Chương 610: Giao chút tiền liền có thể.
Mọi người tất cả đều là sắc mặt đại biến, nhìn xem sắc trời, nội tâm lo lắng nghĩ đến làm thế nào đi gom góp nguyên thạch. Nếu thật lại để cho Mộc Vô tìm tới tận cửa rồi, sợ là liền cơ hội giải thích cũng sẽ không cho mình. Hơn nữa vừa rồi ở dưới thiên địa quy tắc tẩy lễ đều đạt được chỗ tốt lớn lao, cho dù thực lấy ra 1000 vạn trung phẩm nguyên thạch, cũng là siêu cấp đáng giá. Cơ hội như vậy bao nhiêu tiền cũng đều mua không được.
Tất cả mọi người vội vã trở về kiếm tiền, rất nhanh đã ào ào cáo từ.
Lúc này mấy đạo nhân ảnh chạy như bay mà đến, đúng là đám người Thương Minh, có Hồng Y Y cũng ở trong đó, cùng với một ít dong binh tu vị yếu kém. Vừa rồi truy kích Đường Kiếp tất cả đều là tu vị đã ngoài Võ Hoàng. Một trận chiến giữa Mộc Vô cùng Du lão, bọn hắn cũng lẩn tránh ở phía xa, thẳng đến không có động tĩnh, lúc này mới dám chạy đến.
- Vân Tiêu đội trưởng, Đường Kiếp đâu rồi?
Trầm Ly không tiện hỏi lắm, liên tiếp lo nghĩ. Hồng Y Y lập tức mở miệng hỏi, đôi mắt dễ thương kia cũng là nhìn ngó khắp nơi xung quanh.
Lý Vân Tiêu buồn rầu nói:
- Nửa đường giết ra một gã cao thủ Khô Lâu dong binh đoàn đem Đường Kiếp cứu đi.
- Cứu đi?
Hồng Y Y sắc mặt đại biến, cả giận nói:
- Làm sao có thể! Các ngươi nhiều người như vậy, hẳn là đối phương là Võ Tôn cường giả xuất động?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, khẽ nói:
- Cứu đi hay không, liên quan gì tới chuyện của ngươi? Hồng a di, xem bộ dáng của ngươi tựa như rất lo lắng a?
Tĩnh Nam cũng là cau mày, lộ ra vẻ hoài nghi, nhìn chằm chằm vào Hồng Y Y. Hiện tại hắn còn không nghĩ ra Lý Vân Tiêu tại sao phải nhằm vào Tứ Cực Môn, Đường Kiếp thân là Tứ Cực Môn Thiếu chủ lại tại sao ở trong Khinh Ca Lâm Địa. Nhưng ở trong đó khẳng định có bí mật lớn nào đó mà hắn không biết, xem ra bí mật này tựa hồ Hồng Y Y biết rõ ah, trong mắt của hắn lóe ra hào quang.
Hồng Y Y cũng phát giác chính mình thất thố, lộ ra thần sắc giận dữ, hung hăng ném cho Lý Vân Tiêu một cái mị nhãn, dịu dàng nói:
- Ai u, ta còn không phải thấy mọi người lao sư động chúng, cuối cùng lại để cho con thỏ nhỏ đó trốn thoát, uổng phí một hồi, cảm thấy thập phần đáng tiếc nha.
Sắc mặt Trầm Ly cũng hết sức khó coi, không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- lão gia tử trung nghĩa vô song, chịu khổ tai họa bất ngờ. Ta giúp các ngươi cũng chỉ có thể giúp được đến đây. Dù sao Khô Lâu dong binh đoàn thực lực không ở dưới Thái Điểu dong binh đoàn chúng ta. Sự tình còn lại liền tự các ngươi đi xử lý a.
Tĩnh Nam nội tâm đem tổ tông hắn tất cả đều ân cần thăm hỏi một phen, trên mặt vẫn là nghiêm nghị nói:
- Vân Tiêu đội trưởng đại nghĩa, đối với Thương Minh ta tình thâm ý trọng.
Trầm Ly lại là ngạc nhiên, một đạo tinh mang hiện lên ở trong mắt, nhìn xem Lý Vân Tiêu hướng nàng mỉm cười ánh mắt lập tức trong nội tâm lại nhảy lên.
Nàng nghe ra ý ở ngoài lời của Lý Vân Tiêu, Đường Kiếp là người của Tứ Cực Môn, các nàng không thể công nhiên bắt Đường Kiếp. Nhưng là hiện tại Đường Kiếp tại Khô Lâu dong binh đoàn, Thiên Nhất Các các nàng lại có thể trực tiếp đối với Khô Lâu dong binh đoàn ra tay.
Hơn nữa Lý Vân Tiêu cũng biết, nếu Thiên Nhất Các đã hạ mệnh lệnh trọng yếu như thế, không có khả năng không phái cao thủ đến Khinh Ca Lâm Địa. Chỉ là không tiện ra tay đối với Tứ Cực Môn mà thôi, nếu như chỉ là đối với Khô Lâu dong binh đoàn ra tay mà nói, vậy không có điều gì cố kỵ.
Trầm Ly thở phào một hơi, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười, nói:
- Vân Tiêu đội trưởng thiếu niên được, hy vọng có thể trở thành khách quý của Thiên Nhất Các ta.
Lý Vân Tiêu ha ha cười nói:
- Có cơ hội, có cơ hội. Hiện tại thành Tây vừa mới thống nhất lên, thương hội các ngươi cũng muốn ở dưới Linh nhi tiểu thư chỉ điểm hảo hảo vận tác.
Trầm Ly cùng Tĩnh Nam đều là nheo mắt, nộ khí lóe lên rồi biến mất, nhao nhao cười nói:
- Tự nhiên, tự nhiên!
Sau đó hai người đều có tâm tư, đều tự cáo từ.
Hồng Y Y cũng lộ ra vẻ kiều mỵ, dùng ngón tay trắng noãn như ngọc ở trước bộ ngực Lý Vân Tiêu vạch lên, âm thanh ỏn ẻn lả lơi nói:
- Ngươi tên người xấu này, có người mới liền quên người cũ.
Khi nàng quay người ly khai vẫn không quên u oán nhìn Đinh Linh Nhi một cái.
Ánh mắt giết người của Đinh Linh Nhi bắn vào trong cơ thể nàng, tựa hồ muốn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm chết nàng.
Hồng Y Y xùy một tiếng cười vài câu, quay người liền rời đi.
Lý Vân Tiêu đón ánh mắt băng lãnh của Đinh Linh Nhi, trên ót trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, chỉ vào phương hướng Hồng Y Y rời đi, xùy tiếng nói:
- Thôi đi pa ơi..., nàng bị tâm thần! Đừng để ý tới nàng!
Chu Tường từ trong giới chỉ lấy ra một khối thiết bản đưa cho Đinh Linh Nhi nói:
- Đinh tiểu thư, đây là tha y bản làm bằng sắt, buổi tối cho hắn dùng.
Đinh Linh Nhi:
-...
Nàng tức giận một phát túm lấy tha y bản, trực tiếp hướng trên người Chu Tường đập đến.
....
Sự tình thành Tây lập tức như là gió xoáy thổi qua cả Khinh Ca Lâm Địa, trong lúc nhất thời đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận việc này.
- Các ngươi là không thấy ah! Ba dong binh đoàn đoàn trưởng giết tới hôn thiên ám địa, cuối cùng đều đồng quy vu tận!
- Ta đồng quy con mẹ ngươi ah! Chuyện phiếm! nói cho mọi người, chuyện này bên trong còn có người của Tứ đại Thương Minh nhúng tay tiến đến. Là dong binh cùng với thương minh đại chiến có một không hai. Mà ngay cả Kiều lão gia tử cũng chết trận tại chỗ!
- Không thể nào? Kiều lão gia tử chết? Vậy hắn hơn nửa năm còn lấy bốn phòng tiểu thiếp đâu rồi, làm sao bây giờ?
- Yên tâm đi, Thiết Thụ dong binh đoàn đoàn trưởng sau khi lão gia tử chết rồi, bỏ chạy Vạn Bảo Lâu đi chiếu cố mấy tiểu thiếp kia.
- Các ngươi không biết thì chớ nên nói lung tung! Đại chiến giữa dong binh cùng với Thương Minh, đây là hiện tượng mặt ngoài mà thôi, các ngươi biết rõ dẫn phát trận đại chiến này là cái gì không? Các ngươi biết rõ trong đại chiến này nhân vật quan trọng nhất là ai không?
Một gã đàn ông nhìn như khôn khéo uống một ngụm trà, một cước giẫm lên ghế đẩu, phồng mang trợn má nói.
- Là ai? Nghe nói Thái Điểu dong binh đoàn tân nhiệm đệ bát đội đội trưởng Lý Vân Tiêu hình như sắm vai nhân vật trọng yếu?
Đàn ông vỗ đùi, kêu lên:
- Đâu chỉ là trọng yếu ah, lần chiến này cũng là bởi vì hắn mà dẫn khởi ah!
- À? Lợi hại như vậy, mau nói nhanh lên chuyện gì xảy ra!
- Hắc hắc, cũng không biết a? Ta đến nói cho các ngươi biết.
Tên đàn ông không khéo kia rất hưởng thụ loại hào khí được mọi người chú ý này, bắt đầu giảng thuật lại.
- Tên Lý Vân Tiêu kia cùng với người phụ trách Tứ Cực Môn Thương Hùng một mực có khúc mắc. Mà Hác Liên thiếu hoàng lại vừa ý Lý Vân Tiêu, đem hắn bắt đưa vào trong đoàn của mình, buộc để mình độc chiếm. Lúc này Thương Hùng rơi vào đường cùng, đành phải đem chính mình hiến cho Kiều lão gia tử, đổi lấy trợ giúp.
Mọi người tất cả đều là sắc mặt đại biến, nhìn xem sắc trời, nội tâm lo lắng nghĩ đến làm thế nào đi gom góp nguyên thạch. Nếu thật lại để cho Mộc Vô tìm tới tận cửa rồi, sợ là liền cơ hội giải thích cũng sẽ không cho mình. Hơn nữa vừa rồi ở dưới thiên địa quy tắc tẩy lễ đều đạt được chỗ tốt lớn lao, cho dù thực lấy ra 1000 vạn trung phẩm nguyên thạch, cũng là siêu cấp đáng giá. Cơ hội như vậy bao nhiêu tiền cũng đều mua không được.
Tất cả mọi người vội vã trở về kiếm tiền, rất nhanh đã ào ào cáo từ.
Lúc này mấy đạo nhân ảnh chạy như bay mà đến, đúng là đám người Thương Minh, có Hồng Y Y cũng ở trong đó, cùng với một ít dong binh tu vị yếu kém. Vừa rồi truy kích Đường Kiếp tất cả đều là tu vị đã ngoài Võ Hoàng. Một trận chiến giữa Mộc Vô cùng Du lão, bọn hắn cũng lẩn tránh ở phía xa, thẳng đến không có động tĩnh, lúc này mới dám chạy đến.
- Vân Tiêu đội trưởng, Đường Kiếp đâu rồi?
Trầm Ly không tiện hỏi lắm, liên tiếp lo nghĩ. Hồng Y Y lập tức mở miệng hỏi, đôi mắt dễ thương kia cũng là nhìn ngó khắp nơi xung quanh.
Lý Vân Tiêu buồn rầu nói:
- Nửa đường giết ra một gã cao thủ Khô Lâu dong binh đoàn đem Đường Kiếp cứu đi.
- Cứu đi?
Hồng Y Y sắc mặt đại biến, cả giận nói:
- Làm sao có thể! Các ngươi nhiều người như vậy, hẳn là đối phương là Võ Tôn cường giả xuất động?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, khẽ nói:
- Cứu đi hay không, liên quan gì tới chuyện của ngươi? Hồng a di, xem bộ dáng của ngươi tựa như rất lo lắng a?
Tĩnh Nam cũng là cau mày, lộ ra vẻ hoài nghi, nhìn chằm chằm vào Hồng Y Y. Hiện tại hắn còn không nghĩ ra Lý Vân Tiêu tại sao phải nhằm vào Tứ Cực Môn, Đường Kiếp thân là Tứ Cực Môn Thiếu chủ lại tại sao ở trong Khinh Ca Lâm Địa. Nhưng ở trong đó khẳng định có bí mật lớn nào đó mà hắn không biết, xem ra bí mật này tựa hồ Hồng Y Y biết rõ ah, trong mắt của hắn lóe ra hào quang.
Hồng Y Y cũng phát giác chính mình thất thố, lộ ra thần sắc giận dữ, hung hăng ném cho Lý Vân Tiêu một cái mị nhãn, dịu dàng nói:
- Ai u, ta còn không phải thấy mọi người lao sư động chúng, cuối cùng lại để cho con thỏ nhỏ đó trốn thoát, uổng phí một hồi, cảm thấy thập phần đáng tiếc nha.
Sắc mặt Trầm Ly cũng hết sức khó coi, không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- lão gia tử trung nghĩa vô song, chịu khổ tai họa bất ngờ. Ta giúp các ngươi cũng chỉ có thể giúp được đến đây. Dù sao Khô Lâu dong binh đoàn thực lực không ở dưới Thái Điểu dong binh đoàn chúng ta. Sự tình còn lại liền tự các ngươi đi xử lý a.
Tĩnh Nam nội tâm đem tổ tông hắn tất cả đều ân cần thăm hỏi một phen, trên mặt vẫn là nghiêm nghị nói:
- Vân Tiêu đội trưởng đại nghĩa, đối với Thương Minh ta tình thâm ý trọng.
Trầm Ly lại là ngạc nhiên, một đạo tinh mang hiện lên ở trong mắt, nhìn xem Lý Vân Tiêu hướng nàng mỉm cười ánh mắt lập tức trong nội tâm lại nhảy lên.
Nàng nghe ra ý ở ngoài lời của Lý Vân Tiêu, Đường Kiếp là người của Tứ Cực Môn, các nàng không thể công nhiên bắt Đường Kiếp. Nhưng là hiện tại Đường Kiếp tại Khô Lâu dong binh đoàn, Thiên Nhất Các các nàng lại có thể trực tiếp đối với Khô Lâu dong binh đoàn ra tay.
Hơn nữa Lý Vân Tiêu cũng biết, nếu Thiên Nhất Các đã hạ mệnh lệnh trọng yếu như thế, không có khả năng không phái cao thủ đến Khinh Ca Lâm Địa. Chỉ là không tiện ra tay đối với Tứ Cực Môn mà thôi, nếu như chỉ là đối với Khô Lâu dong binh đoàn ra tay mà nói, vậy không có điều gì cố kỵ.
Trầm Ly thở phào một hơi, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười, nói:
- Vân Tiêu đội trưởng thiếu niên được, hy vọng có thể trở thành khách quý của Thiên Nhất Các ta.
Lý Vân Tiêu ha ha cười nói:
- Có cơ hội, có cơ hội. Hiện tại thành Tây vừa mới thống nhất lên, thương hội các ngươi cũng muốn ở dưới Linh nhi tiểu thư chỉ điểm hảo hảo vận tác.
Trầm Ly cùng Tĩnh Nam đều là nheo mắt, nộ khí lóe lên rồi biến mất, nhao nhao cười nói:
- Tự nhiên, tự nhiên!
Sau đó hai người đều có tâm tư, đều tự cáo từ.
Hồng Y Y cũng lộ ra vẻ kiều mỵ, dùng ngón tay trắng noãn như ngọc ở trước bộ ngực Lý Vân Tiêu vạch lên, âm thanh ỏn ẻn lả lơi nói:
- Ngươi tên người xấu này, có người mới liền quên người cũ.
Khi nàng quay người ly khai vẫn không quên u oán nhìn Đinh Linh Nhi một cái.
Ánh mắt giết người của Đinh Linh Nhi bắn vào trong cơ thể nàng, tựa hồ muốn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm chết nàng.
Hồng Y Y xùy một tiếng cười vài câu, quay người liền rời đi.
Lý Vân Tiêu đón ánh mắt băng lãnh của Đinh Linh Nhi, trên ót trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, chỉ vào phương hướng Hồng Y Y rời đi, xùy tiếng nói:
- Thôi đi pa ơi..., nàng bị tâm thần! Đừng để ý tới nàng!
Chu Tường từ trong giới chỉ lấy ra một khối thiết bản đưa cho Đinh Linh Nhi nói:
- Đinh tiểu thư, đây là tha y bản làm bằng sắt, buổi tối cho hắn dùng.
Đinh Linh Nhi:
-...
Nàng tức giận một phát túm lấy tha y bản, trực tiếp hướng trên người Chu Tường đập đến.
....
Sự tình thành Tây lập tức như là gió xoáy thổi qua cả Khinh Ca Lâm Địa, trong lúc nhất thời đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận việc này.
- Các ngươi là không thấy ah! Ba dong binh đoàn đoàn trưởng giết tới hôn thiên ám địa, cuối cùng đều đồng quy vu tận!
- Ta đồng quy con mẹ ngươi ah! Chuyện phiếm! nói cho mọi người, chuyện này bên trong còn có người của Tứ đại Thương Minh nhúng tay tiến đến. Là dong binh cùng với thương minh đại chiến có một không hai. Mà ngay cả Kiều lão gia tử cũng chết trận tại chỗ!
- Không thể nào? Kiều lão gia tử chết? Vậy hắn hơn nửa năm còn lấy bốn phòng tiểu thiếp đâu rồi, làm sao bây giờ?
- Yên tâm đi, Thiết Thụ dong binh đoàn đoàn trưởng sau khi lão gia tử chết rồi, bỏ chạy Vạn Bảo Lâu đi chiếu cố mấy tiểu thiếp kia.
- Các ngươi không biết thì chớ nên nói lung tung! Đại chiến giữa dong binh cùng với Thương Minh, đây là hiện tượng mặt ngoài mà thôi, các ngươi biết rõ dẫn phát trận đại chiến này là cái gì không? Các ngươi biết rõ trong đại chiến này nhân vật quan trọng nhất là ai không?
Một gã đàn ông nhìn như khôn khéo uống một ngụm trà, một cước giẫm lên ghế đẩu, phồng mang trợn má nói.
- Là ai? Nghe nói Thái Điểu dong binh đoàn tân nhiệm đệ bát đội đội trưởng Lý Vân Tiêu hình như sắm vai nhân vật trọng yếu?
Đàn ông vỗ đùi, kêu lên:
- Đâu chỉ là trọng yếu ah, lần chiến này cũng là bởi vì hắn mà dẫn khởi ah!
- À? Lợi hại như vậy, mau nói nhanh lên chuyện gì xảy ra!
- Hắc hắc, cũng không biết a? Ta đến nói cho các ngươi biết.
Tên đàn ông không khéo kia rất hưởng thụ loại hào khí được mọi người chú ý này, bắt đầu giảng thuật lại.
- Tên Lý Vân Tiêu kia cùng với người phụ trách Tứ Cực Môn Thương Hùng một mực có khúc mắc. Mà Hác Liên thiếu hoàng lại vừa ý Lý Vân Tiêu, đem hắn bắt đưa vào trong đoàn của mình, buộc để mình độc chiếm. Lúc này Thương Hùng rơi vào đường cùng, đành phải đem chính mình hiến cho Kiều lão gia tử, đổi lấy trợ giúp.
/3771
|