Vi Thanh không kiên nhẫn cắt lời của hắn, nói:
- Chuyến đi khu vực ta sẽ hết sức giúp ngươi, nhưng có như nguyện hay không ta không dám bảo đảm? Ngươi có suy nghĩ hão huyền hay không?
Lý Vân Tiêu không thể phản đối, Vi Thanh nói cũng là chuyện thực tế, hắn phiền muộn nói:
- Tốt, thành giao!
Vi Thanh đại hỉ, trong mắt bắn ra hào quang hưng phấn, muốn cực lực che dấu vui sướng trong lòng, nhưng vẫn khó qua mắt Lý Vân Tiêu.
Nhưng mà Lý Vân Tiêu vẫn kỳ quái, không biết Vi Thanh muốn đi Ma giới làm chuyện gì.
- Chẳng lẽ hắn sợ ma chiến thất bại, cuối cùng lâm vào kết cục thân tử đạo tiêu, cho nên trước chạy tới Ma giới đi theo địch?
Lý Vân Tiêu vuốt cằm, đang suy nghĩ tình huống xấu nhất.
Một lát sau, hắn xuất hiện trong phòng thuật luyện, trực tiếp tiến đi vào khu vực giam giữ Bạc Vũ Kình.
Bạc Vũ Kình đang tu luyện, tâm thần thu liễm, khí định thần nhàn, cũng không quan tâm có ai xuất hiện ở đây.
Lý Vân Tiêu cũng không đánh thức hắn, mà là ngồi đối diện, một tay bấm niệm pháp quyết, một đám kim quang xuất hiện trên đầu ngón tay. Ma ha cổ tự hóa thành hào quang tỏa ra bốn phía.
Cả gian phòng im lặng, chỉ có hào quang từ cổ tự của Lý Vân Tiêu đang chiếu sáng vách tường mà thôi.
Không qua bao lâu, Bạc Vũ Kình cũng có cảm giác, thoáng mở mắt nhìn thẳng Lý Vân Tiêu.
Nhưng hắn không có kinh hô, chỉ nhíu mày nhìn Lý Vân Tiêu kết ấn quyết, cũng nhìn phù văn bay đầy trời.
Đột nhiênấn quyết trong tay Lý Vân Tiêu không ngừng biến hóa.
Bạc Vũ Kình cả kinh, mở to mắt quan sát biến hóa, phù văn đầy trời sáng rực lên, bắt đầu tổ hợp với nhau, kết thành từng đạo quy tắc mới xuất hiện trước mặt.
Một lát sau, ấn quyết trong tay Lý Vân Tiêu lại biến hóa. Qua mấy nháy mắt đã biến hóa hơn trăm loại, Bạc Vũ Kình hoa mắt, hắn cố sức ghi nhớ.
Đột nhiên hai tay Lý Vân Tiêu buông thỏng, mỉm cười chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình khẽ biến, cảm thấy có chút quẫn bách, cảm thấy mình như tiểu hài tử nghe lén chuyện người lớn bị phát hiện. Khá tốt hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, nói:
- Ngươi tới làm cái gì?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Truyền cho ngươi một bộ thần quyết, có thể áp chế ma niệm trong người của ngươi.
Bạc Vũ Kình khiếp sợ không chút che dấu, sợ bị ma niệm giày vò đủ thảm, kinh hỉ nói:
- Thật sự?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Bộ thần quyết này do ma ha cổ tự tạo thành, nhưng lại là ta lĩnh ngộ ra. Trước mắt chưa ai tu luyện, vừa vặn cho ngươi thử nghiệm.
Bạc Vũ Kình thẹn quá hoá giận nói:
- Quả nhiên không yên lòng.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Mặc dù ta không yên lòng, ngươi cũng có thể không thử.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình đầy phức tạp, rốt cục cũng bỏ qua tính cách bướng bỉnh, nói:
- Ta thật sự nguyện ý thử, Lý Vân Tiêu vẫn là Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đa tạ tán dương, bởi vì nhập ma không dễ chịu, nếu như hoàn toàn nhập ma thì không có gì, nhưng Vũ Kình huynh nhập ma có tính giai đoạn thật sự đủ đau đầu.
Bạc Vũ Kình bình tĩnh nói:
- Là ấn quyết vừa rồi sao? Ta chưa hoàn toàn nhớ kỹ, ngươi cứ biểu thị lại một lần.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tốt, nhưng ta không phải tận ấn quyết miễn phí đâu.
Bạc Vũ Kình sững sờ, lập tức cười ha hả, nói:
- Ha ha ha, Lý Vân Tiêu ah Lý Vân Tiêu, ngươi quả nhiên là người không lợi không thức sớm. Ngay cả phế nhân như ta cũng muốn xảo trá. nhưng ta lại rất hiếu kỳ, kẻ phế nhân như ta có thể làm được gì cho ngươi?
Bạc Vũ Kình giơ tay lên vuốt mặt hai lần, mỉa mai nói:
- Ngàn vạn đừng nói với ta là ngươi vừa ý tướng mạo của ta.
- Ọt ọt.
Dạ dày Lý Vân Tiêu quay cuồng, nổi giận mắng:
- Buồn nôn, dung mạo của ngươi không đáng là gì cả.
Bạc Vũ Kình cười lạnh nói:
- Vậy cũng nói được, bộ dáng chán nản của ta còn có gì để ngươi mưu đồ chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nghê thạch!
- Cái gì?
Toàn thân Bạc Vũ Kình run lên, lập tức lui ra sau vài bước, vô cùng đề phòng.
- Ngươi muốn đoạt nghê thạch của ta?
Sắc mặt của hắn vô cùng âm lãnh, gương mặt bắt đầu trở nên dữ tợn, đầy oán giận và sát khí.
Lý Vân Tiêu không quan tâm biến hóa của hắn, lạnh nhạt nói ra:
- Ngươi đã là Cực Âm thân thể, giữ lại nghê thạch tác dụng không lớn. Hơn nữa lấy nghê thạch ra có tác dụng tốt khôi phục thần trí của ngươi.
- Ta không muốn khôi phục thần trí! các ngươi mới cần khôi phục thần trí! Ta biết ngay ngươi không có hảo tâm!
Bạc Vũ Kình giận dữ hét lớn, ánh mắt đầy lạnh giá, nhiệt độ chung quanh không ngừng giảm xuống.
Nhưng hắn vẫn vô cùng kiêng kị Lý Vân Tiêu, tuy sát khí quấn quanh người nhưng hắn không dám xông lên.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
- Kẻ yếu không nhân quyền, không phải do ngươi.
Ấn quyết bộc phát, kim quang bao phủ chung quanh, khuếch tán ra khắp phòng giam.
Bạc Vũ Kình kinh hãi, hắn dùng toàn lực đánh vào vách tường, dường như vô cùng sợ hãi kim quang, muốn phá tường lao ra ngoài.
Nhưng một quyền này chưa đánh ra đã bị kim quang ngăn cản, xuyên thấu thân thể của hắn.
- Ah!!
Bạc Vũ Kình hét lớn một tiếng, sát khí bùng nổ, gương mặt đầy tức giận cúi đầu xuống, hai chân đạp về phía Lý Vân Tiêu.
Tư thế vặn vẹo quái dị ánh mắt hung tàn, thần trí không có, còn mãnh thú hơn cả mãnh thú.
Hắn đánh ra một quyền vào đầu Lý Vân Tiêu.
- Đánh người không đánh mặt, làm người lưu một đường. Vũ Kình huynh, ngươi lại đánh mặt ta, thật sự tuyệt tình.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói ra, giơ tay lên bắt lấy nắm đấm.
Lực lượng toàn thân Bạc Vũ Kình biến mất không còn, gương mặt dữ tợn biến hóa, bờ môi mấp máy, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Tay trái của Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, bấm tay điểm về phía Bạc Vũ Kình, mấy đạo kim quang hóa phù bay vào trong người của hắn. Mỗi một cái đều sinh ra tiếng khóa, dường như phá vỡ từng huyết vị.
Trong khoảnh khắc, toàn thân Bạc Vũ Kình đẫm máu nằm trên mặt đất.
Nhưng sắc mặt của hắn không có thống khổ, Lý Vân Tiêu điểm xuống đều tránh chỗ hiểm.
Chờ Bạc Vũ Kình gần ngất đi, năm ngón tay của Lý Vân Tiêu mở ra, đánh xuống một chưởng.
Phanh!
Chưởng lực đục thủng lồng ngực Bạc Vũ Kình, xuyên thấu ra sau.
Chưởng lực mang theo âm hàn đánh tới, Bạc Vũ Kình phun máu tươi, hắn không ngừng kêu thảm thiết, cả thân hình không ngừng run rẩy.
Phanh!
Rốt cục hàn quang phá thể ra ngoài, muốn phá không bay đi.
- Hừ, ngây thơ.
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, nói:
- Có ta ở đây, muốn trốn đi không phải là trò cười sao?
Hắn giơ tay đặt Bạc Vũ Kình lên mặt đất, một tay lăng không một trảo, lập tức nhiếp nghê thạch vào tay. Nghê thạch nằm tron tay hắn, linh động mười phần, muốn giãy dụa đào tẩu nhưng không thể.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Nếu cho ngươi thêm chút thời gian nữa, sợ rằng ngươi cũng sẽ biến hóa đúng không?
Hắn lật tay một cái, lập tức áp chế nghê thạch không cam lòng.
Sau đó lăng không điểm ra vài lần, hóa thành một ấn phù rơi vào trong đầu Bạc Vũ Kình.
- Có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì xem tạo hóa của ngươi.
Dứt lời, thân ảnh Lý Vân Tiêu biến mất trong nhà tù. Chỉ còn lại có đầy máu tươi, cũng không quan tâm Bạc Vũ Kình đang nằm trong vũng máu.
- Chuyến đi khu vực ta sẽ hết sức giúp ngươi, nhưng có như nguyện hay không ta không dám bảo đảm? Ngươi có suy nghĩ hão huyền hay không?
Lý Vân Tiêu không thể phản đối, Vi Thanh nói cũng là chuyện thực tế, hắn phiền muộn nói:
- Tốt, thành giao!
Vi Thanh đại hỉ, trong mắt bắn ra hào quang hưng phấn, muốn cực lực che dấu vui sướng trong lòng, nhưng vẫn khó qua mắt Lý Vân Tiêu.
Nhưng mà Lý Vân Tiêu vẫn kỳ quái, không biết Vi Thanh muốn đi Ma giới làm chuyện gì.
- Chẳng lẽ hắn sợ ma chiến thất bại, cuối cùng lâm vào kết cục thân tử đạo tiêu, cho nên trước chạy tới Ma giới đi theo địch?
Lý Vân Tiêu vuốt cằm, đang suy nghĩ tình huống xấu nhất.
Một lát sau, hắn xuất hiện trong phòng thuật luyện, trực tiếp tiến đi vào khu vực giam giữ Bạc Vũ Kình.
Bạc Vũ Kình đang tu luyện, tâm thần thu liễm, khí định thần nhàn, cũng không quan tâm có ai xuất hiện ở đây.
Lý Vân Tiêu cũng không đánh thức hắn, mà là ngồi đối diện, một tay bấm niệm pháp quyết, một đám kim quang xuất hiện trên đầu ngón tay. Ma ha cổ tự hóa thành hào quang tỏa ra bốn phía.
Cả gian phòng im lặng, chỉ có hào quang từ cổ tự của Lý Vân Tiêu đang chiếu sáng vách tường mà thôi.
Không qua bao lâu, Bạc Vũ Kình cũng có cảm giác, thoáng mở mắt nhìn thẳng Lý Vân Tiêu.
Nhưng hắn không có kinh hô, chỉ nhíu mày nhìn Lý Vân Tiêu kết ấn quyết, cũng nhìn phù văn bay đầy trời.
Đột nhiênấn quyết trong tay Lý Vân Tiêu không ngừng biến hóa.
Bạc Vũ Kình cả kinh, mở to mắt quan sát biến hóa, phù văn đầy trời sáng rực lên, bắt đầu tổ hợp với nhau, kết thành từng đạo quy tắc mới xuất hiện trước mặt.
Một lát sau, ấn quyết trong tay Lý Vân Tiêu lại biến hóa. Qua mấy nháy mắt đã biến hóa hơn trăm loại, Bạc Vũ Kình hoa mắt, hắn cố sức ghi nhớ.
Đột nhiên hai tay Lý Vân Tiêu buông thỏng, mỉm cười chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình khẽ biến, cảm thấy có chút quẫn bách, cảm thấy mình như tiểu hài tử nghe lén chuyện người lớn bị phát hiện. Khá tốt hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, nói:
- Ngươi tới làm cái gì?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Truyền cho ngươi một bộ thần quyết, có thể áp chế ma niệm trong người của ngươi.
Bạc Vũ Kình khiếp sợ không chút che dấu, sợ bị ma niệm giày vò đủ thảm, kinh hỉ nói:
- Thật sự?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Bộ thần quyết này do ma ha cổ tự tạo thành, nhưng lại là ta lĩnh ngộ ra. Trước mắt chưa ai tu luyện, vừa vặn cho ngươi thử nghiệm.
Bạc Vũ Kình thẹn quá hoá giận nói:
- Quả nhiên không yên lòng.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Mặc dù ta không yên lòng, ngươi cũng có thể không thử.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình đầy phức tạp, rốt cục cũng bỏ qua tính cách bướng bỉnh, nói:
- Ta thật sự nguyện ý thử, Lý Vân Tiêu vẫn là Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đa tạ tán dương, bởi vì nhập ma không dễ chịu, nếu như hoàn toàn nhập ma thì không có gì, nhưng Vũ Kình huynh nhập ma có tính giai đoạn thật sự đủ đau đầu.
Bạc Vũ Kình bình tĩnh nói:
- Là ấn quyết vừa rồi sao? Ta chưa hoàn toàn nhớ kỹ, ngươi cứ biểu thị lại một lần.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tốt, nhưng ta không phải tận ấn quyết miễn phí đâu.
Bạc Vũ Kình sững sờ, lập tức cười ha hả, nói:
- Ha ha ha, Lý Vân Tiêu ah Lý Vân Tiêu, ngươi quả nhiên là người không lợi không thức sớm. Ngay cả phế nhân như ta cũng muốn xảo trá. nhưng ta lại rất hiếu kỳ, kẻ phế nhân như ta có thể làm được gì cho ngươi?
Bạc Vũ Kình giơ tay lên vuốt mặt hai lần, mỉa mai nói:
- Ngàn vạn đừng nói với ta là ngươi vừa ý tướng mạo của ta.
- Ọt ọt.
Dạ dày Lý Vân Tiêu quay cuồng, nổi giận mắng:
- Buồn nôn, dung mạo của ngươi không đáng là gì cả.
Bạc Vũ Kình cười lạnh nói:
- Vậy cũng nói được, bộ dáng chán nản của ta còn có gì để ngươi mưu đồ chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nghê thạch!
- Cái gì?
Toàn thân Bạc Vũ Kình run lên, lập tức lui ra sau vài bước, vô cùng đề phòng.
- Ngươi muốn đoạt nghê thạch của ta?
Sắc mặt của hắn vô cùng âm lãnh, gương mặt bắt đầu trở nên dữ tợn, đầy oán giận và sát khí.
Lý Vân Tiêu không quan tâm biến hóa của hắn, lạnh nhạt nói ra:
- Ngươi đã là Cực Âm thân thể, giữ lại nghê thạch tác dụng không lớn. Hơn nữa lấy nghê thạch ra có tác dụng tốt khôi phục thần trí của ngươi.
- Ta không muốn khôi phục thần trí! các ngươi mới cần khôi phục thần trí! Ta biết ngay ngươi không có hảo tâm!
Bạc Vũ Kình giận dữ hét lớn, ánh mắt đầy lạnh giá, nhiệt độ chung quanh không ngừng giảm xuống.
Nhưng hắn vẫn vô cùng kiêng kị Lý Vân Tiêu, tuy sát khí quấn quanh người nhưng hắn không dám xông lên.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
- Kẻ yếu không nhân quyền, không phải do ngươi.
Ấn quyết bộc phát, kim quang bao phủ chung quanh, khuếch tán ra khắp phòng giam.
Bạc Vũ Kình kinh hãi, hắn dùng toàn lực đánh vào vách tường, dường như vô cùng sợ hãi kim quang, muốn phá tường lao ra ngoài.
Nhưng một quyền này chưa đánh ra đã bị kim quang ngăn cản, xuyên thấu thân thể của hắn.
- Ah!!
Bạc Vũ Kình hét lớn một tiếng, sát khí bùng nổ, gương mặt đầy tức giận cúi đầu xuống, hai chân đạp về phía Lý Vân Tiêu.
Tư thế vặn vẹo quái dị ánh mắt hung tàn, thần trí không có, còn mãnh thú hơn cả mãnh thú.
Hắn đánh ra một quyền vào đầu Lý Vân Tiêu.
- Đánh người không đánh mặt, làm người lưu một đường. Vũ Kình huynh, ngươi lại đánh mặt ta, thật sự tuyệt tình.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói ra, giơ tay lên bắt lấy nắm đấm.
Lực lượng toàn thân Bạc Vũ Kình biến mất không còn, gương mặt dữ tợn biến hóa, bờ môi mấp máy, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Tay trái của Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, bấm tay điểm về phía Bạc Vũ Kình, mấy đạo kim quang hóa phù bay vào trong người của hắn. Mỗi một cái đều sinh ra tiếng khóa, dường như phá vỡ từng huyết vị.
Trong khoảnh khắc, toàn thân Bạc Vũ Kình đẫm máu nằm trên mặt đất.
Nhưng sắc mặt của hắn không có thống khổ, Lý Vân Tiêu điểm xuống đều tránh chỗ hiểm.
Chờ Bạc Vũ Kình gần ngất đi, năm ngón tay của Lý Vân Tiêu mở ra, đánh xuống một chưởng.
Phanh!
Chưởng lực đục thủng lồng ngực Bạc Vũ Kình, xuyên thấu ra sau.
Chưởng lực mang theo âm hàn đánh tới, Bạc Vũ Kình phun máu tươi, hắn không ngừng kêu thảm thiết, cả thân hình không ngừng run rẩy.
Phanh!
Rốt cục hàn quang phá thể ra ngoài, muốn phá không bay đi.
- Hừ, ngây thơ.
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, nói:
- Có ta ở đây, muốn trốn đi không phải là trò cười sao?
Hắn giơ tay đặt Bạc Vũ Kình lên mặt đất, một tay lăng không một trảo, lập tức nhiếp nghê thạch vào tay. Nghê thạch nằm tron tay hắn, linh động mười phần, muốn giãy dụa đào tẩu nhưng không thể.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Nếu cho ngươi thêm chút thời gian nữa, sợ rằng ngươi cũng sẽ biến hóa đúng không?
Hắn lật tay một cái, lập tức áp chế nghê thạch không cam lòng.
Sau đó lăng không điểm ra vài lần, hóa thành một ấn phù rơi vào trong đầu Bạc Vũ Kình.
- Có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì xem tạo hóa của ngươi.
Dứt lời, thân ảnh Lý Vân Tiêu biến mất trong nhà tù. Chỉ còn lại có đầy máu tươi, cũng không quan tâm Bạc Vũ Kình đang nằm trong vũng máu.
/3771
|