Rào rào! Rào rào!
Mảng lớn nước biển bắn tung. Hàng trăm, ngàn chiến sĩ Hồng Giải lao ra theo bao vây hơn mười người lại.
– Ha ha ha! Cuối cùng phần thắng là của chúng ta!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc hăng hái phấn chấn kiêu ngạo nói:
– Cuồng Sa, quỳ xuống dập đầu trước bản tộc trưởng mấy cái sẽ tha mạng cho ngươi!
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc khinh miệt liếc tộc trưởng Hồng Giải tộc, không thèm để vào mắt.
Tộc trưởng Hồng Giải tộc lửa giận ngút trời kêu to:
– Chết tiệt! Giết, giết bọn họ, không chừa một tên!
Rất nhiều chiến sĩ Hồng Giải cuồng lao qua, sát khí ngút trời.
Hơn mười vị chiến sĩ Cuồng Sa tộc vẻ mặt bi ai nhưng đều thấy chết không sờn, mấy tiếng gầm kinh thiên động địa giết hướng đám chiến sĩ Hồng Giải. Trong phút chốc chiến sĩ Cuồng Sa tộc chiếm ưu thế.
Chợt trong biển vọng ra thanh âm gài nua chất chứa tràn đầy bi ai khẽ thở dài:
– Cuồng Sa, cần gì như vậy? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chỉ cần ngươi từ bỏ chống cự thì Cuồng Sa tộc còn tiếp tục kéo dài.
– Hừ!
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc nhìn vỏ rùa to lớn như đảo dưới mặt nước, cười khẩy nói:
– Xin lỗi, bổn tọa chỉ có nhiệt huyết, thiếu tính khúm núm nịnh bợ, chưa bao giờ biết cái gì gọi là biết điều!
Quy Vương thở dài nói:
– Ngươi cứ cố chấp như vậy sẽ hại toàn tộc chôn cùng ngươi.
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc lạnh lùng cười:
– Chết đứng còn tốt hơn ngươi quỳ dưới chân đám cua binh mà bổn tọa chưa từng để vào mắt. Ta phi, tưởng tượng rùa già vạn năm nhà ngươi quỳ liếm bọn họ khiến ta buồn nôn!
Quy Vương im lặng một lúc mở miệng nói:
– Ngươi nghĩ những Hồng Giải này có thể mời ta được sao? Khiến ta phản bội vương tộc.
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc giật mình kêu lên:
– Vậy là ai? Ai ở sau màn?
Quy Vương chậm rãi nói:
– Ta cũng không biết ai đứng sau màn, nhưng người khiến ta phản bội có lực lượng làm ta sợ hãi, là siêu cường giả hải tộc.
Trong giọng nói Quy Vương chất chứa kinh sợ, run run bảo:
– Ngươi còn nhớ tộc cua có một vị lão tổ không?
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc nhớ ra, kinh kêu:
– Siêu cường giả Hạc Giải lão tổ được gọi là Thần Thú đại nhân!
Hơn mười người tộc Cuồng Sa tộc run lẩy bẩy. Bọn họ có nghe tiếng Hạc Giải lão tổ, giết người như ngóe, phật lòng một chút là sẽ khiến người ta nbiến ngay.
Nghe đồn ngay cả Tứ Hải vương tộc cũng không đánh lại Hạc Giải lão tổ. Nghe nói Hạc Giải lão tổ sớm bước qua tận cùng vũ đạo, đi vào lĩnh vực càng cao.
Quy Vương lần này gật đầu nói:
– Nếu ngươi cũng biết người này vậy thì nên chịu thua đi. Bây giờ đầu hàng có thể giữ được truyền thừa Cuồng Sa tộc.
– Muộn rồi!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc hét to:
– Dù hiện tại quỳ ở trước mặt ta cầu ta thì ta cũng sẽ giết Cuồng Sa tộc triệt để! Hắn đã bỏ qua cơ hội ta đưa cho, giờ có van nài cỡ nào cũng vô dụng!
Trong mắt tộc trưởng Hồng Giải tộc tràn đầy khoái cảm trả thù.
Hư không truyền ra thanh âm lạnh nhạt nói:
– Ha ha ha, nói hay lắm không uổng là đám tử tô ncảu ta.
Thanh âm truyền vào tai mỗi người, khiến mọi người lòng run rẩy, người dựng đứng lông tơ.
Tộc trưởng Hồng Giải tộc hét rầm lên:
– A? Là lão tổ!
Vẻ mặt tộc trưởng Hồng Giải tộc mừng như điên, kích động quỳ xuống hét to:
– Kính chào lão tổ!
Toàn bộ chiến sĩ Hồng Giải hét to, thi nhau quỳ xuống.
Chỉ còn sót bảy chiến sĩ Cuồng Sa tộc, vẻ mặt thê thảm, chết lặng đứng yên.
Hư không lóe ánh sáng, một lão nhân khô gầy mặc trường bào áo gấm xuất hiện trên mặt biển, tròng mắt giống như con cua này, người tòa ánh sáng màu nâu, còn lại không khác gì nhân tộc.
Lão nhân đảo tròng mắt, nhếch mép cười nanh tranh:
– Có vài con cá mập bình thường cũng dám chống đối lão phu, bao năm không đi Tứ Hải, đã quên tồn tại của lão phu?
Tộc trưởng Hồng Giải tộc vội vàng quỳ lạy nói:
– Xin lão tổ bớt giận, toàn là thứ không có mắt, tiểu nhân sai người xử lý ngay!
Hạc Giải lão tổ phất tay nói:
– Giết hết, ta muốn xem các ngươi dùng kiềm xé từng miếng thịt của chúng xuống!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc hưng phấn kêu lên:
– Tuân lệnh!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc cao giọng quát:
– Bọn tiểu nhân hãy xé mấy đứa không biết trời cao đất rộng này ra, cho lão tổ xem thực lực của chúng ta!
– Tuân lệnh!
Bốn phía tụ tập hơn mấy trăm chiến sĩ Hồng Giải tộc mắt lóe tia sáng hung ác, cái càng trong tay kêu lách cách.
Một thanh âm cực kỳ không hài hòa lạnh nhạt vang lên trong đám đông:
– Ồn chết đi được, bọn họ đang làm gì?
Mọi người giật bắn nhìn hướng phát ra thanh âm. Trên lưng Quy Vương to như hòn đảo từ khi nào có hơn mười người đứng.
Tim Hạc Giải lão tổ đập nhanh. Hơn mười người này xuất hiện từ khi nào? Tu vi như Hạc Giải lão tổ nhưng không phát hiện ra, hơn nữa toàn là nhân loại.
Hạc Giải lão tổ tập trung nhìn kỹ, trừ ba, bốn người ra những người khác hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi.
Hạc Giải lão tổ giật mình thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ toàn là cường giả đăng phong tạo cực!?
Hạc Giải lão tổ lắc đầu nguầy nguậy ném phỏng đoán này ra sau đầu.
Nhiều cường giả đăng phong tạo cực thế này không thể xảy ra được!
Hạc Giải lão tổ thầm nghĩ:
– Chắc những người này có báu vật che giấu thực lực.
Hạc Giải lão tổ tin như thế, dễ dàng thả xuống tảng đá trong lòng.
Tộc trưởng Hồng Giải tộc quát:
– Các ngươi là ai?!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc chỉ tay vào hơn mười người đứng trên lưng rùa, sát khí ngút trời.
Hơn mười người đó là nhóm Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
– Mạo muội quấy rầy các vị. Ta muốn hỏi là chỗ này chẳng phải là lãnh địa của vương tộc Nam hải sao? Tại sao không thấy người của vương tộc?
Thần thức của Lý Vân Tiêu phủ lên phạm vi trăm dặm, một đường đi tới không hề cảm nhận hơi thở hậu duệ của rồng.
Ánh mắt Hạc Giải lão tổ âm trầm quét qua hơn mười người:
– Vương tộc? Các ngươi tìm làm gì?
Hạc Giải lão tổ lạnh lùng nói:
– Tứ Hải luôn không qua lại với nhân loại, các vị tốt nhất đừng xen vào chuyện của chúng ta!
Lý Vân Tiêu nhìn Hạc Giải lão tổ, lòng thầm giật mình. Con cua già này có tu vi đỉnh quy chân thần cảnh, cách Chưởng Thiên chỉ một bước. Xem tuổi tác, tư chất của con cùa già thì đời này kẹt dưới Chưởng Thiên là cái chắc.
Cường giả thế này rất hiếm hoi trong Tứ Hải, nhưng đây chỉ là lực lượng mặt ngoài của Tứ Hải. Có rất nhiều siêu hải tộc tồn tại, ngay cả vương tộc Tứ Hải, thậm chí Hải Hoàng Điện cũng không dám dễ dàng mà phật lòng. Con cua già này chắc cũng nằm trong số đó.
Trong phút chốc Lý Vân Tiêu tìm hiểu tám, chín phần mười tình hình.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Chúng ta không định nhúng tay vào việc của các vị, chỉ muốn hỏi đường. Nam hải chi vương Khâm Minh đại nhân ở đâu?
Hạc Giải lão tổ cảnh giác hỏi:
– Các ngươi là ai? Tìm Khâm Minh làm gì?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chúng ta không xen vào việc của các vị, mong rằng các vị cũng mặc kệ chuyện của chúng ta, trực tiếp chỉ đường là được.
Sắc mặt Hạc Giải lão tổ cực kỳ âm trầm, lòng thầm do dự.
Hạc Giải lão tổ đã xác định mấy người này có bảo bối che giấu thực lực nhưng ba, bốn người bị nhìn thấu tu vi cũng cực kỳ lợi hại, chưa chắc lão đánh lại.
Mảng lớn nước biển bắn tung. Hàng trăm, ngàn chiến sĩ Hồng Giải lao ra theo bao vây hơn mười người lại.
– Ha ha ha! Cuối cùng phần thắng là của chúng ta!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc hăng hái phấn chấn kiêu ngạo nói:
– Cuồng Sa, quỳ xuống dập đầu trước bản tộc trưởng mấy cái sẽ tha mạng cho ngươi!
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc khinh miệt liếc tộc trưởng Hồng Giải tộc, không thèm để vào mắt.
Tộc trưởng Hồng Giải tộc lửa giận ngút trời kêu to:
– Chết tiệt! Giết, giết bọn họ, không chừa một tên!
Rất nhiều chiến sĩ Hồng Giải cuồng lao qua, sát khí ngút trời.
Hơn mười vị chiến sĩ Cuồng Sa tộc vẻ mặt bi ai nhưng đều thấy chết không sờn, mấy tiếng gầm kinh thiên động địa giết hướng đám chiến sĩ Hồng Giải. Trong phút chốc chiến sĩ Cuồng Sa tộc chiếm ưu thế.
Chợt trong biển vọng ra thanh âm gài nua chất chứa tràn đầy bi ai khẽ thở dài:
– Cuồng Sa, cần gì như vậy? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chỉ cần ngươi từ bỏ chống cự thì Cuồng Sa tộc còn tiếp tục kéo dài.
– Hừ!
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc nhìn vỏ rùa to lớn như đảo dưới mặt nước, cười khẩy nói:
– Xin lỗi, bổn tọa chỉ có nhiệt huyết, thiếu tính khúm núm nịnh bợ, chưa bao giờ biết cái gì gọi là biết điều!
Quy Vương thở dài nói:
– Ngươi cứ cố chấp như vậy sẽ hại toàn tộc chôn cùng ngươi.
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc lạnh lùng cười:
– Chết đứng còn tốt hơn ngươi quỳ dưới chân đám cua binh mà bổn tọa chưa từng để vào mắt. Ta phi, tưởng tượng rùa già vạn năm nhà ngươi quỳ liếm bọn họ khiến ta buồn nôn!
Quy Vương im lặng một lúc mở miệng nói:
– Ngươi nghĩ những Hồng Giải này có thể mời ta được sao? Khiến ta phản bội vương tộc.
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc giật mình kêu lên:
– Vậy là ai? Ai ở sau màn?
Quy Vương chậm rãi nói:
– Ta cũng không biết ai đứng sau màn, nhưng người khiến ta phản bội có lực lượng làm ta sợ hãi, là siêu cường giả hải tộc.
Trong giọng nói Quy Vương chất chứa kinh sợ, run run bảo:
– Ngươi còn nhớ tộc cua có một vị lão tổ không?
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc nhớ ra, kinh kêu:
– Siêu cường giả Hạc Giải lão tổ được gọi là Thần Thú đại nhân!
Hơn mười người tộc Cuồng Sa tộc run lẩy bẩy. Bọn họ có nghe tiếng Hạc Giải lão tổ, giết người như ngóe, phật lòng một chút là sẽ khiến người ta nbiến ngay.
Nghe đồn ngay cả Tứ Hải vương tộc cũng không đánh lại Hạc Giải lão tổ. Nghe nói Hạc Giải lão tổ sớm bước qua tận cùng vũ đạo, đi vào lĩnh vực càng cao.
Quy Vương lần này gật đầu nói:
– Nếu ngươi cũng biết người này vậy thì nên chịu thua đi. Bây giờ đầu hàng có thể giữ được truyền thừa Cuồng Sa tộc.
– Muộn rồi!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc hét to:
– Dù hiện tại quỳ ở trước mặt ta cầu ta thì ta cũng sẽ giết Cuồng Sa tộc triệt để! Hắn đã bỏ qua cơ hội ta đưa cho, giờ có van nài cỡ nào cũng vô dụng!
Trong mắt tộc trưởng Hồng Giải tộc tràn đầy khoái cảm trả thù.
Hư không truyền ra thanh âm lạnh nhạt nói:
– Ha ha ha, nói hay lắm không uổng là đám tử tô ncảu ta.
Thanh âm truyền vào tai mỗi người, khiến mọi người lòng run rẩy, người dựng đứng lông tơ.
Tộc trưởng Hồng Giải tộc hét rầm lên:
– A? Là lão tổ!
Vẻ mặt tộc trưởng Hồng Giải tộc mừng như điên, kích động quỳ xuống hét to:
– Kính chào lão tổ!
Toàn bộ chiến sĩ Hồng Giải hét to, thi nhau quỳ xuống.
Chỉ còn sót bảy chiến sĩ Cuồng Sa tộc, vẻ mặt thê thảm, chết lặng đứng yên.
Hư không lóe ánh sáng, một lão nhân khô gầy mặc trường bào áo gấm xuất hiện trên mặt biển, tròng mắt giống như con cua này, người tòa ánh sáng màu nâu, còn lại không khác gì nhân tộc.
Lão nhân đảo tròng mắt, nhếch mép cười nanh tranh:
– Có vài con cá mập bình thường cũng dám chống đối lão phu, bao năm không đi Tứ Hải, đã quên tồn tại của lão phu?
Tộc trưởng Hồng Giải tộc vội vàng quỳ lạy nói:
– Xin lão tổ bớt giận, toàn là thứ không có mắt, tiểu nhân sai người xử lý ngay!
Hạc Giải lão tổ phất tay nói:
– Giết hết, ta muốn xem các ngươi dùng kiềm xé từng miếng thịt của chúng xuống!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc hưng phấn kêu lên:
– Tuân lệnh!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc cao giọng quát:
– Bọn tiểu nhân hãy xé mấy đứa không biết trời cao đất rộng này ra, cho lão tổ xem thực lực của chúng ta!
– Tuân lệnh!
Bốn phía tụ tập hơn mấy trăm chiến sĩ Hồng Giải tộc mắt lóe tia sáng hung ác, cái càng trong tay kêu lách cách.
Một thanh âm cực kỳ không hài hòa lạnh nhạt vang lên trong đám đông:
– Ồn chết đi được, bọn họ đang làm gì?
Mọi người giật bắn nhìn hướng phát ra thanh âm. Trên lưng Quy Vương to như hòn đảo từ khi nào có hơn mười người đứng.
Tim Hạc Giải lão tổ đập nhanh. Hơn mười người này xuất hiện từ khi nào? Tu vi như Hạc Giải lão tổ nhưng không phát hiện ra, hơn nữa toàn là nhân loại.
Hạc Giải lão tổ tập trung nhìn kỹ, trừ ba, bốn người ra những người khác hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi.
Hạc Giải lão tổ giật mình thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ toàn là cường giả đăng phong tạo cực!?
Hạc Giải lão tổ lắc đầu nguầy nguậy ném phỏng đoán này ra sau đầu.
Nhiều cường giả đăng phong tạo cực thế này không thể xảy ra được!
Hạc Giải lão tổ thầm nghĩ:
– Chắc những người này có báu vật che giấu thực lực.
Hạc Giải lão tổ tin như thế, dễ dàng thả xuống tảng đá trong lòng.
Tộc trưởng Hồng Giải tộc quát:
– Các ngươi là ai?!
Tộc trưởng Hồng Giải tộc chỉ tay vào hơn mười người đứng trên lưng rùa, sát khí ngút trời.
Hơn mười người đó là nhóm Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
– Mạo muội quấy rầy các vị. Ta muốn hỏi là chỗ này chẳng phải là lãnh địa của vương tộc Nam hải sao? Tại sao không thấy người của vương tộc?
Thần thức của Lý Vân Tiêu phủ lên phạm vi trăm dặm, một đường đi tới không hề cảm nhận hơi thở hậu duệ của rồng.
Ánh mắt Hạc Giải lão tổ âm trầm quét qua hơn mười người:
– Vương tộc? Các ngươi tìm làm gì?
Hạc Giải lão tổ lạnh lùng nói:
– Tứ Hải luôn không qua lại với nhân loại, các vị tốt nhất đừng xen vào chuyện của chúng ta!
Lý Vân Tiêu nhìn Hạc Giải lão tổ, lòng thầm giật mình. Con cua già này có tu vi đỉnh quy chân thần cảnh, cách Chưởng Thiên chỉ một bước. Xem tuổi tác, tư chất của con cùa già thì đời này kẹt dưới Chưởng Thiên là cái chắc.
Cường giả thế này rất hiếm hoi trong Tứ Hải, nhưng đây chỉ là lực lượng mặt ngoài của Tứ Hải. Có rất nhiều siêu hải tộc tồn tại, ngay cả vương tộc Tứ Hải, thậm chí Hải Hoàng Điện cũng không dám dễ dàng mà phật lòng. Con cua già này chắc cũng nằm trong số đó.
Trong phút chốc Lý Vân Tiêu tìm hiểu tám, chín phần mười tình hình.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Chúng ta không định nhúng tay vào việc của các vị, chỉ muốn hỏi đường. Nam hải chi vương Khâm Minh đại nhân ở đâu?
Hạc Giải lão tổ cảnh giác hỏi:
– Các ngươi là ai? Tìm Khâm Minh làm gì?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chúng ta không xen vào việc của các vị, mong rằng các vị cũng mặc kệ chuyện của chúng ta, trực tiếp chỉ đường là được.
Sắc mặt Hạc Giải lão tổ cực kỳ âm trầm, lòng thầm do dự.
Hạc Giải lão tổ đã xác định mấy người này có bảo bối che giấu thực lực nhưng ba, bốn người bị nhìn thấu tu vi cũng cực kỳ lợi hại, chưa chắc lão đánh lại.
/3771
|