Tranh lạnh lùng nói:
- Có vài thứ cố gắng ít biết càng tốt, biết nhiều sẽ không sống lâu.
Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:
- Đây cũng là cơ mật sao? Lý do giữ kín là gì?
Tranh hừ lạnh một tiếng:
- Đừng hỏi, tóm lại ngươi không cần biết!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
- Dù ngươi không nói thì ta tin rồi sẽ điều tra ra.
Tranh thay đổi sắc mặt mấy lần, hừ lạnh không bàn nữa.
Tranh hỏi:
- Thánh Ma đi cùng các ngươi là ai? Đi Băng Vực Nguyên Quận vì chuyện gì?
Lý Vân Tiêu ung dung cười nói:
- Mấy thứ đó Tranh đại nhân không cần biết.
Mắt Tranh lóe sát khí, gã lạnh lùng nói:
- Nói vậy là các ngươi không muốn sống tiếp.
Lý Vân Tiêu không hề sợ Tranh, lạnh lùng nhìn lại:
- Ha ha ha! Đương nhiên muốn sống tiếp, trên đời này có ai ngại m,ình sống lâu sao? Nhưng điều này liên quan gì đại nhân?
Bốn phía giao nhau, không chút sợ hãi.
Tranh sắc mặt âm trầm nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm một lúc, gã bật cười nói:
- Ha ha ha! Tốt, tốt, ta thích tính cách của ngươi như thế! Để nhóm Cơ nhức đầu vậy, rất muốn thấy bọn họ bị ngươi dày vò đến vò đầu đấm ngực.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, Ma tôn này khác hẳn với mấy người khác, ít nhất không đứng cùng chiến tuyến. Nếu đúng vậy thì hắn khách sáo một chút cũng tốt, tránh cho gây ra một kẻ thù không có lợi với toàn Thiên Vũ giới.
Chuyến đi Ma giới cho đến bây giờ gây ấn tượng lớn nhất với Lý Vân Tiêu là Ma giới giống như Thiên Vũ giới, không đoàn kết mà chia ra nhiều thế lực, các thế lực kiềm chế nhau.
Đây là việc siêu tốt cho Thiên Vũ giới.
Tranh phất tay nói:
- Các ngươi đi đi, ta tạm thời không giết các ngươi. Nhưng trên đường đi Nguyên Quận nhớ cẩn thận, ha ha ha ha ha ha!
Mắt Tranh tràn đầy đều cợt, dường như với gã thì các vụ việc chỉ là trò chơi.
Bên dưới vọng lên tiếng Nguyệt kinh kêu:
- Lý đại nhân, mau ra tay giúp ta!
Thì ra Nguyệt vận dụng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát dù khống chế không quen, không thể phát huy hết sức mạnh Thần Sát nhưng đủ sức ứng đối đại quân vây công và chống đỡ Đăng tấn công mãnh liệt.
Nhưng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát ăn thần thức rất dữ, chiến đấu đến đây thì Nguyệt thấy kiệt sức, mắt mơ hồ.
Tinh thần lực tràn đầy bây giờ như nước giếng cạn tới đáy, đã khô kiệt.
Tới khi tinh thần lực cạn không thể sử dụng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát thì tình hình tốt đẹp hiện nay sẽ tan vỡ, không chỉ riêng Nguyệt, nguyên Nguyệt bộ đều tiêu đời.
Nên đánh mãi không xong, Nguyệt không còn cách nào đánh nhịn đau cầu cứu Lý Vân Tiêu.
Nhưng khi Nguyệt ngước mắt lên thấy bóng dáng thon dài kia thì người run rẩy hét thất thanh:
- Tranh đại nhân!!!
Một thoáng nhìn làm Nguyệt mất hết tinh thần, khống chế Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trở nên hỗn loạn hơn.
Đăng bắt chặt cơ hội, gã cũng thấy Tranh ở trên cao.
Đăng mừng như điên cười to bảo:
- Ha ha ha! Giờ đã biết mình chết chắc chưa? Hậu đài của ta là Tranh đại nhân!
Đăng cuồng cười, thanh âm vận dụng chiến kỹ sóng âm vang vọng nguyên chiến trường.
Đại quân Đăng tộc và người Nguyệt bộ giật mình ngước lên cùng thấy thân hình chí cao vô tượng trên bầu trời, tồn tại khó tể với tới trong lòng họ.
- Ui!
Nhiều tiếng hút ngụm khí lạnh liên tiếp vang lên, cực kỳ giật mình.
Người hai phe như băng hỏa lưỡng trọng thiên, đại quân Đăng hò reo, khí thế tăng vọt. Nguyệt bộ thì trái ngược, trong lòng mỗi người như đè tảng đá to, mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Dù đứng cạnh mười Thần Sát, thế cục đang rất tốt đẹp vẫn làm tay chân bọn họ lạnh lẽo, như trông thấy kim loạiết cuộc thảm hại.
Y và Mễ nhìn nhau, mắt hai người tràn đầy giật mình rồi lại nằm trong dự đoán.
Lúc trước mọi người có suy đoán Tranh đứng sau lưng Đăng nhưng vừa chưa từng thấy Tranh lộ mặt nên dằn nghi ngờ dưới đáy lòng.
Giờ trông thấy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Y và Mễ cũng vững tin hơn, không dám có ý phản loạn nữa.
Y và Mễ lập tức chỉ huy địa quân bộ tộc của mình tấn công dồn dập, không còn nghĩ đến tình cũ.
Vì bọn họ cảm thấy Tranh xuất hiện nghĩa là cán cân chiến tranh đã nghiêng, không chỉ nghiêng mà còn trực tiếp quyết định kết cục.
Đăng mừng như điên thừa dịp Nguyệt mất hết tinh thần đánh hai con Thần Sát nứt nẻ, phản chấn ma khí trong người Nguyệt cuồn cuộn. Nguyệt vội chỉ huy Thần Sát lui ra.
Đăng không tha, gã xông lên. Nguyệt bất đắc dĩ lại từ trong sơn cốc điều động hai Thần Sát vọt lên cao, với sức bốn Thần Sát ngăn Đăng lại.
Vậy là trong cốc tình hình vốn không lạc quan lại nguy cơ trập tùng, mất mảng lớn trận địa, vòng chiến Nguyệt bộ không ngừng thu nhỏ.
Tranh xì cười lạnh lùng nhìn bên dưới, mắng:
- Tiểu tử này thật gian xảo, mượn danh của bổn tọa cáo mượn oai hùm lấy uy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đây không tính là cáo mượn oai hùm, ngươi thật sự chung nhóm với họ, hắn không lợi dụng uy thế của ngươi. Huống chi nếu người đó không đánh lại thì cuối cùng ngươi vẫn sẽ ra tay.
Tranh khoanh tay trước ngực gật gù nói:
- Ngươi nói đúng. Giờ đau kia cầu cứu ngươi, thế thì ngươi sẽ quay đầu bỏ đi hay ngu xuẩn ở lại chịu chết?
Nguyệt nghe hai người đối thoại thì lòng căng thẳng hấp tấp nói:
- Lý đại nhân, van cầu đại nhân nghĩ tình gia sư Mục Trần mà ra tay cứ bộ tộc của ta!
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, dù không vì Tuyền Quang Kính thì giờ Nguyệt lôi ra Mục Trần, hắn không thể ngồi yên ngó.
Tuy Mục Trần quy tiên nhiều năm nhưng Lý Vân Tiêu luôn rất kính nể, hắn được lợi rất nhiều từ trân bảo Mục Trần để lại.
Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Vân Tiêu, sắc mặt hắn biến đổi phức tạp, gã cười khẩy nói:
- Ta thấy ngươi đang đi lên hướng từ từ tìm đường chết.
Lý Vân Tiêu ngước mi mắt liếc Tranh, đã có quyết định, lòng hắn nhẹ nhàng hơn.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tranh đại nhân quả nhiên thông tuệ, nhìn một cái ra ngay.
Tranh biến sắc mặt kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không phải loại người ngu xuẩn, thật sự định ở lại chịu chết?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Lời này nói quá khó nghe, cái gì mà chết hay không? Ta không thích nghe từ này.
Tranh sầm mặt xuống nhìn Lý Vân Tiêu một lúc:
- Ta đột nhiên hơi ghét ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Không thể nào! Chẳng phải chúng ta tò chuyện rất vui sao?
Tranh lắc đầu nói:
- Mới rồi thì đúng nhưng bây giờ không phải.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Vậy bây giờ là . . . ?
Tranh đột nhiên gian giơ tay lên, không chút dấu hiệu ngưng tụ một chưởng đánh ra, quát to:
- Giờ thì tiễn ngươi đi chết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ma tôn đánh ra một chưởng, nửa bầu trời bị đánh nát. Nơi Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng đứng chớp mắt nổ tung một đoàn tinh vân lớn. Không gian bốn phía lõm xuống vào trong tinh vân.
Lòng Nguyệt run rẩy, mặt tái xanh.
Nguyệt bỗng chốc hiểu ra nam nhân này là người đứng trên đỉnh Ma giới, một trong tám Ma tôn tung hoành thiên hạ, nàng có bản lĩnh gì mà đám đối kháng với nam nhân đó?
- Ha ha ha!
Đăng cười như điên, gã vừa điên cuồng tấn công bốn Thần Sát vừa châm chọc nói:
- Thật là không biết tự lượng sức mình, được nước lấn tới, giờ đã bị Tranh đại nhân diệt ngay. Ha ha ha, mất mặt quá.
- Có vài thứ cố gắng ít biết càng tốt, biết nhiều sẽ không sống lâu.
Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:
- Đây cũng là cơ mật sao? Lý do giữ kín là gì?
Tranh hừ lạnh một tiếng:
- Đừng hỏi, tóm lại ngươi không cần biết!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
- Dù ngươi không nói thì ta tin rồi sẽ điều tra ra.
Tranh thay đổi sắc mặt mấy lần, hừ lạnh không bàn nữa.
Tranh hỏi:
- Thánh Ma đi cùng các ngươi là ai? Đi Băng Vực Nguyên Quận vì chuyện gì?
Lý Vân Tiêu ung dung cười nói:
- Mấy thứ đó Tranh đại nhân không cần biết.
Mắt Tranh lóe sát khí, gã lạnh lùng nói:
- Nói vậy là các ngươi không muốn sống tiếp.
Lý Vân Tiêu không hề sợ Tranh, lạnh lùng nhìn lại:
- Ha ha ha! Đương nhiên muốn sống tiếp, trên đời này có ai ngại m,ình sống lâu sao? Nhưng điều này liên quan gì đại nhân?
Bốn phía giao nhau, không chút sợ hãi.
Tranh sắc mặt âm trầm nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm một lúc, gã bật cười nói:
- Ha ha ha! Tốt, tốt, ta thích tính cách của ngươi như thế! Để nhóm Cơ nhức đầu vậy, rất muốn thấy bọn họ bị ngươi dày vò đến vò đầu đấm ngực.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, Ma tôn này khác hẳn với mấy người khác, ít nhất không đứng cùng chiến tuyến. Nếu đúng vậy thì hắn khách sáo một chút cũng tốt, tránh cho gây ra một kẻ thù không có lợi với toàn Thiên Vũ giới.
Chuyến đi Ma giới cho đến bây giờ gây ấn tượng lớn nhất với Lý Vân Tiêu là Ma giới giống như Thiên Vũ giới, không đoàn kết mà chia ra nhiều thế lực, các thế lực kiềm chế nhau.
Đây là việc siêu tốt cho Thiên Vũ giới.
Tranh phất tay nói:
- Các ngươi đi đi, ta tạm thời không giết các ngươi. Nhưng trên đường đi Nguyên Quận nhớ cẩn thận, ha ha ha ha ha ha!
Mắt Tranh tràn đầy đều cợt, dường như với gã thì các vụ việc chỉ là trò chơi.
Bên dưới vọng lên tiếng Nguyệt kinh kêu:
- Lý đại nhân, mau ra tay giúp ta!
Thì ra Nguyệt vận dụng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát dù khống chế không quen, không thể phát huy hết sức mạnh Thần Sát nhưng đủ sức ứng đối đại quân vây công và chống đỡ Đăng tấn công mãnh liệt.
Nhưng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát ăn thần thức rất dữ, chiến đấu đến đây thì Nguyệt thấy kiệt sức, mắt mơ hồ.
Tinh thần lực tràn đầy bây giờ như nước giếng cạn tới đáy, đã khô kiệt.
Tới khi tinh thần lực cạn không thể sử dụng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát thì tình hình tốt đẹp hiện nay sẽ tan vỡ, không chỉ riêng Nguyệt, nguyên Nguyệt bộ đều tiêu đời.
Nên đánh mãi không xong, Nguyệt không còn cách nào đánh nhịn đau cầu cứu Lý Vân Tiêu.
Nhưng khi Nguyệt ngước mắt lên thấy bóng dáng thon dài kia thì người run rẩy hét thất thanh:
- Tranh đại nhân!!!
Một thoáng nhìn làm Nguyệt mất hết tinh thần, khống chế Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trở nên hỗn loạn hơn.
Đăng bắt chặt cơ hội, gã cũng thấy Tranh ở trên cao.
Đăng mừng như điên cười to bảo:
- Ha ha ha! Giờ đã biết mình chết chắc chưa? Hậu đài của ta là Tranh đại nhân!
Đăng cuồng cười, thanh âm vận dụng chiến kỹ sóng âm vang vọng nguyên chiến trường.
Đại quân Đăng tộc và người Nguyệt bộ giật mình ngước lên cùng thấy thân hình chí cao vô tượng trên bầu trời, tồn tại khó tể với tới trong lòng họ.
- Ui!
Nhiều tiếng hút ngụm khí lạnh liên tiếp vang lên, cực kỳ giật mình.
Người hai phe như băng hỏa lưỡng trọng thiên, đại quân Đăng hò reo, khí thế tăng vọt. Nguyệt bộ thì trái ngược, trong lòng mỗi người như đè tảng đá to, mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Dù đứng cạnh mười Thần Sát, thế cục đang rất tốt đẹp vẫn làm tay chân bọn họ lạnh lẽo, như trông thấy kim loạiết cuộc thảm hại.
Y và Mễ nhìn nhau, mắt hai người tràn đầy giật mình rồi lại nằm trong dự đoán.
Lúc trước mọi người có suy đoán Tranh đứng sau lưng Đăng nhưng vừa chưa từng thấy Tranh lộ mặt nên dằn nghi ngờ dưới đáy lòng.
Giờ trông thấy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Y và Mễ cũng vững tin hơn, không dám có ý phản loạn nữa.
Y và Mễ lập tức chỉ huy địa quân bộ tộc của mình tấn công dồn dập, không còn nghĩ đến tình cũ.
Vì bọn họ cảm thấy Tranh xuất hiện nghĩa là cán cân chiến tranh đã nghiêng, không chỉ nghiêng mà còn trực tiếp quyết định kết cục.
Đăng mừng như điên thừa dịp Nguyệt mất hết tinh thần đánh hai con Thần Sát nứt nẻ, phản chấn ma khí trong người Nguyệt cuồn cuộn. Nguyệt vội chỉ huy Thần Sát lui ra.
Đăng không tha, gã xông lên. Nguyệt bất đắc dĩ lại từ trong sơn cốc điều động hai Thần Sát vọt lên cao, với sức bốn Thần Sát ngăn Đăng lại.
Vậy là trong cốc tình hình vốn không lạc quan lại nguy cơ trập tùng, mất mảng lớn trận địa, vòng chiến Nguyệt bộ không ngừng thu nhỏ.
Tranh xì cười lạnh lùng nhìn bên dưới, mắng:
- Tiểu tử này thật gian xảo, mượn danh của bổn tọa cáo mượn oai hùm lấy uy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Đây không tính là cáo mượn oai hùm, ngươi thật sự chung nhóm với họ, hắn không lợi dụng uy thế của ngươi. Huống chi nếu người đó không đánh lại thì cuối cùng ngươi vẫn sẽ ra tay.
Tranh khoanh tay trước ngực gật gù nói:
- Ngươi nói đúng. Giờ đau kia cầu cứu ngươi, thế thì ngươi sẽ quay đầu bỏ đi hay ngu xuẩn ở lại chịu chết?
Nguyệt nghe hai người đối thoại thì lòng căng thẳng hấp tấp nói:
- Lý đại nhân, van cầu đại nhân nghĩ tình gia sư Mục Trần mà ra tay cứ bộ tộc của ta!
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, dù không vì Tuyền Quang Kính thì giờ Nguyệt lôi ra Mục Trần, hắn không thể ngồi yên ngó.
Tuy Mục Trần quy tiên nhiều năm nhưng Lý Vân Tiêu luôn rất kính nể, hắn được lợi rất nhiều từ trân bảo Mục Trần để lại.
Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Vân Tiêu, sắc mặt hắn biến đổi phức tạp, gã cười khẩy nói:
- Ta thấy ngươi đang đi lên hướng từ từ tìm đường chết.
Lý Vân Tiêu ngước mi mắt liếc Tranh, đã có quyết định, lòng hắn nhẹ nhàng hơn.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tranh đại nhân quả nhiên thông tuệ, nhìn một cái ra ngay.
Tranh biến sắc mặt kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không phải loại người ngu xuẩn, thật sự định ở lại chịu chết?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Lời này nói quá khó nghe, cái gì mà chết hay không? Ta không thích nghe từ này.
Tranh sầm mặt xuống nhìn Lý Vân Tiêu một lúc:
- Ta đột nhiên hơi ghét ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Không thể nào! Chẳng phải chúng ta tò chuyện rất vui sao?
Tranh lắc đầu nói:
- Mới rồi thì đúng nhưng bây giờ không phải.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Vậy bây giờ là . . . ?
Tranh đột nhiên gian giơ tay lên, không chút dấu hiệu ngưng tụ một chưởng đánh ra, quát to:
- Giờ thì tiễn ngươi đi chết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ma tôn đánh ra một chưởng, nửa bầu trời bị đánh nát. Nơi Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng đứng chớp mắt nổ tung một đoàn tinh vân lớn. Không gian bốn phía lõm xuống vào trong tinh vân.
Lòng Nguyệt run rẩy, mặt tái xanh.
Nguyệt bỗng chốc hiểu ra nam nhân này là người đứng trên đỉnh Ma giới, một trong tám Ma tôn tung hoành thiên hạ, nàng có bản lĩnh gì mà đám đối kháng với nam nhân đó?
- Ha ha ha!
Đăng cười như điên, gã vừa điên cuồng tấn công bốn Thần Sát vừa châm chọc nói:
- Thật là không biết tự lượng sức mình, được nước lấn tới, giờ đã bị Tranh đại nhân diệt ngay. Ha ha ha, mất mặt quá.
/3771
|