Lý Vân Tiêu cực kỳ rung động, trừ Đâu Suất Thiên Phong có trọng lực siêu khủng ra hắn còn thi triển ma Kha thần quyết ngưng tụ lực lượng qu ytắc thổ hệ diễn sinh trọng lực cực mạnh đè ép xuống, nhưng Kình Thiên Cự Ma vẫn chống được.
Người Kình Thiên Cự Ma lung lay khó nhọc giơ ngọn núi lên dường như muốn ném đi.
Nhưng mỗi lần Kình Thiên Cự Ma tụ tập sức thì bên trên sẽ giáng xuống Tử Lôi đánh vào người nó,đánh nát kình khí làm Cự Ma không thể tránh thoát.
Cung ở trên trời thấy cảnh đó chửi thầm:
– Đồ ngu.
Cung ra lệnh cho đám Ma Quân lam bộ đi giết Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhướng mày. Hơn mười Ma Quân chạy nhanh đến, lực không đồng đều, nhưng tất cả đều bị thương trong người.
Lý Vân Tiêu tùy tay ném lục đinh lục giáp ra, lăng không kết trận. Ánh sáng vàng phủ ngàn trượng bao đám Ma Quân lại.
Trán Lý Vân Tiêu lóe sáng, Giới Thần Bi biến ra ánh sáng trắng bắn vào trong trận.
Người Lý Vân Tiêu hiện ra ba đầu sáu tay, một mặt pháp tướng bắt ấn ngưng tụ lực lượng thổ hệ trấn áp Kình Thiên Cự Ma, một mặt pháp tướng khống chế Thập Nhị Đột hiên Thần Sát Trận lục đinh lục giáp, một mặt pháp tướng không ngừng đánh ra Đại Giới thần quyết vận chuyển Giới Thần Bi.
Phù văn chuyển động trên Giới Thần Bi, ánh sáng lực lượng thế giới chói lòa nổ tung trong Đột hiên Thần Sát trận, chiếu vào người mỗi một Lý Mang Sơn.
Có một Ma Quân nhất giai vốn bị thương nặng, bị lực lượng thế giới oanh kích thì nổ cái bùm, hàng giải vô số con Thập Phương Hung Hồn Sát.
Ma Quân khác hoàn toàn biến sắc mặt, đôi mắt kinh hoàng, khủng khiếp.
Cùng lúc đó, lục đinh lục giáp tự kết ấn ngưng tụ ra cự linh linh màu vàng giết vào trận.
Đám Ma Quân biến sắc mặt, nếu lúc chưa bị thương thì chúng nó hợp sức có thể dễ dàng lao ra trận này, nhưng hiện tại lòng muốn mà không đủ sức, đành cắn răng chém giết cùng cự linh màu vàng.
Trong khe hở, trước ma kính. Viêm nhìn pháp tướng kim thân ba đầu sáu tay của Lý Vân Tiêu, Giới Thần Bi trong Thập Nhị Đột hiên Thần Sát trận.
Viêm hét thất thanh:
– Cái gì? Vật trong trận này có thể phát ra uy áp giới lực!
Hầu, Cơ luôn bình tĩnh cũng biến sắc mặt, con ngươi nở to.
– Thiên thánh khí! Đó là thiên thánh khí của Thiên Vũ giới!
Cơ giật mình kêu lên:
– Chuyện gì đây: thiên thánh khí hai giới bị một người nắm giữ?!
– Chuyện khác thường tức có yêu dị.
Hầu trầm giọng nói:
– Trận chiến lần này phải bắt tên đó, quan trọng còn hơn chiếm cứ một thành!
Cơ nói:
– Thật khó tin. Mấy năm qua hai giới chưa từng nghe chuyện như vậy. Thiên thánh khí của hai giới cùng xuất hiện trong tay một người, ngươi hãy nhìn pháp tướng ba đầu sáu tay, và chân ma pháp thân trước đó tất nhiên đã được truyền thừa từ Ma Chủ Đế.
Viêm lạnh lùng nói:
– Chúng ta phải lấy lại lục đạo ma binh, phải giết người này. Đã tới lúc bốn bộ chúng ta xuất chiến, Kình Thiên Cự Ma khó giữ được lâu.
Hầu nhìn hai người khác, đều nhẹ gật đầu đồng ý Viêm.
Hầu nói:
– Tốt, tác dụng của Kình Thiên Cự Ma vốn là càn quét chiến trường, ở trong đấu trường thả nó ra đánh vào quân sinh lực của đối phương. Bây giờ đã tiêu hao lực lượng kẻ địch, chuyện càn quét chiến trường do bốn bộ làm. Bảy con Cự Ma này không dễ kiếm, phải lưu trữ lại, đừng để chúng nó hao tốt.
Cung gật đầu, lại lần nữa phân ra một ảnh chiếu điều binh khiển tướng trong khe hở.
Với sức chiến đấu của bảy con Kình Thiên Cự Ma đã tràn ngập nguyên chiến trường thành Hồng Nguyệt, phái nhiều binh lực xuống dễ loạn.
Dù người bốn bộ xuất kích cùng lắm phụ trợ Cự Ma, trong khe hở Kình Thiên Cự Ma chiến đấu cùng người Thiên Vũ Minh thì thừa dịp công kích.
Nên Cung điểm danh một số Ma Quân từ bốn bộ, mang theo các loại Ma tộc chi chít đi qua khe hở.
Số lượng Ma tộc đợt này không nhiều, chỉ bằng tổng số một phần tư nhưng trong mắt mấy vị Ma tôn thì đã đủ.
Trong đội tiến lên trừ Thập Phương Hung Hồn Sát còn có hai loại Ma tộc rất bắt mắt, gần như bị phái đi hết.
Một loại toàn thân bầu dục di chuyển chậm trong đường hầm, đưa mắt nhìn như cục thịt màu đen, rất là vô hại, không có sức chiến đấu.
Loại khác bay trong cánh chim đen chỉ ló nửa cái đầu, cánh liên tục thoáng hiện phù văn màu đỏ, ma cầm tốc độ cực nhanh, được gị là chim ngốc.
1tlchim ngốc ngang ngửa Thập Phương Hung Hồn Sát nhưng rất nhanh nhẹn, thích hợp tác chiến với Ma tộc kiểu lực lượng như Kình Thiên Cự Ma.
Tử Hoàng Phi Vũ của Tiểu Thanh giết số lượng Ma tộc kinh người nên bốn vị Ma tôn tạm thời không phái chim ngốc ra sân. Giờ không thấy Tiểu Thanh nhúc nhích, bảy con Kình Thiên Cự Ma rơi vào tử chiến, là thời cơ tốt nhất cho chim ngốc xuất chiến.
Ngoài ra các loại Ma tộc khác phối hợp tiến vào, chỉ có đại ma kiểu lực lượng là không được đi.
Một đội hình dạng kỳ lạ, Ma tộc chủ yếu nhẹ nhàng đi theo một Ma tộc tóc ngắn tím chậm rãi vượt qua một giới.
Ma tộc màu tím không chỉ có râu tóc, mắt cũng màu tím sậm đi đầu độ, mặt không biểu tình.
Cung nhìn người đó, nói:
– Tử, trận chiến kinh thiên thế này vẫn không thể khiến máu trong người của ngươi hưng phấn sao?
Ma tộc đó không chỉ toàn thân màu tím, cái tên cũng là Tử, lạnh nhạt nói:
– Một trận chiến không có gì bất ngờ xảy ra thì ngươi có cảm thấy hưng phấn? Chẳng qua dọn dẹp rác rưởi sau cuộc chiến.
Các Ma Quân cau mày nhưng không nói chuyện, thầm nghĩ Tử nói chuyện không khách sáo, giọng nói không có kính từ. Trong bốn bộ chỉ có mình Tử là có gan nói kiểu đó với bốn vị Ma tôn.
Giờ phút này trong thành Viêm Vũ Nam vực xa xôi.
Mấy trận quang to lớn lấp lóe tỏa sáng trên bầu trời thành Viêm Vũ truyền tống một chiếc chiến hạm cửu giai đi.
Đinh Linh Nhi nhìn chiến hạm biến mất, hai tay chắp trước ngực cầu nguyện nói:
– Mọi người nhất định phải chống đỡ, viện binh sắp đến rồi.
Trác Thanh Phàm không còn dáng vẻ nhàn nhã thường ngày, hiếm khi sắc mặt nghiêm túc nói:
– Ta cũng không muốn an ủi ngươi cái gì, lần này đại chiến thảm khốc trước giờ chưa từng có, mỗi người lên chiến trường đều không nắm chắc sẽ sống sót trở về.
Đinh Linh Nhi người run rẩy sợ hãi hỏi:
– Tại sao không rút đi? Biết rõ thảm liệt, thậm chí có thể không thủ được tại sao không rút đi? Chờ thời gian dài chiến lại.
Trác Thanh Phàm liếc Đinh Linh Nhi:
– Dù vậy vẫn phải tử chiến đến cùng. Bởi vì chúng ta đã không đường lui. Một khi mất thành Hồng Nguyệt thì Ma tộc có cứ điểm lớn trong Thiên Vũ giới, Đông vực không có tồn tại cường đại, đèu lấy thành Hồng Nguyệt dẫn đầu. Lực lượng Ma tộc rất nhanh sẽ khuếch tán toàn Đông vực.
Biểu tình Trác Thanh Phàm trầm trọng:
– Cho nên nếu thành Hồng Nguyệt bị chiếm đại biểu toàn Đông vực mất, một phần tư địa bàn Thiên Vũ đại lục bị Ma tộc chiếm lĩnh. Đến lúc Ma tộc đó không cần xâm phạm ba vực khác, chỉ cần bỏ chút thời gian ma hóa toàn đông vực, để bọn họ thích ứng giới lực Thiên Vũ giới là chúng ta thua trắng.
– Nhưng…
Đinh Linh Nhi run giọng nói:
– Nếu mọi người đều chết trận, dù giữ được thành Hồng Nguyệt, lỡ Ma tộc lại đến nữa thì làm sao?
Người Kình Thiên Cự Ma lung lay khó nhọc giơ ngọn núi lên dường như muốn ném đi.
Nhưng mỗi lần Kình Thiên Cự Ma tụ tập sức thì bên trên sẽ giáng xuống Tử Lôi đánh vào người nó,đánh nát kình khí làm Cự Ma không thể tránh thoát.
Cung ở trên trời thấy cảnh đó chửi thầm:
– Đồ ngu.
Cung ra lệnh cho đám Ma Quân lam bộ đi giết Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhướng mày. Hơn mười Ma Quân chạy nhanh đến, lực không đồng đều, nhưng tất cả đều bị thương trong người.
Lý Vân Tiêu tùy tay ném lục đinh lục giáp ra, lăng không kết trận. Ánh sáng vàng phủ ngàn trượng bao đám Ma Quân lại.
Trán Lý Vân Tiêu lóe sáng, Giới Thần Bi biến ra ánh sáng trắng bắn vào trong trận.
Người Lý Vân Tiêu hiện ra ba đầu sáu tay, một mặt pháp tướng bắt ấn ngưng tụ lực lượng thổ hệ trấn áp Kình Thiên Cự Ma, một mặt pháp tướng khống chế Thập Nhị Đột hiên Thần Sát Trận lục đinh lục giáp, một mặt pháp tướng không ngừng đánh ra Đại Giới thần quyết vận chuyển Giới Thần Bi.
Phù văn chuyển động trên Giới Thần Bi, ánh sáng lực lượng thế giới chói lòa nổ tung trong Đột hiên Thần Sát trận, chiếu vào người mỗi một Lý Mang Sơn.
Có một Ma Quân nhất giai vốn bị thương nặng, bị lực lượng thế giới oanh kích thì nổ cái bùm, hàng giải vô số con Thập Phương Hung Hồn Sát.
Ma Quân khác hoàn toàn biến sắc mặt, đôi mắt kinh hoàng, khủng khiếp.
Cùng lúc đó, lục đinh lục giáp tự kết ấn ngưng tụ ra cự linh linh màu vàng giết vào trận.
Đám Ma Quân biến sắc mặt, nếu lúc chưa bị thương thì chúng nó hợp sức có thể dễ dàng lao ra trận này, nhưng hiện tại lòng muốn mà không đủ sức, đành cắn răng chém giết cùng cự linh màu vàng.
Trong khe hở, trước ma kính. Viêm nhìn pháp tướng kim thân ba đầu sáu tay của Lý Vân Tiêu, Giới Thần Bi trong Thập Nhị Đột hiên Thần Sát trận.
Viêm hét thất thanh:
– Cái gì? Vật trong trận này có thể phát ra uy áp giới lực!
Hầu, Cơ luôn bình tĩnh cũng biến sắc mặt, con ngươi nở to.
– Thiên thánh khí! Đó là thiên thánh khí của Thiên Vũ giới!
Cơ giật mình kêu lên:
– Chuyện gì đây: thiên thánh khí hai giới bị một người nắm giữ?!
– Chuyện khác thường tức có yêu dị.
Hầu trầm giọng nói:
– Trận chiến lần này phải bắt tên đó, quan trọng còn hơn chiếm cứ một thành!
Cơ nói:
– Thật khó tin. Mấy năm qua hai giới chưa từng nghe chuyện như vậy. Thiên thánh khí của hai giới cùng xuất hiện trong tay một người, ngươi hãy nhìn pháp tướng ba đầu sáu tay, và chân ma pháp thân trước đó tất nhiên đã được truyền thừa từ Ma Chủ Đế.
Viêm lạnh lùng nói:
– Chúng ta phải lấy lại lục đạo ma binh, phải giết người này. Đã tới lúc bốn bộ chúng ta xuất chiến, Kình Thiên Cự Ma khó giữ được lâu.
Hầu nhìn hai người khác, đều nhẹ gật đầu đồng ý Viêm.
Hầu nói:
– Tốt, tác dụng của Kình Thiên Cự Ma vốn là càn quét chiến trường, ở trong đấu trường thả nó ra đánh vào quân sinh lực của đối phương. Bây giờ đã tiêu hao lực lượng kẻ địch, chuyện càn quét chiến trường do bốn bộ làm. Bảy con Cự Ma này không dễ kiếm, phải lưu trữ lại, đừng để chúng nó hao tốt.
Cung gật đầu, lại lần nữa phân ra một ảnh chiếu điều binh khiển tướng trong khe hở.
Với sức chiến đấu của bảy con Kình Thiên Cự Ma đã tràn ngập nguyên chiến trường thành Hồng Nguyệt, phái nhiều binh lực xuống dễ loạn.
Dù người bốn bộ xuất kích cùng lắm phụ trợ Cự Ma, trong khe hở Kình Thiên Cự Ma chiến đấu cùng người Thiên Vũ Minh thì thừa dịp công kích.
Nên Cung điểm danh một số Ma Quân từ bốn bộ, mang theo các loại Ma tộc chi chít đi qua khe hở.
Số lượng Ma tộc đợt này không nhiều, chỉ bằng tổng số một phần tư nhưng trong mắt mấy vị Ma tôn thì đã đủ.
Trong đội tiến lên trừ Thập Phương Hung Hồn Sát còn có hai loại Ma tộc rất bắt mắt, gần như bị phái đi hết.
Một loại toàn thân bầu dục di chuyển chậm trong đường hầm, đưa mắt nhìn như cục thịt màu đen, rất là vô hại, không có sức chiến đấu.
Loại khác bay trong cánh chim đen chỉ ló nửa cái đầu, cánh liên tục thoáng hiện phù văn màu đỏ, ma cầm tốc độ cực nhanh, được gị là chim ngốc.
1tlchim ngốc ngang ngửa Thập Phương Hung Hồn Sát nhưng rất nhanh nhẹn, thích hợp tác chiến với Ma tộc kiểu lực lượng như Kình Thiên Cự Ma.
Tử Hoàng Phi Vũ của Tiểu Thanh giết số lượng Ma tộc kinh người nên bốn vị Ma tôn tạm thời không phái chim ngốc ra sân. Giờ không thấy Tiểu Thanh nhúc nhích, bảy con Kình Thiên Cự Ma rơi vào tử chiến, là thời cơ tốt nhất cho chim ngốc xuất chiến.
Ngoài ra các loại Ma tộc khác phối hợp tiến vào, chỉ có đại ma kiểu lực lượng là không được đi.
Một đội hình dạng kỳ lạ, Ma tộc chủ yếu nhẹ nhàng đi theo một Ma tộc tóc ngắn tím chậm rãi vượt qua một giới.
Ma tộc màu tím không chỉ có râu tóc, mắt cũng màu tím sậm đi đầu độ, mặt không biểu tình.
Cung nhìn người đó, nói:
– Tử, trận chiến kinh thiên thế này vẫn không thể khiến máu trong người của ngươi hưng phấn sao?
Ma tộc đó không chỉ toàn thân màu tím, cái tên cũng là Tử, lạnh nhạt nói:
– Một trận chiến không có gì bất ngờ xảy ra thì ngươi có cảm thấy hưng phấn? Chẳng qua dọn dẹp rác rưởi sau cuộc chiến.
Các Ma Quân cau mày nhưng không nói chuyện, thầm nghĩ Tử nói chuyện không khách sáo, giọng nói không có kính từ. Trong bốn bộ chỉ có mình Tử là có gan nói kiểu đó với bốn vị Ma tôn.
Giờ phút này trong thành Viêm Vũ Nam vực xa xôi.
Mấy trận quang to lớn lấp lóe tỏa sáng trên bầu trời thành Viêm Vũ truyền tống một chiếc chiến hạm cửu giai đi.
Đinh Linh Nhi nhìn chiến hạm biến mất, hai tay chắp trước ngực cầu nguyện nói:
– Mọi người nhất định phải chống đỡ, viện binh sắp đến rồi.
Trác Thanh Phàm không còn dáng vẻ nhàn nhã thường ngày, hiếm khi sắc mặt nghiêm túc nói:
– Ta cũng không muốn an ủi ngươi cái gì, lần này đại chiến thảm khốc trước giờ chưa từng có, mỗi người lên chiến trường đều không nắm chắc sẽ sống sót trở về.
Đinh Linh Nhi người run rẩy sợ hãi hỏi:
– Tại sao không rút đi? Biết rõ thảm liệt, thậm chí có thể không thủ được tại sao không rút đi? Chờ thời gian dài chiến lại.
Trác Thanh Phàm liếc Đinh Linh Nhi:
– Dù vậy vẫn phải tử chiến đến cùng. Bởi vì chúng ta đã không đường lui. Một khi mất thành Hồng Nguyệt thì Ma tộc có cứ điểm lớn trong Thiên Vũ giới, Đông vực không có tồn tại cường đại, đèu lấy thành Hồng Nguyệt dẫn đầu. Lực lượng Ma tộc rất nhanh sẽ khuếch tán toàn Đông vực.
Biểu tình Trác Thanh Phàm trầm trọng:
– Cho nên nếu thành Hồng Nguyệt bị chiếm đại biểu toàn Đông vực mất, một phần tư địa bàn Thiên Vũ đại lục bị Ma tộc chiếm lĩnh. Đến lúc Ma tộc đó không cần xâm phạm ba vực khác, chỉ cần bỏ chút thời gian ma hóa toàn đông vực, để bọn họ thích ứng giới lực Thiên Vũ giới là chúng ta thua trắng.
– Nhưng…
Đinh Linh Nhi run giọng nói:
– Nếu mọi người đều chết trận, dù giữ được thành Hồng Nguyệt, lỡ Ma tộc lại đến nữa thì làm sao?
/3771
|