Gần đây Thiên Vũ Minh nổi tiếng như cồn, Tử Đồng cũng6e nghe thấy nhưng không biết Thiên Vũ Minh đã mạnh tới mức này, dám đi càn quét sơn mạch.
Bao nhiêu năm qua Sơn mạch Thiên Đãng là cấm khu Thiên Vũ giới, người đi vào dữ nhiều lành ít, dù là đảo Phù Không nắm giữ nhiều tài liệu thì mỗi năm vẫn có nhiều người chét trong khi chấp hành nhiệm vụ tuần tra bên trong.
Tử Đồng thấy Lý Vân Tiêu không giống nói đùa, lau mồ hôi trán ngại ngùng nói:
- Ta hiểu rồi, tất cả nghe theo lệnh Vân minh chủ.
Tử Đồng chắp tay hành lễ, lui uống.
Lý Vân Tiêu nhìn hư không bên ngoài đảo Phù Không, không ngừng có hư ngọc toái lôi xẹt qua như pháo hoa nở rộ, xinh đẹp chói mắt.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.
Tiểu Hồng sửng sốt, muốn nói lại thôi.
Cảnh Thất góp lời:
- Thiên Tôn Giả, chúng ta cũng sẽ tham gia vào vũng nước đục này sao?
Tiểu Hồng cô đơn hỏi lại:
- Ngươi thấy sao?
Cảnh Thấtnói:
- Thực lực Thiên Vũ Minh đủ càn quét Sơn mạch Thiên Đãng, chúng ta có ở lại cũng không nhận được nhiều ích lợi, chỉ vô ích. Hay là đi hải ngoại?
Lý Vân Tiêu luôn khoanh tay đứng nhìn trời xa, chìm đắm trong hư không vô biên.
Tiểu Hồng bi thương nói:
- Chỉ cần Vân Tiêu ca ca nói một câu ở lại thì ta liền ở lại theo bên ca ca.
Hư không tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi vù vù. Vạn cổ đến an ygió cứ thổi trên bầu trời.
Thật lâu sau vẫn không có thanh âm.
Tiểu Hồng cười thảm, lòng bi thương dâng trào.
Tiểu Hồng cười gượng:
- Ta hiểu rồi, ta đi đây.
Tiểu Hồng quay người đi, môi luôn treo nụ cười nhưng mắt đã ướt nhòe. Tiểu Hồng hóa thành luồng sáng trắng bay đi.
Cảnh Thất lạnh lùng liếc Lý Vân Tiêu rồi hóa thành ánh sáng trắng đuổi theo Tiểu Hồng.
Lý Vân Tiêu hé mắt ra, thả lỏng hai tay chắp sau lưng, thầm thở dài.
Hao rơi cố ý theo nước chảy, nước chảy vô tình luyến hoa rơi.
Lý Vân Tiêu lắc người biến mất tại chỗ, tìm nơi yên lặng tu luyện.
Mấy ngày sau, quần hùng hội tụ trên đảo Phù Không, cảm thấy có gì khác với bình thường. Chính giữa đảo tụ tập lực lượng khổng lồ, cách xa mấy ngàn trượng vẫn có thể cảm nhận được.
Vũ giả thánh vực trên đảo không dám tới gần, tất cả hoảng hốt nhìn.
Linh Mục Địch mang đến hơn một trăm người, tu vi thấp nhất là Vũ Đế cao giai thất tinh. Nhiều cường giả thần cảnh đảo Huyền Ly cũng theo tới.
Có đám người Bắc Quyến Nam, Ác Linh, Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, Lạc Vân Thường, Trần Đoạn Thiên, Thiên Tinh Tử, Mạc Cảnh Châu, Bàn Nghị, Tân Thần.
Có ba đệ tử của Lý Vân Tiêu là Hách Liên Thiếu Hoàng, Mạc Tiểu Xuyên, Quân Như Vân. Trác Thanh Phàm, Đoan Mộc Hữu Ngọc trong mười Vũ Đế.
Mấy ngày Lý Vân Tiêu rời đi Quân Như Vân mang theo cường giả cổ Vũ Đế quốc đầu vào thành Viêm Vũ. Mạc gia thành Hắc Thiết, Mai gia chuyên làm giám định cũng tham gia thành Viêm Vũ.
Lão tổ Mạc gia dẫn theo cường giả tiến vào thành Viêm Vũ tiềm tâm tu luyện, trùng kích cửa ải lớn thần cảnh đề cầu tăng cường thọ nguyên.
Cố Thanh Thanh cũng theo tới, dường như trong Thiên Vũ Minh đã ổn định nhiều, nhận sai phái, làm việc cho liên minh.
đảo Huyền Ly do Bí Đình Phong dẫn đội. Sơn mạch Thiên Đãng tồn tại từ rất lâu rồi, là điểm giao nhau của hai giới, dù là đảo Huyền Ly cũng cực kỳ xem trọng. Sợ Thiên Vũ Minh không đủ lực lượng nên phái Bí Đình Phong mang theo hai mươi cường giả thần cảnh đi tới.
Lực lượng này xuất hiện bên trên đảo Phù Không hù Tử Đồng ngây người không nói nên lời.
Lý Vân Tiêu vỗ vai Tử Đồng:
- Không cần nói gì, mở đường đi.
Tử Đồng gật đầu lia, lập tức thi thuật mở đường.
Hơn trăm người cùng vào đường hầm, vì năng lượng quá mạnh khiến con đường vặn vẹo, tuyến đường thẳng tắp bị cuộn tròn lại.
Lý Vân Tiêu chộp Tử Đồng:- Ngươi quen thuộc địa hình trong sơn mạch nhất, theo chúng ta đi một chuyến.
Tử Đồng kêu lên:
- Trường năng lượng trong sơn mạch biến đổi lớn, có quen thuộc đến mấy cũng vô dụng!
Nhưng nói cũng như không, Lý Vân Tiêu lười để ý Tử Đồng, kéo gã vào đường hầm.
Ngay sau đó, hơn trăm người hiện ra bên trên sơn mạch quan sát cấm địa số một Thiên Vũ giới.
Nhiều người từng đến đây, thầm cảm thán. Người chưa tới bao giờ thì tràn ngập tò mò nhìn quanh.
Lý Vân Tiêu đẩy Tử Đồng:
- Nơi lúc trước ta đến chắc là một chỗ cấm khu, ngươi dẫn chúng ta tìm cấm khu. Lần lượt càn quét từng cái, ta không tin lật tung khe hở này mà không tìm ra bọn họ!
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng lạnh như đao phong cắt qua mặt Tử Đồng, làm gã cảm thấy gò má đau đớn.
- Ta cố gắng!
Trong lòng Tử Đồng vừa khổ vừa kinh, khổ vòi nhiệm vụ này khó làm, không ai nắm chắc tìm được cấm khu trong Sơn mạch Thiên Đãng. Kinh vì không biết Lý Vân Tiêu bị cái gì kích thích mà muốn đi càn quét sơn mạch.
Tử Đồng nặng trĩu ưu tư, nếu mình không tìm ra cấm khu có khi nào đối phương sẽ giết gã không?
Lý Vân Tiêu nhìn thấu nỗi lo của Tử Đồng, lạnh nhạt nói:
- Yên tâm, ngươi cứ cố gắng hết sức là được, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
Tử Đồng thở phào, bắt đầu lấy ra các loại huyền khí quan sát cảnh tượng bốn phía.
Tử Đồng ngần ngừ dẫn mọi người tiến lên, đi liên tiếp mấy ngày, gặp nhiều khe hở, lừa một số Ma Sát cấp thấp ra khỏi khe hở.
Nhưng chưa thấy ma quân nào lợi hại một chút, không thấy bóng dáng ma thú.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khó coi, Tử Đồng phập phồng lo sợ thầm mắng địa hình chết tiệt. Nếu vô tình có lẽ một chốc sẽ vào cấm khu, cố ý tìm ngược lại không đến được.
Rốt cuộc Lý Vân Tiêu mất kiên nhẫn:
- Không cần tìm nữa.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Tìm tiếp nữa hơn phân nửa cũng không thấy.
Lý Vân Tiêu xoay người hỏi:
- Ngọc công tử có cách nào tính ra vị trí điện Thánh Ma không?
Đoan Mộc Hữu Ngọc bước ra từ đám đông, gật đầu nói:
- Để ta thử xem.
Đoan Mộc Hữu Ngọc giơ tay lên, đầu ngón tay bị nguyên khí đâm rách dần ngưng tụ một giọt máu to cỡ hạt đậu. Ngón tay Đoan Mộc Hữu Ngọc vẽ trên không trung.
Một phù ấn màu đỏ thẫm ngưng tụ trong không khí, lập lòe mông lung.
Loại suy tính này cực kỳ mất sức, không chỉ tiêu hao tinh khí thần. Nếu vật suy tính gần như thiên đạo sẽ bị hao tổn sự sống.
Phù ấn đỏ rực biến đổi trên không trung, chợt lóe hóa thành mũi tên bắn đi một hướng.
- Đi theo ta!
Đoan Mộc Hữu Ngọc đuổi theo mũi tên ngay, mọi người theo sát phía sau.
Một lát sau, quả nhiên bắt đầu xuất hiện ma khí, máu đỏ bị ăn mòn dữ dội biến mất phía trước.
Tử Đồng kinh kêu:
- Cấm khu!
- Ừm!
Linh Mục Địch nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Mọi người cẩn thận chút, ta từng đến cấm khu này, đằng trước là một khe hở ghê gớm.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Đại nhân từng đến?
Ngày xưa Linh Mục Địch là Bắc vực chi vương nên từng tơpí đây cũng không có gì lạ. Nhưng trường năng trong Sơn mạch Thiên Đãng không ngừng thay đổi, địa hình cũng biến đổi nhiều vậy mà vẫn khiến Linh Mục Địch ký ức như mới thì hiểu nơi này không hề đơn giản.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
- Nếu ta không nhớ lầm thì khe hở đằng trước là khe hở lớn nhất Ma Chủ Đế từng sử dụng lúc vượt giới.
Bao nhiêu năm qua Sơn mạch Thiên Đãng là cấm khu Thiên Vũ giới, người đi vào dữ nhiều lành ít, dù là đảo Phù Không nắm giữ nhiều tài liệu thì mỗi năm vẫn có nhiều người chét trong khi chấp hành nhiệm vụ tuần tra bên trong.
Tử Đồng thấy Lý Vân Tiêu không giống nói đùa, lau mồ hôi trán ngại ngùng nói:
- Ta hiểu rồi, tất cả nghe theo lệnh Vân minh chủ.
Tử Đồng chắp tay hành lễ, lui uống.
Lý Vân Tiêu nhìn hư không bên ngoài đảo Phù Không, không ngừng có hư ngọc toái lôi xẹt qua như pháo hoa nở rộ, xinh đẹp chói mắt.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.
Tiểu Hồng sửng sốt, muốn nói lại thôi.
Cảnh Thất góp lời:
- Thiên Tôn Giả, chúng ta cũng sẽ tham gia vào vũng nước đục này sao?
Tiểu Hồng cô đơn hỏi lại:
- Ngươi thấy sao?
Cảnh Thấtnói:
- Thực lực Thiên Vũ Minh đủ càn quét Sơn mạch Thiên Đãng, chúng ta có ở lại cũng không nhận được nhiều ích lợi, chỉ vô ích. Hay là đi hải ngoại?
Lý Vân Tiêu luôn khoanh tay đứng nhìn trời xa, chìm đắm trong hư không vô biên.
Tiểu Hồng bi thương nói:
- Chỉ cần Vân Tiêu ca ca nói một câu ở lại thì ta liền ở lại theo bên ca ca.
Hư không tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi vù vù. Vạn cổ đến an ygió cứ thổi trên bầu trời.
Thật lâu sau vẫn không có thanh âm.
Tiểu Hồng cười thảm, lòng bi thương dâng trào.
Tiểu Hồng cười gượng:
- Ta hiểu rồi, ta đi đây.
Tiểu Hồng quay người đi, môi luôn treo nụ cười nhưng mắt đã ướt nhòe. Tiểu Hồng hóa thành luồng sáng trắng bay đi.
Cảnh Thất lạnh lùng liếc Lý Vân Tiêu rồi hóa thành ánh sáng trắng đuổi theo Tiểu Hồng.
Lý Vân Tiêu hé mắt ra, thả lỏng hai tay chắp sau lưng, thầm thở dài.
Hao rơi cố ý theo nước chảy, nước chảy vô tình luyến hoa rơi.
Lý Vân Tiêu lắc người biến mất tại chỗ, tìm nơi yên lặng tu luyện.
Mấy ngày sau, quần hùng hội tụ trên đảo Phù Không, cảm thấy có gì khác với bình thường. Chính giữa đảo tụ tập lực lượng khổng lồ, cách xa mấy ngàn trượng vẫn có thể cảm nhận được.
Vũ giả thánh vực trên đảo không dám tới gần, tất cả hoảng hốt nhìn.
Linh Mục Địch mang đến hơn một trăm người, tu vi thấp nhất là Vũ Đế cao giai thất tinh. Nhiều cường giả thần cảnh đảo Huyền Ly cũng theo tới.
Có đám người Bắc Quyến Nam, Ác Linh, Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, Lạc Vân Thường, Trần Đoạn Thiên, Thiên Tinh Tử, Mạc Cảnh Châu, Bàn Nghị, Tân Thần.
Có ba đệ tử của Lý Vân Tiêu là Hách Liên Thiếu Hoàng, Mạc Tiểu Xuyên, Quân Như Vân. Trác Thanh Phàm, Đoan Mộc Hữu Ngọc trong mười Vũ Đế.
Mấy ngày Lý Vân Tiêu rời đi Quân Như Vân mang theo cường giả cổ Vũ Đế quốc đầu vào thành Viêm Vũ. Mạc gia thành Hắc Thiết, Mai gia chuyên làm giám định cũng tham gia thành Viêm Vũ.
Lão tổ Mạc gia dẫn theo cường giả tiến vào thành Viêm Vũ tiềm tâm tu luyện, trùng kích cửa ải lớn thần cảnh đề cầu tăng cường thọ nguyên.
Cố Thanh Thanh cũng theo tới, dường như trong Thiên Vũ Minh đã ổn định nhiều, nhận sai phái, làm việc cho liên minh.
đảo Huyền Ly do Bí Đình Phong dẫn đội. Sơn mạch Thiên Đãng tồn tại từ rất lâu rồi, là điểm giao nhau của hai giới, dù là đảo Huyền Ly cũng cực kỳ xem trọng. Sợ Thiên Vũ Minh không đủ lực lượng nên phái Bí Đình Phong mang theo hai mươi cường giả thần cảnh đi tới.
Lực lượng này xuất hiện bên trên đảo Phù Không hù Tử Đồng ngây người không nói nên lời.
Lý Vân Tiêu vỗ vai Tử Đồng:
- Không cần nói gì, mở đường đi.
Tử Đồng gật đầu lia, lập tức thi thuật mở đường.
Hơn trăm người cùng vào đường hầm, vì năng lượng quá mạnh khiến con đường vặn vẹo, tuyến đường thẳng tắp bị cuộn tròn lại.
Lý Vân Tiêu chộp Tử Đồng:- Ngươi quen thuộc địa hình trong sơn mạch nhất, theo chúng ta đi một chuyến.
Tử Đồng kêu lên:
- Trường năng lượng trong sơn mạch biến đổi lớn, có quen thuộc đến mấy cũng vô dụng!
Nhưng nói cũng như không, Lý Vân Tiêu lười để ý Tử Đồng, kéo gã vào đường hầm.
Ngay sau đó, hơn trăm người hiện ra bên trên sơn mạch quan sát cấm địa số một Thiên Vũ giới.
Nhiều người từng đến đây, thầm cảm thán. Người chưa tới bao giờ thì tràn ngập tò mò nhìn quanh.
Lý Vân Tiêu đẩy Tử Đồng:
- Nơi lúc trước ta đến chắc là một chỗ cấm khu, ngươi dẫn chúng ta tìm cấm khu. Lần lượt càn quét từng cái, ta không tin lật tung khe hở này mà không tìm ra bọn họ!
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng lạnh như đao phong cắt qua mặt Tử Đồng, làm gã cảm thấy gò má đau đớn.
- Ta cố gắng!
Trong lòng Tử Đồng vừa khổ vừa kinh, khổ vòi nhiệm vụ này khó làm, không ai nắm chắc tìm được cấm khu trong Sơn mạch Thiên Đãng. Kinh vì không biết Lý Vân Tiêu bị cái gì kích thích mà muốn đi càn quét sơn mạch.
Tử Đồng nặng trĩu ưu tư, nếu mình không tìm ra cấm khu có khi nào đối phương sẽ giết gã không?
Lý Vân Tiêu nhìn thấu nỗi lo của Tử Đồng, lạnh nhạt nói:
- Yên tâm, ngươi cứ cố gắng hết sức là được, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
Tử Đồng thở phào, bắt đầu lấy ra các loại huyền khí quan sát cảnh tượng bốn phía.
Tử Đồng ngần ngừ dẫn mọi người tiến lên, đi liên tiếp mấy ngày, gặp nhiều khe hở, lừa một số Ma Sát cấp thấp ra khỏi khe hở.
Nhưng chưa thấy ma quân nào lợi hại một chút, không thấy bóng dáng ma thú.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khó coi, Tử Đồng phập phồng lo sợ thầm mắng địa hình chết tiệt. Nếu vô tình có lẽ một chốc sẽ vào cấm khu, cố ý tìm ngược lại không đến được.
Rốt cuộc Lý Vân Tiêu mất kiên nhẫn:
- Không cần tìm nữa.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Tìm tiếp nữa hơn phân nửa cũng không thấy.
Lý Vân Tiêu xoay người hỏi:
- Ngọc công tử có cách nào tính ra vị trí điện Thánh Ma không?
Đoan Mộc Hữu Ngọc bước ra từ đám đông, gật đầu nói:
- Để ta thử xem.
Đoan Mộc Hữu Ngọc giơ tay lên, đầu ngón tay bị nguyên khí đâm rách dần ngưng tụ một giọt máu to cỡ hạt đậu. Ngón tay Đoan Mộc Hữu Ngọc vẽ trên không trung.
Một phù ấn màu đỏ thẫm ngưng tụ trong không khí, lập lòe mông lung.
Loại suy tính này cực kỳ mất sức, không chỉ tiêu hao tinh khí thần. Nếu vật suy tính gần như thiên đạo sẽ bị hao tổn sự sống.
Phù ấn đỏ rực biến đổi trên không trung, chợt lóe hóa thành mũi tên bắn đi một hướng.
- Đi theo ta!
Đoan Mộc Hữu Ngọc đuổi theo mũi tên ngay, mọi người theo sát phía sau.
Một lát sau, quả nhiên bắt đầu xuất hiện ma khí, máu đỏ bị ăn mòn dữ dội biến mất phía trước.
Tử Đồng kinh kêu:
- Cấm khu!
- Ừm!
Linh Mục Địch nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Mọi người cẩn thận chút, ta từng đến cấm khu này, đằng trước là một khe hở ghê gớm.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Đại nhân từng đến?
Ngày xưa Linh Mục Địch là Bắc vực chi vương nên từng tơpí đây cũng không có gì lạ. Nhưng trường năng trong Sơn mạch Thiên Đãng không ngừng thay đổi, địa hình cũng biến đổi nhiều vậy mà vẫn khiến Linh Mục Địch ký ức như mới thì hiểu nơi này không hề đơn giản.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
- Nếu ta không nhớ lầm thì khe hở đằng trước là khe hở lớn nhất Ma Chủ Đế từng sử dụng lúc vượt giới.
/3771
|