Chương 422: Thủ nhật. (1)
Tân Bì thì cười lạnh, ánh mắt dò xét La Thanh Vân một lát, tuy cảm thấy có chút không nhìn thấu, nhưng nội tâm của hắn vẫn thập phần yên tâm về Lý Vân Tiêu. Có lẽ là do tận mắt nhìn thấy cảnh ở thuật luyện sư công hội, chiến tích lấy một địch ba quá kinh thiên, lúc này mới sinh ra tin tưởng vào Lý Vân Tiêu.
- Chư vị, đều an tĩnh!
Hoắc Sâm đi lên không trung vài bước, nhìn qua đám đệ tử lãnh đạm hoặc đang hoảng sợ ở xa xa, nói:
- Ta không nói nhảm cái gì cả! Tổng cộng hai ngàn danh ngạch, có hơn một vạn người dự thi, thời gian là ba ngày.
Hắn lấy ra một viên tinh thạch hình vuông giơ lên cao cao, dưới ánh mặt trời nó tỏa ra hào quang sáng ngời.
Viên tinh thạch tứ giác khảm nạm viền vàng, chính giữa có ký hiệu phong cách cổ xưa không ngừng xoay tròn, tỏa ra hào quang thần bí.
Hoắc Sâm giải thích nói:
- Trên Quỳnh Hoa Đảo có đặt hai ngàn viên tinh thạch như thế, mỗi viên đại biểu cho một danh ngạch tiến vào Tu Di Sơn. Mỗi người có thể thu thập vô hạn, có thể tìm được bao nhiêu là bao nhiêu! Quy tắc cũng thập phần đơn giản, trừ không được ác ý giết người ra, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.
- Trên hòn đảo có cao thủ Độn Thế Cốc, Tụ Thiên Tông và Thiên Hạc Các ba thế lực giám thị, nếu như có người gặp phải nguy hiểm tính mạng, có thể hô to ‘ ta nhận thua ’, lập tức sẽ có cao thủ xuất hiện cứu giúp, hơn nữa còn mang ra khỏi Quỳnh Hoa Đảo, nhưng mà tất cả tinh thạch phải giao ra, một lần nữa thả lại trên đảo.
- Nếu có tinh thạch trong ba ngày không bị phát hiện, trong thời gian của ngày cuối cùng, những tinh thạch này sẽ bị trận pháp chấn bay lên không trung, sẽ xuất hiện toàn bộ. Đến lúc đó tất cả bằng vào thủ đoạn, người có năng lực sẽ có được.
Những quy tắc này mọi người kỳ thật đã sớm biết, Hoắc Sâm cũng chỉ tuyên bố một lần nữa mà thôi.
- Kế tiếp, bắt đầu mở cổng truyền tống.
Hắn điểm tay vào trên không trung, lập tức một đạo quang mang bắn vào mặt đất, bắt đầu lan tràn ra, những nơi đi qua là đạo vân trải vài, bắt đầu hình thành đại trận.
Bốn phía của trận pháp này khảm nạm hơn ngàn viên nguyên thạch nguyên khí mười phần, được Hoắc Sâm kích phát những nguyên thạch tại trận nhãn tỏa ra hào quang sáng ngời, rất nhanh có một tia sáng từ trung tâm trận pháp bắn ra, nó xoay tròn trên không trung không tiêu tán.
- Đây là cổng truyền tống khoảng cách gần, trực tiếp thông tới Quỳnh Hoa Đảo. Hơn nữa là lập tức truyền tống, mỗi người sẽ có điểm rơi khác nhau. Nếu như có đệ tử cùng môn phái, vậy cứ bằng vào thủ đoạn tụ tập với nhau.
Trên mặt Hoắc Sâm tươi cười, ánh mắt dần dần ngưng tụ, nói:
- Hiện tại, tất cả mọi người vào đi thôi!
Cổng truyền tống mở ra, tuyệt đại đa số đệ tử đều lần đầu tiên nhìn thấy Truyền Tống Trận Pháp, tất cả đều nhiệt tình tăng vọt, không ngừng tiến vào trong đó, kỳ vọng trước một bước tìm được nguyên thạch danh ngạch.
Đã qua một phút chỉ còn lại một chút người lẻ tẻ, không chút hoang mang đi vào trong đó.
Trong đó một gã nam tử cẩm y áo xanh đi qua người Lý Vân Tiêu, lạnh lùng liếc hắn một cái, liền đi vào trong truyền tống trận. Phía sau hắn cùng có không ít đồng bạn, tất cả như trêu tức nhìn qua Lý Vân Tiêu, từng người theo vào.
La Thanh Vân vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, đợi đến lúc đám người đi cả, chỉ còn hai người bọn họ thì hắn làm ra thủ thế mời, nói:
- Mời đi trước!
Lý Vân Tiêu liếc hắn một cái, không khách khí đi vào, nhàn nhạt trả lời:
- Khách khí!
Hắn vừa rồi danh tiếng đại thịnh, đã biến thành bia cho người ta ngắm.
Vừa đi vào Truyền Tống Trận, cảnh tượng trước mắt biến ảo cũng đã đổi không gian, đi vào trong rừng cây.
Nghe thấy ở xa xa có tiếng sóng gầm, Lý Vân Tiêu biết rõ đã đến Quỳnh Hoa Đảo, hắn nhắm hai mắt lại, lập tức cho thần thức khuyếch tán ra, muốn dò xét tình huống trên hòn đảo, lại đột nhiên nhướng mày, hắn tiến tới vài trăm mét đã bị một lực lượng vô hình ngăn cản, khó có thể lại khuyếch tán mảy may.
- Ân, vậy mà bố trí cấm thần trận pháp.
Hắn nhíu mày tưởng tượng, lẩm bẩm:
- Bỏ đi, nếu dùng Đại Diễn Thần Quyết cưỡng ép giải khai cấm chế trận pháp, sợ sẽ khiến bạo động, trước thử thời vận nói sau.
Thân ảnh của hắn lóe lên, biến mất trong rừng cây.
Trong một nơi khác của Quỳnh Hoa Đảo, tên nam tử cẩm y áo xanh trong tay cầm một viên tinh thạch danh ngạch, hắn vận khí vô cùng tốt, sau khi truyền tống đi vào thì phát hiện một viên tinh thạch trên ngọn cây, tiện tay lấy xuống.
- Đây là viên đá kỳ quái nào đó, bên trong có ấn ký.
Nam tử cẩn thận quan sát, một kỳ hiệu cổ quái không ngừng chớp động trên tinh thạch, cho người ta cảm giác mạnh mẽ.
- Tinh thạch danh ngạch.
Một giọng nói la hoảng trên không trung, lập tức hai đạo nhân ảnh lập tức rơi xuống, một trước một sau có xu thế vây quanh hắn, trong mắt hai người bắn ra hào quang, nhìn chằm chằm vào viên tinh thạch, vui vẻ nói:
- Ha ha, vận khí! Vừa mới tiến vào Quỳnh Hoa Đảo để cho huynh đệ chúng ta ở cùng một chỗ, lại gặp được tinh thạch. Tiểu tử, thức thời giao tinh thạch ra đây, tha cho ngươi một mạng.
Nam tử cẩm y áo xanh lườm qua hai người, hắn cẩn thận thu tinh thạch lại, lúc này mới chậm rãi nói:
- Trên người các ngươi không có tinh thạch, đi thôi. Nên đi đào móc nhiều một chút, sau đó ta lại tới tìm các ngươi.
- Cái gì? Ha ha, sư huynh, ngươi nghe thấy hắn nói cái gì chưa?
Tên sư đệ không nhịn được cười ha hả.
Tên sư huynh nhe răng cười tươi, nói:
- Nếu hắn không biết điều, vậy nên cho hắn một bài học. Tiểu tử, đợi lát nữa đừng có hét nhận thua đấy nhé.
Hai người dựa vào bộ pháp kỳ dị vây quanh nam tử cẩm y màu xanh kia vào trong, các loại ảo ảnh không ngừng biến ảo, chân thân của hai người ẩn mà không hiện, không biết ở nơi nào.
- Ha ha, tiểu tử phát hiện gì không? Bộ pháp của chúng ta là hai người liên thủ, hư thật tương hợp, cũng thực cũng giả, khó có thể công phá!
- Sư đệ, nói nhảm với hắn làm cái gì? Động thủ!
XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!!
Mấy đạo công kích phá không bay tới, hơn mười đạo ảo ảnh công kích phô thiên cái địa, toàn bộ phương vị không góc chết đánh vào nam tử cẩm y áo xanh, tránh cũng không thể tránh.
Phanh!
Nam tử cẩm y áo xanh hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, trực tiếp đánh ra một quyền. Dường như có lực lượng vô cùng lớn, không gian dưới một quyền của hắn sinh ra vặn vẹo, công kích phô thiên cái địa rơi vào trong không gian vặn vẹo bị quyền phong của hắn xoắn nát, áp súc thật nhanh.
- Cái gì?
Hai gã nam tử hoảng sợ kêu to, bộ pháp hơi dừng lại, chân thân hiện ra.
Nam tử cẩm y áo xanh đánh ra một quyền, không gian vặn vẹo và áp súc kia cũng đánh tới, lập tức khôi phục bằng phẳng, lúc này tất cả công kích bị áp súc bắn ra, tất cả đều đánh thẳng vào một tên nam tử.
Oanh!
Nam tử kia không kịp tránh né, trực tiếp bị quyền phong đánh thẳng lên người, cả thân thể nổ thành bốn năm khối, tứ chi tan nát.
- À?
Một tên nam tử khác há to mồn, hoàn toàn ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, sư huynh của hắn đã... Chết?
Tân Bì thì cười lạnh, ánh mắt dò xét La Thanh Vân một lát, tuy cảm thấy có chút không nhìn thấu, nhưng nội tâm của hắn vẫn thập phần yên tâm về Lý Vân Tiêu. Có lẽ là do tận mắt nhìn thấy cảnh ở thuật luyện sư công hội, chiến tích lấy một địch ba quá kinh thiên, lúc này mới sinh ra tin tưởng vào Lý Vân Tiêu.
- Chư vị, đều an tĩnh!
Hoắc Sâm đi lên không trung vài bước, nhìn qua đám đệ tử lãnh đạm hoặc đang hoảng sợ ở xa xa, nói:
- Ta không nói nhảm cái gì cả! Tổng cộng hai ngàn danh ngạch, có hơn một vạn người dự thi, thời gian là ba ngày.
Hắn lấy ra một viên tinh thạch hình vuông giơ lên cao cao, dưới ánh mặt trời nó tỏa ra hào quang sáng ngời.
Viên tinh thạch tứ giác khảm nạm viền vàng, chính giữa có ký hiệu phong cách cổ xưa không ngừng xoay tròn, tỏa ra hào quang thần bí.
Hoắc Sâm giải thích nói:
- Trên Quỳnh Hoa Đảo có đặt hai ngàn viên tinh thạch như thế, mỗi viên đại biểu cho một danh ngạch tiến vào Tu Di Sơn. Mỗi người có thể thu thập vô hạn, có thể tìm được bao nhiêu là bao nhiêu! Quy tắc cũng thập phần đơn giản, trừ không được ác ý giết người ra, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.
- Trên hòn đảo có cao thủ Độn Thế Cốc, Tụ Thiên Tông và Thiên Hạc Các ba thế lực giám thị, nếu như có người gặp phải nguy hiểm tính mạng, có thể hô to ‘ ta nhận thua ’, lập tức sẽ có cao thủ xuất hiện cứu giúp, hơn nữa còn mang ra khỏi Quỳnh Hoa Đảo, nhưng mà tất cả tinh thạch phải giao ra, một lần nữa thả lại trên đảo.
- Nếu có tinh thạch trong ba ngày không bị phát hiện, trong thời gian của ngày cuối cùng, những tinh thạch này sẽ bị trận pháp chấn bay lên không trung, sẽ xuất hiện toàn bộ. Đến lúc đó tất cả bằng vào thủ đoạn, người có năng lực sẽ có được.
Những quy tắc này mọi người kỳ thật đã sớm biết, Hoắc Sâm cũng chỉ tuyên bố một lần nữa mà thôi.
- Kế tiếp, bắt đầu mở cổng truyền tống.
Hắn điểm tay vào trên không trung, lập tức một đạo quang mang bắn vào mặt đất, bắt đầu lan tràn ra, những nơi đi qua là đạo vân trải vài, bắt đầu hình thành đại trận.
Bốn phía của trận pháp này khảm nạm hơn ngàn viên nguyên thạch nguyên khí mười phần, được Hoắc Sâm kích phát những nguyên thạch tại trận nhãn tỏa ra hào quang sáng ngời, rất nhanh có một tia sáng từ trung tâm trận pháp bắn ra, nó xoay tròn trên không trung không tiêu tán.
- Đây là cổng truyền tống khoảng cách gần, trực tiếp thông tới Quỳnh Hoa Đảo. Hơn nữa là lập tức truyền tống, mỗi người sẽ có điểm rơi khác nhau. Nếu như có đệ tử cùng môn phái, vậy cứ bằng vào thủ đoạn tụ tập với nhau.
Trên mặt Hoắc Sâm tươi cười, ánh mắt dần dần ngưng tụ, nói:
- Hiện tại, tất cả mọi người vào đi thôi!
Cổng truyền tống mở ra, tuyệt đại đa số đệ tử đều lần đầu tiên nhìn thấy Truyền Tống Trận Pháp, tất cả đều nhiệt tình tăng vọt, không ngừng tiến vào trong đó, kỳ vọng trước một bước tìm được nguyên thạch danh ngạch.
Đã qua một phút chỉ còn lại một chút người lẻ tẻ, không chút hoang mang đi vào trong đó.
Trong đó một gã nam tử cẩm y áo xanh đi qua người Lý Vân Tiêu, lạnh lùng liếc hắn một cái, liền đi vào trong truyền tống trận. Phía sau hắn cùng có không ít đồng bạn, tất cả như trêu tức nhìn qua Lý Vân Tiêu, từng người theo vào.
La Thanh Vân vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, đợi đến lúc đám người đi cả, chỉ còn hai người bọn họ thì hắn làm ra thủ thế mời, nói:
- Mời đi trước!
Lý Vân Tiêu liếc hắn một cái, không khách khí đi vào, nhàn nhạt trả lời:
- Khách khí!
Hắn vừa rồi danh tiếng đại thịnh, đã biến thành bia cho người ta ngắm.
Vừa đi vào Truyền Tống Trận, cảnh tượng trước mắt biến ảo cũng đã đổi không gian, đi vào trong rừng cây.
Nghe thấy ở xa xa có tiếng sóng gầm, Lý Vân Tiêu biết rõ đã đến Quỳnh Hoa Đảo, hắn nhắm hai mắt lại, lập tức cho thần thức khuyếch tán ra, muốn dò xét tình huống trên hòn đảo, lại đột nhiên nhướng mày, hắn tiến tới vài trăm mét đã bị một lực lượng vô hình ngăn cản, khó có thể lại khuyếch tán mảy may.
- Ân, vậy mà bố trí cấm thần trận pháp.
Hắn nhíu mày tưởng tượng, lẩm bẩm:
- Bỏ đi, nếu dùng Đại Diễn Thần Quyết cưỡng ép giải khai cấm chế trận pháp, sợ sẽ khiến bạo động, trước thử thời vận nói sau.
Thân ảnh của hắn lóe lên, biến mất trong rừng cây.
Trong một nơi khác của Quỳnh Hoa Đảo, tên nam tử cẩm y áo xanh trong tay cầm một viên tinh thạch danh ngạch, hắn vận khí vô cùng tốt, sau khi truyền tống đi vào thì phát hiện một viên tinh thạch trên ngọn cây, tiện tay lấy xuống.
- Đây là viên đá kỳ quái nào đó, bên trong có ấn ký.
Nam tử cẩn thận quan sát, một kỳ hiệu cổ quái không ngừng chớp động trên tinh thạch, cho người ta cảm giác mạnh mẽ.
- Tinh thạch danh ngạch.
Một giọng nói la hoảng trên không trung, lập tức hai đạo nhân ảnh lập tức rơi xuống, một trước một sau có xu thế vây quanh hắn, trong mắt hai người bắn ra hào quang, nhìn chằm chằm vào viên tinh thạch, vui vẻ nói:
- Ha ha, vận khí! Vừa mới tiến vào Quỳnh Hoa Đảo để cho huynh đệ chúng ta ở cùng một chỗ, lại gặp được tinh thạch. Tiểu tử, thức thời giao tinh thạch ra đây, tha cho ngươi một mạng.
Nam tử cẩm y áo xanh lườm qua hai người, hắn cẩn thận thu tinh thạch lại, lúc này mới chậm rãi nói:
- Trên người các ngươi không có tinh thạch, đi thôi. Nên đi đào móc nhiều một chút, sau đó ta lại tới tìm các ngươi.
- Cái gì? Ha ha, sư huynh, ngươi nghe thấy hắn nói cái gì chưa?
Tên sư đệ không nhịn được cười ha hả.
Tên sư huynh nhe răng cười tươi, nói:
- Nếu hắn không biết điều, vậy nên cho hắn một bài học. Tiểu tử, đợi lát nữa đừng có hét nhận thua đấy nhé.
Hai người dựa vào bộ pháp kỳ dị vây quanh nam tử cẩm y màu xanh kia vào trong, các loại ảo ảnh không ngừng biến ảo, chân thân của hai người ẩn mà không hiện, không biết ở nơi nào.
- Ha ha, tiểu tử phát hiện gì không? Bộ pháp của chúng ta là hai người liên thủ, hư thật tương hợp, cũng thực cũng giả, khó có thể công phá!
- Sư đệ, nói nhảm với hắn làm cái gì? Động thủ!
XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!!
Mấy đạo công kích phá không bay tới, hơn mười đạo ảo ảnh công kích phô thiên cái địa, toàn bộ phương vị không góc chết đánh vào nam tử cẩm y áo xanh, tránh cũng không thể tránh.
Phanh!
Nam tử cẩm y áo xanh hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, trực tiếp đánh ra một quyền. Dường như có lực lượng vô cùng lớn, không gian dưới một quyền của hắn sinh ra vặn vẹo, công kích phô thiên cái địa rơi vào trong không gian vặn vẹo bị quyền phong của hắn xoắn nát, áp súc thật nhanh.
- Cái gì?
Hai gã nam tử hoảng sợ kêu to, bộ pháp hơi dừng lại, chân thân hiện ra.
Nam tử cẩm y áo xanh đánh ra một quyền, không gian vặn vẹo và áp súc kia cũng đánh tới, lập tức khôi phục bằng phẳng, lúc này tất cả công kích bị áp súc bắn ra, tất cả đều đánh thẳng vào một tên nam tử.
Oanh!
Nam tử kia không kịp tránh né, trực tiếp bị quyền phong đánh thẳng lên người, cả thân thể nổ thành bốn năm khối, tứ chi tan nát.
- À?
Một tên nam tử khác há to mồn, hoàn toàn ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, sư huynh của hắn đã... Chết?
/3771
|