Nên bọn họ không để bụng lời Chỉ nói, dù gã là Ma Tôn cũng không thể đánh lại nhiều người.
Lý Vân Tiêu liên tục giết mấy con ma vật, kinh ngạc phát hiện những con ma vật đã chết đều hóa thành ma khí lần nữa bị đại điện hút vào.
Những người khác cũng đối diện tình cảnh như vậy: Người bị ma vật giết thì phơi thây tại chỗ, ma vật chết đi hàng giải thành ma khí bị đại điện hấp thu lại.
- Chuyện gì đây?
Mọi người ngạc nhiên không hiểu ra sao.
Yết trầm giọng nói:
- Đúng là hơi kỳ lạ, Vốn sau khi người thủ hộ chết cũng sẽ hóa thành xác chết, e rằng trong điện xảy ra biến đổi khác với dĩ vãng. Chẳng lẽ Thánh Băng Ngọc sắp xuất thế thật?
Lòng Lý Vân Tiêu máy động, hắn nhớ đến Thánh Băng Ngọc trong người mình, còn là ba loại kỳ trân tuyệt thế hợp làm một. Không biết có phải vì hắn đến khiến Hành Lang Phù Đồ thay đổi không.
Luân phiên chém giết một trận mới giết hết đám ma vật, nhưng không để lại xác chết nào, đều chuyển hóa thành ma khí bị đại điện hấp thu.
Mọi người cảnh giác nhìn chằm chằm đại điện đen ngòm, không biết bên trong có cái gì, không dám là người đầu tiên tiến lên.
Chỉ cũng ngừng lại, từ đỉnh núi bay xuống trước cửa đại điện, nhìn đăm đăm.
Thương Quân bay lên đứng một bên ngọn núi, mắt liếc qua Lý Vân Tiêu rồi cùng nhìn trong điện:
- Chỉ huynh, thế tộc các người đã từng lấy được Thánh Băng Ngọc trong này, bàn về hiểu biết Hành Lang Phù Đồ thì chỉ có Chỉ huynh đệ.
Tuy Thương Quân có nhiệm vụ giết Lý Vân Tiêu, nhưng nếu Thánh Băng Ngọc thật sự ngay trước mắt thì gã tuyệt đối không bỏ qua. Huống chi giá trị của Thánh Băng Ngọc to lớn không thấp hơn thù lao Viện cho gã.
Chỉ trầm giọng nói:
- Đó là chuyện của tiền bối bao nhiêu vạn năm trước, sao ta biết được. Nếu thật sự có Thánh Băng Ngọc thì cũng nằm trong đại điện này, Thương Quân không biết tự đi vào xem sao? Chẳng lẽ chân Thương Quân bị thương?
- He he, không bị thương nhưng con người của ta thích làm việc đoạn hậu hơn, chuyện xung phong thì nên để . . .
Thương Quân đảo tròng mắt chỉ ra sau trúng ngay một Ma Quân:
- Dể ngươi đi đi.
Ma Quân hết hồn liên tục thụt lùi vài bước:
- Cái gì?!
Ma Quân này dường như là trưởng bộ tộc thế lực lớn nào đó, có hai thuộc hạ cường giả đi theo. Ba người cảnh giác mà tức giận trừng Thương Quân.
Thương Quân cười tà:
- Hy vọng ba người có thể đi đầu thăm dò xem.
Ma Quân trừng Thương Quân, gầm lên:
- Dựa vào cái gì?!
Thương Quân cười lạnh:
- Nếu ta nói dựa vào nắm tay thì ngươi có phục không?
Ma Quân hừ mũi:
- Dù ngươi là Ma Tôn thì ba người chúng ta liên hợp lại trong thời gian ngắn chưa chắc ngươi thắng được.
Thương Quân nhìn ngọn núi, cười khẽ:
- Chỉ huynh thấy sao?
Chỉ gật đầu, nhướng mí mắt lên miễn cưỡng liếc ba người kia:
- Ba ngươi đi đi.
Ba người kia sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Ma Quân dẫn đầu giận dữ nói:
- Chỉ đại nhân có biết là trên biển ma, Thương Quân giết hết đệ tử của thế gia các ngươi ở lại trông chừng không?
- Cái gì?!
Chỉ, Khanh, Nhiễm, nhóm người rung động, trừng mắt Thương Quân.
Chỉ lạnh lùng hỏi:
- Có thật không?
Vẻ mặt Ma Quân đắc ý cười châm chọc:
- Mọi người có mặt đều thấy, Thương Quân muốn chối cũng không được.
Mặt Thương Quân lạnh lùng, cảm nhận khí lạnh và địch ý phát ra từ Thánh Ma thế gia.
Thương Quân gãi mũi:
- Đúng là có, nhưng những người này chỉ là chút tiểu lâu la. Chỉ huynh muốn vì những lâu la này mà trở mặt với ta ngay phút then chốt này sao? Nên biết cường giả khắp nơi chỉ có tiểu đệ là người duy nhất có thể kiềm chế Chỉ huynh.
Mặt Chỉ càng lạnh, trừng Thương Quân một lúc mới dần dịu lại, chậm rãi nói:
- Chờ rời khỏi biển ma rồi bàn lại, bây giờ giải quyết cảnh khó trước mắt đã.
Chỉ giơ tay chỉ vào ba người kia:
- Ba ngươi đi dò đường.
Ba người mắt bốc cháy lửa, mặt vặn vẹo, ánh mắt tàn nhẫn thà làm ngọc nát:
- Cái gì?! Vẫn bắt chúng ta dò đường? Khinh người quá đáng!
Chỉ không để ý, hừ lạnh nói:
- Dò đường vẫn còn cơ hội sống, thậm chí là cơ duyên. Nếu không dò đường thì chỉ có chết, sau mấy chục vạn năm trở thành cơ duyên của người khác. Các ngươi hãy suy nghĩ đi.
Ba người bất đắc dĩ, sau khi đắn đo đành cứng da đầu vào đại điện, khi đi qua hung tợn lườm Thương Quân, dường như đã kết thù.
Thương Quân xì cười, không để bụng.
Ba người cắn răng, toàn thân dâng lên ma khí ngập trời, bọn họ lao vào điện.
Làn sóng ánh sáng đen chợt lóe, ba người biến mất trước đại điện, hơi thở cũng cắt đứt, không cảm ứng được.
Đám người biến sắc mặt, yên lặng đợi nửa nén hương.
Thương Quân mất kiên nhẫn nói:
- Xem ra họ sẽ không đi ra trong thời gian ngắn, không biết là cơ duyên quá tốt hay đã chết trong đó rồi.
Chỉ nói:
- Dù là tình huống nào thì chúng ta phải tự mình đi vào điều tra, đi thôi.
Biết chờ tiếp không có kết quả, Chỉ trên ngọn núi xuống dưới, thu ngọn núi lại, dẫn mọi người trực tiếp nhảy vào trong điện.
Mí mắt Thương Quân co giật nhìn quét bốn phía, đột nhiên cười tà:
- Mời các vị đi trước.
Mấy Ma Quân muốn đánh trống rút lui nhưng chỉ là số ít, đa số do dự một lúc rồi nối đuôi đi vào, đông người thêm can đảm.
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh cũng đi vào.
Ánh mắt Thương Quân luôn lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu, mãi khi hắn vào trong gã không chờ người khác nữa mà nhảy vào theo.
Trong đại điện lớn hơn tưởng tượng, một không gian hình tròn có đường kính mấy chục vạn trượng, nhưng nó trống rỗng.
Ma tộc đi vào trước nhanh chóng kiểm tra nguyên không gian, chưa phát hiện bất cứ thứ gì làm bọn họ ngạc nhiên và thất vọng.
Mỗi người biểu tình kỳ lạ, bọn họ không tin cảnh tượng trong đại điện sẽ đơn giản như điều thấy trước mắt.
Lý Vân Tiêu mới vào trong thần thức quét nhanh không gian, cũng lộ vẻ nghi ngờ.
- Sao có thể không có gì được?
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Lúc trước những ma vật thay đổi ít nhất có nguyên nhân.
Yết nói:
- Cẩn thận chút, càng như vậy càng kỳ lạ. trong đại điện này dù có tranh Phù Đồ cũng không bảo vệ ngươi được, mọi chuyện phải dựa vào thực lực của bản thân.
Đột nhiên đại điện không chút báo trước đã rung rinh, một cơn gió ma khí mạnh từ chính giữa nổi lên, phạm vi lớn nửa mẫu.
Mọi người giật nảy mình vội dạt ra bốn phía.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút kinh ngạc kêu lên:
- Ủa? Là thứ này . . .
Gió lốc ma khí yếu dần biến ra một thân hình to lớn, một con bạch tuộc huơ trăm cái xúc tu.
Xúc tu giống y như cái đã bị Thương Quân đánh lui trên biển ma.
- Ủa? Ra là ngươi.
Thương Quân kinh ngạc cười nói:
- Nhiều năm không gặp sao ngươi tự tiện chạy vào đại điện này?
Miệng bạch tuộc mấp máy thanh âm kỳ lạ, hai tròng mắt liếc bốn phía rồi ngừng lại trên người Lý Vân Tiêu.
Tim Lý Vân Tiêu rớt cái bịch, mắt con bạch tuộc lạnh băng như nước bắn thẳng vào lòng hắn. Tuy chưa chắc bạch tuộc nhìn ra Thánh Băng Ngọc có trên người Lý Vân Tiêu nhưng hơn phân nửa là cảm ứng được cái gì.
Các Ma Quân thầm lấy làm lạ, bọn họ phát hiện con bạch tuộc chỉ nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, tất cả rất tò mò.
Vi Thanh biến sắc mặt tức giận nói:
- Nhà ngươi có kẻ thù khắp thiên hạ, chắc không phải con bạch tuộc cũng có thù với ngươi đi? ---------------
Lý Vân Tiêu liên tục giết mấy con ma vật, kinh ngạc phát hiện những con ma vật đã chết đều hóa thành ma khí lần nữa bị đại điện hút vào.
Những người khác cũng đối diện tình cảnh như vậy: Người bị ma vật giết thì phơi thây tại chỗ, ma vật chết đi hàng giải thành ma khí bị đại điện hấp thu lại.
- Chuyện gì đây?
Mọi người ngạc nhiên không hiểu ra sao.
Yết trầm giọng nói:
- Đúng là hơi kỳ lạ, Vốn sau khi người thủ hộ chết cũng sẽ hóa thành xác chết, e rằng trong điện xảy ra biến đổi khác với dĩ vãng. Chẳng lẽ Thánh Băng Ngọc sắp xuất thế thật?
Lòng Lý Vân Tiêu máy động, hắn nhớ đến Thánh Băng Ngọc trong người mình, còn là ba loại kỳ trân tuyệt thế hợp làm một. Không biết có phải vì hắn đến khiến Hành Lang Phù Đồ thay đổi không.
Luân phiên chém giết một trận mới giết hết đám ma vật, nhưng không để lại xác chết nào, đều chuyển hóa thành ma khí bị đại điện hấp thu.
Mọi người cảnh giác nhìn chằm chằm đại điện đen ngòm, không biết bên trong có cái gì, không dám là người đầu tiên tiến lên.
Chỉ cũng ngừng lại, từ đỉnh núi bay xuống trước cửa đại điện, nhìn đăm đăm.
Thương Quân bay lên đứng một bên ngọn núi, mắt liếc qua Lý Vân Tiêu rồi cùng nhìn trong điện:
- Chỉ huynh, thế tộc các người đã từng lấy được Thánh Băng Ngọc trong này, bàn về hiểu biết Hành Lang Phù Đồ thì chỉ có Chỉ huynh đệ.
Tuy Thương Quân có nhiệm vụ giết Lý Vân Tiêu, nhưng nếu Thánh Băng Ngọc thật sự ngay trước mắt thì gã tuyệt đối không bỏ qua. Huống chi giá trị của Thánh Băng Ngọc to lớn không thấp hơn thù lao Viện cho gã.
Chỉ trầm giọng nói:
- Đó là chuyện của tiền bối bao nhiêu vạn năm trước, sao ta biết được. Nếu thật sự có Thánh Băng Ngọc thì cũng nằm trong đại điện này, Thương Quân không biết tự đi vào xem sao? Chẳng lẽ chân Thương Quân bị thương?
- He he, không bị thương nhưng con người của ta thích làm việc đoạn hậu hơn, chuyện xung phong thì nên để . . .
Thương Quân đảo tròng mắt chỉ ra sau trúng ngay một Ma Quân:
- Dể ngươi đi đi.
Ma Quân hết hồn liên tục thụt lùi vài bước:
- Cái gì?!
Ma Quân này dường như là trưởng bộ tộc thế lực lớn nào đó, có hai thuộc hạ cường giả đi theo. Ba người cảnh giác mà tức giận trừng Thương Quân.
Thương Quân cười tà:
- Hy vọng ba người có thể đi đầu thăm dò xem.
Ma Quân trừng Thương Quân, gầm lên:
- Dựa vào cái gì?!
Thương Quân cười lạnh:
- Nếu ta nói dựa vào nắm tay thì ngươi có phục không?
Ma Quân hừ mũi:
- Dù ngươi là Ma Tôn thì ba người chúng ta liên hợp lại trong thời gian ngắn chưa chắc ngươi thắng được.
Thương Quân nhìn ngọn núi, cười khẽ:
- Chỉ huynh thấy sao?
Chỉ gật đầu, nhướng mí mắt lên miễn cưỡng liếc ba người kia:
- Ba ngươi đi đi.
Ba người kia sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Ma Quân dẫn đầu giận dữ nói:
- Chỉ đại nhân có biết là trên biển ma, Thương Quân giết hết đệ tử của thế gia các ngươi ở lại trông chừng không?
- Cái gì?!
Chỉ, Khanh, Nhiễm, nhóm người rung động, trừng mắt Thương Quân.
Chỉ lạnh lùng hỏi:
- Có thật không?
Vẻ mặt Ma Quân đắc ý cười châm chọc:
- Mọi người có mặt đều thấy, Thương Quân muốn chối cũng không được.
Mặt Thương Quân lạnh lùng, cảm nhận khí lạnh và địch ý phát ra từ Thánh Ma thế gia.
Thương Quân gãi mũi:
- Đúng là có, nhưng những người này chỉ là chút tiểu lâu la. Chỉ huynh muốn vì những lâu la này mà trở mặt với ta ngay phút then chốt này sao? Nên biết cường giả khắp nơi chỉ có tiểu đệ là người duy nhất có thể kiềm chế Chỉ huynh.
Mặt Chỉ càng lạnh, trừng Thương Quân một lúc mới dần dịu lại, chậm rãi nói:
- Chờ rời khỏi biển ma rồi bàn lại, bây giờ giải quyết cảnh khó trước mắt đã.
Chỉ giơ tay chỉ vào ba người kia:
- Ba ngươi đi dò đường.
Ba người mắt bốc cháy lửa, mặt vặn vẹo, ánh mắt tàn nhẫn thà làm ngọc nát:
- Cái gì?! Vẫn bắt chúng ta dò đường? Khinh người quá đáng!
Chỉ không để ý, hừ lạnh nói:
- Dò đường vẫn còn cơ hội sống, thậm chí là cơ duyên. Nếu không dò đường thì chỉ có chết, sau mấy chục vạn năm trở thành cơ duyên của người khác. Các ngươi hãy suy nghĩ đi.
Ba người bất đắc dĩ, sau khi đắn đo đành cứng da đầu vào đại điện, khi đi qua hung tợn lườm Thương Quân, dường như đã kết thù.
Thương Quân xì cười, không để bụng.
Ba người cắn răng, toàn thân dâng lên ma khí ngập trời, bọn họ lao vào điện.
Làn sóng ánh sáng đen chợt lóe, ba người biến mất trước đại điện, hơi thở cũng cắt đứt, không cảm ứng được.
Đám người biến sắc mặt, yên lặng đợi nửa nén hương.
Thương Quân mất kiên nhẫn nói:
- Xem ra họ sẽ không đi ra trong thời gian ngắn, không biết là cơ duyên quá tốt hay đã chết trong đó rồi.
Chỉ nói:
- Dù là tình huống nào thì chúng ta phải tự mình đi vào điều tra, đi thôi.
Biết chờ tiếp không có kết quả, Chỉ trên ngọn núi xuống dưới, thu ngọn núi lại, dẫn mọi người trực tiếp nhảy vào trong điện.
Mí mắt Thương Quân co giật nhìn quét bốn phía, đột nhiên cười tà:
- Mời các vị đi trước.
Mấy Ma Quân muốn đánh trống rút lui nhưng chỉ là số ít, đa số do dự một lúc rồi nối đuôi đi vào, đông người thêm can đảm.
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh cũng đi vào.
Ánh mắt Thương Quân luôn lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu, mãi khi hắn vào trong gã không chờ người khác nữa mà nhảy vào theo.
Trong đại điện lớn hơn tưởng tượng, một không gian hình tròn có đường kính mấy chục vạn trượng, nhưng nó trống rỗng.
Ma tộc đi vào trước nhanh chóng kiểm tra nguyên không gian, chưa phát hiện bất cứ thứ gì làm bọn họ ngạc nhiên và thất vọng.
Mỗi người biểu tình kỳ lạ, bọn họ không tin cảnh tượng trong đại điện sẽ đơn giản như điều thấy trước mắt.
Lý Vân Tiêu mới vào trong thần thức quét nhanh không gian, cũng lộ vẻ nghi ngờ.
- Sao có thể không có gì được?
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Lúc trước những ma vật thay đổi ít nhất có nguyên nhân.
Yết nói:
- Cẩn thận chút, càng như vậy càng kỳ lạ. trong đại điện này dù có tranh Phù Đồ cũng không bảo vệ ngươi được, mọi chuyện phải dựa vào thực lực của bản thân.
Đột nhiên đại điện không chút báo trước đã rung rinh, một cơn gió ma khí mạnh từ chính giữa nổi lên, phạm vi lớn nửa mẫu.
Mọi người giật nảy mình vội dạt ra bốn phía.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút kinh ngạc kêu lên:
- Ủa? Là thứ này . . .
Gió lốc ma khí yếu dần biến ra một thân hình to lớn, một con bạch tuộc huơ trăm cái xúc tu.
Xúc tu giống y như cái đã bị Thương Quân đánh lui trên biển ma.
- Ủa? Ra là ngươi.
Thương Quân kinh ngạc cười nói:
- Nhiều năm không gặp sao ngươi tự tiện chạy vào đại điện này?
Miệng bạch tuộc mấp máy thanh âm kỳ lạ, hai tròng mắt liếc bốn phía rồi ngừng lại trên người Lý Vân Tiêu.
Tim Lý Vân Tiêu rớt cái bịch, mắt con bạch tuộc lạnh băng như nước bắn thẳng vào lòng hắn. Tuy chưa chắc bạch tuộc nhìn ra Thánh Băng Ngọc có trên người Lý Vân Tiêu nhưng hơn phân nửa là cảm ứng được cái gì.
Các Ma Quân thầm lấy làm lạ, bọn họ phát hiện con bạch tuộc chỉ nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, tất cả rất tò mò.
Vi Thanh biến sắc mặt tức giận nói:
- Nhà ngươi có kẻ thù khắp thiên hạ, chắc không phải con bạch tuộc cũng có thù với ngươi đi? ---------------
/3771
|