Chương 642: Vũ Tôn quyết đấu
- Huyền khí cấp chín!
Bạch y nam tử sợ hãi thay đổi sắc mặt, quần áo quanh người không gió mà bay. Toàn bộ bóng người lóe lên bạch quang, liền xuất hiện ở bên Hoàng Triều chung, trong mắt tất cả đều là vẻ khiếp sợ cùng đại hỉ, ở trên chung không ngừng lấp lóe.
- Cổ chung của lão tử, ngươi xem cái mao a? Móc mù mắt chó của ngươi!
Lý Vân Tiêu không biết khi nào liền xuất hiện ở trên bầu trời Hoàng Triều chung, một cước đột nhiên dẫm đạp xuống.
Một vệt kim quang từ dưới chân hắn trải rộng ra, văn tự trên Hoàng Triều chung lấp loé mà xuống, tiếng chuông cổ điển nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như trải qua ngàn năm vạn năm, ở dưới một tiếng chuông này trôi qua vô số thế kỷ.
- Một âm một thế kỷ!
Trên gương mặt Bạch y nam tử hiện ra vẻ khiếp sợ, không kịp đề phòng bị tiếng chuông này chấn động, tinh mang trong mắt trở nên tang thương, thật giống như năm tháng ở trên người hắn kịch liệt trôi đi.
Lý Vân Tiêu một cước đạp xuống, thân thể ở trên không trung lật lên, một tay đem chuông lớn ném về đầu lâu của bạch y nam tử.
Hai tên Vũ hoàng của Thánh Hỏa điện một mặt mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Thái! Chỉ là giun dế, lại dám xuất thủ với bản tôn!
Bạch y nam tử trong nháy mắt tỉnh ngộ lại, hai mắt vẩn đục lập tức một mảnh thanh minh, khuôn mặt lộ ra vẻ lãnh ngạo, lúc này đập ra một quyền. Theo một quyền này đấm ra, lực lượng lĩnh vực cũng triển khai, đem ý cảnh của Lục Hợp bát hoang đặt vào trong đó.
Coong!
Hoàng Triều chung mới vừa đập ra, liền bị quyền kình của đối phương bắn trúng, kích thích ra sóng âm cường đại lan đi bốn phía. Kình khí mạnh mẽ kia xuyên thấu Cổ chung, truyền tới trên người Lý Vân Tiêu, chấn động đến cả người hắn bay ra ngoài, xương cốt sắp nứt, da dẻ từng tấc từng tấc tách ra.
Lúc này mọi người của Thánh Hỏa điện mới phản ứng lại, đặc biệt là hai tên Vũ Tôn cường giả Phùng Chư cùng Thích Quang, đều nổi giận đồng loạt xuất thủ, lực lượng lĩnh vực mở ra, hai người liên thủ, lập tức đem lĩnh vực quanh thân bạch y nam tử ép tới kịch liệt thu nhỏ lại.
- Cao sơn lưu thủy!
- Quét ngang ngàn quân!
Phùng Chư vỗ tới một chưởng, kình phong tản ra bốn phía, dĩ nhiên hiện ra từng vòng tròn to to nhỏ nhỏ, liên miên không dứt. Thích Quang càng là kiếm quyết đi đầu, phi thân mà lên, trong tay cầm một thanh bảo kiếm gần như trong suốt quét ngang ra, bao trùm toàn bộ chỗ yếu hại của bạch y nam tử.
Bạch y nam tử lấy làm kinh hãi, hai tên Vũ Tôn này liên thủ, dĩ nhiên hoàn toàn áp chế hắn. Hắn không dám bất cẩn, vội vàng vận chuyển lực lượng, song quyền như gió, hiện ra hai màu đen trắng, màu đen như mực đánh về Phùng Chư, màu trắng như yên đánh về Thích Quang.
Hắc bạch hai quyền vừa ra, loại tình thế bị áp chế trước kia lập tức thay đổi, ba cỗ lực lượng ở trên không trung gặp gỡ, chỗ đụng vào nhau hiện ra linh áp cường đại, dường như mạng nhện ở trên không trung tản ra.
Hai người Phùng Thích kinh nộ không ngớt, đối phương dĩ nhiên dựa vào sức một người trấn áp hai người mình! Mà bạch y nam tử đồng dạng cũng kinh hãi liên tục, thực lực của hai người đối phương bất quá là nhị tinh Vũ Tôn phổ thông, mình là tam tinh đỉnh cao, lại vẫn ép không nổi đối phương!
Nhất tinh một thiên địa, càng đi lên chênh lệch càng lớn.
Lúc này trong tam đại Chiến hạm, hơn mười đạo ánh sáng trực thiểm mà xuống, trên người mỗi người đều tỏa ra khí tức cường đại, hướng về bạch y nam tử bay đi.
- Các ngươi đi giết những tạp ngư kia, hai lão thất phu này giao cho ta!
Bạch y nam tử lạnh lùng lớn tiếng quát, những thủ hạ kia đều là Vũ hoàng, tham dự loại chiến đấu này bất quá là nhiều chút bia đỡ đàn mà thôi. Hắn dựa vào ưu thế cao hơn một tinh của mình, tuy rằng chậm một chút, nhưng mà có đầy đủ tự tin đánh giết hai người trước mắt này.
Hai người Phùng Thích kinh hãi, trong hơn mười đạo ánh sáng này không thiếu Vũ hoàng đỉnh cao, tùy tiện một người cũng đủ giết bọn người Diệp Phàm. Hơn nữa lúc này ba chiếc Chiến hạm trên bầu trời lần thứ hai vận chuyển, đem trận pháp công kích nhắm ngay đám người Diệp Phàm.
- Nguy rồi!
Phùng Chư cả giận nói:
- Không thể lại lưu thủ, bằng không thiếu chủ nguy hiểm!
Bạch y nam tử cảm thấy vô cùng buồn cười, giận dữ cười nói:
- Hai lão thất phu, trang cái gì trang! Ngươi ý tứ là các ngươi còn hạ thủ lưu tình?
Thích Quang cũng nghiêm nghị nói:
- Dùng thánh kỹ đi!
Trong tay hắn lóe lên kiếm mang, đẩy ra quyền kình màu trắng, từng đạo từng đạo kiếm ý từ trên bảo kiếm khuếch tán, nhẹ nhàng quơ múa thân kiếm, tuy rằng phi thường chậm, nhìn qua không có nửa điểm uy lực, nhưng mỗi một kiếm, tựa hồ đều có một loại quy tắc nào đó ẩn chứa bên trong.
Phùng Chư cũng đánh văng ra hắc khí, cánh tay như linh xà múa máy, tương tự là vận chuyển cực kỳ chậm, nhưng khí thế cùng lúc trước tuyệt nhiên không giống!
Lý Vân Tiêu rất xa nhìn chăm chú vào, con ngươi đột nhiên áp súc. Cái gọi là Thánh kỹ này dĩ nhiên là một loại vũ kỹ xúc động thiên địa quy tắc, Tuyệt Thế Vũ Đế truyền thừa, quả nhiên có chút bất phàm!
Bạch y nam tử cũng cảm thấy không đúng, hai tay dẫn ra quyết ấn, mấy đạo kình khí từ trên thân thể bắn mạnh ra, hướng về hai người ép đi, nhưng bất luận hắn tăng lực lượng làm sao, cũng không cách nào nhảy vào quanh thân hai người, phảng phất có một loại lực lượng cực cường hiện lên ở bốn phía bọn họ, vạn pháp bất xâm.
- Không được!
Bạch y nam tử rốt cục thay đổi sắc mặt, xoay người liền hướng U Minh Chiến hạm phóng đi.
- Hừ, muốn chạy trốn? Cao sơn lưu thủy!
- Quét ngang ngàn quân!
Chiêu thức cùng lúc trước hoàn toàn tương tự, thế nhưng lần này sử dụng, lại có loại ý nhị đặc biệt, khiến người ta nhìn qua cực kỳ vui tai thích mắt, thật giống như một quyền một kiếm, mỗi một phân một hào, đều là đẹp như vậy, phù hợp thị giác thẩm mỹ.
- Hai lão thất phu!
Bạch y nam tử thất sắc, xoay người giận tím mặt quát:
- Tứ phương bạo!
Hắn toàn lực nổ ra, giờ khắc này U Minh Chiến hạm cũng bắn xuống một đạo ánh sáng màu xanh, cùng kình khí của Tứ phương bạo chồng lên nhau, liều mạng đối chiến chiêu thức của hai người Phùng Thích.
Ầm ầm ầm!
Khí lưu khuấy động trùng kích ra, những vũ giả bốn phía kia toàn bộ thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lui lại, để tránh khỏi tai vạ tới cá trong chậu.
- Ha ha!
Trung tâm năng lượng truyền đến tiếng cười to của bạch y nam tử nói:
- Ta có U Minh Chiến hạm giúp đỡ, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Tiếng cười của hắn vừa ra, giữa bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang rền của U Minh Chiến hạm, thật giống như hứng chịu công kích.
Bạch y nam tử cùng với hơn mười tên Vũ hoàng cường giả cả kinh, đồng thời ngẩng đầu lên, nhất thời từng cái từng cái hít một hơi khí lạnh, ngơ ngác thất sắc.
Chỉ thấy Giới Thần Bi hóa thành to nhỏ như U Minh Chiến hạm, đặt ở trên U Minh Chiến hạm, nhanh chóng hướng về mặt đất chìm xuống, thật giống như vô cùng nặng, căn bản không chống đỡ nổi.
Nguyên bản bầu trời đã hôn ám càng trở nên âm u, U Minh Chiến hạm đang nhanh chóng chìm xuống, nếu như rớt xuống, ai cũng trốn không thoát!
- Huyền khí cấp chín!
Bạch y nam tử sợ hãi thay đổi sắc mặt, quần áo quanh người không gió mà bay. Toàn bộ bóng người lóe lên bạch quang, liền xuất hiện ở bên Hoàng Triều chung, trong mắt tất cả đều là vẻ khiếp sợ cùng đại hỉ, ở trên chung không ngừng lấp lóe.
- Cổ chung của lão tử, ngươi xem cái mao a? Móc mù mắt chó của ngươi!
Lý Vân Tiêu không biết khi nào liền xuất hiện ở trên bầu trời Hoàng Triều chung, một cước đột nhiên dẫm đạp xuống.
Một vệt kim quang từ dưới chân hắn trải rộng ra, văn tự trên Hoàng Triều chung lấp loé mà xuống, tiếng chuông cổ điển nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như trải qua ngàn năm vạn năm, ở dưới một tiếng chuông này trôi qua vô số thế kỷ.
- Một âm một thế kỷ!
Trên gương mặt Bạch y nam tử hiện ra vẻ khiếp sợ, không kịp đề phòng bị tiếng chuông này chấn động, tinh mang trong mắt trở nên tang thương, thật giống như năm tháng ở trên người hắn kịch liệt trôi đi.
Lý Vân Tiêu một cước đạp xuống, thân thể ở trên không trung lật lên, một tay đem chuông lớn ném về đầu lâu của bạch y nam tử.
Hai tên Vũ hoàng của Thánh Hỏa điện một mặt mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Thái! Chỉ là giun dế, lại dám xuất thủ với bản tôn!
Bạch y nam tử trong nháy mắt tỉnh ngộ lại, hai mắt vẩn đục lập tức một mảnh thanh minh, khuôn mặt lộ ra vẻ lãnh ngạo, lúc này đập ra một quyền. Theo một quyền này đấm ra, lực lượng lĩnh vực cũng triển khai, đem ý cảnh của Lục Hợp bát hoang đặt vào trong đó.
Coong!
Hoàng Triều chung mới vừa đập ra, liền bị quyền kình của đối phương bắn trúng, kích thích ra sóng âm cường đại lan đi bốn phía. Kình khí mạnh mẽ kia xuyên thấu Cổ chung, truyền tới trên người Lý Vân Tiêu, chấn động đến cả người hắn bay ra ngoài, xương cốt sắp nứt, da dẻ từng tấc từng tấc tách ra.
Lúc này mọi người của Thánh Hỏa điện mới phản ứng lại, đặc biệt là hai tên Vũ Tôn cường giả Phùng Chư cùng Thích Quang, đều nổi giận đồng loạt xuất thủ, lực lượng lĩnh vực mở ra, hai người liên thủ, lập tức đem lĩnh vực quanh thân bạch y nam tử ép tới kịch liệt thu nhỏ lại.
- Cao sơn lưu thủy!
- Quét ngang ngàn quân!
Phùng Chư vỗ tới một chưởng, kình phong tản ra bốn phía, dĩ nhiên hiện ra từng vòng tròn to to nhỏ nhỏ, liên miên không dứt. Thích Quang càng là kiếm quyết đi đầu, phi thân mà lên, trong tay cầm một thanh bảo kiếm gần như trong suốt quét ngang ra, bao trùm toàn bộ chỗ yếu hại của bạch y nam tử.
Bạch y nam tử lấy làm kinh hãi, hai tên Vũ Tôn này liên thủ, dĩ nhiên hoàn toàn áp chế hắn. Hắn không dám bất cẩn, vội vàng vận chuyển lực lượng, song quyền như gió, hiện ra hai màu đen trắng, màu đen như mực đánh về Phùng Chư, màu trắng như yên đánh về Thích Quang.
Hắc bạch hai quyền vừa ra, loại tình thế bị áp chế trước kia lập tức thay đổi, ba cỗ lực lượng ở trên không trung gặp gỡ, chỗ đụng vào nhau hiện ra linh áp cường đại, dường như mạng nhện ở trên không trung tản ra.
Hai người Phùng Thích kinh nộ không ngớt, đối phương dĩ nhiên dựa vào sức một người trấn áp hai người mình! Mà bạch y nam tử đồng dạng cũng kinh hãi liên tục, thực lực của hai người đối phương bất quá là nhị tinh Vũ Tôn phổ thông, mình là tam tinh đỉnh cao, lại vẫn ép không nổi đối phương!
Nhất tinh một thiên địa, càng đi lên chênh lệch càng lớn.
Lúc này trong tam đại Chiến hạm, hơn mười đạo ánh sáng trực thiểm mà xuống, trên người mỗi người đều tỏa ra khí tức cường đại, hướng về bạch y nam tử bay đi.
- Các ngươi đi giết những tạp ngư kia, hai lão thất phu này giao cho ta!
Bạch y nam tử lạnh lùng lớn tiếng quát, những thủ hạ kia đều là Vũ hoàng, tham dự loại chiến đấu này bất quá là nhiều chút bia đỡ đàn mà thôi. Hắn dựa vào ưu thế cao hơn một tinh của mình, tuy rằng chậm một chút, nhưng mà có đầy đủ tự tin đánh giết hai người trước mắt này.
Hai người Phùng Thích kinh hãi, trong hơn mười đạo ánh sáng này không thiếu Vũ hoàng đỉnh cao, tùy tiện một người cũng đủ giết bọn người Diệp Phàm. Hơn nữa lúc này ba chiếc Chiến hạm trên bầu trời lần thứ hai vận chuyển, đem trận pháp công kích nhắm ngay đám người Diệp Phàm.
- Nguy rồi!
Phùng Chư cả giận nói:
- Không thể lại lưu thủ, bằng không thiếu chủ nguy hiểm!
Bạch y nam tử cảm thấy vô cùng buồn cười, giận dữ cười nói:
- Hai lão thất phu, trang cái gì trang! Ngươi ý tứ là các ngươi còn hạ thủ lưu tình?
Thích Quang cũng nghiêm nghị nói:
- Dùng thánh kỹ đi!
Trong tay hắn lóe lên kiếm mang, đẩy ra quyền kình màu trắng, từng đạo từng đạo kiếm ý từ trên bảo kiếm khuếch tán, nhẹ nhàng quơ múa thân kiếm, tuy rằng phi thường chậm, nhìn qua không có nửa điểm uy lực, nhưng mỗi một kiếm, tựa hồ đều có một loại quy tắc nào đó ẩn chứa bên trong.
Phùng Chư cũng đánh văng ra hắc khí, cánh tay như linh xà múa máy, tương tự là vận chuyển cực kỳ chậm, nhưng khí thế cùng lúc trước tuyệt nhiên không giống!
Lý Vân Tiêu rất xa nhìn chăm chú vào, con ngươi đột nhiên áp súc. Cái gọi là Thánh kỹ này dĩ nhiên là một loại vũ kỹ xúc động thiên địa quy tắc, Tuyệt Thế Vũ Đế truyền thừa, quả nhiên có chút bất phàm!
Bạch y nam tử cũng cảm thấy không đúng, hai tay dẫn ra quyết ấn, mấy đạo kình khí từ trên thân thể bắn mạnh ra, hướng về hai người ép đi, nhưng bất luận hắn tăng lực lượng làm sao, cũng không cách nào nhảy vào quanh thân hai người, phảng phất có một loại lực lượng cực cường hiện lên ở bốn phía bọn họ, vạn pháp bất xâm.
- Không được!
Bạch y nam tử rốt cục thay đổi sắc mặt, xoay người liền hướng U Minh Chiến hạm phóng đi.
- Hừ, muốn chạy trốn? Cao sơn lưu thủy!
- Quét ngang ngàn quân!
Chiêu thức cùng lúc trước hoàn toàn tương tự, thế nhưng lần này sử dụng, lại có loại ý nhị đặc biệt, khiến người ta nhìn qua cực kỳ vui tai thích mắt, thật giống như một quyền một kiếm, mỗi một phân một hào, đều là đẹp như vậy, phù hợp thị giác thẩm mỹ.
- Hai lão thất phu!
Bạch y nam tử thất sắc, xoay người giận tím mặt quát:
- Tứ phương bạo!
Hắn toàn lực nổ ra, giờ khắc này U Minh Chiến hạm cũng bắn xuống một đạo ánh sáng màu xanh, cùng kình khí của Tứ phương bạo chồng lên nhau, liều mạng đối chiến chiêu thức của hai người Phùng Thích.
Ầm ầm ầm!
Khí lưu khuấy động trùng kích ra, những vũ giả bốn phía kia toàn bộ thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lui lại, để tránh khỏi tai vạ tới cá trong chậu.
- Ha ha!
Trung tâm năng lượng truyền đến tiếng cười to của bạch y nam tử nói:
- Ta có U Minh Chiến hạm giúp đỡ, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Tiếng cười của hắn vừa ra, giữa bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang rền của U Minh Chiến hạm, thật giống như hứng chịu công kích.
Bạch y nam tử cùng với hơn mười tên Vũ hoàng cường giả cả kinh, đồng thời ngẩng đầu lên, nhất thời từng cái từng cái hít một hơi khí lạnh, ngơ ngác thất sắc.
Chỉ thấy Giới Thần Bi hóa thành to nhỏ như U Minh Chiến hạm, đặt ở trên U Minh Chiến hạm, nhanh chóng hướng về mặt đất chìm xuống, thật giống như vô cùng nặng, căn bản không chống đỡ nổi.
Nguyên bản bầu trời đã hôn ám càng trở nên âm u, U Minh Chiến hạm đang nhanh chóng chìm xuống, nếu như rớt xuống, ai cũng trốn không thoát!
/3771
|