Làm xong tất cả Lý Vân Tiêu cẩn thận lấy Nặc Á chi chu ra nâng trong lòng bàn tay.
Diệp Nam Thiên sống hay chết phải tìm đáp án từ huyền khí này.
Tiếc rằng Diệp Phàm không có trong Giới Thần Bi, dấu ấn trên chiến hạm qua mạnh, nếu Lý Vân Tiêu cưỡng ép đột phá vào chỉ sợ cũng xóa luôn thần thức bên trong.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cảm nhận tần suất toát ra từ Nặc Á chi chu, điều chỉnh thần thức đồng bộ rồi chậm rãi dung nhập vào trong, tranh thủ đọc được tình huống trong đó.
Nửa ngày sau, ấn quyết trong tay Lý Vân Tiêu thay đổi, chiến hạm và người hắn lấp lóe Ma Kha cổ tự màu vàng.
Lúc trước Diệp Nam Thiên chế tạo á thánh khí này dựa vào hiểu biết quy tắc thiên địa và Ma Kha cổ thần quyết.
Hiện giờ Lý Vân Tiêu xuống tay từ hai điều này, phân tích cấu tạo, quy tắc xếp hàng của Nặc Á chi chu, cố gắng rình ngó cảnh tượng bên trong mà không phá hỏng cấm chế.
Ấn quyết khống chế Nặc Á chi chu không ngừng xoay tròn đung đưa, tràn đầy linh quang.
Lý Vân Tiêu chợt mở đôi mắt ra, mắt lóe tia kinh sợ.
Cùng lúc đó, ánh sáng vàng rải rác trong mật thất hiện ra, ngàn văn tự màu vàng thoáng hiẹn háo thành một kết giới.
ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm phát ra âm rung, từng đợt kiếm quang bắn ra đan chéo nhau trên không trung nối thành cái lưới.
Cá sấu nằm sấp dưới đất chợt nhảy lên, tứ chi quỳ rạp, ngóc đầu cảnh giác nhìn chằm chằm góc mật thất.
Lý Vân Tiêu thay đỏi ấn quyết liên tục điểm mấy cái, thu Nặc Á chi chu về. Lý Vân Tiêu đứng dậy lạnh lùng nhìn chằm chằm trong góc.
Không khí trong góc mật thất có bóng đen lơ lửng, Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú bóng đen hiện rõ dần lộ ra khuôn mặt Ma tộc trung niên.
Khuôn mặt trắng bệch, mặt mày rất bình thường, thấy ở đâu cũng rất bình thường, xem kỹ thì lại vô cùng xa lạ.
Lý Vân Tiêu cau mày lạnh lùng hỏi:
- Lỗ Thông Tử?
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu rất bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc trong lòng. Nhưng mật thất tĩnh lặng tràn ngập sát khí, không bình tĩnh như hai người biểu hiện ra ngoài.
Khuôn mặt tái nhợt nhúc nhích phát ra thanh âm quen thuộc:
- Ha ha, sao ngươi biết là ta?
Cơ mặt Lý Vân Tiêu co giật cố kiềm nén cảm xúc, cười khẩy nói:
- Lúc trước ngươi đóng giả Hoan thì ta không nhận ra, bây giờ giả này bộ dạng này ta vẫn không nhận ra. Nhưng nguyên thành Xạ Tinh dùng cách này tìm ta, hơn nữa có thể tiến vào mật thất mới bị ta phát hiện thì chỉ có ngươi. Quan trọng hơn là . . .
Lý Vân Tiêu tạm dừng, mắt bắn ra tia trào phúng:
- Ta phát ra ma ấn nhẹ trên Nặc Á chi chu, tuy rằng cực kỳ bí ẩn nhưng khó ránh khỏi dôi mắt của ta. Chắc ngươi vì tìm ta, trước khi chuẩn bị hãm hại ta đã để lại ấn ký trên Nặc Á chi chu.
Lỗ Thông Tử cười xòa:
- Vân Tiêu công tử không chỉ càng lúc càng cẩn thận, hơn nữa thực lực cũng tăng cao rất lớn. Làm minh chủ Thiên Vũ Minh nhiều năm đã chính chắn hơn trước kia.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi to gan thật, lúc này dám xuất hiện trong mật thất của ta. Ngươi cố ý đến tìm ta hay vì Nặc Á chi chu? Nhưng ta rất tò mò, ngươi không vừa xuất hiện liền đánh lén, điều này không phù hợp tác phong của ngươi.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Vân Tiêu công tử suy nghĩ ta xấu xa quá, ta không nắm chắc có thể phá vỡ mấy tầng cấm chế này ngay. Vài năm không gặp đừng nhăn nhó hằn học vậy đi. Mọi người thường nói đời người có ba việc vui lớn, một trong số đó là tha hương gặp bạn cố tri.
Lý Vân Tiêu gật gù:
- Cái gọi là đồng hơng gặp đồng hơng, sau lưng đâm một thương là đạo lý này.
- Ha ha.
Lỗ Thông Tử cười to rất thích chí, không hề lúng túng và ngượng ngùng.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Lỗ Thông Tử, nhíu mày nói:
- Ta rất lấy làm lạ, ngươi dùng thuật gì mà đồng thuật của ta cũng không nhìn ra chút sơ hở?
Lỗ Thông Tử ngừng cười, giải thích rằng:
- Đây là một loại thuật luyện hóa của Ma giới, có thể trực tiếp luyện hóa Ma tộc thành da, khoác lên người là hoàn toàn thành một người khác.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Ngươi đúng là đánh chết cái nết không chừa, làm như vậy không cảm thấy buồn nôn sao?
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Tạm được, thói quen là tốt rồi.
- Chậc chậc.
Lý Vân Tiêu châm chọc:
- Chỉ có ngươi mới thói quen việc làm ghê tởm này, ta không quen nổi.
- Ha ha ha!
Lỗ Thông Tử không hề giận, híp mắt cười nói:
- Tán gẫu xong rồi, nên nói chuyện chín hđi.
- A? Việc chính?
Lý Vân Tiêu xoa tay, sát khí trên người không ngừng tràn ra, tia sáng lạnh trong mắt ngày càng đậm.
Lỗ Thông Tử cảnh giác nói:
- Ta đến đây không phải muốn đánh nhau với ngươi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Theo ta thấy việc chính giữa ngươi và ta là ngươi chết ta sống, ngoài ra không có việc gì nữa! Cộng thêm tới hay không là tùy ngươi, nhưng đánh hoặc không có thể theo ý ngươi sao?
Lý Vân Tiêu búng ngón tay, ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm lơ lửng bốn phía bị kích hoạt, thân kiếm dâng lên ánh sáng lạnh rạch phá hư không chém tới.
Keng!
Kiếm quang kéo dải lụa màu trắng trong mật thất, bay múa trong không trung, khí thế hùng hổ chói mắt.
Lỗ Thông Tử cực kỳ bình tĩnh, hai nắm đmấn hư núi cao vững vàng đanh ra quanh thân.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Làn gió nhanh mãnh liệt, ọỗi đấm đều trúng vào kiếm, đánh bay thanh kiếm. Trong phút chốc ba mươi sáu thanh kiếm cắm vào vách tường hoặc mặt đất.
Lỗ Thông Tử mới ngừng tay thì lồng ngực bắn ra Tử Lôi như tia chớp giắt ngang không trung xẻ đôi gã.
Lỗ Thông Tử hét thảm:
- A!?
Lỗ Thông Tử lộ biểu tình giật mình, hoảng ợ nhìn hai nửa thânh ình tách ra trên không trung, tứ chi múa may.
Lý Vân Tiêu hiện hình sau lưng Lỗ Thông Tử, tia điệệ màu tím lấp lóe toàn thân hắn, không hề buông lỏng cảnh giới khi một chiêu thành công.
Quả nhiên hai nửa thân thể Lỗ Thông Tử rơi xuống đất liền xẹp xuống háo thành tấm ma da.
- Đừng kích động, ta thật sự không đến đánh nhau với ngươi.
Trong mật thất, vị trí lúc trước Lý Vân Tiêu đứng có vài ma khí từ bốn phương tám hướng kéo đến tụ thành thân hình Lỗ Thông Tử.
Lần này là chân thân, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Lý Vân Tiêu, hắn không kiềm được phát ra sát ý.
Lỗ Thông Tử liếc Lý Vân Tiêu, lạnh nhạt nói:
- Đừng quên đồ đệ của ngươi còn trong tay ta.
- Chết tiệt!
Lý Vân Tiêu kiềm nén lửa giận lạnh lùng nói:
- Hãy thả đám người Dương Địch, Huyền Hoa, Phi Yên, La Thiên ra!
- Thả? Sa ngươi biết bọn họ bị ta bắt mà không phải cam tâm tình nguyện theo ta?
Lỗ Thông Tử nói xong khóe môi treo nụ cười đầy ẩn ý.
Lý Vân Tiêu chỉ vào Lỗ Thông Tử, lạnh lùng nói:
- Ta không cần biết bọn họ thật lòng hay giả, là đi theo hay bị ngươi cầm tù, ta phải mang tất cả đi!
Lỗ Thông Tử gật đầu, cười nói:
- Ngươi có suy nghĩ này là tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi không có. Ngươi có ý nghĩ đó thì chúng ta có điều kiện đàm phán.
Lý Vân Tiêu tức giận siết chặt năm ngón tay, không khí lưu động phát ra tiếng gió rít từ đầu ngón tay hắn, thanh âm thê lương tức giận.
Diệp Nam Thiên sống hay chết phải tìm đáp án từ huyền khí này.
Tiếc rằng Diệp Phàm không có trong Giới Thần Bi, dấu ấn trên chiến hạm qua mạnh, nếu Lý Vân Tiêu cưỡng ép đột phá vào chỉ sợ cũng xóa luôn thần thức bên trong.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cảm nhận tần suất toát ra từ Nặc Á chi chu, điều chỉnh thần thức đồng bộ rồi chậm rãi dung nhập vào trong, tranh thủ đọc được tình huống trong đó.
Nửa ngày sau, ấn quyết trong tay Lý Vân Tiêu thay đổi, chiến hạm và người hắn lấp lóe Ma Kha cổ tự màu vàng.
Lúc trước Diệp Nam Thiên chế tạo á thánh khí này dựa vào hiểu biết quy tắc thiên địa và Ma Kha cổ thần quyết.
Hiện giờ Lý Vân Tiêu xuống tay từ hai điều này, phân tích cấu tạo, quy tắc xếp hàng của Nặc Á chi chu, cố gắng rình ngó cảnh tượng bên trong mà không phá hỏng cấm chế.
Ấn quyết khống chế Nặc Á chi chu không ngừng xoay tròn đung đưa, tràn đầy linh quang.
Lý Vân Tiêu chợt mở đôi mắt ra, mắt lóe tia kinh sợ.
Cùng lúc đó, ánh sáng vàng rải rác trong mật thất hiện ra, ngàn văn tự màu vàng thoáng hiẹn háo thành một kết giới.
ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm phát ra âm rung, từng đợt kiếm quang bắn ra đan chéo nhau trên không trung nối thành cái lưới.
Cá sấu nằm sấp dưới đất chợt nhảy lên, tứ chi quỳ rạp, ngóc đầu cảnh giác nhìn chằm chằm góc mật thất.
Lý Vân Tiêu thay đỏi ấn quyết liên tục điểm mấy cái, thu Nặc Á chi chu về. Lý Vân Tiêu đứng dậy lạnh lùng nhìn chằm chằm trong góc.
Không khí trong góc mật thất có bóng đen lơ lửng, Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú bóng đen hiện rõ dần lộ ra khuôn mặt Ma tộc trung niên.
Khuôn mặt trắng bệch, mặt mày rất bình thường, thấy ở đâu cũng rất bình thường, xem kỹ thì lại vô cùng xa lạ.
Lý Vân Tiêu cau mày lạnh lùng hỏi:
- Lỗ Thông Tử?
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu rất bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc trong lòng. Nhưng mật thất tĩnh lặng tràn ngập sát khí, không bình tĩnh như hai người biểu hiện ra ngoài.
Khuôn mặt tái nhợt nhúc nhích phát ra thanh âm quen thuộc:
- Ha ha, sao ngươi biết là ta?
Cơ mặt Lý Vân Tiêu co giật cố kiềm nén cảm xúc, cười khẩy nói:
- Lúc trước ngươi đóng giả Hoan thì ta không nhận ra, bây giờ giả này bộ dạng này ta vẫn không nhận ra. Nhưng nguyên thành Xạ Tinh dùng cách này tìm ta, hơn nữa có thể tiến vào mật thất mới bị ta phát hiện thì chỉ có ngươi. Quan trọng hơn là . . .
Lý Vân Tiêu tạm dừng, mắt bắn ra tia trào phúng:
- Ta phát ra ma ấn nhẹ trên Nặc Á chi chu, tuy rằng cực kỳ bí ẩn nhưng khó ránh khỏi dôi mắt của ta. Chắc ngươi vì tìm ta, trước khi chuẩn bị hãm hại ta đã để lại ấn ký trên Nặc Á chi chu.
Lỗ Thông Tử cười xòa:
- Vân Tiêu công tử không chỉ càng lúc càng cẩn thận, hơn nữa thực lực cũng tăng cao rất lớn. Làm minh chủ Thiên Vũ Minh nhiều năm đã chính chắn hơn trước kia.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi to gan thật, lúc này dám xuất hiện trong mật thất của ta. Ngươi cố ý đến tìm ta hay vì Nặc Á chi chu? Nhưng ta rất tò mò, ngươi không vừa xuất hiện liền đánh lén, điều này không phù hợp tác phong của ngươi.
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Vân Tiêu công tử suy nghĩ ta xấu xa quá, ta không nắm chắc có thể phá vỡ mấy tầng cấm chế này ngay. Vài năm không gặp đừng nhăn nhó hằn học vậy đi. Mọi người thường nói đời người có ba việc vui lớn, một trong số đó là tha hương gặp bạn cố tri.
Lý Vân Tiêu gật gù:
- Cái gọi là đồng hơng gặp đồng hơng, sau lưng đâm một thương là đạo lý này.
- Ha ha.
Lỗ Thông Tử cười to rất thích chí, không hề lúng túng và ngượng ngùng.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Lỗ Thông Tử, nhíu mày nói:
- Ta rất lấy làm lạ, ngươi dùng thuật gì mà đồng thuật của ta cũng không nhìn ra chút sơ hở?
Lỗ Thông Tử ngừng cười, giải thích rằng:
- Đây là một loại thuật luyện hóa của Ma giới, có thể trực tiếp luyện hóa Ma tộc thành da, khoác lên người là hoàn toàn thành một người khác.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Ngươi đúng là đánh chết cái nết không chừa, làm như vậy không cảm thấy buồn nôn sao?
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Tạm được, thói quen là tốt rồi.
- Chậc chậc.
Lý Vân Tiêu châm chọc:
- Chỉ có ngươi mới thói quen việc làm ghê tởm này, ta không quen nổi.
- Ha ha ha!
Lỗ Thông Tử không hề giận, híp mắt cười nói:
- Tán gẫu xong rồi, nên nói chuyện chín hđi.
- A? Việc chính?
Lý Vân Tiêu xoa tay, sát khí trên người không ngừng tràn ra, tia sáng lạnh trong mắt ngày càng đậm.
Lỗ Thông Tử cảnh giác nói:
- Ta đến đây không phải muốn đánh nhau với ngươi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Theo ta thấy việc chính giữa ngươi và ta là ngươi chết ta sống, ngoài ra không có việc gì nữa! Cộng thêm tới hay không là tùy ngươi, nhưng đánh hoặc không có thể theo ý ngươi sao?
Lý Vân Tiêu búng ngón tay, ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm lơ lửng bốn phía bị kích hoạt, thân kiếm dâng lên ánh sáng lạnh rạch phá hư không chém tới.
Keng!
Kiếm quang kéo dải lụa màu trắng trong mật thất, bay múa trong không trung, khí thế hùng hổ chói mắt.
Lỗ Thông Tử cực kỳ bình tĩnh, hai nắm đmấn hư núi cao vững vàng đanh ra quanh thân.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Làn gió nhanh mãnh liệt, ọỗi đấm đều trúng vào kiếm, đánh bay thanh kiếm. Trong phút chốc ba mươi sáu thanh kiếm cắm vào vách tường hoặc mặt đất.
Lỗ Thông Tử mới ngừng tay thì lồng ngực bắn ra Tử Lôi như tia chớp giắt ngang không trung xẻ đôi gã.
Lỗ Thông Tử hét thảm:
- A!?
Lỗ Thông Tử lộ biểu tình giật mình, hoảng ợ nhìn hai nửa thânh ình tách ra trên không trung, tứ chi múa may.
Lý Vân Tiêu hiện hình sau lưng Lỗ Thông Tử, tia điệệ màu tím lấp lóe toàn thân hắn, không hề buông lỏng cảnh giới khi một chiêu thành công.
Quả nhiên hai nửa thân thể Lỗ Thông Tử rơi xuống đất liền xẹp xuống háo thành tấm ma da.
- Đừng kích động, ta thật sự không đến đánh nhau với ngươi.
Trong mật thất, vị trí lúc trước Lý Vân Tiêu đứng có vài ma khí từ bốn phương tám hướng kéo đến tụ thành thân hình Lỗ Thông Tử.
Lần này là chân thân, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Lý Vân Tiêu, hắn không kiềm được phát ra sát ý.
Lỗ Thông Tử liếc Lý Vân Tiêu, lạnh nhạt nói:
- Đừng quên đồ đệ của ngươi còn trong tay ta.
- Chết tiệt!
Lý Vân Tiêu kiềm nén lửa giận lạnh lùng nói:
- Hãy thả đám người Dương Địch, Huyền Hoa, Phi Yên, La Thiên ra!
- Thả? Sa ngươi biết bọn họ bị ta bắt mà không phải cam tâm tình nguyện theo ta?
Lỗ Thông Tử nói xong khóe môi treo nụ cười đầy ẩn ý.
Lý Vân Tiêu chỉ vào Lỗ Thông Tử, lạnh lùng nói:
- Ta không cần biết bọn họ thật lòng hay giả, là đi theo hay bị ngươi cầm tù, ta phải mang tất cả đi!
Lỗ Thông Tử gật đầu, cười nói:
- Ngươi có suy nghĩ này là tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi không có. Ngươi có ý nghĩ đó thì chúng ta có điều kiện đàm phán.
Lý Vân Tiêu tức giận siết chặt năm ngón tay, không khí lưu động phát ra tiếng gió rít từ đầu ngón tay hắn, thanh âm thê lương tức giận.
/3771
|