Bùm!
Lôi mâu bẻ đường cong mạo hiểm, luân bàn không ngừng tạo áp lực rốt cuộc lôi mâu gãy mang theo một miếng giáp xác.
Trên lưng thằn lằn có một chỗ không có phòng ngự, thịt nọ lộ ra trong không khí. Đau nhức và nguy cơ chết chóc khiến thằn lằn điên cuồng vùng vẫy.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sắc bén, tay bắt ấn vỗ mạnh ấn quyết sâu vào thịt thằn lằn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
ấn quyết nổ tung trong người thằn lằn, nó nằm sấp xuống đất, đầu ngửa lên trời không nhúc nhích. Giáp xác trên người thằn lằn vỡ ra, mảng lớn da thịt khét đen, miệng nó xì khói.
Lý Vân Tiêu đang định tiến lên trước chợt có tiếng rít sắc nhọn vang lên, rồi một tiếng vèo, có thanh trường mâu cắm vào dưới chân Lý Vân Tiêu phát ra tiếng rung.
Lý Vân Tiêu ngước lên nhìn theo hướng trường mâu, trên thổ pha từ khi nào có một người đứng.
Người đó tướng mạo bình thường, thực lực cũng bình thường, chỉ cỡ Ma Quân nhất giai. Mày rậm, mắt to, đầu trọc, trong mắt trừ vẻ cảnh giác ra không có ác ý gì.
Nhưng không biết sao nam nhân mù một con mắt, một vết sẹo dài từ đỉnh đầu qua cằm vắt ngang qua cần cổ, trông dữ tợn khủng bố.
Có mấy người lục tục đi ra từ sau lưng nam nhân, có nam có nữ, toàn là tu vi Ma Quân nhất giai. Bọn họ liếc Lý Vân Tiêu một cái rồi nhìn sang con thằn lằn to. Lộ biểu tình giật mình.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn nam nhân ném trường mâu. Hừ lạnh hỏi:
- Có ý gì?
Nam nhân vẻ mặt kinh hoàng bất giác lùi một bước, hơi nhát rồi lại cố gắng nói:
- Phá Giáp Thiết Tích này là của chúng ta!
Mấy người Ma tộc khác tụ lại, châu đầu nghe tai nói thầm gì đó.
Ánh mắt đám người đó nhìn Lý Vân Tiêu toát ra tia kính sợ.
Nơi này chỉ có hai người, xem dấu hiệu từ trên mặt đất chắc là Lý Vân Tiêu một mình đánh chết Phá Giáp Thiết Tích.
Thực lực như thế bọn họ không trêu vào được.
Ma tộc ném ra trường mâu sợ hãi hỏi:
- Đại nhân là nhị giai sao?
Trong bụng nam nhân thầm càu nhùa, vì Ma Quân nhị giai bình thường cũng khó một mình đánh chết Phá Giáp Thiết Tích.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, không tỏ ý kiến:
- Các ngươi muốn thứ này thì lấy đi.
Ma Quân mặt sẹo mừng rỡ, khó tin hỏi lại:
- Thật không?
Lý Vân Tiêu lườm Ma Quân mặt sẹo:
- Vớ vẩn, chẳng lẽ ta còn lừa các ngươi sao?
Ma Quân mặt sẹo và đồng bạn mừng như điên, rối rít cảm ơn. Bọn họ từ thổ pha bay xuống lấy đi Phá Giáp Thiết Tích.
Dường như mấy người sợ Lý Vân Tiêu đột nhiên ra tay nên luôn cảnh giác đi cùng một số, dòm chừng từng hành động của hắn. Khi bọn họ thấy vết thương của Phá Giáp Thiết Tích thì lòng càng rung động,ánh mắt liếc hướng Lý Vân Tiêu tăng phần e dè và sợ hãi.
Phá Giáp Thiết Tích đã chết, không ngưng tụ ma khí được nữa, vô số ma vật hàng giải bay đi.
Ma Quân mặt sẹo thấy vậy cau mày, mắt lóe tia sắc bén, ngón tay bắt ấn. Ma Quân mặt sẹo đảnh ra vài ấn quyết ngăn chặn Phá Giáp Thiết Tích hàng giải, thu nó lại.
Tiểu Hồng tiến lên trước đứng sau lưng Lý Vân Tiêu, yên lặng nhìn.
Lý Vân Tiêu cảm giác được quan hệ giữa hai người trở nên vi diệu, thái độ Tiểu Hồng đối với hắn đã mềm mại hẳn ra.
Mặt ngoài Tiểu Hồng vẫn lạnh băng nhưng đã thu bớt khí diễm, có chút dịu ngoan. Lý Vân Tiêu cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Nhưng Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ lại, hắn và nàng đã xảy ra quan hệ thân mật như thế, nếu không vi diệu mới là kỳ.
Tiểu Hồng mở miệng nói với mấy Ma Quân:
- Các ngươi thu thập thứ này làm cái gì, không phải trực tiếp ăn thì được rồi sao?
Lý Vân Tiêu nghe thế mới nhận ra mấy Ma Quân bỏ Phá Giáp Thiết Tích vào túi trữ vật, hắn thầm lấy làm lạ.
Vì cách Ma tộc tu luyện trừ điều tức thu nạp ma khí ra chỉ còn lại ăn Ma tộc đê giai.
Mấy Ma Quân nhìn nhau, lộ biểu tình kiêu ngạo tự phụ.
Ma Quân mặt theo ngẩng cao đầu, hơi kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên không phải, chúng ta đem nó về làm luyện khí luyện đan.
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngây người:
- Cái gì? Luyện khí luyện đan?
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Chẳng phải Ma tộc không có thuật luyện sư sao? Làm thế nào luyện khí luyện đan?
Ma Quân đắc ý nói:
- Bình thường bộ lạc không có thuật luyện sư, trong lĩnh vực Ma giới rộng lớn đều không tìm thấy vài thuật luyện sư. Nhưng Nguyệt bộ chúng ta vừa lúc có một vị.
Khi Ma Quân mặt sẹo nói thì mặt mày lộ rõ niềm tự hào, hai Ma Quân khác cũng có vẻ mặt tương tự.
Lý Vân Tiêu thoáng chốc hiểu ngay. Thuật luyện sư Ma tộc vô cùng quý giá. Khiến Lý Vân Tiêu tò mò là không biết thuật luyện sư trong Ma tộc luyện chế cách nào?
Tiểu Hồng không quan tâm mấy chuyện đó, nàng chỉ hỏi:
- Nguyệt bộ, là vì thống lĩnh của các ngươi có tên Nguyệt sao?
Ma Quân mặt thẹo gật đầu nói:
- Đúng rồi, Nguyệt đại nhân là thủ lĩnh của bộ lạc chúng ta.
Xưng hô của bộ tộc Ma giới rất đơn giản dễ hiểu, lấy tên của thống lĩnh làm tôn xưng, ghép tên thống lĩnh vào là được.
Lý Vân Tiêu lòng máy động hỏi:
- Nguyệt bộ là một chi trong tám đại bộ chúng?
Ma Quân mặt thẹo gật đầu nói:
- Đúng thế, Nguyệt bộ chúng ta là một chi thuộc Tranh bộ, nhưng địa vị của Nguyệt đại nhân không dưới Tranh đại nhân.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Cũng vì Nguyệt đại nhân giỏi về thuật luyện sao?
Trong mắt Ma Quân mặt thẹo tràn ngập kiêu ngạo gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Lý Vân Tiêu lại hỏi:
- Vậy mấy vị có biết làm sao đi Băng Vực Nguyên Quận không?
- Băng Vực? Nguyên Quận?
Mấy vị Ma Quân giật bắn người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau như đang giao lưu cái gì.
Một người lên tiếng:
- Ta biết Băng Vực, hình như có nghe nói Nguyên Quận. Nhưng Ma giới to lớn, rộng lớn vô biên, với thực lực của chúng ta cả đời chưa chắc đi hết lĩnh vực tám đại bộ chúng. Băng Vực nằm ngoài tám đại bộ vực, ít người biết cách đi tới đó.
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngây người, không ngờ Ma giới to lớn nhưng Ma Quân nhất giai cũng không biết tọa độ cụ thể của Băng Vực. Nguyên Quận. Hai người hơi khó xử.
Một Ma Quân lên tiếng:
- Ta có một cách có lẽ sẽ được.
Mọi người cùng nhìn vào người đó.
Ma Quân mỉm cười nói:
- Các vị đã quên sao? Đại hội giao lưu vật chất của Tranh bộ chúng ta rất nhanh sẽ bắt đầu.
Mấy Ma Quân khác vỗ tay, mắt bắn ra tia sáng, cực kỳ hưng phấn nói:
- Đúng rồi, sao ta quên mất việc này!
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngạc nhiên:
- Đại hội giao lưu vật chất?
Đại hội giao lưu vật chất tên như ý nghĩa, là hình thức như giao dịch thương phẩm của thương hội, trong Thiên Vũ giới có đầy khắp nơi.
Nhưng Tiểu Hồng, Lý Vân Tiêu luôn cho rằng Ma tộc trời sinh tính tàn bạo, chỉ biết đánh giết, không tồn tại việc giao dịch vật chất, ai dè hoàn toàn không phải vậy.
Ma Quân nói:
- Mỗi lần đại hội giao lưu vật chất đều là một trong những việc quan trọng mà long trọng nhất của Tranh bộ, sẽ có bán tọa độ Băng Vực. Nếu hai vị không vội thì có thể chờ đợi mấy ngày.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, dù có nôn nóng cũng không cách nào, liền hỏi:
- Giao lưu vật chất là giao lưu thế nào? Ở khi nào, chỗ nào?
Ma Quân cười nói:
- Là bảy ngày sau, tổ chức ở thành Xạ Tinh.
Lôi mâu bẻ đường cong mạo hiểm, luân bàn không ngừng tạo áp lực rốt cuộc lôi mâu gãy mang theo một miếng giáp xác.
Trên lưng thằn lằn có một chỗ không có phòng ngự, thịt nọ lộ ra trong không khí. Đau nhức và nguy cơ chết chóc khiến thằn lằn điên cuồng vùng vẫy.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sắc bén, tay bắt ấn vỗ mạnh ấn quyết sâu vào thịt thằn lằn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
ấn quyết nổ tung trong người thằn lằn, nó nằm sấp xuống đất, đầu ngửa lên trời không nhúc nhích. Giáp xác trên người thằn lằn vỡ ra, mảng lớn da thịt khét đen, miệng nó xì khói.
Lý Vân Tiêu đang định tiến lên trước chợt có tiếng rít sắc nhọn vang lên, rồi một tiếng vèo, có thanh trường mâu cắm vào dưới chân Lý Vân Tiêu phát ra tiếng rung.
Lý Vân Tiêu ngước lên nhìn theo hướng trường mâu, trên thổ pha từ khi nào có một người đứng.
Người đó tướng mạo bình thường, thực lực cũng bình thường, chỉ cỡ Ma Quân nhất giai. Mày rậm, mắt to, đầu trọc, trong mắt trừ vẻ cảnh giác ra không có ác ý gì.
Nhưng không biết sao nam nhân mù một con mắt, một vết sẹo dài từ đỉnh đầu qua cằm vắt ngang qua cần cổ, trông dữ tợn khủng bố.
Có mấy người lục tục đi ra từ sau lưng nam nhân, có nam có nữ, toàn là tu vi Ma Quân nhất giai. Bọn họ liếc Lý Vân Tiêu một cái rồi nhìn sang con thằn lằn to. Lộ biểu tình giật mình.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn nam nhân ném trường mâu. Hừ lạnh hỏi:
- Có ý gì?
Nam nhân vẻ mặt kinh hoàng bất giác lùi một bước, hơi nhát rồi lại cố gắng nói:
- Phá Giáp Thiết Tích này là của chúng ta!
Mấy người Ma tộc khác tụ lại, châu đầu nghe tai nói thầm gì đó.
Ánh mắt đám người đó nhìn Lý Vân Tiêu toát ra tia kính sợ.
Nơi này chỉ có hai người, xem dấu hiệu từ trên mặt đất chắc là Lý Vân Tiêu một mình đánh chết Phá Giáp Thiết Tích.
Thực lực như thế bọn họ không trêu vào được.
Ma tộc ném ra trường mâu sợ hãi hỏi:
- Đại nhân là nhị giai sao?
Trong bụng nam nhân thầm càu nhùa, vì Ma Quân nhị giai bình thường cũng khó một mình đánh chết Phá Giáp Thiết Tích.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, không tỏ ý kiến:
- Các ngươi muốn thứ này thì lấy đi.
Ma Quân mặt sẹo mừng rỡ, khó tin hỏi lại:
- Thật không?
Lý Vân Tiêu lườm Ma Quân mặt sẹo:
- Vớ vẩn, chẳng lẽ ta còn lừa các ngươi sao?
Ma Quân mặt sẹo và đồng bạn mừng như điên, rối rít cảm ơn. Bọn họ từ thổ pha bay xuống lấy đi Phá Giáp Thiết Tích.
Dường như mấy người sợ Lý Vân Tiêu đột nhiên ra tay nên luôn cảnh giác đi cùng một số, dòm chừng từng hành động của hắn. Khi bọn họ thấy vết thương của Phá Giáp Thiết Tích thì lòng càng rung động,ánh mắt liếc hướng Lý Vân Tiêu tăng phần e dè và sợ hãi.
Phá Giáp Thiết Tích đã chết, không ngưng tụ ma khí được nữa, vô số ma vật hàng giải bay đi.
Ma Quân mặt sẹo thấy vậy cau mày, mắt lóe tia sắc bén, ngón tay bắt ấn. Ma Quân mặt sẹo đảnh ra vài ấn quyết ngăn chặn Phá Giáp Thiết Tích hàng giải, thu nó lại.
Tiểu Hồng tiến lên trước đứng sau lưng Lý Vân Tiêu, yên lặng nhìn.
Lý Vân Tiêu cảm giác được quan hệ giữa hai người trở nên vi diệu, thái độ Tiểu Hồng đối với hắn đã mềm mại hẳn ra.
Mặt ngoài Tiểu Hồng vẫn lạnh băng nhưng đã thu bớt khí diễm, có chút dịu ngoan. Lý Vân Tiêu cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Nhưng Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ lại, hắn và nàng đã xảy ra quan hệ thân mật như thế, nếu không vi diệu mới là kỳ.
Tiểu Hồng mở miệng nói với mấy Ma Quân:
- Các ngươi thu thập thứ này làm cái gì, không phải trực tiếp ăn thì được rồi sao?
Lý Vân Tiêu nghe thế mới nhận ra mấy Ma Quân bỏ Phá Giáp Thiết Tích vào túi trữ vật, hắn thầm lấy làm lạ.
Vì cách Ma tộc tu luyện trừ điều tức thu nạp ma khí ra chỉ còn lại ăn Ma tộc đê giai.
Mấy Ma Quân nhìn nhau, lộ biểu tình kiêu ngạo tự phụ.
Ma Quân mặt theo ngẩng cao đầu, hơi kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên không phải, chúng ta đem nó về làm luyện khí luyện đan.
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngây người:
- Cái gì? Luyện khí luyện đan?
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Chẳng phải Ma tộc không có thuật luyện sư sao? Làm thế nào luyện khí luyện đan?
Ma Quân đắc ý nói:
- Bình thường bộ lạc không có thuật luyện sư, trong lĩnh vực Ma giới rộng lớn đều không tìm thấy vài thuật luyện sư. Nhưng Nguyệt bộ chúng ta vừa lúc có một vị.
Khi Ma Quân mặt sẹo nói thì mặt mày lộ rõ niềm tự hào, hai Ma Quân khác cũng có vẻ mặt tương tự.
Lý Vân Tiêu thoáng chốc hiểu ngay. Thuật luyện sư Ma tộc vô cùng quý giá. Khiến Lý Vân Tiêu tò mò là không biết thuật luyện sư trong Ma tộc luyện chế cách nào?
Tiểu Hồng không quan tâm mấy chuyện đó, nàng chỉ hỏi:
- Nguyệt bộ, là vì thống lĩnh của các ngươi có tên Nguyệt sao?
Ma Quân mặt thẹo gật đầu nói:
- Đúng rồi, Nguyệt đại nhân là thủ lĩnh của bộ lạc chúng ta.
Xưng hô của bộ tộc Ma giới rất đơn giản dễ hiểu, lấy tên của thống lĩnh làm tôn xưng, ghép tên thống lĩnh vào là được.
Lý Vân Tiêu lòng máy động hỏi:
- Nguyệt bộ là một chi trong tám đại bộ chúng?
Ma Quân mặt thẹo gật đầu nói:
- Đúng thế, Nguyệt bộ chúng ta là một chi thuộc Tranh bộ, nhưng địa vị của Nguyệt đại nhân không dưới Tranh đại nhân.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Cũng vì Nguyệt đại nhân giỏi về thuật luyện sao?
Trong mắt Ma Quân mặt thẹo tràn ngập kiêu ngạo gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Lý Vân Tiêu lại hỏi:
- Vậy mấy vị có biết làm sao đi Băng Vực Nguyên Quận không?
- Băng Vực? Nguyên Quận?
Mấy vị Ma Quân giật bắn người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau như đang giao lưu cái gì.
Một người lên tiếng:
- Ta biết Băng Vực, hình như có nghe nói Nguyên Quận. Nhưng Ma giới to lớn, rộng lớn vô biên, với thực lực của chúng ta cả đời chưa chắc đi hết lĩnh vực tám đại bộ chúng. Băng Vực nằm ngoài tám đại bộ vực, ít người biết cách đi tới đó.
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngây người, không ngờ Ma giới to lớn nhưng Ma Quân nhất giai cũng không biết tọa độ cụ thể của Băng Vực. Nguyên Quận. Hai người hơi khó xử.
Một Ma Quân lên tiếng:
- Ta có một cách có lẽ sẽ được.
Mọi người cùng nhìn vào người đó.
Ma Quân mỉm cười nói:
- Các vị đã quên sao? Đại hội giao lưu vật chất của Tranh bộ chúng ta rất nhanh sẽ bắt đầu.
Mấy Ma Quân khác vỗ tay, mắt bắn ra tia sáng, cực kỳ hưng phấn nói:
- Đúng rồi, sao ta quên mất việc này!
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngạc nhiên:
- Đại hội giao lưu vật chất?
Đại hội giao lưu vật chất tên như ý nghĩa, là hình thức như giao dịch thương phẩm của thương hội, trong Thiên Vũ giới có đầy khắp nơi.
Nhưng Tiểu Hồng, Lý Vân Tiêu luôn cho rằng Ma tộc trời sinh tính tàn bạo, chỉ biết đánh giết, không tồn tại việc giao dịch vật chất, ai dè hoàn toàn không phải vậy.
Ma Quân nói:
- Mỗi lần đại hội giao lưu vật chất đều là một trong những việc quan trọng mà long trọng nhất của Tranh bộ, sẽ có bán tọa độ Băng Vực. Nếu hai vị không vội thì có thể chờ đợi mấy ngày.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, dù có nôn nóng cũng không cách nào, liền hỏi:
- Giao lưu vật chất là giao lưu thế nào? Ở khi nào, chỗ nào?
Ma Quân cười nói:
- Là bảy ngày sau, tổ chức ở thành Xạ Tinh.
/3771
|