Chương 416: Hỏa chi vực giới. (1)
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Việc buôn bán nha, ăn chút thiệt thòi sợ cái gì. Thuật luyện sư công hội giá trị không chỉ có chút tiền này, trước tiên làm tốt quan hệ với bọn họ đi đã.
Hắn cười sáng lạn, hàm răng trắng noãn hiện ra ngoài.
Đoạn Việt lúc này rùng mình, sinh ra cảm giác lạnh cả người, thầm nghĩ thuật luyện sư công hội sắp không may.
Lý Vân Tiêu thu liễm vui vẻ, ánh mắt trông về phía xa, nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ đi hỏa chi vực giới ngay bây giờ, thân thể của ta tàng Phượng Hoàng Chân Hỏa, có lẽ thế giới này dễ mở ra nhất.
Thân ảnh hai người biến mất ở Phương Thốn sơn, sau một khắc đã đi tới một khu vực hoang vu, cách Phương Thốn sơn mấy ngàn dặm.
Nhìn qua nơi này là địa vực hoang vu sỏi đá, không có nửa điểm sinh cơ. Trong khu vực to lớn khôn cùng này phiêu đãng linh khí như có như không, cũng là hấp thu từ Vô Thượng Cung, cơ hồ không cần tính.
- Nơi này chính là hỏa chi vực giới?
Đoạn Việt cau mày nói, hắn không cảm thụ có gì khác biệt, trừ những linh khí ti tí phiêu đãng ra, nơi này hoàn toàn mờ mịt.
Lý Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, một tay vung lên, niết ấn ở trước ngực, hắn đọc lẩm bẩm. Lập tức một khoa đẩu văn màu vàng hiện ra, chính là Đại Giới Thần Quyết, thân thể của hắn xuất hiện kim quang lập lòe, dị tượng vậynày hoàn toàn giống như đúc lúc thi triển Đại Diễn Thần Quyết.
Một văn tự khó hiểu từ trong miệng Lý Vân Tiêu bay ra, thân thể của hắn lộ ra dáng vẻ vô cùng trang nghiêm thần thánh.
Đoạn Việt nhìn thấy mà kinh hãi, đây là bên trong Giới Thần Bi, Lý Vân Tiêu chính là thần linh của nơi này, không thể địch nổi. Khi kinh văn tối nghĩa đọc lên, không gian bắt đầu rung rung, giống như cánh cửa viễn cổ sắp mở ra, truyền ra âm thanh nặng nề.
Trong hoang mạc mênh mông sỏi đá chậm rãi xuất hiện đồ án, dài rộng không biết bao nhiêu, to lớn đồ sộ giống như một hung thú viễn cổ đang ngủ đông dưới mặt đất!
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, hắn cũng giật mình nhìn qua đồ án to lớn này, cho dù đang ở trên không trung quan sát đại địa, cũng cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé, không nói nên lời.
- Không hổ là trận pháp có thể mở vực giới, vậy mà to lớn như thế!
Vốn có vài lần lòng tin, Lý Vân Tiêu lúc nhìn thấy chân dung của trận pháp thì nội tâm sinh ra cảm giác vô lực.
- Cái này...
Hắn vuốt vài tỷ khối trung phẩm nguyên thạch trên người, dường như còn chưa đủ nhét kẽ răng của hung thú trước mặt.
Đoạn Việt cũng cảm thấy nội tâm ưu tư, nói:
- Nguyên thạch đủ không?
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, nói:
- Có lẽ đủ nhét kẽ răng!
Đoạn Việt: ...
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Không có việc gì, ta trước tiên kích hoạt trận pháp, có Phượng Hoàng Chân Hỏa tọa trấn trận nhãn, có lẽ kích hoạt không thành vấn đề, muốn vận hành trận pháp thì khó khăn.
Hắn điểm vào mi tâm, lập tức chân hỏa biến hóa mà ra, trên không trung có hỏa phượng ngưng tụ, gào thét bay thẳng tới trung tâm trận pháp.
Đoạn Việt cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, hắn đan điền hắn luyện hóa Thanh Liên Địa Hỏa không ngờ sinh ra sợ hãi và rên rĩ.
Dưới thần hỏa, vạn hỏa thần phục!
Đáng tiếc dùng tu vị trước mắt của Lý Vân Tiêu cũng chỉ có thể mô phỏng thần hỏa trong Giới Thần Bi, nếu không thần hỏa xuất thế, cả nam vực Thiên Vũ Đại Lục ai có thể địch nổi.
Hỏa Phượng biến hóa thành lưu tinh xẹt qua bầu trời, nó rơi xuống đất thì trận nhãn run run, ánh lửa trùng thiên.
Cả thiên địa chiếu sáng đỏ bừng, nhìn qua giống như hoàng hôn ngày tận thế, đặt mình trong biển lửa địa ngục.
Loại cảm giác này Lý Vân Tiêu đã trải qua một lần, chính là tại Thiên Thủy quốc Phượng Hoàng Sơn, ở trong thế giới ý thức chân linh phượng hoàng, chính là niết bàn chi hỏa, dục hỏa trọng sinh.
Đoạn Việt trước uy thế của thiên địa này đã sớm sắc mặt trắng bệch, nhịn không được muốn quỳ xuống cúng bái.
- Bình tĩnh một chút!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, thân thể lao như bay, hắn giống như đại bàng giương cánh lao thẳng vào trong biển lửa.
Tiếng quát nhẹ chẳng khác gì chuông sớm trống chiều vang lên trong đầu Đoạn Việt, kéo hắn từ trong kinh hãi trở về. Đoạn Việt đổ mồ hôi lạnh, hắn không ngừng vận chuyển linh khí ngăn cản uy thế thiên địa này.
Khi Lý Vân Tiêu tiến vào trong thế giới biển lửa, cả hỏa diễm trong thiên địa trở nên ôn hòa, không hề nóng bỏng hay cường thế.
Kim quang vận chuyển quanh thân Lý Vân Tiêu, trong đồng tử của hắn cũng có hỏa diễm màu vàng, không ngừng có khoa đẩu văn tiêu tán lại sinh ra. Hắn đánh ra một ký hiệu, hỏa diễm bốn phương từ từ ngoan ngoãn lại, dường như bắt đầu được lực lượng của hắn dẫn đạo khuyếch tán ra khắp trận pháp.
Đoạn Việt cảm nhận được thiên địa uy áp dần dần yếu đi, lúc này nội tâm vẫn còn sợ hãi nhưng mở hai mắt ra, đã thấy phía dưới là biển lửa đỏ bừng, Lý Vân Tiêu đã sớm không thấy thân ảnh. Hắn biết rõ bổn sự của Lý Vân Tiêu cho nên không quá lo lắng, giờ phút này Thanh Liên Địa Hỏa trong người bắt đầu thích ứng cảm giác này, chậm rãi bốc cháy lên, có xu thế phát triển.
Đoạn Việt đại hỉ không thôi, Thanh Liên Địa Hỏa chính là được Phượng Hoàng Thần Hỏa tẩm bổ, nó dường như có dấu hiệu tiến hóa. Hắn vội vàng bảo thủ tâm thần, bắt đầu chậm rãi hút hỏa nguyên tố trong thiên địa vào trong người, dốc lòng bồi dưỡng Thanh Liên Địa Hỏa. Hỏa chính là thiên địa kỳ hỏa, nó đã cùng tiến thoái với hắn.
Trong Giới Thần Bi thời gian vô hạn, không có ngày ban ngày thay đổi, không có số lượng ngày qua đi.
Đoạn Việt chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mang theo hỏa diễm đỏ bừng, lóe ra hào quang kinh hỉ, Thanh Liên Địa Hỏa của hắn lúc này đã tiến hóa, uy lực hơn xa lúc trước.
Hắn nhìn qua bên dưới vẫn là biển lửa khôn cùng, lúc này mới sinh ra một tia lo lắng, sợ Lý Vân Tiêu có chỗ ngoài ý muốn.
Trong lúc này hỏa diễm phía dưới kích động, chúng từ bốn phương tám hướng co rút lại, hội tụ vào trung tâm trận nhãn. Hỏa vực vạn dặm trong nháy mắt hội tụ thành một điểm, bị một nam tử thu vào trong lòng bàn tay, nó nhảy nhót đầy yêu dị.
- Vân thiếu!
Đoạn Việt cả kinh kêu một tiếng, Lý Vân Tiêu toàn thân bành trướng vài phần, cơ bắp nhô lên, thân thể trở nên to con hơn trước, chính là Phách Thiên Luyện Thể Quyết chí cường bá thể.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi cầm hỏa diễm trong tay đặt vào trong trận nhãn, lập tức cả trận đồ biến thành màu đỏ, như thái cổ dã thú ngủ sau trên mặt đất.
Đoạn Việt vội vàng bay xuống, đáp xuống bên cạnh Lý Vân Tiêu, khẩn trương hỏi:
- Như thế nào?
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
- Đã kích hoạt trận pháp, nhưng mà thập phần không ổn định, hơn nữa không có linh khí rót vào, sớm muộn gì cũng khôn cạn lần nữa. Ta ý định làm trận pháp kèm thao, làm cho trận pháp viễn cổ này ổn định lại.
Thần niệm của hắn khẽ động, lập tức không trung bắt đầu vặn vẹo. Trong khoảnh khắc một nhóm lớn nhân ảnh hiển hiện trên không trung, chính là mấy ngàn võ giả tu luyện trong Giới Thần Bi.
Đoạn Việt bị mấy ngàn người đột nhiên xuất hiện làm giật mình.
Tất cả mọi người cũng không hiểu cái gì, đang tu luyện thật tốt, vì sao không hiểu gì đã xuất hiện tại nơi đây.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Việc buôn bán nha, ăn chút thiệt thòi sợ cái gì. Thuật luyện sư công hội giá trị không chỉ có chút tiền này, trước tiên làm tốt quan hệ với bọn họ đi đã.
Hắn cười sáng lạn, hàm răng trắng noãn hiện ra ngoài.
Đoạn Việt lúc này rùng mình, sinh ra cảm giác lạnh cả người, thầm nghĩ thuật luyện sư công hội sắp không may.
Lý Vân Tiêu thu liễm vui vẻ, ánh mắt trông về phía xa, nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ đi hỏa chi vực giới ngay bây giờ, thân thể của ta tàng Phượng Hoàng Chân Hỏa, có lẽ thế giới này dễ mở ra nhất.
Thân ảnh hai người biến mất ở Phương Thốn sơn, sau một khắc đã đi tới một khu vực hoang vu, cách Phương Thốn sơn mấy ngàn dặm.
Nhìn qua nơi này là địa vực hoang vu sỏi đá, không có nửa điểm sinh cơ. Trong khu vực to lớn khôn cùng này phiêu đãng linh khí như có như không, cũng là hấp thu từ Vô Thượng Cung, cơ hồ không cần tính.
- Nơi này chính là hỏa chi vực giới?
Đoạn Việt cau mày nói, hắn không cảm thụ có gì khác biệt, trừ những linh khí ti tí phiêu đãng ra, nơi này hoàn toàn mờ mịt.
Lý Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, một tay vung lên, niết ấn ở trước ngực, hắn đọc lẩm bẩm. Lập tức một khoa đẩu văn màu vàng hiện ra, chính là Đại Giới Thần Quyết, thân thể của hắn xuất hiện kim quang lập lòe, dị tượng vậynày hoàn toàn giống như đúc lúc thi triển Đại Diễn Thần Quyết.
Một văn tự khó hiểu từ trong miệng Lý Vân Tiêu bay ra, thân thể của hắn lộ ra dáng vẻ vô cùng trang nghiêm thần thánh.
Đoạn Việt nhìn thấy mà kinh hãi, đây là bên trong Giới Thần Bi, Lý Vân Tiêu chính là thần linh của nơi này, không thể địch nổi. Khi kinh văn tối nghĩa đọc lên, không gian bắt đầu rung rung, giống như cánh cửa viễn cổ sắp mở ra, truyền ra âm thanh nặng nề.
Trong hoang mạc mênh mông sỏi đá chậm rãi xuất hiện đồ án, dài rộng không biết bao nhiêu, to lớn đồ sộ giống như một hung thú viễn cổ đang ngủ đông dưới mặt đất!
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, hắn cũng giật mình nhìn qua đồ án to lớn này, cho dù đang ở trên không trung quan sát đại địa, cũng cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé, không nói nên lời.
- Không hổ là trận pháp có thể mở vực giới, vậy mà to lớn như thế!
Vốn có vài lần lòng tin, Lý Vân Tiêu lúc nhìn thấy chân dung của trận pháp thì nội tâm sinh ra cảm giác vô lực.
- Cái này...
Hắn vuốt vài tỷ khối trung phẩm nguyên thạch trên người, dường như còn chưa đủ nhét kẽ răng của hung thú trước mặt.
Đoạn Việt cũng cảm thấy nội tâm ưu tư, nói:
- Nguyên thạch đủ không?
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, nói:
- Có lẽ đủ nhét kẽ răng!
Đoạn Việt: ...
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Không có việc gì, ta trước tiên kích hoạt trận pháp, có Phượng Hoàng Chân Hỏa tọa trấn trận nhãn, có lẽ kích hoạt không thành vấn đề, muốn vận hành trận pháp thì khó khăn.
Hắn điểm vào mi tâm, lập tức chân hỏa biến hóa mà ra, trên không trung có hỏa phượng ngưng tụ, gào thét bay thẳng tới trung tâm trận pháp.
Đoạn Việt cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, hắn đan điền hắn luyện hóa Thanh Liên Địa Hỏa không ngờ sinh ra sợ hãi và rên rĩ.
Dưới thần hỏa, vạn hỏa thần phục!
Đáng tiếc dùng tu vị trước mắt của Lý Vân Tiêu cũng chỉ có thể mô phỏng thần hỏa trong Giới Thần Bi, nếu không thần hỏa xuất thế, cả nam vực Thiên Vũ Đại Lục ai có thể địch nổi.
Hỏa Phượng biến hóa thành lưu tinh xẹt qua bầu trời, nó rơi xuống đất thì trận nhãn run run, ánh lửa trùng thiên.
Cả thiên địa chiếu sáng đỏ bừng, nhìn qua giống như hoàng hôn ngày tận thế, đặt mình trong biển lửa địa ngục.
Loại cảm giác này Lý Vân Tiêu đã trải qua một lần, chính là tại Thiên Thủy quốc Phượng Hoàng Sơn, ở trong thế giới ý thức chân linh phượng hoàng, chính là niết bàn chi hỏa, dục hỏa trọng sinh.
Đoạn Việt trước uy thế của thiên địa này đã sớm sắc mặt trắng bệch, nhịn không được muốn quỳ xuống cúng bái.
- Bình tĩnh một chút!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, thân thể lao như bay, hắn giống như đại bàng giương cánh lao thẳng vào trong biển lửa.
Tiếng quát nhẹ chẳng khác gì chuông sớm trống chiều vang lên trong đầu Đoạn Việt, kéo hắn từ trong kinh hãi trở về. Đoạn Việt đổ mồ hôi lạnh, hắn không ngừng vận chuyển linh khí ngăn cản uy thế thiên địa này.
Khi Lý Vân Tiêu tiến vào trong thế giới biển lửa, cả hỏa diễm trong thiên địa trở nên ôn hòa, không hề nóng bỏng hay cường thế.
Kim quang vận chuyển quanh thân Lý Vân Tiêu, trong đồng tử của hắn cũng có hỏa diễm màu vàng, không ngừng có khoa đẩu văn tiêu tán lại sinh ra. Hắn đánh ra một ký hiệu, hỏa diễm bốn phương từ từ ngoan ngoãn lại, dường như bắt đầu được lực lượng của hắn dẫn đạo khuyếch tán ra khắp trận pháp.
Đoạn Việt cảm nhận được thiên địa uy áp dần dần yếu đi, lúc này nội tâm vẫn còn sợ hãi nhưng mở hai mắt ra, đã thấy phía dưới là biển lửa đỏ bừng, Lý Vân Tiêu đã sớm không thấy thân ảnh. Hắn biết rõ bổn sự của Lý Vân Tiêu cho nên không quá lo lắng, giờ phút này Thanh Liên Địa Hỏa trong người bắt đầu thích ứng cảm giác này, chậm rãi bốc cháy lên, có xu thế phát triển.
Đoạn Việt đại hỉ không thôi, Thanh Liên Địa Hỏa chính là được Phượng Hoàng Thần Hỏa tẩm bổ, nó dường như có dấu hiệu tiến hóa. Hắn vội vàng bảo thủ tâm thần, bắt đầu chậm rãi hút hỏa nguyên tố trong thiên địa vào trong người, dốc lòng bồi dưỡng Thanh Liên Địa Hỏa. Hỏa chính là thiên địa kỳ hỏa, nó đã cùng tiến thoái với hắn.
Trong Giới Thần Bi thời gian vô hạn, không có ngày ban ngày thay đổi, không có số lượng ngày qua đi.
Đoạn Việt chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mang theo hỏa diễm đỏ bừng, lóe ra hào quang kinh hỉ, Thanh Liên Địa Hỏa của hắn lúc này đã tiến hóa, uy lực hơn xa lúc trước.
Hắn nhìn qua bên dưới vẫn là biển lửa khôn cùng, lúc này mới sinh ra một tia lo lắng, sợ Lý Vân Tiêu có chỗ ngoài ý muốn.
Trong lúc này hỏa diễm phía dưới kích động, chúng từ bốn phương tám hướng co rút lại, hội tụ vào trung tâm trận nhãn. Hỏa vực vạn dặm trong nháy mắt hội tụ thành một điểm, bị một nam tử thu vào trong lòng bàn tay, nó nhảy nhót đầy yêu dị.
- Vân thiếu!
Đoạn Việt cả kinh kêu một tiếng, Lý Vân Tiêu toàn thân bành trướng vài phần, cơ bắp nhô lên, thân thể trở nên to con hơn trước, chính là Phách Thiên Luyện Thể Quyết chí cường bá thể.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi cầm hỏa diễm trong tay đặt vào trong trận nhãn, lập tức cả trận đồ biến thành màu đỏ, như thái cổ dã thú ngủ sau trên mặt đất.
Đoạn Việt vội vàng bay xuống, đáp xuống bên cạnh Lý Vân Tiêu, khẩn trương hỏi:
- Như thế nào?
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
- Đã kích hoạt trận pháp, nhưng mà thập phần không ổn định, hơn nữa không có linh khí rót vào, sớm muộn gì cũng khôn cạn lần nữa. Ta ý định làm trận pháp kèm thao, làm cho trận pháp viễn cổ này ổn định lại.
Thần niệm của hắn khẽ động, lập tức không trung bắt đầu vặn vẹo. Trong khoảnh khắc một nhóm lớn nhân ảnh hiển hiện trên không trung, chính là mấy ngàn võ giả tu luyện trong Giới Thần Bi.
Đoạn Việt bị mấy ngàn người đột nhiên xuất hiện làm giật mình.
Tất cả mọi người cũng không hiểu cái gì, đang tu luyện thật tốt, vì sao không hiểu gì đã xuất hiện tại nơi đây.
/3771
|