Chương 476: Thạch Chi Tâm
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, đột nhiên quát:
- Dĩ nhiên là thạch thú chi vương! Mọi người cẩn thận!
Pháp quyết trong tay biến ảo, quang luân nhanh chóng co rút lại, không ngừng áp vào đá vụn rơi xuống, bị lực lượng này tiếp được.
Dòng sông đá vụn này dừng lưu động. Một âm thanh trái tim đập mạnh vang lên trong đá vụn, ở trong một nơi nhỏ bé của đám đá vụn, một khối tinh thạch màu đỏ lưu động.
- Công kích khối đá màu đỏ!
Lý Vân Tiêu hét lớn, trên mặt của hắn đầy ngưng trọng. Thạch thú dĩ nhiên là tồn tại vương giả, hắn không ngừng đánh ra các loại pháp quyết, đem trận pháp phát huy đến mức tận cùng, tất cả lực lượng hội tụ một điểm chém vào tảng đá kia.
Những người còn lại hiểu ra, tảng đá màu đỏ chắc chắn là trái tim của thạch thú.
- Lữ Thanh Thành, Thanh Tác Kiếm của ngươi!
Chiến Phàm hét lớn một tiếng, Tử Ảnh Kiếm trong tay bay ra, hóa thành ánh sáng tìm treo trên bầu trời.
Lữ Thanh Thành lập tức hiểu ý, bảo kiếm của hai người vốn là một thể, là Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm cực kỳ nổi danh ở tây vực, chính là Tử Thanh Vũ Đế rèn luyện. Tử Thanh Vũ Đế sáng chế Kiếm Ý Tông sau đó biến mất, thanh bảo kiếm này cũng bị môn hạ đệ tử cướp đoạt sau đó tách ra, phân thành Tử Anhr, Thanh Tác hai kiếm thất giai.
- XÍU...UU!!
Thanh Tác Kiếm phá không bay lên, thanh mang lập tức trải rộng hư không, hợp cùng tử khí kiếm. Hai thanh bảo kiếm phát ra tiếng kêu to, dường như gọi nhau trở về.
Loong coong!
Hai thanh bảo kiếm dần dần hợp làm một trên hư không, một đạo kiếm ý ngập trời xuất hiện, chấn nhiếp tâm hồn tất cả mọi người!
- Đây là...
Lý Vân Tiêu cũng nao nao, trong mắt bắn ra hào quang, đột nhiên khẽ cười nói:
- Thật sự là bảo kiếm không tệ!
Đám đá vụn kia cảm nhận được uy hiếp, trái tim màu đỏ đập mạnh hơn vài phần, bắt đầu xao động. Đám đá vụn không ngừng hội tụ vào nhau, tạo thành hình tròn trải rộng, dường như phải bảo vệ Thạch Chi Tâm.
- Không tốt, nó muốn khôi phục!
Lữ Thanh Thành kinh hoảng hốt rống to, hai thanh trường kiếm hợp thể dường như đã bị lực cản lớn lao, khó có thể tiến thêm.
Chiến Phàm nổi giận mắng:
- Phế vật! Đều là do tu vị của ngươi kém ta vài cấp bậc, lúc này mới khống chế không tốt. Mặc kệ, cứ như vậy chém xuống đi.
Tử ảnh Thanh Tác Kiếm vừa dung hợp một nửa, rốt cuộc không cách nào tiến hành tiếp. Dưới sự khống chế của hai người, mũi kiếm rủ xuống chém vào trái tim màu đỏ kia, bầu trời hóa thành tử thanh sắc nồng đậm bao phủ.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, hai tay đánh ra vài đạo pháp quyết, quát:
- Kim quang bảo luân, tứ phương chi lực, ngưng!
Trận đồ không ngừng thu nhỏ trên không trung, hóa thành một đạo kim sắc quang mang bám vào Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm, giống như kiếm quang lưu chuyển.
Nội tâm Chiến Phàm cùng Lữ Thanh Thành đều hoảng hốt, sau khi quang luân phụ thể, hai thanh trường kiếm vậy mà tiếp tục dung hợp, nhưng mà không thể quá nhanh, cần có thời gian.
Oanh!
Khối đá còn chưa ngưng tụ xong, cự kiếm đá chém vào trong đám đá vụn, đã bị ngăn cản nên khó tiến mải mai, trên không trung không ngừng xuất hiện tiếng kiếm minh. Mà tảng đá thừa nhận áp lực thật lớn, đang không ngừng run run, rất nhiều đá vụn buông lỏng.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn qua cảnh này, nếu như Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm vẫn không thể chém giết thạch thú, vậy những người bọn họ đừng mong sống sót.
- Không tốt!
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, vội vàng giẫm ra vài vằn nước trên không trung, thân ảnh sau một khắc xuất hiện trên đỉnh núi, ôm tay Lạc Vân Thường nói:
- Mau tránh vào trong ngực của ta!
Tâm thần Lạc Vân Thường rung động, bị cánh tay hữu lực của đối phương kéo vào ngực, đầu óc choáng váng.
Oanh!
Thạch thú và cự kiếm kiềm giữ lẫn nhau, trong lúc này nổ vang, trường kiếm bị chấn bay, trên không trung lập tức chia làm hai thanh bảo kiếm, hào quang mất hết rơi xuống đất. Vô số đá vụn bắn ra bốn phía, cả không gian đều nằm trong phạm vi công kích.
Tất cả mọi người hoảng hốt, đám đá kia không phải những viên đá bình thường, chính là thân thể yêu thú! Mỗi một viên đều có lực công kích như huyền khí, ngàn ngàn vạn vạn viên như thế công kích, ai có thể ngăn cản nổi? Nhao nhao kinh hãi vận chuyển chân khí toàn thân, phòng ngự tối đa.
Ầm ầm!
Trên bầu trời xuất hiện mưa đá, bốn phía truyền ra âm thanh nổ tung, một cái hố lớn xuất hiện trên đất, Lạc Vân Thường cảm nhận được chấn động từ người Lý Vân Tiêu truyền đến, thỉnh thoảng có đá lớn nện vào lưng của hắn, mỗi lần như thế đều có máu từ yết hầu hắn chảy ra.
- Vân Tiêu!
Lạc Vân Thường đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt từ miệng Lý Vân Tiêu truyền đến, nàng cả kinh không biết làm sao, nhìn qua gương mặt lạnh nhạt kia đang mỉm cười, lúc này nước mắt trào ra, khóc ròng nói:
- Đều tại ta, đều tại ta kiên trì đi theo ngươi ra ngoài. Nếu như ở trong Giới Thần Bi thì không trở thành vướng víu của ngươi. Ô ô ô!
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, hé miệng phun ra một đám máu tươi, cười nói:
- Vì sao lại khóc? Ngươi chính là cường giả ngũ hành cảnh Vũ Vương, Già Lam học viện Lạc Vân Thường lão sư nha.
Ô ô ô!
Lạc Vân Thường khóc càng nhiều hơn, dùng sức cầm áo Lý Vân Tiêu, vúi đầu vào ngực của hắn.
Mưa đá nện một hồi đá dừng lại.
Lý Vân Tiêu có được chí cường phách thể, dưới loại trùng kích này vẫn bị thương nặng. Nhưng cũng may yêu khí trên hòn đá bị hắn hấp thu không ít, chậm rãi tẩm bổ thân thể. Những người còn lại bị đá văng trúng bay đi đâu không biết, cho dù toàn mạng cũng trọng thương sắp chết.
Lúc này trên không trung còn sót lại viên tinh thạch màu đỏ đang nhảy Bang bang, nhưng mà tinh thạch có chất lỏng màu đỏ chảy ra, hiển nhiên là bị Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm làm bị thương.
Lý Vân Tiêu an ủi hạ Lạc Vân Thường, sau đó đi từng bước tới viên tinh thạch màu đỏ kia.
Viên tinh thạch màu đỏ dường như có sinh mạng, cảm giác được nguy hiểm, nhảy lên càng lợi hại. Trên vùng đất xuất hiện không ít hòn đá bay lên, nhưng dường như lòng có dư mà lực chưa đủ, những hòn đá bay lên một nửa thì rơi xuống, chỉ có một hai khối nổi lên đập vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, giơ quyền đánh ra, đánh nát đám đá vụn này.
- Đừng giãy dụa, ta không thể giết ngươi, làm người hầu của ta đi!
Viên tinh thạch màu đỏ nhảy Bang bang, dường như đang kháng cự.
Lý Vân Tiêu duỗi ngón trỏ trên không trung khắc họa trận pháp, một khe hở màu vàng bay ra, bay vào trong viên tinh thạch, nó in lên như mạng nhện, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Viên tinh thạch màu đỏ dưới ánh sáng vàng dần dần bình tĩnh trở lại, dường như có ý thần phục.
Lý Vân Tiêu đi từng bước về phía trước, vươn tay muốn thu viên tinh thạch vào tay. Đột nhiên một đạo hoàng sắc quang mang từ trời rơi xuống, đảo qua bầu trời, lập tức bao phủ hắn và viên tinh thạch vào trong.
Ở xa xa có một người đang đứng, đúng là Chu Tử Nguyên, Hạo Thiên Kính trong tay hắn bắn ra, khóa không gian này lại.
Lý Vân Tiêu thu tay lại, xoay người nhàn nhạt nhìn qua hắn.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, đột nhiên quát:
- Dĩ nhiên là thạch thú chi vương! Mọi người cẩn thận!
Pháp quyết trong tay biến ảo, quang luân nhanh chóng co rút lại, không ngừng áp vào đá vụn rơi xuống, bị lực lượng này tiếp được.
Dòng sông đá vụn này dừng lưu động. Một âm thanh trái tim đập mạnh vang lên trong đá vụn, ở trong một nơi nhỏ bé của đám đá vụn, một khối tinh thạch màu đỏ lưu động.
- Công kích khối đá màu đỏ!
Lý Vân Tiêu hét lớn, trên mặt của hắn đầy ngưng trọng. Thạch thú dĩ nhiên là tồn tại vương giả, hắn không ngừng đánh ra các loại pháp quyết, đem trận pháp phát huy đến mức tận cùng, tất cả lực lượng hội tụ một điểm chém vào tảng đá kia.
Những người còn lại hiểu ra, tảng đá màu đỏ chắc chắn là trái tim của thạch thú.
- Lữ Thanh Thành, Thanh Tác Kiếm của ngươi!
Chiến Phàm hét lớn một tiếng, Tử Ảnh Kiếm trong tay bay ra, hóa thành ánh sáng tìm treo trên bầu trời.
Lữ Thanh Thành lập tức hiểu ý, bảo kiếm của hai người vốn là một thể, là Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm cực kỳ nổi danh ở tây vực, chính là Tử Thanh Vũ Đế rèn luyện. Tử Thanh Vũ Đế sáng chế Kiếm Ý Tông sau đó biến mất, thanh bảo kiếm này cũng bị môn hạ đệ tử cướp đoạt sau đó tách ra, phân thành Tử Anhr, Thanh Tác hai kiếm thất giai.
- XÍU...UU!!
Thanh Tác Kiếm phá không bay lên, thanh mang lập tức trải rộng hư không, hợp cùng tử khí kiếm. Hai thanh bảo kiếm phát ra tiếng kêu to, dường như gọi nhau trở về.
Loong coong!
Hai thanh bảo kiếm dần dần hợp làm một trên hư không, một đạo kiếm ý ngập trời xuất hiện, chấn nhiếp tâm hồn tất cả mọi người!
- Đây là...
Lý Vân Tiêu cũng nao nao, trong mắt bắn ra hào quang, đột nhiên khẽ cười nói:
- Thật sự là bảo kiếm không tệ!
Đám đá vụn kia cảm nhận được uy hiếp, trái tim màu đỏ đập mạnh hơn vài phần, bắt đầu xao động. Đám đá vụn không ngừng hội tụ vào nhau, tạo thành hình tròn trải rộng, dường như phải bảo vệ Thạch Chi Tâm.
- Không tốt, nó muốn khôi phục!
Lữ Thanh Thành kinh hoảng hốt rống to, hai thanh trường kiếm hợp thể dường như đã bị lực cản lớn lao, khó có thể tiến thêm.
Chiến Phàm nổi giận mắng:
- Phế vật! Đều là do tu vị của ngươi kém ta vài cấp bậc, lúc này mới khống chế không tốt. Mặc kệ, cứ như vậy chém xuống đi.
Tử ảnh Thanh Tác Kiếm vừa dung hợp một nửa, rốt cuộc không cách nào tiến hành tiếp. Dưới sự khống chế của hai người, mũi kiếm rủ xuống chém vào trái tim màu đỏ kia, bầu trời hóa thành tử thanh sắc nồng đậm bao phủ.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, hai tay đánh ra vài đạo pháp quyết, quát:
- Kim quang bảo luân, tứ phương chi lực, ngưng!
Trận đồ không ngừng thu nhỏ trên không trung, hóa thành một đạo kim sắc quang mang bám vào Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm, giống như kiếm quang lưu chuyển.
Nội tâm Chiến Phàm cùng Lữ Thanh Thành đều hoảng hốt, sau khi quang luân phụ thể, hai thanh trường kiếm vậy mà tiếp tục dung hợp, nhưng mà không thể quá nhanh, cần có thời gian.
Oanh!
Khối đá còn chưa ngưng tụ xong, cự kiếm đá chém vào trong đám đá vụn, đã bị ngăn cản nên khó tiến mải mai, trên không trung không ngừng xuất hiện tiếng kiếm minh. Mà tảng đá thừa nhận áp lực thật lớn, đang không ngừng run run, rất nhiều đá vụn buông lỏng.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn qua cảnh này, nếu như Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm vẫn không thể chém giết thạch thú, vậy những người bọn họ đừng mong sống sót.
- Không tốt!
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, vội vàng giẫm ra vài vằn nước trên không trung, thân ảnh sau một khắc xuất hiện trên đỉnh núi, ôm tay Lạc Vân Thường nói:
- Mau tránh vào trong ngực của ta!
Tâm thần Lạc Vân Thường rung động, bị cánh tay hữu lực của đối phương kéo vào ngực, đầu óc choáng váng.
Oanh!
Thạch thú và cự kiếm kiềm giữ lẫn nhau, trong lúc này nổ vang, trường kiếm bị chấn bay, trên không trung lập tức chia làm hai thanh bảo kiếm, hào quang mất hết rơi xuống đất. Vô số đá vụn bắn ra bốn phía, cả không gian đều nằm trong phạm vi công kích.
Tất cả mọi người hoảng hốt, đám đá kia không phải những viên đá bình thường, chính là thân thể yêu thú! Mỗi một viên đều có lực công kích như huyền khí, ngàn ngàn vạn vạn viên như thế công kích, ai có thể ngăn cản nổi? Nhao nhao kinh hãi vận chuyển chân khí toàn thân, phòng ngự tối đa.
Ầm ầm!
Trên bầu trời xuất hiện mưa đá, bốn phía truyền ra âm thanh nổ tung, một cái hố lớn xuất hiện trên đất, Lạc Vân Thường cảm nhận được chấn động từ người Lý Vân Tiêu truyền đến, thỉnh thoảng có đá lớn nện vào lưng của hắn, mỗi lần như thế đều có máu từ yết hầu hắn chảy ra.
- Vân Tiêu!
Lạc Vân Thường đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt từ miệng Lý Vân Tiêu truyền đến, nàng cả kinh không biết làm sao, nhìn qua gương mặt lạnh nhạt kia đang mỉm cười, lúc này nước mắt trào ra, khóc ròng nói:
- Đều tại ta, đều tại ta kiên trì đi theo ngươi ra ngoài. Nếu như ở trong Giới Thần Bi thì không trở thành vướng víu của ngươi. Ô ô ô!
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, hé miệng phun ra một đám máu tươi, cười nói:
- Vì sao lại khóc? Ngươi chính là cường giả ngũ hành cảnh Vũ Vương, Già Lam học viện Lạc Vân Thường lão sư nha.
Ô ô ô!
Lạc Vân Thường khóc càng nhiều hơn, dùng sức cầm áo Lý Vân Tiêu, vúi đầu vào ngực của hắn.
Mưa đá nện một hồi đá dừng lại.
Lý Vân Tiêu có được chí cường phách thể, dưới loại trùng kích này vẫn bị thương nặng. Nhưng cũng may yêu khí trên hòn đá bị hắn hấp thu không ít, chậm rãi tẩm bổ thân thể. Những người còn lại bị đá văng trúng bay đi đâu không biết, cho dù toàn mạng cũng trọng thương sắp chết.
Lúc này trên không trung còn sót lại viên tinh thạch màu đỏ đang nhảy Bang bang, nhưng mà tinh thạch có chất lỏng màu đỏ chảy ra, hiển nhiên là bị Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm làm bị thương.
Lý Vân Tiêu an ủi hạ Lạc Vân Thường, sau đó đi từng bước tới viên tinh thạch màu đỏ kia.
Viên tinh thạch màu đỏ dường như có sinh mạng, cảm giác được nguy hiểm, nhảy lên càng lợi hại. Trên vùng đất xuất hiện không ít hòn đá bay lên, nhưng dường như lòng có dư mà lực chưa đủ, những hòn đá bay lên một nửa thì rơi xuống, chỉ có một hai khối nổi lên đập vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, giơ quyền đánh ra, đánh nát đám đá vụn này.
- Đừng giãy dụa, ta không thể giết ngươi, làm người hầu của ta đi!
Viên tinh thạch màu đỏ nhảy Bang bang, dường như đang kháng cự.
Lý Vân Tiêu duỗi ngón trỏ trên không trung khắc họa trận pháp, một khe hở màu vàng bay ra, bay vào trong viên tinh thạch, nó in lên như mạng nhện, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Viên tinh thạch màu đỏ dưới ánh sáng vàng dần dần bình tĩnh trở lại, dường như có ý thần phục.
Lý Vân Tiêu đi từng bước về phía trước, vươn tay muốn thu viên tinh thạch vào tay. Đột nhiên một đạo hoàng sắc quang mang từ trời rơi xuống, đảo qua bầu trời, lập tức bao phủ hắn và viên tinh thạch vào trong.
Ở xa xa có một người đang đứng, đúng là Chu Tử Nguyên, Hạo Thiên Kính trong tay hắn bắn ra, khóa không gian này lại.
Lý Vân Tiêu thu tay lại, xoay người nhàn nhạt nhìn qua hắn.
/3771
|