Chương 638: Vô. (1)
Ầm!
Quyền kình đánh xuống, Thiên điện kia đột nhiên nổ bể ra, sau khi đá vụn phun ra. Một Truyền Tống Trận to lớn xuất hiện ở trong đó.
Trên trận pháp còn tản ra linh khí nồng nặc, Thiên điện vừa hủy liền khuếch tán ra.
Diệp Phàm cả kinh nói:
- Đúng là truyền tống trận! Hơn nữa linh khí này, hiển nhiên là mới vừa dùng qua không lâu!
Lần này ngay cả Phùng Chư cũng triệt để há hốc mồm, hắn ngơ ngác nhìn Lý Vân Tiêu, cào cào cái trán nói:
- Ngươi, ngươi ngay cả vị trí của Truyền Tống Trận cũng có thể suy luận ra?
Hắn lần này chân tâm cảm thấy mình nhược bạo.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:
- Lên mau đi, không gian truyền tống còn ở phía trên, lâu sợ sẽ tiêu tan mất!
Kỳ thực hắn làm sao biết vị trí của Truyền Tống Trận Pháp, mà là gợn sóng trận pháp bị thần thức cực kỳ nhạy cảm của hắn bắt được. Từ khi đem Yêu Long hòa tan vào linh hồn, đẳng cấp hồn lực vọt thẳng lên cấp sáu, loại gợn sóng của Truyền Tống Đại Trận này cực cường, khoảng cách gần cảm giác hết sức rõ ràng.
Mọi người Thánh Hỏa điện đồng thời bước vào trong trận pháp, Lý Vân Tiêu lấy ra lượng lớn nguyên thạch đặt bên trong, bắt đầu vận chuyển đại trận.
Không gian truyền tống lần cuối cùng còn ở dưới cảm nhận của hắn, lập tức khóa chặt vị trí, trận pháp phát sinh ánh sáng mãnh liệt, tám người biến mất ở bên trong đại trận.
Giờ khắc này, mấy người Trâu Thần cũng bay ra mấy dặm, Khinh Ca Sâm Lâm vốn là nơi tụ tập của bạo đồ cùng cuồng đồ, bọn họ đại thể không sợ chết, sợ chính là không có chuyện đùa. Rất nhanh, ở phía sau Trâu Thần theo một cái đuôi thật dài, có tới hơn mấy trăm người, hơn nữa nhân số còn đang không ngừng tăng cường, lẫn nhau trong lúc đó đều nghị luận đây là làm gì.
Trong đó buồn bực nhất chính là người của thất đại Thương Minh, từ lâu lẻn vào trong. Người còn lại có thể cảm thấy chơi rất vui, hoặc là thử vận may, chỉ có bọn họ biết, lần này Cửu Thiên đỉnh xuất hiện xác suất là rất lớn!
Toàn bộ Yêu nguyên bắt đầu bất an, một ít Yêu thú mạnh mẽ đồng thời hướng về mặt nam lao đi, tựa hồ muốn tránh né cái gì.
Lý Vân Tiêu cùng người của Thánh Hỏa điện đột nhiên xuất hiện trong không gian ở một nơi nào đó của Yêu nguyên, tám người từ trong truyền tống trận bay ra, từng cái từng cái không đứng thẳng được.
Đào Quán định nhãn nhìn xuống bốn phía nói:
- Nơi này là Yêu nguyên sao? Người của Khô Lâu dong binh đoàn đã tới sao?
Lý Vân Tiêu đối với Diệp Phàm nói:
- Làm sao, có thể có cảm ứng không?
Diệp Phàm nhắm mắt trầm tư một trận nói:
- Không sai, xác thực cảm ứng mạnh một ít.
Hắn nhìn Yêu nguyên mênh mông vô bờ, cảm khái nói:
- Không nghĩ tới tổ tiên chí bảo lại ẩn nấp ở bên trong Yêu nguyên vô biên này, tổ tiên tuyệt đại tài năng, thống lĩnh một thời đại. Mà thân là hậu nhân, thực lực thấp kém, tổ tiên lưu lại đồ vật cũng không tìm tới, ta thực sự thẹn với tổ tiên.
Đào Quán an ủi:
- Cửu Thiên Đỉnh ở sau khi Diệp Nam Thiên đại nhân biến mất liền không gặp, làm sao có thể trách ngươi. Huống hồ lần này Cửu Thiên Đỉnh xuất thế, chúng ta cật lực phụ tá thiếu chủ đạt được chí bảo, chấn chỉnh lại Thánh Hỏa điện vinh quang.
Lý Vân Tiêu đột nhiên động dung nói:
- Năm đó Diệp Nam Thiên cuối cùng quy tụ là...
Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn, than thở:
- Ta cũng không biết. Thế nhân đều tương truyền tổ tiên bước vào Thần Cảnh, tiến vào vô thượng Thần Đạo, Vạn Cổ vĩnh hằng. Nhưng trên thực tế, các đời hậu nhân tìm khắp lượng lớn tư liệu, tựa hồ cũng không phải chuyện như vậy. Tình huống cụ thể ta nhất thời cũng nói không rõ ràng, trong bút ký của tổ tiên, ghi chép một chút liên quan tới tình huống xung kích Thần Cảnh, ta cũng xem không rõ, nhưng tựa hồ khuyết thiếu một chút đồ vật.
- Đồ vật gì?
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động mạnh, loại bản chép tay của Diệp Nam Thiên đối với hắn mà nói vô cùng trọng yếu, thậm chí so với Cửu Thiên Đỉnh còn trọng yếu hơn. Cảnh giới của bọn người Diệp Phàm cách biệt quá nhiều, đương nhiên sẽ không rõ ràng tầm quan trọng trong đó. Mà Lý Vân Tiêu thì đã từng là cường giả nằm ở Cửu Thiên cảnh đỉnh cao, bên trong bản chép tay có tư liệu liên quan tới xung kích Thần Cảnh, là bảo vật vô giá.
Dù sao Diệp Nam Thiên cũng là một trong mấy vị cường giả có khả năng đi vào Thần Cảnh trong sử sách đại lục ghi chép.
Hắn trầm giọng nói:
- Diệp Phàm, có thể cho ta mượn xem bản chép tay này một chút hay không?
Diệp Phàm cau mày nói:
- Bên trong bản chép tay này ghi chép nhiều là các loại tâm đắc của tổ tiên, nguyên bản cho Vân thiếu nhìn cũng không sao? Nhưng ta không có mang ở trên người, mà là lưu lại trong Thánh Hỏa điện. Sau này Vân thiếu đến Thánh Hỏa điện ta làm khách, có thể tùy ý quan sát.
Lý Vân Tiêu gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng thầm nói:
- Lần này phiền phức, xem ra còn phải nghĩ biện pháp bảo toàn tính mạng cho những người này, nếu không thì bản chép tay kia liền không nhìn thấy.
Hắn đồng thời cũng nghĩ đến mấy vị cường giả khác trong lịch sử, không biết bọn họ có lưu lại các loại tâm đắc hay không, sau này có cơ hội nhất định phải đi bái phỏng hậu nhân của bọn họ.
Thích Quang đột nhiên nói:
- Tổ tiên Diệp Nam Thiên đại nhân lưu lại bản chép tay, cực kỳ quý giá, không thể dễ dàng cho người ngoài xem. Nhưng nếu Vân thiếu giúp chúng ta đạt được Cửu Thiên Đỉnh, vậy dĩ nhiên có thể quan sát không thể nghi ngờ.
Nội tâm Lý Vân Tiêu cười gằn nói:
- Đó là tự nhiên, mục đích của chúng ta cũng không hề xung đột. Các ngươi được Cửu Thiên Đỉnh, ta bất quá là nghiên cứu cấu tạo mà thôi.
Phùng Chư khinh miệt nói:
- Ngươi bất quá là tiểu Thuật luyện sư, còn nghiên cứu Cửu Thiên Đỉnh, ngươi nhìn hiểu sao?
Lý Vân Tiêu sắc mặt dần dần lạnh xuống, nói:
- Phùng Chư, ta nhìn ngươi ngày hôm nay là không ăn dược hoặc là uống nhầm thuốc. Đừng tưởng rằng ngươi là Vũ Tôn, ở bên trong Thánh Hỏa điện hung hăng quen rồi, ta cho ngươi biết, chút thực lực cảu ngươi đặt ở Thiên Vũ đại lục, ngay cả cái rắm cũng không phải. Đừng nói Thiên Vũ đại lục, ở trong mắt ta cũng không đủ xem.
Hắn duỗi ra một ngón tay, khinh bỉ bắt đầu run rẩy lên, lộ ra vẻ châm chọc.
Phùng Chư giận tím mặt, Lý Vân Tiêu nói một điểm không sai, hắn ở Thánh Hỏa điện hung hăng quen rồi, xưa nay không ai dám ở trước mặt bọn họ thể hiện, cũng chưa từng có người dám chống đối hắn.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết! Đừng tưởng rằng ít đi ngươi, chúng ta sẽ không tìm được Cửu Thiên Đỉnh. Ngươi ở trước mặt lão phu, không có một chút giá trị nào!
- Dừng tay!
Diệp Phàm kinh hãi, hắn biết tính khí của Phùng Chư không tốt lắm, một lời không hợp liền dễ dàng động thủ. Nhưng đã không ngăn cản được nữa, lực lượng lĩnh vực của Phùng Chư trong nháy mắt mở ra, hướng về trên người Lý Vân Tiêu ép đi.
- Thiếu chủ yên tâm, lão phu chỉ là cho hắn chút màu sắc nhìn, cho hắn biết làm sao tôn kính tiền bối!
Lý Vân Tiêu cười gằn một tiếng, lực lượng lĩnh vực đối với vũ giả dưới Vũ Tôn khác mà nói tuyệt đối là tồn tại trí mạng. Nhưng đối với hắn mà nói lại là việc nhỏ như con thỏ, bất kể là lực lượng Vực Giới của Giới Thần Bi hay là thần thể hắn, cũng có thể ung dung khắc chế.
Ầm!
Quyền kình đánh xuống, Thiên điện kia đột nhiên nổ bể ra, sau khi đá vụn phun ra. Một Truyền Tống Trận to lớn xuất hiện ở trong đó.
Trên trận pháp còn tản ra linh khí nồng nặc, Thiên điện vừa hủy liền khuếch tán ra.
Diệp Phàm cả kinh nói:
- Đúng là truyền tống trận! Hơn nữa linh khí này, hiển nhiên là mới vừa dùng qua không lâu!
Lần này ngay cả Phùng Chư cũng triệt để há hốc mồm, hắn ngơ ngác nhìn Lý Vân Tiêu, cào cào cái trán nói:
- Ngươi, ngươi ngay cả vị trí của Truyền Tống Trận cũng có thể suy luận ra?
Hắn lần này chân tâm cảm thấy mình nhược bạo.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:
- Lên mau đi, không gian truyền tống còn ở phía trên, lâu sợ sẽ tiêu tan mất!
Kỳ thực hắn làm sao biết vị trí của Truyền Tống Trận Pháp, mà là gợn sóng trận pháp bị thần thức cực kỳ nhạy cảm của hắn bắt được. Từ khi đem Yêu Long hòa tan vào linh hồn, đẳng cấp hồn lực vọt thẳng lên cấp sáu, loại gợn sóng của Truyền Tống Đại Trận này cực cường, khoảng cách gần cảm giác hết sức rõ ràng.
Mọi người Thánh Hỏa điện đồng thời bước vào trong trận pháp, Lý Vân Tiêu lấy ra lượng lớn nguyên thạch đặt bên trong, bắt đầu vận chuyển đại trận.
Không gian truyền tống lần cuối cùng còn ở dưới cảm nhận của hắn, lập tức khóa chặt vị trí, trận pháp phát sinh ánh sáng mãnh liệt, tám người biến mất ở bên trong đại trận.
Giờ khắc này, mấy người Trâu Thần cũng bay ra mấy dặm, Khinh Ca Sâm Lâm vốn là nơi tụ tập của bạo đồ cùng cuồng đồ, bọn họ đại thể không sợ chết, sợ chính là không có chuyện đùa. Rất nhanh, ở phía sau Trâu Thần theo một cái đuôi thật dài, có tới hơn mấy trăm người, hơn nữa nhân số còn đang không ngừng tăng cường, lẫn nhau trong lúc đó đều nghị luận đây là làm gì.
Trong đó buồn bực nhất chính là người của thất đại Thương Minh, từ lâu lẻn vào trong. Người còn lại có thể cảm thấy chơi rất vui, hoặc là thử vận may, chỉ có bọn họ biết, lần này Cửu Thiên đỉnh xuất hiện xác suất là rất lớn!
Toàn bộ Yêu nguyên bắt đầu bất an, một ít Yêu thú mạnh mẽ đồng thời hướng về mặt nam lao đi, tựa hồ muốn tránh né cái gì.
Lý Vân Tiêu cùng người của Thánh Hỏa điện đột nhiên xuất hiện trong không gian ở một nơi nào đó của Yêu nguyên, tám người từ trong truyền tống trận bay ra, từng cái từng cái không đứng thẳng được.
Đào Quán định nhãn nhìn xuống bốn phía nói:
- Nơi này là Yêu nguyên sao? Người của Khô Lâu dong binh đoàn đã tới sao?
Lý Vân Tiêu đối với Diệp Phàm nói:
- Làm sao, có thể có cảm ứng không?
Diệp Phàm nhắm mắt trầm tư một trận nói:
- Không sai, xác thực cảm ứng mạnh một ít.
Hắn nhìn Yêu nguyên mênh mông vô bờ, cảm khái nói:
- Không nghĩ tới tổ tiên chí bảo lại ẩn nấp ở bên trong Yêu nguyên vô biên này, tổ tiên tuyệt đại tài năng, thống lĩnh một thời đại. Mà thân là hậu nhân, thực lực thấp kém, tổ tiên lưu lại đồ vật cũng không tìm tới, ta thực sự thẹn với tổ tiên.
Đào Quán an ủi:
- Cửu Thiên Đỉnh ở sau khi Diệp Nam Thiên đại nhân biến mất liền không gặp, làm sao có thể trách ngươi. Huống hồ lần này Cửu Thiên Đỉnh xuất thế, chúng ta cật lực phụ tá thiếu chủ đạt được chí bảo, chấn chỉnh lại Thánh Hỏa điện vinh quang.
Lý Vân Tiêu đột nhiên động dung nói:
- Năm đó Diệp Nam Thiên cuối cùng quy tụ là...
Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn, than thở:
- Ta cũng không biết. Thế nhân đều tương truyền tổ tiên bước vào Thần Cảnh, tiến vào vô thượng Thần Đạo, Vạn Cổ vĩnh hằng. Nhưng trên thực tế, các đời hậu nhân tìm khắp lượng lớn tư liệu, tựa hồ cũng không phải chuyện như vậy. Tình huống cụ thể ta nhất thời cũng nói không rõ ràng, trong bút ký của tổ tiên, ghi chép một chút liên quan tới tình huống xung kích Thần Cảnh, ta cũng xem không rõ, nhưng tựa hồ khuyết thiếu một chút đồ vật.
- Đồ vật gì?
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động mạnh, loại bản chép tay của Diệp Nam Thiên đối với hắn mà nói vô cùng trọng yếu, thậm chí so với Cửu Thiên Đỉnh còn trọng yếu hơn. Cảnh giới của bọn người Diệp Phàm cách biệt quá nhiều, đương nhiên sẽ không rõ ràng tầm quan trọng trong đó. Mà Lý Vân Tiêu thì đã từng là cường giả nằm ở Cửu Thiên cảnh đỉnh cao, bên trong bản chép tay có tư liệu liên quan tới xung kích Thần Cảnh, là bảo vật vô giá.
Dù sao Diệp Nam Thiên cũng là một trong mấy vị cường giả có khả năng đi vào Thần Cảnh trong sử sách đại lục ghi chép.
Hắn trầm giọng nói:
- Diệp Phàm, có thể cho ta mượn xem bản chép tay này một chút hay không?
Diệp Phàm cau mày nói:
- Bên trong bản chép tay này ghi chép nhiều là các loại tâm đắc của tổ tiên, nguyên bản cho Vân thiếu nhìn cũng không sao? Nhưng ta không có mang ở trên người, mà là lưu lại trong Thánh Hỏa điện. Sau này Vân thiếu đến Thánh Hỏa điện ta làm khách, có thể tùy ý quan sát.
Lý Vân Tiêu gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng thầm nói:
- Lần này phiền phức, xem ra còn phải nghĩ biện pháp bảo toàn tính mạng cho những người này, nếu không thì bản chép tay kia liền không nhìn thấy.
Hắn đồng thời cũng nghĩ đến mấy vị cường giả khác trong lịch sử, không biết bọn họ có lưu lại các loại tâm đắc hay không, sau này có cơ hội nhất định phải đi bái phỏng hậu nhân của bọn họ.
Thích Quang đột nhiên nói:
- Tổ tiên Diệp Nam Thiên đại nhân lưu lại bản chép tay, cực kỳ quý giá, không thể dễ dàng cho người ngoài xem. Nhưng nếu Vân thiếu giúp chúng ta đạt được Cửu Thiên Đỉnh, vậy dĩ nhiên có thể quan sát không thể nghi ngờ.
Nội tâm Lý Vân Tiêu cười gằn nói:
- Đó là tự nhiên, mục đích của chúng ta cũng không hề xung đột. Các ngươi được Cửu Thiên Đỉnh, ta bất quá là nghiên cứu cấu tạo mà thôi.
Phùng Chư khinh miệt nói:
- Ngươi bất quá là tiểu Thuật luyện sư, còn nghiên cứu Cửu Thiên Đỉnh, ngươi nhìn hiểu sao?
Lý Vân Tiêu sắc mặt dần dần lạnh xuống, nói:
- Phùng Chư, ta nhìn ngươi ngày hôm nay là không ăn dược hoặc là uống nhầm thuốc. Đừng tưởng rằng ngươi là Vũ Tôn, ở bên trong Thánh Hỏa điện hung hăng quen rồi, ta cho ngươi biết, chút thực lực cảu ngươi đặt ở Thiên Vũ đại lục, ngay cả cái rắm cũng không phải. Đừng nói Thiên Vũ đại lục, ở trong mắt ta cũng không đủ xem.
Hắn duỗi ra một ngón tay, khinh bỉ bắt đầu run rẩy lên, lộ ra vẻ châm chọc.
Phùng Chư giận tím mặt, Lý Vân Tiêu nói một điểm không sai, hắn ở Thánh Hỏa điện hung hăng quen rồi, xưa nay không ai dám ở trước mặt bọn họ thể hiện, cũng chưa từng có người dám chống đối hắn.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết! Đừng tưởng rằng ít đi ngươi, chúng ta sẽ không tìm được Cửu Thiên Đỉnh. Ngươi ở trước mặt lão phu, không có một chút giá trị nào!
- Dừng tay!
Diệp Phàm kinh hãi, hắn biết tính khí của Phùng Chư không tốt lắm, một lời không hợp liền dễ dàng động thủ. Nhưng đã không ngăn cản được nữa, lực lượng lĩnh vực của Phùng Chư trong nháy mắt mở ra, hướng về trên người Lý Vân Tiêu ép đi.
- Thiếu chủ yên tâm, lão phu chỉ là cho hắn chút màu sắc nhìn, cho hắn biết làm sao tôn kính tiền bối!
Lý Vân Tiêu cười gằn một tiếng, lực lượng lĩnh vực đối với vũ giả dưới Vũ Tôn khác mà nói tuyệt đối là tồn tại trí mạng. Nhưng đối với hắn mà nói lại là việc nhỏ như con thỏ, bất kể là lực lượng Vực Giới của Giới Thần Bi hay là thần thể hắn, cũng có thể ung dung khắc chế.
/3771
|