Chương 387: Các phương đặt cược. (1)
Đinh Linh Nhi rung động, đôi mắt sắc bén nhìn Cổ Vinh dần dịu lại, cuối cùng hiện ý cười. Có thể khiến thuộc hạ lộ ra kính ý, tin tưởng chân thành thì Lý Vân Tiêu rất giỏi.
Đinh Linh Nhi mỉm cười nói:
- Ta đã hiểu.
Trước mắt Cổ Vinh hoa lên, bóng dáng yêu kiều biến mất trong tận cùng ngõ hẻm. Cổ Vinh nhíu mày, bộ dạng tâm sự nặng nề trời đi.
***
Trong một ngã rẽ đường hoàng thành, đám đông vây chật như nệm cối như hội chợ, bọn họ tranh giành hai quyển sách nhỏ.
Quầy hàng đã bị quét sạch, nam nhân trung niên chủ quán cao giọng quát:
- Đừng chen lấn nữa, bán hết, đã bán hết sạch!
- Lão bản chơi ác vậy? Chúng ta nghe tin liền chạy tới, nhưng ngươi không cho chúng ta thấy cả một tờ giấy nào!
- Đúng vậy! Tại sao chỉ giới hạn có một ngàn quyển? In thêm đi, mãnh liệt yêu cầu in thêm một vạn bộ!
- Ha ha ha.
Nam nhân trung niên duỗi lưng, lười biếng nói:
- Làm ăn phải chú trọng lời hứa, hai quyển sách nhỏ chỉ cung ứng một ngàn quyển, tuyệt đối không in thêm!
Đám người đã mua sách nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng mình cướp được vật quý.
- Nhưng mà . . .
Nam nhân trung niên nhe răng cười nói:
- Mọi người yên tâm, Tử Cực Môn chúng ta tùy thời chú ý tình báo mới nhất của Lý Vân Tiêu và Chu Ngọc Sơn, trước mắt đã có khá nhiều tài liệu trực tiếp, ngày mai sẽ có bản phân tích mới nhất liên quan hai người, vẫn số lượng một ngàn quyển. Khi đó mọi người tranh thủ thời gian mua sớm đi.
- Cái gì? Còn có tình báo mới nhất?
Đám người đã mua sách tức giận chửi:
- Nếu vậy chúng ta mua mấy tin tức cũ này có ích gì?
Nam nhân trung niên an ủi mọi người:
- Tất cả yên tâm a, vì để công bằng, tình báo mới sẽ không có kinh nghiệm quá khứ của hai người, tránh cho lặp lại nội dung, làm mọi người lãng phí tiền.
Một người nhíu mày hỏi:
- Lão bản, trong sách này viết Lý Vân Tiêu và Chu Ngọc Sơn là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Nhưng bởi vì hai người thân phận, địa vị cách xa bị Chu gia phản đối. Lý Vân Tiêu đến khiêu khích Chu gia vì tức giận thay cơ hữu, rốt cuộc hai người này có cùng nhau không?
Nhiều người oán trách:
- Đúng rồi, rốt cuộc có bên nhau không? Sách của ngươi mồi nhử vậy? Bỏ bao nhiêu tiền ra mà không cho kết quả!
Đám người chưa đọc sách thì trợn tròn mắt ngơ ngác hỏi:
- Cái này . . . Chẳng phải là phân tích thực lực hai người mạnh yếu sao? Sao bỗng thành . . . Gian tình?
Một người trợn trắng mắt nói:
- Muốn phân tích thắng thua cuộc quyết chiến thì phải phân tích đầu đuôi dẫn đến chiến đấu trước. Trừ hai người thực lực mạnh yếu ra cũng phải tính phải yêu hận tình thù, có như thế mới ra phân tích chính xác được. Mặc dù thực lực của Chu Ngọc Sơn chiếm ưu thế, nhưng sao ngươi biết cuối cùng Chu Ngọc Sơn không xả thân thành toàn Lý Vân Tiêu?
Nam nhân trung niên cười nói:
- Ha ha, vị huynh đệ này nói rất đúng. Tình yêu sẽ làm người ta choáng váng đầu óc. Ta chưa xem tình báo mới nhất, xin mọi người chú ý ngày mai có tin tức mới nhất liên quan Chu Ngọc Sơn là 'Đoạn Tình Sơn chi quan nhân, ta muốn'. Còn tặng kèm thêm một quyển tập tranh do chính Lý Vân Tiêu ký tên 'muốn nói yêu ngươi không dễ dàng'.
- Bà nội nó, ngày mai còn phải tranh nhau mua kết cuộc, chết tiệt!
Một đám người hùng hổ định rời đi.
- Khoan, các vị chờ đã!
Nam nhân trung niên cúi người dọn dẹp quầy hàng, cười nói:
- Các vị chờ chút, lát nữa có đồng môn của ta đến bán một ít binh khí, chiến giáp mà Lý Vân Tiêu, Chu Ngọc Sơn từng dùng. Còn có các loại trang sức hai người từng mặc, bảo đảm có hàng nhái lẫn chính phẩm. Nhưng hàng thật thì giá mắc hơn.
Mọi người:
- . . .
***
Trong đại sảnh phủ đệ Chu gia, đám thành viên trung tâm bàn bạc về vấn đề tỷ thí.
Trên bàn tròn chính giữa đặt quyển sách nhỏ, đó là tình báo mới nhất của Tử Cực Môn mấy ngày nay lan tràn. Đọc xong người Chu gia sắc mặt xanh mét, giận không kềm được.
Chu Dương Tiêu tức giận vỗ bàn, tức giận quát:
- Là tên giặc nào bịa đặt lung tung? Dám nói Ngọc Sơn và Lý Vân Tiêu có gian tình, phá hoại danh tiếng của Chu gia ta, đáng chết!
Một trưởng lão mắt lóe lửa nói:
- Trong 'Đoạn Tình Sơn chi quan nhân, ta muốn' còn nói Tử Cực Môn vì được đến pháp môn tu luyện của Đoạn Tình Sơn mà thành đồ chơi, kỹ nam cho các trưởng lão, tức chết ta!!!
Chu Trường Phát cũng rất tức giận đi lòng vòng, nói:
- Có một điều chắc chắn rằng quyển tập này không phải Tử Cực Môn phát. Tử Cực Môn là tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ. Danh vọng cực cao, tuyệt đối không làm chuyện bịa đặt. Rất có thể là tên trộm nào đó không biết trời cao đất rộng. Dương Tiêu, ngươi hãy đi điều tra, nếu là kẻ rảnh rỗi nào làm thì diệt cả nhà nó!
Chu Dương Tiêu gật mạnh đầu, không cần Chu Trường Phát ra lệnh gã đã sớm sai người đi bắt hung phạm.
Chu Trường Phát trầm ngâm nói:
- Nếu có người cố ý làm thì đưa tin này cho Tử Cực Môn. Thương hội tất nhiên chú trọng danh vọng nhất, sẽ có người Tử Cực Môn đứng ra giải quyết. Hiện tại ta muốn biết nhất là Ngọc Sơn được hai trưởng lão Đoạn Tình Sơn trợ giúp đã đến trình độ nào?
Mọi người vẻ mặt mong chờ.
Một trưởng lão cười nói:
- Thái thượng trưởng lão không cần lo lắng, tu vi của Ngọc Sơn dư sức nghiền nát Lý Vân Tiêu, đó là điều chắc chắn.
Chu Trường Phát liếc trưởng lão kia, hầm hừ nói:
- Thắng đương nhiên là không chút vấn đề, ta muốn thắng thật sảng khoái, oai phong lẫm lẫm, giành mặt mũi cho Chu gia ta! Dùng máu của Lý Vân Tiêu tẩy sạch nhục nhã, lấy lại danh dự! Phải rồi, ta nghe nói bây giờ có nhiều thế lực đang mở bàn cược?
Chu Dương Tiêu nhướng mày nói:
- Đúng vậy! Cơ bản đặt cược Ngọc Sơn thắng, nhưng ta điều tra thì có khá nhiều thế lực lén đặt Lý Vân Tiêu thắng, trong đó rõ ràng nhất là Viêm Vũ thành và Thiên Nguyên thương hội.
Chu Trường Phát sửng sốt:
- A? Thiên Nguyên thương hội?
Chu Trường Phát lạnh lùng cười:
- Thiên Nguyên thương hội tự lo thân còn không xong ngược lại có tâm tình nhảy vào ao nước đục này? Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chúng ta không cần quan tâm, cứ để Thiên Nguyên thương hội tự sinh tự diệt. Vạn Bảo Lâu thì sao?
Đồn rằng Vạn Bảo Lâu là hậu đài của Tụ Thiên tông, đây mới là điều Chu Trường Phát lo nhất. Tuy Vạn Bảo Lâu chỉ là một thương hội nhưng thực lực không thua gì siêu thế lực nào trên Thiên vũ đại lục.
- Vạn Bảo Lâu đối với chuyện này rất là điệu thấp, giữ im lặng, không có hành động gì. Vạn Bảo Lâu yên lạng một cách khác lạ, khiến người khó thể nắm bắt.
Chu Dương Tiêu trầm ngâm nói:
- Lần trước Vạn Bảo Lâu công khai vạch rõ quan hệ với Viêm Vũ thành, từ đó luôn điệu thấp. Có lẽ Vạn Bảo Lâu thật sự không liên quan gì với Viêm Vũ thành.
Chu Trường Phát hừ lạnh một tiếng:
- Nếu thật sự không có quan hệ thì tại sao kiêng dè như vậy? Vạn Bảo Lâu đang giấu đầu hở đuôi. Nhưng mặt ngoài bọn họ không thừa nhận cũng tốt, chúng ta không cần e ngại khi xuống tay với Viêm Vũ thành.
Đinh Linh Nhi rung động, đôi mắt sắc bén nhìn Cổ Vinh dần dịu lại, cuối cùng hiện ý cười. Có thể khiến thuộc hạ lộ ra kính ý, tin tưởng chân thành thì Lý Vân Tiêu rất giỏi.
Đinh Linh Nhi mỉm cười nói:
- Ta đã hiểu.
Trước mắt Cổ Vinh hoa lên, bóng dáng yêu kiều biến mất trong tận cùng ngõ hẻm. Cổ Vinh nhíu mày, bộ dạng tâm sự nặng nề trời đi.
***
Trong một ngã rẽ đường hoàng thành, đám đông vây chật như nệm cối như hội chợ, bọn họ tranh giành hai quyển sách nhỏ.
Quầy hàng đã bị quét sạch, nam nhân trung niên chủ quán cao giọng quát:
- Đừng chen lấn nữa, bán hết, đã bán hết sạch!
- Lão bản chơi ác vậy? Chúng ta nghe tin liền chạy tới, nhưng ngươi không cho chúng ta thấy cả một tờ giấy nào!
- Đúng vậy! Tại sao chỉ giới hạn có một ngàn quyển? In thêm đi, mãnh liệt yêu cầu in thêm một vạn bộ!
- Ha ha ha.
Nam nhân trung niên duỗi lưng, lười biếng nói:
- Làm ăn phải chú trọng lời hứa, hai quyển sách nhỏ chỉ cung ứng một ngàn quyển, tuyệt đối không in thêm!
Đám người đã mua sách nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng mình cướp được vật quý.
- Nhưng mà . . .
Nam nhân trung niên nhe răng cười nói:
- Mọi người yên tâm, Tử Cực Môn chúng ta tùy thời chú ý tình báo mới nhất của Lý Vân Tiêu và Chu Ngọc Sơn, trước mắt đã có khá nhiều tài liệu trực tiếp, ngày mai sẽ có bản phân tích mới nhất liên quan hai người, vẫn số lượng một ngàn quyển. Khi đó mọi người tranh thủ thời gian mua sớm đi.
- Cái gì? Còn có tình báo mới nhất?
Đám người đã mua sách tức giận chửi:
- Nếu vậy chúng ta mua mấy tin tức cũ này có ích gì?
Nam nhân trung niên an ủi mọi người:
- Tất cả yên tâm a, vì để công bằng, tình báo mới sẽ không có kinh nghiệm quá khứ của hai người, tránh cho lặp lại nội dung, làm mọi người lãng phí tiền.
Một người nhíu mày hỏi:
- Lão bản, trong sách này viết Lý Vân Tiêu và Chu Ngọc Sơn là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Nhưng bởi vì hai người thân phận, địa vị cách xa bị Chu gia phản đối. Lý Vân Tiêu đến khiêu khích Chu gia vì tức giận thay cơ hữu, rốt cuộc hai người này có cùng nhau không?
Nhiều người oán trách:
- Đúng rồi, rốt cuộc có bên nhau không? Sách của ngươi mồi nhử vậy? Bỏ bao nhiêu tiền ra mà không cho kết quả!
Đám người chưa đọc sách thì trợn tròn mắt ngơ ngác hỏi:
- Cái này . . . Chẳng phải là phân tích thực lực hai người mạnh yếu sao? Sao bỗng thành . . . Gian tình?
Một người trợn trắng mắt nói:
- Muốn phân tích thắng thua cuộc quyết chiến thì phải phân tích đầu đuôi dẫn đến chiến đấu trước. Trừ hai người thực lực mạnh yếu ra cũng phải tính phải yêu hận tình thù, có như thế mới ra phân tích chính xác được. Mặc dù thực lực của Chu Ngọc Sơn chiếm ưu thế, nhưng sao ngươi biết cuối cùng Chu Ngọc Sơn không xả thân thành toàn Lý Vân Tiêu?
Nam nhân trung niên cười nói:
- Ha ha, vị huynh đệ này nói rất đúng. Tình yêu sẽ làm người ta choáng váng đầu óc. Ta chưa xem tình báo mới nhất, xin mọi người chú ý ngày mai có tin tức mới nhất liên quan Chu Ngọc Sơn là 'Đoạn Tình Sơn chi quan nhân, ta muốn'. Còn tặng kèm thêm một quyển tập tranh do chính Lý Vân Tiêu ký tên 'muốn nói yêu ngươi không dễ dàng'.
- Bà nội nó, ngày mai còn phải tranh nhau mua kết cuộc, chết tiệt!
Một đám người hùng hổ định rời đi.
- Khoan, các vị chờ đã!
Nam nhân trung niên cúi người dọn dẹp quầy hàng, cười nói:
- Các vị chờ chút, lát nữa có đồng môn của ta đến bán một ít binh khí, chiến giáp mà Lý Vân Tiêu, Chu Ngọc Sơn từng dùng. Còn có các loại trang sức hai người từng mặc, bảo đảm có hàng nhái lẫn chính phẩm. Nhưng hàng thật thì giá mắc hơn.
Mọi người:
- . . .
***
Trong đại sảnh phủ đệ Chu gia, đám thành viên trung tâm bàn bạc về vấn đề tỷ thí.
Trên bàn tròn chính giữa đặt quyển sách nhỏ, đó là tình báo mới nhất của Tử Cực Môn mấy ngày nay lan tràn. Đọc xong người Chu gia sắc mặt xanh mét, giận không kềm được.
Chu Dương Tiêu tức giận vỗ bàn, tức giận quát:
- Là tên giặc nào bịa đặt lung tung? Dám nói Ngọc Sơn và Lý Vân Tiêu có gian tình, phá hoại danh tiếng của Chu gia ta, đáng chết!
Một trưởng lão mắt lóe lửa nói:
- Trong 'Đoạn Tình Sơn chi quan nhân, ta muốn' còn nói Tử Cực Môn vì được đến pháp môn tu luyện của Đoạn Tình Sơn mà thành đồ chơi, kỹ nam cho các trưởng lão, tức chết ta!!!
Chu Trường Phát cũng rất tức giận đi lòng vòng, nói:
- Có một điều chắc chắn rằng quyển tập này không phải Tử Cực Môn phát. Tử Cực Môn là tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ. Danh vọng cực cao, tuyệt đối không làm chuyện bịa đặt. Rất có thể là tên trộm nào đó không biết trời cao đất rộng. Dương Tiêu, ngươi hãy đi điều tra, nếu là kẻ rảnh rỗi nào làm thì diệt cả nhà nó!
Chu Dương Tiêu gật mạnh đầu, không cần Chu Trường Phát ra lệnh gã đã sớm sai người đi bắt hung phạm.
Chu Trường Phát trầm ngâm nói:
- Nếu có người cố ý làm thì đưa tin này cho Tử Cực Môn. Thương hội tất nhiên chú trọng danh vọng nhất, sẽ có người Tử Cực Môn đứng ra giải quyết. Hiện tại ta muốn biết nhất là Ngọc Sơn được hai trưởng lão Đoạn Tình Sơn trợ giúp đã đến trình độ nào?
Mọi người vẻ mặt mong chờ.
Một trưởng lão cười nói:
- Thái thượng trưởng lão không cần lo lắng, tu vi của Ngọc Sơn dư sức nghiền nát Lý Vân Tiêu, đó là điều chắc chắn.
Chu Trường Phát liếc trưởng lão kia, hầm hừ nói:
- Thắng đương nhiên là không chút vấn đề, ta muốn thắng thật sảng khoái, oai phong lẫm lẫm, giành mặt mũi cho Chu gia ta! Dùng máu của Lý Vân Tiêu tẩy sạch nhục nhã, lấy lại danh dự! Phải rồi, ta nghe nói bây giờ có nhiều thế lực đang mở bàn cược?
Chu Dương Tiêu nhướng mày nói:
- Đúng vậy! Cơ bản đặt cược Ngọc Sơn thắng, nhưng ta điều tra thì có khá nhiều thế lực lén đặt Lý Vân Tiêu thắng, trong đó rõ ràng nhất là Viêm Vũ thành và Thiên Nguyên thương hội.
Chu Trường Phát sửng sốt:
- A? Thiên Nguyên thương hội?
Chu Trường Phát lạnh lùng cười:
- Thiên Nguyên thương hội tự lo thân còn không xong ngược lại có tâm tình nhảy vào ao nước đục này? Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chúng ta không cần quan tâm, cứ để Thiên Nguyên thương hội tự sinh tự diệt. Vạn Bảo Lâu thì sao?
Đồn rằng Vạn Bảo Lâu là hậu đài của Tụ Thiên tông, đây mới là điều Chu Trường Phát lo nhất. Tuy Vạn Bảo Lâu chỉ là một thương hội nhưng thực lực không thua gì siêu thế lực nào trên Thiên vũ đại lục.
- Vạn Bảo Lâu đối với chuyện này rất là điệu thấp, giữ im lặng, không có hành động gì. Vạn Bảo Lâu yên lạng một cách khác lạ, khiến người khó thể nắm bắt.
Chu Dương Tiêu trầm ngâm nói:
- Lần trước Vạn Bảo Lâu công khai vạch rõ quan hệ với Viêm Vũ thành, từ đó luôn điệu thấp. Có lẽ Vạn Bảo Lâu thật sự không liên quan gì với Viêm Vũ thành.
Chu Trường Phát hừ lạnh một tiếng:
- Nếu thật sự không có quan hệ thì tại sao kiêng dè như vậy? Vạn Bảo Lâu đang giấu đầu hở đuôi. Nhưng mặt ngoài bọn họ không thừa nhận cũng tốt, chúng ta không cần e ngại khi xuống tay với Viêm Vũ thành.
/3771
|