Trong Hải Hoàng Điện truyền ra thanh âm già nua:
- Đừng đánh nhau.
Ánh sáng vàng từ trong điện bắn lên biến ra hai người trong không trung.
Là Ba Long và Thủy Tiên.
Khuôn mặt Ba Long già nua hơn mấy năm trước nhưng mặt hồng hào, tâm tình siêu tốt.
Thủy Tiên kéo tay Ba Long, thân thiết theo sau.
Lý Vân Tiêu chào ngay:
- Kính chào Hải Hoàng đại nhân!
Hóa Tu vội vàng quỳ xuống vái:
- Kính chào sư tôn!
Những người khác lần lượt hành lễ.
Ba Long chắp tay hờ:
- Nhờ Vân minh chủ, nhờ các vị.
Mắt Ba Long nhìn hướng Lý Vân Tiêu càn có vẻ thân thiết hơn.
Gò má Thủy Tiên đỏ hồng, hơi căng thẳng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đại nhân, những người này là...
Ba Long nói:
- Ta đã biết lai lịch của bọn họ.
Ba Long ngừng cười ngước nhìn chiến xa long liễn, nghiêm túc nói:
- Tù đại nhân hàng lâm Hải chi sâm lâm, Ba Long không có từ xa tiếp đón xin thứ tội!
Ba Long chắp hai tay ở trên trời thi lễ vái, thái độ cực kỳ cung kính.
Tổ Á và Thủy Tiên ngạc nhiên. Thân phận của Hải Hoàng vô cùng tôn quý, trong Tứ Hải chẳng ai sánh bằng, vậy mà khép nép với chủ nhân chiến xa như thế.
Lý Vân Tiêu cũng rất giật mình hỏi:
- Đại nhân, người này rốt cuộc là ai?!
Ba Long sắc mặt trầm trọng nói:
- Vân minh chủ ở những cột đồng từng thấy mặt thật của vị đại nhân này. Nghe nói thượng cổ chân long có chín tử, gồm thủy, ẩn, tù, sí, kính, uyên, hắc, mang. Vị đại nhân này đứng hàng thứ ba trong cửu tử, Tù đại nhân.
- Nhi tử của chân long?
Đám người Lý Vân Tiêu, Cố Thanh Thanh ngẩn ngơ, vẻ mặt kỳ dị.
Những tồn tại này toàn có trong truyền thuyết, vạn năm không gặp. Nhưng bọn họ chém giết với bản tôn chân long Dận Vũ nhiều lần nên không thấy bí ẩn gì, càng không sợ chân long chi tử.
Phi Nghê cười khẩy nói:
- Làm màu quá, tưởng đâu có lai lịch gì dữ lắm. Đừng nói long tử, chính chân long đến đây cũng chịu trói trước phu quân của ta!
Lời thốt ra người quanh chiến xa hoàn toàn biến sắc mặt.
Vân Sinh lão tổ tức giận quát:
- Càn rỡ!
Quỷ Mã tộc vạm vỡ mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng nói:
- Thật là cụ ông treo cổ, tự tìm cái chết!
Đám vũ sĩ vẻ mặt tức giận, sát khí bắn ra, không gian mơ hồ bị đè ép kêu đì đùng.
- Ha ha ha!
Trong long liễn truyền ra tiếng cười của Tù, cười ngày càng dữ dội:
- Ngươi đang nói đến phế vật Dận Vũ sao?
Phi Nghê kinh ngạc hỏi:
- Ngươi gọi thẳng tên hắn? Chẳng phải hắn là phụ thân của ngươi sao?
Tù cười một lúc mới ngừng:
- Không sai, Dận Vũ chính là phụ vương, dù vậy thì sao? Phế vật rốt cuộc là phế vật, sẽ không vì thân phận của hắn khác đi mà có điều thay đổi.
7en gây ra, lời này rất tru tâm.
Đám người Vân Sinh lão tổ giật nảy mình, nhưng trong mắt họ lộ ra vẻ kinh sợ, không dám nói nhiều nữa. Nếu xen vào đề tài này không chừng sẽ gánh lấy cái chết.
Lý Vân Tiêu thở dài lắc đầu nói:
- Mắng cả phụ thân mình, xem ra lại là một nhân vật lợi hại.
Tù nói:
- Ta rất tò mò, các ngươi từng gặp phụ vương của ta sao? Quả nhiên hắn chưa chết, nhưng chắc trạng thái hiện tại không tốt đúng không?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, trả lời:
- Khá tốt, cả ngày chạy tới chạy lui phá hoại, không chừng lúc nào đó bị người giết.
- Ha ha ha! Vẫn khiến người ghét như trước.
Tù chán ghét nói:
- Làm long tộc ta mất mặt quá. Nếu lần sau gặp gỡ hãy để ta làm nhi tử tròn chữ hiếu tự tay tiễn hắn quy thiên đi.
- Ui!
Mọi người hút ngụm khí lạnh, tay chân lạnh lẽo.
Người này muốn giết phụ thân!
Còn nói rất đương nhiên, khinh thường, như thể không thèm để bụng. Dù là giết phụ thân thì Tù chỉ tiện tay làm, tùy ý.
Trán Lý Vân Tiêu toát mồ hôi lạnh ngại ngùng nói:
- Các hạ đúng là người phi thường, khâm phục, khâm phục.
Tù nói:
- Không nhắc phế vật làm mất hứng kia nữa. Ba Long, nếu ngươi đã biết thân phận của ta thì nên biết mục đích của ta là gì.
Ba Long gật đầu nói:
- Tuy không rõ ràng nhưng ít nhiều gì đoán trúng một chút. Tuy nhiên với thực lực của đại nhân dễ dàng đi tới Hải Hoàng Điện rồi về, không cần làm rầm rộ vậy đi.
- Hừ! Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?
Tù khẽ hừ:
- Ta chỉ hơi e ngại người đó.
Ba Long kinh ngạc hỏi:
- Người đó? Là ai?
Tù nói:
- Ngươi không cần biết. Tóm lại người Ba gia, Thiên Phượng chân huyết ở lại, những người khác đi đi, đây là cơ hội lớn nhất bổn tọa cho các ngươi. Vì nể mặt người đó nên ta sẽ không làm khó dễ các ngươi nhiều.
Lý Vân Tiêu vừa tức giận vừa tò mò hỏi:
- Người muốn giết cả đại nhân của mình, thiên hạ còn ai có tư cách khiến ngươi nhìn với con mắt khác, thậm chí thị... Kiêng kị?
Rầm!
Trong chiến xa phát ra tiếng vỗ, Tù tức giận quát:
- Chủ Giới Thần Bi, ngươi hỏi quá nhiều!
- Xì.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Ngươi không chịu nói thì thôi, ngươi muốn làm gì cứ làm nấy, đừng nể mặt ai hết, không thì chúng ta sẽ cho rằng ngươi sợ.
Ba Long gật đầu nói:
- Nếu chỉ giữ lại mình bản hoàng thì sẽ thực hiện ý muốn của Tù đại nhân. Nhưng ái nữ và Thiên Phượng công chúa tuyệt đối sẽ không ở lại!
- Phụ thân!
Thủy Tiên sốt ruột lắc cánh tay Ba Long, vẻ mặt tức giận nói:
- Đại nhân không thể dể hắn vừa ý, mọi người cùng nhau ra tay giết Tù đi!
Phi Nghê cười tủm tỉm nói:
- Muội tử nói đúng, giết một phát là xong hết, ai rảnh nói nhiều với hắn làm gì? Cho mặt mà không biết chừng!
Rầm!
Trong chiến xa lại phát ra tiếng đập bàn giận dữ, Tù tức giận bật cười nói:
- Ha ha, đánh chết? Bổn tọa tung hoành vô số năm, có bao nhiêu người dám nói câu đó trước mặt ta?
Lý Vân Tiêu cũng không khách sáo, cười mắng:
- Phụ thân của ngươi mấy lần suýt chết trong tay ta, thằng nhãi nhà ngươi có là gì? Dám to mồm đòi giữ lại người của ta?
Tù tức giận quát:
- Đừng lấy phế vật đó ra đánh đồng với ta!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi có mắng hắn thế nào thì đó vẫn là phụ thân của ngươi, không thể thay đổi sự thật ngươi là con cảuphế vật.
Đám người Vân Sinh lão tổ nghe đổ mồ hôi lạnh đầm địa, Giao Nữ run rẩy. Giao Nữ cho rằng câu đó đừng nói là thốt khỏi môi, chỉ lắng nghe thôi đã là có tôi.
Tù giận dữ phun một chữ:
- Chết!
Chiến xa nổ cái bùm.
Hai con quái thú đầu rồng mình bò sợ hãi ngửa đầu hú to vùng thoát ra lao hướng đám người Lý Vân Tiêu.
Con quái đầu rồng thân thú lao nhanh, khí thế tăng lên đến quy chân thần cảnh, hơn nữa hai mắt đỏ rực, tiến vào trạng thái bùng nổ.
Trong chiến xa vỡ nát nổi lên ánh sáng trắng, một nam nhân áo trắng chậm rãi hiện ra, sống mũi thẳng dài, mái tóc màu bạc, đôi mắt sắc bén nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm người đầy sát khí.
Các vũ sĩ sợ hãi bối rối, bọn họ chưa từng thấy Tù giận dữ đến thế. Nhưng giây lát sau đã bình tĩnh lại, sát khí ngút trời xông lên trước.
Những vũ sĩ biến ra hình dạng bản thể trên trời, quả nhiên là chân linh tạo hình khác nhau. Mười vạn năm nay quy tắc thiên địa thay đổi, trong quá trình diễn biến này bọn họ cũng thay đổi nhiều, đa phần bị suy yếu lực lượng.
- Đừng đánh nhau.
Ánh sáng vàng từ trong điện bắn lên biến ra hai người trong không trung.
Là Ba Long và Thủy Tiên.
Khuôn mặt Ba Long già nua hơn mấy năm trước nhưng mặt hồng hào, tâm tình siêu tốt.
Thủy Tiên kéo tay Ba Long, thân thiết theo sau.
Lý Vân Tiêu chào ngay:
- Kính chào Hải Hoàng đại nhân!
Hóa Tu vội vàng quỳ xuống vái:
- Kính chào sư tôn!
Những người khác lần lượt hành lễ.
Ba Long chắp tay hờ:
- Nhờ Vân minh chủ, nhờ các vị.
Mắt Ba Long nhìn hướng Lý Vân Tiêu càn có vẻ thân thiết hơn.
Gò má Thủy Tiên đỏ hồng, hơi căng thẳng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đại nhân, những người này là...
Ba Long nói:
- Ta đã biết lai lịch của bọn họ.
Ba Long ngừng cười ngước nhìn chiến xa long liễn, nghiêm túc nói:
- Tù đại nhân hàng lâm Hải chi sâm lâm, Ba Long không có từ xa tiếp đón xin thứ tội!
Ba Long chắp hai tay ở trên trời thi lễ vái, thái độ cực kỳ cung kính.
Tổ Á và Thủy Tiên ngạc nhiên. Thân phận của Hải Hoàng vô cùng tôn quý, trong Tứ Hải chẳng ai sánh bằng, vậy mà khép nép với chủ nhân chiến xa như thế.
Lý Vân Tiêu cũng rất giật mình hỏi:
- Đại nhân, người này rốt cuộc là ai?!
Ba Long sắc mặt trầm trọng nói:
- Vân minh chủ ở những cột đồng từng thấy mặt thật của vị đại nhân này. Nghe nói thượng cổ chân long có chín tử, gồm thủy, ẩn, tù, sí, kính, uyên, hắc, mang. Vị đại nhân này đứng hàng thứ ba trong cửu tử, Tù đại nhân.
- Nhi tử của chân long?
Đám người Lý Vân Tiêu, Cố Thanh Thanh ngẩn ngơ, vẻ mặt kỳ dị.
Những tồn tại này toàn có trong truyền thuyết, vạn năm không gặp. Nhưng bọn họ chém giết với bản tôn chân long Dận Vũ nhiều lần nên không thấy bí ẩn gì, càng không sợ chân long chi tử.
Phi Nghê cười khẩy nói:
- Làm màu quá, tưởng đâu có lai lịch gì dữ lắm. Đừng nói long tử, chính chân long đến đây cũng chịu trói trước phu quân của ta!
Lời thốt ra người quanh chiến xa hoàn toàn biến sắc mặt.
Vân Sinh lão tổ tức giận quát:
- Càn rỡ!
Quỷ Mã tộc vạm vỡ mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng nói:
- Thật là cụ ông treo cổ, tự tìm cái chết!
Đám vũ sĩ vẻ mặt tức giận, sát khí bắn ra, không gian mơ hồ bị đè ép kêu đì đùng.
- Ha ha ha!
Trong long liễn truyền ra tiếng cười của Tù, cười ngày càng dữ dội:
- Ngươi đang nói đến phế vật Dận Vũ sao?
Phi Nghê kinh ngạc hỏi:
- Ngươi gọi thẳng tên hắn? Chẳng phải hắn là phụ thân của ngươi sao?
Tù cười một lúc mới ngừng:
- Không sai, Dận Vũ chính là phụ vương, dù vậy thì sao? Phế vật rốt cuộc là phế vật, sẽ không vì thân phận của hắn khác đi mà có điều thay đổi.
7en gây ra, lời này rất tru tâm.
Đám người Vân Sinh lão tổ giật nảy mình, nhưng trong mắt họ lộ ra vẻ kinh sợ, không dám nói nhiều nữa. Nếu xen vào đề tài này không chừng sẽ gánh lấy cái chết.
Lý Vân Tiêu thở dài lắc đầu nói:
- Mắng cả phụ thân mình, xem ra lại là một nhân vật lợi hại.
Tù nói:
- Ta rất tò mò, các ngươi từng gặp phụ vương của ta sao? Quả nhiên hắn chưa chết, nhưng chắc trạng thái hiện tại không tốt đúng không?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, trả lời:
- Khá tốt, cả ngày chạy tới chạy lui phá hoại, không chừng lúc nào đó bị người giết.
- Ha ha ha! Vẫn khiến người ghét như trước.
Tù chán ghét nói:
- Làm long tộc ta mất mặt quá. Nếu lần sau gặp gỡ hãy để ta làm nhi tử tròn chữ hiếu tự tay tiễn hắn quy thiên đi.
- Ui!
Mọi người hút ngụm khí lạnh, tay chân lạnh lẽo.
Người này muốn giết phụ thân!
Còn nói rất đương nhiên, khinh thường, như thể không thèm để bụng. Dù là giết phụ thân thì Tù chỉ tiện tay làm, tùy ý.
Trán Lý Vân Tiêu toát mồ hôi lạnh ngại ngùng nói:
- Các hạ đúng là người phi thường, khâm phục, khâm phục.
Tù nói:
- Không nhắc phế vật làm mất hứng kia nữa. Ba Long, nếu ngươi đã biết thân phận của ta thì nên biết mục đích của ta là gì.
Ba Long gật đầu nói:
- Tuy không rõ ràng nhưng ít nhiều gì đoán trúng một chút. Tuy nhiên với thực lực của đại nhân dễ dàng đi tới Hải Hoàng Điện rồi về, không cần làm rầm rộ vậy đi.
- Hừ! Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao?
Tù khẽ hừ:
- Ta chỉ hơi e ngại người đó.
Ba Long kinh ngạc hỏi:
- Người đó? Là ai?
Tù nói:
- Ngươi không cần biết. Tóm lại người Ba gia, Thiên Phượng chân huyết ở lại, những người khác đi đi, đây là cơ hội lớn nhất bổn tọa cho các ngươi. Vì nể mặt người đó nên ta sẽ không làm khó dễ các ngươi nhiều.
Lý Vân Tiêu vừa tức giận vừa tò mò hỏi:
- Người muốn giết cả đại nhân của mình, thiên hạ còn ai có tư cách khiến ngươi nhìn với con mắt khác, thậm chí thị... Kiêng kị?
Rầm!
Trong chiến xa phát ra tiếng vỗ, Tù tức giận quát:
- Chủ Giới Thần Bi, ngươi hỏi quá nhiều!
- Xì.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Ngươi không chịu nói thì thôi, ngươi muốn làm gì cứ làm nấy, đừng nể mặt ai hết, không thì chúng ta sẽ cho rằng ngươi sợ.
Ba Long gật đầu nói:
- Nếu chỉ giữ lại mình bản hoàng thì sẽ thực hiện ý muốn của Tù đại nhân. Nhưng ái nữ và Thiên Phượng công chúa tuyệt đối sẽ không ở lại!
- Phụ thân!
Thủy Tiên sốt ruột lắc cánh tay Ba Long, vẻ mặt tức giận nói:
- Đại nhân không thể dể hắn vừa ý, mọi người cùng nhau ra tay giết Tù đi!
Phi Nghê cười tủm tỉm nói:
- Muội tử nói đúng, giết một phát là xong hết, ai rảnh nói nhiều với hắn làm gì? Cho mặt mà không biết chừng!
Rầm!
Trong chiến xa lại phát ra tiếng đập bàn giận dữ, Tù tức giận bật cười nói:
- Ha ha, đánh chết? Bổn tọa tung hoành vô số năm, có bao nhiêu người dám nói câu đó trước mặt ta?
Lý Vân Tiêu cũng không khách sáo, cười mắng:
- Phụ thân của ngươi mấy lần suýt chết trong tay ta, thằng nhãi nhà ngươi có là gì? Dám to mồm đòi giữ lại người của ta?
Tù tức giận quát:
- Đừng lấy phế vật đó ra đánh đồng với ta!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi có mắng hắn thế nào thì đó vẫn là phụ thân của ngươi, không thể thay đổi sự thật ngươi là con cảuphế vật.
Đám người Vân Sinh lão tổ nghe đổ mồ hôi lạnh đầm địa, Giao Nữ run rẩy. Giao Nữ cho rằng câu đó đừng nói là thốt khỏi môi, chỉ lắng nghe thôi đã là có tôi.
Tù giận dữ phun một chữ:
- Chết!
Chiến xa nổ cái bùm.
Hai con quái thú đầu rồng mình bò sợ hãi ngửa đầu hú to vùng thoát ra lao hướng đám người Lý Vân Tiêu.
Con quái đầu rồng thân thú lao nhanh, khí thế tăng lên đến quy chân thần cảnh, hơn nữa hai mắt đỏ rực, tiến vào trạng thái bùng nổ.
Trong chiến xa vỡ nát nổi lên ánh sáng trắng, một nam nhân áo trắng chậm rãi hiện ra, sống mũi thẳng dài, mái tóc màu bạc, đôi mắt sắc bén nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm người đầy sát khí.
Các vũ sĩ sợ hãi bối rối, bọn họ chưa từng thấy Tù giận dữ đến thế. Nhưng giây lát sau đã bình tĩnh lại, sát khí ngút trời xông lên trước.
Những vũ sĩ biến ra hình dạng bản thể trên trời, quả nhiên là chân linh tạo hình khác nhau. Mười vạn năm nay quy tắc thiên địa thay đổi, trong quá trình diễn biến này bọn họ cũng thay đổi nhiều, đa phần bị suy yếu lực lượng.
/3771
|