị Diễn Thần phong ấn. Hắn sợ ta chuyển thế sống lại rồi tu vi chưa đủ, lỗ mãng xúc động Đại Diễn Thần quyết, rơi vào hồn phi phách tán!
Lý Vân Tiêu mừng như điên, hai tay nhanh chóng bắt ấn. ánh sáng vàng rực rỡ dâng lên trên người hắn. Từng chữ cái Ma Kha cổ tự trong thần quyết Ma Kha cổ tự lần lượt hiện ra trong không trung như ngọn núi giáng xuống
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mỗi chữ giáng xuống là long hàng sẽ bị ức chế vài phần.
Sau đó tất cả linh đài dập dờn, nổi ên ánh sáng trắng mông lung. Đầu tiên là tĩnh lặng như mặt hồ rồi như thủy triều sóng biển. Cùng với Ma Kha cổ tự giáng xuống, ánh sáng trắng càng ngày càng mạnh, rốt cuộc tích lũy đến mức độ nhất định thì như hồ nước vỡ đê ầm ầm lao ra khỏi thức hải.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Vân Tiêu bị móng vuốt rồng của Chân Long tóm chặt đột nhiên người nổi lên ánh sáng trắng chặn lại Chân Long Chi Hàng.
Dận Vũ giật mình kêu lên:
– Cái gì?!
Dận Vũ cứ nghĩ sắp kết thúc không ngờ đột nhiên sinh ra biến dị.
Đám người Khúc Hồng Nhan tim rớt ra lồng ngực, xoe tròn mắt, không ngờ kết quả Lý Vân Tiêu chết chắc vậy mà xoay chuyển được.
Bờ bên kia sông băng. Phong Yếu Ly ngạc nhiên, choáng váng mặt mày.
Phong Yếu Ly kinh ngạc nói:
– Tia sáng kia . . . Chẳng lẽ là . . .
Cung điện lặng yên thật lâu lại truyền ra giọng Lâm:
– Đúng, chính là Thuật Thần Chi Quang.
Thanh âm chất chứa ngạc nhiên:
– Hơn nữa tia sáng này làm ta cảm thấy quen thuộc, chẳng lẽ là Diễn Thần?
Lòng Linh Mục Địch máy động vội nói:
– Lý Vân Tiêu là truyền thừa Đại Diễn Thần quyết truyền vào.
Phong Yếu Ly biến sắc mặt kêu lên:
– Cái gì?
Phong Yếu Ly kinh ngạc kêu lên:
– Một mình hắn truyền thừa hai loại thần quyết? Tuyệt đối không thể nào!
Phong Yếu Ly tu luyện Thái Sơ chân quyết nên rất rành lai lịch của bốn thiên thần quyết, cũng biết rõ uy lực của nó khủng bố. Phong Yếu Ly chỉ tu luyện một cái đã không thể đến tận cùng chứ nói chi Lý Vân Tiêu có hai thiên?
Phong Yếu Ly không biết rằng Lý Vân Tiêu đã thu thập đủ bốn thiên thần quyết nhưng vì tư chất thiên phú, tu vi có hạn nên không thể tu luyện từng cái một.
Lâm không để ý tới Phong Yếu Ly, ung dung nói:
– Thì ra là vậy. Thuật Thần Chi Quang chắc không phải của chính hắn, hơn phân nửa là chỉ có Diễn Thần phong ấn trong cơ thể hắn, hiện tại bị Chân Long Chi Hàng chấn động ra. Chậc chậc, thật thú vị.
Linh Mục Địch hỏi:
– Theo ý của đại nhân thì ai thắng trận chiến này?
Lâm thản nhiên nói:
– Nếu ta có thể đoán được thì đã trực tiếp đưa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho hắn, cần gì làm ra thế cục này? Điều duy nhất ta biết là . . . Dận Vũ sẽ phải lột da.
Nhóm Khúc Hồng Nhan nghe bọn họ nói chuyện vừa sợ vừa nóng nảy, không nghe hiểu sau này sẽ như thế nào. Mãi khi Lâm nói câu cuối thì ba nữ nhân mới nhẹ lòng, thả lỏng tinh thần.
Trên bầu trời, Thuật Thần Chi Quang tràn ra từ người Lý Vân Tiêu trong khoảnh khắc đánh bật sóng âm về, phản chấn làm óc Dận Vũ đau nhức.
Dận Vũ lớn tiếng rít gào:
– Chuyện này là sao?
Đôi mắt Dận Vũ đỏ ngầu:
– Không thể nào! Đây là Thuật Thần Chi Quang, mặc dù là Thuật Thần Chi Quang cũng không thể ngăn cản Chân Long Chi Hàng của ta! Rốt cuộc là sao?
Dận Vũ tức điên. Thế này mà Lý Vân Tiêu vẫn không chết, làm Dận Vũ phát cuồng.
Dận Vũ lại giơ nắm đấm lên ngưng tụ Vô Lượng hào quang.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu trợn to mắt, đôi mắt đỏ ngầu, quanh con mắt rậm rạp các loại phù văn.
Thuật Thần Chi Quang màu trắng đột nhiên ngừng lại, tinh thần lực cường đạit tụ tập trong đôi mắt Lý Vân Tiêu thông qua nguyệt đồng bắn ra.
– Thần kỹ . . . Thiên khuyết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dận Vũ cảm thấy thức hải bị người đập một nhát búa, Vô Lượng Quang trên long quyền bị nguyệt động nhìn chằm chằm không ngừng tan biến.
– Là thần kỹ của đồng tộc!
Tim Dận Vũ rớt cái bịch, hai tay ôm đầu đau đớn rên rỉ:
– Không thể nào! Tại sao tinh thần lực của ngươi mạnh như vậy được?
Trong óc Dận Vũ như có ngàn vạn cương châm đâm vào, đau đầu muốn chết.
Lý Vân Tiêu cảm giác con mắt phải trướng lớn sắp nứt ra, lực lượng thuật thần phong ấn trong thức hải như nước sông dâng trào, cuồn cuộn không dứt.
Mắt phải muốn nhắm lại nhưng không có sức khép mà càng mở to hơn, cuối cùng bị kẹt cứng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chút lực lượng cuối cùng trút ra hết, mắt phải của Lý Vân Tiêu sưng như thạch lựu, tròng mắt lồi ra cực kỳ xấu xí.
Dận Vũ thì miệng mũi chảy máu chật vật ngang ngửa Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Phong Yếu Ly trầm trọng nhìn lên trời:
– Bị tinh thần lực cường đại như vậy rót vào đầu, Dận Vũ tiêu đời rồi sao?
Lúc này Lý Vân Tiêu cơ bản không có sức tái chiến, miệng mũi chảy máu, trên người lóe ra ánh sáng ngọc lưu ly không ngừng chữa trị thân xác, khí thế thấp đến cực điểm.
Đặc biệt là khuôn mặt kia hoàn toàn bị nguyệt đồng trướng biến hình, kinh lạc rậm rạp và mạch máu đầy mặt, Lý Vân Tiêu như một con quỷ.
Dận Vũ thì chỉ có đầu máu, mắt n gây dại, cơ thể vẫn toát ra sức sống cường đại. Dù sao nguyệt đồng chủ yếu công kích linh đài thức hải của Dận Vũ, ảnh hưởng thân xác không quá nghiêm trọng.
/3771
|