Lý Vân Tiêu hỏi:
- Rồi sao nữa?
Nguyệt lau nước mắt bình ổn nỗi lòng, sửa sang y phục lấy lại dáng vẻ trưởng một bộ tộc.
Nguyệt nói:
- Vì ta cần Tử Lôi trợ giúp nên khi xác định ngươi khống chế Tử Lôi thì ta hy vọng ngươi có thể giúp ta. Cho nên ta mới nói là nguyện ý trợ giúp các ngươi.
Lý Vân Tiêu sửa đúng:
- Cái này không gọi là trợ giúp mà là trao đổi điều kiện.
Nguyệt cắn môi:
- Được rồi, gọi là trao đổi điều kiện đi. Hy vọng các ngươi sẽ trao đổi điều kiện với ta, những cường giả bên ngoài thì ta nói rồi, sợ các ngươi sinh ra ác ý nên ta phải đề phòng trước, dù sao ngươi là tồn tại có thể một mình đánh chết Phá Giáp Thiết Tích.
Một tay Lý Vân Tiêu co lại chống cằm trầm ngâm nói:
- Nói có chút đạo lý, nhưng ngươi có cái gì trao đổi được Tử Lôi của ta trợ giúp.
Nguyệt lắc đầu nói:
- Ta không biết. Các ngươi muốn đi Băng Vực Nguyên Quận thì ta có thể tìm bản đồ tọa độ cho các ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt:
- Chỉ là một tấm bản đồ, chắc sẽ dễ dàng có được trong đại hội giao lưu vật tư đúng không?
Nguyệt cau mày vội nói:
- Vậy các ngươi có chuyện gì muốn làm trong Ma giới không? Ta sẽ cố gắng giúp đỡ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chuyện chúng ta muốn làm ngươi không giúp được gì.
Mặt Nguyệt tràn đầy thất vọng thậm chí là oán giận.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
- Nhưng ta rất tò mò, ngươi cần Tử Lôi làm gì? Ngươi cũng biết thứ này không phải không phải vật của Ma giới, chắc sẽ không đem lại tác dụng gì mới đúng.
Nguyệt thấy Lý Vân Tiêu có hứng thú thì thầm mừng, nhưng vẫn cố chấp nói:
- Ngươi phải hứa giúp ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Xì, chán quá, Vân Tiêu Ca ca, chúng ta đi!
Vẻ mặt Tiểu Hồng châm chọc mỉa mai:
- Nói như thể chúng ta đang xin nàng, tưởng thuật luyện sư gì đó ghê gớm lắm sao? Sợ là không bằng một phần mười trình độ của Vân Tiêu Ca ca. Thật là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.
Lý Vân Tiêu làm biếng để ý tới Nguyệt, hắn thu giấu hơi thở toàn thân xoay người định cùng Tiểu Hồng rời đi.
Nguyệt òa khóc:
- Đừng đi!
Nguyệt chạy tới trước mặt Lý Vân Tiêu chặn đường, còn quỳ xuống.
Nguyệt khóc ròng nói:
- Lý đại nhân làm ơn đừng đi, có lẽ chỉ đại nhân mới cứu được Nguyệt tộc chúng ta!
Lý Vân Tiêu chậm rãi nói:
- Ngươi đứng lên trước rồi nói. Muốn chúng ta trợ giúp cũng không phải không được, miễn mọi người nói chuyện bình tĩnh là được, nếu còn tự phụ như trước thì miễn bàn.
Nguyệt vội nói:
- Sẽ không, nhất định sẽ không!
Lý Vân Tiêu liếc Tiểu Hồng, tuy nàng không muốn ở lại nhưng tất cả dều theo ý hắn, nàng gật đầu nghe theo.
Hai người ngồi trở lại.
Nguyệt không giấu diếm nữa, lòng nặng trĩu ưu tư nói:
- Không dám giấu hai vị nữa, Nguyệt bộ ta đã đến giới hạn sinh tử tồn vong.
Lý Vân Tiêu khó hiểu hỏi:
- Quý bộ chẳng phải là một trong mấy chi mạnh nhất của Tranh bộ sao? Tại sao lại là sinh tử tồn vong? Nếu thật sự có vấn đề, với địa vị của đại nhân trong Ma giới nếu cầu viện Tranh chắc sẽ không bị bỏ mặc?
Vẻ mặt Nguyệt buồn bã nói: - Chỉ e là Tranh chủ mưu đứng sau chuyện này, không thì với sức hiệu triệu của ta chỉ cần truyền ra là có thể tụ tập cường giả như mây. Nhưng hôm nay đã thả tín hiệu cầu viện thật lâu, lấy cái gái cực cao làm thù lao mà không thấy ai đến.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Vậy rốt cuộc quý bộ đối mặt nguy hiểm là cái gì? Nếu là Tranh muốn đối phó các người thì dù cộng lại sức của hai gã cũng hết cách. Huống chi việc ta khống chế Tử Lôi liên quan gì tới chuyện này?
Nguyệt do dự một lúc cuối cùng đặt quyết tâm, cắn răng nói:
- Bởi vì ta có một món có thể đối phó nguy cơ trước mắt, dù đánh với Tranh một trận cũng chưa chắc sẽ thua. Nhưng chí bảo đó do sư tôn của ta luyện chế, sư tôn đến từ Thiên Vũ giới.
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngạc nhiên, không ngờ còn có tầng quan hệ này.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm giây lát, hỏi:
- Không biết quý sư tên họ là gì? Còn sống không?
Trong các đời thuật luyện sư cũng ít người có thể luyện chế ra vật đối phó lại Ma tôn được, nếu có thì hơn phân nửa Lý Vân Tiêu biết tên.
Nguyệt lắc đầu nói:
- Gia sư sớm quy tiên. Đáng tiếc trước khi chết cũng không thể hoàn thành bước cuối cùng của chí bảo đó, gia sư thở dài nói: Nếu có giới lực Thiên Vũ giới dùng để rèn luyện báu vật này thì sẽ hoàn thành.
Tiểu Hồng trào phúng:
- Nếu đến chết cũng không luyện thành thì nói gì đến đối phó Ma tôn? Thực lực Ma tôn mạnh mẽ không phải các ngươi có thể phỏng chừng.
Bọn họ mới đến Ma giới liền gặp tộc Phệ Giới Ma, nếm qua sự lợi hại của Dục, nếu Lý Vân Tiêu không có Ma Nguyên tỏa thì dù đánh lén cũng khó nói rõ kết quả.
Nguyệt nói:
- Ta hiểu Ma tôn lợi hại, nhưng tạo nghệ của gia sư đã vượt qua thế nhân lý giải, các ngươi chửi rủa ta thì được nhưng tuyệt đối không thể làm nhục gia sư!
Trên mặt Nguyệt lộ vẻ khó chịu.
Bản thân Lý Vân Tiêu là thuật luyện sư, hiểu tâm tình tôn sư trọng đạo:
- Được rồi, không cần biết có luyện chế thành công báu vật hay không, không cần biết nó có thể trợ giúp Nguyệt đại nhân đối kháng Ma tôn không, ta đồng ý giúp. Vì ta rất muốn được kiến thức thứ đó, sư tôn của Nguyệt đại nhân lấy đâu ra tự tin lớn đến mức có thể đối phó Tạo Hóa cảnh Ma tôn.
Nguyệt gật đầu nói:
- Hai vị đi theo ta.
Thứ đó là bí mật lớn nhất của Nguyệt bộ nhưng đang phút sinh tử tồn vong, không thể so đo quá nhiều.
Nguyệt lập tức đứng lên, đánh ra vài ấn quyết bay vào bệ đá, da thú trải bên trên bốn phía.
Bệ đá lóe trận quang đen ngòm bắn ra tứ phía.
Vì lực lượng chủ yếu của Ma giới là ma khí nên tất cả trận pháp lấy ma khí làm cơ sở.
Mặt đất trước mắt Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng hiện ra các loại đồ án sau đó hóa thành hình dạng cánh cửa từ từ mở ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lòng đất vọng lên thanh âm cổ xưa, trống trải mà xa xăm văng vẳng.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt nhìn chăm chú cánh cửa mở rộng, cái hố sâu đen ngòm dưới đát.
Phực phực phực phực!
Một hành lang bằng đá siêu dài thông xuống lòng đất, trong tầm mắt là đèn cung đình trên hai bên vách tường tự cháy sáng.
Lòng Lý Vân Tiêu rung động mãnh liệt, không phải vì hang ngầm này lợi hại cỡ nào mà vì nó ẩn ngay dưới chân nhưng hắn không phát hiện ra.
Vị thuật luyện sư này không đơn giản chút nào.
Tiểu Hồng nhìn ra sắc mặt Lý Vân Tiêu khác lạ, quan tâm hỏi han:
- Vân Tiêu Ca ca, sao vậy?
Mặt Lý Vân Tiêu trắng nhợt lắc đầu nói:
- Bây giờ ta rất muốn được thấy báu vật nói:
Nguyệt nói:
- Đi theo ta.
Nguyệt vào động ngầm trước, Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng theo sau, nơi đi qua ngọn đèn lắc lư ánh chiếu tứ phía.
Trên vách tường hành lang vẫn điêu khắc hoa văn chim thú trông hơi huyền diệu.
Đi khoảng một chung trà thì hết thầm đá tới một nơi rất rộng, nhưng trong tầm mắt không gian trống trải chẳng có gì.
Lý Vân Tiêu biết nó tuyệt đối không đơn giản, hắn đứng yên chờ đợi.
- Rồi sao nữa?
Nguyệt lau nước mắt bình ổn nỗi lòng, sửa sang y phục lấy lại dáng vẻ trưởng một bộ tộc.
Nguyệt nói:
- Vì ta cần Tử Lôi trợ giúp nên khi xác định ngươi khống chế Tử Lôi thì ta hy vọng ngươi có thể giúp ta. Cho nên ta mới nói là nguyện ý trợ giúp các ngươi.
Lý Vân Tiêu sửa đúng:
- Cái này không gọi là trợ giúp mà là trao đổi điều kiện.
Nguyệt cắn môi:
- Được rồi, gọi là trao đổi điều kiện đi. Hy vọng các ngươi sẽ trao đổi điều kiện với ta, những cường giả bên ngoài thì ta nói rồi, sợ các ngươi sinh ra ác ý nên ta phải đề phòng trước, dù sao ngươi là tồn tại có thể một mình đánh chết Phá Giáp Thiết Tích.
Một tay Lý Vân Tiêu co lại chống cằm trầm ngâm nói:
- Nói có chút đạo lý, nhưng ngươi có cái gì trao đổi được Tử Lôi của ta trợ giúp.
Nguyệt lắc đầu nói:
- Ta không biết. Các ngươi muốn đi Băng Vực Nguyên Quận thì ta có thể tìm bản đồ tọa độ cho các ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt:
- Chỉ là một tấm bản đồ, chắc sẽ dễ dàng có được trong đại hội giao lưu vật tư đúng không?
Nguyệt cau mày vội nói:
- Vậy các ngươi có chuyện gì muốn làm trong Ma giới không? Ta sẽ cố gắng giúp đỡ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chuyện chúng ta muốn làm ngươi không giúp được gì.
Mặt Nguyệt tràn đầy thất vọng thậm chí là oán giận.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
- Nhưng ta rất tò mò, ngươi cần Tử Lôi làm gì? Ngươi cũng biết thứ này không phải không phải vật của Ma giới, chắc sẽ không đem lại tác dụng gì mới đúng.
Nguyệt thấy Lý Vân Tiêu có hứng thú thì thầm mừng, nhưng vẫn cố chấp nói:
- Ngươi phải hứa giúp ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Xì, chán quá, Vân Tiêu Ca ca, chúng ta đi!
Vẻ mặt Tiểu Hồng châm chọc mỉa mai:
- Nói như thể chúng ta đang xin nàng, tưởng thuật luyện sư gì đó ghê gớm lắm sao? Sợ là không bằng một phần mười trình độ của Vân Tiêu Ca ca. Thật là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.
Lý Vân Tiêu làm biếng để ý tới Nguyệt, hắn thu giấu hơi thở toàn thân xoay người định cùng Tiểu Hồng rời đi.
Nguyệt òa khóc:
- Đừng đi!
Nguyệt chạy tới trước mặt Lý Vân Tiêu chặn đường, còn quỳ xuống.
Nguyệt khóc ròng nói:
- Lý đại nhân làm ơn đừng đi, có lẽ chỉ đại nhân mới cứu được Nguyệt tộc chúng ta!
Lý Vân Tiêu chậm rãi nói:
- Ngươi đứng lên trước rồi nói. Muốn chúng ta trợ giúp cũng không phải không được, miễn mọi người nói chuyện bình tĩnh là được, nếu còn tự phụ như trước thì miễn bàn.
Nguyệt vội nói:
- Sẽ không, nhất định sẽ không!
Lý Vân Tiêu liếc Tiểu Hồng, tuy nàng không muốn ở lại nhưng tất cả dều theo ý hắn, nàng gật đầu nghe theo.
Hai người ngồi trở lại.
Nguyệt không giấu diếm nữa, lòng nặng trĩu ưu tư nói:
- Không dám giấu hai vị nữa, Nguyệt bộ ta đã đến giới hạn sinh tử tồn vong.
Lý Vân Tiêu khó hiểu hỏi:
- Quý bộ chẳng phải là một trong mấy chi mạnh nhất của Tranh bộ sao? Tại sao lại là sinh tử tồn vong? Nếu thật sự có vấn đề, với địa vị của đại nhân trong Ma giới nếu cầu viện Tranh chắc sẽ không bị bỏ mặc?
Vẻ mặt Nguyệt buồn bã nói: - Chỉ e là Tranh chủ mưu đứng sau chuyện này, không thì với sức hiệu triệu của ta chỉ cần truyền ra là có thể tụ tập cường giả như mây. Nhưng hôm nay đã thả tín hiệu cầu viện thật lâu, lấy cái gái cực cao làm thù lao mà không thấy ai đến.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Vậy rốt cuộc quý bộ đối mặt nguy hiểm là cái gì? Nếu là Tranh muốn đối phó các người thì dù cộng lại sức của hai gã cũng hết cách. Huống chi việc ta khống chế Tử Lôi liên quan gì tới chuyện này?
Nguyệt do dự một lúc cuối cùng đặt quyết tâm, cắn răng nói:
- Bởi vì ta có một món có thể đối phó nguy cơ trước mắt, dù đánh với Tranh một trận cũng chưa chắc sẽ thua. Nhưng chí bảo đó do sư tôn của ta luyện chế, sư tôn đến từ Thiên Vũ giới.
Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng ngạc nhiên, không ngờ còn có tầng quan hệ này.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm giây lát, hỏi:
- Không biết quý sư tên họ là gì? Còn sống không?
Trong các đời thuật luyện sư cũng ít người có thể luyện chế ra vật đối phó lại Ma tôn được, nếu có thì hơn phân nửa Lý Vân Tiêu biết tên.
Nguyệt lắc đầu nói:
- Gia sư sớm quy tiên. Đáng tiếc trước khi chết cũng không thể hoàn thành bước cuối cùng của chí bảo đó, gia sư thở dài nói: Nếu có giới lực Thiên Vũ giới dùng để rèn luyện báu vật này thì sẽ hoàn thành.
Tiểu Hồng trào phúng:
- Nếu đến chết cũng không luyện thành thì nói gì đến đối phó Ma tôn? Thực lực Ma tôn mạnh mẽ không phải các ngươi có thể phỏng chừng.
Bọn họ mới đến Ma giới liền gặp tộc Phệ Giới Ma, nếm qua sự lợi hại của Dục, nếu Lý Vân Tiêu không có Ma Nguyên tỏa thì dù đánh lén cũng khó nói rõ kết quả.
Nguyệt nói:
- Ta hiểu Ma tôn lợi hại, nhưng tạo nghệ của gia sư đã vượt qua thế nhân lý giải, các ngươi chửi rủa ta thì được nhưng tuyệt đối không thể làm nhục gia sư!
Trên mặt Nguyệt lộ vẻ khó chịu.
Bản thân Lý Vân Tiêu là thuật luyện sư, hiểu tâm tình tôn sư trọng đạo:
- Được rồi, không cần biết có luyện chế thành công báu vật hay không, không cần biết nó có thể trợ giúp Nguyệt đại nhân đối kháng Ma tôn không, ta đồng ý giúp. Vì ta rất muốn được kiến thức thứ đó, sư tôn của Nguyệt đại nhân lấy đâu ra tự tin lớn đến mức có thể đối phó Tạo Hóa cảnh Ma tôn.
Nguyệt gật đầu nói:
- Hai vị đi theo ta.
Thứ đó là bí mật lớn nhất của Nguyệt bộ nhưng đang phút sinh tử tồn vong, không thể so đo quá nhiều.
Nguyệt lập tức đứng lên, đánh ra vài ấn quyết bay vào bệ đá, da thú trải bên trên bốn phía.
Bệ đá lóe trận quang đen ngòm bắn ra tứ phía.
Vì lực lượng chủ yếu của Ma giới là ma khí nên tất cả trận pháp lấy ma khí làm cơ sở.
Mặt đất trước mắt Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng hiện ra các loại đồ án sau đó hóa thành hình dạng cánh cửa từ từ mở ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lòng đất vọng lên thanh âm cổ xưa, trống trải mà xa xăm văng vẳng.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt nhìn chăm chú cánh cửa mở rộng, cái hố sâu đen ngòm dưới đát.
Phực phực phực phực!
Một hành lang bằng đá siêu dài thông xuống lòng đất, trong tầm mắt là đèn cung đình trên hai bên vách tường tự cháy sáng.
Lòng Lý Vân Tiêu rung động mãnh liệt, không phải vì hang ngầm này lợi hại cỡ nào mà vì nó ẩn ngay dưới chân nhưng hắn không phát hiện ra.
Vị thuật luyện sư này không đơn giản chút nào.
Tiểu Hồng nhìn ra sắc mặt Lý Vân Tiêu khác lạ, quan tâm hỏi han:
- Vân Tiêu Ca ca, sao vậy?
Mặt Lý Vân Tiêu trắng nhợt lắc đầu nói:
- Bây giờ ta rất muốn được thấy báu vật nói:
Nguyệt nói:
- Đi theo ta.
Nguyệt vào động ngầm trước, Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng theo sau, nơi đi qua ngọn đèn lắc lư ánh chiếu tứ phía.
Trên vách tường hành lang vẫn điêu khắc hoa văn chim thú trông hơi huyền diệu.
Đi khoảng một chung trà thì hết thầm đá tới một nơi rất rộng, nhưng trong tầm mắt không gian trống trải chẳng có gì.
Lý Vân Tiêu biết nó tuyệt đối không đơn giản, hắn đứng yên chờ đợi.
/3771
|