Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, hắn mới giết Ma Lâm Ngọc, chưa tiêu hóa xong nhiều lực lượng Huyền Minh Thạch còn đang chạy trong kinh mạch.
- Hừ!
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh lùng, năm ngón tay xòe ra, một vòng kiếm khí dâng lên như lốc xoáy trong lòng bàn tay hắn.
Một thanh bảo kiếm rộng lớn rực rỡ chậm rãi ngưng tụ.
Lý Vân Tiêu vừa kinh vừa mừng, mở to hai mắt nhìn bảo kiếm, lực lượng trong người liên tục bị rút đi, cộng thêm số lực lượng Huyền Minh Thạch chưa tiêu hóa bỗng chốc ngưng tụ chân thân của kiếm.
Trong phút chốc tất cả Ma tộc cảm nhận lạnh lẽo thấu xương, khí lạnh rất kỳ diệu rồi lại thật sự lạnh băng.
Mọi người hút ngụm khí lạnh, lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Một vài người hối hận vì đã chọn tấn công chứ không phải bỏ chạy ngay.
Một thanh âm lạnh lùng chậm rãi, rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người.
- Hỏi đất đai mênh mang, ai chủ chìm nổi!
Dứt lời hơi lạnh thấu xương và kiếm ý trút xuống.
Thương Quân biến sắc mặt, kiếm trong tay gã run rẩy, kiếm linh sợ ngây người chẳng lộ chút linh quang nào.
- Nguy rồi!
Thương Quân thấy tình hình không ổn liền xoay người bỏ chạy.
Nhưng kiếm thế dời núi lấp biển như chém nát tứ cực.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên Hành Lang Phù Đồ phát ra tiếng nổ như sắp sụp đổ.
Đám Ma Quân tấn công đều bị kiếm thế nuốt hết. Thương Quân mới chạy ra trăm trượng cũng bị kiếm quang truy kích chém nổ tung.
Trong khoảnh khắc phạm vi mấy ngàn trượng toàn là biển kiếm khí cuồn cuộn lấp lóe.
Vi Thanh kinh khủng đứng trong biển kiếm, mặt tái nhợt.
Dường như Lý Vân Tiêu cố ý khống chế kiếm thế nên quanh thân thể Vi Thanh mười trượng là trống không, kiếm ý mờ nhạt xẹt qua cũng đủ làm gã run rẩy.
Mặt Vi Thanh đờ đẫn, lòng bất lực rít gào:
- Đây rốt cuộc là . . . lực lượng gì vậy?
Nhưng hồi âm rất yếu ớt.
- Ài.
Yết khẽ thở dài:
- Cuối cùng cơ duyên lớn nhất vẫn bị hắn lấy được. Ma Lâm Ngọc cộng thêm Thánh Băng Ngọc, rồi Hồi Ách Tinh Sương của Thiên Vũ giới, có lẽ một phần ba đã bị hút vào người hắn. Lắng đọng những lực lượng này rồi thêm vào thanh kiếm kia thì dù gặp Thánh Ma cũng có sức chiến một trận.
Lòng Vi Thanh chua xót:
- Chiến với Thánh Ma . . .
Vi Thanh cứ tưởng chênh lệch giữa gã và Lý Vân Tiêu không ngừng rút ngắn nhưng lần này lại biến thành khác nhau một trời một vực.
Yết nói:
- Dù lần này ngươi có thể vào Ma Tôn cảnh cũng không đánh lại hắn. Tuy hắn khống chế thanh kiếm kia còn yếu nhưng theo thời gian trôi qua, lực lượng từng bước tăng thêm, chờ khi hắn có thể hoàn toàn kiểm soát thanh kiếm đó thì hầu như không khác gì Thánh Ma. Ngươi đừng buồn, trong Huyền Minh Thạch còn một ít lực lượng, ngươi hấp thu chúng cộng thêm Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh trước đó thì xác suất vào Ma Tôn cảnh rất lớn.
Vi Thanh gật đầu, tỉnh táo lại khỏi nỗi buồn.
Giờ phút này đất đai hoang tàn, không còn dấu vết đại điện, mặt đất kéo dài lạch trời khủng bố.
Tất cả Ma tộc tấn công đều ra bã trong đòn công kích vừa rồi.
Nét mặt Lý Vân Tiêu mệt mỏi, tuy đã bước chân vào Ma Tôn cảnh nhưng hắn chưa thể kiểm soát kiếm này, trong người bị hút rỗng.
Lý Vân Tiêu từ hư không chậm rãi đáp xuống, hai chân đạp mặt đất.
Lý Vân Tiêu nhìn Vi Thanh:
- Đã chấm dứt.
Mặt Vi Thanh vẫn trắng, không biết nên nói cái gì.
Lý Vân Tiêu nhìn Huyền Minh Thạch dưới đất:
- Lực lượng trong cục đá này không giúp được nhiều cho ta nữa, nhưng nó rất có hiệu quả với ngươi, hãy hấp thu nó đi.
Vi Thanh phản xạ lên tiếng, giơ tay chộp cục đá vào tay, cảm nhận lực lượng điên cuồng tuôn ra. Vi Thanh run người, biểu tình tràn đầy mừng rỡ.
Đất đai hoang vắng, tất cả người vào đại điện đã thành mây khói, chỉ còn lại hai người.
Còn một số chưa vào đại điện khi cảm nhận chấn động kinh khủng bên này cũng không dám đến gần, bọn họ đi dạo trong rừng rậm kiếm chút lợi là thỏa mãn rồi.
Yết lên tiếng:
- Ma khí nơi này cực kỳ đậm đặc, cộng thêm đám vật hy sinh mới chết tại dây, nếu tu luyện chỗ này một thời gian thì tốt hơn bên ngoài gấp mấy lần. Ta đề nghị hai vị ở lại đây một lúc.
Yết chậm rãi chui ra khỏi người Vi Thanh, biến thành hình dạng nam nhân lơ lửng trong không trung.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ý kiến hay, lúc này ta đang yếu cộng thêm mới đột phá, cần thời gian nhất định để điều tiết.
Vi Thanh nói:
- Tốt, vậy thì ta sẽ thử lại lần nữa trùng kích Ma Tôn cảnh.
Vi Thanh cảm nhận lực lượng Huyền Minh Thạch trong tay, lòng rất hân hoan, cộng thêm Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh có sẵn và hoàn cảnh nơi này thì nắm chắc rất nhiều.
Thế là hai người trực tiếp ngồi xếp bằng.
Biểu tình của Yết phức tạp nhìn hai người, gã trốn vào hư không, bay vào rừng cây phía xa tìm chút Hóa Lân Ma Cốt để ăn.
Yết vốn muốn mượn cơ hội vào chủ điện cướp Thánh Băng Ngọc ai ngờ gặp kết cục này. Bây giờ muốn lấy Thánh Băng Ngọc là không thể nào, vậy đành lùi một bước hy vọng sẽ tìm được một số Hóa Lân Ma Cốt tạm được để bổ thân thể.
Mấy tháng sau, khu trung tâm Hành Lang Phù Đồ, biển ma vốn đóng kín đột nhiên rung bần bật.
Lực lượng khủng bố từ trong biển ma bắn lên, rẽ đôi biển ra.
Hai luồng sáng bay ra ngoài, đáp xuống đỉnh núi gần đó.
Là Lý Vân Tiêu và Vi Thanh, Yết đã trở vào Âm Dương Nhị Khí Bình. Tuy Yết có thể biến ra nhưng bản thể không ổn định, ở trong bình tẩm bổ thì ổn hơn.
Trước khi Vi Thanh đi có thu nạp hơn một nửa ma khí trong Hành Lang Phù Đồ rồi mới đi ra ngoài với Lý Vân Tiêu.
Giờ phút này mặt Vi Thanh lạnh lùng, đầu chân mày toát ra anh khí ngạo nghễ, khí thế hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Vi Thanh vốn là đệ nhất thiên tài của Thánh vực, thủ đoạn siêu cao, giờ có nhiều tài nguyên vun đắp, gã cũng giống Lý Vân Tiêu đã trùng kích đến Ma Tôn Tạo Hóa cảnh.
Tuy hai người cùng là Tạo Hóa cảnh nhưng Vi Thanh luôn cảm thấy Lý Vân Tiêu có khí thế mà gã không thể sánh bằng.
Yết cảm ứng suy nghĩ của Vi Thanh, truyền âm cười nói:
- Có phải rất kiêng dè không? Tiểu tử này hút một phần ba lực lượng Huyền Minh Thạch và Hồi Ách Tinh Sương, đã không phải cường giả Ma Tôn cảnh bình thường, ngươi phải cẩn thận đừng xung đột chính diện với hắn.
Vi Thanh biến sắc mặt, khẽ hừ.
Yết thở dài thườn thượt:
- Các ngươi đi đường thần đạo xem như đến cuối rồi.
- Đến cuối?
Vi Thanh, Lý Vân Tiêu nhướng mày, đồng thanh kêu lên:
- Chẳng phải còn có Thánh Ma Giới Vương cảnh tối cao sao?
- Ha ha ha! Thánh Ma cảnh . . .
Yết bật cười:
- Đó không phải dựa vào cố gắng là được. Nếu Huyền Minh Thạch ba hòn đá hợp nhất vẫn còn, các ngươi có thực lực đỉnh Ma Tôn, hấp thu hết lực lượng trong Huyền Minh Thạch thì còn có thể. Nhưng đừng nói báu vật ba hòn đá hợp nhất, một tảng đá trong số đó đã không dễ có được.
Lý Vân Tiêu chớp mắt hỏi:
- Nói vậy thì khối Huyền Minh Thạch đúng là hơi lãng phí.
Yết nói:
- Đúng vậy, thật là phí của trời!
Nhớ đến làm Yết đau lòng, hầm hừ nói:
- Nếu cho ta thì ta đã sớm phục hồi bản thể, trở lại Thánh Ma cảnh. ---------------
- Hừ!
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh lùng, năm ngón tay xòe ra, một vòng kiếm khí dâng lên như lốc xoáy trong lòng bàn tay hắn.
Một thanh bảo kiếm rộng lớn rực rỡ chậm rãi ngưng tụ.
Lý Vân Tiêu vừa kinh vừa mừng, mở to hai mắt nhìn bảo kiếm, lực lượng trong người liên tục bị rút đi, cộng thêm số lực lượng Huyền Minh Thạch chưa tiêu hóa bỗng chốc ngưng tụ chân thân của kiếm.
Trong phút chốc tất cả Ma tộc cảm nhận lạnh lẽo thấu xương, khí lạnh rất kỳ diệu rồi lại thật sự lạnh băng.
Mọi người hút ngụm khí lạnh, lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Một vài người hối hận vì đã chọn tấn công chứ không phải bỏ chạy ngay.
Một thanh âm lạnh lùng chậm rãi, rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người.
- Hỏi đất đai mênh mang, ai chủ chìm nổi!
Dứt lời hơi lạnh thấu xương và kiếm ý trút xuống.
Thương Quân biến sắc mặt, kiếm trong tay gã run rẩy, kiếm linh sợ ngây người chẳng lộ chút linh quang nào.
- Nguy rồi!
Thương Quân thấy tình hình không ổn liền xoay người bỏ chạy.
Nhưng kiếm thế dời núi lấp biển như chém nát tứ cực.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên Hành Lang Phù Đồ phát ra tiếng nổ như sắp sụp đổ.
Đám Ma Quân tấn công đều bị kiếm thế nuốt hết. Thương Quân mới chạy ra trăm trượng cũng bị kiếm quang truy kích chém nổ tung.
Trong khoảnh khắc phạm vi mấy ngàn trượng toàn là biển kiếm khí cuồn cuộn lấp lóe.
Vi Thanh kinh khủng đứng trong biển kiếm, mặt tái nhợt.
Dường như Lý Vân Tiêu cố ý khống chế kiếm thế nên quanh thân thể Vi Thanh mười trượng là trống không, kiếm ý mờ nhạt xẹt qua cũng đủ làm gã run rẩy.
Mặt Vi Thanh đờ đẫn, lòng bất lực rít gào:
- Đây rốt cuộc là . . . lực lượng gì vậy?
Nhưng hồi âm rất yếu ớt.
- Ài.
Yết khẽ thở dài:
- Cuối cùng cơ duyên lớn nhất vẫn bị hắn lấy được. Ma Lâm Ngọc cộng thêm Thánh Băng Ngọc, rồi Hồi Ách Tinh Sương của Thiên Vũ giới, có lẽ một phần ba đã bị hút vào người hắn. Lắng đọng những lực lượng này rồi thêm vào thanh kiếm kia thì dù gặp Thánh Ma cũng có sức chiến một trận.
Lòng Vi Thanh chua xót:
- Chiến với Thánh Ma . . .
Vi Thanh cứ tưởng chênh lệch giữa gã và Lý Vân Tiêu không ngừng rút ngắn nhưng lần này lại biến thành khác nhau một trời một vực.
Yết nói:
- Dù lần này ngươi có thể vào Ma Tôn cảnh cũng không đánh lại hắn. Tuy hắn khống chế thanh kiếm kia còn yếu nhưng theo thời gian trôi qua, lực lượng từng bước tăng thêm, chờ khi hắn có thể hoàn toàn kiểm soát thanh kiếm đó thì hầu như không khác gì Thánh Ma. Ngươi đừng buồn, trong Huyền Minh Thạch còn một ít lực lượng, ngươi hấp thu chúng cộng thêm Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh trước đó thì xác suất vào Ma Tôn cảnh rất lớn.
Vi Thanh gật đầu, tỉnh táo lại khỏi nỗi buồn.
Giờ phút này đất đai hoang tàn, không còn dấu vết đại điện, mặt đất kéo dài lạch trời khủng bố.
Tất cả Ma tộc tấn công đều ra bã trong đòn công kích vừa rồi.
Nét mặt Lý Vân Tiêu mệt mỏi, tuy đã bước chân vào Ma Tôn cảnh nhưng hắn chưa thể kiểm soát kiếm này, trong người bị hút rỗng.
Lý Vân Tiêu từ hư không chậm rãi đáp xuống, hai chân đạp mặt đất.
Lý Vân Tiêu nhìn Vi Thanh:
- Đã chấm dứt.
Mặt Vi Thanh vẫn trắng, không biết nên nói cái gì.
Lý Vân Tiêu nhìn Huyền Minh Thạch dưới đất:
- Lực lượng trong cục đá này không giúp được nhiều cho ta nữa, nhưng nó rất có hiệu quả với ngươi, hãy hấp thu nó đi.
Vi Thanh phản xạ lên tiếng, giơ tay chộp cục đá vào tay, cảm nhận lực lượng điên cuồng tuôn ra. Vi Thanh run người, biểu tình tràn đầy mừng rỡ.
Đất đai hoang vắng, tất cả người vào đại điện đã thành mây khói, chỉ còn lại hai người.
Còn một số chưa vào đại điện khi cảm nhận chấn động kinh khủng bên này cũng không dám đến gần, bọn họ đi dạo trong rừng rậm kiếm chút lợi là thỏa mãn rồi.
Yết lên tiếng:
- Ma khí nơi này cực kỳ đậm đặc, cộng thêm đám vật hy sinh mới chết tại dây, nếu tu luyện chỗ này một thời gian thì tốt hơn bên ngoài gấp mấy lần. Ta đề nghị hai vị ở lại đây một lúc.
Yết chậm rãi chui ra khỏi người Vi Thanh, biến thành hình dạng nam nhân lơ lửng trong không trung.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ý kiến hay, lúc này ta đang yếu cộng thêm mới đột phá, cần thời gian nhất định để điều tiết.
Vi Thanh nói:
- Tốt, vậy thì ta sẽ thử lại lần nữa trùng kích Ma Tôn cảnh.
Vi Thanh cảm nhận lực lượng Huyền Minh Thạch trong tay, lòng rất hân hoan, cộng thêm Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh có sẵn và hoàn cảnh nơi này thì nắm chắc rất nhiều.
Thế là hai người trực tiếp ngồi xếp bằng.
Biểu tình của Yết phức tạp nhìn hai người, gã trốn vào hư không, bay vào rừng cây phía xa tìm chút Hóa Lân Ma Cốt để ăn.
Yết vốn muốn mượn cơ hội vào chủ điện cướp Thánh Băng Ngọc ai ngờ gặp kết cục này. Bây giờ muốn lấy Thánh Băng Ngọc là không thể nào, vậy đành lùi một bước hy vọng sẽ tìm được một số Hóa Lân Ma Cốt tạm được để bổ thân thể.
Mấy tháng sau, khu trung tâm Hành Lang Phù Đồ, biển ma vốn đóng kín đột nhiên rung bần bật.
Lực lượng khủng bố từ trong biển ma bắn lên, rẽ đôi biển ra.
Hai luồng sáng bay ra ngoài, đáp xuống đỉnh núi gần đó.
Là Lý Vân Tiêu và Vi Thanh, Yết đã trở vào Âm Dương Nhị Khí Bình. Tuy Yết có thể biến ra nhưng bản thể không ổn định, ở trong bình tẩm bổ thì ổn hơn.
Trước khi Vi Thanh đi có thu nạp hơn một nửa ma khí trong Hành Lang Phù Đồ rồi mới đi ra ngoài với Lý Vân Tiêu.
Giờ phút này mặt Vi Thanh lạnh lùng, đầu chân mày toát ra anh khí ngạo nghễ, khí thế hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Vi Thanh vốn là đệ nhất thiên tài của Thánh vực, thủ đoạn siêu cao, giờ có nhiều tài nguyên vun đắp, gã cũng giống Lý Vân Tiêu đã trùng kích đến Ma Tôn Tạo Hóa cảnh.
Tuy hai người cùng là Tạo Hóa cảnh nhưng Vi Thanh luôn cảm thấy Lý Vân Tiêu có khí thế mà gã không thể sánh bằng.
Yết cảm ứng suy nghĩ của Vi Thanh, truyền âm cười nói:
- Có phải rất kiêng dè không? Tiểu tử này hút một phần ba lực lượng Huyền Minh Thạch và Hồi Ách Tinh Sương, đã không phải cường giả Ma Tôn cảnh bình thường, ngươi phải cẩn thận đừng xung đột chính diện với hắn.
Vi Thanh biến sắc mặt, khẽ hừ.
Yết thở dài thườn thượt:
- Các ngươi đi đường thần đạo xem như đến cuối rồi.
- Đến cuối?
Vi Thanh, Lý Vân Tiêu nhướng mày, đồng thanh kêu lên:
- Chẳng phải còn có Thánh Ma Giới Vương cảnh tối cao sao?
- Ha ha ha! Thánh Ma cảnh . . .
Yết bật cười:
- Đó không phải dựa vào cố gắng là được. Nếu Huyền Minh Thạch ba hòn đá hợp nhất vẫn còn, các ngươi có thực lực đỉnh Ma Tôn, hấp thu hết lực lượng trong Huyền Minh Thạch thì còn có thể. Nhưng đừng nói báu vật ba hòn đá hợp nhất, một tảng đá trong số đó đã không dễ có được.
Lý Vân Tiêu chớp mắt hỏi:
- Nói vậy thì khối Huyền Minh Thạch đúng là hơi lãng phí.
Yết nói:
- Đúng vậy, thật là phí của trời!
Nhớ đến làm Yết đau lòng, hầm hừ nói:
- Nếu cho ta thì ta đã sớm phục hồi bản thể, trở lại Thánh Ma cảnh. ---------------
/3771
|