Hầu cau mày trầm ngâm nói:
– Pháp thân… Hơi giống với Kình Thiên Cự Ma.
Cơ gật đầu nói:
– Xem như đi, đều dựa vào lực lượng thân thể mạnh mẽ để chiến đấu.. Cường giả pháp thân cảnh trong Thiên Vũ giới có bao nhiêu người thì bảy con Kình Thiên Cự Ma sẽ thăm dò ra được.
Hầu gật gù:
– Nói rất đúng, nêu xuất hiện cường giả có thể đối kháng bảy con Kình Thiên Cự Ma thì chúng ta rút binh về ngay, bàn bạc lại kỹ hơn. Nếu chỉ có một, hai vị thì sau bảy con Kình Thiên Cự Ma lại phái ra người hai bộ chắc có thể chiếm được thành này.
Ba người khác gật đầu đồng ý, cẩn thận quan sát.
Thực lực Kình Thiên Cự Ma không đến độ mạnh Ma tôn nhưng vì đẳng cấp Ma giới càng ca nên ngang ngửa với tạo hóa cảnh. Nhưng dưới Thiên Vũ giới, lần đầu tiên đụng phải giới lực nên bị áp chế gắt gào nên mới bị Lam Nham Chủ đè đầu.
Một đấm qua đi, tuy bả vai Kình Thiên Cự Ma vỡ ra nhưng không ảnh hưởng mạng sống, mắt đỏ rực bắn ra tia sáng đỏ.
Lam Nham Chủ biến sắc mặt, nhận ra thứ này cực kỳ khó đối phó, sức sống mạnh vượt tưởng tượng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lam Nham Chủ tùy tay chộp, hư quang ngưng tụ thành đao nhẫn trong tay chém tới trước cắt nát hai luồng sáng đỏ.
Lam Nham Chủ lắc người lại lao lên, dùng hư quang chi nhẫn chém xuống đầu Kình Thiên Cự Ma.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình, tuy hiện tại hắn cũng có thể ngưng tụ ra thân thể hư quang nhưng cách biệt xa với Lam Nham Chủ tùy ý dùng.
Tim Lý Vân Tiêu đập nhanh, bản năng nhìn trong khe hở.
Trong khe hở to mấy mẫu lại hiện ra con Kình Thiên Cự Ma, không chỉ một.
– Ui!
– Cái… Này…!
Lý Vân Tiêu giật mình hét chói tai:
– Mọi người cẩn thận, lại tới! Trời, thứ này có nhiều lắm sao?
Vũ giả trên Thánh Ma điện đều rùng mình, kinh sợ nhìn. Sáu con Kình Thiên Cự Ma bước ra khỏi khe hở.
Mỗi con Kình Thiên Cự Ma xuất hiện khiến thiên địa rúng động, uy áp khủng bố ngưng tụ thành mây đen trên bầu trời cuồn cuộn ập xuống.
Đám Ma Quân lúc trước chạy trốn cũng đi theo ra, nhe răng cười sung sướng, khoái cảm báo thù dâng lên trong lòng mỗi Ma Quân.
Nhưng đám Ma Quân đã bị người Thiên Vũ giới bỏ qua, mọi ánh mắt tập trung vào Kình Thiên Cự Ma, tràn đầy kinh khủng.
Lam Nham Chủ cũng thầm kinh hoàng, con Kình Thiên Cự Ma trước mắt rất khó giết, thêm sáu con Kình Thiên Cự Ma khí thế hoàn toàn không kém gì con này.
Lam Nham Chủ phân tâm suýt bị Vạn Nhất Thiên trước mắt đánh trúng, gã hoảng hốt tỉnh hồn, tập trung chiến đấu.
Lý Vân Tiêu khó khăn nuốt nước miếng, đầu óc mụ mị:
– Thứ này cũng có thể sản xuất dây chuyền sao?
Kình Thiên Cự Ma sắc mặt khó coi lắc đầu nói:
– Ngày xưa cuộc chiến phong ma kéo dài mấy chục năm, ta chỉ thấy hơn mười con như thế. Đối phương có thể một lần triệu hoán bảy con tức là tồn tại đằng sau khe hở khủng bố hơn bảy con Kình Thiên Cự Ma.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
– Hay bảy Ma tôn đều tụ tập?
Linh Mục Địch nói:
– Rất có thể, giờ phải làm sao đây? Chiến hoặc đi?
Sau khi thấy sáu con Kình Thiên Cự Ma thì Linh Mục Địch hoảng hốt, dao động tín niệm vững chắc, bắt đầu do dự.
– Chiến! Đương nhiên muốn chiến!
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu kiên quyết nói ngay:
– Nếu bây giờ lùi bước thì tất cả chống cự, hy sinh trước đó đều uổng phí. Chúng ta muốn cướp lại thành Hồng Nguyệt sẽ khó khăn gấp vạn lần.
– Nói hay!
Bộ dạng Ninh Khả Vi quyết tuyệt trầm giọng nói:
– Nơi này là chiến trường của lão phu, lão phu đã lùi bước nhiều lần khỏi chiến trường này, không về được nữa. Trận chiến hôm nay lão phu tuyệt đối không lùi nửa bước, cùng tồn vong với thành Hồng Nguyệt!
Linh Mục Địch từ bỏ ý định rút lui, khen:
– Không sai! Lúc trước chúng ta đã biểu đạt thái độ, quyết tâm với Ma giới, giờ dùng máu và sức mạnh bảo vệ quyết tâm này!
Khí thế, và tín niệm của Lý Vân Tiêu, Ninh Khả Vi, Linh Mục Địch cảm nhiễm tất cả mọi người, thấy chết không sờn lạnh lùng nhìn bầu trời.
Buông xuống sinh tử, gánh ặng trong lòng tan biến, trở nên nhẹ nhàng hản ra.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta có thể một mình ứng đối một trong sáu con Kình Thiên Cự Ma, số còn lại phân phối thế nào?
– Cái gì? Không được!
Khúc Hồng Nhan phản đối ngay:
– Đây là tồn tại mà Lam Nham Chủ đại nhân cũng khó đấu lại, Phi Dương đừng phột rương. Hãy để ta và Linh Mục Địch phối hợp cùng ngươi đối phó một con.
Linh Mục Địch và nhiều người Thiên Vũ Minh đồng ý.
Dù sao Lý Vân Tiêu đã không chỉ là Lý Vân Tiêu, hắn là minh chủ Thiên Vũ Minh, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ là đả kích lớn cho toàn liên minh, thậm chí Thiên Vũ giới.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Ta tự biết chừng mực, các ngươi thấy ta là loại người làm bừa sao? Với thực lực của ta ứng đối một con thật sự hông thành vấn đề. Còn lại năm Kình Thiên Cự Ma thì các người hãy nghĩ cách đi.
Khúc Hồng Nhan muốn phản đối nhưng bị Lý Vân Tiêu đè hai ngón tay lên môi, hắn mỉm cười nói:
– Tin ta.
Vẻ mặt Khúc Hồng Nhan chua xót cầm ngón tay Lý Vân Tiêu, cười gượng:
– Hứa với ta, tuyệt đối đừng cố gắng quá sức!
Lý Vân Tiêu gật đầu bay lên cao hướng tới không trung.
Khúc Hồng Nhan cảm giác lòng thít chặt, vẻ mặt lo lắng.
Nhưng Khúc Hồng Nhan hiểu lúc này chỉ có thể mặc Lý Vân Tiêu đi, nàng phải nghiêm túc giết địch mới là giúp hắn nhiều nhất.
Linh Mục Địch xoay lại nhìn mọi người:
– Bàn Nghị, ngươi có tự tin không?
Bàn Nghị nhíu mày nói:
– Một mình ta không ứng đối nổi, nếuh ợp sức với người khác thì có thể chiến một trận.
Bàn Nghị nhìn Linh Mục Địch chăm chú:
– Nếu hợp tác với ta thì sao?
Bàn Nghị ngẫm nghĩ, nói thẳng:
– Thực lực của ngươi không đủ, liên hợp với ngươi vô dụng.
Linh Mục Địch cực kỳ khó chịu, khuôn mặt quen thuộc lại nói câu đó với gã, rất muốn đấm vào mặt Bàn Nghị.
Bắc Quyến Nam nói:
– Nếu cộng thêm ta thì sao?
Bàn Nghị nhìn Bắc Quyến Nam, chớp mắt nói:
– Ngươi cũng là hư quang cảnh, nhưng thân thể của ngươi khiếm khuyết, thua xa ta, nếu thêm vào một vị cường giả hư cực thần cảnh thì có thể ứng dối một con Kình Thiên Cự Ma.
Lập tức có người xung phong nhận việc, bị Linh Mục Địch ngăn cản:
– Không đủ người, chỉ ba chúng ta, tối đa thêm tọa kỵ ngưu của ta, không thể nhiều hơn nữa.
Bàn Nghị nhìn Tuần Thiên Đấu Ngưu:
– Thứ này cơ bản vô dụng, nhưng nếu ngươi muốn thử thì tùy.
– Ùm!
Tuần Thiên Đấu Ngưu tức giận người run rẩy, đạp mấy bước xông lên dùng sừng đụng Bàn Nghị.
Kình Thiên Cự Ma dắt Tuần Thiên Đấu Ngưu lại không cho nó phát cuồng:
– Ha, đừng phá!
Khúc Hồng Nhan nói:
– Người Thần Tiêu cung chúng ta tranh thủ ứng phó một con.
Đám người Di Chỉ Hàn biến sắc mặt, cảm giác áp lực rất lớn.
Lạc Xuân Nhu không chút khách sáo chỉ trích nói:
– Cung chủ đại nhân làm vậy hơi thiếu suy xét!
Khúc Hồng Nhan nói:
– Ta và thái thượng trưởng lão đều là hư cực thần cảnh, thêm vào các vị thì miễn cưỡng có thể.
– Pháp thân… Hơi giống với Kình Thiên Cự Ma.
Cơ gật đầu nói:
– Xem như đi, đều dựa vào lực lượng thân thể mạnh mẽ để chiến đấu.. Cường giả pháp thân cảnh trong Thiên Vũ giới có bao nhiêu người thì bảy con Kình Thiên Cự Ma sẽ thăm dò ra được.
Hầu gật gù:
– Nói rất đúng, nêu xuất hiện cường giả có thể đối kháng bảy con Kình Thiên Cự Ma thì chúng ta rút binh về ngay, bàn bạc lại kỹ hơn. Nếu chỉ có một, hai vị thì sau bảy con Kình Thiên Cự Ma lại phái ra người hai bộ chắc có thể chiếm được thành này.
Ba người khác gật đầu đồng ý, cẩn thận quan sát.
Thực lực Kình Thiên Cự Ma không đến độ mạnh Ma tôn nhưng vì đẳng cấp Ma giới càng ca nên ngang ngửa với tạo hóa cảnh. Nhưng dưới Thiên Vũ giới, lần đầu tiên đụng phải giới lực nên bị áp chế gắt gào nên mới bị Lam Nham Chủ đè đầu.
Một đấm qua đi, tuy bả vai Kình Thiên Cự Ma vỡ ra nhưng không ảnh hưởng mạng sống, mắt đỏ rực bắn ra tia sáng đỏ.
Lam Nham Chủ biến sắc mặt, nhận ra thứ này cực kỳ khó đối phó, sức sống mạnh vượt tưởng tượng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lam Nham Chủ tùy tay chộp, hư quang ngưng tụ thành đao nhẫn trong tay chém tới trước cắt nát hai luồng sáng đỏ.
Lam Nham Chủ lắc người lại lao lên, dùng hư quang chi nhẫn chém xuống đầu Kình Thiên Cự Ma.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình, tuy hiện tại hắn cũng có thể ngưng tụ ra thân thể hư quang nhưng cách biệt xa với Lam Nham Chủ tùy ý dùng.
Tim Lý Vân Tiêu đập nhanh, bản năng nhìn trong khe hở.
Trong khe hở to mấy mẫu lại hiện ra con Kình Thiên Cự Ma, không chỉ một.
– Ui!
– Cái… Này…!
Lý Vân Tiêu giật mình hét chói tai:
– Mọi người cẩn thận, lại tới! Trời, thứ này có nhiều lắm sao?
Vũ giả trên Thánh Ma điện đều rùng mình, kinh sợ nhìn. Sáu con Kình Thiên Cự Ma bước ra khỏi khe hở.
Mỗi con Kình Thiên Cự Ma xuất hiện khiến thiên địa rúng động, uy áp khủng bố ngưng tụ thành mây đen trên bầu trời cuồn cuộn ập xuống.
Đám Ma Quân lúc trước chạy trốn cũng đi theo ra, nhe răng cười sung sướng, khoái cảm báo thù dâng lên trong lòng mỗi Ma Quân.
Nhưng đám Ma Quân đã bị người Thiên Vũ giới bỏ qua, mọi ánh mắt tập trung vào Kình Thiên Cự Ma, tràn đầy kinh khủng.
Lam Nham Chủ cũng thầm kinh hoàng, con Kình Thiên Cự Ma trước mắt rất khó giết, thêm sáu con Kình Thiên Cự Ma khí thế hoàn toàn không kém gì con này.
Lam Nham Chủ phân tâm suýt bị Vạn Nhất Thiên trước mắt đánh trúng, gã hoảng hốt tỉnh hồn, tập trung chiến đấu.
Lý Vân Tiêu khó khăn nuốt nước miếng, đầu óc mụ mị:
– Thứ này cũng có thể sản xuất dây chuyền sao?
Kình Thiên Cự Ma sắc mặt khó coi lắc đầu nói:
– Ngày xưa cuộc chiến phong ma kéo dài mấy chục năm, ta chỉ thấy hơn mười con như thế. Đối phương có thể một lần triệu hoán bảy con tức là tồn tại đằng sau khe hở khủng bố hơn bảy con Kình Thiên Cự Ma.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
– Hay bảy Ma tôn đều tụ tập?
Linh Mục Địch nói:
– Rất có thể, giờ phải làm sao đây? Chiến hoặc đi?
Sau khi thấy sáu con Kình Thiên Cự Ma thì Linh Mục Địch hoảng hốt, dao động tín niệm vững chắc, bắt đầu do dự.
– Chiến! Đương nhiên muốn chiến!
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu kiên quyết nói ngay:
– Nếu bây giờ lùi bước thì tất cả chống cự, hy sinh trước đó đều uổng phí. Chúng ta muốn cướp lại thành Hồng Nguyệt sẽ khó khăn gấp vạn lần.
– Nói hay!
Bộ dạng Ninh Khả Vi quyết tuyệt trầm giọng nói:
– Nơi này là chiến trường của lão phu, lão phu đã lùi bước nhiều lần khỏi chiến trường này, không về được nữa. Trận chiến hôm nay lão phu tuyệt đối không lùi nửa bước, cùng tồn vong với thành Hồng Nguyệt!
Linh Mục Địch từ bỏ ý định rút lui, khen:
– Không sai! Lúc trước chúng ta đã biểu đạt thái độ, quyết tâm với Ma giới, giờ dùng máu và sức mạnh bảo vệ quyết tâm này!
Khí thế, và tín niệm của Lý Vân Tiêu, Ninh Khả Vi, Linh Mục Địch cảm nhiễm tất cả mọi người, thấy chết không sờn lạnh lùng nhìn bầu trời.
Buông xuống sinh tử, gánh ặng trong lòng tan biến, trở nên nhẹ nhàng hản ra.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta có thể một mình ứng đối một trong sáu con Kình Thiên Cự Ma, số còn lại phân phối thế nào?
– Cái gì? Không được!
Khúc Hồng Nhan phản đối ngay:
– Đây là tồn tại mà Lam Nham Chủ đại nhân cũng khó đấu lại, Phi Dương đừng phột rương. Hãy để ta và Linh Mục Địch phối hợp cùng ngươi đối phó một con.
Linh Mục Địch và nhiều người Thiên Vũ Minh đồng ý.
Dù sao Lý Vân Tiêu đã không chỉ là Lý Vân Tiêu, hắn là minh chủ Thiên Vũ Minh, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ là đả kích lớn cho toàn liên minh, thậm chí Thiên Vũ giới.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Ta tự biết chừng mực, các ngươi thấy ta là loại người làm bừa sao? Với thực lực của ta ứng đối một con thật sự hông thành vấn đề. Còn lại năm Kình Thiên Cự Ma thì các người hãy nghĩ cách đi.
Khúc Hồng Nhan muốn phản đối nhưng bị Lý Vân Tiêu đè hai ngón tay lên môi, hắn mỉm cười nói:
– Tin ta.
Vẻ mặt Khúc Hồng Nhan chua xót cầm ngón tay Lý Vân Tiêu, cười gượng:
– Hứa với ta, tuyệt đối đừng cố gắng quá sức!
Lý Vân Tiêu gật đầu bay lên cao hướng tới không trung.
Khúc Hồng Nhan cảm giác lòng thít chặt, vẻ mặt lo lắng.
Nhưng Khúc Hồng Nhan hiểu lúc này chỉ có thể mặc Lý Vân Tiêu đi, nàng phải nghiêm túc giết địch mới là giúp hắn nhiều nhất.
Linh Mục Địch xoay lại nhìn mọi người:
– Bàn Nghị, ngươi có tự tin không?
Bàn Nghị nhíu mày nói:
– Một mình ta không ứng đối nổi, nếuh ợp sức với người khác thì có thể chiến một trận.
Bàn Nghị nhìn Linh Mục Địch chăm chú:
– Nếu hợp tác với ta thì sao?
Bàn Nghị ngẫm nghĩ, nói thẳng:
– Thực lực của ngươi không đủ, liên hợp với ngươi vô dụng.
Linh Mục Địch cực kỳ khó chịu, khuôn mặt quen thuộc lại nói câu đó với gã, rất muốn đấm vào mặt Bàn Nghị.
Bắc Quyến Nam nói:
– Nếu cộng thêm ta thì sao?
Bàn Nghị nhìn Bắc Quyến Nam, chớp mắt nói:
– Ngươi cũng là hư quang cảnh, nhưng thân thể của ngươi khiếm khuyết, thua xa ta, nếu thêm vào một vị cường giả hư cực thần cảnh thì có thể ứng dối một con Kình Thiên Cự Ma.
Lập tức có người xung phong nhận việc, bị Linh Mục Địch ngăn cản:
– Không đủ người, chỉ ba chúng ta, tối đa thêm tọa kỵ ngưu của ta, không thể nhiều hơn nữa.
Bàn Nghị nhìn Tuần Thiên Đấu Ngưu:
– Thứ này cơ bản vô dụng, nhưng nếu ngươi muốn thử thì tùy.
– Ùm!
Tuần Thiên Đấu Ngưu tức giận người run rẩy, đạp mấy bước xông lên dùng sừng đụng Bàn Nghị.
Kình Thiên Cự Ma dắt Tuần Thiên Đấu Ngưu lại không cho nó phát cuồng:
– Ha, đừng phá!
Khúc Hồng Nhan nói:
– Người Thần Tiêu cung chúng ta tranh thủ ứng phó một con.
Đám người Di Chỉ Hàn biến sắc mặt, cảm giác áp lực rất lớn.
Lạc Xuân Nhu không chút khách sáo chỉ trích nói:
– Cung chủ đại nhân làm vậy hơi thiếu suy xét!
Khúc Hồng Nhan nói:
– Ta và thái thượng trưởng lão đều là hư cực thần cảnh, thêm vào các vị thì miễn cưỡng có thể.
/3771
|