Chương 755: Tịch Diệt chi lực.
Tiểu Thanh lập tức hóa thành một đạo quang mang, hoành thân ngăn trước mặt hắn, mặt không biểu tình nói:
- Ngươi không thể đi qua.
Lý Vân Tiêu ánh mắt lạnh như băng, nói:
- Ngươi đừng quên còn thiếu nợ ta một nhân tình.
Tiểu Thanh cau chặt mày, khó xử nói:
- Cho dù ta thả ngươi đi qua, cũng sẽ có những người khác ngăn lại. Nặc Á chi chu không phải bằng hữu của ngươi có thể lấy được, ngươi ở đây có ai lại không có chủ ý, lấy Nặc Á chi chu ra khỏi người hắn, kì thực chính là cứu hắn. Ta thiếu nợ ngươi một nhân tình, có thể tận lực bảo trụ hắn không chết, xem như trả lại ngươi, sao hả.
Lý Vân Tiêu khinh thường hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Ngươi xem tình hình này, nếu bị phá vỡ Bất Diệt Kim Thân, ngươi cảm thấy hắn còn có thể sống sao?
Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn Diệp Phàm, vẻ thống khổ trên mặt Diệp Phàm càng thịnh, năm ngón tay Phong Ấp đã cắm vào giữa kim quang, tùy thời có thể đâm vào trên đỉnh đầu hắn, đến lúc đó tất nhiên sẽ sinh tử đạo tiêu, tuyệt không thể may mắn thoát khỏi.
Tiểu Thanh có chút áy náy nói:
- Ta thiếu nợ nhân tình của ngươi, về sau sẽ trả .
Lý Vân Tiêu giận dữ nói:
- Ta trả con em ngươi!
Hắn vươn tay vỗ ra, nện Hoàng Triêu Chung ra ngoài, phát ra tiếng chuông Ông ông không dứt bên tai, không ngừng biến lớn trùm tới trên người tiểu Thanh, muốn vây khốn hắn vào trong.
Tiểu Thanh hơi than thở nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, một đạo lôi điện liền nện lên thân chuông, chấn hắn bay trở về, nói:
- Không có tác dụng đâu, tuy rằng ngươi huyền khí nghịch thiên, nhưng tu vị quá thấp, ở trước mặt ta tuyệt không có phần thắng.
Tiểu Thanh nói rất chính là lời thật, lúc này đừng nói điều khiển Hoàng Triêu Chung, mà ngay cả Sơn Hà Đỉnh cũng đã dần khôi phục lại hình thái như trước, tự mình bay về trong mi tâm Lý Vân Tiêu. Hiện giờ khí lực toàn thân hắn cơ hồ hao phí không còn, sắc mặt khó coi dị thường, từ trong nhẫn lấy ra rất nhiều đan dược, như đường đậu đổ vào trong miệng, đều là thứ lúc trước tiểu Thanh đưa ra.
Tiểu Thanh không hề để ý tới hắn, chỉ cần Lý Vân Tiêu không nháo sự hắn cũng bỏ qua. Hiện giờ lực chú ý của tất cả mọi người trong toàn bộ không gian đều tập trung vào trên người Diệp Phàm và Phong Ấp, chỉ đợi Nặc Á chi chu xuất hiện sẽ ra tay cướp đoạt.
Nhưng đám Đại Yêu bên phía Thương lại bình tĩnh dị thường, chỉ lạnh nhạt đứng xme, tựa hồ cũng không định tham dự vào trong đó.
Đường Kiếp bay đến bên người Thương, thấp giọng nói chuyện:
- Thương huynh, giúp ta!
Trong mắt hắn lộ vẻ kiên nghị, tựa hồ như nhất định phải lấy được Nặc Á chi chu mới cam tâm.
Thương nói:
- Thánh khí đều ẩn chứa thiên vận trong đó, không phải sức người có khả năng lay chuyển. Là của ngươi liền là của ngươi, không phải của ngươi thì không thể cưỡng cầu, nếu là cưỡng cầu, nhất định sẽ bỏ mạng.
Đường Kiếp biến sắc, không cam lòng, cầm thật chặt Chu Tước Đao ở một bên yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu có cơ hội hắn tuyệt sẽ không đứng ngoài quan sát.
Đột nhiên toàn bộ không gian truyền đến một tiếng chấn động, cắt đứt sự tập trung của tất cả mọi người, khiến mọi người đều nhao nhao ngạc nhiên nhìn khắp mọi nơi, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.
Ầm ầm!
Lại một hồi chấn động truyền đến, bắt đầu ầm ầm liên tiếp ..., toàn bộ không gian trở nên cực kỳ bất ổn, tựa như tùy thời muốn sụp xuống vậy, cách đó không xa còn bắt đầu xuất hiện vết nứt không gian, lan tràn ra từng chút một.
- Không gian muốn rách nát sao?
Tiểu Thanh chấn động, nhìn về phía những khe hở kia, thì thào lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Nặc Á chi chu xảy ra vấn đề?
Hắn hoảng sợ nhìn lại trên người Diệp Phàm, vẫn là một mảnh kim quang, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, cũng không có gì dị thường cả.
Ầm ầm!
Chấn động không ngừng, không gian xuất hiện vấn đề thật lớn, ngoại trừ rạn nứt ra, các loại năng lượng dị thường cũng bắt đầu xuất hiện, hơn nữa còn bắn loạn khắp nơi. Một tia gió lạnh băng hàn đến cực điểm không biết từ đâu thổi đến, nhiệt độ trong toàn bộ không gian chợt hạ xuống, giống như tháng chạp trời đông giá rét vậy.
- Sư huynh, gió này. . . Dường như có cổ quái. . .
Tên đệ tử Phệ Hồn Tộc kia nhìn qua một cổ hàn khí thổi tới trước mặt, cau mày vươn tay cảm thụ, một mảnh hào quang ôn hòa bảo hộ trên bàn tay hắn, vừa mới chạm vào gió lạnh kia, không có bất kỳ dấu hiệu cái đã bị kết thành khối băng.
Cả người hắn đều không kịp phản ứng, gió lạnh thổi vào trong cơ thể hắn, thân thể lập tức hóa thành băng tinh, không có chút lực chống cự. Biểu lộ trên mặt vẫn cẩn thận như trước, tựa như một kiện tác phẩm nghệ thuật thập phần sinh động, lơ lửng trên không trung.
- Chi! Cái này. . .
Tất cả mọi người đều chấn động, hoảng sợ nhìn qua pho tượng băng tinh kia, đây chính là một gã cường giả cấp bậc Võ Tôn ah, lập tức liền bỏ mạng rồi? Loại xung đột thị giác này thật sự khiến người khó có thể tiếp nhận!
Trương Thiệu Thiên càng kinh ngạc đến ngây người há lớn miệng, hắn cảm nhận được rõ ràng người sư đệ này không chỉ thân thể bị đống kết, mà ngay cả linh hồn lực cũng cùng biến mất, nói cách khác ngay cả hồn phách cũng đã bị đóng băng!
Đột nhiên một đạo năng lượng quái dị tản khắp trên không trung, bắn ra đến trên người tên đệ tử kia, Két một tiếng giòn vang, thân thể tên đệ tử kia trực tiếp rạn nứt..., Rầm rầm vỡ thành vô số vụn băng, phiêu tán tán loạn, một người đang bình thường, cứ như vậy hóa thành vô số vụn băng, không còn lại chút gì cả.
Chi!
Tất cả mọi người như bị một cổ lãnh ý xông lên đầu, chỉ cảm thấy lạnh cả người, tay chân toàn bộ lạnh như băng. Khe hở không gian càng lúc càng lớn, loại gió lạnh khủng bố kia không ngừng thổi vào ra, ngày càng nhiều, Sưu sưu vang lên, thanh âm lọt vào tai mỗi người giống như bùa đòi mạng vậy, toàn thân đều lạnh lẽo.
- Ah!
Một tiếng hét thảm bỗng nhiên im bặt, một gã cường giả Võ Hoàng Thánh Hỏa Điện bị gió lạnh thổi trúng, lập tức hóa thành băng tinh. Sau đó Răng rắc một tiếng vỡ vụn ra, kết cục cũng giống như tên đệ tử Phệ Hồn Tộc kia, hoàn toàn không còn tồn tại.
Toàn bộ không gian giống như một căn phòng bị hở bốn phía, không ngừng có gió lạnh chui vào, giống như đông chí hàng lâm, vạn vật đều lạnh!
Lý Vân Tiêu đột nhiên cả kinh nói:
- Nguy rồi! Đây là đông chi quy tắc -- Tịch Diệt ah!
Tất cả mọi người trong nội tâm cả kinh, lập tức hiểu rõ. Thì ra bốn mùa thay phiên ở bên ngoài đã đến đông chí, mà không gian này dưới Tịch Diệt chi lực cũng đang bắt đầu bị nghiền nát.
Tiểu Thanh sắc mặt trắng bệch, không cam lòng nói:
- Dù là không gian phong ấn cũng không ngăn được đông chi quy tắc của Bất Lão Sơn, chúng ta đã chú định khó thoát khỏi cái chết sao?
Lê mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
- Lực lượng Nặc Á chi chu tựa hồ đã bị phong ấn..., bởi vậy mới khiến không gian bất ổn, nếu có thánh khí căng ra một phương vực giới thì có lẽ có thể tránh thoát một kiếp.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Lý Vân Tiêu, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
Tiểu Thanh lập tức hóa thành một đạo quang mang, hoành thân ngăn trước mặt hắn, mặt không biểu tình nói:
- Ngươi không thể đi qua.
Lý Vân Tiêu ánh mắt lạnh như băng, nói:
- Ngươi đừng quên còn thiếu nợ ta một nhân tình.
Tiểu Thanh cau chặt mày, khó xử nói:
- Cho dù ta thả ngươi đi qua, cũng sẽ có những người khác ngăn lại. Nặc Á chi chu không phải bằng hữu của ngươi có thể lấy được, ngươi ở đây có ai lại không có chủ ý, lấy Nặc Á chi chu ra khỏi người hắn, kì thực chính là cứu hắn. Ta thiếu nợ ngươi một nhân tình, có thể tận lực bảo trụ hắn không chết, xem như trả lại ngươi, sao hả.
Lý Vân Tiêu khinh thường hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Ngươi xem tình hình này, nếu bị phá vỡ Bất Diệt Kim Thân, ngươi cảm thấy hắn còn có thể sống sao?
Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn Diệp Phàm, vẻ thống khổ trên mặt Diệp Phàm càng thịnh, năm ngón tay Phong Ấp đã cắm vào giữa kim quang, tùy thời có thể đâm vào trên đỉnh đầu hắn, đến lúc đó tất nhiên sẽ sinh tử đạo tiêu, tuyệt không thể may mắn thoát khỏi.
Tiểu Thanh có chút áy náy nói:
- Ta thiếu nợ nhân tình của ngươi, về sau sẽ trả .
Lý Vân Tiêu giận dữ nói:
- Ta trả con em ngươi!
Hắn vươn tay vỗ ra, nện Hoàng Triêu Chung ra ngoài, phát ra tiếng chuông Ông ông không dứt bên tai, không ngừng biến lớn trùm tới trên người tiểu Thanh, muốn vây khốn hắn vào trong.
Tiểu Thanh hơi than thở nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, một đạo lôi điện liền nện lên thân chuông, chấn hắn bay trở về, nói:
- Không có tác dụng đâu, tuy rằng ngươi huyền khí nghịch thiên, nhưng tu vị quá thấp, ở trước mặt ta tuyệt không có phần thắng.
Tiểu Thanh nói rất chính là lời thật, lúc này đừng nói điều khiển Hoàng Triêu Chung, mà ngay cả Sơn Hà Đỉnh cũng đã dần khôi phục lại hình thái như trước, tự mình bay về trong mi tâm Lý Vân Tiêu. Hiện giờ khí lực toàn thân hắn cơ hồ hao phí không còn, sắc mặt khó coi dị thường, từ trong nhẫn lấy ra rất nhiều đan dược, như đường đậu đổ vào trong miệng, đều là thứ lúc trước tiểu Thanh đưa ra.
Tiểu Thanh không hề để ý tới hắn, chỉ cần Lý Vân Tiêu không nháo sự hắn cũng bỏ qua. Hiện giờ lực chú ý của tất cả mọi người trong toàn bộ không gian đều tập trung vào trên người Diệp Phàm và Phong Ấp, chỉ đợi Nặc Á chi chu xuất hiện sẽ ra tay cướp đoạt.
Nhưng đám Đại Yêu bên phía Thương lại bình tĩnh dị thường, chỉ lạnh nhạt đứng xme, tựa hồ cũng không định tham dự vào trong đó.
Đường Kiếp bay đến bên người Thương, thấp giọng nói chuyện:
- Thương huynh, giúp ta!
Trong mắt hắn lộ vẻ kiên nghị, tựa hồ như nhất định phải lấy được Nặc Á chi chu mới cam tâm.
Thương nói:
- Thánh khí đều ẩn chứa thiên vận trong đó, không phải sức người có khả năng lay chuyển. Là của ngươi liền là của ngươi, không phải của ngươi thì không thể cưỡng cầu, nếu là cưỡng cầu, nhất định sẽ bỏ mạng.
Đường Kiếp biến sắc, không cam lòng, cầm thật chặt Chu Tước Đao ở một bên yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu có cơ hội hắn tuyệt sẽ không đứng ngoài quan sát.
Đột nhiên toàn bộ không gian truyền đến một tiếng chấn động, cắt đứt sự tập trung của tất cả mọi người, khiến mọi người đều nhao nhao ngạc nhiên nhìn khắp mọi nơi, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.
Ầm ầm!
Lại một hồi chấn động truyền đến, bắt đầu ầm ầm liên tiếp ..., toàn bộ không gian trở nên cực kỳ bất ổn, tựa như tùy thời muốn sụp xuống vậy, cách đó không xa còn bắt đầu xuất hiện vết nứt không gian, lan tràn ra từng chút một.
- Không gian muốn rách nát sao?
Tiểu Thanh chấn động, nhìn về phía những khe hở kia, thì thào lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Nặc Á chi chu xảy ra vấn đề?
Hắn hoảng sợ nhìn lại trên người Diệp Phàm, vẫn là một mảnh kim quang, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, cũng không có gì dị thường cả.
Ầm ầm!
Chấn động không ngừng, không gian xuất hiện vấn đề thật lớn, ngoại trừ rạn nứt ra, các loại năng lượng dị thường cũng bắt đầu xuất hiện, hơn nữa còn bắn loạn khắp nơi. Một tia gió lạnh băng hàn đến cực điểm không biết từ đâu thổi đến, nhiệt độ trong toàn bộ không gian chợt hạ xuống, giống như tháng chạp trời đông giá rét vậy.
- Sư huynh, gió này. . . Dường như có cổ quái. . .
Tên đệ tử Phệ Hồn Tộc kia nhìn qua một cổ hàn khí thổi tới trước mặt, cau mày vươn tay cảm thụ, một mảnh hào quang ôn hòa bảo hộ trên bàn tay hắn, vừa mới chạm vào gió lạnh kia, không có bất kỳ dấu hiệu cái đã bị kết thành khối băng.
Cả người hắn đều không kịp phản ứng, gió lạnh thổi vào trong cơ thể hắn, thân thể lập tức hóa thành băng tinh, không có chút lực chống cự. Biểu lộ trên mặt vẫn cẩn thận như trước, tựa như một kiện tác phẩm nghệ thuật thập phần sinh động, lơ lửng trên không trung.
- Chi! Cái này. . .
Tất cả mọi người đều chấn động, hoảng sợ nhìn qua pho tượng băng tinh kia, đây chính là một gã cường giả cấp bậc Võ Tôn ah, lập tức liền bỏ mạng rồi? Loại xung đột thị giác này thật sự khiến người khó có thể tiếp nhận!
Trương Thiệu Thiên càng kinh ngạc đến ngây người há lớn miệng, hắn cảm nhận được rõ ràng người sư đệ này không chỉ thân thể bị đống kết, mà ngay cả linh hồn lực cũng cùng biến mất, nói cách khác ngay cả hồn phách cũng đã bị đóng băng!
Đột nhiên một đạo năng lượng quái dị tản khắp trên không trung, bắn ra đến trên người tên đệ tử kia, Két một tiếng giòn vang, thân thể tên đệ tử kia trực tiếp rạn nứt..., Rầm rầm vỡ thành vô số vụn băng, phiêu tán tán loạn, một người đang bình thường, cứ như vậy hóa thành vô số vụn băng, không còn lại chút gì cả.
Chi!
Tất cả mọi người như bị một cổ lãnh ý xông lên đầu, chỉ cảm thấy lạnh cả người, tay chân toàn bộ lạnh như băng. Khe hở không gian càng lúc càng lớn, loại gió lạnh khủng bố kia không ngừng thổi vào ra, ngày càng nhiều, Sưu sưu vang lên, thanh âm lọt vào tai mỗi người giống như bùa đòi mạng vậy, toàn thân đều lạnh lẽo.
- Ah!
Một tiếng hét thảm bỗng nhiên im bặt, một gã cường giả Võ Hoàng Thánh Hỏa Điện bị gió lạnh thổi trúng, lập tức hóa thành băng tinh. Sau đó Răng rắc một tiếng vỡ vụn ra, kết cục cũng giống như tên đệ tử Phệ Hồn Tộc kia, hoàn toàn không còn tồn tại.
Toàn bộ không gian giống như một căn phòng bị hở bốn phía, không ngừng có gió lạnh chui vào, giống như đông chí hàng lâm, vạn vật đều lạnh!
Lý Vân Tiêu đột nhiên cả kinh nói:
- Nguy rồi! Đây là đông chi quy tắc -- Tịch Diệt ah!
Tất cả mọi người trong nội tâm cả kinh, lập tức hiểu rõ. Thì ra bốn mùa thay phiên ở bên ngoài đã đến đông chí, mà không gian này dưới Tịch Diệt chi lực cũng đang bắt đầu bị nghiền nát.
Tiểu Thanh sắc mặt trắng bệch, không cam lòng nói:
- Dù là không gian phong ấn cũng không ngăn được đông chi quy tắc của Bất Lão Sơn, chúng ta đã chú định khó thoát khỏi cái chết sao?
Lê mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
- Lực lượng Nặc Á chi chu tựa hồ đã bị phong ấn..., bởi vậy mới khiến không gian bất ổn, nếu có thánh khí căng ra một phương vực giới thì có lẽ có thể tránh thoát một kiếp.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Lý Vân Tiêu, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
/3771
|