Lý Vân Tiêu dứt lời đại điện lại tĩnh lặng.
Ma Lâm Ngọc đột nhiên vỗ tay khen:
- Xuất sắc, phân tích rất hay! Ta cảm thấy hơn phân nửa đúng là vậy, quan trọng nhất là Huyền Minh Thạch hiện tại đúng thật ở trong tay ngươi phải không?
Mọi người cùng nhìn Lý Vân Tiêu, ánh mắt trở nên nóng cháy.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu nói:
- Không chỉ ở trong tay ta, hơn nữa cơ duyên tình cờ đã có chút thay đổi.
Ma Lâm Ngọc nhíu mày nói:
- Thêm chút biến đổi?
Sau đó chân mày Ma Lâm Ngọc giãn ra, lạnh lùng cười:
- Mặc kệ là biến đổi gì thì Huyền Minh Thạch vẫn là Huyền Minh Thạch, mau lấy ra cho bổn tọa!
Ma Lâm Ngọc vươn tay hướng Lý Vân Tiêu, kích động nói:
- Bổn tọa đã cảm nhận được khúc tay đó kêu gọi, chỉ cần luyện hóa Huyền Minh Thạch thì ta nhất định có thể trở về Thánh Ma cảnh!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ngươi có thể trở về Thánh Ma cảnh hay không liên quan gì ta? Cục đá đó bây giờ là của ta.
Ma Lâm Ngọc cười khẩy nói:
- Ha ha, tìm cái chết!
Ma Lâm Ngọc bay xuống lao vào Lý Vân Tiêu.
Mấy Ma Quân biến sắc mặt, xoe tròn mắt nhìn. Bọn họ không quan tâm sự sống chết của Lý Vân Tiêu mà là chốn về của Huyền Minh Thạch.
Chỉ và Thương Quân căng thẳng nhìn, hai người vô cùng hối hận, nếu sớm biết Huyền Minh Thạch ở trên người của hắn thì mình đã giết hắn trước.
Còn một người cũng sắc mặt âm trầm đen như nhọ nồi, đó là Yết trong người Vi Thanh. Yết nằm mơ cũng không ngờ sau nhiều lần trắc trở, vất vả cực khổ muốn có được thứ đó lại ở trên người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhìn Ma Lâm Ngọc bay tới, cười khẽ, thân hình bỗng nhiên hóa thành lôi quang chợt lóe vùng thoát khỏi xúc tu và lưới ma.
- Cái gì?!
Ma Lâm Ngọc vồ hụt, rất là ngạc nhiên. Lý Vân Tiêu hiện hình trên không trung, đi mấy bước đến trên trán bạch tuộc, xoay người nhìn Ma Lâm Ngọc.
- Quả nhiên có bản lĩnh, không ngờ là linh thể ngũ hành, hèn gì không trói được ngươi.
Ma Lâm Ngọc cười khẩy nói:
- Dù là linh thể ngũ hành thì hôm nay cũng phải chôn vùi nơi đây!
Ma Lâm Ngọc lắc người xuất hiện trên đầu bạch tuộc, vỗ chưởng vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lắc người nhưng không né tránh, đáy mắt lóe tia sáng lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn thì ta cho!
Lý Vân Tiêu xoay người thuấn di vỗ chưởng vào Ma Lâm Ngọc, lòng bàn tay lóe đoàn sáng dịu dàng nhưng toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Trong ánh sáng có tinh thể nhấp nháy toát ra lực lượng cường đại mà khủng bố.
Ma Lâm Ngọc kinh kêu:
- Huyền Minh Thạch!
Chỉ cũng hét lên.
Trong phút chốc hơn mười luồng sáng phá tan lưới ma và xúc tu trói buộc lao hướng đầu bạch tuộc.
Ma Lâm Ngọc biến sắc mặt, cảm nhận khí thế cường đại xé gió ập đến từ bốn phía, gã hừ lạnh, năm ngón co lại chộp hướng Huyền Minh Thạch.
So với lực lượng bốn phía thì Huyền Minh Thạch đem đến uy hiếp càng lớn cho Ma Lâm Ngọc, hơn nữa mục tiêu của những người đó là hòn đá này.
Bùm!
Năm ngón tay Ma Lâm Ngọc vừa chạm vào ánh sáng cục đá thì người gã cứng lại, lực lượng khủng bố phát ra từ cục đá hóa thành từng vòng ánh sáng đánh về phía bốn phương tám hướng.
Hai bóng người nhấp nháy đen tối trong ánh sáng chiếu rọi, đám người từ bốn phía lao đến như Thánh Ma thế gia, Thương Quân, Vi Thanh, trưởng các bộ Nguyên quận đều bị ánh sáng chiếu, cảm giác cả người đau nhức. Linh cảm nguy hiểm dâng lên trong lòng, bọn họ dứt khoát bay ra sau.
Đàn ma đáp xuống các góc đại điện, khuôn mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm đỉnh đầu bạch tuộc.
Huyền Minh Thạch phát ra sức mạnh to lớn đáng sợ chiếu rọi không gian một màu tăm tối. Những người vừa xông tới toàn thân phủ lớp sương lạnh, hành động khó khăn, phải liều mạng thi triển ma công mới tiêu trừ được.
Giờ phút này nguyên bạch tuộc như bị đóng băng, hoàn toàn hóa thành điêu khắc băng tinh, dị lực đáng sợ kia dọc theo xúc tu của bạch tuộc trút xuống, các ma bị xúc tu trói cũng bị đóng băng.
Phi bi thương hét to:
- Nữ nhi!
Phi bay đến phần cuối xúc tu, nhưng Dao đã bị đóng băng, bộ dạng hoảng loạn sống động như thật.
Phi cực kỳ bi thương vỗ vào xúc tu.
Bùm!
Xúc tu đứt đoạn, nhưng mảng lớn khí lạnh tản ra đóng băng tay gã, Phi hoảng sợ lùi nhanh.
Tượng băng Dao rơi từ không trung xuống vỡ nát, tứ chi nát vụn chỉ còn khúc mình hoàn chỉnh, nhưng nó kêu răng rắc nứt rạn li ti.
Phi choáng váng mặt mày, bi thương vô bờ tràn ngập trong lòng gã, khóe mắt muốn nứt ra nhìn trên đỉnh đầu bạch tuộc.
Nhưng trên đó ánh sáng quá chói đâm đau mắt người, Phi chỉ nhìn chốc lát đã cảm thấy đôi mắt đau nhói, gã không dám xem tiếp.
Những người khác cũng vậy, chỉ có thể nửa che hai mắt, nhìn vài giây rồi nhắm mắt lại.
Trong ánh sáng lam khủng bố kia, hai tay Lý Vân Tiêu và Ma Lâm Ngọc chạm nhau, Huyền Minh Thạch lơ lửng giữa lòng bàn tay hai người, từng đợt sóng lực lượng phát ra từ cục đá này.
Thân thể hai người cũng hoàn toàn biến thành tinh thể màu lam, không rõ sống chết.
Thương Quân kinh kêu, lòng vừa mừng vừa sợ:
- Đã chết sao?
Mừng vì hơn phân nửa là hai người chết rồi, gã kinh vì lực lượng khủng bố, và nhiều cao thủ đang rình rập, Thương Quân không chắc có thể cướp được cục đá này.
Khi mọi người suy đoán hai người đã chết chưa thì thân thể Ma Lâm Ngọc nhúc nhích, lớp băng màu lam toàn thân gã vỡ vụn lộ ra khuôn mặt dữ tợn và kích động.
- Ha ha ha! Muốn mượn lực lượng Huyền Minh Thạch giết ta sao, quá ngây thơ rồi!
Ma Lâm Ngọc mừng như điên cười to bảo:
- Không biết rằng một nửa Huyền Minh Thạch này là cánh tay của ta thì làm sao giết ta được? Ha ha!
Ma Lâm Ngọc cười như điên:
- Ngươi không ngờ người chết là chính ngươi phải không, ha ha ha ha ha ha!
Các Ma Quân hoảng hồn, mặt trắng bệch. Nếu Ma Lâm Ngọc có được Huyền Minh Thạch thì bọn họ đừng nói là cướp hòn đá, muốn sống cũng khó khăn.
Khuôn mặt Vi Thanh hoảng sợ hét lên:
- Lý Vân Tiêu đã chết? Chết thật rồi? Mỗi lần hy vọng tiểu tử này thì hắn không chết, lần này không hy vọng hắn chẳng lẽ đã chết?
Ma Lâm Ngọc bỗng cứng người lại, tiếng cười ngừng bặt, mắt bắn ra tia hoảng sợ, xoe tròn mắt nhìn đằng trước.
Thân thể Lý Vân Tiêu cũng dần bình thường trở lại, lạnh lùng cười:
- Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu kẻ muốn ta chết đều đi trước ta, lần này cũng sẽ không ngoại lệ!
Ma Lâm Ngọc kinh kêu:
- Sao có thể như vậy? Sao ngươi chống lại được lực lượng Huyền Minh Thạch?
Ma Lâm Ngọc hét to:
- Không thể nào!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Trên đời này không có gì là không thể, chỉ có kẻ ngông cuồng vô tri và tự phụ không biết gì.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu chộp, năm luồng kình khí đánh vào Huyền Minh Thạch, lực lượng khủng bố từng đợt sóng lan tỏa đánh vào thân thể hai người.
Người xung quanh đều cảm nhận được, kinh hoàng thụt lùi, gần như dán sát vách tường. Nhưng lúc này vách tường cũng dần hóa thành băng tinh.
Ma Lâm Ngọc biến sắc mặt mấy lần, nhưng vẫn cười khẩy nói:
- Dù ngươi không chết thì làm được gì? Huyền Minh Thạch vốn là của ta, hiện tại bổn tọa thu nạp toàn bộ sức mạnh của nó rồi trùng kích Thánh Ma, sau đó giết hết các ngươi! ---------------
Ma Lâm Ngọc đột nhiên vỗ tay khen:
- Xuất sắc, phân tích rất hay! Ta cảm thấy hơn phân nửa đúng là vậy, quan trọng nhất là Huyền Minh Thạch hiện tại đúng thật ở trong tay ngươi phải không?
Mọi người cùng nhìn Lý Vân Tiêu, ánh mắt trở nên nóng cháy.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu nói:
- Không chỉ ở trong tay ta, hơn nữa cơ duyên tình cờ đã có chút thay đổi.
Ma Lâm Ngọc nhíu mày nói:
- Thêm chút biến đổi?
Sau đó chân mày Ma Lâm Ngọc giãn ra, lạnh lùng cười:
- Mặc kệ là biến đổi gì thì Huyền Minh Thạch vẫn là Huyền Minh Thạch, mau lấy ra cho bổn tọa!
Ma Lâm Ngọc vươn tay hướng Lý Vân Tiêu, kích động nói:
- Bổn tọa đã cảm nhận được khúc tay đó kêu gọi, chỉ cần luyện hóa Huyền Minh Thạch thì ta nhất định có thể trở về Thánh Ma cảnh!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ngươi có thể trở về Thánh Ma cảnh hay không liên quan gì ta? Cục đá đó bây giờ là của ta.
Ma Lâm Ngọc cười khẩy nói:
- Ha ha, tìm cái chết!
Ma Lâm Ngọc bay xuống lao vào Lý Vân Tiêu.
Mấy Ma Quân biến sắc mặt, xoe tròn mắt nhìn. Bọn họ không quan tâm sự sống chết của Lý Vân Tiêu mà là chốn về của Huyền Minh Thạch.
Chỉ và Thương Quân căng thẳng nhìn, hai người vô cùng hối hận, nếu sớm biết Huyền Minh Thạch ở trên người của hắn thì mình đã giết hắn trước.
Còn một người cũng sắc mặt âm trầm đen như nhọ nồi, đó là Yết trong người Vi Thanh. Yết nằm mơ cũng không ngờ sau nhiều lần trắc trở, vất vả cực khổ muốn có được thứ đó lại ở trên người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhìn Ma Lâm Ngọc bay tới, cười khẽ, thân hình bỗng nhiên hóa thành lôi quang chợt lóe vùng thoát khỏi xúc tu và lưới ma.
- Cái gì?!
Ma Lâm Ngọc vồ hụt, rất là ngạc nhiên. Lý Vân Tiêu hiện hình trên không trung, đi mấy bước đến trên trán bạch tuộc, xoay người nhìn Ma Lâm Ngọc.
- Quả nhiên có bản lĩnh, không ngờ là linh thể ngũ hành, hèn gì không trói được ngươi.
Ma Lâm Ngọc cười khẩy nói:
- Dù là linh thể ngũ hành thì hôm nay cũng phải chôn vùi nơi đây!
Ma Lâm Ngọc lắc người xuất hiện trên đầu bạch tuộc, vỗ chưởng vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lắc người nhưng không né tránh, đáy mắt lóe tia sáng lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn thì ta cho!
Lý Vân Tiêu xoay người thuấn di vỗ chưởng vào Ma Lâm Ngọc, lòng bàn tay lóe đoàn sáng dịu dàng nhưng toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Trong ánh sáng có tinh thể nhấp nháy toát ra lực lượng cường đại mà khủng bố.
Ma Lâm Ngọc kinh kêu:
- Huyền Minh Thạch!
Chỉ cũng hét lên.
Trong phút chốc hơn mười luồng sáng phá tan lưới ma và xúc tu trói buộc lao hướng đầu bạch tuộc.
Ma Lâm Ngọc biến sắc mặt, cảm nhận khí thế cường đại xé gió ập đến từ bốn phía, gã hừ lạnh, năm ngón co lại chộp hướng Huyền Minh Thạch.
So với lực lượng bốn phía thì Huyền Minh Thạch đem đến uy hiếp càng lớn cho Ma Lâm Ngọc, hơn nữa mục tiêu của những người đó là hòn đá này.
Bùm!
Năm ngón tay Ma Lâm Ngọc vừa chạm vào ánh sáng cục đá thì người gã cứng lại, lực lượng khủng bố phát ra từ cục đá hóa thành từng vòng ánh sáng đánh về phía bốn phương tám hướng.
Hai bóng người nhấp nháy đen tối trong ánh sáng chiếu rọi, đám người từ bốn phía lao đến như Thánh Ma thế gia, Thương Quân, Vi Thanh, trưởng các bộ Nguyên quận đều bị ánh sáng chiếu, cảm giác cả người đau nhức. Linh cảm nguy hiểm dâng lên trong lòng, bọn họ dứt khoát bay ra sau.
Đàn ma đáp xuống các góc đại điện, khuôn mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm đỉnh đầu bạch tuộc.
Huyền Minh Thạch phát ra sức mạnh to lớn đáng sợ chiếu rọi không gian một màu tăm tối. Những người vừa xông tới toàn thân phủ lớp sương lạnh, hành động khó khăn, phải liều mạng thi triển ma công mới tiêu trừ được.
Giờ phút này nguyên bạch tuộc như bị đóng băng, hoàn toàn hóa thành điêu khắc băng tinh, dị lực đáng sợ kia dọc theo xúc tu của bạch tuộc trút xuống, các ma bị xúc tu trói cũng bị đóng băng.
Phi bi thương hét to:
- Nữ nhi!
Phi bay đến phần cuối xúc tu, nhưng Dao đã bị đóng băng, bộ dạng hoảng loạn sống động như thật.
Phi cực kỳ bi thương vỗ vào xúc tu.
Bùm!
Xúc tu đứt đoạn, nhưng mảng lớn khí lạnh tản ra đóng băng tay gã, Phi hoảng sợ lùi nhanh.
Tượng băng Dao rơi từ không trung xuống vỡ nát, tứ chi nát vụn chỉ còn khúc mình hoàn chỉnh, nhưng nó kêu răng rắc nứt rạn li ti.
Phi choáng váng mặt mày, bi thương vô bờ tràn ngập trong lòng gã, khóe mắt muốn nứt ra nhìn trên đỉnh đầu bạch tuộc.
Nhưng trên đó ánh sáng quá chói đâm đau mắt người, Phi chỉ nhìn chốc lát đã cảm thấy đôi mắt đau nhói, gã không dám xem tiếp.
Những người khác cũng vậy, chỉ có thể nửa che hai mắt, nhìn vài giây rồi nhắm mắt lại.
Trong ánh sáng lam khủng bố kia, hai tay Lý Vân Tiêu và Ma Lâm Ngọc chạm nhau, Huyền Minh Thạch lơ lửng giữa lòng bàn tay hai người, từng đợt sóng lực lượng phát ra từ cục đá này.
Thân thể hai người cũng hoàn toàn biến thành tinh thể màu lam, không rõ sống chết.
Thương Quân kinh kêu, lòng vừa mừng vừa sợ:
- Đã chết sao?
Mừng vì hơn phân nửa là hai người chết rồi, gã kinh vì lực lượng khủng bố, và nhiều cao thủ đang rình rập, Thương Quân không chắc có thể cướp được cục đá này.
Khi mọi người suy đoán hai người đã chết chưa thì thân thể Ma Lâm Ngọc nhúc nhích, lớp băng màu lam toàn thân gã vỡ vụn lộ ra khuôn mặt dữ tợn và kích động.
- Ha ha ha! Muốn mượn lực lượng Huyền Minh Thạch giết ta sao, quá ngây thơ rồi!
Ma Lâm Ngọc mừng như điên cười to bảo:
- Không biết rằng một nửa Huyền Minh Thạch này là cánh tay của ta thì làm sao giết ta được? Ha ha!
Ma Lâm Ngọc cười như điên:
- Ngươi không ngờ người chết là chính ngươi phải không, ha ha ha ha ha ha!
Các Ma Quân hoảng hồn, mặt trắng bệch. Nếu Ma Lâm Ngọc có được Huyền Minh Thạch thì bọn họ đừng nói là cướp hòn đá, muốn sống cũng khó khăn.
Khuôn mặt Vi Thanh hoảng sợ hét lên:
- Lý Vân Tiêu đã chết? Chết thật rồi? Mỗi lần hy vọng tiểu tử này thì hắn không chết, lần này không hy vọng hắn chẳng lẽ đã chết?
Ma Lâm Ngọc bỗng cứng người lại, tiếng cười ngừng bặt, mắt bắn ra tia hoảng sợ, xoe tròn mắt nhìn đằng trước.
Thân thể Lý Vân Tiêu cũng dần bình thường trở lại, lạnh lùng cười:
- Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu kẻ muốn ta chết đều đi trước ta, lần này cũng sẽ không ngoại lệ!
Ma Lâm Ngọc kinh kêu:
- Sao có thể như vậy? Sao ngươi chống lại được lực lượng Huyền Minh Thạch?
Ma Lâm Ngọc hét to:
- Không thể nào!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Trên đời này không có gì là không thể, chỉ có kẻ ngông cuồng vô tri và tự phụ không biết gì.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu chộp, năm luồng kình khí đánh vào Huyền Minh Thạch, lực lượng khủng bố từng đợt sóng lan tỏa đánh vào thân thể hai người.
Người xung quanh đều cảm nhận được, kinh hoàng thụt lùi, gần như dán sát vách tường. Nhưng lúc này vách tường cũng dần hóa thành băng tinh.
Ma Lâm Ngọc biến sắc mặt mấy lần, nhưng vẫn cười khẩy nói:
- Dù ngươi không chết thì làm được gì? Huyền Minh Thạch vốn là của ta, hiện tại bổn tọa thu nạp toàn bộ sức mạnh của nó rồi trùng kích Thánh Ma, sau đó giết hết các ngươi! ---------------
/3771
|