Phốc!
Hắn cũng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, khí thế toàn thân vô cùng uể oải.
Sau đó thống khổ truyền ra khắp toàn thân, lập tức chạy theo kinh mạch đâm thủng cơ thể hắn.
Hư quang hộ thể giống như một tầng giấy mỏng, không ngừng bị đâm phá.
Lý Vân Tiêu vốn đã tiêu hao nhiều thần dịch lực, giờ phút này lại chịu đựng thống khổ lớn lao, ý thức từ từ mờ nhạt, cảnh tượng trước mắt tối sầm, triệt để chết ngất...
Hắn nằm mộng thấy mình đang ở rừng trúc đẹp và tĩnh mịch, suối nước róc rách.
Trong nháy mắt này lại thiên băng địa liệt, không thấy ngày đêm.
Lúc này đại hỏa hoàng tuyền rơi từ trên trời xuống, người cũng rơi vào đao sơn kiếm hải, toàn thân bị cắt đau đớn không chịu nổi.
Hồi lâu sau Lý Vân Tiêu mới dần dần tỉnh lại, trong mơ hồ cảm thấy khí lực phù phiếm, tinh khí thần trong cơ thể bị rút đi, hắn giống như biến thành phế nhân.
Hắn hơi động thân thể, cảm thấy đầu óc đau đớn, nhịn đau không được hô một tiếng, triệt để thoát khỏi ác mộng.
- Phi Dương!
- Phu quân!
- Vân Tiêu đại ca!
Nghe Lý Vân Tiêu kêu, các hồng nhan tri kỷ đang canh trừng lập tức reo vang.
Khúc Hồng Nhan xông lên phía trước, cao ngạo và khí chất lăng lệ ngày thường biến mất không thấy gì nữa, mà biến thành vô cùng cẩn thận và lo lắng.
- Phi Dương, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nhìn nàng, gật đầu ý bảo khỏe.
Khúc Hồng Nhan đỏ mặt, ý thức được gian phòng còn có người, lúc này lui ra sau nửa bước, nhường không gian cho những người khác, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên người Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu chậm rãi nhìn bốn nữ còn lại, từ Thủy Tiên phong hoa tuyệt đại, đến Lạc Vân Thường ôn nhã hợp lòng người, lại đến Đinh Linh Nhi một thân áo xanh, cuối cùng là Phi Nghê xinh đẹp.
Đôi mắt dễ thương của nha đầu đã ướt át, khóe mắt đỏ rực.
Sắc nước hương trời, hồng nhan tri kỷ, không có người nào không vui mừng, thần sắc vô cùng ân cần.
Phi Nghê tiến lên ngồi vào bên giường, nắm lấy hắn tay, nhuyễn âm thanh hỏi:
- Phu quân, cảm thấy thân thể thế nào?
Lý Vân Tiêu cười mấy tiếng, lắc đầu mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, không có trở ngại.
- Khanh khách, ta nói Vân Tiêu đại ca không có chuyện gì mà.
Thủy Tiên cười rộ lên, mở miệng nói trước:
- Vân Tiêu đại ca có biết hay không, ngươi thắng, Ngả thua!
Ngày đó Lý Vân Tiêu luyện thành thánh kiếm chém vỡ giới lực quy tắc, khiến cho thiên địa điên đảo, bốn cực sụp đổ, đáng thương Đại Hắc Nữu mới xuất thế vài ngày đã sụp đổ.
Ngay cách mọi người khá xa, hơn nữa mọi người ở đây không phải thế hệ hời hợt, rút lui rất nhanh, còn có đám người Linh Mục Địch tương trợ, cho nên không có người thương vong.
Sau đó kết quả thuật quyết trải qua tranh luận, kỳ thật cũng không có gì đáng tranh luận, bảo kiếm đã vượt qua quy tắc thế giới, ngay cả giới lực cũng chém tan, có thể phân thắng bại rồi.
Còn có chút tiếng nói không phục, cũng do Ngả hiện thân ra mặt, tự mình thừa nhận bản thân thua mới trấn áp được.
Từ nay về sau cả Yêu tộc gia nhập Thiên Võ Minh, hơn nữa do Mạch đảm nhận chức Yêu Hoàng mới.
Nhưng này cùng ngày tỷ thí Lý Vân Tiêu đã hôn mê ba tháng.
- Cái gì?! Ba tháng!
Lý Vân Tiêu chấn động, vội vàng bò dậy, thương thế trên người đã tốt, nhưng tinh khí thần chưa khôi phục, dùng mức độ cường hãn của hắn đã sớm khôi phục, xem ra luyện chế ngày đó đã tổn thương bổn nguyên của hắn.
- Ba tháng này có đại sự gì không?
Lý Vân Tiêu vội vàng hỏi, bâu giờ là thời buổi rối loạn, ma kiếp lại đến, tùy thời có thể phát sinh đại chiến.
Đinh Linh Nhi cười nói:
- Trừ trận chiến ấy số đông người phá sản ra, cũng không có gì đại sự phát sinh.
Lý Vân Tiêu lúc này mới yên lòng lại, nói:
- Vậy thì tốt rồi.
Nhớ tới quá trình luyện chế kia, cho tới lúc này hắn vẫn còn hoảng hốt, quá trình đó vẫn làm hắn kinh hãi.
Ngày ấy tất cả đã vượt qua khống chế, thực sự mang tới vô số kỳ tích.
Hiện tại Lý Vân Tiêu nhắm mắt trầm tư, những ma ha cổ tự kia không phải tứ đại thần quyết, mà là một quyển sách nguyên vẹn có kinh văn lạ lẫm, vừa vặn ba ngàn chữ. Hắn cẩn thận xem nghĩ tới liền đau đầu, dường như không thể phẩm đọc, nhưng mà lực lượng cường đại làm hắn sợ hãi.
Chẳng lẽ đây là Ma Ha Cổ Thần Quyết nguyên vẹn?
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, nghĩ đến lúc trước trên thánh kiếm ngưng tụ thần quyết, trực tiếp chặt dứt pháp tắc chi liên.
Đột nhiên tim đập ngưng lại, Lý Vân Tiêu hỏi:
- Chuôi kiếm ngày đó đâu?
Năm nữ nhìn nhau, Khúc Hồng Nhan cười nói:
- Xem ra ngày đó Phi Dương hôn mê thật, cái gì cũng không nhớ rõ. Kiếm kia hiện thế và chặt đứt pháp tắc chi liên, sau đó hóa thành hào quang bay vào trong người của ngươi.
- Cái gì? Trong cơ thể ta?
Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, vội vàng ngồi xếp bằng xuống.
Trên đan điền quả nhiên có một thanh bảo kiếm, quanh người tỏa ra kiếm quang yếu ớt, nếu không cẩn thận tìm sẽ rất khó phát hiện.
Thần niệm của hắn xuất hiện trên thân kiếm, lại bị hút vào, biến mất vô tung vô ảnh, không cách nào dò xét!
- Cái này...
Lý Vân Tiêu ngây ngốc, lâm vào trầm tư.
Kiếm này là ba kiếm hợp nhất, hơn nữa dung nhập siêu huyền không gian, sau đó bị Ma Ha Cổ Thần Quyết áp xuống, bản thân mình không thể độc Ma Ha Cổ Thần Quyết, không cách nào đọc được chữ trên kiếm này là hợp lý.
Hắn đứng lên, sắc mặt nghiêm túc.
Đinh Linh Nhi hỏi:
- Vân Tiêu đại ca, như thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta muốn thử kiếm!
- Thử kiếm?
Năm nữ đều là sững sờ.
Một lát sau, cách thành Viêm Vũ mấy trăm dặm, trên khu vực man hoang.
Thủy Tiên lầm bầm nói:
- Mặc dù kiếm kia uy lực vô cùng, nhưng không cần đi quá xa, Vân Tiêu đại ca cẩn thận quá mức.
Phi Nghê cười đùa nói:
- Thủy Tiên muội muội, cẩn thận đi thuyền vạn năm. Kiếm kia chặt đứt cả pháp tắc chi liên, nếu như ở gần thành Viêm Vũ, sợ rằng phòng ngự mà chúng ta bố trí sẽ phế bỏ đấy.
Lý Vân Tiêu tĩnh tâm, tâm thần đều nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Ý niệm hóa thành bàn tay, lập tức chụp vào thanh kiếm trong đan điền.
Ầm ầm!
Rào cản thật lớn sinh ra từ thân kiếm, bàn tay dừng lại như sắp sụp đổ.
Lý Vân Tiêu khống chế thần niệm, bấm pháp quyết.
Ba!
Thần niệm ngưng tụ thành tay sau đó chụp thẳng vào chuôi kiếm.
Lý Vân Tiêu cảm thấy vùng đan điền đau đớn một hồi, toàn thân như căng nứt ra, dường như thần niệm không khống chế được.
Hí!
Quá trình này giống như tra tấn, thân thể Lý Vân Tiêu đau đớn, thời điểm kiếm kia rời khỏi cơ thể, kiếm ý tuyệt thế bộc phát.
Ầm ầm!
- Đi mau! Nguy hiểm!
Trong lúc nguy cấp, Lý Vân Tiêu hét lớn, hư quang trong bảo kiếm sinh ra, không cách nào ngưng tụ thành hình thái.
Dù vậy kiếm khí vô hình bùng phát bao phủ tất cả, làm cho trời xanh biến sắc!
Thân thể Lý Vân Tiêu bị kiếm quang bao phủ, đã không có ý nghĩa, trong lúc nhất thời không thể làm gì.
Cả trên bầu trời chỉ còn kiếm quang, không thấy gì khác.
- Xảy ra chuyện gì?!
Đột nhiên một tiếng nói vang vọng chân trời, cách chúng nữ mấy vạn mét có vết nứt không gian xuất hiện, Linh Mục Địch từ thành Viêm Vũ phá không đến.
Hắn cũng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, khí thế toàn thân vô cùng uể oải.
Sau đó thống khổ truyền ra khắp toàn thân, lập tức chạy theo kinh mạch đâm thủng cơ thể hắn.
Hư quang hộ thể giống như một tầng giấy mỏng, không ngừng bị đâm phá.
Lý Vân Tiêu vốn đã tiêu hao nhiều thần dịch lực, giờ phút này lại chịu đựng thống khổ lớn lao, ý thức từ từ mờ nhạt, cảnh tượng trước mắt tối sầm, triệt để chết ngất...
Hắn nằm mộng thấy mình đang ở rừng trúc đẹp và tĩnh mịch, suối nước róc rách.
Trong nháy mắt này lại thiên băng địa liệt, không thấy ngày đêm.
Lúc này đại hỏa hoàng tuyền rơi từ trên trời xuống, người cũng rơi vào đao sơn kiếm hải, toàn thân bị cắt đau đớn không chịu nổi.
Hồi lâu sau Lý Vân Tiêu mới dần dần tỉnh lại, trong mơ hồ cảm thấy khí lực phù phiếm, tinh khí thần trong cơ thể bị rút đi, hắn giống như biến thành phế nhân.
Hắn hơi động thân thể, cảm thấy đầu óc đau đớn, nhịn đau không được hô một tiếng, triệt để thoát khỏi ác mộng.
- Phi Dương!
- Phu quân!
- Vân Tiêu đại ca!
Nghe Lý Vân Tiêu kêu, các hồng nhan tri kỷ đang canh trừng lập tức reo vang.
Khúc Hồng Nhan xông lên phía trước, cao ngạo và khí chất lăng lệ ngày thường biến mất không thấy gì nữa, mà biến thành vô cùng cẩn thận và lo lắng.
- Phi Dương, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nhìn nàng, gật đầu ý bảo khỏe.
Khúc Hồng Nhan đỏ mặt, ý thức được gian phòng còn có người, lúc này lui ra sau nửa bước, nhường không gian cho những người khác, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên người Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu chậm rãi nhìn bốn nữ còn lại, từ Thủy Tiên phong hoa tuyệt đại, đến Lạc Vân Thường ôn nhã hợp lòng người, lại đến Đinh Linh Nhi một thân áo xanh, cuối cùng là Phi Nghê xinh đẹp.
Đôi mắt dễ thương của nha đầu đã ướt át, khóe mắt đỏ rực.
Sắc nước hương trời, hồng nhan tri kỷ, không có người nào không vui mừng, thần sắc vô cùng ân cần.
Phi Nghê tiến lên ngồi vào bên giường, nắm lấy hắn tay, nhuyễn âm thanh hỏi:
- Phu quân, cảm thấy thân thể thế nào?
Lý Vân Tiêu cười mấy tiếng, lắc đầu mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, không có trở ngại.
- Khanh khách, ta nói Vân Tiêu đại ca không có chuyện gì mà.
Thủy Tiên cười rộ lên, mở miệng nói trước:
- Vân Tiêu đại ca có biết hay không, ngươi thắng, Ngả thua!
Ngày đó Lý Vân Tiêu luyện thành thánh kiếm chém vỡ giới lực quy tắc, khiến cho thiên địa điên đảo, bốn cực sụp đổ, đáng thương Đại Hắc Nữu mới xuất thế vài ngày đã sụp đổ.
Ngay cách mọi người khá xa, hơn nữa mọi người ở đây không phải thế hệ hời hợt, rút lui rất nhanh, còn có đám người Linh Mục Địch tương trợ, cho nên không có người thương vong.
Sau đó kết quả thuật quyết trải qua tranh luận, kỳ thật cũng không có gì đáng tranh luận, bảo kiếm đã vượt qua quy tắc thế giới, ngay cả giới lực cũng chém tan, có thể phân thắng bại rồi.
Còn có chút tiếng nói không phục, cũng do Ngả hiện thân ra mặt, tự mình thừa nhận bản thân thua mới trấn áp được.
Từ nay về sau cả Yêu tộc gia nhập Thiên Võ Minh, hơn nữa do Mạch đảm nhận chức Yêu Hoàng mới.
Nhưng này cùng ngày tỷ thí Lý Vân Tiêu đã hôn mê ba tháng.
- Cái gì?! Ba tháng!
Lý Vân Tiêu chấn động, vội vàng bò dậy, thương thế trên người đã tốt, nhưng tinh khí thần chưa khôi phục, dùng mức độ cường hãn của hắn đã sớm khôi phục, xem ra luyện chế ngày đó đã tổn thương bổn nguyên của hắn.
- Ba tháng này có đại sự gì không?
Lý Vân Tiêu vội vàng hỏi, bâu giờ là thời buổi rối loạn, ma kiếp lại đến, tùy thời có thể phát sinh đại chiến.
Đinh Linh Nhi cười nói:
- Trừ trận chiến ấy số đông người phá sản ra, cũng không có gì đại sự phát sinh.
Lý Vân Tiêu lúc này mới yên lòng lại, nói:
- Vậy thì tốt rồi.
Nhớ tới quá trình luyện chế kia, cho tới lúc này hắn vẫn còn hoảng hốt, quá trình đó vẫn làm hắn kinh hãi.
Ngày ấy tất cả đã vượt qua khống chế, thực sự mang tới vô số kỳ tích.
Hiện tại Lý Vân Tiêu nhắm mắt trầm tư, những ma ha cổ tự kia không phải tứ đại thần quyết, mà là một quyển sách nguyên vẹn có kinh văn lạ lẫm, vừa vặn ba ngàn chữ. Hắn cẩn thận xem nghĩ tới liền đau đầu, dường như không thể phẩm đọc, nhưng mà lực lượng cường đại làm hắn sợ hãi.
Chẳng lẽ đây là Ma Ha Cổ Thần Quyết nguyên vẹn?
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, nghĩ đến lúc trước trên thánh kiếm ngưng tụ thần quyết, trực tiếp chặt dứt pháp tắc chi liên.
Đột nhiên tim đập ngưng lại, Lý Vân Tiêu hỏi:
- Chuôi kiếm ngày đó đâu?
Năm nữ nhìn nhau, Khúc Hồng Nhan cười nói:
- Xem ra ngày đó Phi Dương hôn mê thật, cái gì cũng không nhớ rõ. Kiếm kia hiện thế và chặt đứt pháp tắc chi liên, sau đó hóa thành hào quang bay vào trong người của ngươi.
- Cái gì? Trong cơ thể ta?
Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, vội vàng ngồi xếp bằng xuống.
Trên đan điền quả nhiên có một thanh bảo kiếm, quanh người tỏa ra kiếm quang yếu ớt, nếu không cẩn thận tìm sẽ rất khó phát hiện.
Thần niệm của hắn xuất hiện trên thân kiếm, lại bị hút vào, biến mất vô tung vô ảnh, không cách nào dò xét!
- Cái này...
Lý Vân Tiêu ngây ngốc, lâm vào trầm tư.
Kiếm này là ba kiếm hợp nhất, hơn nữa dung nhập siêu huyền không gian, sau đó bị Ma Ha Cổ Thần Quyết áp xuống, bản thân mình không thể độc Ma Ha Cổ Thần Quyết, không cách nào đọc được chữ trên kiếm này là hợp lý.
Hắn đứng lên, sắc mặt nghiêm túc.
Đinh Linh Nhi hỏi:
- Vân Tiêu đại ca, như thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta muốn thử kiếm!
- Thử kiếm?
Năm nữ đều là sững sờ.
Một lát sau, cách thành Viêm Vũ mấy trăm dặm, trên khu vực man hoang.
Thủy Tiên lầm bầm nói:
- Mặc dù kiếm kia uy lực vô cùng, nhưng không cần đi quá xa, Vân Tiêu đại ca cẩn thận quá mức.
Phi Nghê cười đùa nói:
- Thủy Tiên muội muội, cẩn thận đi thuyền vạn năm. Kiếm kia chặt đứt cả pháp tắc chi liên, nếu như ở gần thành Viêm Vũ, sợ rằng phòng ngự mà chúng ta bố trí sẽ phế bỏ đấy.
Lý Vân Tiêu tĩnh tâm, tâm thần đều nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Ý niệm hóa thành bàn tay, lập tức chụp vào thanh kiếm trong đan điền.
Ầm ầm!
Rào cản thật lớn sinh ra từ thân kiếm, bàn tay dừng lại như sắp sụp đổ.
Lý Vân Tiêu khống chế thần niệm, bấm pháp quyết.
Ba!
Thần niệm ngưng tụ thành tay sau đó chụp thẳng vào chuôi kiếm.
Lý Vân Tiêu cảm thấy vùng đan điền đau đớn một hồi, toàn thân như căng nứt ra, dường như thần niệm không khống chế được.
Hí!
Quá trình này giống như tra tấn, thân thể Lý Vân Tiêu đau đớn, thời điểm kiếm kia rời khỏi cơ thể, kiếm ý tuyệt thế bộc phát.
Ầm ầm!
- Đi mau! Nguy hiểm!
Trong lúc nguy cấp, Lý Vân Tiêu hét lớn, hư quang trong bảo kiếm sinh ra, không cách nào ngưng tụ thành hình thái.
Dù vậy kiếm khí vô hình bùng phát bao phủ tất cả, làm cho trời xanh biến sắc!
Thân thể Lý Vân Tiêu bị kiếm quang bao phủ, đã không có ý nghĩa, trong lúc nhất thời không thể làm gì.
Cả trên bầu trời chỉ còn kiếm quang, không thấy gì khác.
- Xảy ra chuyện gì?!
Đột nhiên một tiếng nói vang vọng chân trời, cách chúng nữ mấy vạn mét có vết nứt không gian xuất hiện, Linh Mục Địch từ thành Viêm Vũ phá không đến.
/3771
|