Ninh Khả Nguyệt gật đầu nói:
- Ta hiểu lòng trung thành của ngươi, nhưng vẫn còn một chuyện ta nghĩ không ra. Đó là Nguyệt Đồng trong mắt Lý Vân Tiêu không phải nhi tử của ta, chuyện này là sao? Dường như trước khi nhi tử cuẩt chết đã tách một phần bản thân ra nên thực lực mới giảm mạnh, nếu không thì không đến nỗi bị một người cảnh giới vũ đạo bình thường khống chế. Cho nên ta muốn hỏi là ngươi có biết nhi tử của ta đã chết như thế nào không?
Thiên Tư sắc mặt khó xem nói:
- Cái... Này... Thuộc hạ không biết!
Thiên Tư cắn răng chối:
- Thuộc hạ luôn ở trong Địa Lão Thiên Hoang, chưa từng rời đi, làm sao biết chuyện bí ẩn như vậy?
Ánh mắt Ninh Khả Nguyệt lạnh băng, nhếch mép, ngoắc tay:
- Ta tin ngươi, lại đây.
Thiên Tư ngược lại thụt lùi mấy bước, mặt tím lịm hơn gan heo.
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng hỏi:
- Ngươi làm vậy là sao?
Mặt Thiên Tư không chút máu:
- Thân phận thuộc hạ thấp hèn, không dám đứng bên cạnhđại nhân.
Bốn phía yên lặng kỳ đị, chỉ còn lại tiếng gió thổi cát vàng vèo vèo.
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch nghe ra manh mối, biết giữa hai người có vấn đề, tiết lộ rất nhiều thông tin.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình, hắn nhớ đến lời lúc trước Ninh Khả Nguyệt nói. Sau khi Quy Khư trầm tịch thì dưới vòm trời chỉ có lại một Nguyệt Đồng, Thần Kỹ Thiên Khuyết của Lý Vân Tiêu lấy từ thành Hồng Nguyệt, do thành chủ cũ truyền xuống. Có được Nguyệt Đồng là trong Địa Lão Thiên Hoang.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đã có suy đoán đại khái, thành chủ thành Hồng Nguyệt lúc trước, ít ra có một đời thành chủ là bị nhi tử Quy Khư nhập xác, để lại Thần Kỹ Thiên Khuyết để sau này gọi Quy Khư.
Không biết Nguyệt Đồng đời đó tại sao chết đi, phân liệt ra một hậu đại từ cơ thể mình tức là con trong mắt phải của Lý Vân Tiêu. Suy luận tiếp theo Nguyệt Đồng trong mắt phải Lý Vân Tiêu là cháu của Quy Khư.
Cái chết của Nguyệt Đồng để lại thần kỹ rất có thể liên quan tới Thiên Tư.
Lúc Lý Vân Tiêu mới gặp Thiên Tư thì Thiên Tư hết sức muốn giết Nguyệt Đồng, mãi khi Quy Khư xuất hiện mới che giấu ý tưởng này.
Xem ra Thiên Tư cũng không tốt lành gì, không cam lòng phục tùng Quy Khư.
- Ha ha ha!
Ninh Khả Nguyệt cười khẽ:
- Thân phận thấp hèn thì càng nên nghe theo mệnh lệnh của bổn ọta, kêu ngươi qua thì qua, nếu không là kháng mệnh không tuân.
Thiên Tư lại lùi mấy bước, cắn răng nói:
- Đại nhân muốn qua cầu rút ván sao? Nếu không có ta trợ giúp thì đại nhân làm sao thuận lợi về tạo hóa cảnh? Làm sao thuận lợi tìm lại Thiên Niên Nhất Mâu? Dù ta không có công lao cũng có khổ lao.
Ninh Khả Nguyệt cười khẩy nói:
- A? Ngươi là sinh linh do bổn tọa sáng tạo, bổn tọa là chủ nhân của ngươi, nghe lệnh bổn tọa là thiên chức của ngươi. Là bổn tọa sáng tạo ra ngươi, ban cho ngươi ý nghĩa tồn tại. Giờ ngươi lôi ra công lao, khổ lao với bổn tọa?
Ninh Khả Nguyệt châm họcc nhìn Thiên Tư, ánh mắt như ngó một con kiến.
Mặt Thiên Tư tái nhợt:
- Thuộc hạ cảm tạ ơn sáng tạo của đại nhân, xin đại nhân nghĩ tình thuộc hạ tận tâm tận sức mà tha cho thuộc hạ.
- Tận tâm tận sức?
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng cười:
- Giết nhi tử của ta, muốn tuyệt chủng tộc Nguyệt Đồng, vọng tưởng luyện chế ta thành khí, đây là tận tâm tận sức của ngươi sao?
Thiên Tư hoảng hốt kêu lên:
- Thì ra đại nhân đã sớm biết?
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Nếu không phải nghi thức cần lực lượng của ngươi thì ngươi nghĩ mình có thể sống đến bây giờ?
Thiên Tư đột nhiên xoay người, gã bỏ trốn đi xa không dám ngừng lại một giây.
Ninh Khả Nguyệt bật cười nói:
- Ha ha ha! Nực cười, đây là không gian trong thánh khí của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?
Một tay Ninh Khả Nguyệt bắt ấn, thần niệm động.
Không gian đằng trước dao động, sức mạnh đè xuống Thiên Tư.
Thiên Tư cắn chặt răng, vung lên chiến qua duệ quang chém ra ngoài. Vèo!
Luồng sáng bay ra cắt nát không gian, Thiên Tư nhảy vọt chạy ra xa mấy trăm dặm, nhún nhảy vài cái đã biến mất.
- Cái này...
Lý Vân Tiêu ngây người xoe tròn mắt, nhưng hắn không lo lắng nhiều, vìn ơi này là không gian thánh khí của Quy Khư. Trừ phi Thiên Tư xé rách không gian rời đi, nếu không gã có chạy cỡ nào cũng không thoát được.
Nhưng sắc mặt Ninh Khả Nguyệt trầm trọng như gặp rắc rối, cau mày.
Lý Vân Tiêu lòng máy động hét lên:
- Quy Khư, sao ngươi để mặc hắn trốn đi?
Ninh Khả Nguyệt trầm ngâm một lúc mở miệng nói:
- Kỳ lạ.
Ninh Khả Nguyệt nhìn quanh.
Lý Vân Tiêu không rõ xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng cũng trực giác không ổn, hỏi dồn:
- Có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu trả lời:
- Nơi này đúng là trong thánh khí của bổn tọa, nhưng khả năng kiểm soát nó bị ức chế, bổn tọa không thể tùy ý điều động lực lượng thế giới, thậm chí không cảm giác được thế giới.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Lý Vân Tiêu hiểu rõ ý của Ninh Khả Nguyệt, cái gọi là cảm giác thế giới tức là mọi chuyện xảy ra trong không gian thánh khí, gió thổi cỏ lay, từng hành động của bất cứ ai, miễn chủ thánh khí muốn biết thì tùy thời cảm giác được.
Nếu không có cảm giác này chỉ có một khả năng, đó là Ninh Khả Nguyệt không phải chủ thánh khí.
Ninh Khả Nguyệt cau mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ...
Ninh Khả Nguyệt nghi ngờ nhìn lên trời, thì thào:
- Chẳng lẽ thánh khí này... Đã bị người khác luyện hóa?
Lý Vân Tiêu kêu lên:
- Bị người khác luyện hóa? Đùa gì vậy?
Nhưng ngó bộ dạng Ninh Khả Nguyệt không giống đang đùa, thật sự mất quyền khống chế thánh khí, nếu không tại sao Thiên Tư trốn thoát được?
Ninh Khả Nguyệt bình tĩnh nói:
- Không có gì là không thể, Thiên Niên Nhất Mâu rời khỏi ta đã gần trăm vạn năm. Trong thời gian này Thiên Niên Nhất Mâu bị người xóa bỏ dấu ấn của ta, tế luyện lại cũng không có gì lạ.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Vậy làm sao bây giờ? Nếu thánh khí có chủ nhân khác, chúng ta đột nhiên xâm nhập chẳng phải là bị người đó biết?
Ninh Khả Nguyệt mỉm cười nói:
- Biết càng tốt, ta đang lo cho vận mệnh tộc Nguyệt Đồng, bây giờ xem ra còn rất nhiều Nguyệt Đồng cường đại tồn tại. Hi hi, tốt quá.
Lý Vân Tiêu ngây người, không biết nên nói cái gì.
Linh Mục Địch lên tiếng:
- Ngươi thật sự cảm thấy tốt sao. Một núi không chứa hai cọp, ví dụ sống yêu tộc ngay trước mắt, hiện tại chủ thánh khí có chứa được ngươi là chủ đời trước thánh khí không?
Ninh Khả Nguyệt ngẩng đầu lên, cực kỳ tự tin nói:
- Đương nhiên! Đừng so sánh bổn tọa với những yêu tộc đê tiện. Bổn tọa là tổ của Nguyệt Đồng, bọn họ là tử tôn của bổn tọa, do bổn tọa diễn sinh ra.
- Ha ha ha!
Linh Mục Địch cười khẽ:
- Ngươi tự tin là tốt rồi, đừng quên Thiên Tư do ngươi sáng tạo ra.
Vẻ tự tin trên mặt Ninh Khả Nguyệt biến thành ngạc nhiên, tiếp theo chuyển đăm chiêu:
- Thiên Tư khác, Thiên Tư chỉ là công cụ ta chế tạo ra, những người đó mới là tộc nhân của ta.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chỉ hy vọng như vậy, nếu ta không đoán sai thì chủ nhân thánh khí sắp đến gặp mặt chúng ta rồi. Khi chúng ta vào thánh khí có lẽ dã bị người dó biết.
- Ta hiểu lòng trung thành của ngươi, nhưng vẫn còn một chuyện ta nghĩ không ra. Đó là Nguyệt Đồng trong mắt Lý Vân Tiêu không phải nhi tử của ta, chuyện này là sao? Dường như trước khi nhi tử cuẩt chết đã tách một phần bản thân ra nên thực lực mới giảm mạnh, nếu không thì không đến nỗi bị một người cảnh giới vũ đạo bình thường khống chế. Cho nên ta muốn hỏi là ngươi có biết nhi tử của ta đã chết như thế nào không?
Thiên Tư sắc mặt khó xem nói:
- Cái... Này... Thuộc hạ không biết!
Thiên Tư cắn răng chối:
- Thuộc hạ luôn ở trong Địa Lão Thiên Hoang, chưa từng rời đi, làm sao biết chuyện bí ẩn như vậy?
Ánh mắt Ninh Khả Nguyệt lạnh băng, nhếch mép, ngoắc tay:
- Ta tin ngươi, lại đây.
Thiên Tư ngược lại thụt lùi mấy bước, mặt tím lịm hơn gan heo.
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng hỏi:
- Ngươi làm vậy là sao?
Mặt Thiên Tư không chút máu:
- Thân phận thuộc hạ thấp hèn, không dám đứng bên cạnhđại nhân.
Bốn phía yên lặng kỳ đị, chỉ còn lại tiếng gió thổi cát vàng vèo vèo.
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch nghe ra manh mối, biết giữa hai người có vấn đề, tiết lộ rất nhiều thông tin.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình, hắn nhớ đến lời lúc trước Ninh Khả Nguyệt nói. Sau khi Quy Khư trầm tịch thì dưới vòm trời chỉ có lại một Nguyệt Đồng, Thần Kỹ Thiên Khuyết của Lý Vân Tiêu lấy từ thành Hồng Nguyệt, do thành chủ cũ truyền xuống. Có được Nguyệt Đồng là trong Địa Lão Thiên Hoang.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đã có suy đoán đại khái, thành chủ thành Hồng Nguyệt lúc trước, ít ra có một đời thành chủ là bị nhi tử Quy Khư nhập xác, để lại Thần Kỹ Thiên Khuyết để sau này gọi Quy Khư.
Không biết Nguyệt Đồng đời đó tại sao chết đi, phân liệt ra một hậu đại từ cơ thể mình tức là con trong mắt phải của Lý Vân Tiêu. Suy luận tiếp theo Nguyệt Đồng trong mắt phải Lý Vân Tiêu là cháu của Quy Khư.
Cái chết của Nguyệt Đồng để lại thần kỹ rất có thể liên quan tới Thiên Tư.
Lúc Lý Vân Tiêu mới gặp Thiên Tư thì Thiên Tư hết sức muốn giết Nguyệt Đồng, mãi khi Quy Khư xuất hiện mới che giấu ý tưởng này.
Xem ra Thiên Tư cũng không tốt lành gì, không cam lòng phục tùng Quy Khư.
- Ha ha ha!
Ninh Khả Nguyệt cười khẽ:
- Thân phận thấp hèn thì càng nên nghe theo mệnh lệnh của bổn ọta, kêu ngươi qua thì qua, nếu không là kháng mệnh không tuân.
Thiên Tư lại lùi mấy bước, cắn răng nói:
- Đại nhân muốn qua cầu rút ván sao? Nếu không có ta trợ giúp thì đại nhân làm sao thuận lợi về tạo hóa cảnh? Làm sao thuận lợi tìm lại Thiên Niên Nhất Mâu? Dù ta không có công lao cũng có khổ lao.
Ninh Khả Nguyệt cười khẩy nói:
- A? Ngươi là sinh linh do bổn tọa sáng tạo, bổn tọa là chủ nhân của ngươi, nghe lệnh bổn tọa là thiên chức của ngươi. Là bổn tọa sáng tạo ra ngươi, ban cho ngươi ý nghĩa tồn tại. Giờ ngươi lôi ra công lao, khổ lao với bổn tọa?
Ninh Khả Nguyệt châm họcc nhìn Thiên Tư, ánh mắt như ngó một con kiến.
Mặt Thiên Tư tái nhợt:
- Thuộc hạ cảm tạ ơn sáng tạo của đại nhân, xin đại nhân nghĩ tình thuộc hạ tận tâm tận sức mà tha cho thuộc hạ.
- Tận tâm tận sức?
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng cười:
- Giết nhi tử của ta, muốn tuyệt chủng tộc Nguyệt Đồng, vọng tưởng luyện chế ta thành khí, đây là tận tâm tận sức của ngươi sao?
Thiên Tư hoảng hốt kêu lên:
- Thì ra đại nhân đã sớm biết?
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Nếu không phải nghi thức cần lực lượng của ngươi thì ngươi nghĩ mình có thể sống đến bây giờ?
Thiên Tư đột nhiên xoay người, gã bỏ trốn đi xa không dám ngừng lại một giây.
Ninh Khả Nguyệt bật cười nói:
- Ha ha ha! Nực cười, đây là không gian trong thánh khí của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?
Một tay Ninh Khả Nguyệt bắt ấn, thần niệm động.
Không gian đằng trước dao động, sức mạnh đè xuống Thiên Tư.
Thiên Tư cắn chặt răng, vung lên chiến qua duệ quang chém ra ngoài. Vèo!
Luồng sáng bay ra cắt nát không gian, Thiên Tư nhảy vọt chạy ra xa mấy trăm dặm, nhún nhảy vài cái đã biến mất.
- Cái này...
Lý Vân Tiêu ngây người xoe tròn mắt, nhưng hắn không lo lắng nhiều, vìn ơi này là không gian thánh khí của Quy Khư. Trừ phi Thiên Tư xé rách không gian rời đi, nếu không gã có chạy cỡ nào cũng không thoát được.
Nhưng sắc mặt Ninh Khả Nguyệt trầm trọng như gặp rắc rối, cau mày.
Lý Vân Tiêu lòng máy động hét lên:
- Quy Khư, sao ngươi để mặc hắn trốn đi?
Ninh Khả Nguyệt trầm ngâm một lúc mở miệng nói:
- Kỳ lạ.
Ninh Khả Nguyệt nhìn quanh.
Lý Vân Tiêu không rõ xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng cũng trực giác không ổn, hỏi dồn:
- Có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu trả lời:
- Nơi này đúng là trong thánh khí của bổn tọa, nhưng khả năng kiểm soát nó bị ức chế, bổn tọa không thể tùy ý điều động lực lượng thế giới, thậm chí không cảm giác được thế giới.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Lý Vân Tiêu hiểu rõ ý của Ninh Khả Nguyệt, cái gọi là cảm giác thế giới tức là mọi chuyện xảy ra trong không gian thánh khí, gió thổi cỏ lay, từng hành động của bất cứ ai, miễn chủ thánh khí muốn biết thì tùy thời cảm giác được.
Nếu không có cảm giác này chỉ có một khả năng, đó là Ninh Khả Nguyệt không phải chủ thánh khí.
Ninh Khả Nguyệt cau mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ...
Ninh Khả Nguyệt nghi ngờ nhìn lên trời, thì thào:
- Chẳng lẽ thánh khí này... Đã bị người khác luyện hóa?
Lý Vân Tiêu kêu lên:
- Bị người khác luyện hóa? Đùa gì vậy?
Nhưng ngó bộ dạng Ninh Khả Nguyệt không giống đang đùa, thật sự mất quyền khống chế thánh khí, nếu không tại sao Thiên Tư trốn thoát được?
Ninh Khả Nguyệt bình tĩnh nói:
- Không có gì là không thể, Thiên Niên Nhất Mâu rời khỏi ta đã gần trăm vạn năm. Trong thời gian này Thiên Niên Nhất Mâu bị người xóa bỏ dấu ấn của ta, tế luyện lại cũng không có gì lạ.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Vậy làm sao bây giờ? Nếu thánh khí có chủ nhân khác, chúng ta đột nhiên xâm nhập chẳng phải là bị người đó biết?
Ninh Khả Nguyệt mỉm cười nói:
- Biết càng tốt, ta đang lo cho vận mệnh tộc Nguyệt Đồng, bây giờ xem ra còn rất nhiều Nguyệt Đồng cường đại tồn tại. Hi hi, tốt quá.
Lý Vân Tiêu ngây người, không biết nên nói cái gì.
Linh Mục Địch lên tiếng:
- Ngươi thật sự cảm thấy tốt sao. Một núi không chứa hai cọp, ví dụ sống yêu tộc ngay trước mắt, hiện tại chủ thánh khí có chứa được ngươi là chủ đời trước thánh khí không?
Ninh Khả Nguyệt ngẩng đầu lên, cực kỳ tự tin nói:
- Đương nhiên! Đừng so sánh bổn tọa với những yêu tộc đê tiện. Bổn tọa là tổ của Nguyệt Đồng, bọn họ là tử tôn của bổn tọa, do bổn tọa diễn sinh ra.
- Ha ha ha!
Linh Mục Địch cười khẽ:
- Ngươi tự tin là tốt rồi, đừng quên Thiên Tư do ngươi sáng tạo ra.
Vẻ tự tin trên mặt Ninh Khả Nguyệt biến thành ngạc nhiên, tiếp theo chuyển đăm chiêu:
- Thiên Tư khác, Thiên Tư chỉ là công cụ ta chế tạo ra, những người đó mới là tộc nhân của ta.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chỉ hy vọng như vậy, nếu ta không đoán sai thì chủ nhân thánh khí sắp đến gặp mặt chúng ta rồi. Khi chúng ta vào thánh khí có lẽ dã bị người dó biết.
/3771
|