Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, cười khổ nói: - Hiện tại phiền muộn là làm sao rời đi? Nếu ta không có đoán sai, hẳn là cả không gian hàng lâm, bây giờ chúng ta đang ở trong vạn linh chi địa. Không gian này không biết hàng lâm bao lâu, mất bao lâu mới biến mất. Khúc Hồng Nhan cả kinh nói: - Ý của ngươi là hai không gian trùng hợp với nhau? - Trùng hợp chỉ là một loại suy đoán, còn có khả năng là vạn linh chi địa thôn phệ vùng biển này. Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói: - Nhưng cho dù là loại nào, đều làm không gian của vạn linh chi địa cùng Thiên Võ Giới dính liền. Nhưng mà mặc dù có không gian chấn động, với thực lực của chúng ta đủ ứng phó. Hiện tại ta đang suy nghĩ Tù và cá sấu có phải đã tiến vào đây hay không. Bắc Quyến Nam gật đầu nói: - Mục đích của chúng ta là tìm hai người này, nếu như không gian này biến mất, vậy thì phiền toái. - Đúng là như thế. Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ cười nói: - Từ bên trong đi ra ngoài dễ dàng, từ bên ngoài đi vào rất khó. Trừ phi là vạn linh chi địa thật sự thôn phệ tử hải, mãi mãi ở lại Thiên Võ Giới. Nhưng điểm ấy không cách nào phán đoán, cho nên cứ thăm dò vạn linh chi địa đi, có lẽ còn có thể có phát hiện không ngờ đấy. Bắc Quyến Nam nhìn khắp bốn phía, nói: - Thực lực của đám Chân Linh cũng không quá mạnh, cao nhất chỉ là Quy Chân Cảnh đỉnh phong, khoảng cách Chưởng Thiên Cảnh còn cái hào rộng. Cũng không biết thâm nhập vào trong sẽ có Chưởng Thiên, Quy Khư, thậm chí rất cao hay không. Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, nói: - Điểm ấy ta không cân nhắc, nhưng chỉ cần không xuất hiện Tạo Hóa Cảnh thì không gặp nguy hiểm. Từ bốn phía mà nhìn, vạn linh chi địa này còn quá nhiều Chân Linh, khí tức lộn xộn, quấy nhiễu ta phán đoán. Nhưng ta có dự cảm, Tù và cá sấu đang ở nơi đây. Phi Nghê đột nhiên nói: - Phu quân, ngươi có thể có nghĩ tới hay không, nghĩ thu đám Chân Linh cho mình dùng? - Cái gì? Ba người khác chấn động, suy nghĩ này quá hão huyền. Lý Vân Tiêu biết rõ, nếu Phi Nghê không có nắm chắc sẽ không dễ dàng nói ra lời này, trái tim chấn động mạnh, cẩn thận hỏi: - Ngươi có biện pháp? - Không nhất định. Trên gương mặt nhỏ nhắn của Phi Nghê sáng lên, nàng cười rất đẹp, nhưng nụ cười này lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Nàng cười nói: - Đột nhiên ta có cảm giác khó chịu, cảm thấy những Chân Linh cấp thấp này đáng ra phải phủ phục dưới chân ta, không dám ngẩng đầu lên nhìn, nghe ta điều khiển mới đúng. Mà không phải hiện tại mở to mắt nhìn thẳng vào chúng ta. Ta có loại xúc động móc mắt của chúng, đánh chúng. Hàn khí và sát khí của Phi Nghê bộc phát không chút giữ lại, trực chỉ đám Chân Linh kia. Lý Vân Tiêu im lặng không nói, lúc này khí thế bao phủ đám Chân Linh, làm cho chúng hoảng sợ lui ra phía sau, cách xa vài chục trượng mới dừng lại. Chúng dùng ánh mắt linh động nhìn qua, ánh mắt đầy sợ hãi và khó hiểu. Đôi mắt Lý Vân Tiêu sáng rực, nói: - Nhất định là ý chí trong huyết mạch của thiên phượng, trong hoàn cảnh thái cổ, lực lượng man hoang chảy trong huyết mạch bộc phát, lúc này mới có xúc động chinh phục đám Chân Linh này. Ngươi thật có biện pháp làm cho chúng thần phục sao? Ánh mắt Phi Nghê sáng rực, nhìn hắn, cười nói: - Ta thử xem. Dứt lời, ngón tay bấm niệm pháp quyết, thiên phượng chi lực dùng bản thân làm trung tâm, hư ảnh thiên phượng hiển hiện ra, cánh chim mở ra, khí tức tự nhiên bộc phát. Tíu tíu! Vào lúc này mọi người nghe được âm thanh của thiên phượng vang vọng không gian! Phi Nghê khống chế hư ảnh thiên phượng, hoàn toàn không chút lưu tình nghiền áp đám Chân Linh, đám Chân Linh lúc này sợ hãi cuộn mình, làm ra tư thái phủ phục, run rẩy không dứt. Lý Vân Tiêu ba người càng nhìn càng mừng. Ánh mắt Khúc Hồng Nhan sáng ngời, vui vẻ nói: - Phi Nghê muội tử thật lợi hại, đám Chân Linh này thật sự bị ngươi hàng phục, nếu trong vạn linh chi địa có hơn một ngàn Chân Linh cũng không thể không phục uy áp của thiên phượng, thế lực này đủ làm lực lượng Thiên Võ Minh đạt tới đỉnh phong, cho dù là Huyền Ly đảo cũng theo không kịp. Bỗng nhiên phát hiện mình có lực lượng này, nội tâm Phi Nghê vô cùng vui mừng, đáp: - Ta hết sức, trong huyết mạch của ta, ta cảm thấy đám này thần phục là đương nhiên. Tâm tình Lý Vân Tiêu thật tốt, nói: - Nếu có thể thu phục hơn trăm Chân Linh, không có pháp thân Tù cũng được. Nhưng không biết cá sấu đang ở đâu, đáy lòng có chút không bỏ. Cá sấu là cương phong hóa linh, không bị người ta đánh tan, tu vị giảm xuống, muốn triệt để giết chết nó thập phần khó khăn, cho nên Lý Vân Tiêu cũng không lo lắng cá sấu gặp nguy hiểm tính mạng. Phi Nghê nhanh chóng tỉnh táo lại, nói: - Ta chỉ có thể tạm thời trấn áp chúng, muốn triệt để làm chúng khuất phục cần có thời gian, trước tiên cho chúng vào bên trong Giới Thần Bi đi. Lý Vân Tiêu gật đầu nói: - Tốt, hiện tại Giới Thần Bi xưa đâu bằng nay, muốn vây khốn đám Chân Linh thực lực thấp này không thành vấn đề. Nếu như tu vị đạt tới Chưởng Thiên và Hư Cực, hơn nữa số lượng càng nhiều thì có chút phiền toái. Hắn vận dụng Giới Thần Bi, Phi Nghê lập tức cho đám Chân Linh nối đuôi đi vào, tất cả đều đi vào trong bia. Lý Vân Tiêu liếm môi dưới, ánh mắt có hào quang màu xanh sáng lên, nói: - Nếu như nói năm đó đây là bãi tha ma của Chân Linh, Chân Linh còn sống không ít, chết đi chắc chắn còn nhiều hơn. Bắc Quyến Nam gật đầu nói: - Có lẽ như thế, ngươi có nghĩ tới hay không? Lý Vân Tiêu hắc cười một tiếng, nói: - Đa số Chân Linh có thân thể cường hoành, mặc dù trải qua muôn đời vẫn không hủy, ta nhớ Cảnh Thất có thể luyện hóa thi thể, mặc dù Khâu Mục Kiệt có thần thông thi khôi, có thể làm thi thể chiến đấu, lại có thể giữ lại vũ kỹ khi còn sống. Bắc Quyến Nam cau mày nói: - Phương pháp này rất không tệ, nhưng dùng sức mạnh thi thể tác chiến, quá mức tà ác, làm người ta khinh thường. Mặc dù vì đại nghiệp ma chiến, cũng không nên làm ra chuyện khiến người ta tức giận như vậy, ít nhất trên mặt tình cảm ta rất khó tiếp nhận việc này. - Trước khác nay khác. Lý Vân Tiêu nói: - Những Chân Linh này cũng không phải đồng loại, có thể đối đãi như hung thú, hơn nữa là hung thú vẫn lạc từ thời kỳ thượng cổ, Bắc Quyến Nam đại nhân có cảm giác nhiều như vậy sao? Còn nữa, mỗi khi triệu hồi một Chân Linh thi khôi, bên ta sẽ ít đi nhiều chiến hữu vẫn lạc, đây là chuyện trăm lợi không có hại. So với việc chúng an nghỉ ở nơi này, vì sao không thể phát huy chút nhiệt lượng thừa giúp đỡ nơi sinh dưỡng ra chúng. Bắc Quyến Nam sửng sốt, cảm thấy Lý Vân Tiêu nói có lý, lập tức không biết nói cái gì cho phải, liền trầm mặc không nói. Khúc Hồng Nhan gật đầu nói: - Ta cảm thấy chủ ý của Phi Dương không tệ. Quá nhiều đạo đức bó buộc, chỉ làm cho mình bó tay bó chân, cũng không thích hợp với chiến đấu tàn khốc. Thấy không có người dị nghị, Lý Vân Tiêu nói: - Chúng ta dò xét chung quanh thôi, có thể bắt được bao nhiêu Chân Linh thì bắt bao nhiêu, có thể tìm được bao nhiêu thi thể thì tìm.
/3771
|