Mọi người câm nín, chưa thấy kiểu chơi xấu này, nhưng người không dám phàn nàn.
Lý Dật đi ra, chắp tay nói:
- Vị bằng hữu này, chỗ ta còn tranh Phù Đồ, đồng ý dâng ra một khối.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại.
Người Phi bộ cũng bất ngờ, chốc lát hiểu ngay. Hơn phân nửa Lý Dật muốn kéo người này.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, nếu núi dựa của Lý Dật là Thánh Ma, cộng với cá tính kiêu ngạo ngang ngược của gã thì sẽ không chiêu hiền đãi sĩ mới đúng.
- Hả?
Thương Quân ngước mắt lên lạnh lùng liếc qua Lý Dật, khịt mũi hỏi:
- Ngươi là ai? Là cái thứ gì mà cũng muốn nịnh bợ ta?
Lý Dật tức giận nhưng gã cố nén lửa giận, lạnh lùng cười:
- Nếu các hạ không muốn thì không sao hết.
Lý Dật xoay người định đi.
- Khoan đã!
Thương Quân cười gian, mắt hấp háy tia sáng nói:
- Ngươi đã có ý tốt thì ta xin nhận, lấy ra đi.
Lý Dật ngẫm nghĩ, nhìn Dao nói:
- Lấy tranh của ngươi ra đây.
Dao biến sắc mặt, lòng đau nhói, nàng lắc đầu nguầy nguậy thụt lùi mấy bước.
Dao sốt ruột muốn vào Hành Lang Phù Đồ chỉ vì kết hợp với người trước mắt, nhưng liên tục bị người ta giẫm đạp trái tim, còn muốn tự tay cướp đi cơ hội để nàng sóng vai bên cạnh.
Lý Dật sầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào? Ngươi muốn trái lệnh của ta?
Phi biến sắc mặt, ánh mắt trách móc nhìn Dao, nhẹ lắc đầu.
Mặt Dao trắng bệch, nàng cắn môi lấy một tấm tranh Phù Đồ ra, hai tay run run đưa tới.
Lý Dật giật lấy, vẻ mặt chẳng chút cảm ơn còn thấy ghét vì Dao đưa chậm.
Đôi mắt Dao tối tăm, chân mềm nhũn, não trống rỗng không biết đang ở đâu.
Lý Dật bước lên trước, hai tay dâng bức tranh tới trước mặt Thương Quân.
Hai Thánh Sử âm thầm bảo vệ Lý Dật cũng không dám khinh thường, tất cả đều hiện hình, căng thẳng đứng hai bên Lý Dật, âm thầm vận chuyển nguyên công chờ đối phương có địch ý là bọn họ tấn công ngay.
- Ha ha ha!
Thương Quân liếc qua hai Thánh Sử, lấy tranh Phù Đồ từ tay Lý Dật, hỏi:
- Rất tốt, ngươi tên là gì?
Lý Dật cười nói:
- Các hạ gọi ta là Dật được rồi.
- Dật? Tốt, ta nhớ tên này.
Thương Quân cầm tranh Phù Đồ giở ra xem, xoay người vào biển ma.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiễn một vị sát tinh đi rồi, nhiều người lau mồ hôi trên trán.
Giờ phút này Phi đã lấy tranh Phù Đồ từ tay Ma Quân khác đưa cho Dao.
Sắc mặt Dao khá hơn một chút nhưng không còn sáng sủa như trước, nàng không dám ôm mơ mộng không thực tế về Lý Dật nữa.
Trong Ma giới vốn là thực lực làm vua, dù là bạn lữ song tu cũng vậy, không có thực lực thì chẳng có tôn nghiêm.
Huống chi đối phương không xem nàng là bạn lữ song tu, nàng chỉ là lô đỉnh.
Mọi người lục tục vào biển ma, nhiều tồn tại không có tranh Phù Đồ cũng ra tay cướp tranh của người khác.
Trong phút chốc biển ma lộn xộn, tình hình hỗn loạn, rất nhiều người ra tay tấn công đám người có tranh.
Nhưng chẳng biết người nào có tranh người nào không, bỗng chốc hỗn loạn, giết nhau túi bụi.
Không ai dám chọc vào những thế lực cường đại, ví dụ đám Nguyên quận, đại nhân vật của một số quận khác đều lần lượt vào biển ma.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta cũng đi đi.
Hai người mới nhúc nhích thì một Ma Quân đột nhiên lao ra từ hư không, tay lóe đao quang chém ngang đầu Lý Vân Tiêu và Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh giơ tay đè sống dao, lòng bàn tay vận khí kình nổ cái bùm.
Bảo đao rời tay Ma Quân bay ra ngoài, gã biết mình đã đạp phải đinh, hoảng hốt muốn chạy trốn.
Vi Thanh lắc người, ngay khi bảo đao bay ra liền ra tay, một đấm đánh thủng ngực Ma Quân, thân thể Ma Quân nổ tung.
Hai người bình tĩnh đi hướng biển ma, giữa đường có mấy kẻ mắt mù xông lên đều bị hai người giết thế mới chấn nhiếp được nhiều Ma tộc.
Khi trở ngại xung quanh bị dọn dẹp sạch, hai người nhảy lên rơi vào biển ma vô tận.
Môi trường xung quanh trở nên đen ngòm, ma khí không ngừng đập vào người, chui vào lỗ chân lông. Mỗi một hô hấp tương đương với tĩnh tọa nửa nén nhang, đúng là thiên đường tu luyện.
Lý Vân Tiêu và Vi Thanh cảnh giác quan sát bốn phía, không dám thả lỏng. Bởi vì trước đó thấy rõ có quái vật công kích Thương Quân thì trong biển chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng bọn họ chìm xuống thật lâu mà không thấy có vật gì nguy hiểm, thầm lấy làm lạ.
- Đây là . . .
Rất nhanh hai người đến đáy biển ma, dưới chân là gạch đá cực kỳ bằng phẳng.
Hai người giật mình kêu lên, nhìn quanh:
- Cung điện!
Tòa cung điện rộng lớn bao la, phía trước có một hành lang dài rộng rãi không thấy cuối.
Yết cười khẽ:
- He he, không có gì phải giật mình, đây là Thánh Ma điện lưu truyền từ viễn cổ, cấu tạo bên trong vô cùng huyền diệu. Nếu không có tranh Phù Đồ, trừ phi có thực lực Ma Tôn không thì đành nghe theo số trời.
Trong giọng nói của Yết tràn đầy vui sướng nói:
- Đi theo chỉ thị của ta, ta trực tiếp mang các ngươi đi chủ điện.
Đằng trước có nhiều ma quang lấp lóe, là Ma tộc từ trên biển ma rơi xuống, điểm rơi trong đại điện khác nhau nhưng khi đáp xuống đều lóe sáng rồi biến mất ở phía trước.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút:
- Đây là . . .
Lý Vân Tiêu nhìn một xác chết Ma tộc dưới đất gục ngã bên đường, thân hình đã mục nát, khuôn mặt cũng thối rữa nhìn không ra hình dạng.
Vi Thanh giật mình kêu lên:
- Tại sao có xác chết? Không phải đều là trực tiếp hàng giải sao?
- He he, vì nơi này là Hành Lang Phù Đồ, nếu trực tiếp hàng giải thì lấy đâu ra Hóa Lân Ma Cốt?
Yết giải thích rằng:
- Ma tộc chết tại đây sẽ không hàng giải mà tồn tại với trạng thái cực kỳ phức tạp, cuối cùng từ từ biến thành Hóa Lân Ma Cốt.
Lý Vân Tiêu nhìn xác mục rữa, tưởng tượng mình tìm thứ giống vậy hấp thu thì buồn nôn muốn ói.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, dọc đường thấy nhiều xác mục rữa tương tự nhưng năm tuổi còn ngắn, chết dưới đất không ai thèm.
Vi Thanh không quan tâm, mặt không biểu tình.
Đột nhiên có luồng sáng đen lấp lóe phía trước, hai người dừng bước, cảnh giác.
Ánh sáng đen không tấn công bọn họ mà quét qua vị trước mặt hơn ba mươi trượng. Đó là một xúc tu, nó cuốn cái xác ma thú đi.
Xúc tu này là cái ở trên biển ma bị Thương Quân chụp xuống.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút nhìn chằm chằm hướng xúc tu biến mất, phát hiện trong hư vô dường như có đại ma đang chậm rãi mấp máy nhai nuốt cái gì.
Lý Vân Tiêu nuốt nước miếng hỏi:
- Yết đại nhân, con quái xúc tu đó là gì?
Yết trầm ngâm một lúc, nói:
- Ta cũng không rõ, ở nơi này thường hay sinh ra một số quái vật linh tinh cũng không lạ. Dù không có con quái xúc tu cũng sẽ có chủng loại khác, tóm lại cứ bình tĩnh.
Lý Vân Tiêu nghẹn họng, hai người tiếp tục lao lên trước.
Theo Yết nói Hóa Lân Ma Cốt đẳng cấp càng cao thì càng ở gần chủ điện, trong chủ điện thì ít ai vào.
Năm xưa khi Yết còn là Ma Tôn từng đến một lần vì tìm Thánh Băng Ngọc, hy vọng có thể đột phá Thánh Ma cảnh nhưng vẫn thất bại.
Có điều Yết được hai Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh, tăng cao thực lực nhiều.
Hai người chạy khoảng nửa nén nhang mới thấy cuối một hàng lang dài. ---------------
Lý Dật đi ra, chắp tay nói:
- Vị bằng hữu này, chỗ ta còn tranh Phù Đồ, đồng ý dâng ra một khối.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại.
Người Phi bộ cũng bất ngờ, chốc lát hiểu ngay. Hơn phân nửa Lý Dật muốn kéo người này.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, nếu núi dựa của Lý Dật là Thánh Ma, cộng với cá tính kiêu ngạo ngang ngược của gã thì sẽ không chiêu hiền đãi sĩ mới đúng.
- Hả?
Thương Quân ngước mắt lên lạnh lùng liếc qua Lý Dật, khịt mũi hỏi:
- Ngươi là ai? Là cái thứ gì mà cũng muốn nịnh bợ ta?
Lý Dật tức giận nhưng gã cố nén lửa giận, lạnh lùng cười:
- Nếu các hạ không muốn thì không sao hết.
Lý Dật xoay người định đi.
- Khoan đã!
Thương Quân cười gian, mắt hấp háy tia sáng nói:
- Ngươi đã có ý tốt thì ta xin nhận, lấy ra đi.
Lý Dật ngẫm nghĩ, nhìn Dao nói:
- Lấy tranh của ngươi ra đây.
Dao biến sắc mặt, lòng đau nhói, nàng lắc đầu nguầy nguậy thụt lùi mấy bước.
Dao sốt ruột muốn vào Hành Lang Phù Đồ chỉ vì kết hợp với người trước mắt, nhưng liên tục bị người ta giẫm đạp trái tim, còn muốn tự tay cướp đi cơ hội để nàng sóng vai bên cạnh.
Lý Dật sầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào? Ngươi muốn trái lệnh của ta?
Phi biến sắc mặt, ánh mắt trách móc nhìn Dao, nhẹ lắc đầu.
Mặt Dao trắng bệch, nàng cắn môi lấy một tấm tranh Phù Đồ ra, hai tay run run đưa tới.
Lý Dật giật lấy, vẻ mặt chẳng chút cảm ơn còn thấy ghét vì Dao đưa chậm.
Đôi mắt Dao tối tăm, chân mềm nhũn, não trống rỗng không biết đang ở đâu.
Lý Dật bước lên trước, hai tay dâng bức tranh tới trước mặt Thương Quân.
Hai Thánh Sử âm thầm bảo vệ Lý Dật cũng không dám khinh thường, tất cả đều hiện hình, căng thẳng đứng hai bên Lý Dật, âm thầm vận chuyển nguyên công chờ đối phương có địch ý là bọn họ tấn công ngay.
- Ha ha ha!
Thương Quân liếc qua hai Thánh Sử, lấy tranh Phù Đồ từ tay Lý Dật, hỏi:
- Rất tốt, ngươi tên là gì?
Lý Dật cười nói:
- Các hạ gọi ta là Dật được rồi.
- Dật? Tốt, ta nhớ tên này.
Thương Quân cầm tranh Phù Đồ giở ra xem, xoay người vào biển ma.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiễn một vị sát tinh đi rồi, nhiều người lau mồ hôi trên trán.
Giờ phút này Phi đã lấy tranh Phù Đồ từ tay Ma Quân khác đưa cho Dao.
Sắc mặt Dao khá hơn một chút nhưng không còn sáng sủa như trước, nàng không dám ôm mơ mộng không thực tế về Lý Dật nữa.
Trong Ma giới vốn là thực lực làm vua, dù là bạn lữ song tu cũng vậy, không có thực lực thì chẳng có tôn nghiêm.
Huống chi đối phương không xem nàng là bạn lữ song tu, nàng chỉ là lô đỉnh.
Mọi người lục tục vào biển ma, nhiều tồn tại không có tranh Phù Đồ cũng ra tay cướp tranh của người khác.
Trong phút chốc biển ma lộn xộn, tình hình hỗn loạn, rất nhiều người ra tay tấn công đám người có tranh.
Nhưng chẳng biết người nào có tranh người nào không, bỗng chốc hỗn loạn, giết nhau túi bụi.
Không ai dám chọc vào những thế lực cường đại, ví dụ đám Nguyên quận, đại nhân vật của một số quận khác đều lần lượt vào biển ma.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta cũng đi đi.
Hai người mới nhúc nhích thì một Ma Quân đột nhiên lao ra từ hư không, tay lóe đao quang chém ngang đầu Lý Vân Tiêu và Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh giơ tay đè sống dao, lòng bàn tay vận khí kình nổ cái bùm.
Bảo đao rời tay Ma Quân bay ra ngoài, gã biết mình đã đạp phải đinh, hoảng hốt muốn chạy trốn.
Vi Thanh lắc người, ngay khi bảo đao bay ra liền ra tay, một đấm đánh thủng ngực Ma Quân, thân thể Ma Quân nổ tung.
Hai người bình tĩnh đi hướng biển ma, giữa đường có mấy kẻ mắt mù xông lên đều bị hai người giết thế mới chấn nhiếp được nhiều Ma tộc.
Khi trở ngại xung quanh bị dọn dẹp sạch, hai người nhảy lên rơi vào biển ma vô tận.
Môi trường xung quanh trở nên đen ngòm, ma khí không ngừng đập vào người, chui vào lỗ chân lông. Mỗi một hô hấp tương đương với tĩnh tọa nửa nén nhang, đúng là thiên đường tu luyện.
Lý Vân Tiêu và Vi Thanh cảnh giác quan sát bốn phía, không dám thả lỏng. Bởi vì trước đó thấy rõ có quái vật công kích Thương Quân thì trong biển chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng bọn họ chìm xuống thật lâu mà không thấy có vật gì nguy hiểm, thầm lấy làm lạ.
- Đây là . . .
Rất nhanh hai người đến đáy biển ma, dưới chân là gạch đá cực kỳ bằng phẳng.
Hai người giật mình kêu lên, nhìn quanh:
- Cung điện!
Tòa cung điện rộng lớn bao la, phía trước có một hành lang dài rộng rãi không thấy cuối.
Yết cười khẽ:
- He he, không có gì phải giật mình, đây là Thánh Ma điện lưu truyền từ viễn cổ, cấu tạo bên trong vô cùng huyền diệu. Nếu không có tranh Phù Đồ, trừ phi có thực lực Ma Tôn không thì đành nghe theo số trời.
Trong giọng nói của Yết tràn đầy vui sướng nói:
- Đi theo chỉ thị của ta, ta trực tiếp mang các ngươi đi chủ điện.
Đằng trước có nhiều ma quang lấp lóe, là Ma tộc từ trên biển ma rơi xuống, điểm rơi trong đại điện khác nhau nhưng khi đáp xuống đều lóe sáng rồi biến mất ở phía trước.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút:
- Đây là . . .
Lý Vân Tiêu nhìn một xác chết Ma tộc dưới đất gục ngã bên đường, thân hình đã mục nát, khuôn mặt cũng thối rữa nhìn không ra hình dạng.
Vi Thanh giật mình kêu lên:
- Tại sao có xác chết? Không phải đều là trực tiếp hàng giải sao?
- He he, vì nơi này là Hành Lang Phù Đồ, nếu trực tiếp hàng giải thì lấy đâu ra Hóa Lân Ma Cốt?
Yết giải thích rằng:
- Ma tộc chết tại đây sẽ không hàng giải mà tồn tại với trạng thái cực kỳ phức tạp, cuối cùng từ từ biến thành Hóa Lân Ma Cốt.
Lý Vân Tiêu nhìn xác mục rữa, tưởng tượng mình tìm thứ giống vậy hấp thu thì buồn nôn muốn ói.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, dọc đường thấy nhiều xác mục rữa tương tự nhưng năm tuổi còn ngắn, chết dưới đất không ai thèm.
Vi Thanh không quan tâm, mặt không biểu tình.
Đột nhiên có luồng sáng đen lấp lóe phía trước, hai người dừng bước, cảnh giác.
Ánh sáng đen không tấn công bọn họ mà quét qua vị trước mặt hơn ba mươi trượng. Đó là một xúc tu, nó cuốn cái xác ma thú đi.
Xúc tu này là cái ở trên biển ma bị Thương Quân chụp xuống.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút nhìn chằm chằm hướng xúc tu biến mất, phát hiện trong hư vô dường như có đại ma đang chậm rãi mấp máy nhai nuốt cái gì.
Lý Vân Tiêu nuốt nước miếng hỏi:
- Yết đại nhân, con quái xúc tu đó là gì?
Yết trầm ngâm một lúc, nói:
- Ta cũng không rõ, ở nơi này thường hay sinh ra một số quái vật linh tinh cũng không lạ. Dù không có con quái xúc tu cũng sẽ có chủng loại khác, tóm lại cứ bình tĩnh.
Lý Vân Tiêu nghẹn họng, hai người tiếp tục lao lên trước.
Theo Yết nói Hóa Lân Ma Cốt đẳng cấp càng cao thì càng ở gần chủ điện, trong chủ điện thì ít ai vào.
Năm xưa khi Yết còn là Ma Tôn từng đến một lần vì tìm Thánh Băng Ngọc, hy vọng có thể đột phá Thánh Ma cảnh nhưng vẫn thất bại.
Có điều Yết được hai Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh, tăng cao thực lực nhiều.
Hai người chạy khoảng nửa nén nhang mới thấy cuối một hàng lang dài. ---------------
/3771
|