Ba Mộc mỉm cười nói:
– Thái Dương chân quyết chỉ là thù lao giúp ngươi, hai bên trao đổi đồng giá, không nói gì dến tình cảm. Dù có thì khi ngươi đánh lén ta cũng đã thành mây khói.
Tù gật đầu nói:
– Được rồi. Lúc trước ngươi bị Ma Chủ Phổ kiềm chế, thành nô thành phó, nếu ta không cho ngươi Thái Dương chân quyết để ngươi thoát khỏi thân nô thì đã không có Hải Thần ngày xưa, và truyền thừa của Ba gia. Ngươi vì ta phong ấn thân thể, bảo quản đến nay xem như thực hiện khế ước. Bây giờ trả thân thể cho ta được chưa?
Lời thốt ra khiến người xung quanh kinh sợ.
Mọi người nhìn hướng Ba Mộc.
Lòng Lý Vân Tiêu dậy sóng thần. Hải Thần ngày xưa lại là nô của Ma Chủ, cứu Hải Thần là Thái Dương chân quyết và chân long tam tử.
Đầu óc Lý Vân Tiêu xoay chuyển nhanh, vừa kinh sợ vừa mừng như điên, kích động đôi tay run rẩy.
Nếu Ba Mộc có thể thoát khỏi thân phận ma nô vậy Hoa Thiên Thụ cũng có thể, những vũ giả bị ma công tiêm nhiễm càng khỏi phải nói!
Vẻ mặt Dận Vũ, Phong Yếu Ly quái dị, bọn họ không biết bên trong còn có ẩn tình này.
Ba Mộc cười nói:
– Nãy đã nói rồi, sau khi ngươi đánh lén ta thì hiệp ước hai bên ký cũng mất. Nhưng bây giờ ta vẫn có thể cho ngươi con đường nà, đi tham gia Thiên Vũ Minh, lập tâm thề theo Lý Vân Tiêu.
– Không thể nào!
Tù tức giận nói:
– Ta đường đường là long tộc, cường giả số ít xuyên suốt xưa nay. Ngươi kêu ta nghe lệnh một nam nhân loại, đi theo làm tùy tùng hầu hạ thì táoóng còn ý nghĩa gì?
Ba Mộc nói:
– Thôi thì cho lời thề này một kỳ hạn thì sao? Chỉ năm trăm năm.
Lý Vân Tiêu biết Ba Mộc xem trọng hắn cũng vì ma kiếp, Ba Mộc hy vọng lung lạc thêm lực lượng. Lý Vân Tiêu tăng nhiều hảo cảm với Ba Mộc.
Tù lạnh lùng nói:
– Năm ngày cũng không được!
Ba Mộc thở dài, lắc đầu nói:
– Nếu vậy thì không còn gì để nói. Phụ tử các ngươi tiếp tục đi.
Tù biến sắc mặt, nếu Hải Hoàng Điện và Thiên Vũ Minh khoanh tay đứng nhìn thì gã chỉ có đường chạy trốn. Có thể thoát khỏi tay Dận Vũ hay không còn chưa biết, e rằng Tù khó thể lấy lại pháp thân.
Tù vội nói:
– Nếu có thể thương lượng thêm một chút thì được.
Ba Mộc từ chối:
– Không bàn nữa, ta tuyệt đối không sửa điều kiện.
Tù nói:
– Để ta nghe lệnh ắn năm trăm năm cũng được, nhưng phải kèm thêm một điều, đó là giết Dận Vũ thay ta. Khi nào giết chết Dận Vũ thì khi đó ta bắt đầu theo lện hắn.
Dận Vũ mắng chửi:
– Nghịch tử, tìm cái chết!
Dận Vũ cao giọng quát:
– Bổn tọa là thiên địa chân long, ý nghĩa tồn tại là bảo vệ giới này. Chuyện ma kiếp bổn tọa nghĩa bất dung từ! Ba Mộc đại nhân đừng nói nhiều với nghịch tử này nữa, chờ ta giết hắn rồi chúng ta nói chuyện tiếp!
Dận Vũ nói xong xoay người lao tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian nơi Tù đứng nổ tung, gã nhảy vọt lên thụt lùi.
Thế ụcc hiện tại rất rõ ràng, Tù mới chiếm thân thể Lãnh Đồnga, tuy thi triển tự nhiên nhưng không thể nào thắng được Dận Vũ. Huống chi đối phương có một Họa Đấu chân thân?
Vì vậy Tù chỉ có thể không ngừng né tránh, nếu gã đã quyết tâm trốn thì Dận Vũ cũng khó giết.
Phong Yếu Ly xem rõ tình thế, biểu tình cực kỳ khó xem. Dù Dận Vũ giết Tù long cũng không ích lợi gì cho Phong Yếu Ly.
Phong Yếu Ly từng bị Lý Vân Tiêu trêu đùa lỡ phát tâm thề tuyệt đối không ra tay đối phó Đoan Mộc Hữu Ngọc nữa, nên gã mới kết minh với Dận Vũ, mượn tay Dận Vũ cướp lại Cửu Diệu Tinh trượng từ tay Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Dận Vũ cũng cần năng lực suy tính của Đoan Mộc Hữu Ngọc, thế là hai người hợp ý nhau ngay.
Không ngờ thế cục hiện tại rơi vào trạng thái bị động, tiến cũng không phải, lùi chẳng xong.
– Nhu Vi.
Lúc này một phương Hải Hoàng Điện Ba Long bảo vệ không chịu nổi uy áp hóa thành bột mịn.
Cảnh tượng trong phgòn tối hiện ra, không gian tối đen, Thất Tinh Đăng đốt trên trận pháp, ánh sáng cỡ hột đậu run nhẹ.
Một chiếc giường hao đặt trên đó, tràn đầy hao tươi.
Ba Long hết hồn, cẩn thận thu lại kết giới, sợ Dận Vũ và Tù chém giết lan tới.
Lòng Lý Vân Tiêu máy động tiến lên trước:
– Hải Hoàng đại nhân, ta có viên đan dược này có lẽ sẽ cứu được mẫu thân của Thủy Tiên.
Ba Long sửng sốt, phản xạ hỏi:
– A? Là đan dược gì?
Ba Long không còn ôm hy vọng cứu thê tử, gã từng là cường giả đỉnh Thiên Vũ giới, hễ trên đời có thiên tài địa bảo gì đều bị gã đào móc nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả.
Lý Vân Tiêu lấy ra hộp ngọc:
– Thiên Vận Tạo Hóa đan.
– Cái gì?!
Ba Long kinh ngạc, không dám tin nhìn hộp ngọc trong tay Lý Vân Tiêu.
Đan lực đậm đặc xuyên qua thân hộp cho cảm nhận rõ ràng, khiến sóng lòng Ba Long trào dâng, khuôn mặt giàn ua run rẩy.
Thủy Tiên đã tỉnh từ lâu, nàng cũng rất kích động.
Thủy Tiên chắp hai tay trước ngực hỏi:
– Vân Tiêu đại ca, đan dược này thật sự có thể cứu mẫu thân của ta sao?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Thử xem tốt hơn là không thử gì. Nếu đan này cũng không được thì rắc rối.
Cố Thanh Thanh dời ánh mắt từ chiến trường tới đây, ái oán lườm Lý Vân Tiêu.
Ba Mộc ngước mí mắt lên, gật gù:
– Đan này không chỉ là đan dược có khả năng cứu sống Nhu Vi nhất, càng là một viên duy nhất trên đời. Hàng vạn tài liệu luyện chế nó hầu như tuyệt chủng, trừ phi quy tắc thập phương trở về thiên địa lại dựng dục ra mấy vạn năm có lẽ sẽ xuất hiện cơ hội tái tạo đan này. Trong òng mấy vạn năm không tìm ra viên thứ hai.
Ba Long vô cùng kích động, hai hàng lệ rơi run giọng nói:
– Đa tạ, đa tạ!
Trừ hai chữ đó ra Ba Long không biết nói cái gì để biểu đạt tâm tình.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta vốn định chờ kết thúc chiến đấu mới lấy ra, nhưng giờ xem ra đôi phụ tử đó không tạo thành uy hiếp nữa. Có chúng ta hộ pháp chắc không sao.
Ba Long run rẩy nhận lấy đan dược từ tay Lý Vân Tiêu, rút kết giới đáp xuống đất. Ba Long bình tĩnh tinh thần, lấy Thiên Vận Tạo Hóa đan ra.
Ánh sáng kim ngân rực rỡ khuếch tán ẩn chứa vô số màu sắc lấp lóe trước mắt, giống như trong tay cầm một phơng thế giới.
Cánh tay Ba Long run rẩy sợ linh khí khuếch tán, vội vàng nhét đan dược vào miệng Nhu Vi.
Hà quang hòa tan trong miệng Nhu Vi biến thành vân hà bao bọc thân thể nàng.
Ba Long vô cùng kích động, trong lòng có một tín niệm, tin tưởng lần này nhất định sẽ cứu thê tử về được.
Năm ngón tay tang thương trượt trên khuôn mặt thê tử, giọt lệ rơi.
Ba Long run giọng nói:
– Nhu Vi, chúng ta rất nhanh có thể gặp lại, ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa.
Thủy Tiên bị cảm động đứng một bên lau nước mắt.
Đoan Mộc Thương thở dài:
– Nhu Vi đại nhân lấy thân tế thiên, thôi diễn tương lai, thật sự khiến người khâm phục. Chỉ mong ông trời mở mắt cho nàng tỉnh lại.
Thủy Tiên chắp hai tay vào nhau cầu nguyện:
– Nhất định có thể!
Lý Vân Tiêu nói:
– Yên tâm đi, ta tin tưởng chắc chắn sẽ là địa đoàn viên.
Lý Vân Tiêu quét mắt chiến trường, lạnh lùng nói:
– Đôi phụ tử kỳ quái kia ồn ào quá, hay chúng ta bỏ thêm sức tiễn họ về chầu trời đi.
– Thái Dương chân quyết chỉ là thù lao giúp ngươi, hai bên trao đổi đồng giá, không nói gì dến tình cảm. Dù có thì khi ngươi đánh lén ta cũng đã thành mây khói.
Tù gật đầu nói:
– Được rồi. Lúc trước ngươi bị Ma Chủ Phổ kiềm chế, thành nô thành phó, nếu ta không cho ngươi Thái Dương chân quyết để ngươi thoát khỏi thân nô thì đã không có Hải Thần ngày xưa, và truyền thừa của Ba gia. Ngươi vì ta phong ấn thân thể, bảo quản đến nay xem như thực hiện khế ước. Bây giờ trả thân thể cho ta được chưa?
Lời thốt ra khiến người xung quanh kinh sợ.
Mọi người nhìn hướng Ba Mộc.
Lòng Lý Vân Tiêu dậy sóng thần. Hải Thần ngày xưa lại là nô của Ma Chủ, cứu Hải Thần là Thái Dương chân quyết và chân long tam tử.
Đầu óc Lý Vân Tiêu xoay chuyển nhanh, vừa kinh sợ vừa mừng như điên, kích động đôi tay run rẩy.
Nếu Ba Mộc có thể thoát khỏi thân phận ma nô vậy Hoa Thiên Thụ cũng có thể, những vũ giả bị ma công tiêm nhiễm càng khỏi phải nói!
Vẻ mặt Dận Vũ, Phong Yếu Ly quái dị, bọn họ không biết bên trong còn có ẩn tình này.
Ba Mộc cười nói:
– Nãy đã nói rồi, sau khi ngươi đánh lén ta thì hiệp ước hai bên ký cũng mất. Nhưng bây giờ ta vẫn có thể cho ngươi con đường nà, đi tham gia Thiên Vũ Minh, lập tâm thề theo Lý Vân Tiêu.
– Không thể nào!
Tù tức giận nói:
– Ta đường đường là long tộc, cường giả số ít xuyên suốt xưa nay. Ngươi kêu ta nghe lệnh một nam nhân loại, đi theo làm tùy tùng hầu hạ thì táoóng còn ý nghĩa gì?
Ba Mộc nói:
– Thôi thì cho lời thề này một kỳ hạn thì sao? Chỉ năm trăm năm.
Lý Vân Tiêu biết Ba Mộc xem trọng hắn cũng vì ma kiếp, Ba Mộc hy vọng lung lạc thêm lực lượng. Lý Vân Tiêu tăng nhiều hảo cảm với Ba Mộc.
Tù lạnh lùng nói:
– Năm ngày cũng không được!
Ba Mộc thở dài, lắc đầu nói:
– Nếu vậy thì không còn gì để nói. Phụ tử các ngươi tiếp tục đi.
Tù biến sắc mặt, nếu Hải Hoàng Điện và Thiên Vũ Minh khoanh tay đứng nhìn thì gã chỉ có đường chạy trốn. Có thể thoát khỏi tay Dận Vũ hay không còn chưa biết, e rằng Tù khó thể lấy lại pháp thân.
Tù vội nói:
– Nếu có thể thương lượng thêm một chút thì được.
Ba Mộc từ chối:
– Không bàn nữa, ta tuyệt đối không sửa điều kiện.
Tù nói:
– Để ta nghe lệnh ắn năm trăm năm cũng được, nhưng phải kèm thêm một điều, đó là giết Dận Vũ thay ta. Khi nào giết chết Dận Vũ thì khi đó ta bắt đầu theo lện hắn.
Dận Vũ mắng chửi:
– Nghịch tử, tìm cái chết!
Dận Vũ cao giọng quát:
– Bổn tọa là thiên địa chân long, ý nghĩa tồn tại là bảo vệ giới này. Chuyện ma kiếp bổn tọa nghĩa bất dung từ! Ba Mộc đại nhân đừng nói nhiều với nghịch tử này nữa, chờ ta giết hắn rồi chúng ta nói chuyện tiếp!
Dận Vũ nói xong xoay người lao tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian nơi Tù đứng nổ tung, gã nhảy vọt lên thụt lùi.
Thế ụcc hiện tại rất rõ ràng, Tù mới chiếm thân thể Lãnh Đồnga, tuy thi triển tự nhiên nhưng không thể nào thắng được Dận Vũ. Huống chi đối phương có một Họa Đấu chân thân?
Vì vậy Tù chỉ có thể không ngừng né tránh, nếu gã đã quyết tâm trốn thì Dận Vũ cũng khó giết.
Phong Yếu Ly xem rõ tình thế, biểu tình cực kỳ khó xem. Dù Dận Vũ giết Tù long cũng không ích lợi gì cho Phong Yếu Ly.
Phong Yếu Ly từng bị Lý Vân Tiêu trêu đùa lỡ phát tâm thề tuyệt đối không ra tay đối phó Đoan Mộc Hữu Ngọc nữa, nên gã mới kết minh với Dận Vũ, mượn tay Dận Vũ cướp lại Cửu Diệu Tinh trượng từ tay Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Dận Vũ cũng cần năng lực suy tính của Đoan Mộc Hữu Ngọc, thế là hai người hợp ý nhau ngay.
Không ngờ thế cục hiện tại rơi vào trạng thái bị động, tiến cũng không phải, lùi chẳng xong.
– Nhu Vi.
Lúc này một phương Hải Hoàng Điện Ba Long bảo vệ không chịu nổi uy áp hóa thành bột mịn.
Cảnh tượng trong phgòn tối hiện ra, không gian tối đen, Thất Tinh Đăng đốt trên trận pháp, ánh sáng cỡ hột đậu run nhẹ.
Một chiếc giường hao đặt trên đó, tràn đầy hao tươi.
Ba Long hết hồn, cẩn thận thu lại kết giới, sợ Dận Vũ và Tù chém giết lan tới.
Lòng Lý Vân Tiêu máy động tiến lên trước:
– Hải Hoàng đại nhân, ta có viên đan dược này có lẽ sẽ cứu được mẫu thân của Thủy Tiên.
Ba Long sửng sốt, phản xạ hỏi:
– A? Là đan dược gì?
Ba Long không còn ôm hy vọng cứu thê tử, gã từng là cường giả đỉnh Thiên Vũ giới, hễ trên đời có thiên tài địa bảo gì đều bị gã đào móc nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả.
Lý Vân Tiêu lấy ra hộp ngọc:
– Thiên Vận Tạo Hóa đan.
– Cái gì?!
Ba Long kinh ngạc, không dám tin nhìn hộp ngọc trong tay Lý Vân Tiêu.
Đan lực đậm đặc xuyên qua thân hộp cho cảm nhận rõ ràng, khiến sóng lòng Ba Long trào dâng, khuôn mặt giàn ua run rẩy.
Thủy Tiên đã tỉnh từ lâu, nàng cũng rất kích động.
Thủy Tiên chắp hai tay trước ngực hỏi:
– Vân Tiêu đại ca, đan dược này thật sự có thể cứu mẫu thân của ta sao?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Thử xem tốt hơn là không thử gì. Nếu đan này cũng không được thì rắc rối.
Cố Thanh Thanh dời ánh mắt từ chiến trường tới đây, ái oán lườm Lý Vân Tiêu.
Ba Mộc ngước mí mắt lên, gật gù:
– Đan này không chỉ là đan dược có khả năng cứu sống Nhu Vi nhất, càng là một viên duy nhất trên đời. Hàng vạn tài liệu luyện chế nó hầu như tuyệt chủng, trừ phi quy tắc thập phương trở về thiên địa lại dựng dục ra mấy vạn năm có lẽ sẽ xuất hiện cơ hội tái tạo đan này. Trong òng mấy vạn năm không tìm ra viên thứ hai.
Ba Long vô cùng kích động, hai hàng lệ rơi run giọng nói:
– Đa tạ, đa tạ!
Trừ hai chữ đó ra Ba Long không biết nói cái gì để biểu đạt tâm tình.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta vốn định chờ kết thúc chiến đấu mới lấy ra, nhưng giờ xem ra đôi phụ tử đó không tạo thành uy hiếp nữa. Có chúng ta hộ pháp chắc không sao.
Ba Long run rẩy nhận lấy đan dược từ tay Lý Vân Tiêu, rút kết giới đáp xuống đất. Ba Long bình tĩnh tinh thần, lấy Thiên Vận Tạo Hóa đan ra.
Ánh sáng kim ngân rực rỡ khuếch tán ẩn chứa vô số màu sắc lấp lóe trước mắt, giống như trong tay cầm một phơng thế giới.
Cánh tay Ba Long run rẩy sợ linh khí khuếch tán, vội vàng nhét đan dược vào miệng Nhu Vi.
Hà quang hòa tan trong miệng Nhu Vi biến thành vân hà bao bọc thân thể nàng.
Ba Long vô cùng kích động, trong lòng có một tín niệm, tin tưởng lần này nhất định sẽ cứu thê tử về được.
Năm ngón tay tang thương trượt trên khuôn mặt thê tử, giọt lệ rơi.
Ba Long run giọng nói:
– Nhu Vi, chúng ta rất nhanh có thể gặp lại, ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa.
Thủy Tiên bị cảm động đứng một bên lau nước mắt.
Đoan Mộc Thương thở dài:
– Nhu Vi đại nhân lấy thân tế thiên, thôi diễn tương lai, thật sự khiến người khâm phục. Chỉ mong ông trời mở mắt cho nàng tỉnh lại.
Thủy Tiên chắp hai tay vào nhau cầu nguyện:
– Nhất định có thể!
Lý Vân Tiêu nói:
– Yên tâm đi, ta tin tưởng chắc chắn sẽ là địa đoàn viên.
Lý Vân Tiêu quét mắt chiến trường, lạnh lùng nói:
– Đôi phụ tử kỳ quái kia ồn ào quá, hay chúng ta bỏ thêm sức tiễn họ về chầu trời đi.
/3771
|