Lý Vân Tiêu đứng yên tại chỗ không tránh né, vác A Lại Huyền Việt trên vai, ma binh tan biến trong tay hắn.
Lý Vân Tiêu vươn tay phải ra, tay trái bắt ấn, một luồng ánh sáng vàng hiện ra trong lòng bàn tay nháy mắt hóa thành quạt ba tiêu, Tiếu Ngạo Hồng Trần.
Mắt Trụ lồi ra, hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Trụ khựng người, bàn tay to chộp hư không cưỡng ép xoay người bắn sang bên hông háo giải lực lượng trùng kích.
Trụ cưỡng chế tùng kích của bản thân làm gã bị thương nhẹ, sắc mặt âm trầm nhìn Tiếu Ngạo Hồng Trần chằm chằm.
Lúc trước Lý Vân Tiêu quạt một cái kinh thiên động địa đều bị nhiều Ma tộc thấy, giờ cây quạt lại hiện ra làm bọn họ thầm sợ hãi.
Sắc mặt Lỗ Thông Tử trầm trọng từ xa nhìn cây quạt, lão không sợ nhưng rất tò mò, hơi khao khát muốn cầm lây nghiên cứu.
Trụ trầm giọng hỏi:
- Đây là cây quạt gì?
Lý Vân Tiêu xì cười:
- Xì, mới rồi còn vênh váo tới mức muốn sóng vai với mặt trời, sao giờ héo rồi?
Trụ tức giận quát:
- Không phải bổn tọa sợ ngươi, chỉ hơi e ngại huyền khí trong tay của ngươi, có giỏi thì đừng dùng huyền khí!
Lý Vân Tiêu thộn mặt ra, ngơ ngác hỏi:
- Đại nhân muốn mặt? Có biết mặt là vật gì không?
Đám Ma Quân ngó nhau, xì xầm lén châm chọc.
Những thanh âm dù rất nhỏ nhưng chui vào tai Trụ rõ mồn một, làm mặt gã đỏ rần.
Trụ tức giận quát:
- Dù ngươi có dùng thì bổn tọa cũng không sợ ngươi!
Ngoài minẹg Trụ nói vậy nhưng lòng thầm lo, gã nhảy lên, hai tay ngưng chưởng đánh ra, nhưng không mạnh mẽ như vừa rồi mà có chút thăm dò.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, tay xoay Tiếu Ngạo Hồng Trần giơ cây quạt trước mặt nghênh đón song chưởng.
Bùm!
Chưởng lực của Trụ đập vào miếng lá, phản chấn ánh lửa mãnh liệt vù vù đốt người gã.
Trụ kịp dùng ma khí mạnh mẽ bảo vệ qunha thân, lửa khó thể đến gần gã.
- Ha, chỉ có thế là cùng.
Một kích tăng thêm niềm tin lớn cho Trụ, gã cảm thấy cây quạt chỉ có thế là cùng, gã đã quá cẩn thận.
Nhưng Trụ mới có ý nghĩ đó thì trước mắt tối sầm, cơn gió cuồng bạo bao vây gã, Trụ rơi vào lốc xoáy.
Trụ thu tay về, thụt lùi mấy bước.
Trụ quan sát bốn phía, quát to:
- Hừ! Tài mọn!
Trụ vỗ chưởng tới.
Ầm!
Chưởng lực đánh xuyên gió lốc, nhưng nguyên tố phong điên cuồng hóa thành dây thừng tói tứ chi và thân thể Trụ.
Thân hình cá sấu hiện ra sau lưng Trụ há mồm cắn nửa cái đầu của gã.
Trụ tức điên, tuy cương phong lợi hại nhưng không thể tổn thương thân thể gã, chẳng qua bộ dạng này rất mất mặt.
Trụ tức giận quát:
- Thì ra ngũ hành hóa linh, chết đi!
Trụ hét to, ma khí trên người nổ tung. Trong tiếng nổ đì đùng, cá sâu hét thảm, cuồng phong phun ra bị ma khí nghiền nát.
Lúc này một luồng sáng đen rơi xuống lặng lẽ chém.
Lý Vân Tiêu đến bên cạnh Trụ từ bao giờ, ánh sáng đen chính là A Lại Huyền Việt. ánh sáng lạnh vụt qua, búa chém xuống đầu Trụ.
- Ui!
Tim Trụ rớt cái bịch vội vàng nghiêng người tránh né, hai tay hóa chưởng vỗ trước mặt kẹp rìu chiến trong lòng bàn tay.
Rầm!
Khí kình cường đại tung tóe chấn cánh tay hai người tê dại.
Vài phong lực tụ tập phía không xa hiện hình cá sâu, nhưng mắt nó lộ tia sợ hãi không dám tiến lên.
- Phải công nhận ngươi có nhiều thủ đoạn thật.
Hai tay Trụ kẹp riu chiến nanh tranh nói:
- Nếu trong này thường có lẽ sẽ hơi khó chơi.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Nói như thể bây giờ ngươi nhẹ nhàng lắm vậy.
Tay trái Lý Vân Tiêu chộp, A Ma Luân Bảo hiện ra, ngân vang ầm ĩ chém đi.
Trụ quát:
- Không có lục đạo ma binh thì thực lực của ngươi yếu ớt, vũ nhục uy nghiêm của ma binh, chẳng bằng đưa ma nguyên của Đế cho ta!
Trụ bỏ qua A Ma Luân Bảo chém xuống, đôi mắt tham lam hai tay vỗ riu chiến đẩy lùi, một bước tiên lên bóp cổ Lý Vân Tiêu muốn rút lấy ma nguyên.
Tranh cau mày. Trong cuộc chiến Nguyệt bộ Tranh cảm nhận Lý Vân Tiêu còn lá bài tẩy mạnh mẽ chưa dùng, dù là gã cũng không chắc đỡ được.
Đây là lý do Tranh luôn nhìn Lý Vân Tiêu với con mắt khác.
Thế giới luôn lấy cường giả làm vua, muốn được người khác tôn kính thì phải có thực lực.
Giờ thấy Lý Vân Tiêu càng chiến càng yếu làm Tranh thầm nghi.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia tàn nhẫn, dường như đặt quyết tâm:
- Muốn ma nguyên? Cho ngươi đây, cầm đi!
Lý Vân Tiêu chẳng những không né còn nghênh đón bàn tay.
Rầm!
Trụ một chưởng đánh kích xuyên hư quang hộ thể chui vào người Lý Vân Tiêu.
- A!
Luôn căng thẳng xem, nàng hét chói tai, mặt ướt lệ. Nguyệt vùng vẫy kịch liệt muốn lao ra ấn công nhưng bị Bảo đè chặt.
Mặt Bảo lộ nét kỳ dị, hoảng sợ phát hiện thực lực của Nguyệt không thua gì mình, có dấu hiệu gã sắp không đè lại được.
Bảo vội nói:
- Nguyệt đại nhân, phải bình tĩnh!
Nguyệt khóc giãy dụa một lúc, người run bần bật, cuối cùng kièm chế nỗi lòng bi thương giận dữ. Nguyệt dần tỉnh táo lại, xem xẻt kỹ.
Tay phải của Trụ đâm vào ngực Lý Vân Tiêu, tất cả Ma tộc chấn động. Tranh biến sắc mặt, ánh mắt phức tạp.
Lý Vân Tiêu vô dụng quá, Tranh đã nhìn lầm, hại gã uổng công kính trọng hắn một thời gian. Bây giờ quan trọng là ma nguyên của Đế thuộc về ai.
Lỗ Thông Tử nhướng đuôi mày, trợn to mắt xem:
- A?
Hai bàn tay Lỗ Thông Tử siết chặt, lòng căng thẳng, nhìn như Trụ thắng chắc nhưng ánh mắt lạnh băng của khiến lão bất an.
Lỗ Thông Tử thì thào:
- Chẳng lẽ hắn còn thủ đoạn gì gỡ gạc được?
Trụ thành công thì mừng như điên cười to bảo:
- Ha ha ha, ngươi quả nhiên chỉ là phế vật, tầm thường. Ma nguyên của Ma Chủ Đế thuộc về ta!
Lòng bàn tay hiện ra lực hút mạnh mẽ rút đi ma nguyên trong người Lý Vân Tiêu, khuôn mặt Trụ tràn đầy hưng phấn và dữ tợn.
Lý Vân Tiêu khẽ rên, cảm giác cơ thể sắp nổ tung, đau đớn làm toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh. Lý Vân Tiêu cố bình tĩnh, dọc theo lực hút to lớn vận chuyển kiếm khí Thùy Chủ Trầm Phù.
Keng!
Một tiếng kiếm du dương xa xô ingưng tụ thành từng sóng âm mắt thường trông thấy khuếch tán.
Cánh tay Trụ hiện ra âm văn, làn da gợn sóng tràn lên.
- Đó là cái gì!?
Tranh tợn to mắt bắn tai sáng, lòng hoảng sợ hét lên:
- Là kiếm ý này đây!
Cơ thể Lý Vân Tiêu trở nên trong suốt, hắn như thanh kiếm lơ lửng ở đó, kiếm khí cường đại bắn ra khỏi cơ thể hắn.
Trụ cũng bản năng cảm nhận được nguy hiểm:
- Nguy rồi!
Không rút được ma nguyên mà hút phải lực lượng kinh khủng này, Trụ rút cánh tay ra, nhảy người lùi về.
Một luồng dao động xâm nhập thiên địa, như thể thời không đông lại, kiếm lực cường đại phá thể mà ra, háo thành hình kiếm chém hướng Trụ.
Kiếm thế quá nhanh, mặc cho Trụ đã biết trước vẫn không thể trốn tránh một kích kia. Trụ hoảng sợ vội vàng hai tay vận công, ngưng tụ một kích mạnh nhất trên đầu quyền đánh ra.
Ầm!
Hình kiếm giáng xuống,chém Trụ không ngừng bay ngược ra sau. Mặt đất và bầu trời rách toạc thành lạch trời to lớn giắt ngang trước mặt mọi người.
Lỗ Thông Tử hét thất thanh:
- Sao có thể như vậy?
Vẻ mặt Lỗ Thông Tử tràn đầy hoảng sợ kêu lên:
- Đó là kiếm gì vậy?
Trong chiến xa cũng truyền ra dao động lực lượng lộn xộn của Man, trở nên không yên ổn trước kiếm thế kia.
Lý Vân Tiêu vươn tay phải ra, tay trái bắt ấn, một luồng ánh sáng vàng hiện ra trong lòng bàn tay nháy mắt hóa thành quạt ba tiêu, Tiếu Ngạo Hồng Trần.
Mắt Trụ lồi ra, hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Trụ khựng người, bàn tay to chộp hư không cưỡng ép xoay người bắn sang bên hông háo giải lực lượng trùng kích.
Trụ cưỡng chế tùng kích của bản thân làm gã bị thương nhẹ, sắc mặt âm trầm nhìn Tiếu Ngạo Hồng Trần chằm chằm.
Lúc trước Lý Vân Tiêu quạt một cái kinh thiên động địa đều bị nhiều Ma tộc thấy, giờ cây quạt lại hiện ra làm bọn họ thầm sợ hãi.
Sắc mặt Lỗ Thông Tử trầm trọng từ xa nhìn cây quạt, lão không sợ nhưng rất tò mò, hơi khao khát muốn cầm lây nghiên cứu.
Trụ trầm giọng hỏi:
- Đây là cây quạt gì?
Lý Vân Tiêu xì cười:
- Xì, mới rồi còn vênh váo tới mức muốn sóng vai với mặt trời, sao giờ héo rồi?
Trụ tức giận quát:
- Không phải bổn tọa sợ ngươi, chỉ hơi e ngại huyền khí trong tay của ngươi, có giỏi thì đừng dùng huyền khí!
Lý Vân Tiêu thộn mặt ra, ngơ ngác hỏi:
- Đại nhân muốn mặt? Có biết mặt là vật gì không?
Đám Ma Quân ngó nhau, xì xầm lén châm chọc.
Những thanh âm dù rất nhỏ nhưng chui vào tai Trụ rõ mồn một, làm mặt gã đỏ rần.
Trụ tức giận quát:
- Dù ngươi có dùng thì bổn tọa cũng không sợ ngươi!
Ngoài minẹg Trụ nói vậy nhưng lòng thầm lo, gã nhảy lên, hai tay ngưng chưởng đánh ra, nhưng không mạnh mẽ như vừa rồi mà có chút thăm dò.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, tay xoay Tiếu Ngạo Hồng Trần giơ cây quạt trước mặt nghênh đón song chưởng.
Bùm!
Chưởng lực của Trụ đập vào miếng lá, phản chấn ánh lửa mãnh liệt vù vù đốt người gã.
Trụ kịp dùng ma khí mạnh mẽ bảo vệ qunha thân, lửa khó thể đến gần gã.
- Ha, chỉ có thế là cùng.
Một kích tăng thêm niềm tin lớn cho Trụ, gã cảm thấy cây quạt chỉ có thế là cùng, gã đã quá cẩn thận.
Nhưng Trụ mới có ý nghĩ đó thì trước mắt tối sầm, cơn gió cuồng bạo bao vây gã, Trụ rơi vào lốc xoáy.
Trụ thu tay về, thụt lùi mấy bước.
Trụ quan sát bốn phía, quát to:
- Hừ! Tài mọn!
Trụ vỗ chưởng tới.
Ầm!
Chưởng lực đánh xuyên gió lốc, nhưng nguyên tố phong điên cuồng hóa thành dây thừng tói tứ chi và thân thể Trụ.
Thân hình cá sấu hiện ra sau lưng Trụ há mồm cắn nửa cái đầu của gã.
Trụ tức điên, tuy cương phong lợi hại nhưng không thể tổn thương thân thể gã, chẳng qua bộ dạng này rất mất mặt.
Trụ tức giận quát:
- Thì ra ngũ hành hóa linh, chết đi!
Trụ hét to, ma khí trên người nổ tung. Trong tiếng nổ đì đùng, cá sâu hét thảm, cuồng phong phun ra bị ma khí nghiền nát.
Lúc này một luồng sáng đen rơi xuống lặng lẽ chém.
Lý Vân Tiêu đến bên cạnh Trụ từ bao giờ, ánh sáng đen chính là A Lại Huyền Việt. ánh sáng lạnh vụt qua, búa chém xuống đầu Trụ.
- Ui!
Tim Trụ rớt cái bịch vội vàng nghiêng người tránh né, hai tay hóa chưởng vỗ trước mặt kẹp rìu chiến trong lòng bàn tay.
Rầm!
Khí kình cường đại tung tóe chấn cánh tay hai người tê dại.
Vài phong lực tụ tập phía không xa hiện hình cá sâu, nhưng mắt nó lộ tia sợ hãi không dám tiến lên.
- Phải công nhận ngươi có nhiều thủ đoạn thật.
Hai tay Trụ kẹp riu chiến nanh tranh nói:
- Nếu trong này thường có lẽ sẽ hơi khó chơi.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Nói như thể bây giờ ngươi nhẹ nhàng lắm vậy.
Tay trái Lý Vân Tiêu chộp, A Ma Luân Bảo hiện ra, ngân vang ầm ĩ chém đi.
Trụ quát:
- Không có lục đạo ma binh thì thực lực của ngươi yếu ớt, vũ nhục uy nghiêm của ma binh, chẳng bằng đưa ma nguyên của Đế cho ta!
Trụ bỏ qua A Ma Luân Bảo chém xuống, đôi mắt tham lam hai tay vỗ riu chiến đẩy lùi, một bước tiên lên bóp cổ Lý Vân Tiêu muốn rút lấy ma nguyên.
Tranh cau mày. Trong cuộc chiến Nguyệt bộ Tranh cảm nhận Lý Vân Tiêu còn lá bài tẩy mạnh mẽ chưa dùng, dù là gã cũng không chắc đỡ được.
Đây là lý do Tranh luôn nhìn Lý Vân Tiêu với con mắt khác.
Thế giới luôn lấy cường giả làm vua, muốn được người khác tôn kính thì phải có thực lực.
Giờ thấy Lý Vân Tiêu càng chiến càng yếu làm Tranh thầm nghi.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia tàn nhẫn, dường như đặt quyết tâm:
- Muốn ma nguyên? Cho ngươi đây, cầm đi!
Lý Vân Tiêu chẳng những không né còn nghênh đón bàn tay.
Rầm!
Trụ một chưởng đánh kích xuyên hư quang hộ thể chui vào người Lý Vân Tiêu.
- A!
Luôn căng thẳng xem, nàng hét chói tai, mặt ướt lệ. Nguyệt vùng vẫy kịch liệt muốn lao ra ấn công nhưng bị Bảo đè chặt.
Mặt Bảo lộ nét kỳ dị, hoảng sợ phát hiện thực lực của Nguyệt không thua gì mình, có dấu hiệu gã sắp không đè lại được.
Bảo vội nói:
- Nguyệt đại nhân, phải bình tĩnh!
Nguyệt khóc giãy dụa một lúc, người run bần bật, cuối cùng kièm chế nỗi lòng bi thương giận dữ. Nguyệt dần tỉnh táo lại, xem xẻt kỹ.
Tay phải của Trụ đâm vào ngực Lý Vân Tiêu, tất cả Ma tộc chấn động. Tranh biến sắc mặt, ánh mắt phức tạp.
Lý Vân Tiêu vô dụng quá, Tranh đã nhìn lầm, hại gã uổng công kính trọng hắn một thời gian. Bây giờ quan trọng là ma nguyên của Đế thuộc về ai.
Lỗ Thông Tử nhướng đuôi mày, trợn to mắt xem:
- A?
Hai bàn tay Lỗ Thông Tử siết chặt, lòng căng thẳng, nhìn như Trụ thắng chắc nhưng ánh mắt lạnh băng của khiến lão bất an.
Lỗ Thông Tử thì thào:
- Chẳng lẽ hắn còn thủ đoạn gì gỡ gạc được?
Trụ thành công thì mừng như điên cười to bảo:
- Ha ha ha, ngươi quả nhiên chỉ là phế vật, tầm thường. Ma nguyên của Ma Chủ Đế thuộc về ta!
Lòng bàn tay hiện ra lực hút mạnh mẽ rút đi ma nguyên trong người Lý Vân Tiêu, khuôn mặt Trụ tràn đầy hưng phấn và dữ tợn.
Lý Vân Tiêu khẽ rên, cảm giác cơ thể sắp nổ tung, đau đớn làm toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh. Lý Vân Tiêu cố bình tĩnh, dọc theo lực hút to lớn vận chuyển kiếm khí Thùy Chủ Trầm Phù.
Keng!
Một tiếng kiếm du dương xa xô ingưng tụ thành từng sóng âm mắt thường trông thấy khuếch tán.
Cánh tay Trụ hiện ra âm văn, làn da gợn sóng tràn lên.
- Đó là cái gì!?
Tranh tợn to mắt bắn tai sáng, lòng hoảng sợ hét lên:
- Là kiếm ý này đây!
Cơ thể Lý Vân Tiêu trở nên trong suốt, hắn như thanh kiếm lơ lửng ở đó, kiếm khí cường đại bắn ra khỏi cơ thể hắn.
Trụ cũng bản năng cảm nhận được nguy hiểm:
- Nguy rồi!
Không rút được ma nguyên mà hút phải lực lượng kinh khủng này, Trụ rút cánh tay ra, nhảy người lùi về.
Một luồng dao động xâm nhập thiên địa, như thể thời không đông lại, kiếm lực cường đại phá thể mà ra, háo thành hình kiếm chém hướng Trụ.
Kiếm thế quá nhanh, mặc cho Trụ đã biết trước vẫn không thể trốn tránh một kích kia. Trụ hoảng sợ vội vàng hai tay vận công, ngưng tụ một kích mạnh nhất trên đầu quyền đánh ra.
Ầm!
Hình kiếm giáng xuống,chém Trụ không ngừng bay ngược ra sau. Mặt đất và bầu trời rách toạc thành lạch trời to lớn giắt ngang trước mặt mọi người.
Lỗ Thông Tử hét thất thanh:
- Sao có thể như vậy?
Vẻ mặt Lỗ Thông Tử tràn đầy hoảng sợ kêu lên:
- Đó là kiếm gì vậy?
Trong chiến xa cũng truyền ra dao động lực lượng lộn xộn của Man, trở nên không yên ổn trước kiếm thế kia.
/3771
|