Thanh niên giật mình kêu lên:
- Quy tắc thập phương là thiên hạ cùng chung, sao bọn họ có thể làm như vậy? Đây chẳng phải là đối địch với người trong thiên hạ? Lý Vân Tiêu này quá hoang đường.
Nam nhân gật đầu, nghiêm túc nói:
- Lúc ta nghe được tin tức này cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường, nhưng ngẫm lại thì thấy rất đáng sợ. Bọn họ nắm chặt nhập cảnh thành thần của thiên hạ, vậy là người trong thiên hạ hoặc đẩy ngã bọn họ hoặc thuận theo.
Thanh niên hừ lạnh một tiếng:
- Bọn họ đang tự tìm đường chết!
Nam nhân liếc nhi tử, tiếp tục lắc đầu thở dài:
- Ài, Lý Vân Tiêu không phải hạng người đơn giản.
Thanh niên nói:
- Có lợi hại cỡ nào chẳng lẽ có thể đấu với người trong thiên hạ?
Nam nhân khẽ thở dài:
- Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều.
Chợt một tiếng cười vang lên:
- Ha ha ha! Không hề suy nghĩ nhiều chút nào.
Trước mật thất trong chiến hạm, từ khi nào có hai người đứng sẵn, là Lý Vân Tiêu và Bàn Nghị.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Mấy năm không gặp, Ngưỡng tông chủ có khỏe?
- Ui, Lý Vân Tiêu!
Nam nhân giật nảy mình, vội kéo nhi tử ra sau lưng bảo vệ, mặt xanh mét trừng hai người.
Không chỉ vì Lý Vân Tiêu có thực lực sâu không lường được, nam nhân hoàn toàn không phát hiện ra. Người đứng kế hắn mặt mày bất phàm nhưng hoàn toàn không có dao động nguyên lực, đứng yên như một tảng đá. Nếu con mắt không thấy thì sẽ không phát hiện có người.
Trái tim nam nhân rơi xuống, chìm vào vực sâu không đáy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ngưỡng tông chủ, từ lần từ biệt ở thành Tân Diên phong thái vẫn như xưa, sao thấy bằng hữu cũ mà như gặp đại địch vậy?
Nam nhân chính là Ngưỡng Thiên Hạo tông chủ của Thiên Ưng Thần Miếu. Lúc trong thành Tân Diên Ngưỡng Thiên Hạo nghe theo Tần Xuyên, Chu Sở chỉ thị tự mình ra mặt đối địch với Lý Vân Tiêu, cướp thập giai thần thảo Khỉ Tinh Lan.
Về sau cuộc chiến cá cược Ngưỡng Thiên Hạo bị thua, mất hết mặt mũi nên quay đầu bỏ đi ngay.
Không ngờ mấy năm sau, khi gặp lại thực lực của hai người không chỉ chênh lệch còn khác nhau một trời một vực.
Ngưỡng Thiên Hạo thấy Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm dường như không có ác ý, người thứ hai thì vẻ mặt chân thành không giống người xấu.
Thế là Ngưỡng Thiên Hạo chắp tay chào, trầm giọng nói:
- Không biết Vân Tiêu công tử giá lâm, không có từ xa tiếp đón xin thứ lỗi. Ngưỡng Tín, mau đi chuẩn bị trà ngon rượu ngon để ta chiêu đã Vân Tiêu công tử và vị bằng hữu này.
Ngưỡng Tín kêu lên, chạy nhanh ra ngoài. Lòng Ngưỡng Tín rối loạn, gã chưa từng gặp phụ thân mình làm bộ dáng như gặp đại địch thế này, gã định bụng chạy ra ngoài cầu viện.
Tinh anh Thiên Ưng Thần Miếu hơn phân nửa có trên chiến hạm, Ngưỡng Tín không tin dựa vào sức mạnh của tập thể mà không đấu lại Lý Vân Tiêu.
Ngưỡng Tín đang định chạy ra ngoài thì bên tai nghe Ngưỡng Thiên Hạo truyền âm:
- Chạy nhanh! Chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối đừng quay lại!
Ngưỡng Tín sửng sốt, tim đập nhanh, tăng tốc bước chân.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Thôi, hai ta đến chỉ vì có việc nhỏ cần nhờ tông chủ giúp, không uống rượu uống trà làm gì.
Ngưỡng Tín đang định cắm đầu chạy thì đột nhiên một lực lượng ập đến, không chút báo trước, không cảm ứng được gì, thoáng chốc gã bị hất trở về. Ngưỡng Tín lảo đảo mấy bước quay lại bên cạnh Ngưỡng Thiên Hạo, vẻ mặt gã tràn đầy kinh sợ.
Ngưỡng Thiên Hạo biểu tình cực kỳ khó xem, run run hỏi:
- Vân Tiêu công tử làm vậy là sao?
Lý Vân Tiêu nói thẳng:
- Ta không nói nhiều với đại nhân, dù sao thời gian của hai bên đều quý giá. Yên tâm đi, ta không có ý ra tay với hai vị. Cho dù hai vị không giúp thì ta vẫn sẽ xoay người đi ngay, tuyệt đối không tổn thương đại nhân.
Lúc ở bên ngoài thành Tân Diên tuy Ngưỡng Thiên Hạo là kẻ địch nhưng cũng sảng khoái, nói chuyện giữ lời, không làm khó Lý Vân Tiêu nhiều, để lại ấn tượng khá tốt với hắn.
Ngưỡng Thiên Hạo yên lòng thở phào, hết sức cung kính chắp tay hỏi:
- Không biết Vân Tiêu đại nhân có chuyện gì? Chỉ cần trong năng lực của tại hạ thì quyết không chối từ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ha ha, đơn giản, mang hai chúng ta vào Thánh vực.
Ngưỡng Thiên Hạo giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Nhưng rất nhanh Ngưỡng Thiên Hạo phản ứng lại, biết Lý Vân Tiêu tất nhiên là có mưu đồ gì đó. Ngưỡng Thiên Hạo rơi vào khó xử.
Nếu Ngưỡng Thiên Hạo mang hai người vào Thánh vực, gây ra việc lớn gì thì trách nhiệm của gã rất nặng.
Ngưỡng Thiên Hạo gượng cười nói:
- Ha ha ha! Vân Tiêu đại nhân thật biết nói đùa, với thực lực của đại nhân muốn vào Thánh vực thì dễ như trở bàn tay.
Nét mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Ta nói thẳng, không dài dòng với đại nhân nhưng đại nhân cố tình vòng vo với ta. Dứt khoát một câu, mang hay không?
Ngưỡng Tín cướp lời:
- Đương nhiên là không mang!
Ngưỡng Tín hoàn toàn không có hảo cảm với Lý Vân Tiêu, chỉ hy vọng người này nhanh chóng đi cho rồi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:
- Không mang? Đây là cái tông chủ đại nhân nói ‘trong vòng năng lượng thì quyết không chối từ?
Ngưỡng Thiên Hạo khó xử:
- Cái đó . . .
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra đại nhân đang lừa dối ta, gạt ta! Con người ta ghét nhất người ta lừa mình. Người ta đã không giữ lời thì ta cũng chẳng giữ lời với hắn nữa!
Ngưỡng Thiên Hạo ngơ ngác hỏi:
- Ý của Vân Tiêu đại nhân là sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Lúc trước ta nói ‘tuyệt đối không ra tay đánh người’ coi như không có.
Phụ tử Ngưỡng Thiên Hạo:
- . . .
Sau thời gian một tách trà, chiến hạm ngừng lại bên ngoài thành. Ba luồng sáng bay ra khỏi chiến hạm thẳng vào nội thành.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị thay đổi khuôn mặt đi theo sau Ngưỡng Thiên Hạo.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Thiên Hạo tông chủ đúng là làm người trượng nghĩa, tại hạ rất cảm kích.
Vẻ mặt Ngưỡng Thiên Hạo buồn bực và lo lắng, xua tay nói:
- Vân Tiêu đại nhân quá lời, chỉ tiện tay, nên như vậy.
Lý Vân Tiêu vỗ vai Ngưỡng Thiên Hạo:
- Nâng cao tinh thần chút, đi tham quan đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất là việc tốt, hãy cười nhiều vào.
Ngưỡng Thiên Hạo ậm ừ:
- À.
Làm sao Ngưỡng Thiên Hạo cười nổi? Tràn đầy cười khổ.
Thiên Ưng Thần Miếu chính là một trong bắc vực mười đại tông môn, nhận được lễ ngộ rất cao, được thị nữ dẫn đường chuyên môn đưa vào truyền tống trận, đi thẳng tới Thánh vực.
Mới tới chỗ ở Lý Vân Tiêu từ biệt Ngưỡng Thiên Hạo, muốn đi một mình.
Ngưỡng Thiên Hạo cay đắng nói:
- Có thể cho tại hạ biết mục đích của Vân Tiêu đại nhân là gì không? Nếu gây lớn chuyện thì sống chết của Ngưỡng Thiên Hạo ta là nhỏ, e rằng liên lụy nguyên tông môn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cho nên sao? Hiện tại tông chủ định trốn?
Ngưỡng Thiên Hạo nói:
- Có lẽ vậy.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nhìn Ngưỡng Thiên Hạo:
- Thiên Ưng Thần Miếu là một trong bắc vực mười đại tông môn, Thiên Hạo tông chủ có thể trốn lần này nhưng trốn được vòng xoáy thời đại biến đổi lớn không? Thiên Vũ giới đương thời có ai trốn thoát vận mệnh thời đại? Không ai đứng ngoài cuộc được.
Tim Ngưỡng Thiên Hạo rung lên, cảm giác bất lực.
- Quy tắc thập phương là thiên hạ cùng chung, sao bọn họ có thể làm như vậy? Đây chẳng phải là đối địch với người trong thiên hạ? Lý Vân Tiêu này quá hoang đường.
Nam nhân gật đầu, nghiêm túc nói:
- Lúc ta nghe được tin tức này cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường, nhưng ngẫm lại thì thấy rất đáng sợ. Bọn họ nắm chặt nhập cảnh thành thần của thiên hạ, vậy là người trong thiên hạ hoặc đẩy ngã bọn họ hoặc thuận theo.
Thanh niên hừ lạnh một tiếng:
- Bọn họ đang tự tìm đường chết!
Nam nhân liếc nhi tử, tiếp tục lắc đầu thở dài:
- Ài, Lý Vân Tiêu không phải hạng người đơn giản.
Thanh niên nói:
- Có lợi hại cỡ nào chẳng lẽ có thể đấu với người trong thiên hạ?
Nam nhân khẽ thở dài:
- Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều.
Chợt một tiếng cười vang lên:
- Ha ha ha! Không hề suy nghĩ nhiều chút nào.
Trước mật thất trong chiến hạm, từ khi nào có hai người đứng sẵn, là Lý Vân Tiêu và Bàn Nghị.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Mấy năm không gặp, Ngưỡng tông chủ có khỏe?
- Ui, Lý Vân Tiêu!
Nam nhân giật nảy mình, vội kéo nhi tử ra sau lưng bảo vệ, mặt xanh mét trừng hai người.
Không chỉ vì Lý Vân Tiêu có thực lực sâu không lường được, nam nhân hoàn toàn không phát hiện ra. Người đứng kế hắn mặt mày bất phàm nhưng hoàn toàn không có dao động nguyên lực, đứng yên như một tảng đá. Nếu con mắt không thấy thì sẽ không phát hiện có người.
Trái tim nam nhân rơi xuống, chìm vào vực sâu không đáy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ngưỡng tông chủ, từ lần từ biệt ở thành Tân Diên phong thái vẫn như xưa, sao thấy bằng hữu cũ mà như gặp đại địch vậy?
Nam nhân chính là Ngưỡng Thiên Hạo tông chủ của Thiên Ưng Thần Miếu. Lúc trong thành Tân Diên Ngưỡng Thiên Hạo nghe theo Tần Xuyên, Chu Sở chỉ thị tự mình ra mặt đối địch với Lý Vân Tiêu, cướp thập giai thần thảo Khỉ Tinh Lan.
Về sau cuộc chiến cá cược Ngưỡng Thiên Hạo bị thua, mất hết mặt mũi nên quay đầu bỏ đi ngay.
Không ngờ mấy năm sau, khi gặp lại thực lực của hai người không chỉ chênh lệch còn khác nhau một trời một vực.
Ngưỡng Thiên Hạo thấy Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm dường như không có ác ý, người thứ hai thì vẻ mặt chân thành không giống người xấu.
Thế là Ngưỡng Thiên Hạo chắp tay chào, trầm giọng nói:
- Không biết Vân Tiêu công tử giá lâm, không có từ xa tiếp đón xin thứ lỗi. Ngưỡng Tín, mau đi chuẩn bị trà ngon rượu ngon để ta chiêu đã Vân Tiêu công tử và vị bằng hữu này.
Ngưỡng Tín kêu lên, chạy nhanh ra ngoài. Lòng Ngưỡng Tín rối loạn, gã chưa từng gặp phụ thân mình làm bộ dáng như gặp đại địch thế này, gã định bụng chạy ra ngoài cầu viện.
Tinh anh Thiên Ưng Thần Miếu hơn phân nửa có trên chiến hạm, Ngưỡng Tín không tin dựa vào sức mạnh của tập thể mà không đấu lại Lý Vân Tiêu.
Ngưỡng Tín đang định chạy ra ngoài thì bên tai nghe Ngưỡng Thiên Hạo truyền âm:
- Chạy nhanh! Chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối đừng quay lại!
Ngưỡng Tín sửng sốt, tim đập nhanh, tăng tốc bước chân.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Thôi, hai ta đến chỉ vì có việc nhỏ cần nhờ tông chủ giúp, không uống rượu uống trà làm gì.
Ngưỡng Tín đang định cắm đầu chạy thì đột nhiên một lực lượng ập đến, không chút báo trước, không cảm ứng được gì, thoáng chốc gã bị hất trở về. Ngưỡng Tín lảo đảo mấy bước quay lại bên cạnh Ngưỡng Thiên Hạo, vẻ mặt gã tràn đầy kinh sợ.
Ngưỡng Thiên Hạo biểu tình cực kỳ khó xem, run run hỏi:
- Vân Tiêu công tử làm vậy là sao?
Lý Vân Tiêu nói thẳng:
- Ta không nói nhiều với đại nhân, dù sao thời gian của hai bên đều quý giá. Yên tâm đi, ta không có ý ra tay với hai vị. Cho dù hai vị không giúp thì ta vẫn sẽ xoay người đi ngay, tuyệt đối không tổn thương đại nhân.
Lúc ở bên ngoài thành Tân Diên tuy Ngưỡng Thiên Hạo là kẻ địch nhưng cũng sảng khoái, nói chuyện giữ lời, không làm khó Lý Vân Tiêu nhiều, để lại ấn tượng khá tốt với hắn.
Ngưỡng Thiên Hạo yên lòng thở phào, hết sức cung kính chắp tay hỏi:
- Không biết Vân Tiêu đại nhân có chuyện gì? Chỉ cần trong năng lực của tại hạ thì quyết không chối từ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ha ha, đơn giản, mang hai chúng ta vào Thánh vực.
Ngưỡng Thiên Hạo giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Nhưng rất nhanh Ngưỡng Thiên Hạo phản ứng lại, biết Lý Vân Tiêu tất nhiên là có mưu đồ gì đó. Ngưỡng Thiên Hạo rơi vào khó xử.
Nếu Ngưỡng Thiên Hạo mang hai người vào Thánh vực, gây ra việc lớn gì thì trách nhiệm của gã rất nặng.
Ngưỡng Thiên Hạo gượng cười nói:
- Ha ha ha! Vân Tiêu đại nhân thật biết nói đùa, với thực lực của đại nhân muốn vào Thánh vực thì dễ như trở bàn tay.
Nét mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Ta nói thẳng, không dài dòng với đại nhân nhưng đại nhân cố tình vòng vo với ta. Dứt khoát một câu, mang hay không?
Ngưỡng Tín cướp lời:
- Đương nhiên là không mang!
Ngưỡng Tín hoàn toàn không có hảo cảm với Lý Vân Tiêu, chỉ hy vọng người này nhanh chóng đi cho rồi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:
- Không mang? Đây là cái tông chủ đại nhân nói ‘trong vòng năng lượng thì quyết không chối từ?
Ngưỡng Thiên Hạo khó xử:
- Cái đó . . .
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra đại nhân đang lừa dối ta, gạt ta! Con người ta ghét nhất người ta lừa mình. Người ta đã không giữ lời thì ta cũng chẳng giữ lời với hắn nữa!
Ngưỡng Thiên Hạo ngơ ngác hỏi:
- Ý của Vân Tiêu đại nhân là sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Lúc trước ta nói ‘tuyệt đối không ra tay đánh người’ coi như không có.
Phụ tử Ngưỡng Thiên Hạo:
- . . .
Sau thời gian một tách trà, chiến hạm ngừng lại bên ngoài thành. Ba luồng sáng bay ra khỏi chiến hạm thẳng vào nội thành.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị thay đổi khuôn mặt đi theo sau Ngưỡng Thiên Hạo.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Thiên Hạo tông chủ đúng là làm người trượng nghĩa, tại hạ rất cảm kích.
Vẻ mặt Ngưỡng Thiên Hạo buồn bực và lo lắng, xua tay nói:
- Vân Tiêu đại nhân quá lời, chỉ tiện tay, nên như vậy.
Lý Vân Tiêu vỗ vai Ngưỡng Thiên Hạo:
- Nâng cao tinh thần chút, đi tham quan đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất là việc tốt, hãy cười nhiều vào.
Ngưỡng Thiên Hạo ậm ừ:
- À.
Làm sao Ngưỡng Thiên Hạo cười nổi? Tràn đầy cười khổ.
Thiên Ưng Thần Miếu chính là một trong bắc vực mười đại tông môn, nhận được lễ ngộ rất cao, được thị nữ dẫn đường chuyên môn đưa vào truyền tống trận, đi thẳng tới Thánh vực.
Mới tới chỗ ở Lý Vân Tiêu từ biệt Ngưỡng Thiên Hạo, muốn đi một mình.
Ngưỡng Thiên Hạo cay đắng nói:
- Có thể cho tại hạ biết mục đích của Vân Tiêu đại nhân là gì không? Nếu gây lớn chuyện thì sống chết của Ngưỡng Thiên Hạo ta là nhỏ, e rằng liên lụy nguyên tông môn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cho nên sao? Hiện tại tông chủ định trốn?
Ngưỡng Thiên Hạo nói:
- Có lẽ vậy.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nhìn Ngưỡng Thiên Hạo:
- Thiên Ưng Thần Miếu là một trong bắc vực mười đại tông môn, Thiên Hạo tông chủ có thể trốn lần này nhưng trốn được vòng xoáy thời đại biến đổi lớn không? Thiên Vũ giới đương thời có ai trốn thoát vận mệnh thời đại? Không ai đứng ngoài cuộc được.
Tim Ngưỡng Thiên Hạo rung lên, cảm giác bất lực.
/3771
|