Lý Dật lạnh lùng hỏi:
- Có cần ta tìm người khám lưỡi giúp Nhất Thiên đại nhân không? Nếu không được thì đổi cái lưỡi khác, hoặc... Huyết Trà của ta dùng máu Vũ Đế làm phân bồi dưỡng ra, hay là dùng máu của thần cảnh đại nhân thử?
Rầm!
Cái bàn trước mặt Vạn Nhất Thiên nháy mắt lật tung, mảnh vỡ đầy đất.
Đại điện yên lặng nghe tiếng kim rơi.
Vạn Nhất Thiên sắc mặt âm trầm, nhếch mép cười gằn, người dâng lên sát khí:
- Thành chủ đại nhân quả nhiên anh hùng tài ba, tư duy không giống người thường, tuổi trẻ đã muốn tìm chết!
Mắt Lý Dật xoe tròn, đặc biệt liếc Vạn Hiên Ngang vài cái.
Lý Dật cố nén sát khí trong lòng, lạnh lùng nói:
- Ta hôm nay mời các vị tiến đến không vì gây chuyện mà là cùng bàn việc lớn. Vạn Nhất Thiên nhà ngươi ba lần bốn lượt khiêu khích, ta không nhịn nữa!
Vạn Nhất Thiên cười khẩy nói:
- Chỉ bằng vào ngươi còn muốn cùng bàn việc lớn? Có phải đã đánh giá mình quá cao?
Không đợi Lý Dật trả lời, Đinh Sơn đập bàn nạt lại:
- Vạn Nhất Thiên, nếu ngươi khó chịu cứ nói thẳng ra ngay đi, thiếu ngươi càng yên tĩnh hơn. Kẻ đánh giá cao chính mình là ngươi mới đúng!
Mâu thuẫn giữa nam, bắc thương minh đã sớm tới mức kịch liệt, tùy thời bùng nổ địa chiến cuối cùng.
Cho nên Đinh Sơn chưa từng nghĩ đến việc hòa hoãn. Giờ Vạn Nhất Thiên và Lý Dật mâu thuẫn, Đinh Sơn chỉ cần thuận thế đổ dầu vào lửa, khiến hai người lập trước nước lửa khó dung thì sẽ có trăm lợi không chút hại cho chính gã.
Hơn nữa hiện tại đứng ra biểu minh lập trường ủng hộ thành Hồng Nguyệt xem như công đầu, nếu Đinh Sơn có thể hợp tác với thành Hồng Nguyệt sẽ có cơ hội lớn một hơi bắt lấy Vạn Bảo lâu.
Vạn Nhất Thiên mơ hồ nghĩ đến thứ gì nhưng vẫn không thèm để Đinh Sơn, Lý Dật vào mắt:
- Đinh Sơn, thù mới hận cũ giải quyết hết trong hôm nay đi!
Tuy rằng thương minh không ngừng thất bại nhưng Vạn Nhất Thiên luôn cho rằng mình là số một thương minh, khinh thường đối phương.
Mấy vũ giả đi theo Vạn Bảo lâu đến lập tức đứng dậy, khí thế thẳng hướng Đinh Sơn, đằng đằng sát khí.
- Tốt, tốt!
Đinh Sơn lạnh lùng cười:
- Nếu vậy hôm nay, trong thành Hồng Nguyệt là lúc ngươi và ta quyết sinh tử! Lý Dật thành chủ, Thánh vực Tần Xuyên, còn có các vị thiên hạ hào kiệt làm chứng, bây giờ ta muốn đơn độc khiêu chiến với Vạn Nhất Thiên, hai người võ quyết đến chết mới thôi!
Đám người xôn xoa, nhiều người la lên:
- Tốt, tốt!
Xem náo nhiệt không lo lớn chuyện, bọn họ ước gì vài người chết.
Vạn Nhất Thiên biến sắc mặt, nếu là trước kia thì một mình gã đấu với Đinh Sơn cũng được, nhưng vừa rồi lão tổ tông nói bây giờ Đinh Sơn là Chưởng Thiên cảnh, sao Vạn Nhất Thiên dám đấu một mình được?
Đám đông la ó, Vạn Nhất Thiên không mất mặt nuốt lời được.
Mặt Vạn Nhất Thiên đỏ như cà chua chín, giận dữ nói:
- Nam bắc thương minh là cục diện ngươi chết ta sống, ai thèm đấu đơn với ngươi? Đây là cuộc chiến giữa hai phái, không phải ân oán cá nhân của hai ta!
Đinh Sơn chậm rãi nói:
- A, vậy sao? Làm hội trưởng Thiên Nguyên thương hội, ta thật tình không muốn thấy thuộc hạ cả ngày liều chết vì tranh giành địa bàn, bao nhiêu sự sống tươi mới tiêu hao. Làm hội trưởng, ta nguyện ý đứng ra một mình đấu với ngươi, Vạn Nhất Thiên lâu chủ Vạn Bảo lâu! Nếu ngươi còn là lâu chủ, còn chút tình yêu quý mạng sống của thuộc hạ, còn chút tôn nghiêm vũ giả thì bây giờ đi ra đấu đơn với ta, dùng thắng thau để quyết định cách cục tương lai!
Da mặt Vạn Nhất Thiên rất dày, cười khẩy nói:
- Lớn đầu còn chơi trò khích tướng, thật là ấu trĩ! Dù chiến một trận với ngươi thì nên là người sáng tạo của Vạn Bảo lâu ta, lão tổ tông có tư cách đại biểu Vạn Bảo lâu cường đại hơn là ta!
Vạn Nhất Thiên khiêm tốn nhìn người đứng bên cạnh.
Sắc mặt Vạn Hiên Ngang luôn bình tĩnh, không lên tiếng.
Đinh Sơn nhìn Vạn Hiên Ngang, vẻ mặt trầm trọng. Không chỉ vì thực lực Vạn Hiên Ngang cao thâm, Đinh Sơn không phỏng đoán được, ngay cả tâm kế cũng không thấy Vạn Hiên Ngang lộ ra ngoài mặt.
Đinh Sơn thầm nghĩ:
- Người này không uổng là người sáng lập Vạn Bảo lâu, quả nhiên khó xơi. Thực lực và tâm kế không thua gì ta, rắc rối thật. Nếu để Đinh Sơn đụng độ Vạn Hiên Ngang thì gã tuyệt đối không chịu.
Đám người này toàn là tâm kế thâm sâu, chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.
Trong đại điện trở nên im lặng, không ai nói câu nào.
Rốt cuộc Vạn Hiên Ngang mở miệng.
Vạn Hiên Ngang không quan tâm Vạn Nhất Thiên và Mạch, lão xoay người nhìn Lý Dật:
- Ta hơi hứng thú với ‘cùng bàn việc lớn’ mà thành chủ nói, không biết có thể nói tỉ mỉ hơn không?
- Lão tổ tông...!
Vạn Nhất Thiên kinh kêu:
- Hắn chỉ là tiểu bối vột ri, làm gì có việc lớn cùng bàn. E rằng mới ngồi ổn vị trí thành chủ nên muốn khoe khoang một phen, dùng việc này dẫn mọi người lại đây!
Trong lòng Vạn Nhất Thiên cực kỳ khinh thường Lý Dật.
Lý Dật lạnh lùng nhìn Vạn Nhất Thiên, không chút khách sáo mỉa mai:
- Ha ha ha! Vạn Nhất Thiên, hèn gì tổ tiên của ngươi có thể gầy dựng sự nghiệp còn ngươi thì không giữ được gia nghiệp, đúng là đồ phế vật!
Đinh Sơn và Vạn Nhất Thiên đã trở mặt tại chỗ, Lý Dật đoán được ý của Đinh Sơn, hai người không mưu mà hợp dứt khoát không nể mặt Vạn Bảo lâu.
Vạn Nhất Thiên tức giận mặt tím lịm, hét to một tiếng định xông lên:
- Tiểu tử thối nhà ngươi mới nói gì!
Khí thế quy chân thần cảnh bộc phát ra, chấn mặt đất nứt vỡ. Người xung quanh trừ Vạn Hiên Ngang ra đều thụt lùi.
Vạn Hiên Ngang thản nhiên nói:
- Bình tĩnh chút.
Khí thế cuồng bạo biến mất ngay.
Vạn Nhất Thiên hết hồn, cảm giác có lực lượng vô hình chặn lại kinh mạch toàn thân gã, khó thể vận chuyển nguyên lực nữa.
Vạn Nhất Thiên la lên:
- Lão tổ tông, nhãi ranh này mắng ta!
Đinh Sơn, Lý Dật thấy cảnh này thầm giật mình, lòng hết sức cảnh giác.
Vạn Hiên Ngang nói:
- Ngươi khinh thường người ta thì tất nhiên người ta sẽ mắng ngươi. Việc này là ngươi có lỗi trước,, tạm thời an yên tĩnh một chút nghe hắn nói xong đã.
Vạn Nhất Thiên ngây người chết đứng, không bao giờ ngờ lão tổ tông nói mình sai.
Tuy rằng không tính là quở trách nhưng ngay trước mắt bao ngươi, Vạn Nhất Thiên cảm thấy vô cùng mất mặt.
Xấu hổ và giận dữ đan xen, Vạn Nhất Thiên hung tợn trừng Lý Dật rồi cau có đứng một bên, không hé răng.
Lý Dật vỗ tay khen:
- Ha ha! Nói rất đúng, Hiên Ngang đại nhân quả nhiên là khác với ai đó!
Lý Dật lạnh lùng liếc lại Vạn Nhất Thiên.
Vạn Hiên Ngang vẫn mặt không biểu tình nói:
- Ta kõem trọng ngươi nhưng cũng không hạ thấp ngươi, chỉ muốn nghe ‘việc lớn của ngươi. Nếu có giá trị thì cùng bàn cũng được, nếu không giá trị thì thời gian của chúng ta rất quý giá.
- Hiểu, tại hạ hiểu.
Lý Dật chắp tay nói:
- Nếu không phải Vạn Nhất Thiên cố ý quấy rối thì ta đã sớm nói xong.
Vạn Nhất Thiên tức giận trợn to mắt, nhưng lời lão tổ tông nói như thánh chỉ khiến gã im lặng không dám lên tiếng.
Lý Dật nói:
- Các vị cũng rõ ràng thế cục thiên hạ hiện nay. Hai thánh địa biến đổi lớn, không còn sáng sủa như xưa. Hóa Thần hải thì trực tiếp bị diệt, chỉ còn lại Thánh vực tàn phá, một cây làm chẳng nên non.
- Có cần ta tìm người khám lưỡi giúp Nhất Thiên đại nhân không? Nếu không được thì đổi cái lưỡi khác, hoặc... Huyết Trà của ta dùng máu Vũ Đế làm phân bồi dưỡng ra, hay là dùng máu của thần cảnh đại nhân thử?
Rầm!
Cái bàn trước mặt Vạn Nhất Thiên nháy mắt lật tung, mảnh vỡ đầy đất.
Đại điện yên lặng nghe tiếng kim rơi.
Vạn Nhất Thiên sắc mặt âm trầm, nhếch mép cười gằn, người dâng lên sát khí:
- Thành chủ đại nhân quả nhiên anh hùng tài ba, tư duy không giống người thường, tuổi trẻ đã muốn tìm chết!
Mắt Lý Dật xoe tròn, đặc biệt liếc Vạn Hiên Ngang vài cái.
Lý Dật cố nén sát khí trong lòng, lạnh lùng nói:
- Ta hôm nay mời các vị tiến đến không vì gây chuyện mà là cùng bàn việc lớn. Vạn Nhất Thiên nhà ngươi ba lần bốn lượt khiêu khích, ta không nhịn nữa!
Vạn Nhất Thiên cười khẩy nói:
- Chỉ bằng vào ngươi còn muốn cùng bàn việc lớn? Có phải đã đánh giá mình quá cao?
Không đợi Lý Dật trả lời, Đinh Sơn đập bàn nạt lại:
- Vạn Nhất Thiên, nếu ngươi khó chịu cứ nói thẳng ra ngay đi, thiếu ngươi càng yên tĩnh hơn. Kẻ đánh giá cao chính mình là ngươi mới đúng!
Mâu thuẫn giữa nam, bắc thương minh đã sớm tới mức kịch liệt, tùy thời bùng nổ địa chiến cuối cùng.
Cho nên Đinh Sơn chưa từng nghĩ đến việc hòa hoãn. Giờ Vạn Nhất Thiên và Lý Dật mâu thuẫn, Đinh Sơn chỉ cần thuận thế đổ dầu vào lửa, khiến hai người lập trước nước lửa khó dung thì sẽ có trăm lợi không chút hại cho chính gã.
Hơn nữa hiện tại đứng ra biểu minh lập trường ủng hộ thành Hồng Nguyệt xem như công đầu, nếu Đinh Sơn có thể hợp tác với thành Hồng Nguyệt sẽ có cơ hội lớn một hơi bắt lấy Vạn Bảo lâu.
Vạn Nhất Thiên mơ hồ nghĩ đến thứ gì nhưng vẫn không thèm để Đinh Sơn, Lý Dật vào mắt:
- Đinh Sơn, thù mới hận cũ giải quyết hết trong hôm nay đi!
Tuy rằng thương minh không ngừng thất bại nhưng Vạn Nhất Thiên luôn cho rằng mình là số một thương minh, khinh thường đối phương.
Mấy vũ giả đi theo Vạn Bảo lâu đến lập tức đứng dậy, khí thế thẳng hướng Đinh Sơn, đằng đằng sát khí.
- Tốt, tốt!
Đinh Sơn lạnh lùng cười:
- Nếu vậy hôm nay, trong thành Hồng Nguyệt là lúc ngươi và ta quyết sinh tử! Lý Dật thành chủ, Thánh vực Tần Xuyên, còn có các vị thiên hạ hào kiệt làm chứng, bây giờ ta muốn đơn độc khiêu chiến với Vạn Nhất Thiên, hai người võ quyết đến chết mới thôi!
Đám người xôn xoa, nhiều người la lên:
- Tốt, tốt!
Xem náo nhiệt không lo lớn chuyện, bọn họ ước gì vài người chết.
Vạn Nhất Thiên biến sắc mặt, nếu là trước kia thì một mình gã đấu với Đinh Sơn cũng được, nhưng vừa rồi lão tổ tông nói bây giờ Đinh Sơn là Chưởng Thiên cảnh, sao Vạn Nhất Thiên dám đấu một mình được?
Đám đông la ó, Vạn Nhất Thiên không mất mặt nuốt lời được.
Mặt Vạn Nhất Thiên đỏ như cà chua chín, giận dữ nói:
- Nam bắc thương minh là cục diện ngươi chết ta sống, ai thèm đấu đơn với ngươi? Đây là cuộc chiến giữa hai phái, không phải ân oán cá nhân của hai ta!
Đinh Sơn chậm rãi nói:
- A, vậy sao? Làm hội trưởng Thiên Nguyên thương hội, ta thật tình không muốn thấy thuộc hạ cả ngày liều chết vì tranh giành địa bàn, bao nhiêu sự sống tươi mới tiêu hao. Làm hội trưởng, ta nguyện ý đứng ra một mình đấu với ngươi, Vạn Nhất Thiên lâu chủ Vạn Bảo lâu! Nếu ngươi còn là lâu chủ, còn chút tình yêu quý mạng sống của thuộc hạ, còn chút tôn nghiêm vũ giả thì bây giờ đi ra đấu đơn với ta, dùng thắng thau để quyết định cách cục tương lai!
Da mặt Vạn Nhất Thiên rất dày, cười khẩy nói:
- Lớn đầu còn chơi trò khích tướng, thật là ấu trĩ! Dù chiến một trận với ngươi thì nên là người sáng tạo của Vạn Bảo lâu ta, lão tổ tông có tư cách đại biểu Vạn Bảo lâu cường đại hơn là ta!
Vạn Nhất Thiên khiêm tốn nhìn người đứng bên cạnh.
Sắc mặt Vạn Hiên Ngang luôn bình tĩnh, không lên tiếng.
Đinh Sơn nhìn Vạn Hiên Ngang, vẻ mặt trầm trọng. Không chỉ vì thực lực Vạn Hiên Ngang cao thâm, Đinh Sơn không phỏng đoán được, ngay cả tâm kế cũng không thấy Vạn Hiên Ngang lộ ra ngoài mặt.
Đinh Sơn thầm nghĩ:
- Người này không uổng là người sáng lập Vạn Bảo lâu, quả nhiên khó xơi. Thực lực và tâm kế không thua gì ta, rắc rối thật. Nếu để Đinh Sơn đụng độ Vạn Hiên Ngang thì gã tuyệt đối không chịu.
Đám người này toàn là tâm kế thâm sâu, chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.
Trong đại điện trở nên im lặng, không ai nói câu nào.
Rốt cuộc Vạn Hiên Ngang mở miệng.
Vạn Hiên Ngang không quan tâm Vạn Nhất Thiên và Mạch, lão xoay người nhìn Lý Dật:
- Ta hơi hứng thú với ‘cùng bàn việc lớn’ mà thành chủ nói, không biết có thể nói tỉ mỉ hơn không?
- Lão tổ tông...!
Vạn Nhất Thiên kinh kêu:
- Hắn chỉ là tiểu bối vột ri, làm gì có việc lớn cùng bàn. E rằng mới ngồi ổn vị trí thành chủ nên muốn khoe khoang một phen, dùng việc này dẫn mọi người lại đây!
Trong lòng Vạn Nhất Thiên cực kỳ khinh thường Lý Dật.
Lý Dật lạnh lùng nhìn Vạn Nhất Thiên, không chút khách sáo mỉa mai:
- Ha ha ha! Vạn Nhất Thiên, hèn gì tổ tiên của ngươi có thể gầy dựng sự nghiệp còn ngươi thì không giữ được gia nghiệp, đúng là đồ phế vật!
Đinh Sơn và Vạn Nhất Thiên đã trở mặt tại chỗ, Lý Dật đoán được ý của Đinh Sơn, hai người không mưu mà hợp dứt khoát không nể mặt Vạn Bảo lâu.
Vạn Nhất Thiên tức giận mặt tím lịm, hét to một tiếng định xông lên:
- Tiểu tử thối nhà ngươi mới nói gì!
Khí thế quy chân thần cảnh bộc phát ra, chấn mặt đất nứt vỡ. Người xung quanh trừ Vạn Hiên Ngang ra đều thụt lùi.
Vạn Hiên Ngang thản nhiên nói:
- Bình tĩnh chút.
Khí thế cuồng bạo biến mất ngay.
Vạn Nhất Thiên hết hồn, cảm giác có lực lượng vô hình chặn lại kinh mạch toàn thân gã, khó thể vận chuyển nguyên lực nữa.
Vạn Nhất Thiên la lên:
- Lão tổ tông, nhãi ranh này mắng ta!
Đinh Sơn, Lý Dật thấy cảnh này thầm giật mình, lòng hết sức cảnh giác.
Vạn Hiên Ngang nói:
- Ngươi khinh thường người ta thì tất nhiên người ta sẽ mắng ngươi. Việc này là ngươi có lỗi trước,, tạm thời an yên tĩnh một chút nghe hắn nói xong đã.
Vạn Nhất Thiên ngây người chết đứng, không bao giờ ngờ lão tổ tông nói mình sai.
Tuy rằng không tính là quở trách nhưng ngay trước mắt bao ngươi, Vạn Nhất Thiên cảm thấy vô cùng mất mặt.
Xấu hổ và giận dữ đan xen, Vạn Nhất Thiên hung tợn trừng Lý Dật rồi cau có đứng một bên, không hé răng.
Lý Dật vỗ tay khen:
- Ha ha! Nói rất đúng, Hiên Ngang đại nhân quả nhiên là khác với ai đó!
Lý Dật lạnh lùng liếc lại Vạn Nhất Thiên.
Vạn Hiên Ngang vẫn mặt không biểu tình nói:
- Ta kõem trọng ngươi nhưng cũng không hạ thấp ngươi, chỉ muốn nghe ‘việc lớn của ngươi. Nếu có giá trị thì cùng bàn cũng được, nếu không giá trị thì thời gian của chúng ta rất quý giá.
- Hiểu, tại hạ hiểu.
Lý Dật chắp tay nói:
- Nếu không phải Vạn Nhất Thiên cố ý quấy rối thì ta đã sớm nói xong.
Vạn Nhất Thiên tức giận trợn to mắt, nhưng lời lão tổ tông nói như thánh chỉ khiến gã im lặng không dám lên tiếng.
Lý Dật nói:
- Các vị cũng rõ ràng thế cục thiên hạ hiện nay. Hai thánh địa biến đổi lớn, không còn sáng sủa như xưa. Hóa Thần hải thì trực tiếp bị diệt, chỉ còn lại Thánh vực tàn phá, một cây làm chẳng nên non.
/3771
|