Võ Vương! Kia là Võ Vương!
“Đây chính là Võ Vương của Lan Lăng quốc chúng ta a! Được tiền nhiệm Hoàng đế sắc phong, nghe nói là đệ nhất nhân dưới Đại Tôn”
“Võ Vương lại tự mình xuất thủ, cuối cùng hoàng thất cũng quyết định cuốn vào cuộc phong ba này đến a.
“Đối mặt với tuyệt thế Võ Vương, không biết Tịch Thiên Dạ có thể kháng trụ không”
Rất nhiều tiếng kinh hô vang lên trong quận Lô Hề, rất nhiều người nhận ra thân ảnh bất phàm đang dạo bước trên không kia.
Võ Vương! Người nổi danh nhất Lan Lăng quốc, uy danh chấn thiên động địa cả trong quốc địch.
“Võ Vương tự mình xuất thủ, hẳn có thể thẳng sao?”
Tổ trạch Tịch gia, ánh mắt của Tịch tổ sầu lo, Võ Vương đáng sợ, thân là Tôn giả, lão có thể nhận thức rõ rằng.
Cùng là Tôn giả, nhưng chênh lệch như trời với đất
Chênh lệch giữa Tôn giả cùng Đại Tôn, đôi khi còn lớn hơn giữa Thiên Cảnh cùng Tôn giả.
Nhưng Võ Vương lại là người có thể cùng Đại Tôn giao chiến mà toàn thân trở ra.
Đệ nhất nhân dưới Đại Tôn của Lan Lăng quốc, Võ Vương đã chiếm cứ sáu bảy mươi năm, chưa ai có thể đánh phá.
“Tịch Thiên Dạ đã xong.”
Lão tổ Chúc gia ngưng trọng nói.
“Đánh rầm, lão gia hỏa đừng nói mò.”
Chúc tam nương mặt lạnh lại, không chút nể nang mắng lão tổ Tôn giả nhà mình.
“Nha đầu, ngươi biết Võ Vương là ai không? Là thần thoại ở Lan Lăng quốc, mấy chục năm nay không thể đánh vỡ. Nếu là ở trạng thái bình thường, ta cũng cảm thấy Tịch Thiên Dạ không kém hơn Võ Vương, đồng dạng vô địch. Nhưng Tịch Thiên Dạ bây giờ đã kiệt sức, sao là đối thủ của Võ Vương.”
Lão tổ Chúc gia khẽ thở dài.
Võ Vương thế nhưng là tồn tại có thực lực nửa bước Đại Tôn, đánh giết Tôn giả viên mãn cảnh đỉnh phong vô cùng dễ dàng.
“Thần thoại của đế quốc tự mình xuất thủ, đáng tiếc a.”
Nam Vũ Tông chủ Vệ Trường Phong khế thở dài.
Thần thoại đế quốc đã in sâu trong lòng mỗi người dân, không ai cho rằng Tịch Thiên Dạ đã nỏ mạnh hết đà có thể sống sót trong tay Võ Vương.
“Ngu xuẩn.”
Tịch Thiên Dạ lườm Võ Vương một chút, thản nhiên nói.
Võ Vương nghe vậy, hơi sững sờ, lập tức cười nhạt.
“Ngươi cho rằng ta bởi vì tin vào lời nói của hai tiểu bối, mạo hiểm đến đối phó ngươi, có chút ngu xuẩn?”
Hân cũng không kỳ quái, hiển nhiên Tịch Thiên Dạ có thể nghe được âm thanh nói chuyện trong thủ phủ quận, tu vi tới mức độ này, dù là tiếng muỗi đập cánh bên ngoài quận Lô Hề đều có thể nghe thấy.
“Kỳ thật không phải, nguyên nhân chủ yếu nhất để ta muốn đối phó ngươi là sự uy hiếp của ngươi trong tương lai quá lớn, nhưng lại không thể đứng về phe bọn ta. Hiện tại bốc lên chút mạo hiểm, nói không chừng tương lai sẽ thấy may mắn vì điều này”
Võ Vương thản nhiên nói.
Hai tiểu bối xúi giục mặc dù có chút tác dụng, nhưng hắn sẽ không bởi vậy mà đi mạo hiểm.
“Không cần giải thích, nói ngươi ngu xuẩn, chỉ vì ngươi quá không biết tự lượng sức mình. Thật có lỗi, ngươi không có tương lai, cho nên không căn may mắn.”
Tịch Thiên Dạ cầm Quân Vương kiếm, bạch y tung bay, phẳng phất tiên nhân từ chín tăng mây hạ xuống, khí tức mặc dù yếu ớt, nhưng khí thế không thua bất luận kẻ nào. Phẳng phất Thánh Nhân đều sẽ ảm đạm phai mờ trước mặt hắn.
“Ngươi rất tự tin, cũng rất bình tĩnh, nhưng những điều này không thể che giấu sự thật là ngươi đã suy yếu tới cực điểm.”
Võ Vương từng bước tiến tới, đạm mạc nói Cường giả có sự kiêu ngạo của cường giả, Võ Vương hắn tung hoành cả đời, chưa hề phục qua ai. Hắn bây giờ không đến trăm năm tuổi, mới thuộc về tráng niên Tôn giả, nhưng hẳn cũng đã có được vinh quang đệ nhất nhân dưới Đại Tôn, lực ép tất cả Tôn giả trong nước
Chờ hẳn trở thành Đại Tôn, đồng dạng là cường giả tuyệt thế trong Đại Tôn.
Tịch Thiên Dạ chính là Tiên Thiên Thánh Mầm, tương lai có thể thành thánh.
Nhưng ai dám nói Võ Vương hẳn không thể thành thánh?
Hôm nay hẳn liền giết một Tiên Thiên Thánh Mầm để nói cho thế nhân, Võ Vương hẳn đồng dạng phong hoa tuyệt đại, đồng dạng cũng là Thánh Nhân tương lai
“Tịch Thiên Dạ, ngươi có thể chết trong tay ta, cũng không tính là mất mặt. Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ!”
Một họa quyển cổ lão bay ra từ trong ống tay áo Võ Vương, không phải vàng cũng không phải ngọc, chất liệu đặc thù, phía trên vẽ vài bức tranh Địa Ngục, tản ra hàn ý cùng quỷ khí vô cùng lạnh lẽo.
Họa quyển này vừa xuất hiện liền chấn động thiên địa, lượng lớn pháp tắc thế giới từ trong hư không hiển hóa, hô hoán cùng họa quyển.
“Thánh vật!”
“Kia là Thánh đạo bảo vật của hoàng thất, Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ.”
Rất nhiều người trong thành đều nhận ra, họa quyển kia chính là Thánh đạo bảo vật của hoàng thất.
Nghe nói họa quyển này có thể tạo nên một vùng thiên địa, hóa thành Địa Ngục, kéo người đến chiến đấu trong Địa Ngục.
Không ai nghĩ rằng Võ Vương vừa ra tay liền thi triển Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ, có thể thấy được hắn cũng không dám coi thường Tịch Thiên Dạ.
“Thiên Địa Lao Ngục, Càn Khôn Tự Sinh.”
'Võ Vương hét lớn, Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ trước người đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phẳng phất chạm đến loại pháp tắc nào đó giữa thiên địa, từng gợn sóng từ trên bức họa khuếch tán ra, bao trùm phương viên vạn trượng trên hư không, bao phủ cả vùng không gian trong một lồng sáng trong suốt.
'Vô số quỷ vật cùng oan hồn xé rách hư không mà ra, quỷ khóc sói gào, quỷ khí âm u. Mười tám tầng địa ngục, tầng tầng cực hình, toàn bộ hiển hóa trong hư không, phảng phất không trung của quận Lô Hề đã biến thành Địa Ngục trong truyền thuyết.
“Tịch Thiên Dạ, bên trong Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ, ngươi sẽ không bổ sung được bất luận năng lượng nào từ thiên địa, mà ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, ngươi làm sao đánh với ta?”
Võ Vương hành tẩu trong thế giới của Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ, nhàn nhã đi bộ, phảng phất như đi dạo trong hậu hoa viên.
Giờ khắc này, hẳn đã đứng ở thế bất bại, trừ phi Tịch Thiên Dạ có thể đánh vỡ thế giới hư ảo mà Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ tạo thành, nếu không mãi mãi cũng không có khả năng thoát khốn
Thánh đạo bảo vật liên quan đến pháp tắc trong thiên địa, đáng sợ tới cực điểm.
“Quỷ Phong Đột Kích, giáng lâm cho ta.”
Võ Vương ánh mắt băng lãnh, vung tay lên, Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ lập tức gào thét, một cơn gió lớn âm u điên cuồng nổi lên, hung hăng thổi về phía Tịch Thiên Dạ.
Quỷ Phong chính là lực lượng âm hàn do thiên địa chí âm gây nên, nếu là Tôn giả bình thường bị Quỷ Phong thổi đến, trong nháy mắt sẽ đông thành bức tượng băng, sinh cơ đứt đoạn.
Dù Tịch Thiên Dạ rất mạnh, Quỷ Phong không cách nào đóng băng, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến khả năng hành động của hắn, tư duy cùng thân thể bởi vì Quỷ Phong lạnh lo mà trì độn, chậm chạp.
“Linh Hồn Gào Thét, giáng lâm cho ta.”
Võ Vương giậm chân lần nữa, Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ ầm ầm vang lên, vô số oan hồn leo ra từ mười tám tăng Địa Ngục, nhao nhao bổ về phía Tịch Thiên Dạ, há ra từng cái miệng lớn như cái chậu máu, điên cuồng muốn cần xé linh hồn Tịch Thiên Dạ.
Đổi thành Tôn giả khác, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị oan hồn bên trong Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ thôn phệ hết.
“Tịch Thiên Dạ, chết đi cho ta. Chỉ trách sự uy hiếp của ngươi quá lớn, đừng trách ta lấy lớn hiếp nhỏ.”
Cuối cùng, Võ Vương nằm lấy một thanh trường kích, toàn lực đâm về phía Tịch Thiên Dạ, lực lượng kinh khủng như phá rách hư không, phẳng phất có thể dễ dàng phá tan một tòa núi lớn.
Hắn đã sử dụng Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ để kiềm chế linh hồn cùng cơ thể của Tịch Thiên Dạ, lại đâm ra một kích toàn lực, Tịch Thiên Dạ làm sao có thể thoát được cái chết đây.
“Ngươi cho rằng bằng vào một kiện pháp tắc bảo vật liền có thể giết ta? Ngươi quá ngây thơ!”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
“Đây chính là Võ Vương của Lan Lăng quốc chúng ta a! Được tiền nhiệm Hoàng đế sắc phong, nghe nói là đệ nhất nhân dưới Đại Tôn”
“Võ Vương lại tự mình xuất thủ, cuối cùng hoàng thất cũng quyết định cuốn vào cuộc phong ba này đến a.
“Đối mặt với tuyệt thế Võ Vương, không biết Tịch Thiên Dạ có thể kháng trụ không”
Rất nhiều tiếng kinh hô vang lên trong quận Lô Hề, rất nhiều người nhận ra thân ảnh bất phàm đang dạo bước trên không kia.
Võ Vương! Người nổi danh nhất Lan Lăng quốc, uy danh chấn thiên động địa cả trong quốc địch.
“Võ Vương tự mình xuất thủ, hẳn có thể thẳng sao?”
Tổ trạch Tịch gia, ánh mắt của Tịch tổ sầu lo, Võ Vương đáng sợ, thân là Tôn giả, lão có thể nhận thức rõ rằng.
Cùng là Tôn giả, nhưng chênh lệch như trời với đất
Chênh lệch giữa Tôn giả cùng Đại Tôn, đôi khi còn lớn hơn giữa Thiên Cảnh cùng Tôn giả.
Nhưng Võ Vương lại là người có thể cùng Đại Tôn giao chiến mà toàn thân trở ra.
Đệ nhất nhân dưới Đại Tôn của Lan Lăng quốc, Võ Vương đã chiếm cứ sáu bảy mươi năm, chưa ai có thể đánh phá.
“Tịch Thiên Dạ đã xong.”
Lão tổ Chúc gia ngưng trọng nói.
“Đánh rầm, lão gia hỏa đừng nói mò.”
Chúc tam nương mặt lạnh lại, không chút nể nang mắng lão tổ Tôn giả nhà mình.
“Nha đầu, ngươi biết Võ Vương là ai không? Là thần thoại ở Lan Lăng quốc, mấy chục năm nay không thể đánh vỡ. Nếu là ở trạng thái bình thường, ta cũng cảm thấy Tịch Thiên Dạ không kém hơn Võ Vương, đồng dạng vô địch. Nhưng Tịch Thiên Dạ bây giờ đã kiệt sức, sao là đối thủ của Võ Vương.”
Lão tổ Chúc gia khẽ thở dài.
Võ Vương thế nhưng là tồn tại có thực lực nửa bước Đại Tôn, đánh giết Tôn giả viên mãn cảnh đỉnh phong vô cùng dễ dàng.
“Thần thoại của đế quốc tự mình xuất thủ, đáng tiếc a.”
Nam Vũ Tông chủ Vệ Trường Phong khế thở dài.
Thần thoại đế quốc đã in sâu trong lòng mỗi người dân, không ai cho rằng Tịch Thiên Dạ đã nỏ mạnh hết đà có thể sống sót trong tay Võ Vương.
“Ngu xuẩn.”
Tịch Thiên Dạ lườm Võ Vương một chút, thản nhiên nói.
Võ Vương nghe vậy, hơi sững sờ, lập tức cười nhạt.
“Ngươi cho rằng ta bởi vì tin vào lời nói của hai tiểu bối, mạo hiểm đến đối phó ngươi, có chút ngu xuẩn?”
Hân cũng không kỳ quái, hiển nhiên Tịch Thiên Dạ có thể nghe được âm thanh nói chuyện trong thủ phủ quận, tu vi tới mức độ này, dù là tiếng muỗi đập cánh bên ngoài quận Lô Hề đều có thể nghe thấy.
“Kỳ thật không phải, nguyên nhân chủ yếu nhất để ta muốn đối phó ngươi là sự uy hiếp của ngươi trong tương lai quá lớn, nhưng lại không thể đứng về phe bọn ta. Hiện tại bốc lên chút mạo hiểm, nói không chừng tương lai sẽ thấy may mắn vì điều này”
Võ Vương thản nhiên nói.
Hai tiểu bối xúi giục mặc dù có chút tác dụng, nhưng hắn sẽ không bởi vậy mà đi mạo hiểm.
“Không cần giải thích, nói ngươi ngu xuẩn, chỉ vì ngươi quá không biết tự lượng sức mình. Thật có lỗi, ngươi không có tương lai, cho nên không căn may mắn.”
Tịch Thiên Dạ cầm Quân Vương kiếm, bạch y tung bay, phẳng phất tiên nhân từ chín tăng mây hạ xuống, khí tức mặc dù yếu ớt, nhưng khí thế không thua bất luận kẻ nào. Phẳng phất Thánh Nhân đều sẽ ảm đạm phai mờ trước mặt hắn.
“Ngươi rất tự tin, cũng rất bình tĩnh, nhưng những điều này không thể che giấu sự thật là ngươi đã suy yếu tới cực điểm.”
Võ Vương từng bước tiến tới, đạm mạc nói Cường giả có sự kiêu ngạo của cường giả, Võ Vương hắn tung hoành cả đời, chưa hề phục qua ai. Hắn bây giờ không đến trăm năm tuổi, mới thuộc về tráng niên Tôn giả, nhưng hẳn cũng đã có được vinh quang đệ nhất nhân dưới Đại Tôn, lực ép tất cả Tôn giả trong nước
Chờ hẳn trở thành Đại Tôn, đồng dạng là cường giả tuyệt thế trong Đại Tôn.
Tịch Thiên Dạ chính là Tiên Thiên Thánh Mầm, tương lai có thể thành thánh.
Nhưng ai dám nói Võ Vương hẳn không thể thành thánh?
Hôm nay hẳn liền giết một Tiên Thiên Thánh Mầm để nói cho thế nhân, Võ Vương hẳn đồng dạng phong hoa tuyệt đại, đồng dạng cũng là Thánh Nhân tương lai
“Tịch Thiên Dạ, ngươi có thể chết trong tay ta, cũng không tính là mất mặt. Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ!”
Một họa quyển cổ lão bay ra từ trong ống tay áo Võ Vương, không phải vàng cũng không phải ngọc, chất liệu đặc thù, phía trên vẽ vài bức tranh Địa Ngục, tản ra hàn ý cùng quỷ khí vô cùng lạnh lẽo.
Họa quyển này vừa xuất hiện liền chấn động thiên địa, lượng lớn pháp tắc thế giới từ trong hư không hiển hóa, hô hoán cùng họa quyển.
“Thánh vật!”
“Kia là Thánh đạo bảo vật của hoàng thất, Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ.”
Rất nhiều người trong thành đều nhận ra, họa quyển kia chính là Thánh đạo bảo vật của hoàng thất.
Nghe nói họa quyển này có thể tạo nên một vùng thiên địa, hóa thành Địa Ngục, kéo người đến chiến đấu trong Địa Ngục.
Không ai nghĩ rằng Võ Vương vừa ra tay liền thi triển Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ, có thể thấy được hắn cũng không dám coi thường Tịch Thiên Dạ.
“Thiên Địa Lao Ngục, Càn Khôn Tự Sinh.”
'Võ Vương hét lớn, Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ trước người đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phẳng phất chạm đến loại pháp tắc nào đó giữa thiên địa, từng gợn sóng từ trên bức họa khuếch tán ra, bao trùm phương viên vạn trượng trên hư không, bao phủ cả vùng không gian trong một lồng sáng trong suốt.
'Vô số quỷ vật cùng oan hồn xé rách hư không mà ra, quỷ khóc sói gào, quỷ khí âm u. Mười tám tầng địa ngục, tầng tầng cực hình, toàn bộ hiển hóa trong hư không, phảng phất không trung của quận Lô Hề đã biến thành Địa Ngục trong truyền thuyết.
“Tịch Thiên Dạ, bên trong Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ, ngươi sẽ không bổ sung được bất luận năng lượng nào từ thiên địa, mà ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, ngươi làm sao đánh với ta?”
Võ Vương hành tẩu trong thế giới của Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ, nhàn nhã đi bộ, phảng phất như đi dạo trong hậu hoa viên.
Giờ khắc này, hẳn đã đứng ở thế bất bại, trừ phi Tịch Thiên Dạ có thể đánh vỡ thế giới hư ảo mà Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ tạo thành, nếu không mãi mãi cũng không có khả năng thoát khốn
Thánh đạo bảo vật liên quan đến pháp tắc trong thiên địa, đáng sợ tới cực điểm.
“Quỷ Phong Đột Kích, giáng lâm cho ta.”
Võ Vương ánh mắt băng lãnh, vung tay lên, Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ lập tức gào thét, một cơn gió lớn âm u điên cuồng nổi lên, hung hăng thổi về phía Tịch Thiên Dạ.
Quỷ Phong chính là lực lượng âm hàn do thiên địa chí âm gây nên, nếu là Tôn giả bình thường bị Quỷ Phong thổi đến, trong nháy mắt sẽ đông thành bức tượng băng, sinh cơ đứt đoạn.
Dù Tịch Thiên Dạ rất mạnh, Quỷ Phong không cách nào đóng băng, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến khả năng hành động của hắn, tư duy cùng thân thể bởi vì Quỷ Phong lạnh lo mà trì độn, chậm chạp.
“Linh Hồn Gào Thét, giáng lâm cho ta.”
Võ Vương giậm chân lần nữa, Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ ầm ầm vang lên, vô số oan hồn leo ra từ mười tám tăng Địa Ngục, nhao nhao bổ về phía Tịch Thiên Dạ, há ra từng cái miệng lớn như cái chậu máu, điên cuồng muốn cần xé linh hồn Tịch Thiên Dạ.
Đổi thành Tôn giả khác, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị oan hồn bên trong Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ thôn phệ hết.
“Tịch Thiên Dạ, chết đi cho ta. Chỉ trách sự uy hiếp của ngươi quá lớn, đừng trách ta lấy lớn hiếp nhỏ.”
Cuối cùng, Võ Vương nằm lấy một thanh trường kích, toàn lực đâm về phía Tịch Thiên Dạ, lực lượng kinh khủng như phá rách hư không, phẳng phất có thể dễ dàng phá tan một tòa núi lớn.
Hắn đã sử dụng Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ để kiềm chế linh hồn cùng cơ thể của Tịch Thiên Dạ, lại đâm ra một kích toàn lực, Tịch Thiên Dạ làm sao có thể thoát được cái chết đây.
“Ngươi cho rằng bằng vào một kiện pháp tắc bảo vật liền có thể giết ta? Ngươi quá ngây thơ!”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
/316
|