Sắc mặt Hiên Viên Diệu khẽ biến, nghĩ tới lực lượng đáng sợ của đối phương, liền lắc đầu, sau đó lại gật đầu nói:
- Đúng vậy. Bây giờ chúng ta nhanh chóng khôi phục sức lực, tuy Xa Vưu đại nhân chiếm thượng phong, nhưng nếu Dận Vũ chỉ muốn chạy trốn chỉ sợ cũng cực kỳ phiền toái!
Mọi người đều đồng ý, ngồi trên chiến hạm nhanh chóng điều tức.
Lần này tuy không tranh đoạt được chân long số mệnh, nhưng tu vi đã trực tiếp bước vào pháp thân, hơn nữa cũng đụng chạm tới tầng lá chắn Giới Vương cảnh. Trong vòng năm năm muốn trùng kích Giới Vương cảnh cũng có khả năng thật lớn.
Nhưng đồng thời Hải Hoàng Ba Long cùng Trữ Khả Nguyệt vẫn lạc khiến trong lòng hắn buồn bã bi thống, hơn nữa hắn cũng không biết làm sao nói với Thủy Tiên về tin dữ này.
Xa xa, hai chân long đang đối chiến, tuy đều liều mạng xuất chiêu nhưng sắc mặt Dận Vũ ngày càng khó xem, thương thế không ngừng bị xé vỡ.
Xa Vưu càng đánh càng hăng, thậm chí còn dùng Dận Vũ làm bia ngắm không ngừng tìm hiểu đủ loại pháp tắc cùng thần thông, khiến cho hắn không ngừng lĩnh ngộ sâu sắc về cuộc chiến của Giới Vương cảnh.
Dận Vũ vừa đánh vừa muốn chạy trốn,nhưng đối phương theo sát, tựa hồ không chết không ngừng.
Thời gian trôi qua, trong Yên Vân Cổ Chiếu không có đêm ngay, chỉ có những tầng mây vô tận, mỹ luân mỹ hoán.
Hai người chém giết suốt ba ngày ba đêm, Dận Vũ cơ hồ dầu hết đèn tắt, rốt cục phẫn hận nói:
- Thiên địa nếu đản sinh song long huyệt, đó là hi vọng chúng ta liên thủ đối phó Ma giới, mà không phải cho chúng ta tự giết lẫn nhau, ngươi làm như vậy là vi lẽ trời, nếu không thu tay lại sẽ bị trời phạt!
Xa Vưu cười a a nói:
- Ta có bị trời phạt hay không quan hệ gì tới ngươi?
Dận Vũ nói:
- Ta chỉ là xem ở tình đồng tộc hảo tâm nhắc nhở ngươi thôi, đừng cho là ta thật sự sợ ngươi!
Chỉ mới nói vài câu Dận Vũ đã rơi xuống hạ phong, mà Xa Vưu tựa hồ cố ý lựa chọn lúc hắn nói chuyện hạ độc thủ, khiến Dận Vũ tràn ngập lửa giận cùng oán khí.
- Không sợ là tốt rồi, đừng nói nhảm, tiếp tục đánh đi!
Xa Vưu nanh cười một tiếng, thế giới kiếm lại đánh tới.
- Cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ cho Thiên Vũ giới sao? Với lực lượng một mình ngươi thì không cách nào đối kháng đại quân Ma tộc, tất nhiên cần chúng ta liên thủ mới được a!
Dận Vũ ướt đẫm mồ hôi hòa lẫn cùng máu tươi, toàn thân biến thành huyết nhân lo lắng nói, rõ ràng muốn chịu thua.
Nhưng Xa Vưu cũng không phải kẻ hiền lành, nhịn không được cười to:
- Ha ha ha, ngươi cho rằng ta là loại người ngu xuẩn như tiểu Lý tử? Thiên Vũ giới chết sống quan hệ gì tới ta? Xong đời thì xong đời, lão tử vẫn sống thoải mái thôi!
Dận Vũ không còn lời gì để nói, lúc này hắn mới phát hiện ác nhân có ác nhân trị, những đại nghĩa nghiêm túc hắn từng lợi dụng nói với người khác nhưng nói với Xa Vưu hoàn toàn vô dụng.
- Oanh!
- Oanh!
Sau vài lần đối chiêu, chân khí Dận Vũ thẳng tắp giảm xuống, sắc mặt hắn tái nhợt, tựa hồ không ổn.
Trong một khắc này tâm thần hắn tựa hồ có chút hốt hoảng, ứng chiến càng thêm rời rạc.
Chuyện cũ lướt qua trong đầu, đủ chuyện trải qua trăm vạn năm, giết vô số người, giờ phút này những hình ảnh đó bắt đầu xuất hiện.
- Chẳng lẽ ta thật sự phải chết tại đây sao?
Có lẽ thất thần, nhất thời Dận Vũ không kịp đề phòng bị thế giới kiếm đâm thẳng vào ngực.
Thân ảnh hai người nhất thời khựng lại, đều nhìn vào vết thương ở ngực, ánh mắt Xa Vưu băng sương, mà ánh mắt Dận Vũ ngây dại lẫn không dám tin tưởng.
Máu tươi dọc theo thế giới kiếm chảy xuống, nhìn qua giống như đang nhìn người khác chảy máu, không có chút cảm tình nào.
Xa Vưu nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Có phải cảm thấy thật không cam lòng hay không?
Dận Vũ ngây dại gật đầu, chua xót nói:
- Đương nhiên không cam lòng, nguyên tưởng rằng đã thắng, ai nghĩ tới kết quả lại như vậy…
Xa Vưu thản nhiên nói:
- Ta không muốn nói cái gì mà tà bất thắng chính, cũng không muốn nói ngươi chết cũng chưa hết tội. Nhưng trước đó ngươi nói một câu với Lý Vân Tiêu, hiện tại ta trả lại cho ngươi. Thiên đạo lựa chọn chung quy không khỏi người quyết định!
Đôi mắt Dận Vũ ảm đạm, sắc mặt ngây dại, toàn thân vô lực mềm nhũn.
Kỳ thật đối chiến liên tục mấy ngày hai người cơ hồ dầu hết đèn tắt, nhưng Dận Vũ suy kiệt trước một bước, sớm nên đã chết. Nhưng vì không cam lòng cùng lòng dạ ngoan độc lại khiến cho hắn mạnh mẽ chống cự tới bây giờ.
Câu nói của Xa Vưu đánh nát sự kiên trì của hắn, khiến cho hắn quay lại hiện thực, khuất phục dưới bánh xe vận mệnh, không thể không chịu phận bất hạnh.
- Đã xong sao?
Người Thiên Vũ minh vẫn ở xa xa nhìn chằm chằm vào cuộc chiến, cảm nhận chấn động đã dừng lại, đều đưa mắt nhìn qua.
Cuộc đại chiến kéo dài ba ngày ba đêm đã tàn phá toàn bộ Yên Vân Cổ Chiếu, tiên cảnh hoàn toàn bị hủy diệt.
Thần sắc Hiên Viên Diệu hoảng sợ, nói:
- Cuộc chiến đấu đáng sợ như vậy, may mắn đang ở trong bí cảnh, nếu không cả tây vực đều bị hủy.
Trong mắt Lý Vân Tiêu chớp động tinh quang, nói:
- Trở về đi, cuối cùng đã xong. Kết quả này tốt hơn sự dự liệu của chúng ta rất nhiều, chỉ là Ba Long đại nhân cùng Trữ Khả Nguyệt đã vẫn lạc khiến người bi thống vạn phần.
Nhu Vi đã tỉnh lại, chảy nước mắt thống khổ suốt mấy ngày, giờ phút này có vẻ vô cùng già nua, vẻ mặt tiều tụy hòa lẫn nước mắt chảy dài. Lý Vân Tiêu cũng không biết nên nói gì, chỉ dặn Mộng Vũ đi theo chiếu cố.
Một đạo thanh quang lóe ra trên chiến hạm, sau đó rơi xuống, thân ảnh Xa Vưu hiện ra, khóe môi cười lạnh đắc ý.
- Bái kiến Chân Long đại nhân!
Đám người Hiên Viên Diệu vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Trong tay Xa Vưu đang nắm thi thể của Dận Vũ, phanh một tiếng ném xuống trước mặt Lý Vân Tiêu, hừ lạnh nói:
- Ngươi cần long hồn? Dù sao Dận Vũ cũng là một đời chân long, ngươi đừng quá đáng, cho hắn chết có tôn nghiêm một chút.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, đưa tay cảm ứng thi thể Dận Vũ một chút, hồn lực vẫn còn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dùng bí pháp phong ấn thi thể, ném vào trong Giới Thần Bi.
Lúc này hắn mới nói:
- Giết hắn chính là ngươi, có tôn nghiêm hay không quan hệ gì với ta?
Xa Vưu lườm hắn, hừ lạnh nói:
- Ngươi là tên tiểu nhân âm u, cũng chỉ biết làm chuyện rút hồn phách người khác mà thôi.
Nhớ tới việc mình biến thành kiếm hồn nhiều năm như vậy, không khỏi nổi giận, trên mặt lóe ra hàn khí băng sương nhìn Lý Vân Tiêu, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao trả thù.
Lý Vân Tiêu cảm nhận được tâm tư của hắn, trong lòng run lên, cuống quýt nói:
- Tiên cảnh sắp tan vỡ, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta về trước đi.
Hào quang chợt lóe, chiến hạm hóa thành lưu tinh xuyên qua trong Yên Vân Cổ Chiếu. Không bao lâu sau cả không gian bí cảnh hoàn toàn sụp đổ, lâm vào một mảnh hôn ám, trở về vũ trụ hỗn độn, không còn tồn tại.
Khi bí cảnh sụp đổ, thật nhiều võ giả tây vực đang tranh đoạt bên ngoài đều bị hút vào bên trong, đa số đều chết ở trong đó. ---------------
- Đúng vậy. Bây giờ chúng ta nhanh chóng khôi phục sức lực, tuy Xa Vưu đại nhân chiếm thượng phong, nhưng nếu Dận Vũ chỉ muốn chạy trốn chỉ sợ cũng cực kỳ phiền toái!
Mọi người đều đồng ý, ngồi trên chiến hạm nhanh chóng điều tức.
Lần này tuy không tranh đoạt được chân long số mệnh, nhưng tu vi đã trực tiếp bước vào pháp thân, hơn nữa cũng đụng chạm tới tầng lá chắn Giới Vương cảnh. Trong vòng năm năm muốn trùng kích Giới Vương cảnh cũng có khả năng thật lớn.
Nhưng đồng thời Hải Hoàng Ba Long cùng Trữ Khả Nguyệt vẫn lạc khiến trong lòng hắn buồn bã bi thống, hơn nữa hắn cũng không biết làm sao nói với Thủy Tiên về tin dữ này.
Xa xa, hai chân long đang đối chiến, tuy đều liều mạng xuất chiêu nhưng sắc mặt Dận Vũ ngày càng khó xem, thương thế không ngừng bị xé vỡ.
Xa Vưu càng đánh càng hăng, thậm chí còn dùng Dận Vũ làm bia ngắm không ngừng tìm hiểu đủ loại pháp tắc cùng thần thông, khiến cho hắn không ngừng lĩnh ngộ sâu sắc về cuộc chiến của Giới Vương cảnh.
Dận Vũ vừa đánh vừa muốn chạy trốn,nhưng đối phương theo sát, tựa hồ không chết không ngừng.
Thời gian trôi qua, trong Yên Vân Cổ Chiếu không có đêm ngay, chỉ có những tầng mây vô tận, mỹ luân mỹ hoán.
Hai người chém giết suốt ba ngày ba đêm, Dận Vũ cơ hồ dầu hết đèn tắt, rốt cục phẫn hận nói:
- Thiên địa nếu đản sinh song long huyệt, đó là hi vọng chúng ta liên thủ đối phó Ma giới, mà không phải cho chúng ta tự giết lẫn nhau, ngươi làm như vậy là vi lẽ trời, nếu không thu tay lại sẽ bị trời phạt!
Xa Vưu cười a a nói:
- Ta có bị trời phạt hay không quan hệ gì tới ngươi?
Dận Vũ nói:
- Ta chỉ là xem ở tình đồng tộc hảo tâm nhắc nhở ngươi thôi, đừng cho là ta thật sự sợ ngươi!
Chỉ mới nói vài câu Dận Vũ đã rơi xuống hạ phong, mà Xa Vưu tựa hồ cố ý lựa chọn lúc hắn nói chuyện hạ độc thủ, khiến Dận Vũ tràn ngập lửa giận cùng oán khí.
- Không sợ là tốt rồi, đừng nói nhảm, tiếp tục đánh đi!
Xa Vưu nanh cười một tiếng, thế giới kiếm lại đánh tới.
- Cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ cho Thiên Vũ giới sao? Với lực lượng một mình ngươi thì không cách nào đối kháng đại quân Ma tộc, tất nhiên cần chúng ta liên thủ mới được a!
Dận Vũ ướt đẫm mồ hôi hòa lẫn cùng máu tươi, toàn thân biến thành huyết nhân lo lắng nói, rõ ràng muốn chịu thua.
Nhưng Xa Vưu cũng không phải kẻ hiền lành, nhịn không được cười to:
- Ha ha ha, ngươi cho rằng ta là loại người ngu xuẩn như tiểu Lý tử? Thiên Vũ giới chết sống quan hệ gì tới ta? Xong đời thì xong đời, lão tử vẫn sống thoải mái thôi!
Dận Vũ không còn lời gì để nói, lúc này hắn mới phát hiện ác nhân có ác nhân trị, những đại nghĩa nghiêm túc hắn từng lợi dụng nói với người khác nhưng nói với Xa Vưu hoàn toàn vô dụng.
- Oanh!
- Oanh!
Sau vài lần đối chiêu, chân khí Dận Vũ thẳng tắp giảm xuống, sắc mặt hắn tái nhợt, tựa hồ không ổn.
Trong một khắc này tâm thần hắn tựa hồ có chút hốt hoảng, ứng chiến càng thêm rời rạc.
Chuyện cũ lướt qua trong đầu, đủ chuyện trải qua trăm vạn năm, giết vô số người, giờ phút này những hình ảnh đó bắt đầu xuất hiện.
- Chẳng lẽ ta thật sự phải chết tại đây sao?
Có lẽ thất thần, nhất thời Dận Vũ không kịp đề phòng bị thế giới kiếm đâm thẳng vào ngực.
Thân ảnh hai người nhất thời khựng lại, đều nhìn vào vết thương ở ngực, ánh mắt Xa Vưu băng sương, mà ánh mắt Dận Vũ ngây dại lẫn không dám tin tưởng.
Máu tươi dọc theo thế giới kiếm chảy xuống, nhìn qua giống như đang nhìn người khác chảy máu, không có chút cảm tình nào.
Xa Vưu nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Có phải cảm thấy thật không cam lòng hay không?
Dận Vũ ngây dại gật đầu, chua xót nói:
- Đương nhiên không cam lòng, nguyên tưởng rằng đã thắng, ai nghĩ tới kết quả lại như vậy…
Xa Vưu thản nhiên nói:
- Ta không muốn nói cái gì mà tà bất thắng chính, cũng không muốn nói ngươi chết cũng chưa hết tội. Nhưng trước đó ngươi nói một câu với Lý Vân Tiêu, hiện tại ta trả lại cho ngươi. Thiên đạo lựa chọn chung quy không khỏi người quyết định!
Đôi mắt Dận Vũ ảm đạm, sắc mặt ngây dại, toàn thân vô lực mềm nhũn.
Kỳ thật đối chiến liên tục mấy ngày hai người cơ hồ dầu hết đèn tắt, nhưng Dận Vũ suy kiệt trước một bước, sớm nên đã chết. Nhưng vì không cam lòng cùng lòng dạ ngoan độc lại khiến cho hắn mạnh mẽ chống cự tới bây giờ.
Câu nói của Xa Vưu đánh nát sự kiên trì của hắn, khiến cho hắn quay lại hiện thực, khuất phục dưới bánh xe vận mệnh, không thể không chịu phận bất hạnh.
- Đã xong sao?
Người Thiên Vũ minh vẫn ở xa xa nhìn chằm chằm vào cuộc chiến, cảm nhận chấn động đã dừng lại, đều đưa mắt nhìn qua.
Cuộc đại chiến kéo dài ba ngày ba đêm đã tàn phá toàn bộ Yên Vân Cổ Chiếu, tiên cảnh hoàn toàn bị hủy diệt.
Thần sắc Hiên Viên Diệu hoảng sợ, nói:
- Cuộc chiến đấu đáng sợ như vậy, may mắn đang ở trong bí cảnh, nếu không cả tây vực đều bị hủy.
Trong mắt Lý Vân Tiêu chớp động tinh quang, nói:
- Trở về đi, cuối cùng đã xong. Kết quả này tốt hơn sự dự liệu của chúng ta rất nhiều, chỉ là Ba Long đại nhân cùng Trữ Khả Nguyệt đã vẫn lạc khiến người bi thống vạn phần.
Nhu Vi đã tỉnh lại, chảy nước mắt thống khổ suốt mấy ngày, giờ phút này có vẻ vô cùng già nua, vẻ mặt tiều tụy hòa lẫn nước mắt chảy dài. Lý Vân Tiêu cũng không biết nên nói gì, chỉ dặn Mộng Vũ đi theo chiếu cố.
Một đạo thanh quang lóe ra trên chiến hạm, sau đó rơi xuống, thân ảnh Xa Vưu hiện ra, khóe môi cười lạnh đắc ý.
- Bái kiến Chân Long đại nhân!
Đám người Hiên Viên Diệu vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Trong tay Xa Vưu đang nắm thi thể của Dận Vũ, phanh một tiếng ném xuống trước mặt Lý Vân Tiêu, hừ lạnh nói:
- Ngươi cần long hồn? Dù sao Dận Vũ cũng là một đời chân long, ngươi đừng quá đáng, cho hắn chết có tôn nghiêm một chút.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, đưa tay cảm ứng thi thể Dận Vũ một chút, hồn lực vẫn còn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dùng bí pháp phong ấn thi thể, ném vào trong Giới Thần Bi.
Lúc này hắn mới nói:
- Giết hắn chính là ngươi, có tôn nghiêm hay không quan hệ gì với ta?
Xa Vưu lườm hắn, hừ lạnh nói:
- Ngươi là tên tiểu nhân âm u, cũng chỉ biết làm chuyện rút hồn phách người khác mà thôi.
Nhớ tới việc mình biến thành kiếm hồn nhiều năm như vậy, không khỏi nổi giận, trên mặt lóe ra hàn khí băng sương nhìn Lý Vân Tiêu, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao trả thù.
Lý Vân Tiêu cảm nhận được tâm tư của hắn, trong lòng run lên, cuống quýt nói:
- Tiên cảnh sắp tan vỡ, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta về trước đi.
Hào quang chợt lóe, chiến hạm hóa thành lưu tinh xuyên qua trong Yên Vân Cổ Chiếu. Không bao lâu sau cả không gian bí cảnh hoàn toàn sụp đổ, lâm vào một mảnh hôn ám, trở về vũ trụ hỗn độn, không còn tồn tại.
Khi bí cảnh sụp đổ, thật nhiều võ giả tây vực đang tranh đoạt bên ngoài đều bị hút vào bên trong, đa số đều chết ở trong đó. ---------------
/3771
|