- Cái gì?!
Sí đã giật mình, hắn hiện thân trong quang ảnh, hắn bị tử lôi bức bách lui ra sau vài bước, sắc mặt đầy kinh hãi, nói:
- Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi? Điều này không có khả năng!
Thân ảnh Sí lập lòe, hắn không thể tin nổi, nổi giận gầm lên sau đó đánh ra một quyền.
- Hỏa quyền, Bạo Diễm Vũ!
Ầm ầm!
Ánh lửa va chạm với tử lôi, thế đi không giảm lao về phía Lý Vân Tiêu.
Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, quát:
- Thiên Địa Thủy Nguyên!
Hai tay bấm niệm pháp quyết, vạn thủy hội tụ tạo thành kết giới trước mặt hắn, lập tức ngăn cản hỏa diễm đầy trời.
Nhưng trong nháy mắt lực lượng bài sơn đảo hải ập tới, thủy nguyên bị bàn tay của Sí đục lỗ, xuyên qua thủy nguyên.
Hư quang trên người Lý Vân Tiêu hóa khải ngăn cản hỏa diễm nóng rực này, đồng thời thả người bay ngược ra phía sau.
Chỉ thấy hai đạo quang mang xuất hiện, nhanh chóng đuổi theo sau.
- Chỉ là Hư Cực mà thôi, có thể ngăn cản bao lâu?
Sí liên tục đánh ra mấy trăm quyền, cả bầu trời bị hỏa diễm bao phủ, sóng lửa cuốn qua trước người.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang, hóa thành ba đầu sáu tay, bình tĩnh ứng chiến, quanh người hắn là cánh tay màu vàng.
Mỗi kích làm hắn lui ra sau vài lần, không ngừng hóa giải chưởng lực của Sí, độc chiến mấy trăm chiêu, cho dù lâm vào hạ phong nhưng không có thương tích.
- Tại sao có thể như vậy?
Mang khiếp sợ nhìn hai người kịch chiến với nhau.
Hai người chênh lệch một đại cảnh giới, hơn nữa là cái hào rộng Tạo Hóa và Hư Cực, căn bản không phải người thường có thể san bằng, bây giờ lại đánh nhau bất phân thắng bại.
Bắc Quyến Nam nói:
- Lý Vân Tiêu dù không có tạo hóa chi lực, nhưng là vô địch trong Hư Cực. Tạo Hóa Cảnh bình thường
Mang nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Vô địch trong Hư Cực sao?
Bắc Quyến Nam nhìn hắn, nói:
- Tuy chúng ta thủ thắng rất khó, nhưng các ngươi muốn thắng cũng không thể nào. Không nói Phi Nghê, Lý Vân Tiêu cũng không kém các ngươi, mặc dù là ba người chúng ta, các ngươi muốn thủ thắng là không thể nào.
Mang quát mắng:
- Càn rỡ! Thật sự xem mình quá mạnh rồi, hiện tại tiễn các ngươi quy thiên, sau đó lại giết hai người kia.
Bị Bắc Quyến Nam châm chọc, hắn mới kịp phản ứng, hai huynh đệ đang chiến đấu bất phân thắng bại, chính mình càng phải tốc chiến tốc thắng.
Mang bắn ra hơn trăm đạo hào quang, giống như huỳnh quang bao phủ thân thể, không ngừng bao phủ chung quanh.
- Lưu Huỳnh Phi!
Mang duỗi ngón tay ra điểm tới.
Những lưu huỳnh kia nhanh chóng bắn thẳng về phía ba người.
- Chiêu này giống như hỏa điệp của Phi Nghê sử dụng.
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan ngưng trọng, Tử Tiêu kiếm quét ngang, kiếm âm hóa thành kết giới.
Bắc Quyến Nam nói:
- Đều thông qua khống chế nguyên tố chi lực, hóa thành ngàn vạn hình thái, chiêu này vô cùng nguy hiểm.
Hắn giơ tay ra, hơn nữa có hào quang nhàn nhạt xuất hiện.
- Hừ, Tạo Hóa Cảnh thì như thế nào? Ba người chúng ta liên thủ giết hắn, sau đó lại giết hai tên khác.
Sắc mặt Tiểu Hồng phát lạnh, tâm diễm bộc phát, hóa thành đóa hỏa liên nở rộ.
- Sát!
Tiểu Hồng quát lớn, hỏa liên có vài phần tương tự với lưu huỳnh kia.
- Cái gì?
Mang ăn cả kinh, tuy uy lực Tiểu Hồng không bằng hắn, nhưng băng sát tâm diễm chất lượng thắng hào quang của hắn.
Khúc Hồng Nhan bộc phát kiếm thé, hàn quang chiếu sáng áo quần.
Bắc Quyến Nam đánh ra một quyền, hư không lập tức nổ nát, lực lượng xé rách khủng bố bùng nổ, không ngừng sinh ra tiếng nổ rất lớn.
Ầm ầm!!
Mấy đạo lực lượng hỗn tạp cùng một chỗ, chúng cùng bắn thẳng vào hư không.
Mấy chục đầu Chân Linh lui ra sau, đã lui hơn vạn trượng, nhưng cảm nhận lực lượng từ chiến trường tỏa ra, trừ vài đầu Hư Cực Cảnh ra, còn lại đều lạnh run.
Mang bộc phát hào quang sáng ngời, lực lượng quái dị tỏa ra chung quanh, ngăn cản công kích của mọi người.
Ánh mắt Tiểu Hồng khiếp sợ, thì thào lẩm bẩm:
- Đây cũng là Tạo Hóa Cảnh lực lượng sao?
Bắc Quyến Nam thở sâu, trầm giọng nói:
- Mọi người cẩn thận một chút, có thể thừa nhận.
Khúc Hồng Nhan cũng gật đầu, một tay bấm niệm pháp quyết, một tay cầm kiếm, cảnh giác nhìn Mang.
Sắc mặt Mang rất âm trầm, đồng thời nội tâm khiếp sợ. Ba gã Hư Cực Cảnh có thể tiếp một kích của hắn mà không bị thương..
- Kiến càng nhiều hơn nữa cũng khó lay cây! Bọ Ngựa nhiều hơn nữa không thể ngăn bánh xe!
Mang quát lớn, lập tức vận dụng lĩnh vực của mình.
- Quang Âm Thiên!
Sắc mặt Bắc Quyến Nam biến hóa, quát lớn:
- Không tốt! Không nên chọi cứng!
Hắn quya người tránh né. Hai nữ khác cảm ứng lực lượng này liền tránh đi, ba người né tránh ba hướng khác nhau.
Ầm ầm!
Cả phiến hư không nổ tung, ban ngày cũng biến thành màu xanh nhạt, có cảm giác không chân thật.
Lý Vân Tiêu đang giao chiến với Sí nhìn qua, nội tâm lo lắng, Sí thừa cơ đánh ra một chưởng, khí huyết trong người hắn nhộn nhạo, bay ngược mấy trăm trượng.
Nhưng Sí không có thừa cơ truy kích, mà lạnh lùng nói:
- Chiến đấu với bổn tọa mà dám phân tâm?
Khí huyết trong người Lý Vân Tiêu hỗn loạn, hắn ho khan một tiếng, lúc này phun máu tươi, nhếch môi cười nói:
- Lại đến!
Hắn vốn muốn kéo dài thời gian, nhưng sau khi đánh hơn ngàn chiêu, hắn cảm thấy Tạo Hóa Cảnh cũng không có cường đại như tưởng tượng. Càng đánh càng hăng, nhiệt huyết sôi trào.
Tay phải của Lý Vân Tiêu nâng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngón trỏ.
Trong đan điền bắn ra một đạo kiếm khí, được thần dịch lực khống chế chạy lên đầu ngón tay.
Xùy!
Kiếm khí bắn ra ngoài, không khí bị phá vỡ
Đồng tử Sí co rút lại, hắn đánh ra một trảo.
Bành!
Đạo kiếm khí kia bị mọt trảo này đánh nát.
Nhưng Sí nhíu mày, thu tay lại, hắn ngạc nhiên nhìn bàn tay, kiếm kia lưu lại hơn trăm đạo kiếm vân trong lòng bàn tay của hắn.
- Xảy ra chuyện gì? Long thân của ta rất khó tổn thương, chút kiếm khí nhỏ này làm sao có thể lưu dấu vết?
Nội tâm Sí khiếp sợ, những kiếm vân này tuy nhỏ, không có ý nghĩa, nhưng nó có tồn tại.
Trong chốc lát hơn trăm đạo kiếm vân khép lại.
Sí nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
- Xem ra ngươi còn lưu át chủ bài ah!
Đây là lần đầu tiên Lý Vân Tiêu vận dụng kiếm khí của Thùy Chủ Trầm Phù, dù sao kiếm kia quá khủng bố, căn bản không thể khống chế, hắn chỉ rút kiếm khí ra bắn mà thôi.
Dù vậy, thời điểm kiếm ý chạy tới ngón tay, hắn có cảm giác toàn thân như bị cắt nát vụn ra.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Át chủ bài không lên mặt bàn, nhưng mà có thể xem là vài chiêu mới.
- Ha ha, thử xem chiêu mới, lời này thật hung hăng càn quấy.
Sắc mặt Sí chuyển thành màu tím, dường như Lý Vân Tiêu nói là lời sỉ nhục thật lớn với hắn.
- Hỏa quyền, bạo viêm!
Hào quang biến thành mơ hồ, thân ảnh Sí xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, đánh ra một quyền thật mạnh.
Quyền phong giống như thiên thạch, trong phạm vi mấy trăm trượng biến thành biển lửa, cả thiên địa hóa thành lò luyện.
- Suy nghĩ thật hay, nhưng sự thật rất tàn khốc đấy.
Lý Vân Tiêu cười dữ tợn, tay phải nắm chặc nhưng tụ một tia kiếm khí, chúng hóa thành hư quang trong bàn tay sau đó chém ra.
- Thiên Điệp Phong!
Hào quang lóe lên, chân long kiếm ý bắn vào trong biển lửa, một tiếng Ầm ầm nổ rung trời đất, lò luyện bị chém thành hai khúc.
Sí đã giật mình, hắn hiện thân trong quang ảnh, hắn bị tử lôi bức bách lui ra sau vài bước, sắc mặt đầy kinh hãi, nói:
- Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi? Điều này không có khả năng!
Thân ảnh Sí lập lòe, hắn không thể tin nổi, nổi giận gầm lên sau đó đánh ra một quyền.
- Hỏa quyền, Bạo Diễm Vũ!
Ầm ầm!
Ánh lửa va chạm với tử lôi, thế đi không giảm lao về phía Lý Vân Tiêu.
Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, quát:
- Thiên Địa Thủy Nguyên!
Hai tay bấm niệm pháp quyết, vạn thủy hội tụ tạo thành kết giới trước mặt hắn, lập tức ngăn cản hỏa diễm đầy trời.
Nhưng trong nháy mắt lực lượng bài sơn đảo hải ập tới, thủy nguyên bị bàn tay của Sí đục lỗ, xuyên qua thủy nguyên.
Hư quang trên người Lý Vân Tiêu hóa khải ngăn cản hỏa diễm nóng rực này, đồng thời thả người bay ngược ra phía sau.
Chỉ thấy hai đạo quang mang xuất hiện, nhanh chóng đuổi theo sau.
- Chỉ là Hư Cực mà thôi, có thể ngăn cản bao lâu?
Sí liên tục đánh ra mấy trăm quyền, cả bầu trời bị hỏa diễm bao phủ, sóng lửa cuốn qua trước người.
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang, hóa thành ba đầu sáu tay, bình tĩnh ứng chiến, quanh người hắn là cánh tay màu vàng.
Mỗi kích làm hắn lui ra sau vài lần, không ngừng hóa giải chưởng lực của Sí, độc chiến mấy trăm chiêu, cho dù lâm vào hạ phong nhưng không có thương tích.
- Tại sao có thể như vậy?
Mang khiếp sợ nhìn hai người kịch chiến với nhau.
Hai người chênh lệch một đại cảnh giới, hơn nữa là cái hào rộng Tạo Hóa và Hư Cực, căn bản không phải người thường có thể san bằng, bây giờ lại đánh nhau bất phân thắng bại.
Bắc Quyến Nam nói:
- Lý Vân Tiêu dù không có tạo hóa chi lực, nhưng là vô địch trong Hư Cực. Tạo Hóa Cảnh bình thường
Mang nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Vô địch trong Hư Cực sao?
Bắc Quyến Nam nhìn hắn, nói:
- Tuy chúng ta thủ thắng rất khó, nhưng các ngươi muốn thắng cũng không thể nào. Không nói Phi Nghê, Lý Vân Tiêu cũng không kém các ngươi, mặc dù là ba người chúng ta, các ngươi muốn thủ thắng là không thể nào.
Mang quát mắng:
- Càn rỡ! Thật sự xem mình quá mạnh rồi, hiện tại tiễn các ngươi quy thiên, sau đó lại giết hai người kia.
Bị Bắc Quyến Nam châm chọc, hắn mới kịp phản ứng, hai huynh đệ đang chiến đấu bất phân thắng bại, chính mình càng phải tốc chiến tốc thắng.
Mang bắn ra hơn trăm đạo hào quang, giống như huỳnh quang bao phủ thân thể, không ngừng bao phủ chung quanh.
- Lưu Huỳnh Phi!
Mang duỗi ngón tay ra điểm tới.
Những lưu huỳnh kia nhanh chóng bắn thẳng về phía ba người.
- Chiêu này giống như hỏa điệp của Phi Nghê sử dụng.
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan ngưng trọng, Tử Tiêu kiếm quét ngang, kiếm âm hóa thành kết giới.
Bắc Quyến Nam nói:
- Đều thông qua khống chế nguyên tố chi lực, hóa thành ngàn vạn hình thái, chiêu này vô cùng nguy hiểm.
Hắn giơ tay ra, hơn nữa có hào quang nhàn nhạt xuất hiện.
- Hừ, Tạo Hóa Cảnh thì như thế nào? Ba người chúng ta liên thủ giết hắn, sau đó lại giết hai tên khác.
Sắc mặt Tiểu Hồng phát lạnh, tâm diễm bộc phát, hóa thành đóa hỏa liên nở rộ.
- Sát!
Tiểu Hồng quát lớn, hỏa liên có vài phần tương tự với lưu huỳnh kia.
- Cái gì?
Mang ăn cả kinh, tuy uy lực Tiểu Hồng không bằng hắn, nhưng băng sát tâm diễm chất lượng thắng hào quang của hắn.
Khúc Hồng Nhan bộc phát kiếm thé, hàn quang chiếu sáng áo quần.
Bắc Quyến Nam đánh ra một quyền, hư không lập tức nổ nát, lực lượng xé rách khủng bố bùng nổ, không ngừng sinh ra tiếng nổ rất lớn.
Ầm ầm!!
Mấy đạo lực lượng hỗn tạp cùng một chỗ, chúng cùng bắn thẳng vào hư không.
Mấy chục đầu Chân Linh lui ra sau, đã lui hơn vạn trượng, nhưng cảm nhận lực lượng từ chiến trường tỏa ra, trừ vài đầu Hư Cực Cảnh ra, còn lại đều lạnh run.
Mang bộc phát hào quang sáng ngời, lực lượng quái dị tỏa ra chung quanh, ngăn cản công kích của mọi người.
Ánh mắt Tiểu Hồng khiếp sợ, thì thào lẩm bẩm:
- Đây cũng là Tạo Hóa Cảnh lực lượng sao?
Bắc Quyến Nam thở sâu, trầm giọng nói:
- Mọi người cẩn thận một chút, có thể thừa nhận.
Khúc Hồng Nhan cũng gật đầu, một tay bấm niệm pháp quyết, một tay cầm kiếm, cảnh giác nhìn Mang.
Sắc mặt Mang rất âm trầm, đồng thời nội tâm khiếp sợ. Ba gã Hư Cực Cảnh có thể tiếp một kích của hắn mà không bị thương..
- Kiến càng nhiều hơn nữa cũng khó lay cây! Bọ Ngựa nhiều hơn nữa không thể ngăn bánh xe!
Mang quát lớn, lập tức vận dụng lĩnh vực của mình.
- Quang Âm Thiên!
Sắc mặt Bắc Quyến Nam biến hóa, quát lớn:
- Không tốt! Không nên chọi cứng!
Hắn quya người tránh né. Hai nữ khác cảm ứng lực lượng này liền tránh đi, ba người né tránh ba hướng khác nhau.
Ầm ầm!
Cả phiến hư không nổ tung, ban ngày cũng biến thành màu xanh nhạt, có cảm giác không chân thật.
Lý Vân Tiêu đang giao chiến với Sí nhìn qua, nội tâm lo lắng, Sí thừa cơ đánh ra một chưởng, khí huyết trong người hắn nhộn nhạo, bay ngược mấy trăm trượng.
Nhưng Sí không có thừa cơ truy kích, mà lạnh lùng nói:
- Chiến đấu với bổn tọa mà dám phân tâm?
Khí huyết trong người Lý Vân Tiêu hỗn loạn, hắn ho khan một tiếng, lúc này phun máu tươi, nhếch môi cười nói:
- Lại đến!
Hắn vốn muốn kéo dài thời gian, nhưng sau khi đánh hơn ngàn chiêu, hắn cảm thấy Tạo Hóa Cảnh cũng không có cường đại như tưởng tượng. Càng đánh càng hăng, nhiệt huyết sôi trào.
Tay phải của Lý Vân Tiêu nâng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngón trỏ.
Trong đan điền bắn ra một đạo kiếm khí, được thần dịch lực khống chế chạy lên đầu ngón tay.
Xùy!
Kiếm khí bắn ra ngoài, không khí bị phá vỡ
Đồng tử Sí co rút lại, hắn đánh ra một trảo.
Bành!
Đạo kiếm khí kia bị mọt trảo này đánh nát.
Nhưng Sí nhíu mày, thu tay lại, hắn ngạc nhiên nhìn bàn tay, kiếm kia lưu lại hơn trăm đạo kiếm vân trong lòng bàn tay của hắn.
- Xảy ra chuyện gì? Long thân của ta rất khó tổn thương, chút kiếm khí nhỏ này làm sao có thể lưu dấu vết?
Nội tâm Sí khiếp sợ, những kiếm vân này tuy nhỏ, không có ý nghĩa, nhưng nó có tồn tại.
Trong chốc lát hơn trăm đạo kiếm vân khép lại.
Sí nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
- Xem ra ngươi còn lưu át chủ bài ah!
Đây là lần đầu tiên Lý Vân Tiêu vận dụng kiếm khí của Thùy Chủ Trầm Phù, dù sao kiếm kia quá khủng bố, căn bản không thể khống chế, hắn chỉ rút kiếm khí ra bắn mà thôi.
Dù vậy, thời điểm kiếm ý chạy tới ngón tay, hắn có cảm giác toàn thân như bị cắt nát vụn ra.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Át chủ bài không lên mặt bàn, nhưng mà có thể xem là vài chiêu mới.
- Ha ha, thử xem chiêu mới, lời này thật hung hăng càn quấy.
Sắc mặt Sí chuyển thành màu tím, dường như Lý Vân Tiêu nói là lời sỉ nhục thật lớn với hắn.
- Hỏa quyền, bạo viêm!
Hào quang biến thành mơ hồ, thân ảnh Sí xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, đánh ra một quyền thật mạnh.
Quyền phong giống như thiên thạch, trong phạm vi mấy trăm trượng biến thành biển lửa, cả thiên địa hóa thành lò luyện.
- Suy nghĩ thật hay, nhưng sự thật rất tàn khốc đấy.
Lý Vân Tiêu cười dữ tợn, tay phải nắm chặc nhưng tụ một tia kiếm khí, chúng hóa thành hư quang trong bàn tay sau đó chém ra.
- Thiên Điệp Phong!
Hào quang lóe lên, chân long kiếm ý bắn vào trong biển lửa, một tiếng Ầm ầm nổ rung trời đất, lò luyện bị chém thành hai khúc.
/3771
|