Nàng đã từng nói với Tịch Thiên Dạ, trên thế giới này không có khó khăn gì là không thể khắc phục, chỉ cần có ý chí kiện định, chỉ cần có quyết tâm mạnh mãẽ thì thiên địa cũng có thể nghịch, linh hồn cũng có thể sống mãi, huống chỉ chỉ là chứng ham ngủ.
Nàng vốn chỉ là an ủi hắn mà thôi, để hắn tin rằng vẫn còn có một tia hi vọng, nhưng nàng thật không ngờ. Tịch Thiên Dạ lại có quyết tâm lớn như vậy, bằng không. hắn không thể nào xông qua được đoạn thứ ba của Thiên lộ
Tịch Thiên Dạ từng bước đi về phía trước, không sợ gió mưa, không sợ tuyết lạnh, dường như hắn chỉ leo một ngọn núi bình thường, nhưng khi bước chân của hắn rơi vào bậc thứ 9,999 thì toàn bộ thiên địa dường như Yên tĩnh.
Nhìn chung trong lịch sử, tu sĩ có cam đảm đi khiêu chiến Thánh Sơn cũng có không ít, nhưng có thể thuận lợi xông qua 9999 bậc thiên lộ lại không nhiều. Khi Tịch Thiên Dạ bước lên đỉnh Thiên lộ thì tên tuổi của hắn đã được lưu danh sử sách của học viện trường Thương.
"Thực sự là kỳ tài ngút trời, ta hi vọng hắn có thể xông qua Thánh lộ, trở thành một Thánh mầm của học viện trường thương ta trong vòng một trăm năm trở lại đây".
Nguyên lão Chu Hoán Cảnh vui sướng, mặt mày hớn hở, đã rất lâu rồi hắn không có kích động như vậy, một 'Thánh mầm đối với một tông môn mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng đại, học viện Trường Thương cần có một vị Thánh giả.
Kể cả ông lão trông coi núi Vu Ứng Hải cũng vui mừng gật đầu, rốt cuộc lại có người xông qua Thiên lộ, hắn đã chờ ngày này quá lâu rồi, chỉ cần là người có thể xông qua Thiên lộ, cho dù thí luyện tiếp theo có thất bại đi chăng nữa hắn vẫn sẽ có một tia hi vọng trở thành Thánh.
Còn việc có thể xông qua bốn tòa thánh Sơn, một đường vượt mọi chông gai, thì tất nhiên có thể trở thành thánh, còn là ngàn năm hiếm thấy. Ví dụ như trong lịch sử của học viện Trường Thương đã từng có một vị tổ tiên tên là Lam Kinh Thiên, người này xông qua cả bốn tòa Thánh Sơn, cuối cùng trở thành đại thánh vô thượng, từ đấy quân lâm Man Nam.
" Không nghĩ đến Tịch Thiên Dạ có thể xông qua Thiên lộ, ta thực sự đã coi thường hắn."
Dưới Cây ngô đồng, ánh mắt Trần Bân Nhiên đọng lại, lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Vốn dĩ ở trong mắt hắn Tịch Thiên Dạ cũng không khác gì giun dế, nhưng lần này hắn cảm nhận được một sự uy hiếp.
Nếu như tương lai người này có thể trưởng thành tất nhiên sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng hắn.
Mạnh Vũ Huyên nhìn về phía Thánh Sơn, nàng có chút mất tập trung.
" Tịch Thiên giả thực sự có chút năng lực, chẳng qua con đường thành Thánh nhấp nhô vô cùng, muốn vượt qua không phải dễ dàng, bao nhiêu anh hùng hào kiệt phong lưu một đời nhưng cuối cùng cũng ngã xuống Thánh lộ. Chỉ cần sơ sẩy một chút rất có thể chôn vùi cả tính mạng."
Một người thanh niên hơi lắc đầu cảm thán nói. ở chung quanh hắn tụ tập một đám thanh thiếu niên, hình như bọn họ lấy hắn làm trung tâm, từng ánh mắt nhìn về hắn đều mang vẻ sùng kính.
" Phó học Trưởng, đằng sau Thánh lộ đến cùng là thí luyện cái gì, có thể tiết lộ cho chúng ta biết một hai không?" Có thiếu niên tiến về trước, một mặt nịnh nọt hỏi.
" Phải rồi, ông tổ của Phó học trưởng chính là nguyên lão của học viện, khẳng định ông ấy sec biết một ít bí mật của Thánh Sơn, học trưởng đại nhân nói cho chúng ta biết đi mà."
Một nữ học viên làm nũng nói.
Thánh sơn được học viện Trường Thương xem là thánh địa của Thánhmầm, học viên bình thường đều rất hứng thú, mỗi người đều hiếu kỳ vô cùng.
Thanh niên kia rất hưởng thụ lời nịnh nọt của đám người, hả hê nói: " Đối với Thánh sơn, bản thân ta cũng không biết bao nhiêu, chẳng qua nghe ông tổ của ta nói mỗi cách mấy chục năm đều có người đi khiêu chiến nên cũng hiểu biết không ít."
" Linh thánh sơn thí luyện được chia làm ba cửa ải, cửa thứ nhất là xông qua Thiên lộ, vừa nãy các ngươi cũng đã nhìn thấy, Thiên lộ có 9999 bậc, mỗi một bước đi lên đều khó như lên trời, nếu không phải là thiên tài tuyệt thế thì không thể qua. Còn cửa ải thứ hai, gọi là Huyết Bức Sơn Lâm, chỉ có vượt qua khu rừng này mới được tính là vượt ải thành công."
"Huyết Bức Sơn Lâm? có khó không?" Một nữ học viên mắt to chớp chớp, tò mò hỏi.
Nàng cảm thấy so với 9999 bậc thiên lộ, thì Huyết Bức Sơn Lâm có vẻ không sánh bằng.
" Khó! không những khó, mà là vô cùng đáng sợ a”
Trong mắt Phó Hạo Cơ lóe lên một vệt kiêng ky, dường như hắn rất kiêng ky khu rừng này.
" Thật lòng mà nói cho dù là ta muốn xông qua Huyết Bức Sơn Lâm cũng là có nguy hiểm tính mạng, rất có thể chết." Phó Hạo cơ lắc đầu một cái, hắn không dám tưởng tưởng, một tên tu sĩ Linh cảnh sẽ vượt qua khu rừng này như thế nào, đây vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Cho nên vì thế hai từ Mầm Thánh mới khiến mọi người kinh sợ vô cùng.
" thật hay giả đây." Nữ học viên trừng mắt đẹp, mặt hiện vẻ khiếp sợ.
Những học viên khác cũng không dám tin tưởng,
Phó học trưởng là học viên của nội viện a, tu vi hắn đã là Tông cảnh tầng 5, ngay cả hắn cũng không xông qua được Huyết Bức Sơn Lâm, lẽ nào một tu sĩ chỉ có Linh cảnh lại có thể xông qua?
" Đó cũng là vì sao hơn trăm năm qua, người dám đi khiêu chiến Thánh sơn lại lác đác không có mấy." Phó hạo cơ khế thở dài.
" Tịch Thiên Dạ có thể xông qua không?" trước viện trưởng lão, một vị trưởng lão có vẻ ưu lo nói.
Tuy rằng Tịch Thiên Dạ có thể xông qua Thiên lộ thật đáng mừng, nhưng thí luyện càng về sau sẽ càng khó khăn, dù sao bắt đầu từ cửa ải thứ hai thì học viện đã không thể khống chế được thí luyện, chỉ cần sơ sẩy một chút thì học viên rất cả khả năng sẽ chết trong Thánh Sơn.
Một học viên có thiên thú tuyệt thế như vậy, nếu như chết ở trong Thánh sơn, chuyện này thật sự là tổn thất to lớn đối với Học viện.
" không biết, những chắc chắn hắn sẽ đi khiêu chiến, vì thế chúng ta chỉ cần chờ kết quả là được."
Nguyên lão Chu Hoán Cảnh nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt hẳn vẫn trước sau nhìn về Thánh sơn, đôi tay dưới áo đã vô ý nắm chặt.
" Nguyên lão nói đúng, người có thể xông qua Thiên lộ, tất nhiên là người có cảm đảm, có quyết tâm lớn, hắn sẽ không từ bỏ giữa chừng, nếu không đạo tâm sẽ có thiếu hụt, như vậy sao có thể thành Thánh." Một Nguyên lão lớn tuổi khẽ gật đầu, đã đến độ tuổi của bọn họ, sẽ càng hiểu rõ đạo tâm là quan trọng cỡ nào. Nếu như Tịch Thiên Dạ sợ đầu sợ đuôi, như vậy thì con đường thành Thánh của hắn đã bị hủy đi một nửa.
'Trên đỉnh thiên lộ, Tịch Thiên Dạ đứng chắp tay, đưa mắt nhìn về phía Thánh sơn mênh mông.
Chẳng biết lúc nào hộ sơn Vu Ứng Hải xuất hiện ở phía sau, cũng nhìn về đỉnh Thánh sơn, nhàn nhạt nói: " chúc mừng ngươi, người trẻ tuổi. Tên của ngươi đã được lưu danh sử sách học viện Trường Thương."
"Cửa ải thứ hai chính là mảnh rừng tràn ngập máu tanh ở phía trước sao." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.
Cuối Thiên lộ, hoành trước mặt hắn chính là một mảnh rừng núi nguyên thủy, toàn bộ rừng tràn ngập một từng sương máu, đảo mắt nhìn chung quanh đều là thế, một thế giới đỏ ngòm không thấy phần cuối.
" Không sai, cửa ải thứ hai của Thánh lộ chính là Huyết Bức Sơn Lâm. Năm đó, Thủy tổ khai sáng học viên Trường Thương ở bên trong Thánh sơn này chăn nuôi yêu thú dơi hút máu, lấy tuyệt thế thánh trận vây khốn lại, đừng cho rằng mảnh rừng này có diện tích không lớn, kỳ thật bên trong lại có động thiên, Dơi hút máu được chăn nuôi trong này tuyệt đối không ít hơn 10 vạn con."
Vu Ứng Hải nhìn về mảnh rừng phía trước, thần sắc cẩn thận nói.
10 vạn con dơi hút máu tuyệt đối là một con số kinh khủng, nếu thả ra toàn bộ có thể mang đến tổn thất cực lớn cho một thành thị.
" Cửa ải thứ hai của Thánh lộ, là thí luyện năng lực sống sót của tu sĩ, ngươi nhất định phải từ nơi này xông qua, đi đến mặt khác của khu rừng thì mới được xem là vượt ải thành công." Lão thủ sơn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong lòng hắn rất rõ ràng, đối với một tên tu sĩ Linh cảnh mà nói, xuyên qua nơi này khó khăn thế nào, gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, phải nói là mười chết không con một.
Nhưng Thánh lộ được gọi là Thánh lộ chính là bởi vì nếu như không phải người phi thường tuyệt đối không thể làm được, như vậy mới xứng đáng gọi là con đường thành thánh, Thánh lộ.
Nàng vốn chỉ là an ủi hắn mà thôi, để hắn tin rằng vẫn còn có một tia hi vọng, nhưng nàng thật không ngờ. Tịch Thiên Dạ lại có quyết tâm lớn như vậy, bằng không. hắn không thể nào xông qua được đoạn thứ ba của Thiên lộ
Tịch Thiên Dạ từng bước đi về phía trước, không sợ gió mưa, không sợ tuyết lạnh, dường như hắn chỉ leo một ngọn núi bình thường, nhưng khi bước chân của hắn rơi vào bậc thứ 9,999 thì toàn bộ thiên địa dường như Yên tĩnh.
Nhìn chung trong lịch sử, tu sĩ có cam đảm đi khiêu chiến Thánh Sơn cũng có không ít, nhưng có thể thuận lợi xông qua 9999 bậc thiên lộ lại không nhiều. Khi Tịch Thiên Dạ bước lên đỉnh Thiên lộ thì tên tuổi của hắn đã được lưu danh sử sách của học viện trường Thương.
"Thực sự là kỳ tài ngút trời, ta hi vọng hắn có thể xông qua Thánh lộ, trở thành một Thánh mầm của học viện trường thương ta trong vòng một trăm năm trở lại đây".
Nguyên lão Chu Hoán Cảnh vui sướng, mặt mày hớn hở, đã rất lâu rồi hắn không có kích động như vậy, một 'Thánh mầm đối với một tông môn mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng đại, học viện Trường Thương cần có một vị Thánh giả.
Kể cả ông lão trông coi núi Vu Ứng Hải cũng vui mừng gật đầu, rốt cuộc lại có người xông qua Thiên lộ, hắn đã chờ ngày này quá lâu rồi, chỉ cần là người có thể xông qua Thiên lộ, cho dù thí luyện tiếp theo có thất bại đi chăng nữa hắn vẫn sẽ có một tia hi vọng trở thành Thánh.
Còn việc có thể xông qua bốn tòa thánh Sơn, một đường vượt mọi chông gai, thì tất nhiên có thể trở thành thánh, còn là ngàn năm hiếm thấy. Ví dụ như trong lịch sử của học viện Trường Thương đã từng có một vị tổ tiên tên là Lam Kinh Thiên, người này xông qua cả bốn tòa Thánh Sơn, cuối cùng trở thành đại thánh vô thượng, từ đấy quân lâm Man Nam.
" Không nghĩ đến Tịch Thiên Dạ có thể xông qua Thiên lộ, ta thực sự đã coi thường hắn."
Dưới Cây ngô đồng, ánh mắt Trần Bân Nhiên đọng lại, lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Vốn dĩ ở trong mắt hắn Tịch Thiên Dạ cũng không khác gì giun dế, nhưng lần này hắn cảm nhận được một sự uy hiếp.
Nếu như tương lai người này có thể trưởng thành tất nhiên sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng hắn.
Mạnh Vũ Huyên nhìn về phía Thánh Sơn, nàng có chút mất tập trung.
" Tịch Thiên giả thực sự có chút năng lực, chẳng qua con đường thành Thánh nhấp nhô vô cùng, muốn vượt qua không phải dễ dàng, bao nhiêu anh hùng hào kiệt phong lưu một đời nhưng cuối cùng cũng ngã xuống Thánh lộ. Chỉ cần sơ sẩy một chút rất có thể chôn vùi cả tính mạng."
Một người thanh niên hơi lắc đầu cảm thán nói. ở chung quanh hắn tụ tập một đám thanh thiếu niên, hình như bọn họ lấy hắn làm trung tâm, từng ánh mắt nhìn về hắn đều mang vẻ sùng kính.
" Phó học Trưởng, đằng sau Thánh lộ đến cùng là thí luyện cái gì, có thể tiết lộ cho chúng ta biết một hai không?" Có thiếu niên tiến về trước, một mặt nịnh nọt hỏi.
" Phải rồi, ông tổ của Phó học trưởng chính là nguyên lão của học viện, khẳng định ông ấy sec biết một ít bí mật của Thánh Sơn, học trưởng đại nhân nói cho chúng ta biết đi mà."
Một nữ học viên làm nũng nói.
Thánh sơn được học viện Trường Thương xem là thánh địa của Thánhmầm, học viên bình thường đều rất hứng thú, mỗi người đều hiếu kỳ vô cùng.
Thanh niên kia rất hưởng thụ lời nịnh nọt của đám người, hả hê nói: " Đối với Thánh sơn, bản thân ta cũng không biết bao nhiêu, chẳng qua nghe ông tổ của ta nói mỗi cách mấy chục năm đều có người đi khiêu chiến nên cũng hiểu biết không ít."
" Linh thánh sơn thí luyện được chia làm ba cửa ải, cửa thứ nhất là xông qua Thiên lộ, vừa nãy các ngươi cũng đã nhìn thấy, Thiên lộ có 9999 bậc, mỗi một bước đi lên đều khó như lên trời, nếu không phải là thiên tài tuyệt thế thì không thể qua. Còn cửa ải thứ hai, gọi là Huyết Bức Sơn Lâm, chỉ có vượt qua khu rừng này mới được tính là vượt ải thành công."
"Huyết Bức Sơn Lâm? có khó không?" Một nữ học viên mắt to chớp chớp, tò mò hỏi.
Nàng cảm thấy so với 9999 bậc thiên lộ, thì Huyết Bức Sơn Lâm có vẻ không sánh bằng.
" Khó! không những khó, mà là vô cùng đáng sợ a”
Trong mắt Phó Hạo Cơ lóe lên một vệt kiêng ky, dường như hắn rất kiêng ky khu rừng này.
" Thật lòng mà nói cho dù là ta muốn xông qua Huyết Bức Sơn Lâm cũng là có nguy hiểm tính mạng, rất có thể chết." Phó Hạo cơ lắc đầu một cái, hắn không dám tưởng tưởng, một tên tu sĩ Linh cảnh sẽ vượt qua khu rừng này như thế nào, đây vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Cho nên vì thế hai từ Mầm Thánh mới khiến mọi người kinh sợ vô cùng.
" thật hay giả đây." Nữ học viên trừng mắt đẹp, mặt hiện vẻ khiếp sợ.
Những học viên khác cũng không dám tin tưởng,
Phó học trưởng là học viên của nội viện a, tu vi hắn đã là Tông cảnh tầng 5, ngay cả hắn cũng không xông qua được Huyết Bức Sơn Lâm, lẽ nào một tu sĩ chỉ có Linh cảnh lại có thể xông qua?
" Đó cũng là vì sao hơn trăm năm qua, người dám đi khiêu chiến Thánh sơn lại lác đác không có mấy." Phó hạo cơ khế thở dài.
" Tịch Thiên Dạ có thể xông qua không?" trước viện trưởng lão, một vị trưởng lão có vẻ ưu lo nói.
Tuy rằng Tịch Thiên Dạ có thể xông qua Thiên lộ thật đáng mừng, nhưng thí luyện càng về sau sẽ càng khó khăn, dù sao bắt đầu từ cửa ải thứ hai thì học viện đã không thể khống chế được thí luyện, chỉ cần sơ sẩy một chút thì học viên rất cả khả năng sẽ chết trong Thánh Sơn.
Một học viên có thiên thú tuyệt thế như vậy, nếu như chết ở trong Thánh sơn, chuyện này thật sự là tổn thất to lớn đối với Học viện.
" không biết, những chắc chắn hắn sẽ đi khiêu chiến, vì thế chúng ta chỉ cần chờ kết quả là được."
Nguyên lão Chu Hoán Cảnh nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt hẳn vẫn trước sau nhìn về Thánh sơn, đôi tay dưới áo đã vô ý nắm chặt.
" Nguyên lão nói đúng, người có thể xông qua Thiên lộ, tất nhiên là người có cảm đảm, có quyết tâm lớn, hắn sẽ không từ bỏ giữa chừng, nếu không đạo tâm sẽ có thiếu hụt, như vậy sao có thể thành Thánh." Một Nguyên lão lớn tuổi khẽ gật đầu, đã đến độ tuổi của bọn họ, sẽ càng hiểu rõ đạo tâm là quan trọng cỡ nào. Nếu như Tịch Thiên Dạ sợ đầu sợ đuôi, như vậy thì con đường thành Thánh của hắn đã bị hủy đi một nửa.
'Trên đỉnh thiên lộ, Tịch Thiên Dạ đứng chắp tay, đưa mắt nhìn về phía Thánh sơn mênh mông.
Chẳng biết lúc nào hộ sơn Vu Ứng Hải xuất hiện ở phía sau, cũng nhìn về đỉnh Thánh sơn, nhàn nhạt nói: " chúc mừng ngươi, người trẻ tuổi. Tên của ngươi đã được lưu danh sử sách học viện Trường Thương."
"Cửa ải thứ hai chính là mảnh rừng tràn ngập máu tanh ở phía trước sao." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.
Cuối Thiên lộ, hoành trước mặt hắn chính là một mảnh rừng núi nguyên thủy, toàn bộ rừng tràn ngập một từng sương máu, đảo mắt nhìn chung quanh đều là thế, một thế giới đỏ ngòm không thấy phần cuối.
" Không sai, cửa ải thứ hai của Thánh lộ chính là Huyết Bức Sơn Lâm. Năm đó, Thủy tổ khai sáng học viên Trường Thương ở bên trong Thánh sơn này chăn nuôi yêu thú dơi hút máu, lấy tuyệt thế thánh trận vây khốn lại, đừng cho rằng mảnh rừng này có diện tích không lớn, kỳ thật bên trong lại có động thiên, Dơi hút máu được chăn nuôi trong này tuyệt đối không ít hơn 10 vạn con."
Vu Ứng Hải nhìn về mảnh rừng phía trước, thần sắc cẩn thận nói.
10 vạn con dơi hút máu tuyệt đối là một con số kinh khủng, nếu thả ra toàn bộ có thể mang đến tổn thất cực lớn cho một thành thị.
" Cửa ải thứ hai của Thánh lộ, là thí luyện năng lực sống sót của tu sĩ, ngươi nhất định phải từ nơi này xông qua, đi đến mặt khác của khu rừng thì mới được xem là vượt ải thành công." Lão thủ sơn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong lòng hắn rất rõ ràng, đối với một tên tu sĩ Linh cảnh mà nói, xuyên qua nơi này khó khăn thế nào, gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, phải nói là mười chết không con một.
Nhưng Thánh lộ được gọi là Thánh lộ chính là bởi vì nếu như không phải người phi thường tuyệt đối không thể làm được, như vậy mới xứng đáng gọi là con đường thành thánh, Thánh lộ.
/316
|