Lý Vân Tiêu hỏi:
- Nguyệt đại nhân, trong ma thần thông có pháp môn nào thông qua ma thân tìm bản thể được không?
Lỗ Thông Tử biến sắc mặt lộ vẻ kinh sợ.
Nguyệt trầm ngâm nói:
- Loại pháp thuật này chắc chắn có nhưng ta không rành, hay là khống chế ma thân này rồi giao cho Tranh đại nhân, Tranh đại nhân chắc chắn có cách.
Lỗ Thông Tử giận dữ hét:
- Lý Vân Tiêu, ngươi không để ý tới sự sống chết của đám người Dương Địch sao? Nếu ta chết thì bọn họ không ai sống được!
Lý Vân Tiêu đã quyết ý, lạnh lùng nói:
- Ngươi ác tính quá mạnh, hậu hoạn quá nặng, dù phải hy sinh bọn họ thì lần này ta quyết trừ bỏ ngươi!
Uy hiếp vô dụng, mặt Lỗ Thông Tử tái xanh tức giận quát:
- Người bỏ cả đồ đệ và bạn thân của mình, làm minh chủ Thiên Vũ Minh đến mụ đầu rồi sao? Từ khi nào ngươi trở nên vô tình vô nghĩa như vậy?!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng nhìn thấu ta nên mới dám một mình tìm ta đàm phán đúng không? Nhưng ngươi vẫn hết sức cẩn thận, giấu đi bản thể của mình, tự nhận là quỷ kế không sai, ý tưởng tốt nhưng rốt cuộc có sai sót. Lần này ta quyết tâm giết ngươi!
Người Lý Vân Tiêu bộc phát lực lượng không thể ngăn cản, Lỗ Thông Tử cảm giác người cứng còng, đã bị giam giữ.
Ánh sáng lấp lóe hóa thành xích sắt màu đen vòng quanh người Lỗ Thông Tử trói chặt.
Lỗ Thông Tử biểu tình cực kỳ khó xem, Lý Vân Tiêu trực tiếp sử dụng lục đạo ma binh trói lão lại, lòng rất khó chịu.
Lỗ Thông Tử thử dẫn động ma nguyên, muốn tự bạo thân hình nhưng bị A Át Phạn Sát áp chế. Xích sắt lấp lóe phù văn màu đen, lực lượng quy tắc xâm nhập vào cơ thể Lỗ Thông Tử, phong tỏa hết thảy lực lượng.
Lỗ Thông Tử rống to:
- Lý Vân Tiêu, ngươi chết chắc rồi! Nhóm Dương Địch, Huyền Hoa sẽ chết vì ngươi! Ngươi hại chết tất cả mọi người!
Lỗ Thông Tử liều mạng vùng vẫy nhưng A Át Phạn Sát không ngừng siết chặt, lão không làm nên chuyện gì.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia đau thương, nói:
- Nếu không giết ngươi thì sau này sẽ càng nhiều người chết hơn.
Lý Vân Tiêu lắc người xuất hiện bên cạnh Lỗ Thông Tử, chụp đầu lão nhấn xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất mạt thất nứt nẻ hình mạng nhện, nửa người Lỗ Thông Tử lún xuống, hai chân co giật rồi cứng đơ.
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng:
- Lần này xem như thu chút tiền lời, chờ ta tìm ra bản tôn của ngươi thì sẽ đòi cả vốn lẫn lời!
Lý Vân Tiêu vung tay chộp xích sắt háo thành luồng sáng bay hướng Diêu Quang điện.
Nguyệt và Tiểu Hồng lật đật đuổi theo.
Bởi vì giờ phút này toàn thành giới nghiêm, còn ra lệnh cấm bay, dù xin bay cũng khống chế độ cao nhất định.
Lý Vân Tiêu mặc kệ mấy điều đó, hắn hóa thành luồng sáng lấp lóe vài cái trên không trung rồi thảng hướng Diêu Quang điện, quỹ tích khiến người khó người mà bắt giữ.
Nhiều cường giả Tranh bộ trông thấy, cực kỳ tức giận với kẻ phá luật, vội vàng độn quang đuổi theo.
Nhưng một lát sau mọi người xem độn quang bay vào Diêu Quang điện thì ngạc nhiên đứng trên không trung, khó hiểu.
- Chẳng lẽ là đại nhân Diêu Quang điện?
Các Ma Quân đuổi theo chờ gần đại điện một lúc, không thấy có gì khác lạ thì thở phào tản đi.
Tranh sớm nhận biết có điều lạ, gã vừa ra đại điện liền thấy Lý Vân Tiêu đáp xuống quảng trường, cũng thấy Lỗ Thông Tử.
- Là ngươi!
Tranh rùng mình, cười lớn bay tới, mừng như điên nói:
- Ngươi làm sao bắt được hắn?
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng nói:
- Đi vào rồi nói.
Tay Lý Vân Tiêu kéo A Át Phạn Sát vác Lỗ Thông Tử đi hướng mật thất trong đại điện.
Trụ bị kinh động đi ra xem, gã rất là mừng, nhưng giây sau nhìn A Át Phạn Sát, mắt bắn ra tia tham lam.
Trụ nhận ra ngay là A Át Phạn Sát, gã đang kích động chợt cảm giác có hai tia mắt sắc bén đâm tới, tinh thần rung động ngó sang. Trụ thấy Lý Vân Tiêu đang lạnh lùng nhìn mình đăm đăm.
- Khụ, khụ khụ.
Trụ lúng túng hắng giọng hỏi:
- Ngươi bắt hắn?
Lý Vân Tiêu không đáp, hắn thu về tầm mắt đi thẳng vào phòng khách trong điện.
Mặt Trụ cứng đơ, cảm giác mình bị miệt thị, quê quá hóa giận mắt tóe lửa. Nhưng Lý Vân Tiêu đã đi đằng trước, Trụ quay sang âm trầm nhìn chằm chằm vào Nguyệt và Tiểu Hồng.
Nhưng Nguyệt, Tiểu Hồng phớt lờ Trụ, liếc mắt đi theo vào.
Trụ hoàn toàn biến sắc mặt, đang định nổi khùng nhưng bị Tranh phát hiện ngăn lại, ra hiệu gã bình tĩnh một chút.
Lý Vân Tiêu tiến vào đại sảnh, hắn nói thẳng việc Lỗ Thông Tử:
- Tranh đại nhân có thể thông qua ma thân tìm ra bản tôn không?
- Ma thân!
Tranh và Trụ giật nảy mình.
Tranh nhíu mày nói:
- Đây là một loại trong chư pháp tà thuật, ta đã lâu không thấy trong Ma giới, không ngờ bị người ngoài tập được.
Trụ mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Nếu không phải người này trộm ma đản thì là nhân tài có thể đào tạo.
Lỗ Thông Tử nghe vậy tròng mắt xoay tròn cười nham nhở hỏi:
- Trụ đại nhân, vậy ta trả lại ma đản cho đại nhân, xóa bỏ chuyện giữa hai ta được không?
- Nhảm nhí!
Trụ giận dữ nói:
- Dám cướp vật của bổn tọa thì phỉ chết!
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Trong thiên hạ này không có gì không thể thương lượng, phải xem đại nhân có chịu hay không. Ta cảm thấy ta rất có giá trị, khi lão phu ở Thiên Vũ giới có thể làm tổng trưởng thuật luyện sư.
Tranh và Trụ, Nguyệt đều biến sắc mặt, lộ biểu tình kinh sợ. Bọn họ cùng nhìn Lý Vân Tiêu, thấy hắn gật đầu xác nhận thì mới tin.
Trụ rung động nói:
- Ý của ngươi là trong toàn bộ Thiên Vũ giới thì thành tựu thuật đạo của ngươi là cao nhất?
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Không dám nhận cao nhất, thứ này giống như vô địch thanh âm, trừ Ma Chủ Đế mười vạn năm trước ai dám nói mình là vô địch thiên hạ? Nhưng ta tự tin xếp năm hàng đầu một giới.
- Năm hàng đầu . . .
Đám người lặng im, tuy không dám xưng đệ nhất nhưng xếp hạng như thế đã là rất cao. Bọn họ lần nữa nhìn Lý Vân Tiêu mong xác minh thật giả.
Lý Vân Tiêu cau mày lại, trên trán nổi gân xanh mơ hồ lộ vẻ tức giận.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Hắn không nói dối.
Tuy rằng bộ dáng của Tranh và Trụ làm Lý Vân Tiêu khó chịu, nhưng lòng kiêu hãnh khiến hắn khinh thường bôi bác Lỗ Thông Tử.
Lỗ Thông Tử nhìn Lý Vân Tiêu, cười nham nhở:
- He he.
Lỗ Thông Tử gậ gù:
- Đa tạ đã công nhận.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Khách sáo, ta vô cùng công nhận, kính ngưỡng thuật đạo của tổng trưởng đại nhân, tiếc rằng dù ngươi xếp hạng nhất thì lần này phải chết!
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Cần gì vậy? Ngươi nghĩ mình là ai? Đừng quên nơi này là địa bàn của Tranh đại nhân, dù lão phu có chết cũng do Tranh đại nhân quyết định, làm gì tới lượt ngươi?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ Tranh đại nhân sẽ tha cho ngươi sao?
Lý Vân Tiêu nói với Lỗ Thông Tử nhưng mắt thì nhìn hướng Tranh.
Vì Ma giới thiếu thuật luyện sư, với tài năng của Lỗ Thông Tử thì rất có thể được tha. Lỗ Thông Tử sống sung sướng ở Man bộ hơn phân nửa vì liên quan thuật đạo.
Nếu Tranh thật sự muốn thu Lỗ Thông Tử thì chuyện này đúng là gay go.
Quả nhiên Tranh do dự, gã chống cằm trầm ngâm nói:
- Tìm bản thể của hắn trước rồi tính.
- Nguyệt đại nhân, trong ma thần thông có pháp môn nào thông qua ma thân tìm bản thể được không?
Lỗ Thông Tử biến sắc mặt lộ vẻ kinh sợ.
Nguyệt trầm ngâm nói:
- Loại pháp thuật này chắc chắn có nhưng ta không rành, hay là khống chế ma thân này rồi giao cho Tranh đại nhân, Tranh đại nhân chắc chắn có cách.
Lỗ Thông Tử giận dữ hét:
- Lý Vân Tiêu, ngươi không để ý tới sự sống chết của đám người Dương Địch sao? Nếu ta chết thì bọn họ không ai sống được!
Lý Vân Tiêu đã quyết ý, lạnh lùng nói:
- Ngươi ác tính quá mạnh, hậu hoạn quá nặng, dù phải hy sinh bọn họ thì lần này ta quyết trừ bỏ ngươi!
Uy hiếp vô dụng, mặt Lỗ Thông Tử tái xanh tức giận quát:
- Người bỏ cả đồ đệ và bạn thân của mình, làm minh chủ Thiên Vũ Minh đến mụ đầu rồi sao? Từ khi nào ngươi trở nên vô tình vô nghĩa như vậy?!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng nhìn thấu ta nên mới dám một mình tìm ta đàm phán đúng không? Nhưng ngươi vẫn hết sức cẩn thận, giấu đi bản thể của mình, tự nhận là quỷ kế không sai, ý tưởng tốt nhưng rốt cuộc có sai sót. Lần này ta quyết tâm giết ngươi!
Người Lý Vân Tiêu bộc phát lực lượng không thể ngăn cản, Lỗ Thông Tử cảm giác người cứng còng, đã bị giam giữ.
Ánh sáng lấp lóe hóa thành xích sắt màu đen vòng quanh người Lỗ Thông Tử trói chặt.
Lỗ Thông Tử biểu tình cực kỳ khó xem, Lý Vân Tiêu trực tiếp sử dụng lục đạo ma binh trói lão lại, lòng rất khó chịu.
Lỗ Thông Tử thử dẫn động ma nguyên, muốn tự bạo thân hình nhưng bị A Át Phạn Sát áp chế. Xích sắt lấp lóe phù văn màu đen, lực lượng quy tắc xâm nhập vào cơ thể Lỗ Thông Tử, phong tỏa hết thảy lực lượng.
Lỗ Thông Tử rống to:
- Lý Vân Tiêu, ngươi chết chắc rồi! Nhóm Dương Địch, Huyền Hoa sẽ chết vì ngươi! Ngươi hại chết tất cả mọi người!
Lỗ Thông Tử liều mạng vùng vẫy nhưng A Át Phạn Sát không ngừng siết chặt, lão không làm nên chuyện gì.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia đau thương, nói:
- Nếu không giết ngươi thì sau này sẽ càng nhiều người chết hơn.
Lý Vân Tiêu lắc người xuất hiện bên cạnh Lỗ Thông Tử, chụp đầu lão nhấn xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất mạt thất nứt nẻ hình mạng nhện, nửa người Lỗ Thông Tử lún xuống, hai chân co giật rồi cứng đơ.
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng:
- Lần này xem như thu chút tiền lời, chờ ta tìm ra bản tôn của ngươi thì sẽ đòi cả vốn lẫn lời!
Lý Vân Tiêu vung tay chộp xích sắt háo thành luồng sáng bay hướng Diêu Quang điện.
Nguyệt và Tiểu Hồng lật đật đuổi theo.
Bởi vì giờ phút này toàn thành giới nghiêm, còn ra lệnh cấm bay, dù xin bay cũng khống chế độ cao nhất định.
Lý Vân Tiêu mặc kệ mấy điều đó, hắn hóa thành luồng sáng lấp lóe vài cái trên không trung rồi thảng hướng Diêu Quang điện, quỹ tích khiến người khó người mà bắt giữ.
Nhiều cường giả Tranh bộ trông thấy, cực kỳ tức giận với kẻ phá luật, vội vàng độn quang đuổi theo.
Nhưng một lát sau mọi người xem độn quang bay vào Diêu Quang điện thì ngạc nhiên đứng trên không trung, khó hiểu.
- Chẳng lẽ là đại nhân Diêu Quang điện?
Các Ma Quân đuổi theo chờ gần đại điện một lúc, không thấy có gì khác lạ thì thở phào tản đi.
Tranh sớm nhận biết có điều lạ, gã vừa ra đại điện liền thấy Lý Vân Tiêu đáp xuống quảng trường, cũng thấy Lỗ Thông Tử.
- Là ngươi!
Tranh rùng mình, cười lớn bay tới, mừng như điên nói:
- Ngươi làm sao bắt được hắn?
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng nói:
- Đi vào rồi nói.
Tay Lý Vân Tiêu kéo A Át Phạn Sát vác Lỗ Thông Tử đi hướng mật thất trong đại điện.
Trụ bị kinh động đi ra xem, gã rất là mừng, nhưng giây sau nhìn A Át Phạn Sát, mắt bắn ra tia tham lam.
Trụ nhận ra ngay là A Át Phạn Sát, gã đang kích động chợt cảm giác có hai tia mắt sắc bén đâm tới, tinh thần rung động ngó sang. Trụ thấy Lý Vân Tiêu đang lạnh lùng nhìn mình đăm đăm.
- Khụ, khụ khụ.
Trụ lúng túng hắng giọng hỏi:
- Ngươi bắt hắn?
Lý Vân Tiêu không đáp, hắn thu về tầm mắt đi thẳng vào phòng khách trong điện.
Mặt Trụ cứng đơ, cảm giác mình bị miệt thị, quê quá hóa giận mắt tóe lửa. Nhưng Lý Vân Tiêu đã đi đằng trước, Trụ quay sang âm trầm nhìn chằm chằm vào Nguyệt và Tiểu Hồng.
Nhưng Nguyệt, Tiểu Hồng phớt lờ Trụ, liếc mắt đi theo vào.
Trụ hoàn toàn biến sắc mặt, đang định nổi khùng nhưng bị Tranh phát hiện ngăn lại, ra hiệu gã bình tĩnh một chút.
Lý Vân Tiêu tiến vào đại sảnh, hắn nói thẳng việc Lỗ Thông Tử:
- Tranh đại nhân có thể thông qua ma thân tìm ra bản tôn không?
- Ma thân!
Tranh và Trụ giật nảy mình.
Tranh nhíu mày nói:
- Đây là một loại trong chư pháp tà thuật, ta đã lâu không thấy trong Ma giới, không ngờ bị người ngoài tập được.
Trụ mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Nếu không phải người này trộm ma đản thì là nhân tài có thể đào tạo.
Lỗ Thông Tử nghe vậy tròng mắt xoay tròn cười nham nhở hỏi:
- Trụ đại nhân, vậy ta trả lại ma đản cho đại nhân, xóa bỏ chuyện giữa hai ta được không?
- Nhảm nhí!
Trụ giận dữ nói:
- Dám cướp vật của bổn tọa thì phỉ chết!
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Trong thiên hạ này không có gì không thể thương lượng, phải xem đại nhân có chịu hay không. Ta cảm thấy ta rất có giá trị, khi lão phu ở Thiên Vũ giới có thể làm tổng trưởng thuật luyện sư.
Tranh và Trụ, Nguyệt đều biến sắc mặt, lộ biểu tình kinh sợ. Bọn họ cùng nhìn Lý Vân Tiêu, thấy hắn gật đầu xác nhận thì mới tin.
Trụ rung động nói:
- Ý của ngươi là trong toàn bộ Thiên Vũ giới thì thành tựu thuật đạo của ngươi là cao nhất?
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Không dám nhận cao nhất, thứ này giống như vô địch thanh âm, trừ Ma Chủ Đế mười vạn năm trước ai dám nói mình là vô địch thiên hạ? Nhưng ta tự tin xếp năm hàng đầu một giới.
- Năm hàng đầu . . .
Đám người lặng im, tuy không dám xưng đệ nhất nhưng xếp hạng như thế đã là rất cao. Bọn họ lần nữa nhìn Lý Vân Tiêu mong xác minh thật giả.
Lý Vân Tiêu cau mày lại, trên trán nổi gân xanh mơ hồ lộ vẻ tức giận.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Hắn không nói dối.
Tuy rằng bộ dáng của Tranh và Trụ làm Lý Vân Tiêu khó chịu, nhưng lòng kiêu hãnh khiến hắn khinh thường bôi bác Lỗ Thông Tử.
Lỗ Thông Tử nhìn Lý Vân Tiêu, cười nham nhở:
- He he.
Lỗ Thông Tử gậ gù:
- Đa tạ đã công nhận.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Khách sáo, ta vô cùng công nhận, kính ngưỡng thuật đạo của tổng trưởng đại nhân, tiếc rằng dù ngươi xếp hạng nhất thì lần này phải chết!
Lỗ Thông Tử cười nói:
- Cần gì vậy? Ngươi nghĩ mình là ai? Đừng quên nơi này là địa bàn của Tranh đại nhân, dù lão phu có chết cũng do Tranh đại nhân quyết định, làm gì tới lượt ngươi?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ Tranh đại nhân sẽ tha cho ngươi sao?
Lý Vân Tiêu nói với Lỗ Thông Tử nhưng mắt thì nhìn hướng Tranh.
Vì Ma giới thiếu thuật luyện sư, với tài năng của Lỗ Thông Tử thì rất có thể được tha. Lỗ Thông Tử sống sung sướng ở Man bộ hơn phân nửa vì liên quan thuật đạo.
Nếu Tranh thật sự muốn thu Lỗ Thông Tử thì chuyện này đúng là gay go.
Quả nhiên Tranh do dự, gã chống cằm trầm ngâm nói:
- Tìm bản thể của hắn trước rồi tính.
/3771
|