Chương 469: Thạch thú tiến giai. (2)
- Đúng! Hắn nói đúng, đồng loạt ra tay!
Nội tâm ba người khác cũng bình tĩnhlaij, mình còn có rất nhiều tuyệt chiêu át chủ bài đấy, chưa hẳn không địch lại thạch thú. Thạch thú này cũng chỉ có hình thể lớn một chút mà thôi, không thấy có bao nhiêu lợi hại!
- Càn Nguyên Ma Thương!
- Nguyên Thủy Quỷ Chuongr!
- Đại Nhật Hoàng Thủ!
Ba đạo hào quang đánh thẳng vào chưởng ảnh, từ xa nhìn lại đã thấy nó đơn bạc, ba đạo công kích đánh vào lòng bàn tay thạch thú phát ra vài tiếng trầm đục, chấn vỡ một ít mảnh đá rơi xuống, ngoài ra không còn tác dụng gì cả. Bàn tay năm ngón kia khép lại.
- Vì sao còn thiếu một người? Ai không có ra tay!
Một người trong đó kinh sợ rống to, năm ngón tay của thạch thú thô to như núi, uy áp của nó đã tập trung lên đám người.
Hai người khác cũng cả kinh, định nhãn nhìn lại, tên đệ tử Vũ Tông nam vực vừa hô to đồng tâm hiệp lực đồng loạt ra tay đã sớm hóa thành hào quang chạy ra xa ngàn mét, đi theo Thanh Lang Chiến Xa của Lý Vân Tiêu, bỏ chạy về hướng chân trời.
Phốc!
Một gã Vũ Tông tức giận công tâm phu ra một ngụm máu tươi, quát ầm lên:
- Bọn nam vực chuột nhắt! Ta muốn bằm thây ngươi thành vạn đoạn.
Oanh!
Hắn hô xong câu này thì phát hiện thiên địa lờ mờ.
Bàn tay năm ngón của thạch thú khép lại, truyền ra tiếng kêu thảm thiết của mấy người này, xem bộ dạng là chết chắc rồi.
Bàn tay thạch thú bóp chết đám người, ngẩng đầu lên nhìn qua hai điểm nhỏ thoát đi, nó nhanh chóng đuổi theo. Yêu lực cường đại tập trung vào hai điểm nhỏ trước mặt, một bước vượt qua ngàn mét đuổi theo.
- Huynh đệ phía trước, chờ ta với!
Trong lòng tên đệ tử nam vực đầy sợ hãi, bộ pháp thạch thú nhìn như trì độn, nhưng mỗi một bước núi sông mặt đất không ngừng lùi lại phía sau, vậy mà ẩn chứa quy tắc không gian! Chỉ trong giây lát đã đuổi theo tên đệ tử nam vực kia, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng cầu cứu,.
- Mọi người cùng nhau trốn, ít nhất cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tên Vũ Tông trên Thanh Lang Chiến Xa cũng bị uy thế của thạch thú làm kinh ngạc ngây người, mồ hôi lạnh đầm đìa vội la lên:
- Ngàn vạn đừng chờ hắn! Dừng lại sẽ bị thạch thú đuổi theo, chờ hắn chính là tìm chết a!
Nhưng tốc độ phi hành của Vũ Tông hiển nhiên là nhanh hơn Thanh Lang Chiến Xa, tên đệ tử Vũ Tông nam vực nhanh chóng đuổi theo, trực tiếp nhảy lên Thanh Lang Chiến Xa, nổi giận mắng:
- Tiểu tử ngươi muốn chết phải không? Bảo ngươi chờ mà ngươi lại dám chạy nhanh hơn!
Một tên Vũ Tông khác cười lạnh mỉa mai, nói:
- Ngươi bảo ai chạy trốn nhanh?
Tên Vũ Tông nam vực trên mặt đầy tức giận, biết rõ hắn đã bỏ mặc ba người khác chạy trốn để khỏi chết. Nhưng nếu không phải hắn cơ trí, hiện tại cũng đã thành thịt nát. Tu vị người nọ là tứ tin Vũ Tông, cao hơn hắn một giai, cũng không dám chống đối, vì vậy phát tiết tức giận lên người hai tên Vũ Quân, tức giận nói:
- Lão tử tại nói các ngươi thế nào, tất cả đều là kẻ điếc hay sao? Cho ta... , ah! Ngươi, ngươi, ngươi là Lý Vân Tiêu?
Tên Vũ Tông nam vực đổ mồ hôi lạnh to như hạ đậu chảy xuống, chờ hắn nhìn rõ dung mạo Lý Vân Tiêu thì ánh mắt khó coi hơn cả cá chết, khúm núm nói:
- Vân, Vân Tiêu thành chủ đại nhân, ta, ta nói không phải ngài... , đúng, đúng vị kia.
Hắn run rẩy lấy chỉ vào Lạc Vân Thường, toàn thân ướt đẫm.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói:
- Nàng là lão sư của ta.
- Ah...
Tên Vũ Tông này thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn, thân thể run rẩy như cầy sấy.
Lúc này bên tai có tiếng truyền âm.
- Huynh đệ, tên Lý Vân Tiêu này tuy thực lực không tầm thường, nhưng nếu ta và ngươi liên thủ có thể dễ dàng bắt hắn, khống chế chiếc chiến xa này. Đợi đến lúc thạch thú đuổi theo thì ném hai người này ra ngăn cản một chút. Chúng ta ở trên chiến xa bảo tồn thực lực, đến lúc đó cũng dễ dàng chạy trốn khỏi chết.
Trong mắt tên cường giả Vũ Tông của vực khác bắn ra hào quang lập lòe bất định.
Ọt ọt!
Tên đệ tử nam vực nuốt nước bọt, trong lòng bàn tay chảy mồ hôi, dường như giãy dụa một giây, trong giây lát kêu to lên, nói:
- Vân Tiêu thành chủ, tên này vụng trộm truyền âm cho ta, nói muốn liên thủ bắt thành chủ đại nhân, đợi lát nữa ném ra ngăn cản thạch thú.
Tên Vũ Tông này là đệ tử đại phái nam vực, hắn hiểu Lý Vân Tiêu còn hơn xa người ba vực khác. Tên kia cũng chỉ nhìn Lý Vân Tiêu tại thành Viêm Vũ phát uy, cũng chỉ cho rằng hắn bằng vào lực lượng trận pháp, nếu không với tu vị Vũ Quân dù có nghịch thiên cũng có hạn, tuy sinh lòng kiêng kị nhưng cũng không sợ hãi.
Những đệ tử nam vực này thì khác, bọn họ trước khi tới thành Viêm Vũ, trong sư môn cũng đã ngàn đinh vạn chúc (dặn đi dặn lại), gặp được Lý Vân Tiêu ngàn vạn không thể đối địch, thực lực của người này tương đương Vũ Hoàng.
Trận chiến trên Quỳnh Hoa Đảo, Lý Vân Tiêu danh dương cả nam vực, tất cả thế lực lớn đều tiến hành phân tích kỹ càng về hắn, cuối cùng kết luận chiến lực cực hạn của hắn có thể phân cao thấp với nhị tinh Vũ Hoàng, kết luận này là đánh giá khách quan công chính. Duy nhất may mắn là, Giới Thần Bi trong trận chiến Quỳnh Hoa Đảo cũng không có bao nhiêu người chú ý tới, ngược lại Thiên La Diễm Hỏa Chiến Kỳ lại có không ít người xem xét.
Thực lực nhị tinh Vũ Hoàng cực hạn, đừng nói hai Vũ Tông bọn họ, cho dù là hai mươi cũng không đủ, hai trăm còn tạm được.
Cho nên tên Vũ Tông nam vực lập tức lựa chọn, trực tiếp bán tên còn lại làm đầu danh trạng.
- Tiện nhân! Con mẹ nó ngươi thật sự quá tiện!
Tên Vũ Tông kia nổi trận lôi đình, tức giận đến toàn thân gân xanh lộ ra, tức sùi bọt mép nói:
- Ngươi quá đê tiện! Chỉ là một tên Vũ Quân đã dọa ngươi tới mức này, thực lực của hắn bày ra dù có nghịch thiên thì có thể thắng được ta và ngươi liên thủ sao? Phát uy ở thành Viêm Vũ cũng là vì có trận pháp trợ uy mà thôi. Hiện tại ở rong Tu Di Sơn, ngay cả cái rắm cũng không phải, ngươi sợ cái gì.
Tên đệ tử nam vực mang theo vẻ đắc ý Ngươi biết cái rắm, vội vàng cúi đầu đứng qua một bên, giống như hạ nhân của Lý Vân Tiêu, bộ dáng vô cùng cung kính.
Lý Vân Tiêu đạm mạc nói ra:
- Rất tốt, nếu ngươi quy hàng ta, nên có chút thành ý. Hiện tại ngươi bắt hắn lại, ném cho thạch thú, ta sẽ tha ngươi tội bất kính vừa rồi.
Vũ Tông nam vực nghe xong, lập tức há hốc mồm, vội vàng nói:
- Vân Tiêu thành chủ đại nhân, thực lực người này cao hơn ta một giai, hơn nữa trên người có rất nhiều huyền khí hộ thân, ta không phải đối thủ của hắn.
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi để trong lòng là được, không địch lại thì ta sẽ ra tay cứu ngươi. Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
- Cái này...
Vũ Tông nam vự trên trán toát ra mồ hôi lạnh, với suy nghĩ của hắn, Lý Vân Tiêu bắt người này chỉ là chuyện dễ dàng, trên Thanh Lang Chiến Xa nhỏ như thế, căn bản không có khả năng bảo hắn ra tay. Nhưng bây giờ nhìn thần sắc lạnh lùng của hắn, nếu mình không ra tay, sợ rằng sẽ hỏng bét...
- Đúng! Hắn nói đúng, đồng loạt ra tay!
Nội tâm ba người khác cũng bình tĩnhlaij, mình còn có rất nhiều tuyệt chiêu át chủ bài đấy, chưa hẳn không địch lại thạch thú. Thạch thú này cũng chỉ có hình thể lớn một chút mà thôi, không thấy có bao nhiêu lợi hại!
- Càn Nguyên Ma Thương!
- Nguyên Thủy Quỷ Chuongr!
- Đại Nhật Hoàng Thủ!
Ba đạo hào quang đánh thẳng vào chưởng ảnh, từ xa nhìn lại đã thấy nó đơn bạc, ba đạo công kích đánh vào lòng bàn tay thạch thú phát ra vài tiếng trầm đục, chấn vỡ một ít mảnh đá rơi xuống, ngoài ra không còn tác dụng gì cả. Bàn tay năm ngón kia khép lại.
- Vì sao còn thiếu một người? Ai không có ra tay!
Một người trong đó kinh sợ rống to, năm ngón tay của thạch thú thô to như núi, uy áp của nó đã tập trung lên đám người.
Hai người khác cũng cả kinh, định nhãn nhìn lại, tên đệ tử Vũ Tông nam vực vừa hô to đồng tâm hiệp lực đồng loạt ra tay đã sớm hóa thành hào quang chạy ra xa ngàn mét, đi theo Thanh Lang Chiến Xa của Lý Vân Tiêu, bỏ chạy về hướng chân trời.
Phốc!
Một gã Vũ Tông tức giận công tâm phu ra một ngụm máu tươi, quát ầm lên:
- Bọn nam vực chuột nhắt! Ta muốn bằm thây ngươi thành vạn đoạn.
Oanh!
Hắn hô xong câu này thì phát hiện thiên địa lờ mờ.
Bàn tay năm ngón của thạch thú khép lại, truyền ra tiếng kêu thảm thiết của mấy người này, xem bộ dạng là chết chắc rồi.
Bàn tay thạch thú bóp chết đám người, ngẩng đầu lên nhìn qua hai điểm nhỏ thoát đi, nó nhanh chóng đuổi theo. Yêu lực cường đại tập trung vào hai điểm nhỏ trước mặt, một bước vượt qua ngàn mét đuổi theo.
- Huynh đệ phía trước, chờ ta với!
Trong lòng tên đệ tử nam vực đầy sợ hãi, bộ pháp thạch thú nhìn như trì độn, nhưng mỗi một bước núi sông mặt đất không ngừng lùi lại phía sau, vậy mà ẩn chứa quy tắc không gian! Chỉ trong giây lát đã đuổi theo tên đệ tử nam vực kia, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng cầu cứu,.
- Mọi người cùng nhau trốn, ít nhất cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tên Vũ Tông trên Thanh Lang Chiến Xa cũng bị uy thế của thạch thú làm kinh ngạc ngây người, mồ hôi lạnh đầm đìa vội la lên:
- Ngàn vạn đừng chờ hắn! Dừng lại sẽ bị thạch thú đuổi theo, chờ hắn chính là tìm chết a!
Nhưng tốc độ phi hành của Vũ Tông hiển nhiên là nhanh hơn Thanh Lang Chiến Xa, tên đệ tử Vũ Tông nam vực nhanh chóng đuổi theo, trực tiếp nhảy lên Thanh Lang Chiến Xa, nổi giận mắng:
- Tiểu tử ngươi muốn chết phải không? Bảo ngươi chờ mà ngươi lại dám chạy nhanh hơn!
Một tên Vũ Tông khác cười lạnh mỉa mai, nói:
- Ngươi bảo ai chạy trốn nhanh?
Tên Vũ Tông nam vực trên mặt đầy tức giận, biết rõ hắn đã bỏ mặc ba người khác chạy trốn để khỏi chết. Nhưng nếu không phải hắn cơ trí, hiện tại cũng đã thành thịt nát. Tu vị người nọ là tứ tin Vũ Tông, cao hơn hắn một giai, cũng không dám chống đối, vì vậy phát tiết tức giận lên người hai tên Vũ Quân, tức giận nói:
- Lão tử tại nói các ngươi thế nào, tất cả đều là kẻ điếc hay sao? Cho ta... , ah! Ngươi, ngươi, ngươi là Lý Vân Tiêu?
Tên Vũ Tông nam vực đổ mồ hôi lạnh to như hạ đậu chảy xuống, chờ hắn nhìn rõ dung mạo Lý Vân Tiêu thì ánh mắt khó coi hơn cả cá chết, khúm núm nói:
- Vân, Vân Tiêu thành chủ đại nhân, ta, ta nói không phải ngài... , đúng, đúng vị kia.
Hắn run rẩy lấy chỉ vào Lạc Vân Thường, toàn thân ướt đẫm.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói:
- Nàng là lão sư của ta.
- Ah...
Tên Vũ Tông này thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn, thân thể run rẩy như cầy sấy.
Lúc này bên tai có tiếng truyền âm.
- Huynh đệ, tên Lý Vân Tiêu này tuy thực lực không tầm thường, nhưng nếu ta và ngươi liên thủ có thể dễ dàng bắt hắn, khống chế chiếc chiến xa này. Đợi đến lúc thạch thú đuổi theo thì ném hai người này ra ngăn cản một chút. Chúng ta ở trên chiến xa bảo tồn thực lực, đến lúc đó cũng dễ dàng chạy trốn khỏi chết.
Trong mắt tên cường giả Vũ Tông của vực khác bắn ra hào quang lập lòe bất định.
Ọt ọt!
Tên đệ tử nam vực nuốt nước bọt, trong lòng bàn tay chảy mồ hôi, dường như giãy dụa một giây, trong giây lát kêu to lên, nói:
- Vân Tiêu thành chủ, tên này vụng trộm truyền âm cho ta, nói muốn liên thủ bắt thành chủ đại nhân, đợi lát nữa ném ra ngăn cản thạch thú.
Tên Vũ Tông này là đệ tử đại phái nam vực, hắn hiểu Lý Vân Tiêu còn hơn xa người ba vực khác. Tên kia cũng chỉ nhìn Lý Vân Tiêu tại thành Viêm Vũ phát uy, cũng chỉ cho rằng hắn bằng vào lực lượng trận pháp, nếu không với tu vị Vũ Quân dù có nghịch thiên cũng có hạn, tuy sinh lòng kiêng kị nhưng cũng không sợ hãi.
Những đệ tử nam vực này thì khác, bọn họ trước khi tới thành Viêm Vũ, trong sư môn cũng đã ngàn đinh vạn chúc (dặn đi dặn lại), gặp được Lý Vân Tiêu ngàn vạn không thể đối địch, thực lực của người này tương đương Vũ Hoàng.
Trận chiến trên Quỳnh Hoa Đảo, Lý Vân Tiêu danh dương cả nam vực, tất cả thế lực lớn đều tiến hành phân tích kỹ càng về hắn, cuối cùng kết luận chiến lực cực hạn của hắn có thể phân cao thấp với nhị tinh Vũ Hoàng, kết luận này là đánh giá khách quan công chính. Duy nhất may mắn là, Giới Thần Bi trong trận chiến Quỳnh Hoa Đảo cũng không có bao nhiêu người chú ý tới, ngược lại Thiên La Diễm Hỏa Chiến Kỳ lại có không ít người xem xét.
Thực lực nhị tinh Vũ Hoàng cực hạn, đừng nói hai Vũ Tông bọn họ, cho dù là hai mươi cũng không đủ, hai trăm còn tạm được.
Cho nên tên Vũ Tông nam vực lập tức lựa chọn, trực tiếp bán tên còn lại làm đầu danh trạng.
- Tiện nhân! Con mẹ nó ngươi thật sự quá tiện!
Tên Vũ Tông kia nổi trận lôi đình, tức giận đến toàn thân gân xanh lộ ra, tức sùi bọt mép nói:
- Ngươi quá đê tiện! Chỉ là một tên Vũ Quân đã dọa ngươi tới mức này, thực lực của hắn bày ra dù có nghịch thiên thì có thể thắng được ta và ngươi liên thủ sao? Phát uy ở thành Viêm Vũ cũng là vì có trận pháp trợ uy mà thôi. Hiện tại ở rong Tu Di Sơn, ngay cả cái rắm cũng không phải, ngươi sợ cái gì.
Tên đệ tử nam vực mang theo vẻ đắc ý Ngươi biết cái rắm, vội vàng cúi đầu đứng qua một bên, giống như hạ nhân của Lý Vân Tiêu, bộ dáng vô cùng cung kính.
Lý Vân Tiêu đạm mạc nói ra:
- Rất tốt, nếu ngươi quy hàng ta, nên có chút thành ý. Hiện tại ngươi bắt hắn lại, ném cho thạch thú, ta sẽ tha ngươi tội bất kính vừa rồi.
Vũ Tông nam vực nghe xong, lập tức há hốc mồm, vội vàng nói:
- Vân Tiêu thành chủ đại nhân, thực lực người này cao hơn ta một giai, hơn nữa trên người có rất nhiều huyền khí hộ thân, ta không phải đối thủ của hắn.
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi để trong lòng là được, không địch lại thì ta sẽ ra tay cứu ngươi. Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
- Cái này...
Vũ Tông nam vự trên trán toát ra mồ hôi lạnh, với suy nghĩ của hắn, Lý Vân Tiêu bắt người này chỉ là chuyện dễ dàng, trên Thanh Lang Chiến Xa nhỏ như thế, căn bản không có khả năng bảo hắn ra tay. Nhưng bây giờ nhìn thần sắc lạnh lùng của hắn, nếu mình không ra tay, sợ rằng sẽ hỏng bét...
/3771
|