Tộc trưởng Cuồng Sa tộc khó xử nói:
– Đường bí mật đi thông Hải chi sâm lâm chỉ có vương tộc nắm giữ, ta cũng không biết.
Hóa Tu nhíu mày hỏi:
– Vậy làm sao tìm được vương tộc? Nhóm Khâm Minh rời đi, chắc không đến mức không để lại cách liên lạc đi?
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc lắc đầu nói:
– Chỉ có vương tộc liên lạc chúng ta, chúng ta không thể liên lạc với vương tộc.
Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì, thật là đám đầu khổ tử trung.
Lý Vân Tiêu nhếch mép cười nhạt:
– Còn muốn trốn?
Lý Vân Tiêu giơ tay thò vào biển, Hạc Giải lão tổ bị Liêu Tinh Uyên một chưởng đánh bay bỗng phá nước chui ra. Hạc Giải lão tổ té trên vỏ rùa, rất là chật vật.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nào nào, ngươi nói xem làm sao đi Hải chi sâm lâm? Nếu ngươi không biết sẽ đánh nát đầu của ngươi sưu ngươi hồn phách.
Hạc Giải lão tổ run cầm cập, sợ hết hồn.
Hạc Giải lão tổ cuống cuồng xin tha:
– Đại nhân, ta thật sự không biết!
Rầm!
Lý Vân Tiêu không hề khách sáo, lười nói nhảm với Hạc Giải lão tổ, một chưởng đập nát thiên linh cái, thần thức điên cuồng tràn vào tìm tòi ký ức.
Quy Vương, tộc trưởng Cuồng Sa tộc sợ ngây người. Đặc biệt tộc trưởng Hồng Giải tộc đứng ở phía xa sợ đến khóc sướt mướt, chân mềm như bún không chạy nổi.
Trong mắt bọn họ như thần linh lại là con kiến trong tay đám người này, tùy ý xoa nắn, muốn giết liền giết.
Một lúc sau Lý Vân Tiêu từ từ rút tại hạ về, sắc mặt trầm trọng.
Đầu Hạc Giải lão tổ lại nổ cái bùm, nửa người nát, thịt vụn rơi đầy đất.
Thủy Tiên hỏi ngay:
– Vân Tiêu ca ca, sao rồi?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– E rằng rắc rối, có một lực lượng muốn đảo điên Tứ Hải, liên hợp nhiều siêu hải tộc. Hạc Giải này chỉ nằm trong số đó, nhiều siêu hải tộc ẩn cư đều bị mời đi.
Cố Thanh Thanh kinh kêu:
– Người nào mà có lực lượng lớn như vậy? Trong Tứ Hải điều động được những siêu hải tộc, dù là Hải Hoàng chưa chắc làm được.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Không biết, nhưng người liên lạc với Hạc Giải là một nam nhân tên Tù. Trong Tứ Hải có cường giả nào danh hiệu này không?
Thủy Tiên, Hóa Tu, tộc trưởng Cuồng Sa tộc trầm ngâm, lắc đầu.
Hóa Tu nói:
– Trong biển sâu có nhiều siêu hải tộc, có lẽ mấy vạn năm chưa từng lộ mặt, chúng ta chưa nghe qua cũng không kỳ lạ.
Cố Thanh Thanh nói:
– ếu là loại hải tộc tiềm ẩn mấy chục vạn năm, không lộ mặt trong cuộc chiến phong ma vậy tại sao ra ngay lúc này?
Biểu tình Lý Vân Tiêu nghiêm túc nói:
– Có lẽ sự việc tệ hại hơn chúng ta nghĩ, nhưng bây giờ đành đi một ưbước tính một bước. Mọi người hãy nâng cao cảnh giác, việc gấp bây giờ là sớm vào Hải chi sâm lâm, chỉ có thể đi từ con đường khác.
Thủy Tiên lẩm bẩm:
– Sớm biết thế này đã không đến Nam hải, vốn vì tiết kiệm thời gian ai ngờ gây thêm rắc rối, không biết khi nào mới được gặp phụ thân.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Đi đi, đang trong buổi rối loạn, cái gì đều kéo tới một hơi. Tứ Hải không thể chờ qua ma kiếp rồi mới ra sao? Giống như đã bàn với nhau trước vậy.
Đoàn người bay lên cao sắp hóa thành độn quang bay đi. Hóa Tu nhìn xuống dưới.
Hóa Tu lạnh lùng nói với con rùa biển to:
– Thứ này phản bội vương tộc cũng xem như phản bội Hải Hoàng Điện chúng ta, giữ lại có ích gì? Đợi ta giết rồi hãy đi.
Hóa Tu hóa thành ánh lửa giáng xuống, hồng nhẫn to lớn như bán nguyệt chém xuống.
Nước biển rào rào tách ra, người Quy Vương run bần bật.
Quy Vương kinh hoàng hét to:
– Đừng giết ta, ta biết lối vào Hải chi sâm lâm!
Rào rào!
Nhát chém lệch đi chém vào biển cả phía xa, chém hải vực thành hai nửa, thật nhiều nước biển bốc hơi.
Quy Vương rúc đầu vào vỏ lơ lửng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Đám người Lý Vân Tiêu lại đáp xuống lưng Quy Vương, lạnh lùng nhìn nó.
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc nhíu mày nói:
– Chỉ vương tộc nắm giữ đường vào, sao ngươi biết được? Nếu lừa gạt mấy vị đại nhân thì kết cuộc càng thảm hơn.
Quy Vương cẩn thận ló đầu ra, cầu xin nói:
– Ta thật sự biết, các ngươi đừng giết ta. Ta sống sáu vạn năm, hầu hạ hai mươi mốt đời vương tộc, biết nhiều hơn người bình thường một chút cũng bình thường.
– Sáu vạn năm? Ngươi đúng là rùa già vạn năm.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Vừa rồi chúng ta bàn về lói vào, ngươi giả chết không nghe thấy đúng không? Bây giờ sắp chết mới chịu hé răng?
Quy Vương cay đắng nói:
– Ta sống lâu trừ đặc tính quy tộc ra còn vì ta không thích nói chuyện.
Mọi người sửng sốt, cảm thấy rùa già này nói rất có lý.
Có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung, bao nhiêu người Thiên Vũ giới mất mạng vì nói lung tung. Tuy chưa có người thống kê bao giờ nhưng ước chừng có hơn phân nửa người chết vì thế.
Lý Vân Tiêu bực bội phất tay nói:
– Vậy nói mau đi, không thì con Hạc Giải vừa rồi chính là kết cuộc của ngươi!
Quy Vương thầm run. Xác Hạc Giải lão tổ còn ở trên vỏ rùa, Quy Vương đâu dám nói bậy, vội kể lại rõ ràng lối vào đường hầm mà nó biết.
Thủy Tiên vỗ tay nói:
– Không sai, chắc là chỗ đó rồi.
Thủy Tiên hung tợn nói:
– Đại hải quy không thành thật, nếu đã khai xong rồi giữ lại cũngg vô dụng, chúng ta giết nó đi!
Vẻ mặt Hóa Tu ngạc nhiên cười khổ nhìn Thủy Tiên, lại ngó Lý Vân Tiêu như đang nói Thủy Tiên bị ngươi làm hỏng.
Quy Vương sợ hãi khóc ròng, khóc sướt mướt:
– Đừng đừng, đừng giết ta! Làm người phải giữ chữ tín!
Lý Vân Tiêu giẫm chân chấn vỡ mảng lớn vỏ rùa, mắng:
– Ta có nói tha mạng cho ngươi bao giờ? Cút xéo đi, con rùa gài như ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!
Lý Vân Tiêu lười giết con rùa già này.
Quy Vương như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt, chậm rãi chìm xuống biển.
Cố Thanh Thanh ?13
– Khoan, ngươi đã sống lâu như vậy thì có từng nghe qua ‘tù’ không?
Quy Vương khựng lại, vẻ mặt khó hiểu lắc đầu nói:
– Bẩm các vị đại nhân, tiểu nhân không nghe qua.
Cố Thanh Thanh phất tay nói:
– Tốt rồi, không có việc gì, cút đi.
Mấy người xác định phương hướng rồi hóa thành hơn mười luồng sáng bay đi.
Quy Vương nhìn mấy người đi mất, vẻ mặt nghi hoặc dần hòa tàn, đáy mắt mờ mịt đọng lại kinh hoàng tột độ.
Thân hình to lớn run lẩy bẩy trong nước biển, Quy Vương chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy, dù là lúc Hóa Tu chém đao xuống, nó gần như đối mặt cái chết.
Quy Vương hé môi, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng, nghe kỹ thì là mấy chữ ‘tù’ run run.
Vài canh giờ sau, dựa theo tọa độ Quy Vương cung cấp mọi người đến bên trên một mảnh hải vực.
Lý Vân Tiêu dùng thần thức tra xét, nói:
– Chắc nằm ở bên dưới.
Đại dương không biên giới, nếu không có tọa độ, kim chỉ nam hay thần thức siêu mạnh thì dù là tồn tại mạnh đến đâu cũng khó tìm được.
Đoàn người lặn xuống đáy biển, giương mắt nhìn toàn là hải vực bình thường, không có bất cứ dấu vết gì.
Nhưng Lý Vân Tiêu vui vẻ nói:
– Là chỗ này!
Nguyệt đồng của Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú bên này có bài bố huyễn thuật. Đồng quang chuyển động, tinh thần lực mênh mông quét qua, nước biển xung quanh dao động, cảnh tượng hoàn toàn thay đổi.
– Đường bí mật đi thông Hải chi sâm lâm chỉ có vương tộc nắm giữ, ta cũng không biết.
Hóa Tu nhíu mày hỏi:
– Vậy làm sao tìm được vương tộc? Nhóm Khâm Minh rời đi, chắc không đến mức không để lại cách liên lạc đi?
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc lắc đầu nói:
– Chỉ có vương tộc liên lạc chúng ta, chúng ta không thể liên lạc với vương tộc.
Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì, thật là đám đầu khổ tử trung.
Lý Vân Tiêu nhếch mép cười nhạt:
– Còn muốn trốn?
Lý Vân Tiêu giơ tay thò vào biển, Hạc Giải lão tổ bị Liêu Tinh Uyên một chưởng đánh bay bỗng phá nước chui ra. Hạc Giải lão tổ té trên vỏ rùa, rất là chật vật.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nào nào, ngươi nói xem làm sao đi Hải chi sâm lâm? Nếu ngươi không biết sẽ đánh nát đầu của ngươi sưu ngươi hồn phách.
Hạc Giải lão tổ run cầm cập, sợ hết hồn.
Hạc Giải lão tổ cuống cuồng xin tha:
– Đại nhân, ta thật sự không biết!
Rầm!
Lý Vân Tiêu không hề khách sáo, lười nói nhảm với Hạc Giải lão tổ, một chưởng đập nát thiên linh cái, thần thức điên cuồng tràn vào tìm tòi ký ức.
Quy Vương, tộc trưởng Cuồng Sa tộc sợ ngây người. Đặc biệt tộc trưởng Hồng Giải tộc đứng ở phía xa sợ đến khóc sướt mướt, chân mềm như bún không chạy nổi.
Trong mắt bọn họ như thần linh lại là con kiến trong tay đám người này, tùy ý xoa nắn, muốn giết liền giết.
Một lúc sau Lý Vân Tiêu từ từ rút tại hạ về, sắc mặt trầm trọng.
Đầu Hạc Giải lão tổ lại nổ cái bùm, nửa người nát, thịt vụn rơi đầy đất.
Thủy Tiên hỏi ngay:
– Vân Tiêu ca ca, sao rồi?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– E rằng rắc rối, có một lực lượng muốn đảo điên Tứ Hải, liên hợp nhiều siêu hải tộc. Hạc Giải này chỉ nằm trong số đó, nhiều siêu hải tộc ẩn cư đều bị mời đi.
Cố Thanh Thanh kinh kêu:
– Người nào mà có lực lượng lớn như vậy? Trong Tứ Hải điều động được những siêu hải tộc, dù là Hải Hoàng chưa chắc làm được.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Không biết, nhưng người liên lạc với Hạc Giải là một nam nhân tên Tù. Trong Tứ Hải có cường giả nào danh hiệu này không?
Thủy Tiên, Hóa Tu, tộc trưởng Cuồng Sa tộc trầm ngâm, lắc đầu.
Hóa Tu nói:
– Trong biển sâu có nhiều siêu hải tộc, có lẽ mấy vạn năm chưa từng lộ mặt, chúng ta chưa nghe qua cũng không kỳ lạ.
Cố Thanh Thanh nói:
– ếu là loại hải tộc tiềm ẩn mấy chục vạn năm, không lộ mặt trong cuộc chiến phong ma vậy tại sao ra ngay lúc này?
Biểu tình Lý Vân Tiêu nghiêm túc nói:
– Có lẽ sự việc tệ hại hơn chúng ta nghĩ, nhưng bây giờ đành đi một ưbước tính một bước. Mọi người hãy nâng cao cảnh giác, việc gấp bây giờ là sớm vào Hải chi sâm lâm, chỉ có thể đi từ con đường khác.
Thủy Tiên lẩm bẩm:
– Sớm biết thế này đã không đến Nam hải, vốn vì tiết kiệm thời gian ai ngờ gây thêm rắc rối, không biết khi nào mới được gặp phụ thân.
Lý Vân Tiêu thở dài:
– Đi đi, đang trong buổi rối loạn, cái gì đều kéo tới một hơi. Tứ Hải không thể chờ qua ma kiếp rồi mới ra sao? Giống như đã bàn với nhau trước vậy.
Đoàn người bay lên cao sắp hóa thành độn quang bay đi. Hóa Tu nhìn xuống dưới.
Hóa Tu lạnh lùng nói với con rùa biển to:
– Thứ này phản bội vương tộc cũng xem như phản bội Hải Hoàng Điện chúng ta, giữ lại có ích gì? Đợi ta giết rồi hãy đi.
Hóa Tu hóa thành ánh lửa giáng xuống, hồng nhẫn to lớn như bán nguyệt chém xuống.
Nước biển rào rào tách ra, người Quy Vương run bần bật.
Quy Vương kinh hoàng hét to:
– Đừng giết ta, ta biết lối vào Hải chi sâm lâm!
Rào rào!
Nhát chém lệch đi chém vào biển cả phía xa, chém hải vực thành hai nửa, thật nhiều nước biển bốc hơi.
Quy Vương rúc đầu vào vỏ lơ lửng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Đám người Lý Vân Tiêu lại đáp xuống lưng Quy Vương, lạnh lùng nhìn nó.
Tộc trưởng Cuồng Sa tộc nhíu mày nói:
– Chỉ vương tộc nắm giữ đường vào, sao ngươi biết được? Nếu lừa gạt mấy vị đại nhân thì kết cuộc càng thảm hơn.
Quy Vương cẩn thận ló đầu ra, cầu xin nói:
– Ta thật sự biết, các ngươi đừng giết ta. Ta sống sáu vạn năm, hầu hạ hai mươi mốt đời vương tộc, biết nhiều hơn người bình thường một chút cũng bình thường.
– Sáu vạn năm? Ngươi đúng là rùa già vạn năm.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Vừa rồi chúng ta bàn về lói vào, ngươi giả chết không nghe thấy đúng không? Bây giờ sắp chết mới chịu hé răng?
Quy Vương cay đắng nói:
– Ta sống lâu trừ đặc tính quy tộc ra còn vì ta không thích nói chuyện.
Mọi người sửng sốt, cảm thấy rùa già này nói rất có lý.
Có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung, bao nhiêu người Thiên Vũ giới mất mạng vì nói lung tung. Tuy chưa có người thống kê bao giờ nhưng ước chừng có hơn phân nửa người chết vì thế.
Lý Vân Tiêu bực bội phất tay nói:
– Vậy nói mau đi, không thì con Hạc Giải vừa rồi chính là kết cuộc của ngươi!
Quy Vương thầm run. Xác Hạc Giải lão tổ còn ở trên vỏ rùa, Quy Vương đâu dám nói bậy, vội kể lại rõ ràng lối vào đường hầm mà nó biết.
Thủy Tiên vỗ tay nói:
– Không sai, chắc là chỗ đó rồi.
Thủy Tiên hung tợn nói:
– Đại hải quy không thành thật, nếu đã khai xong rồi giữ lại cũngg vô dụng, chúng ta giết nó đi!
Vẻ mặt Hóa Tu ngạc nhiên cười khổ nhìn Thủy Tiên, lại ngó Lý Vân Tiêu như đang nói Thủy Tiên bị ngươi làm hỏng.
Quy Vương sợ hãi khóc ròng, khóc sướt mướt:
– Đừng đừng, đừng giết ta! Làm người phải giữ chữ tín!
Lý Vân Tiêu giẫm chân chấn vỡ mảng lớn vỏ rùa, mắng:
– Ta có nói tha mạng cho ngươi bao giờ? Cút xéo đi, con rùa gài như ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!
Lý Vân Tiêu lười giết con rùa già này.
Quy Vương như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt, chậm rãi chìm xuống biển.
Cố Thanh Thanh ?13
– Khoan, ngươi đã sống lâu như vậy thì có từng nghe qua ‘tù’ không?
Quy Vương khựng lại, vẻ mặt khó hiểu lắc đầu nói:
– Bẩm các vị đại nhân, tiểu nhân không nghe qua.
Cố Thanh Thanh phất tay nói:
– Tốt rồi, không có việc gì, cút đi.
Mấy người xác định phương hướng rồi hóa thành hơn mười luồng sáng bay đi.
Quy Vương nhìn mấy người đi mất, vẻ mặt nghi hoặc dần hòa tàn, đáy mắt mờ mịt đọng lại kinh hoàng tột độ.
Thân hình to lớn run lẩy bẩy trong nước biển, Quy Vương chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy, dù là lúc Hóa Tu chém đao xuống, nó gần như đối mặt cái chết.
Quy Vương hé môi, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng, nghe kỹ thì là mấy chữ ‘tù’ run run.
Vài canh giờ sau, dựa theo tọa độ Quy Vương cung cấp mọi người đến bên trên một mảnh hải vực.
Lý Vân Tiêu dùng thần thức tra xét, nói:
– Chắc nằm ở bên dưới.
Đại dương không biên giới, nếu không có tọa độ, kim chỉ nam hay thần thức siêu mạnh thì dù là tồn tại mạnh đến đâu cũng khó tìm được.
Đoàn người lặn xuống đáy biển, giương mắt nhìn toàn là hải vực bình thường, không có bất cứ dấu vết gì.
Nhưng Lý Vân Tiêu vui vẻ nói:
– Là chỗ này!
Nguyệt đồng của Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú bên này có bài bố huyễn thuật. Đồng quang chuyển động, tinh thần lực mênh mông quét qua, nước biển xung quanh dao động, cảnh tượng hoàn toàn thay đổi.
/3771
|