Hoan vốn chỉ muốn cướp ma đản, Tranh ôm tái độ xem kịch vui, bây giờ thì gã lộ rõ tức giận.
Tranh không quan tâm ma đản có nát hay không, gã lắc người vọt lên bên trên ma đản, tay bấm ấn quyết đánh mạnh xuống.
Trụ hoảng hồn hét to:
- Cẩn thận ma đản!
Nhưng mặt Tranh dữ tợn phớt lờ Trụ, dốc sức đánh xuống một kích.
Hoan biến sắc mặt, hai tay bắt ấn nhanh, cơ thể biến to vài phần, khuôn mặt kéo dài ra, cơ thể như được kéo dài, túi da không có thịt xương.
Túi da phồng tới trình độ nhất định thì làn da nứt nẻ, các ma văn dày đặc lan tràn trên đó, chỗ khe nứt có ma quang tràn ra.
Bùm!
Túi da nổ tung hóa thành ma khí tán đi, thay thế là một lão nhân cao gầy mặt dữ dằn.
Lão nhân độc ác nhìn Tranh chằm chằm, ấn quyết trên hai tay chuyển động, lão giơ chưởng đón đánh.
Nếu Lý Vân Tiêu có mặt tại đây sẽ giật mình tái mặt không kiềm được trực tiếp ra tay.
Bởi vì người trước mắt là Lỗ Thông Tử.
Con ngươi Tranh co rút, gã chợt nhớ tới điều gì. Nghe nói có một tuật ẩn giấu độc ác có thể luyện háo Ma tộc thành tấm ma da khoác lên người là sẽ giấu hết hơi thở của mình vào trong, không thể phân biệt được.
Người trước mắt rõ ràng dùng bí thuật này, Hoan chỉ là tâm ma da của lão.
Tranh nghĩ đến đây thì rực cháy lửa giận vì sự độc ác của người này, ấn quyết tăng mạnh vài phần, gã quát to:
- Chết đi!
Lỗ Thông Tử cười gằn mắt lóe tia độc ác, mặt hiện ra mặt nạ như cá Thái Cực, ấn quyết luân chuyển, lòng bàn tay đánh ra kim ngân song giản.
Ầm ầm!
Bốn chưởng va chạm vào nhau, lực lượng cường đại không gì sánh bằng nghiền áp.
Lỗ Thông Tử khó đối kháng lại Tranh, cơ thể không ngừng toát ra ma khí. Trứng Thái Cổ ma Viên dưới thân Lỗ Thông Tử chợt biến nhạt, dần biến mất.
Trụ trừng suýt lồi tròng mắt, da đầu tê dại:
- Ma đản đâu!?
ma đản biến mất ngay trước mắt gã!
Thứ đó vì có sinh mệnh nên không thể bỏ vào huyền khí trữ vật, giờ bị Lỗ Thông Tử sử dụng thủ đoạn kỳ lạ bí mật ra ngoài.
Trụ gần như phát cuồng, gã hét to lao xuống.
Lỗ Thông Tử đã tành công cướp ma đản, lão cười gằn:
- Ha!
Lỗ Thông Tử thu chưởng về, người lấp lóe vài cái định né một kích từ Tranh rồi rút đi.
Chưởng lực cuồng tuyệt đổ ập xuống không ngừng nổ người Lỗ Thông Tử, tuy bị nổ da thịt cuồn cuộn nhưng trong huyết quang mơ hồ có ánh sáng lấp lóe bảo vệ cơ thể lão không tổn thương chỗ hiểm được.
Tranh thấy máu thì tức giận quát:
- Ngươi là người Thiên Vũ giới!
Lỗ Thông Tử liên tục thụt lùi, lắc người dán vách tường trực tiếp xuyên thấu ra ngoài, cười khùng khục:
- Đa tạ hai vị đại nhân đưa tặng ma đản và Nặc Á chi chu.
Tranh tức điên đánh ra một đấm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vách tường đá vỡ nát nhưng không có bóng dáng Lỗ Thông Tử đâu.
- Oa a a!
Hai tay Trụ ôm đầu, mặt vặn vẹo phát cuồng gào thét:
- Làm sao bây giờ? Mất ma đản, tiêu đời, ta làm sao trở về báo cáo đây?
Tranh trầm giọng nói:
- Bình tĩnh đi, người đó nhất định còn trong Diêu Quang điện, không thể nào trốn nhanh như vậy. Nhưng e rằng ma đản đã . . . Bị truyền tống đi.
Trụ tức giận mắt đỏ ngầu, đã mất hết lý trí:
- Người Thiên Vũ giới, chắc chắn người đó đồng mưu với Lý Vân Tiêu! Đúng rồi, thẩm vấn Lý Vân Tiêu, buộc hắn ói ma đản ra!
Tranh giơ tay ngăn trước mặt Trụ, nhíu mày nói:
- Bình tĩnh chút, Lý Vân Tiêu không thể nào là đồng bọn của người đó. Từ đầu đến cuối người đó luôn hãm hại Lý Vân Tiêu, chuyện đơn giản vậy chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?
- Hãm hại? Hừ, theo ta thấy là ngươi bảo vệ Lý Vân Tiêu!
Trụ vỗ chưởng đẩy tay Tranh ra, lạnh lùng nói:
- Ta đã xem thấu, ngay từ đầu ngươi luôn nói lời che chở Lý Vân Tiêu, vậy là mật mưu đánh cắp ma đản cũng có phần của ngươi đúng không Tranh?
Tranh tức giận quát:
- Trụ, ngươi điên sao? Ngươi có biết mình đang nói gì không? Nếu còn nói lung tung thì đừng trách ta không để ý thân phận Thánh Sử của ngươi!
Hai người yên lặng lại, trừng nhau một lúc mới dần tỉnh tao.
Trụ trầm ngâm hỏi:
- Ngươi khẳng định người kia hãm hại vu oan giá hạo cho Lý Vân Tiêu?
Tranh nói:
- Thủ đoạn đơn giản vậy mà ngươi không xem hiểu sao? Nhưng có điều khẳng định là người đó biết Lý Vân Tiêu, mới rồi đánh nhau người này bị ta đánh bị thương chảy máu chứng minh đến từ Thiên Vũ giới. Tâm kế kín kẽ, đảm lược cao siêu, người này hơi đáng sợ.
Mắt Tranh hấp háy nhớ lại tất cả vụ việc xâu cuỗi cùng nhau:
- Mục đích ban đầu của hắn chắc là ma đản, không đúng, còn thu thập tài liệu. Thu thập nguyên liệu là thật, không thì chẳng đến mức mang theo nhiều cực phẩm ma nguyên thạch gây chú ý. Nhưng tranh giành chiến hạm màu vàng với Lý Vân Tiêu chắc là chợt nổi hứng.
Tranh lạnh lùng nói:
- Nếu ta không đoán sai thì chiến hạm màu vàng và Lý Vân Tiêu xuất hiện đã bị hắn lợi dụng. Ban đầu hắn đã định giết người cướp báu rồi giá hoạ cho Lý Vân Tiêu hấp dẫn mọi người chú ý sau đó ra tay với ma đản. Thật là tâm kế và thủ đoạn khủng khiếp, năng lực tùy cơ ứng biến cường đại đáng sợ.
Trụ mặt âm trầm, hừ nói:
- Nói nhiều như vậy chỉ nghe ngươi khen kẻ địch cường đại, đáng sợ, vậy làm sao tìm ra kẻ địch? Ma đản mất không chỉ mình ta không gánh nổi, cấp trên cũng sẽ trách tội ngươi, khi đó ngươi sẽ không chịu nổi!
Tranh ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Có hai đường đột phá, một là Lý Vân Tiêu, chắc chắn hắn và Lý Vân Tiêu biết nhau. Thứ hai là lai lịch những cực phẩm ma nguyên thạch, người này có hơn sáu vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch tuyệt đối không thể bỗng dững có.
Mắt Trụ bắn ra tia sáng vỗ tay la to:
- Đúng rồi, đây là điểm then chốt! Néu không có người ở sau lưng chống đợ thì hắn không thể thu thập nhiều cực phẩm ma nguyên thạch vậy được!
Mặt Trụ tràn đầy tức giận và và sát khí, cắn răng nói:
- Nếu bị ta tra ra là ai trong Ma giới giúp đỡ người này thì ta sẽ bằm thây kẻ đó ra.
Tranh nói:
- Tạm gác chuyện đó lại, ta sẽ phong tỏa Diêu Quang điện và thành Xạ Tinh trước, mở rộng phạm vi phong tỏa ra ngoài thành Xạ Tinh một trăm dặm rồi từ từ tìm cách. Không gian Ma giới cường đại không yếu ớt như Thiên Vũ giới, bọn họ khó thể phá không rời đi.
Trụ nghe vậy cảm thấy hy vọng tìm người rất lớn, gã thoát khỏi cảm xúc ảo não suy sụp, phục hồi năng lực tư duy bình thường.
Hai người lắc mình đi tới đại điện giao dịch.
Tranh xuất hiện trong phút chốc dẫn đến náo động lớn, ánh mắt mọi người tập trung lại.
Bảo giật mình vội tiến lên trước:
- Đại nhân . . .
Tranh giơ tay ngắt lời Bảo:
- Không cần nói, ta biết hết. Các ngươi lập tức phong tỏa Diêu Quang điện, thành Xạ Tinh và giới nghiêm phạm vi trăm dặm bốn phía thành Xạ Tinh.
Tất cả Ma tộc giật nảy mình.
- Cái gì? Phong tỏa thành Xạ Tinh?!
Vì thành Xạ Tinh rất lớn, nếu phong tỏa thành này thì tốn hao lực lượng khó thể tính toán.
Tranh không quan tâm ma đản có nát hay không, gã lắc người vọt lên bên trên ma đản, tay bấm ấn quyết đánh mạnh xuống.
Trụ hoảng hồn hét to:
- Cẩn thận ma đản!
Nhưng mặt Tranh dữ tợn phớt lờ Trụ, dốc sức đánh xuống một kích.
Hoan biến sắc mặt, hai tay bắt ấn nhanh, cơ thể biến to vài phần, khuôn mặt kéo dài ra, cơ thể như được kéo dài, túi da không có thịt xương.
Túi da phồng tới trình độ nhất định thì làn da nứt nẻ, các ma văn dày đặc lan tràn trên đó, chỗ khe nứt có ma quang tràn ra.
Bùm!
Túi da nổ tung hóa thành ma khí tán đi, thay thế là một lão nhân cao gầy mặt dữ dằn.
Lão nhân độc ác nhìn Tranh chằm chằm, ấn quyết trên hai tay chuyển động, lão giơ chưởng đón đánh.
Nếu Lý Vân Tiêu có mặt tại đây sẽ giật mình tái mặt không kiềm được trực tiếp ra tay.
Bởi vì người trước mắt là Lỗ Thông Tử.
Con ngươi Tranh co rút, gã chợt nhớ tới điều gì. Nghe nói có một tuật ẩn giấu độc ác có thể luyện háo Ma tộc thành tấm ma da khoác lên người là sẽ giấu hết hơi thở của mình vào trong, không thể phân biệt được.
Người trước mắt rõ ràng dùng bí thuật này, Hoan chỉ là tâm ma da của lão.
Tranh nghĩ đến đây thì rực cháy lửa giận vì sự độc ác của người này, ấn quyết tăng mạnh vài phần, gã quát to:
- Chết đi!
Lỗ Thông Tử cười gằn mắt lóe tia độc ác, mặt hiện ra mặt nạ như cá Thái Cực, ấn quyết luân chuyển, lòng bàn tay đánh ra kim ngân song giản.
Ầm ầm!
Bốn chưởng va chạm vào nhau, lực lượng cường đại không gì sánh bằng nghiền áp.
Lỗ Thông Tử khó đối kháng lại Tranh, cơ thể không ngừng toát ra ma khí. Trứng Thái Cổ ma Viên dưới thân Lỗ Thông Tử chợt biến nhạt, dần biến mất.
Trụ trừng suýt lồi tròng mắt, da đầu tê dại:
- Ma đản đâu!?
ma đản biến mất ngay trước mắt gã!
Thứ đó vì có sinh mệnh nên không thể bỏ vào huyền khí trữ vật, giờ bị Lỗ Thông Tử sử dụng thủ đoạn kỳ lạ bí mật ra ngoài.
Trụ gần như phát cuồng, gã hét to lao xuống.
Lỗ Thông Tử đã tành công cướp ma đản, lão cười gằn:
- Ha!
Lỗ Thông Tử thu chưởng về, người lấp lóe vài cái định né một kích từ Tranh rồi rút đi.
Chưởng lực cuồng tuyệt đổ ập xuống không ngừng nổ người Lỗ Thông Tử, tuy bị nổ da thịt cuồn cuộn nhưng trong huyết quang mơ hồ có ánh sáng lấp lóe bảo vệ cơ thể lão không tổn thương chỗ hiểm được.
Tranh thấy máu thì tức giận quát:
- Ngươi là người Thiên Vũ giới!
Lỗ Thông Tử liên tục thụt lùi, lắc người dán vách tường trực tiếp xuyên thấu ra ngoài, cười khùng khục:
- Đa tạ hai vị đại nhân đưa tặng ma đản và Nặc Á chi chu.
Tranh tức điên đánh ra một đấm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vách tường đá vỡ nát nhưng không có bóng dáng Lỗ Thông Tử đâu.
- Oa a a!
Hai tay Trụ ôm đầu, mặt vặn vẹo phát cuồng gào thét:
- Làm sao bây giờ? Mất ma đản, tiêu đời, ta làm sao trở về báo cáo đây?
Tranh trầm giọng nói:
- Bình tĩnh đi, người đó nhất định còn trong Diêu Quang điện, không thể nào trốn nhanh như vậy. Nhưng e rằng ma đản đã . . . Bị truyền tống đi.
Trụ tức giận mắt đỏ ngầu, đã mất hết lý trí:
- Người Thiên Vũ giới, chắc chắn người đó đồng mưu với Lý Vân Tiêu! Đúng rồi, thẩm vấn Lý Vân Tiêu, buộc hắn ói ma đản ra!
Tranh giơ tay ngăn trước mặt Trụ, nhíu mày nói:
- Bình tĩnh chút, Lý Vân Tiêu không thể nào là đồng bọn của người đó. Từ đầu đến cuối người đó luôn hãm hại Lý Vân Tiêu, chuyện đơn giản vậy chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?
- Hãm hại? Hừ, theo ta thấy là ngươi bảo vệ Lý Vân Tiêu!
Trụ vỗ chưởng đẩy tay Tranh ra, lạnh lùng nói:
- Ta đã xem thấu, ngay từ đầu ngươi luôn nói lời che chở Lý Vân Tiêu, vậy là mật mưu đánh cắp ma đản cũng có phần của ngươi đúng không Tranh?
Tranh tức giận quát:
- Trụ, ngươi điên sao? Ngươi có biết mình đang nói gì không? Nếu còn nói lung tung thì đừng trách ta không để ý thân phận Thánh Sử của ngươi!
Hai người yên lặng lại, trừng nhau một lúc mới dần tỉnh tao.
Trụ trầm ngâm hỏi:
- Ngươi khẳng định người kia hãm hại vu oan giá hạo cho Lý Vân Tiêu?
Tranh nói:
- Thủ đoạn đơn giản vậy mà ngươi không xem hiểu sao? Nhưng có điều khẳng định là người đó biết Lý Vân Tiêu, mới rồi đánh nhau người này bị ta đánh bị thương chảy máu chứng minh đến từ Thiên Vũ giới. Tâm kế kín kẽ, đảm lược cao siêu, người này hơi đáng sợ.
Mắt Tranh hấp háy nhớ lại tất cả vụ việc xâu cuỗi cùng nhau:
- Mục đích ban đầu của hắn chắc là ma đản, không đúng, còn thu thập tài liệu. Thu thập nguyên liệu là thật, không thì chẳng đến mức mang theo nhiều cực phẩm ma nguyên thạch gây chú ý. Nhưng tranh giành chiến hạm màu vàng với Lý Vân Tiêu chắc là chợt nổi hứng.
Tranh lạnh lùng nói:
- Nếu ta không đoán sai thì chiến hạm màu vàng và Lý Vân Tiêu xuất hiện đã bị hắn lợi dụng. Ban đầu hắn đã định giết người cướp báu rồi giá hoạ cho Lý Vân Tiêu hấp dẫn mọi người chú ý sau đó ra tay với ma đản. Thật là tâm kế và thủ đoạn khủng khiếp, năng lực tùy cơ ứng biến cường đại đáng sợ.
Trụ mặt âm trầm, hừ nói:
- Nói nhiều như vậy chỉ nghe ngươi khen kẻ địch cường đại, đáng sợ, vậy làm sao tìm ra kẻ địch? Ma đản mất không chỉ mình ta không gánh nổi, cấp trên cũng sẽ trách tội ngươi, khi đó ngươi sẽ không chịu nổi!
Tranh ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Có hai đường đột phá, một là Lý Vân Tiêu, chắc chắn hắn và Lý Vân Tiêu biết nhau. Thứ hai là lai lịch những cực phẩm ma nguyên thạch, người này có hơn sáu vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch tuyệt đối không thể bỗng dững có.
Mắt Trụ bắn ra tia sáng vỗ tay la to:
- Đúng rồi, đây là điểm then chốt! Néu không có người ở sau lưng chống đợ thì hắn không thể thu thập nhiều cực phẩm ma nguyên thạch vậy được!
Mặt Trụ tràn đầy tức giận và và sát khí, cắn răng nói:
- Nếu bị ta tra ra là ai trong Ma giới giúp đỡ người này thì ta sẽ bằm thây kẻ đó ra.
Tranh nói:
- Tạm gác chuyện đó lại, ta sẽ phong tỏa Diêu Quang điện và thành Xạ Tinh trước, mở rộng phạm vi phong tỏa ra ngoài thành Xạ Tinh một trăm dặm rồi từ từ tìm cách. Không gian Ma giới cường đại không yếu ớt như Thiên Vũ giới, bọn họ khó thể phá không rời đi.
Trụ nghe vậy cảm thấy hy vọng tìm người rất lớn, gã thoát khỏi cảm xúc ảo não suy sụp, phục hồi năng lực tư duy bình thường.
Hai người lắc mình đi tới đại điện giao dịch.
Tranh xuất hiện trong phút chốc dẫn đến náo động lớn, ánh mắt mọi người tập trung lại.
Bảo giật mình vội tiến lên trước:
- Đại nhân . . .
Tranh giơ tay ngắt lời Bảo:
- Không cần nói, ta biết hết. Các ngươi lập tức phong tỏa Diêu Quang điện, thành Xạ Tinh và giới nghiêm phạm vi trăm dặm bốn phía thành Xạ Tinh.
Tất cả Ma tộc giật nảy mình.
- Cái gì? Phong tỏa thành Xạ Tinh?!
Vì thành Xạ Tinh rất lớn, nếu phong tỏa thành này thì tốn hao lực lượng khó thể tính toán.
/3771
|