Lý Vân Tiêu nghe vậy cũng cảm thấy đau đầu.
Hơn nữa những lời Linh Mục Địch đã nói rất nhiều điều không thể nghiệm chứng ngay bây giờ, một khi cuộc chiến hai giới bùng nổ bại lộ, vô cùng có khả năng biến thành vết thương trí mạng.
Đinh Linh Nhi không đành lòng, nói:
- Nếu như không được, có thể giam họ lại trước không, chờ sau cuộc chiến thì thả ra?
Linh Mục Địch nói:
- Vậy phải xem Giới Thần Bi của minh chủ đại nhân có thể vây khốn được bọn hắn hay không. Nhốt trong Thiên Vũ giới ta sẽ yên tâm hơn ở địa phương khác.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Việc này cho ta suy nghĩ thêm, đích xác không thể đi tìm Yêu tộc mạo muội như vậy.
Hắn có chút do dự nói.
Những người còn lại đều cảm nhận được áp lực, cùng không khí biến hóa.
Đặc biệt là Đinh Linh Nhi, mấy năm nay Yêu tộc phát triển thật nhanh, tuy vẫn bình yên vô sự với Nhân tộc, nhưng vẫn có không ít xung đột ma sát cáo trạng tới chỗ của nàng.
Mỗi lần nàng đều dùng lực nhẫn nại thật lớn đi giải quyết, cho nên nàng hiểu rõ tình huống của Yêu tộc. Nhớ tới ánh mắt đằng đằng sát khí vừa rồi của Linh Mục Địch, nàng không khỏi rùng mình.
Lý Vân Tiêu phất tay nói:
- Mọi người đi xuống trước đi, việc này để ta cẩn thận cân nhắc.
Nhóm người Linh Mục Địch cùng Khúc Hồng Nhan đều cáo lui, biết lựa chọn gian nan của hắn, cũng không giúp đỡ được gì.
Lý Vân Tiêu nhìn tiểu Hồng, nói:
- Ngươi cũng đi xuống đi, tìm Linh nhi, mời nàng giúp đỡ an bài.
Tiểu Hồng có chút không muốn, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nhu thuận rời đi.
Lý Vân Tiêu khoanh tay trước ngực lẳng lặng nhìn đại điện trống rỗng, rơi vào trầm tư.
Hắn đứng nơi đó như pho tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
Mấy ngày sau mới chậm rãi mở mắt, thân ảnh vừa động, trực tiếp biến mất trong đại điện.
Ngay sau đó ở một góc Viêm Võ thành, lôi quang chợt lóe, Lý Vân Tiêu hiện trên không trung, nhìn xuống dưới.
Nơi này là thành trì được xây dựng thêm, phân phối cho Yêu tộc ở lại.
Nhìn Yêu tộc lui tới trên đường lớn, cười cười nói nói, mua bán giao dịch, hơn nữa có không ít Nhân tộc bên trong, một mảnh cảnh tượng hòa bình.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu chợt lóe, dừng trước một tòa đại điện.
Quy tắc đại điện nhỏ hơn chủ điện Viêm Võ thành rất nhiều, lại có vẻ thanh tú, chính là hành cung của Ngải.
Địa vị của Ngải không kém hơn Mạch, nhưng bởi vì không hỏi thế sự, lại được tôn sùng, cũng không ở lại trong Yêu Hoàng điện mà có cung điện riêng của mình.
Hắn liếc mắt nhìn đại môn, hai gã Yêu tộc canh gác hai bên, đồng thời nhìn thấy hắn liền lộ ra địch ý.
Trong đó có một gã Yêu tộc vừa định khiển trách, còn chưa mở miệng hai mắt chợt nhoáng lên, giống như có quang mang chớp động, người nọ đã không thấy bóng dáng.
- Ân? Đây là…
Yêu tộc kia lặng người, nhìn qua đồng bạn ngơ ngẩn hỏi:
- Vừa rồi nơi đó có người hay không?
Hắn chỉ về phía trước.
Tên đồng bạn cũng vô cùng kinh ngạc, liên tục gật đầu, còn nhu nhu ánh mắt nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy? Ta còn tưởng mình hoa mắt đâu, sao lại biến mất?
- Có thể vào hành cung rồi hay không?
Tên Yêu tộc nghĩ nghĩ, nhất thời hoảng sợ, sắc mặt khó xem.
- Không thể nào đâu, ngươi đừng làm ta sợ!
Tên còn lại tựa hồ bị sợ hãi, vội lắc đầu nói:
- Tuyệt không khả năng. Tuy độn thuật của người kia kinh thế hãi tục, nhưng muốn lặng yên thông qua hai chúng ta vẫn là không thể nào.
Tên Yêu tộc kia nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy không khả năng, bình thường trở lại:
- Khởi lên tinh thần đi, ngàn vạn lần đừng sơ sẩy.
Lúc này Lý Vân Tiêu đã đi vào hành cung. Bên trong thập phần rộng lớn, hành lang nối tiếp, thần thức của hắn lướt qua, liền xuất hiện trước một sân viện tinh mỹ.
Người trong viện tựa hồ có cảm ứng, ngạc nhiên nói:
- Minh chủ đại nhân?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, ôm quyền nói:
- Mạo muội tới chơi, mong Ngải đại nhân chớ trách.
Một nữ hài Yêu tộc liền mở cửa viện, nữ hài mở to mắt tò mò nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Bên trong truyền ra thanh âm của Ngải:
- Mời minh chủ đại nhân mau vào.
Lý Vân Tiêu đi nhanh vào trong, trong nội viện núi giả nước chảy, cây cối xanh um, nhìn qua cổ kính.
Ngải mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, yểu điệu đứng trong viện, vẻ mặt hào phóng, nhã nhặn ôn hòa như một nữ tử Nhân tộc.
Từ sau khi bại lộ thân phận nữ nhân, nàng luôn duy trì hình thái bây giờ, hơn nữa càng ngày càng giống Nhân tộc.
Dù sao Yêu tộc cũng không để ý bề ngoài, nhưng làm nữ nhân ai cũng thích để ý diện mạo của mình.
Ngải lập tức đi qua nghênh đón, thần sắc vui mừng cười nói:
- Trở về Viêm Võ thành bảy ngày, cuối cùng minh chủ đại nhân mới nhớ tới Yêu tộc chúng ta.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, trong lời nói của Ngải tựa hồ có ám chỉ, nhưng lại để lộ một tin tức, thân phận địa vị của mình hiện tại tựa hồ từng cử động đều bị người giám thị cùng suy đoán. Xem ra sau này làm việc cũng không thể tùy tâm sở dục, phải cẩn thận nhiều hơn mới được.
Lý Vân Tiêu thản nhiên cười nói:
- Đã tới chậm, mong Ngải đại nhân chớ trách.
Ngải mỉm cười mời hắn vào trong, đồng thời gọi Yêu tộc nữ hài đi châm trà.
- Không biết lần này minh chủ đại nhân đi Ma giới thu hoạch như thế nào?
Hai người ngồi trong tiểu trúc, Ngải lên tiếng hỏi.
Mấy ngày nay nàng một mực suy đoán việc này, mặc dù Mạch cũng đã tới nhiều lần gặp nàng trao đổi vấn đề về thái độ của Lý Vân Tiêu.
Hai người suy nghĩ thật lâu, không rõ vì sao hội nghị trung tâm lại bài xích Yêu tộc bên ngoài.
Đủ loại ý tưởng cùng tính toán xấu nhất đều nghĩ qua, nhưng thật lâu không có kết quả, hơn nữa còn không thăm dò được tin tức gì, làm trong lòng hai người thật nặng nề.
Thậm chí đã bắt đầu có lời đồn đãi truyền ra trong cao tầng Yêu tộc, khiến cả Yêu tộc đều bao phủ một tầng bóng ma, có chút kinh hoàng không chịu nổi.
Hôm nay Lý Vân Tiêu đã tới, lại làm trong lòng Ngải chợt thở ra nhẹ nhõm.
Mặc kệ kết luận như thế nào, ít nhất không cần tiếp tục suy đoán, hết thảy đều sẽ có kết quả.
Hơn nữa trong lòng Ngải còn có suy đoán mơ hồ không tốt, bởi vì Lý Vân Tiêu tìm nàng trước mà không tìm Mạch, giải thích duy nhất là nàng dễ nói chuyện, tìm Mạch chỉ sợ không thể khai thông, có thể thấy được sự tình tuyệt không đơn giản.
Lý Vân Tiêu nói thẳng:
- Hành trình Ma giới thu hoạch phong phú, nhưng cũng gặp được nhiều vấn đề thật khó giải quyết.
Trong lòng Ngải vừa động, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đi thẳng vào chủ đề, vội hỏi:
- Vấn đề gì?
Lý Vân Tiêu thoáng trầm ngâm, liền đem hành trình Ma giới thuật lại một lần, nói:
- Hiện tại gặp được chính là Ma Thủ. Không biết Ngải đại nhân có từng nghe qua Văn Chương?
Ngải nghe được tâm kinh động phách, một lúc mới hồi phục tinh thần, nói:
- Chưa từng nghe qua vật ấy, không thể tưởng được hành trình Ma giới của minh chủ lại bốn bề sóng dậy như thế. Không biết kế tiếp nên làm sao ứng đối?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tuy rằng chúng ta không nắm chắc chiến thắng Ma Thủ Thiên Giới chi chủ, nhưng năm đó Ma Chủ cũng có tu vi như vậy, cuối cùng vẫn lạc trong Thiên Vũ giới, cho nên cũng không có gì lo lắng. Chúng ta chỉ cần đem hết toàn lực là được, về phần thắng bại, phải xem ý trời. ---------------
Hơn nữa những lời Linh Mục Địch đã nói rất nhiều điều không thể nghiệm chứng ngay bây giờ, một khi cuộc chiến hai giới bùng nổ bại lộ, vô cùng có khả năng biến thành vết thương trí mạng.
Đinh Linh Nhi không đành lòng, nói:
- Nếu như không được, có thể giam họ lại trước không, chờ sau cuộc chiến thì thả ra?
Linh Mục Địch nói:
- Vậy phải xem Giới Thần Bi của minh chủ đại nhân có thể vây khốn được bọn hắn hay không. Nhốt trong Thiên Vũ giới ta sẽ yên tâm hơn ở địa phương khác.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Việc này cho ta suy nghĩ thêm, đích xác không thể đi tìm Yêu tộc mạo muội như vậy.
Hắn có chút do dự nói.
Những người còn lại đều cảm nhận được áp lực, cùng không khí biến hóa.
Đặc biệt là Đinh Linh Nhi, mấy năm nay Yêu tộc phát triển thật nhanh, tuy vẫn bình yên vô sự với Nhân tộc, nhưng vẫn có không ít xung đột ma sát cáo trạng tới chỗ của nàng.
Mỗi lần nàng đều dùng lực nhẫn nại thật lớn đi giải quyết, cho nên nàng hiểu rõ tình huống của Yêu tộc. Nhớ tới ánh mắt đằng đằng sát khí vừa rồi của Linh Mục Địch, nàng không khỏi rùng mình.
Lý Vân Tiêu phất tay nói:
- Mọi người đi xuống trước đi, việc này để ta cẩn thận cân nhắc.
Nhóm người Linh Mục Địch cùng Khúc Hồng Nhan đều cáo lui, biết lựa chọn gian nan của hắn, cũng không giúp đỡ được gì.
Lý Vân Tiêu nhìn tiểu Hồng, nói:
- Ngươi cũng đi xuống đi, tìm Linh nhi, mời nàng giúp đỡ an bài.
Tiểu Hồng có chút không muốn, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nhu thuận rời đi.
Lý Vân Tiêu khoanh tay trước ngực lẳng lặng nhìn đại điện trống rỗng, rơi vào trầm tư.
Hắn đứng nơi đó như pho tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
Mấy ngày sau mới chậm rãi mở mắt, thân ảnh vừa động, trực tiếp biến mất trong đại điện.
Ngay sau đó ở một góc Viêm Võ thành, lôi quang chợt lóe, Lý Vân Tiêu hiện trên không trung, nhìn xuống dưới.
Nơi này là thành trì được xây dựng thêm, phân phối cho Yêu tộc ở lại.
Nhìn Yêu tộc lui tới trên đường lớn, cười cười nói nói, mua bán giao dịch, hơn nữa có không ít Nhân tộc bên trong, một mảnh cảnh tượng hòa bình.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu chợt lóe, dừng trước một tòa đại điện.
Quy tắc đại điện nhỏ hơn chủ điện Viêm Võ thành rất nhiều, lại có vẻ thanh tú, chính là hành cung của Ngải.
Địa vị của Ngải không kém hơn Mạch, nhưng bởi vì không hỏi thế sự, lại được tôn sùng, cũng không ở lại trong Yêu Hoàng điện mà có cung điện riêng của mình.
Hắn liếc mắt nhìn đại môn, hai gã Yêu tộc canh gác hai bên, đồng thời nhìn thấy hắn liền lộ ra địch ý.
Trong đó có một gã Yêu tộc vừa định khiển trách, còn chưa mở miệng hai mắt chợt nhoáng lên, giống như có quang mang chớp động, người nọ đã không thấy bóng dáng.
- Ân? Đây là…
Yêu tộc kia lặng người, nhìn qua đồng bạn ngơ ngẩn hỏi:
- Vừa rồi nơi đó có người hay không?
Hắn chỉ về phía trước.
Tên đồng bạn cũng vô cùng kinh ngạc, liên tục gật đầu, còn nhu nhu ánh mắt nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy? Ta còn tưởng mình hoa mắt đâu, sao lại biến mất?
- Có thể vào hành cung rồi hay không?
Tên Yêu tộc nghĩ nghĩ, nhất thời hoảng sợ, sắc mặt khó xem.
- Không thể nào đâu, ngươi đừng làm ta sợ!
Tên còn lại tựa hồ bị sợ hãi, vội lắc đầu nói:
- Tuyệt không khả năng. Tuy độn thuật của người kia kinh thế hãi tục, nhưng muốn lặng yên thông qua hai chúng ta vẫn là không thể nào.
Tên Yêu tộc kia nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy không khả năng, bình thường trở lại:
- Khởi lên tinh thần đi, ngàn vạn lần đừng sơ sẩy.
Lúc này Lý Vân Tiêu đã đi vào hành cung. Bên trong thập phần rộng lớn, hành lang nối tiếp, thần thức của hắn lướt qua, liền xuất hiện trước một sân viện tinh mỹ.
Người trong viện tựa hồ có cảm ứng, ngạc nhiên nói:
- Minh chủ đại nhân?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, ôm quyền nói:
- Mạo muội tới chơi, mong Ngải đại nhân chớ trách.
Một nữ hài Yêu tộc liền mở cửa viện, nữ hài mở to mắt tò mò nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Bên trong truyền ra thanh âm của Ngải:
- Mời minh chủ đại nhân mau vào.
Lý Vân Tiêu đi nhanh vào trong, trong nội viện núi giả nước chảy, cây cối xanh um, nhìn qua cổ kính.
Ngải mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, yểu điệu đứng trong viện, vẻ mặt hào phóng, nhã nhặn ôn hòa như một nữ tử Nhân tộc.
Từ sau khi bại lộ thân phận nữ nhân, nàng luôn duy trì hình thái bây giờ, hơn nữa càng ngày càng giống Nhân tộc.
Dù sao Yêu tộc cũng không để ý bề ngoài, nhưng làm nữ nhân ai cũng thích để ý diện mạo của mình.
Ngải lập tức đi qua nghênh đón, thần sắc vui mừng cười nói:
- Trở về Viêm Võ thành bảy ngày, cuối cùng minh chủ đại nhân mới nhớ tới Yêu tộc chúng ta.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, trong lời nói của Ngải tựa hồ có ám chỉ, nhưng lại để lộ một tin tức, thân phận địa vị của mình hiện tại tựa hồ từng cử động đều bị người giám thị cùng suy đoán. Xem ra sau này làm việc cũng không thể tùy tâm sở dục, phải cẩn thận nhiều hơn mới được.
Lý Vân Tiêu thản nhiên cười nói:
- Đã tới chậm, mong Ngải đại nhân chớ trách.
Ngải mỉm cười mời hắn vào trong, đồng thời gọi Yêu tộc nữ hài đi châm trà.
- Không biết lần này minh chủ đại nhân đi Ma giới thu hoạch như thế nào?
Hai người ngồi trong tiểu trúc, Ngải lên tiếng hỏi.
Mấy ngày nay nàng một mực suy đoán việc này, mặc dù Mạch cũng đã tới nhiều lần gặp nàng trao đổi vấn đề về thái độ của Lý Vân Tiêu.
Hai người suy nghĩ thật lâu, không rõ vì sao hội nghị trung tâm lại bài xích Yêu tộc bên ngoài.
Đủ loại ý tưởng cùng tính toán xấu nhất đều nghĩ qua, nhưng thật lâu không có kết quả, hơn nữa còn không thăm dò được tin tức gì, làm trong lòng hai người thật nặng nề.
Thậm chí đã bắt đầu có lời đồn đãi truyền ra trong cao tầng Yêu tộc, khiến cả Yêu tộc đều bao phủ một tầng bóng ma, có chút kinh hoàng không chịu nổi.
Hôm nay Lý Vân Tiêu đã tới, lại làm trong lòng Ngải chợt thở ra nhẹ nhõm.
Mặc kệ kết luận như thế nào, ít nhất không cần tiếp tục suy đoán, hết thảy đều sẽ có kết quả.
Hơn nữa trong lòng Ngải còn có suy đoán mơ hồ không tốt, bởi vì Lý Vân Tiêu tìm nàng trước mà không tìm Mạch, giải thích duy nhất là nàng dễ nói chuyện, tìm Mạch chỉ sợ không thể khai thông, có thể thấy được sự tình tuyệt không đơn giản.
Lý Vân Tiêu nói thẳng:
- Hành trình Ma giới thu hoạch phong phú, nhưng cũng gặp được nhiều vấn đề thật khó giải quyết.
Trong lòng Ngải vừa động, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đi thẳng vào chủ đề, vội hỏi:
- Vấn đề gì?
Lý Vân Tiêu thoáng trầm ngâm, liền đem hành trình Ma giới thuật lại một lần, nói:
- Hiện tại gặp được chính là Ma Thủ. Không biết Ngải đại nhân có từng nghe qua Văn Chương?
Ngải nghe được tâm kinh động phách, một lúc mới hồi phục tinh thần, nói:
- Chưa từng nghe qua vật ấy, không thể tưởng được hành trình Ma giới của minh chủ lại bốn bề sóng dậy như thế. Không biết kế tiếp nên làm sao ứng đối?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tuy rằng chúng ta không nắm chắc chiến thắng Ma Thủ Thiên Giới chi chủ, nhưng năm đó Ma Chủ cũng có tu vi như vậy, cuối cùng vẫn lạc trong Thiên Vũ giới, cho nên cũng không có gì lo lắng. Chúng ta chỉ cần đem hết toàn lực là được, về phần thắng bại, phải xem ý trời. ---------------
/3771
|