Ầm ầm!
Từng đám mây mù vỡ nát, vô số trận pháp chấn động, lúc này xuất hiện vòng xoáy, hiển nhiên trận pháp có dấu hiệu vỡ vụn.
Trên thiên cung, sắc mặt đám người Nam Khâu Vũ biến hóa.
- Tại sao lại nhanh như thế! Vốn bọn họ vào trong trận pháp, tâm thần của ta đã giảm xuống, lại không nghĩ tới bị hắn phá trong nháy mắt...
- Dù sao cũng là hai tên cường giả Tạo Hóa Cảnh, trận pháp mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản được. Trận pháp bị phá chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mà không nghĩ lại nhanh như vậy.
Trước thủy kính thật lớn kia, rất nhiều trưởng lão nghị luận. Rất nhiều người vô cùng lo lắng, thậm chí có những người hối hận khi ra tay cứu Phi Nghê cùng Tiểu Hồng.
Phi Nghê cũng lo lắng nói:
- Đại nhân, làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta bỏ thành rời đi, tiến về thành Viêm Vũ. Chỉ cần trở lại thành Viêm Vũ sẽ an toàn.
- Không thể! Thiên cung chính là cứ điểm bao nhiêu năm qua của Thiên Tiệm Nhai, cho dù cận kề cái chết cũng không bỏ được.
Một trưởng lão lập tức bác bỏ. Dư trưởng lão cũng kiên định không đi.
Nam Khâu Vũ nói:
- Chư vị không cần sợ. Thiên Tiệm Nhai dù không hỏi thế sự, nhưng nội tình tích lũy bao nhiêu năm qua cũng không phải tầm thường.
Hắn lấy một vật ra, đó là một ngọn núi nhỏ, ánh mắt nhìn qua phía Phi Nghê, mỉm cười nói:
- Trong tay Vân thiếu dường như có một kiện huyền khí, tên là ‘ Thất Sắc Đâu Suất Thiên ’.
Phi Nghê gật đầu, nói:
- Đúng vậy, vật kia rất nặng, chính là thổ hệ nguyên tố biến dị cô đọng mà thành.
Nam Khâu Vũ nói:
- Ngọn núi trong tay ta cũng là thổ hệ nguyên tố biến dị, tên là ‘ Vô Ngân ’. Có thể dùng che dấu. Đáng tiếc chỉ là một loại nguyên tố, nếu có thể có Đâu Suất Thiên Phong của Vân thiếu hiệp trợ, có thể làm ít công to.
Phi Nghê nhìn Lý Vân Tiêu vẫn còn trong hôn mê, lo lắng nói:
- Sợ là...
- Ta thử xem.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu nói một tiếng rất nhỏ.
- Ah! Phu quân!
Phi Nghê cả kinh, vội vàng cúi người xuống, xem xét thương thế của hắn. Lý Vân Tiêu hơi mở mắt ra, hắn vô cùng suy yếu, hơi thở mong manh.
Lý Vân Tiêu miễn cưỡng cười cười, nói:
- Để ngươi lo lắng.
Phi Nghê khổ sở lại cao hứng, chua xót nói:
- Phu quân và Phi Nghê thì không nên nói thế.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vịn ta đứng dậy.
Thân thể của hắn hư thoát, hắn giống như chỉ còn túi da, thần dịch lực không còn, kinh mạch như dòng sông khô cạn, đã khô quắt cả rồi.
Phi Nghê vừa chạm vào liền cảm giác được rõ ràng, nội tâm đau xót, nước mắt chảy dài.
Tiểu Hồng cũng bị hắn suy yếu làm sợ hãi, nói:
- Rốt cuộc là thanh kiếm như thế nào, tại sao làm ngươi biến thành như thế?
- Kiếm? Kiếm gì?
Nam Khâu Vũ nhíu mày hỏ tới.
Trong lòng của hắn sinh nghi, hình ảnh thủy kính mất đi, đám người bị cuốn vào lục đạo không gian, cũng không nhìn thấy Lý Vân Tiêu thi triển Thùy Chủ Trầm Phù. Đợi khi hình ảnh khôi phục, cũng đã nhìn thấy Trọc Khôn và Viện trọng thương.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Việc này nói rất dài dòng, ta nên lấy Đâu Suất Thiên Phong ra.
Nam Khâu Vũ lúc này mới ăn cả kinh, trước kia thấy hắn suy yếu, cũng chỉ cho rằng lực lượng hao hết bình thường. Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn lấy huyền khí cũng khó khăn, giờ mới hiểu được không bình thường.
Phi Nghê lấy một ít đan dược và thiên tài địa bảo ra, cho hắn nuốt xuống, hi vọng hắn có thể khôi phục một ít. Nhưng đều giống như đá chìm đáy biển, không có phản ứng gì.
Lý Vân Tiêu trì hoãn một hồi, giơ tay vận chuyển đan điền. Nhưng trong đan điền rỗng tuếch, không có bất kỳ lực lượng nào, ngay cả ma khí cũng không còn.
Hắn cắn răng một cái, rên một tiếng, cắn nát đầu lưỡi nuốt một giọt máu vào.
Lúc này cảm giác ấm áp bao phủ, có chút lực lượng chảy vào huyết mạch.
Lòng bàn tay Lý Vân Tiêu xuất hiện hào quang yếu ớt, Đâu Suất Thiên Phong chậm rãi bay ra.
Nam Khâu Vũ mừng như điên, nói:
- Nếu có vật này làm trận nhãn, nhất định có thể vây khốn đám người Dận Vũ một thời gian ngắn!
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, lại cắn nát đầu ngón tay vẽ ra vài đạo ấn phù, hắn phong ấn thần thức vào trong đó, liền giao cho Nam Khâu Vũ.
Lúc này hắn dốc toàn bộ khí lực, vận dụng Giới Thần Bi thả đám người Ba Mộc đi ra.
Làm xong tất cả, thân thể của hắn xụi lơ, cảm thấy máu trong người khô cạn.
- Phi Dương ngươi...
Đám người Khúc Hồng Nhan đi ra, liền nhìn thấy Lý Vân Tiêu suy yếu, lập tức hiểu ra, nội tâm vô cùng giật mình.
Lý Vân Tiêu hữu khí vô lực nói ra:
- Ta không sao, chỉ cần khôi phục một thời gian là được rồi.
Hắn nói rất nhẹ nhõm, nhưng bản thân hiểu muốn khôi phục thần dịch lực dễ dàng, hao tổn tinh khí thần luyện ra Trầm Chủ Trầm Phù mới khó khôi phục.
Dường như kiếm kia áp lên đan điền của mình, ngăn cản năng lực khôi phục của bản thân.
Nam Khâu Vũ nói:
- Các ngươi trò chuyện đi, ta đi ngăn cản Dận Vũ một hồi.
Hắn cầm Vô Ngân lên, đánh ra vài đạo ấn phù vào trong đó.
Trong Phiêu Miểu Vân Trận đầy mây trắng, đột nhiên bầu trời trở nên tối tăm, rất nhiều bụi đất xuất hiện.
Những bụi đất này không ngừng tụ tập thành ngọn núi.
Dận Vũ lạnh lùng nói:
- Cũng chỉ có chút tài mọn này hay sao? Người đang âm thầm ẩn nấp kia, chờ ta xé xác ngươi ra đi.
Lúc này không có ai đáp lời Dận Vũ, ngọn núi từ trên trời rơi xuống.
Không khí chấn động rất mạnh, cả biển cả bốc lên sóng thần khủng khiếp.
Đám người Dận Vũ đứng nhìn ngọn núi cao giáng xuống, tùy ý điên đảo càn khôn, lúc này hàng ngàn hàng vạn ngọn núi xuất hiện.
Uyên cười nhạo nói:
- Muốn dựa vào lực lượng ngăn chận chúng ta, hoàn toàn nằm mơ đi!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Từng ngọn núi rơi xuống, bụi mù tung bay, kết giới kết nối với đại địa chi lực, hoàn toàn tăng mạnh.
Dận Vũ quát:
- Đánh nát nó!
Uyên ứng một tiếng, năm ngón tay xiết chặc, Long khí tỏa ra chung quanh, long quang trùng thiên.
Vào lúc này đột nhiên có hào quang lục sắc giáng xuống.
Dận Vũ quát lớn Cẩn thận . Hắn đã từng nhìn thấy Đâu Suất Thiên Phong này, lúc ấy thực lực Chưởng Thiên Cảnh không dám ngạnh kháng, chỉ có Hư Cực Cảnh mới có thể chống lại một hai. Vốn lấy lực lượng của Uyên ngăn cản không thành vấn đề.
Ầm ầm!
Uyên đánh một quyền vào Đâu Suất Thiên Phong, lập tức sơn băng địa liệt, vô số đất đá bắn ra tung tóe.
Uyên lại biến sắc, dường như cực kỳ bất mãn, cắn răng nói:
- Đồ quỷ gì thế này?
Hắn cảm giác một quyền này của mình có thể đánh nát cả thiên địa đấy.
Nội tâm sinh ra suy nghĩ độc ác, Uyên quán chú lực đạo vào trong quyền pháp, lại tăng cường vài phần. Cả ngọn núi lắc lư rất mạnh, vết rạn không ngừng xuất hiện. Ngọn núi cuối cùng không chịu nổi nên sụp đổ, cả thế giới tan vỡ, hào quang lục sắc tỏa ra chung quanh..
Trong thiên cung, nhìn hình ảnh trong màn nước, Phi Nghê ảo não nói:
- Lại bị đánh nát.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Với thực lực của Uyên, một quyền đánh nát núi này cũng là chuyện bình thường, hiện tại nên lo lắng có thể ngăn cản bọn chúng hay không đấy.
Từng đám mây mù vỡ nát, vô số trận pháp chấn động, lúc này xuất hiện vòng xoáy, hiển nhiên trận pháp có dấu hiệu vỡ vụn.
Trên thiên cung, sắc mặt đám người Nam Khâu Vũ biến hóa.
- Tại sao lại nhanh như thế! Vốn bọn họ vào trong trận pháp, tâm thần của ta đã giảm xuống, lại không nghĩ tới bị hắn phá trong nháy mắt...
- Dù sao cũng là hai tên cường giả Tạo Hóa Cảnh, trận pháp mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản được. Trận pháp bị phá chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mà không nghĩ lại nhanh như vậy.
Trước thủy kính thật lớn kia, rất nhiều trưởng lão nghị luận. Rất nhiều người vô cùng lo lắng, thậm chí có những người hối hận khi ra tay cứu Phi Nghê cùng Tiểu Hồng.
Phi Nghê cũng lo lắng nói:
- Đại nhân, làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta bỏ thành rời đi, tiến về thành Viêm Vũ. Chỉ cần trở lại thành Viêm Vũ sẽ an toàn.
- Không thể! Thiên cung chính là cứ điểm bao nhiêu năm qua của Thiên Tiệm Nhai, cho dù cận kề cái chết cũng không bỏ được.
Một trưởng lão lập tức bác bỏ. Dư trưởng lão cũng kiên định không đi.
Nam Khâu Vũ nói:
- Chư vị không cần sợ. Thiên Tiệm Nhai dù không hỏi thế sự, nhưng nội tình tích lũy bao nhiêu năm qua cũng không phải tầm thường.
Hắn lấy một vật ra, đó là một ngọn núi nhỏ, ánh mắt nhìn qua phía Phi Nghê, mỉm cười nói:
- Trong tay Vân thiếu dường như có một kiện huyền khí, tên là ‘ Thất Sắc Đâu Suất Thiên ’.
Phi Nghê gật đầu, nói:
- Đúng vậy, vật kia rất nặng, chính là thổ hệ nguyên tố biến dị cô đọng mà thành.
Nam Khâu Vũ nói:
- Ngọn núi trong tay ta cũng là thổ hệ nguyên tố biến dị, tên là ‘ Vô Ngân ’. Có thể dùng che dấu. Đáng tiếc chỉ là một loại nguyên tố, nếu có thể có Đâu Suất Thiên Phong của Vân thiếu hiệp trợ, có thể làm ít công to.
Phi Nghê nhìn Lý Vân Tiêu vẫn còn trong hôn mê, lo lắng nói:
- Sợ là...
- Ta thử xem.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu nói một tiếng rất nhỏ.
- Ah! Phu quân!
Phi Nghê cả kinh, vội vàng cúi người xuống, xem xét thương thế của hắn. Lý Vân Tiêu hơi mở mắt ra, hắn vô cùng suy yếu, hơi thở mong manh.
Lý Vân Tiêu miễn cưỡng cười cười, nói:
- Để ngươi lo lắng.
Phi Nghê khổ sở lại cao hứng, chua xót nói:
- Phu quân và Phi Nghê thì không nên nói thế.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vịn ta đứng dậy.
Thân thể của hắn hư thoát, hắn giống như chỉ còn túi da, thần dịch lực không còn, kinh mạch như dòng sông khô cạn, đã khô quắt cả rồi.
Phi Nghê vừa chạm vào liền cảm giác được rõ ràng, nội tâm đau xót, nước mắt chảy dài.
Tiểu Hồng cũng bị hắn suy yếu làm sợ hãi, nói:
- Rốt cuộc là thanh kiếm như thế nào, tại sao làm ngươi biến thành như thế?
- Kiếm? Kiếm gì?
Nam Khâu Vũ nhíu mày hỏ tới.
Trong lòng của hắn sinh nghi, hình ảnh thủy kính mất đi, đám người bị cuốn vào lục đạo không gian, cũng không nhìn thấy Lý Vân Tiêu thi triển Thùy Chủ Trầm Phù. Đợi khi hình ảnh khôi phục, cũng đã nhìn thấy Trọc Khôn và Viện trọng thương.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Việc này nói rất dài dòng, ta nên lấy Đâu Suất Thiên Phong ra.
Nam Khâu Vũ lúc này mới ăn cả kinh, trước kia thấy hắn suy yếu, cũng chỉ cho rằng lực lượng hao hết bình thường. Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn lấy huyền khí cũng khó khăn, giờ mới hiểu được không bình thường.
Phi Nghê lấy một ít đan dược và thiên tài địa bảo ra, cho hắn nuốt xuống, hi vọng hắn có thể khôi phục một ít. Nhưng đều giống như đá chìm đáy biển, không có phản ứng gì.
Lý Vân Tiêu trì hoãn một hồi, giơ tay vận chuyển đan điền. Nhưng trong đan điền rỗng tuếch, không có bất kỳ lực lượng nào, ngay cả ma khí cũng không còn.
Hắn cắn răng một cái, rên một tiếng, cắn nát đầu lưỡi nuốt một giọt máu vào.
Lúc này cảm giác ấm áp bao phủ, có chút lực lượng chảy vào huyết mạch.
Lòng bàn tay Lý Vân Tiêu xuất hiện hào quang yếu ớt, Đâu Suất Thiên Phong chậm rãi bay ra.
Nam Khâu Vũ mừng như điên, nói:
- Nếu có vật này làm trận nhãn, nhất định có thể vây khốn đám người Dận Vũ một thời gian ngắn!
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, lại cắn nát đầu ngón tay vẽ ra vài đạo ấn phù, hắn phong ấn thần thức vào trong đó, liền giao cho Nam Khâu Vũ.
Lúc này hắn dốc toàn bộ khí lực, vận dụng Giới Thần Bi thả đám người Ba Mộc đi ra.
Làm xong tất cả, thân thể của hắn xụi lơ, cảm thấy máu trong người khô cạn.
- Phi Dương ngươi...
Đám người Khúc Hồng Nhan đi ra, liền nhìn thấy Lý Vân Tiêu suy yếu, lập tức hiểu ra, nội tâm vô cùng giật mình.
Lý Vân Tiêu hữu khí vô lực nói ra:
- Ta không sao, chỉ cần khôi phục một thời gian là được rồi.
Hắn nói rất nhẹ nhõm, nhưng bản thân hiểu muốn khôi phục thần dịch lực dễ dàng, hao tổn tinh khí thần luyện ra Trầm Chủ Trầm Phù mới khó khôi phục.
Dường như kiếm kia áp lên đan điền của mình, ngăn cản năng lực khôi phục của bản thân.
Nam Khâu Vũ nói:
- Các ngươi trò chuyện đi, ta đi ngăn cản Dận Vũ một hồi.
Hắn cầm Vô Ngân lên, đánh ra vài đạo ấn phù vào trong đó.
Trong Phiêu Miểu Vân Trận đầy mây trắng, đột nhiên bầu trời trở nên tối tăm, rất nhiều bụi đất xuất hiện.
Những bụi đất này không ngừng tụ tập thành ngọn núi.
Dận Vũ lạnh lùng nói:
- Cũng chỉ có chút tài mọn này hay sao? Người đang âm thầm ẩn nấp kia, chờ ta xé xác ngươi ra đi.
Lúc này không có ai đáp lời Dận Vũ, ngọn núi từ trên trời rơi xuống.
Không khí chấn động rất mạnh, cả biển cả bốc lên sóng thần khủng khiếp.
Đám người Dận Vũ đứng nhìn ngọn núi cao giáng xuống, tùy ý điên đảo càn khôn, lúc này hàng ngàn hàng vạn ngọn núi xuất hiện.
Uyên cười nhạo nói:
- Muốn dựa vào lực lượng ngăn chận chúng ta, hoàn toàn nằm mơ đi!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Từng ngọn núi rơi xuống, bụi mù tung bay, kết giới kết nối với đại địa chi lực, hoàn toàn tăng mạnh.
Dận Vũ quát:
- Đánh nát nó!
Uyên ứng một tiếng, năm ngón tay xiết chặc, Long khí tỏa ra chung quanh, long quang trùng thiên.
Vào lúc này đột nhiên có hào quang lục sắc giáng xuống.
Dận Vũ quát lớn Cẩn thận . Hắn đã từng nhìn thấy Đâu Suất Thiên Phong này, lúc ấy thực lực Chưởng Thiên Cảnh không dám ngạnh kháng, chỉ có Hư Cực Cảnh mới có thể chống lại một hai. Vốn lấy lực lượng của Uyên ngăn cản không thành vấn đề.
Ầm ầm!
Uyên đánh một quyền vào Đâu Suất Thiên Phong, lập tức sơn băng địa liệt, vô số đất đá bắn ra tung tóe.
Uyên lại biến sắc, dường như cực kỳ bất mãn, cắn răng nói:
- Đồ quỷ gì thế này?
Hắn cảm giác một quyền này của mình có thể đánh nát cả thiên địa đấy.
Nội tâm sinh ra suy nghĩ độc ác, Uyên quán chú lực đạo vào trong quyền pháp, lại tăng cường vài phần. Cả ngọn núi lắc lư rất mạnh, vết rạn không ngừng xuất hiện. Ngọn núi cuối cùng không chịu nổi nên sụp đổ, cả thế giới tan vỡ, hào quang lục sắc tỏa ra chung quanh..
Trong thiên cung, nhìn hình ảnh trong màn nước, Phi Nghê ảo não nói:
- Lại bị đánh nát.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Với thực lực của Uyên, một quyền đánh nát núi này cũng là chuyện bình thường, hiện tại nên lo lắng có thể ngăn cản bọn chúng hay không đấy.
/3771
|