Cố Thanh Thanh bật cười nói:
- Ngươi lo nên tự rối, ngươi có từng nghĩ một pháp thân tạo hóa cảnh đại viên mãn đi trong Thiên Vũ giới rất dễ bị tìm ra? Không cần lo làm gì. Hơn nữa trong thiên hạ có mấy người đủ thực lực thu phục được hắn?
Liêu Tinh Uyên gật đầu nói:
- Thiên Vũ Minh, đảo Huyền Ly, long tộc, chủ thâm uyên, chỉ bốn lực lượng này có thể bắt lấy pháp thân.
Ba Long nói:
- Trong thời gian gắn pháp thân này chắc chắn không rời khỏi Tứ Hải được, ta sẽ phái người theo dõi, chờ mọi người phục hồi thực lực thì đi bắt giữ.
Lý Vân Tiêu nói:
- E rằng người bình thường không canh chừng hắn được.
Lý Vân Tiêu đánh ra một phù văn màu vàng ấn trên trán cá sấu, phù văn lặn vào trong:
- Phụ trách đi theo pháp thân này.
Cá sấu lắc mình hóa thành cơn gió tan biến trên cao.
Lý Vân Tiêu yên lòng nói:
- Đi thôi.
Tù luôn đứng trên trời, nhăn mặt rối rắm như đang vắt óc suy tư tìm về ký ức.
Ba Mộc thở dài, lắc đầu nói:
- Hắn thiếu quá nhiều ký ức.
Ba Mộc điểm hư không, đài sen pháp hoa bay lên thu mọi người vào trong, biến thành một đóa sen vàng bay đi xa.
Tù ngơ ngác nhìn đóa hoa sen, trầm ngâm đi theo.
Một bước một thiên địa, Tù đi một bước là súc địa thành thốn, bám sát không bỏ.
Trên đài sen pháp hoa Cố Thanh Thanh giật mình kêu lên:
- Hắn đuổi theo!
Tù quyết tâm đi theo đài sen pháp hoa chứ không phải muốn làm gì bọn họ.
Giờ Tù rất hoang mang, với thiên địa vạn vật có cảm giác vừa quen vừa lạ. Có trên đài sen pháp hoa khiến Tù hơi có ấn tượng, thậm chí là quen thuộc, gã hy vọng sẽ tìm lại được ký ức.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Tiếc rằng cách thành Viêm Vũ quá xa, nếu không dụ hắn đến thành Viêm Vũ sẽ đỡ rắc rối nhiều chuyện.
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Ngươi thật xấu xa, nếu đi thành Viêm Vũ e rằng sẽ gây ra rắc rối kinh thiên động địa, không ngừng nguyên thành Viêm Vũ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ba Mộc đại nhân có cách gì bỏ rơi hắn không?
Ba Mộc gật đầu nói:
- Tuy thân thể của hắn mạnh mẽ nhưng giới hạn trong lực lượng linh hồn, thần thức có hạn. Ta ẩn đài sen pháp hoa vào hư không mà đi thì hắn không điều tra được.
Lý Vân Tiêu khen:
- Cách này được.
Hai tay Ba Mộc bắt ấn liên tục rót thần quyết vào đài sen pháp hoa. Trong phút chốc đài sen trở nên trong suốt, dần ẩn vào hư không.
Quả nhiên Tù đi theo một lúc rồi mất dấu.
Tù ngạc nhiên khi đài sen pháp hoa biến mất, đứng ngây ngốc trên cao, tràn đầy mê mang, không biết làm sao.
Mấy canh giờ sau, trong khu vực biển không biết xa bao nhiêu vạn dặm chợt có dải sáng vàng phát tán.
đài sen pháp hoa chậm rãi xuất hiện từ hư không, lơ lửng ở trên mặt biển.
Đài sen to cỡ bảy, tám mẫu. Hơn mười người ngồi vị trí khác nhau trên đài sen pháp hoa, yên lặng chữa thương.
Trên cánh xanh lấp lánh các phù văn nhỏ bé hấp thu linh khí tứ phương liên tục đưa vào thân thể mọi người. Bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có sống nhẹ vỗ dưới thân.
Trời cao biển rộng, cảnh sắc hợp lòng người.
Thân hình Lý Vân Tiêu từ mập mạp trở lại bình thường, dược hiệu hai viên thần đan thập giai đã bị hóa giải.
Hiện tại lực lượng của Lý Vân Tiêu như dòng sông dậy sóng liên miên không dứt, so với Chưởng Thiên cảnh trước kia thì hoàn toàn là hai đẳng cấp.
Bước vào hư cực cho Lý Vân Tiêu cảm giác trước kia không có hiện rõ trong thần thức.
Không khí tứ phía lưu động, ánh mặt trời chiếu, cá tôm lặn trong đáy biển, mỗi hiện tượng tự nhiên ẩn chứa năng lượng, quy tắc.
Cảm giác này khiến Lý Vân Tiêu càng gần gũi thiên đạo hơn.
Trong đầu Lý Vân Tiêu hiện ra tàn thiên thần quyết Ma Kha cổ kinh mà Cửu Uyên từng thi triển, đối chiếu với bốn thiên thần quyết trong lòng, hắn chợt hiểu ra nhiều điều.
Tự phù trước kia trúc trắc khó hiểu nay Lý Vân Tiêu ngộ đạo nhiều.
Trong phút chốc phúc linh tâm chí, Lý Vân Tiêu bất giác thi triển ra các loại thần quyết.
Đầu tiên là Đại Diễn thần quyết trong tiềm thức, rồi đến Thái Sơ chân quyết, Vô, cuối cùng là Đại Giới thần quyết.
Lĩnh ngộ mỗi thiên không hoàn chỉnh nhưng đối chiếu nhau, hiểu thấu nhau khiến Lý Vân Tiêu tiến bộ nhiều.
Cuối cùng toàn bộ ấn quyết tụ tập vào Đại Giới thần quyết, trán Lý Vân Tiêu lấp lánh ánh sáng trắng mông lung. Giới Thần Bi bay lên biến ra bia ngọc lưu ly lơ lửng trên cao.
Ong ong ong ong ong!
Chợt đài sen pháp hoa rung khẽ, dường như hơi kháng cự.
Ba Mộc mỉm cười, một tay bắt ấn thi triển ra vào ấn quyết, tiếng rung dần ngừng lại.
Hiện tượng này lập tức hấp dẫn mọi người, tập thể đưa mắt nhìn sang, ngó thánh khí chí cường của giới này, vẻ mặt sùng kính.
Giới Thần Bi tỏa sáng rực rỡ, lưu ly trong suốt trên trời cao. Đại Giới thần quyết thi triển làm Giới Thần Bi muôn vàn sặc sỡ huyễn lệ.
Đại Diễn, Thái Sơ thần quyết đều là người khác cưỡng ép nhập vào đầu Lý Vân Tiêu, như dinh dưỡng tự động hấp thu lĩnh ngộ. Lý Vân Tiêu cũng không nắm giữ Vô được bao nhiêu.
Chỉ có Đại Giới thần quyết là Lý Vân Tiêu tự động thấu hiểu, tu hành nó nên lĩnh ngộ hơn ba thiên thần quyết khác.
Thi triển xong hết tất cả ấn quyết, nguyên bia ngọc tỏa ánh sáng huyễn lệ như có âm cổ rung rung bay ra ngoài, truyền vào thức hải của Lý Vân Tiêu, muốn cùng hắn cộng minh.
Lý Vân Tiêu giật bắn người, trước kia hắn chưa từng có cảm giác như thế. Lý Vân Tiêu ổn định tinh thần, một tay bắt ấn cố gắng câu thông với Giới Thần Bi.
Tiếc rằng mấy canh giờ sau Lý Vân Tiêu vẫn không tìm được điều then chốt.
Hình như hai loại sóng gợn tuần suất không cách nào hòa hợp, chỉ có âm cổ vang vọng trong đầu, không rõ ý nghĩa.
- Chẳng lẽ vì mất bia linh nên ta cố gắng cỡ nào cũng không thể câu thông thiên thánh khí?
Lý Vân Tiêu xuống tinh thần, thở dài thu Giới Thần Bi vào lòng.
Những người khác lần lượt lấy lại sức mạnh, muốn hoàn toàn trở về đỉnh cao thì phải về thành Viêm Vũ tĩnh tâm bế quan.
Ba Mộc tò mò nhìn Lý Vân Tiêu:
- Vân minh chủ có gì khó hiểu mà thở dài than ngắn?
Lý Vân Tiêu chợt nhớ đài sen pháp hoa do chính Ba Mộc luyện chế ra, tất nhiêu hiểu biết thánh khí hơn người khác. Lý Vân Tiêu nói ra thắc mắt trong lòng.
Ba Mộc kinh ngạc hỏi:
- Mất bia linh?
Ba Mộc trầm ngâm nói:
- Thánh khí bình thường chưa chắc có khí linh, vì chính thánh khí đã hơn xa huyền khí cửu giai, bản thân nó thông linh. Có thánh khí tồn tại khí linh vì tiện quản lý thế giới trong thánh khí, không trợ giúp nhiều vào chiến đấu. Nhưng Giới Thần Bi là thánh vật một giới, vượt xa hiểu biết của ta.
Lý Vân Tiêu nghe vậy rất là bế tắc.
Ba Mộc nhìn Lý Vân Tiêu ủ rũ, bật cười nói:
- Vân minh chủ không cần lo lắng. Vân minh chủ là chủ Giới Thần Bi, người thiên mệnh chọn trúng, nếu thánh khí này thật sự có linh thì sớm muộn gì Vân minh chủ sẽ gặp được.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại cường giả lớp lớp, hai giới không ngừng xuất hiện khe nứt. Các loại Ma tộc cường đại rục rịch bốn phía khe hở, thực lực của ta có hạn, uổng công lảm minh chủ Thiên Vũ Minh nhưng chỉ sợ phụ lòng mọi người dành cho ta.
- Ngươi lo nên tự rối, ngươi có từng nghĩ một pháp thân tạo hóa cảnh đại viên mãn đi trong Thiên Vũ giới rất dễ bị tìm ra? Không cần lo làm gì. Hơn nữa trong thiên hạ có mấy người đủ thực lực thu phục được hắn?
Liêu Tinh Uyên gật đầu nói:
- Thiên Vũ Minh, đảo Huyền Ly, long tộc, chủ thâm uyên, chỉ bốn lực lượng này có thể bắt lấy pháp thân.
Ba Long nói:
- Trong thời gian gắn pháp thân này chắc chắn không rời khỏi Tứ Hải được, ta sẽ phái người theo dõi, chờ mọi người phục hồi thực lực thì đi bắt giữ.
Lý Vân Tiêu nói:
- E rằng người bình thường không canh chừng hắn được.
Lý Vân Tiêu đánh ra một phù văn màu vàng ấn trên trán cá sấu, phù văn lặn vào trong:
- Phụ trách đi theo pháp thân này.
Cá sấu lắc mình hóa thành cơn gió tan biến trên cao.
Lý Vân Tiêu yên lòng nói:
- Đi thôi.
Tù luôn đứng trên trời, nhăn mặt rối rắm như đang vắt óc suy tư tìm về ký ức.
Ba Mộc thở dài, lắc đầu nói:
- Hắn thiếu quá nhiều ký ức.
Ba Mộc điểm hư không, đài sen pháp hoa bay lên thu mọi người vào trong, biến thành một đóa sen vàng bay đi xa.
Tù ngơ ngác nhìn đóa hoa sen, trầm ngâm đi theo.
Một bước một thiên địa, Tù đi một bước là súc địa thành thốn, bám sát không bỏ.
Trên đài sen pháp hoa Cố Thanh Thanh giật mình kêu lên:
- Hắn đuổi theo!
Tù quyết tâm đi theo đài sen pháp hoa chứ không phải muốn làm gì bọn họ.
Giờ Tù rất hoang mang, với thiên địa vạn vật có cảm giác vừa quen vừa lạ. Có trên đài sen pháp hoa khiến Tù hơi có ấn tượng, thậm chí là quen thuộc, gã hy vọng sẽ tìm lại được ký ức.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Tiếc rằng cách thành Viêm Vũ quá xa, nếu không dụ hắn đến thành Viêm Vũ sẽ đỡ rắc rối nhiều chuyện.
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Ngươi thật xấu xa, nếu đi thành Viêm Vũ e rằng sẽ gây ra rắc rối kinh thiên động địa, không ngừng nguyên thành Viêm Vũ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ba Mộc đại nhân có cách gì bỏ rơi hắn không?
Ba Mộc gật đầu nói:
- Tuy thân thể của hắn mạnh mẽ nhưng giới hạn trong lực lượng linh hồn, thần thức có hạn. Ta ẩn đài sen pháp hoa vào hư không mà đi thì hắn không điều tra được.
Lý Vân Tiêu khen:
- Cách này được.
Hai tay Ba Mộc bắt ấn liên tục rót thần quyết vào đài sen pháp hoa. Trong phút chốc đài sen trở nên trong suốt, dần ẩn vào hư không.
Quả nhiên Tù đi theo một lúc rồi mất dấu.
Tù ngạc nhiên khi đài sen pháp hoa biến mất, đứng ngây ngốc trên cao, tràn đầy mê mang, không biết làm sao.
Mấy canh giờ sau, trong khu vực biển không biết xa bao nhiêu vạn dặm chợt có dải sáng vàng phát tán.
đài sen pháp hoa chậm rãi xuất hiện từ hư không, lơ lửng ở trên mặt biển.
Đài sen to cỡ bảy, tám mẫu. Hơn mười người ngồi vị trí khác nhau trên đài sen pháp hoa, yên lặng chữa thương.
Trên cánh xanh lấp lánh các phù văn nhỏ bé hấp thu linh khí tứ phương liên tục đưa vào thân thể mọi người. Bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có sống nhẹ vỗ dưới thân.
Trời cao biển rộng, cảnh sắc hợp lòng người.
Thân hình Lý Vân Tiêu từ mập mạp trở lại bình thường, dược hiệu hai viên thần đan thập giai đã bị hóa giải.
Hiện tại lực lượng của Lý Vân Tiêu như dòng sông dậy sóng liên miên không dứt, so với Chưởng Thiên cảnh trước kia thì hoàn toàn là hai đẳng cấp.
Bước vào hư cực cho Lý Vân Tiêu cảm giác trước kia không có hiện rõ trong thần thức.
Không khí tứ phía lưu động, ánh mặt trời chiếu, cá tôm lặn trong đáy biển, mỗi hiện tượng tự nhiên ẩn chứa năng lượng, quy tắc.
Cảm giác này khiến Lý Vân Tiêu càng gần gũi thiên đạo hơn.
Trong đầu Lý Vân Tiêu hiện ra tàn thiên thần quyết Ma Kha cổ kinh mà Cửu Uyên từng thi triển, đối chiếu với bốn thiên thần quyết trong lòng, hắn chợt hiểu ra nhiều điều.
Tự phù trước kia trúc trắc khó hiểu nay Lý Vân Tiêu ngộ đạo nhiều.
Trong phút chốc phúc linh tâm chí, Lý Vân Tiêu bất giác thi triển ra các loại thần quyết.
Đầu tiên là Đại Diễn thần quyết trong tiềm thức, rồi đến Thái Sơ chân quyết, Vô, cuối cùng là Đại Giới thần quyết.
Lĩnh ngộ mỗi thiên không hoàn chỉnh nhưng đối chiếu nhau, hiểu thấu nhau khiến Lý Vân Tiêu tiến bộ nhiều.
Cuối cùng toàn bộ ấn quyết tụ tập vào Đại Giới thần quyết, trán Lý Vân Tiêu lấp lánh ánh sáng trắng mông lung. Giới Thần Bi bay lên biến ra bia ngọc lưu ly lơ lửng trên cao.
Ong ong ong ong ong!
Chợt đài sen pháp hoa rung khẽ, dường như hơi kháng cự.
Ba Mộc mỉm cười, một tay bắt ấn thi triển ra vào ấn quyết, tiếng rung dần ngừng lại.
Hiện tượng này lập tức hấp dẫn mọi người, tập thể đưa mắt nhìn sang, ngó thánh khí chí cường của giới này, vẻ mặt sùng kính.
Giới Thần Bi tỏa sáng rực rỡ, lưu ly trong suốt trên trời cao. Đại Giới thần quyết thi triển làm Giới Thần Bi muôn vàn sặc sỡ huyễn lệ.
Đại Diễn, Thái Sơ thần quyết đều là người khác cưỡng ép nhập vào đầu Lý Vân Tiêu, như dinh dưỡng tự động hấp thu lĩnh ngộ. Lý Vân Tiêu cũng không nắm giữ Vô được bao nhiêu.
Chỉ có Đại Giới thần quyết là Lý Vân Tiêu tự động thấu hiểu, tu hành nó nên lĩnh ngộ hơn ba thiên thần quyết khác.
Thi triển xong hết tất cả ấn quyết, nguyên bia ngọc tỏa ánh sáng huyễn lệ như có âm cổ rung rung bay ra ngoài, truyền vào thức hải của Lý Vân Tiêu, muốn cùng hắn cộng minh.
Lý Vân Tiêu giật bắn người, trước kia hắn chưa từng có cảm giác như thế. Lý Vân Tiêu ổn định tinh thần, một tay bắt ấn cố gắng câu thông với Giới Thần Bi.
Tiếc rằng mấy canh giờ sau Lý Vân Tiêu vẫn không tìm được điều then chốt.
Hình như hai loại sóng gợn tuần suất không cách nào hòa hợp, chỉ có âm cổ vang vọng trong đầu, không rõ ý nghĩa.
- Chẳng lẽ vì mất bia linh nên ta cố gắng cỡ nào cũng không thể câu thông thiên thánh khí?
Lý Vân Tiêu xuống tinh thần, thở dài thu Giới Thần Bi vào lòng.
Những người khác lần lượt lấy lại sức mạnh, muốn hoàn toàn trở về đỉnh cao thì phải về thành Viêm Vũ tĩnh tâm bế quan.
Ba Mộc tò mò nhìn Lý Vân Tiêu:
- Vân minh chủ có gì khó hiểu mà thở dài than ngắn?
Lý Vân Tiêu chợt nhớ đài sen pháp hoa do chính Ba Mộc luyện chế ra, tất nhiêu hiểu biết thánh khí hơn người khác. Lý Vân Tiêu nói ra thắc mắt trong lòng.
Ba Mộc kinh ngạc hỏi:
- Mất bia linh?
Ba Mộc trầm ngâm nói:
- Thánh khí bình thường chưa chắc có khí linh, vì chính thánh khí đã hơn xa huyền khí cửu giai, bản thân nó thông linh. Có thánh khí tồn tại khí linh vì tiện quản lý thế giới trong thánh khí, không trợ giúp nhiều vào chiến đấu. Nhưng Giới Thần Bi là thánh vật một giới, vượt xa hiểu biết của ta.
Lý Vân Tiêu nghe vậy rất là bế tắc.
Ba Mộc nhìn Lý Vân Tiêu ủ rũ, bật cười nói:
- Vân minh chủ không cần lo lắng. Vân minh chủ là chủ Giới Thần Bi, người thiên mệnh chọn trúng, nếu thánh khí này thật sự có linh thì sớm muộn gì Vân minh chủ sẽ gặp được.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại cường giả lớp lớp, hai giới không ngừng xuất hiện khe nứt. Các loại Ma tộc cường đại rục rịch bốn phía khe hở, thực lực của ta có hạn, uổng công lảm minh chủ Thiên Vũ Minh nhưng chỉ sợ phụ lòng mọi người dành cho ta.
/3771
|