Gian phòng sàn nhà lát đá cẩm thạch đen sáng bóng, chỉ có một bộ sofa đen bọc da cùng với các vật dụng đẹp đẽ, vừa nhìn thấy cũng biết được làm từ người có tay nghề. Cổ Vân Phong ở trong phòng dạo qua một lượt, tìm ra một nơi thiết kế như thư phòng, ước chừng ba mươi mét vuông, nội thất xa hoa muốn doạ người, bên trong là Tivi Lcd năm mươi inch, không biết nói giá là bao nhiêu.
Quả nhiên là nhà giàu mới nổi. Cổ Vân Phong nhún nhún vai, cũng không có cảm giác gì, dù sao cũng chỉ là phòng nội trú, không quan hệ gì đến hắn. Trong phòng không một bóng người, có lẽ đã ra ngoài. Cổ Vân Phong đành tự vào phòng ngủ, mở tủ quần áo trống, đem toàn bộ quần áo cho vào, lại đem đồ dùng cá nhân trong hành lý ra. Cầm bàn chải, khăn mặt cùng đồ tắm gội, Cổ Vân Phong mở cửa nhà tắm. Tiếng nước ào ào bỗng nhiên truyền đến tai. Trong làn hơi nước mù mịt, dưới vòi hoa sen, một hình dáng nam nhân lõa thể khỏe đẹp như ẩn như hiện. Ừm, dáng người không tệ. Vừa thấy cũng biết là thường luyện tập. Cũng khó trách hắn vóc người đẹp, Cổ Vân Phong nhìn bảng tên ngoài cửa, tự biết bạn cùng phòng là Tống Tiệp, cán sự trưởng thể thao Hữu Thượng.
“Xin lỗi, đừng để tâm, ta để đồ ở đây nhé?”
Nam nhân không mảnh vải che thân không ngờ có người chợt xông vào, toàn thân cứng đờ, quay lại nhìn Cổ Vân Phong, giống như gặp quỷ, sắc mặt tái dại, lập tức che nửa thân dưới, kinh hãi kêu to.
“AAA!!” Tiếng kêu chói tai gần như đục vỡ màng nhĩ Cổ Vân Phong, hắn ngoáy ngoáy tai, nhíu mày.
“Ngươi sao vậy?”
“Ngươi… Ngươi là đồ khốn không phép tắc! Sao không gõ cửa? Đi ra! Đi ra ngay!!!”
Tống Tiệp rúc vào góc, che hạ thể thật kín, hoảng hốt kêu gào! Đáng ghét, đều do hắn sơ ý, quen ở một mình, không nhớ khoá cửa. Tống Tiệp hận không thể tự cho mình một cái tát. Kinh khủng, vạn nhất ngày đầu tiên đã để cho “kẻ thù” biết “bí mật” của mình, rêu rao khắp chốn, bảo hắn sống làm sao được??
“Đều là con trai, có cần thiết phải vậy không?” Cổ Vân Phong không để ý, tự đi vào, đem đồ đạc bày trên bồn rửa.
“Khốn kiếp! Cất đồ nhanh rồi đi đi!” Tống Tiệp vừa sợ vừa tức kêu to.
Cổ Vân Phong trời sinh ương ngạnh, trừ anh Cả nói hắn còn nghe một chút, kẻ khác không vừa lòng hắn, hắn lại càng muốn trêu.
“Ngươi mắng chửi đi, ngươi càng mắng ta càng không muốn đi.”
Tống Tiệp nghe vậy thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng nghĩ cứ giằng co trong này không phải biện pháp hay, buộc lòng cố nén cơn giận, lấy giọng điệu cứng ngắc mà bảo:
“Được. Ngươi không đi, ta đi. Đưa khăn tắm cho ta.”
“Đại thiếu gia, mấy kẻ có tiền các ngươi gia giáo đều kém vậy sao? Ngươi nói thiếu một chữ.” Cổ Vân Phong hai tay khoanh trước ngực, ngữ khí trêu chọc.
Tống Tiệp tức đến bốc hơi trên đỉnh đầu, nhưng vì “khăn tắm”, không thể không cúi đầu, nghiến răng nói:
“Được, làm ơn đưa khăn cho ta.”
“Không thành vấn đề~” Cổ Vân Phong cười cười, lấy khăn lông lớn treo trên cửa thuỷ tinh gần vòi sen đưa cho hắn. “Tống đại tiểu thư đã xấu hổ như vậy, Cổ thiếu gia ta cũng không làm khó ngươi nữa, haha…”
Nghe thấy Cổ Vân Phong cười đi ra ngoài, Tống Tiệp hận không thể một cước đạp chết hắn.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Tống Tiệp tức giận đi vào phòng ngủ.
“Cổ Vân Phong, ta cảnh cáo ngươi, sau này không gõ cửa mà cứ xông vào phòng tắm, ta sẽ trói ngươi lại!”
“Ngươi là gái tân sao? Có thế cũng sợ?” Cổ Vân Phong xem thường mà cười nhạt một cái. Kẻ có tiền có hay không đều thần kinh như vậy? Quả thật vô vị!
“Bản thiếu gia chính là không thèm cho loại nhà quê ngươi nhìn, có sao không?” Tống Tiệp vì che giấu bí mật, cố ý nói lời khó nghe.
Cổ Vân Phong thấy bộ dạng đó, hận không thể đánh nát cằm hắn. Đôi mắt sau tóc mái lộ ra cái nhìn lạnh lẽo.
“Kẻ có tiền các người đều ấu trĩ như thế sao?”
“Ngươi nói ai ấu trĩ?” Tống Tiệp tức giận đùng đùng.
“Không nói với ngươi nữa. Giường nào của ta?” Cổ Vân Phong liếc sang hai cái giường, lạnh lùng hỏi.
“Ai nói ngươi có giường? Ta đêm ngủ không thích kẻ khác ở bên cạnh. Ngươi ra phòng khách ngủ đi!”
“Thần kinh! Muốn thì ngươi đi mà ngủ” Cổ Vân Phong mặc kệ tên công tử đang vênh mặt hất hàm sai khiến, tuỳ tiện chọn một cái giường nằm lên.
“A! Đó là giường của ta!”
“Ta vừa hỏi giường nào của ta, là ngươi không chịu nói. Ta chỉ tự chọn lấy thôi. Nếu ta đã chọn rồi, đừng mong đổi lại.” Cổ Vân Phong gối hai tay sau đầu, cố ý thở dài: “A, giường này thực rất thư thái!”
“Cổ Vân Phong!” Tống Tiệp vốn một bụng tức giận, bị chọc đến phát điên, lập tức nhào tới túm mạnh cổ áo hắn, trợn mắt hung dữ: “Ta lặp lại, đây là giường ta! Đồ nhà quê ngươi không xứng!”
“Trên này có ghi tên ngươi sao?” Cổ Vân Phong cũng không phản ứng, thản nhiên.
“Hả?” Tống Tiệp sửng sốt
“Ngươi có gì chứng minh đây là giường ngươi?” Cổ Vân Phong vẫn không nóng không lạnh hỏi.
“Cái… Cái gì hả? Bản thiếu gia nói phải là phải, cần gì chứng cứ?”
“Bản thiếu gia cũng nói đây là giường mình, ngươi muốn thế nào?”
“Khốn kiếp!” Tống Tiệp giơ tay muốn cho hắn một quyền.
“Leng keng… Leng keng…” Chuông cửa đột nhiên vang lên, “Tống Tiệp, nhanh lên, đi học nào!”
Âm thanh ngoài cửa khiến hắn buông quả đấm.
“Hừ, coi như hôm nay ngươi may mắn. Buổi tối quay về, ngươi vẫn chơi xấu chiếm giường ta, bản thiếu gia một quyền giết chết ngươi!”
Cổ Vân Phong chẳng ừ chẳng hử, khẽ mỉm cười. Tống Tiệp hung hăng trừng mắt, cầm túi xách, đi ra, cơn giận còn sót lại chưa tan mà rơi rớt tới cửa phòng. Thiếu niên miệng ngậm thuốc lá, biểu cảm lãnh đạm đang chờ sẵn.
“Làm cái gì để ta chờ lâu vậy?” Vương Vũ Kiệt nhịn không được nhìn hắn, “Ở bên trong có đại pháo à?”
“Pháo cái đầu ngươi ấy!” Tống Tiệp tức giận đẩy hắn một cái, “Ngươi có phải cũng nhiễm virus thấp kém truyền nhiễm từ lũ nhà quê đó không? Đi mau, trễ rồi!”
“Thiên Kì còn chưa có ra, chờ một chút.”
“Không thể nào? Tên học sinh ưu tú đó từ trước đến giờ đều giục chúng ta. Thế nào hôm nay so với chúng ta vẫn đi muộn hơn thế?”
“Có lẽ là đang vui vẻ với bạn cùng phòng mới chăng?” Vương Vũ Kiệt châm chọc, nhổ một bãi nước bọt. “Thiên Kì cũng thật xui xẻo, rõ ràng là phản đối, lại bị sắp đặt ở cùng một gian với Lôi Kình, thằng cha thô lỗ, cái này còn không xui xẻo?”
“Nghe nói Thiên Kì đi theo hiệu trưởng kháng nghị nhiều lần, lần nào cũng bị đuổi về. Hiệu trưởng rốt cuộc đang làm cái gì? Lại đem chúng ta đặt cùng một chỗ với kẻ thù, thật giận điên người! Tốt nhất là một người giữ một phòng!”
‘Ô… rất không công bằng! Cần đổi phòng đơn phải là ta đây, chính ta không muốn người biết bí mật, chính ta mới đáng thương a!’ Tống Tiệp ở trong tâm bất đắc dĩ kêu rên. Vương Vũ Kiệt vô tình nhún nhún vai.
“Một người ở quả thật tốt hơn, đôi khi lười qua kí túc xá nữ có thể gọi các cô tới chăm sóc.”
“Chăm sóc? Ngươi thực coi mình là vua hả?” Tống Tiệp đối với chuyện không đúng tiết tháo đàn ông thế này quả thực không chịu được.
“Là họ muốn coi ta là vua để chăm sóc, ta có cách gì?” Vương Vũ Kiệt nhíu mày, giọng điệu không nghiêm túc.
“Quên đi! Mặc kệ ngươi, ta đi tìm Thiên Kì.” Ngay lúc Tống Tiệp định tới nhấn chuông phòng 1103, Duẫn Thiên Kì đã mở cửa phòng. Thiếu niên đeo kính mạ vàng, khuôn mặt tinh tế trắng ngần không che giấu nổi sự phẫn nộ. Tống Tiệp vừa nhìn thấy biểu cảm của bạn, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân, ôm vai hắn, cười hì hì. Duẫn đồng môn cưng ơi, có bạn cùng phòng mới, thật là cao hứng hả?
Duẫn Thiên Kì thông minh tuyệt đỉnh, luôn xếp hạng nhất toàn trường, hiếm khi phải phiền muộn, hôm nay khó khắn lắm mới có cơ hội trêu chọc hắn một phen, sao lại không tóm lấy cơ hội này chứ.
“Ngươi mù sao? Mặt ta giống như cao hứng lắm sao?”
“Mặt ngươi quả thực là rất sinh động đó, không giống trước kia đều lạnh như tờ giấy, giống như tất cả đều thiếu nợ ngươi mấy chục tỷ vậy~”
“Tống Tiệp chết bằm! Nếu ngươi không muốn bài vở học kì này bị nhỡ, tốt nhất đừng chọc ta!” Duẫn Thiên Kì tức giận gạt tay hắn.
“Được rồi, xem như ngươi lợi hại.” Tống Tiệp giơ cao tay như xin hàng. Tống Tiệp tuy rằng đầu óc không tồi, nhưng xem thể thao như tính mạng, không thể nào đem bài vở để trong lòng được, nếu không có Duẫn Thiên Kì, lợi hại ngang sách tham khảo, ghi chép hộ, sao hắn có thể lọt vào top 10 mỗi kì thi chứ. Trong lúc hai người còn đang cãi cọ, chuông đã réo vang.
“Chết tiệt, vào học rồi, đi mau!”
Cao trung Hữu Thượng phòng học sáng sủa rộng rãi, thiết bị tối tân. Vương Vũ Kiệt cùng hai người kia khác lớp, tới cửa phòng thì vẫy tay bye bye. Tống Tiệp theo sơ đồ chỗ ngồi, đang đi về phía cuối lớp học, bất hạnh phát hiện ra tên khốn kiếp đang an vị phía sau hắn. Có lầm không? Đứa ngu nào sắp xếp sơ đồ chỗ ngồi? Tống Tiệp hận không thể xé xuống mà giẫm nát! Đâu chỉ ngu mà nhất định là tên khốn không có não! Đứng gần đó, Duẫn Thiên Kì xem ra so với hắn còn giận hơn. A? Lẽ nào… Tống Tiệp quay lại nhìn sơ đồ lớp.
“Haha… Duẫn đồng môn cưng ơi, xem ra ngươi cũng vui đó chứ?”
Thấy Thiên Kì bị sắp đặt ngồi phía trước Lôi Kình, thì cơn giận trong bụng Tống Tiệp nhất thời hoá thành cười haha…
“Cười cái gì? Buổi tối tan học về gặp cái tên chết bầm đã đủ phiền rồi, không ngờ ban ngày lên lớp cũng phải gặp hắn. Thế này là trọn hai tư tiếng rồi, ai chịu nổi hả? Năm ba có nhiều lớp như vậy, sao cứ nhất định phải cùng lớp, thực sự quá lắm rồi!” Duẫn Thiên Kì lửa oán bốc cao ngùn ngụt.
“Có cái gì mà giận, ta còn không giống ngươi? Nghĩ đến từ sáng đến tối gặp cái tên khốn kia đã cảm thấy khó coi gần chết. Không được, nhất định phải xin thầy đổi lại chỗ ngồi!” Tống Tiệp căm hận nói.
Thầy Hoàng, giáo viên lớp hai năm ba, vóc người trung bình, hơi hói, nổi tiếng nghiêm khắc. Nghe thấy học sinh oán giận phía sau, vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
“Chỗ ngồi sắp đặt như thế là do hiệu trưởng dặn dò, không thể thay đổi. Để giúp học sinh mới mau chóng hoà nhập với sinh hoạt của trường, mong các em nỗ lực.”
Lời thầy vừa nói ra, Tống Tiệp lập tức gục trên bàn, sầu não thiếu chút nữa ói ra máu. Cổ Vân Phong ngồi phía sau, thấy thiếu niên cao ngạo ủ rũ, từ trên xuống dưới như cún con, dáng điệu đáng yêu không ngờ, hắn không kiềm nổi mà khẽ cười một tiếng.
“Cười cái gì?” Tống Tiệp bốc hoả quay đầu lại.
“Cười ngươi đáng yêu…” Cổ Vân Phong khoé miệng gợi lên nụ cười. Kỳ thực Cổ Vân Phong nghĩ sao nói vậy, nhưng đương sự dường như không hề cảm kích.
“Câm miệng! Dám ở đó nói cái gì đáng yêu, bản thiếu gia đánh chết ngươi!” Vì vốn không dám cho ai biết bí mật mình đến nay vẫn chỉ là tiểu xử nam; nên hắn chán ghét nhất chính là những từ mang tính ẻo lả như thế.
“Tốt thôi, thì không nói, nhưng buổi tối sau khi về, ở trên giường sẽ từ từ nói cho ngươi nghe, bạn cùng phòng đáng yêu của ta…” Cổ Vân Phong cố ý dùng ngữ khí mập mờ mà nói.
“Khốn kiếp!” Thiếu niên kia chịu không thấu, nhịn không được, cuối cùng một quyền đánh tới. Cổ Vân Phong đỡ quả đấm của hắn, hai người tức khắc xông vào.
“Dừng tay! Dừng tay! Tống Tiệp! Cổ Vân Phong!”
Nhìn thấy hai bên học sinh túm lại phía sau, thầy Hoàng la to. Ngày đầu tiên lên lớp đã có người đánh nhau, mà còn ngay trong ngôi trường xuất sắc, đến giáo viên cũng can không nổi.
“Tống Tiệp cố lên!”
“Cổ Vân Phong cố lên!”
Hai bên học sinh vốn là kẻ thù, hôm nay không phân biệt nam nữ đều chạy tới, vây quanh vì người bên mình mà hò hét cổ vũ.
“Tống Tiệp cố lên! Ta biết ngươi giỏi nhất, ngươi vạn lần không thể thua!” Duẫn Thiên Kì ở một bên hò hét tiếp sức.
“Bạn ngươi thắng không có dễ dàng như vậy đâu.” Lôi Kình từ bé nổi danh đánh lộn, nhìn cuộc chiến trước mặt, lành lạnh nói một câu.
“Ngươi nói láo!”
“Tiểu bất điểm*, ngươi dám không tin?” Lôi Kình hai tay ôm ngực, nghiêng người, trừng mắt liếc.
“Ngươi kêu ai là tiểu bất điểm?!” Duẫn Thiên Kì tức giận giậm chân.
“Chính là nói ngươi đó!”
Duẫn Thiên Kì cao chỉ có 165cm, dáng người mảnh khảnh, đứng cạnh Lôi Kình cao 190cm, cường tráng vô cùng; quả thật đúng là tiểu bất điểm. Duẫn Thiên Kì cũng tự biết mình không cao, tức giận giẫm bẹp chân kẻ kia, chửi ầm lên.
“Ngươi là đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!”
“Dám chửi ta? Gan ngươi to đó!” Lôi Kình đang chuẩn bị tung quyền cho tên nhóc không biết trời cao đất dày kia một bài học, thì…
“Hai người các ngươi còn không dừng tay, ta sẽ đưa lên phòng giáo vụ!” Thầy Hoàng đe doạ, khiến Cổ Vân Phong và Tống Tiệp run bắn. Không được, vạn nhất ngày đầu đi học đã bị ghi tội, anh Cả nhất định rất tức giận; nên cả hai vội thu tay. Hai người cùng hừ lạnh một tiếng, không cam tâm khi bị ngăn cản.
“Hừ, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, lần này tha mạng cho ngươi.” Tống Tiệp vuốt vuốt chỗ bị đau.
“Hừ, những lời này ta nói mới phải.” Cổ Vân Phong không chịu lép vế, quay sang.
“Được lắm! Vẫn muốn cãi nhau, thật là hư không tưởng tượng nổi!” Thầy Hoàng hổn hển tức giận: “Các trò vi phạm lần đầu, sẽ không truy cứu. Tất cả ngồi xuống hết cho ta!”
Thấy hai người không phân thắng bại, các học sinh buộc lòng phải trở về chỗ ngồi một cách chán nản.
“Theo thông lệ, các trò phải bầu ra cán bộ lớp ngày đầu khai giảng, nhưng do chuyện hôm nay, thầy đành phá lệ, trực tiếp chỉ định người. Cổ Vân Phong, trò là lớp trưởng, Tống Tiệp, trò là lớp phó, giúp đỡ nhau thật tốt nhé.”
“Cái gì?” Tống Tiệp thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, “Ta không cần!” Đáng ghét, hắn năm nay đụng trúng tiểu nhân hay sao? Nếu không sao lại gặp cái tên âm hồn bất tán* này chứ? Tới chỗ nào cũng không thoát khỏi.
Tuy Cổ Vân Phong cũng rất không muốn cùng cái tên tiểu tử hai năm tám vạn lần đáng chết này làm việc chung, nhưng vừa thấy bộ dạng “trăm lần cũng không muốn” của hắn, liền:
“Thầy đã đặc biệt ưu ái, ta cũng vô cùng cảm tạ, xin hết lòng vì lớp. Ta cũng tin Tống đồng môn sẽ giúp đỡ. Bạn học, sau này còn phải nhờ ngươi chỉ bảo nhiều!” Cổ Vân Phong khiêm nhường, khiến thầy hết sức hài lòng.
“Thấy không Tống Tiệp? Cổ Vân Phong nhiệt tình như vậy, chúng ta phải học theo thôi. Được, chuyện này cứ định như vậy đi. Kế tiếp, chúng ta chọn câu lạc bộ ngoại khoá…”
Tống Tiệp hoàn toàn không nghe thấy thầy nói gì nữa, quay đầu lại thấy Cổ Vân Phong khiếm nhã mỉm cười, hắn đã hoàn toàn phát điên!!!
Tiếng chuông tiết bốn vang lên, khoảng thời gian ăn trưa học sinh trông mong cuối cùng đã tới. Tống Tiệp đem sách giáo khoa vứt vào tủ, vọt tới trước mặt Duẫn Thiên Kì, kéo hắn chạy về hướng nhà ăn.
“Này, Tống Tiệp, ngươi điên à? Chạy nhanh như vậy làm gì?” Không cần vận động, Duẫn Thiên Kì như lướt trên không khí.
“Ta từng giây từng phút đều không muốn nhìn cái tên kia!” Tống Tiệp chạy vào nhà ăn, tức giận mắng to.
“Nói cũng đúng, ta cũng không muốn ngửi cái mùi mồ hôi chua loét của tên Lôi Kình chết tiệt!” Khứu giác Duẫn Thiên Kì vô cùng nhạy, hắn chun mũi nhớ lại.
“Học trưởng!” Mấy cậu năm nhất phăm phăm chạy tới, ánh mắt sùng bái: “Chỗ ngồi của mọi người ở phía trên. Bên này, mời!”
Nhà ăn bên trong phân định rõ ràng, hai bàn gần cửa sổ đầy ánh sáng đã được các học sinh tận tâm và trung thành của cả hai phe vì thần tượng mà chiếm giữ.
“Ừ, cảm ơn.” Tống Tiệp cười cười, dẫn đầu đi tới. Thấy nụ cười thuần khiết, tuấn mỹ, ngập tràn ánh nắng của cán sự trưởng, các tiểu nam nhân lăn ra ngất xỉu.
“A, rất đẹp trai! Tống học trưởng thực sự là rất đẹp trai! Thảo nào mỗi lần có thi đấu, các nữ sinh đều hò hét không thôi.”
“Duẫn công chúa hôm nay cũng rất đáng yêu. Nếu mà hắn cười một cái với ta, ta chết cũng cam lòng!”
“Ngồi bên đó là Vương học trưởng, cũng tài lắm a. Nghe nói hắn thay người tình như xé lịch, mỗi ngày đều là một người khác trên giường. Thực sự là thần tượng của ta!”
“Đáng tiếc là Phí Vương tử của chúng ta còn chưa trở lại. Không thì F4 của Hữu Thượng đã tề tựu đủ.” Mọi người ánh mắt tôn sùng trầm trồ.
Tống Tiệp, Thiên Kì, Vũ Kiệt sớm đã quen, không thèm để ý chút nào, chỉ ngồi ở chỗ cũ, cùng nhau dùng cơm.
“Thiên Kì, người này làm sao vậy? Ăn phải thuốc nổ à?” Vương Vũ Kiệt chỉ chỉ vào Tống Tiệp đang dùng cái nĩa chọc liên tục vào miếng thịt bò.
“Hắn hôm nay cùng Cổ Vân Phong đánh nhau một trận.”
“Không thể nào? Nghiêm trọng thế ư?” Vương Vũ Kiệt kinh ngạc nhíu mày “Tống Tiệp, chuyện gì hả? Ngươi rõ ràng không phải loại ác nhân hung hăng, sao lại không khống chế được?”
“Ta làm sao biết? Ta vừa nhìn thấy tên kia đã tức điên, chính mình đã vung quả đấm từ bao giờ không biết.” Tống Tiệp cằn nhằn.
“Ngươi thật là… Ha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Tiểu oan gia của ngươi kìa!” Vương Vũ Kiệt tinh nghịch nháy mắt mấy cái.
“Tới đây, anh Cả, đây chính là chỗ tốt nhất, đặc biệt dành cho các anh!” Mấy cậu học sinh Thượng Lạc hưng phấn dẫn Học trưởng mà họ sùng bái nhất tới chỗ ngay sát Tống Tiệp. Hừ, bọn chúng đã sớm thăm dò, Hội Học sinh Hữu Thượng ngồi ở đâu thì anh Cả của chúng sẽ ngồi chỗ đó, không được kém hơn. Cho dù mang tiếng cướp chỗ, chúng cũng phải để cho anh Cả ngồi chỗ tốt nhất, như vậy bọn Hữu Thượng mới hết lên mặt.
Vô cùng hiểu tâm ý của chúng, Cổ Vân Phong mỉm cười:
“Mọi người vất vả rồi!”
“Không vất vả, một chút cũng không vất vả! Có thể vì các anh mà bỏ sức là vinh hạnh của bọn em rồi!”
“Mấy đứa đã cố gắng rồi, làm tốt lắm!” Lôi Kình đi qua vỗ vai chúng.
“Cảm ơn anh Lôi khích lệ! Trên bàn đã bày đủ cả, các anh nhìn xem cái gì không ngon, nói em đi đổi lại.”
“Được rồi, cảm ơn mọi người. Mọi người đói bụng lắm rồi, đi ăn đi.” Mạnh Niệm Kì quan tâm nói.
“Dạ, anh Cả!”
Thấy Tam thiết Thượng Lạc ngồi ngay cạnh, mà còn đối mặt hắn, Tống Tiệp ăn mất ngon.
“Mẹ kiếp, thực sự là âm hồn bất tán! Thấy tên kia ta mất cả hứng!”
Cổ Vân Phong thấy Tống Tiệp trừng mắt nhìn mình, cố ý cầm thìa, tao nhã mà xúc cơm cho vào miệng, tỏ vẻ khoái trá vô cùng.
“Ưm, thực sự là ăn quá ngon!”
Mạnh Niệm Kì cùng Lôi Kình đều là lần đầu chứng kiến bạn chí cốt bộ dạng khoa trương như vậy, thiếu chút nữa bật cười. Còn Tống Tiệp hận không làm tên kia nghẹn cơm mà chết được, tiếp tục trợn mắt nhìn.
“Đủ rồi, đừng nhìn nữa, ăn đi.” Vương Vũ Kiệt liếc hắn, “Đừng chăm chăm chú tâm đến tên đó nữa, thấy không, một đám nữ nhân xung quanh đang mê đắm nhìn ngươi kìa.”
“Nói cũng phải, thân là thiếu gia danh giá, sao lại đem tâm tư mà đặt ở tên xú nam nhân kia chứ? Nhiều mỹ nhân cần ta che chở như vậy mà…” Tống Tiệp giơ chén nước, phong thái tự nhiên mà quay về phía các mỹ nữ.
“AAA! Rất đẹp trai!” Một đống nữ sinh làm bộ ngất xỉu.
“Haha, mới hướng qua có một chút… Tống Tiệp không hổ là “Thiên nhân trảm”, vạn người mê a~” Vương Vũ Kiệt hài lòng.
“Ách, không dám nhận. Ta không bì được với ngươi a~”
“Ít nói, ngươi đổi bạn tình tốc độ ngang ta, khiêm tốn làm gì!”
“Ừ… cũng tàm tạm~”
Tống Tiệp có chút chột dạ, cúi mặt xuống, bởi vậy lỡ mất ánh mắt kinh ngạc của Cổ Vân Phong. Thiên nhân trảm? Thật không? Cái tên kia ái tinh rõ ràng trong suốt mà. Khẽ gạt tóc mái sang bên, Cổ Vân Phong dùng năng lực nhìn lại, ái tinh trên đầu Tống Tiệp trong suốt, không hề có một chút màu sắc nào. Kỳ quái! Người này thấy thế nào cũng là xử nam mới đúng! Kỳ quái, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cổ Vân Phong trong lòng bắt đầu tràn ngập nghi vấn!
***
Quả nhiên là nhà giàu mới nổi. Cổ Vân Phong nhún nhún vai, cũng không có cảm giác gì, dù sao cũng chỉ là phòng nội trú, không quan hệ gì đến hắn. Trong phòng không một bóng người, có lẽ đã ra ngoài. Cổ Vân Phong đành tự vào phòng ngủ, mở tủ quần áo trống, đem toàn bộ quần áo cho vào, lại đem đồ dùng cá nhân trong hành lý ra. Cầm bàn chải, khăn mặt cùng đồ tắm gội, Cổ Vân Phong mở cửa nhà tắm. Tiếng nước ào ào bỗng nhiên truyền đến tai. Trong làn hơi nước mù mịt, dưới vòi hoa sen, một hình dáng nam nhân lõa thể khỏe đẹp như ẩn như hiện. Ừm, dáng người không tệ. Vừa thấy cũng biết là thường luyện tập. Cũng khó trách hắn vóc người đẹp, Cổ Vân Phong nhìn bảng tên ngoài cửa, tự biết bạn cùng phòng là Tống Tiệp, cán sự trưởng thể thao Hữu Thượng.
“Xin lỗi, đừng để tâm, ta để đồ ở đây nhé?”
Nam nhân không mảnh vải che thân không ngờ có người chợt xông vào, toàn thân cứng đờ, quay lại nhìn Cổ Vân Phong, giống như gặp quỷ, sắc mặt tái dại, lập tức che nửa thân dưới, kinh hãi kêu to.
“AAA!!” Tiếng kêu chói tai gần như đục vỡ màng nhĩ Cổ Vân Phong, hắn ngoáy ngoáy tai, nhíu mày.
“Ngươi sao vậy?”
“Ngươi… Ngươi là đồ khốn không phép tắc! Sao không gõ cửa? Đi ra! Đi ra ngay!!!”
Tống Tiệp rúc vào góc, che hạ thể thật kín, hoảng hốt kêu gào! Đáng ghét, đều do hắn sơ ý, quen ở một mình, không nhớ khoá cửa. Tống Tiệp hận không thể tự cho mình một cái tát. Kinh khủng, vạn nhất ngày đầu tiên đã để cho “kẻ thù” biết “bí mật” của mình, rêu rao khắp chốn, bảo hắn sống làm sao được??
“Đều là con trai, có cần thiết phải vậy không?” Cổ Vân Phong không để ý, tự đi vào, đem đồ đạc bày trên bồn rửa.
“Khốn kiếp! Cất đồ nhanh rồi đi đi!” Tống Tiệp vừa sợ vừa tức kêu to.
Cổ Vân Phong trời sinh ương ngạnh, trừ anh Cả nói hắn còn nghe một chút, kẻ khác không vừa lòng hắn, hắn lại càng muốn trêu.
“Ngươi mắng chửi đi, ngươi càng mắng ta càng không muốn đi.”
Tống Tiệp nghe vậy thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng nghĩ cứ giằng co trong này không phải biện pháp hay, buộc lòng cố nén cơn giận, lấy giọng điệu cứng ngắc mà bảo:
“Được. Ngươi không đi, ta đi. Đưa khăn tắm cho ta.”
“Đại thiếu gia, mấy kẻ có tiền các ngươi gia giáo đều kém vậy sao? Ngươi nói thiếu một chữ.” Cổ Vân Phong hai tay khoanh trước ngực, ngữ khí trêu chọc.
Tống Tiệp tức đến bốc hơi trên đỉnh đầu, nhưng vì “khăn tắm”, không thể không cúi đầu, nghiến răng nói:
“Được, làm ơn đưa khăn cho ta.”
“Không thành vấn đề~” Cổ Vân Phong cười cười, lấy khăn lông lớn treo trên cửa thuỷ tinh gần vòi sen đưa cho hắn. “Tống đại tiểu thư đã xấu hổ như vậy, Cổ thiếu gia ta cũng không làm khó ngươi nữa, haha…”
Nghe thấy Cổ Vân Phong cười đi ra ngoài, Tống Tiệp hận không thể một cước đạp chết hắn.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Tống Tiệp tức giận đi vào phòng ngủ.
“Cổ Vân Phong, ta cảnh cáo ngươi, sau này không gõ cửa mà cứ xông vào phòng tắm, ta sẽ trói ngươi lại!”
“Ngươi là gái tân sao? Có thế cũng sợ?” Cổ Vân Phong xem thường mà cười nhạt một cái. Kẻ có tiền có hay không đều thần kinh như vậy? Quả thật vô vị!
“Bản thiếu gia chính là không thèm cho loại nhà quê ngươi nhìn, có sao không?” Tống Tiệp vì che giấu bí mật, cố ý nói lời khó nghe.
Cổ Vân Phong thấy bộ dạng đó, hận không thể đánh nát cằm hắn. Đôi mắt sau tóc mái lộ ra cái nhìn lạnh lẽo.
“Kẻ có tiền các người đều ấu trĩ như thế sao?”
“Ngươi nói ai ấu trĩ?” Tống Tiệp tức giận đùng đùng.
“Không nói với ngươi nữa. Giường nào của ta?” Cổ Vân Phong liếc sang hai cái giường, lạnh lùng hỏi.
“Ai nói ngươi có giường? Ta đêm ngủ không thích kẻ khác ở bên cạnh. Ngươi ra phòng khách ngủ đi!”
“Thần kinh! Muốn thì ngươi đi mà ngủ” Cổ Vân Phong mặc kệ tên công tử đang vênh mặt hất hàm sai khiến, tuỳ tiện chọn một cái giường nằm lên.
“A! Đó là giường của ta!”
“Ta vừa hỏi giường nào của ta, là ngươi không chịu nói. Ta chỉ tự chọn lấy thôi. Nếu ta đã chọn rồi, đừng mong đổi lại.” Cổ Vân Phong gối hai tay sau đầu, cố ý thở dài: “A, giường này thực rất thư thái!”
“Cổ Vân Phong!” Tống Tiệp vốn một bụng tức giận, bị chọc đến phát điên, lập tức nhào tới túm mạnh cổ áo hắn, trợn mắt hung dữ: “Ta lặp lại, đây là giường ta! Đồ nhà quê ngươi không xứng!”
“Trên này có ghi tên ngươi sao?” Cổ Vân Phong cũng không phản ứng, thản nhiên.
“Hả?” Tống Tiệp sửng sốt
“Ngươi có gì chứng minh đây là giường ngươi?” Cổ Vân Phong vẫn không nóng không lạnh hỏi.
“Cái… Cái gì hả? Bản thiếu gia nói phải là phải, cần gì chứng cứ?”
“Bản thiếu gia cũng nói đây là giường mình, ngươi muốn thế nào?”
“Khốn kiếp!” Tống Tiệp giơ tay muốn cho hắn một quyền.
“Leng keng… Leng keng…” Chuông cửa đột nhiên vang lên, “Tống Tiệp, nhanh lên, đi học nào!”
Âm thanh ngoài cửa khiến hắn buông quả đấm.
“Hừ, coi như hôm nay ngươi may mắn. Buổi tối quay về, ngươi vẫn chơi xấu chiếm giường ta, bản thiếu gia một quyền giết chết ngươi!”
Cổ Vân Phong chẳng ừ chẳng hử, khẽ mỉm cười. Tống Tiệp hung hăng trừng mắt, cầm túi xách, đi ra, cơn giận còn sót lại chưa tan mà rơi rớt tới cửa phòng. Thiếu niên miệng ngậm thuốc lá, biểu cảm lãnh đạm đang chờ sẵn.
“Làm cái gì để ta chờ lâu vậy?” Vương Vũ Kiệt nhịn không được nhìn hắn, “Ở bên trong có đại pháo à?”
“Pháo cái đầu ngươi ấy!” Tống Tiệp tức giận đẩy hắn một cái, “Ngươi có phải cũng nhiễm virus thấp kém truyền nhiễm từ lũ nhà quê đó không? Đi mau, trễ rồi!”
“Thiên Kì còn chưa có ra, chờ một chút.”
“Không thể nào? Tên học sinh ưu tú đó từ trước đến giờ đều giục chúng ta. Thế nào hôm nay so với chúng ta vẫn đi muộn hơn thế?”
“Có lẽ là đang vui vẻ với bạn cùng phòng mới chăng?” Vương Vũ Kiệt châm chọc, nhổ một bãi nước bọt. “Thiên Kì cũng thật xui xẻo, rõ ràng là phản đối, lại bị sắp đặt ở cùng một gian với Lôi Kình, thằng cha thô lỗ, cái này còn không xui xẻo?”
“Nghe nói Thiên Kì đi theo hiệu trưởng kháng nghị nhiều lần, lần nào cũng bị đuổi về. Hiệu trưởng rốt cuộc đang làm cái gì? Lại đem chúng ta đặt cùng một chỗ với kẻ thù, thật giận điên người! Tốt nhất là một người giữ một phòng!”
‘Ô… rất không công bằng! Cần đổi phòng đơn phải là ta đây, chính ta không muốn người biết bí mật, chính ta mới đáng thương a!’ Tống Tiệp ở trong tâm bất đắc dĩ kêu rên. Vương Vũ Kiệt vô tình nhún nhún vai.
“Một người ở quả thật tốt hơn, đôi khi lười qua kí túc xá nữ có thể gọi các cô tới chăm sóc.”
“Chăm sóc? Ngươi thực coi mình là vua hả?” Tống Tiệp đối với chuyện không đúng tiết tháo đàn ông thế này quả thực không chịu được.
“Là họ muốn coi ta là vua để chăm sóc, ta có cách gì?” Vương Vũ Kiệt nhíu mày, giọng điệu không nghiêm túc.
“Quên đi! Mặc kệ ngươi, ta đi tìm Thiên Kì.” Ngay lúc Tống Tiệp định tới nhấn chuông phòng 1103, Duẫn Thiên Kì đã mở cửa phòng. Thiếu niên đeo kính mạ vàng, khuôn mặt tinh tế trắng ngần không che giấu nổi sự phẫn nộ. Tống Tiệp vừa nhìn thấy biểu cảm của bạn, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân, ôm vai hắn, cười hì hì. Duẫn đồng môn cưng ơi, có bạn cùng phòng mới, thật là cao hứng hả?
Duẫn Thiên Kì thông minh tuyệt đỉnh, luôn xếp hạng nhất toàn trường, hiếm khi phải phiền muộn, hôm nay khó khắn lắm mới có cơ hội trêu chọc hắn một phen, sao lại không tóm lấy cơ hội này chứ.
“Ngươi mù sao? Mặt ta giống như cao hứng lắm sao?”
“Mặt ngươi quả thực là rất sinh động đó, không giống trước kia đều lạnh như tờ giấy, giống như tất cả đều thiếu nợ ngươi mấy chục tỷ vậy~”
“Tống Tiệp chết bằm! Nếu ngươi không muốn bài vở học kì này bị nhỡ, tốt nhất đừng chọc ta!” Duẫn Thiên Kì tức giận gạt tay hắn.
“Được rồi, xem như ngươi lợi hại.” Tống Tiệp giơ cao tay như xin hàng. Tống Tiệp tuy rằng đầu óc không tồi, nhưng xem thể thao như tính mạng, không thể nào đem bài vở để trong lòng được, nếu không có Duẫn Thiên Kì, lợi hại ngang sách tham khảo, ghi chép hộ, sao hắn có thể lọt vào top 10 mỗi kì thi chứ. Trong lúc hai người còn đang cãi cọ, chuông đã réo vang.
“Chết tiệt, vào học rồi, đi mau!”
Cao trung Hữu Thượng phòng học sáng sủa rộng rãi, thiết bị tối tân. Vương Vũ Kiệt cùng hai người kia khác lớp, tới cửa phòng thì vẫy tay bye bye. Tống Tiệp theo sơ đồ chỗ ngồi, đang đi về phía cuối lớp học, bất hạnh phát hiện ra tên khốn kiếp đang an vị phía sau hắn. Có lầm không? Đứa ngu nào sắp xếp sơ đồ chỗ ngồi? Tống Tiệp hận không thể xé xuống mà giẫm nát! Đâu chỉ ngu mà nhất định là tên khốn không có não! Đứng gần đó, Duẫn Thiên Kì xem ra so với hắn còn giận hơn. A? Lẽ nào… Tống Tiệp quay lại nhìn sơ đồ lớp.
“Haha… Duẫn đồng môn cưng ơi, xem ra ngươi cũng vui đó chứ?”
Thấy Thiên Kì bị sắp đặt ngồi phía trước Lôi Kình, thì cơn giận trong bụng Tống Tiệp nhất thời hoá thành cười haha…
“Cười cái gì? Buổi tối tan học về gặp cái tên chết bầm đã đủ phiền rồi, không ngờ ban ngày lên lớp cũng phải gặp hắn. Thế này là trọn hai tư tiếng rồi, ai chịu nổi hả? Năm ba có nhiều lớp như vậy, sao cứ nhất định phải cùng lớp, thực sự quá lắm rồi!” Duẫn Thiên Kì lửa oán bốc cao ngùn ngụt.
“Có cái gì mà giận, ta còn không giống ngươi? Nghĩ đến từ sáng đến tối gặp cái tên khốn kia đã cảm thấy khó coi gần chết. Không được, nhất định phải xin thầy đổi lại chỗ ngồi!” Tống Tiệp căm hận nói.
Thầy Hoàng, giáo viên lớp hai năm ba, vóc người trung bình, hơi hói, nổi tiếng nghiêm khắc. Nghe thấy học sinh oán giận phía sau, vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
“Chỗ ngồi sắp đặt như thế là do hiệu trưởng dặn dò, không thể thay đổi. Để giúp học sinh mới mau chóng hoà nhập với sinh hoạt của trường, mong các em nỗ lực.”
Lời thầy vừa nói ra, Tống Tiệp lập tức gục trên bàn, sầu não thiếu chút nữa ói ra máu. Cổ Vân Phong ngồi phía sau, thấy thiếu niên cao ngạo ủ rũ, từ trên xuống dưới như cún con, dáng điệu đáng yêu không ngờ, hắn không kiềm nổi mà khẽ cười một tiếng.
“Cười cái gì?” Tống Tiệp bốc hoả quay đầu lại.
“Cười ngươi đáng yêu…” Cổ Vân Phong khoé miệng gợi lên nụ cười. Kỳ thực Cổ Vân Phong nghĩ sao nói vậy, nhưng đương sự dường như không hề cảm kích.
“Câm miệng! Dám ở đó nói cái gì đáng yêu, bản thiếu gia đánh chết ngươi!” Vì vốn không dám cho ai biết bí mật mình đến nay vẫn chỉ là tiểu xử nam; nên hắn chán ghét nhất chính là những từ mang tính ẻo lả như thế.
“Tốt thôi, thì không nói, nhưng buổi tối sau khi về, ở trên giường sẽ từ từ nói cho ngươi nghe, bạn cùng phòng đáng yêu của ta…” Cổ Vân Phong cố ý dùng ngữ khí mập mờ mà nói.
“Khốn kiếp!” Thiếu niên kia chịu không thấu, nhịn không được, cuối cùng một quyền đánh tới. Cổ Vân Phong đỡ quả đấm của hắn, hai người tức khắc xông vào.
“Dừng tay! Dừng tay! Tống Tiệp! Cổ Vân Phong!”
Nhìn thấy hai bên học sinh túm lại phía sau, thầy Hoàng la to. Ngày đầu tiên lên lớp đã có người đánh nhau, mà còn ngay trong ngôi trường xuất sắc, đến giáo viên cũng can không nổi.
“Tống Tiệp cố lên!”
“Cổ Vân Phong cố lên!”
Hai bên học sinh vốn là kẻ thù, hôm nay không phân biệt nam nữ đều chạy tới, vây quanh vì người bên mình mà hò hét cổ vũ.
“Tống Tiệp cố lên! Ta biết ngươi giỏi nhất, ngươi vạn lần không thể thua!” Duẫn Thiên Kì ở một bên hò hét tiếp sức.
“Bạn ngươi thắng không có dễ dàng như vậy đâu.” Lôi Kình từ bé nổi danh đánh lộn, nhìn cuộc chiến trước mặt, lành lạnh nói một câu.
“Ngươi nói láo!”
“Tiểu bất điểm*, ngươi dám không tin?” Lôi Kình hai tay ôm ngực, nghiêng người, trừng mắt liếc.
“Ngươi kêu ai là tiểu bất điểm?!” Duẫn Thiên Kì tức giận giậm chân.
“Chính là nói ngươi đó!”
Duẫn Thiên Kì cao chỉ có 165cm, dáng người mảnh khảnh, đứng cạnh Lôi Kình cao 190cm, cường tráng vô cùng; quả thật đúng là tiểu bất điểm. Duẫn Thiên Kì cũng tự biết mình không cao, tức giận giẫm bẹp chân kẻ kia, chửi ầm lên.
“Ngươi là đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!”
“Dám chửi ta? Gan ngươi to đó!” Lôi Kình đang chuẩn bị tung quyền cho tên nhóc không biết trời cao đất dày kia một bài học, thì…
“Hai người các ngươi còn không dừng tay, ta sẽ đưa lên phòng giáo vụ!” Thầy Hoàng đe doạ, khiến Cổ Vân Phong và Tống Tiệp run bắn. Không được, vạn nhất ngày đầu đi học đã bị ghi tội, anh Cả nhất định rất tức giận; nên cả hai vội thu tay. Hai người cùng hừ lạnh một tiếng, không cam tâm khi bị ngăn cản.
“Hừ, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, lần này tha mạng cho ngươi.” Tống Tiệp vuốt vuốt chỗ bị đau.
“Hừ, những lời này ta nói mới phải.” Cổ Vân Phong không chịu lép vế, quay sang.
“Được lắm! Vẫn muốn cãi nhau, thật là hư không tưởng tượng nổi!” Thầy Hoàng hổn hển tức giận: “Các trò vi phạm lần đầu, sẽ không truy cứu. Tất cả ngồi xuống hết cho ta!”
Thấy hai người không phân thắng bại, các học sinh buộc lòng phải trở về chỗ ngồi một cách chán nản.
“Theo thông lệ, các trò phải bầu ra cán bộ lớp ngày đầu khai giảng, nhưng do chuyện hôm nay, thầy đành phá lệ, trực tiếp chỉ định người. Cổ Vân Phong, trò là lớp trưởng, Tống Tiệp, trò là lớp phó, giúp đỡ nhau thật tốt nhé.”
“Cái gì?” Tống Tiệp thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, “Ta không cần!” Đáng ghét, hắn năm nay đụng trúng tiểu nhân hay sao? Nếu không sao lại gặp cái tên âm hồn bất tán* này chứ? Tới chỗ nào cũng không thoát khỏi.
Tuy Cổ Vân Phong cũng rất không muốn cùng cái tên tiểu tử hai năm tám vạn lần đáng chết này làm việc chung, nhưng vừa thấy bộ dạng “trăm lần cũng không muốn” của hắn, liền:
“Thầy đã đặc biệt ưu ái, ta cũng vô cùng cảm tạ, xin hết lòng vì lớp. Ta cũng tin Tống đồng môn sẽ giúp đỡ. Bạn học, sau này còn phải nhờ ngươi chỉ bảo nhiều!” Cổ Vân Phong khiêm nhường, khiến thầy hết sức hài lòng.
“Thấy không Tống Tiệp? Cổ Vân Phong nhiệt tình như vậy, chúng ta phải học theo thôi. Được, chuyện này cứ định như vậy đi. Kế tiếp, chúng ta chọn câu lạc bộ ngoại khoá…”
Tống Tiệp hoàn toàn không nghe thấy thầy nói gì nữa, quay đầu lại thấy Cổ Vân Phong khiếm nhã mỉm cười, hắn đã hoàn toàn phát điên!!!
Tiếng chuông tiết bốn vang lên, khoảng thời gian ăn trưa học sinh trông mong cuối cùng đã tới. Tống Tiệp đem sách giáo khoa vứt vào tủ, vọt tới trước mặt Duẫn Thiên Kì, kéo hắn chạy về hướng nhà ăn.
“Này, Tống Tiệp, ngươi điên à? Chạy nhanh như vậy làm gì?” Không cần vận động, Duẫn Thiên Kì như lướt trên không khí.
“Ta từng giây từng phút đều không muốn nhìn cái tên kia!” Tống Tiệp chạy vào nhà ăn, tức giận mắng to.
“Nói cũng đúng, ta cũng không muốn ngửi cái mùi mồ hôi chua loét của tên Lôi Kình chết tiệt!” Khứu giác Duẫn Thiên Kì vô cùng nhạy, hắn chun mũi nhớ lại.
“Học trưởng!” Mấy cậu năm nhất phăm phăm chạy tới, ánh mắt sùng bái: “Chỗ ngồi của mọi người ở phía trên. Bên này, mời!”
Nhà ăn bên trong phân định rõ ràng, hai bàn gần cửa sổ đầy ánh sáng đã được các học sinh tận tâm và trung thành của cả hai phe vì thần tượng mà chiếm giữ.
“Ừ, cảm ơn.” Tống Tiệp cười cười, dẫn đầu đi tới. Thấy nụ cười thuần khiết, tuấn mỹ, ngập tràn ánh nắng của cán sự trưởng, các tiểu nam nhân lăn ra ngất xỉu.
“A, rất đẹp trai! Tống học trưởng thực sự là rất đẹp trai! Thảo nào mỗi lần có thi đấu, các nữ sinh đều hò hét không thôi.”
“Duẫn công chúa hôm nay cũng rất đáng yêu. Nếu mà hắn cười một cái với ta, ta chết cũng cam lòng!”
“Ngồi bên đó là Vương học trưởng, cũng tài lắm a. Nghe nói hắn thay người tình như xé lịch, mỗi ngày đều là một người khác trên giường. Thực sự là thần tượng của ta!”
“Đáng tiếc là Phí Vương tử của chúng ta còn chưa trở lại. Không thì F4 của Hữu Thượng đã tề tựu đủ.” Mọi người ánh mắt tôn sùng trầm trồ.
Tống Tiệp, Thiên Kì, Vũ Kiệt sớm đã quen, không thèm để ý chút nào, chỉ ngồi ở chỗ cũ, cùng nhau dùng cơm.
“Thiên Kì, người này làm sao vậy? Ăn phải thuốc nổ à?” Vương Vũ Kiệt chỉ chỉ vào Tống Tiệp đang dùng cái nĩa chọc liên tục vào miếng thịt bò.
“Hắn hôm nay cùng Cổ Vân Phong đánh nhau một trận.”
“Không thể nào? Nghiêm trọng thế ư?” Vương Vũ Kiệt kinh ngạc nhíu mày “Tống Tiệp, chuyện gì hả? Ngươi rõ ràng không phải loại ác nhân hung hăng, sao lại không khống chế được?”
“Ta làm sao biết? Ta vừa nhìn thấy tên kia đã tức điên, chính mình đã vung quả đấm từ bao giờ không biết.” Tống Tiệp cằn nhằn.
“Ngươi thật là… Ha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Tiểu oan gia của ngươi kìa!” Vương Vũ Kiệt tinh nghịch nháy mắt mấy cái.
“Tới đây, anh Cả, đây chính là chỗ tốt nhất, đặc biệt dành cho các anh!” Mấy cậu học sinh Thượng Lạc hưng phấn dẫn Học trưởng mà họ sùng bái nhất tới chỗ ngay sát Tống Tiệp. Hừ, bọn chúng đã sớm thăm dò, Hội Học sinh Hữu Thượng ngồi ở đâu thì anh Cả của chúng sẽ ngồi chỗ đó, không được kém hơn. Cho dù mang tiếng cướp chỗ, chúng cũng phải để cho anh Cả ngồi chỗ tốt nhất, như vậy bọn Hữu Thượng mới hết lên mặt.
Vô cùng hiểu tâm ý của chúng, Cổ Vân Phong mỉm cười:
“Mọi người vất vả rồi!”
“Không vất vả, một chút cũng không vất vả! Có thể vì các anh mà bỏ sức là vinh hạnh của bọn em rồi!”
“Mấy đứa đã cố gắng rồi, làm tốt lắm!” Lôi Kình đi qua vỗ vai chúng.
“Cảm ơn anh Lôi khích lệ! Trên bàn đã bày đủ cả, các anh nhìn xem cái gì không ngon, nói em đi đổi lại.”
“Được rồi, cảm ơn mọi người. Mọi người đói bụng lắm rồi, đi ăn đi.” Mạnh Niệm Kì quan tâm nói.
“Dạ, anh Cả!”
Thấy Tam thiết Thượng Lạc ngồi ngay cạnh, mà còn đối mặt hắn, Tống Tiệp ăn mất ngon.
“Mẹ kiếp, thực sự là âm hồn bất tán! Thấy tên kia ta mất cả hứng!”
Cổ Vân Phong thấy Tống Tiệp trừng mắt nhìn mình, cố ý cầm thìa, tao nhã mà xúc cơm cho vào miệng, tỏ vẻ khoái trá vô cùng.
“Ưm, thực sự là ăn quá ngon!”
Mạnh Niệm Kì cùng Lôi Kình đều là lần đầu chứng kiến bạn chí cốt bộ dạng khoa trương như vậy, thiếu chút nữa bật cười. Còn Tống Tiệp hận không làm tên kia nghẹn cơm mà chết được, tiếp tục trợn mắt nhìn.
“Đủ rồi, đừng nhìn nữa, ăn đi.” Vương Vũ Kiệt liếc hắn, “Đừng chăm chăm chú tâm đến tên đó nữa, thấy không, một đám nữ nhân xung quanh đang mê đắm nhìn ngươi kìa.”
“Nói cũng phải, thân là thiếu gia danh giá, sao lại đem tâm tư mà đặt ở tên xú nam nhân kia chứ? Nhiều mỹ nhân cần ta che chở như vậy mà…” Tống Tiệp giơ chén nước, phong thái tự nhiên mà quay về phía các mỹ nữ.
“AAA! Rất đẹp trai!” Một đống nữ sinh làm bộ ngất xỉu.
“Haha, mới hướng qua có một chút… Tống Tiệp không hổ là “Thiên nhân trảm”, vạn người mê a~” Vương Vũ Kiệt hài lòng.
“Ách, không dám nhận. Ta không bì được với ngươi a~”
“Ít nói, ngươi đổi bạn tình tốc độ ngang ta, khiêm tốn làm gì!”
“Ừ… cũng tàm tạm~”
Tống Tiệp có chút chột dạ, cúi mặt xuống, bởi vậy lỡ mất ánh mắt kinh ngạc của Cổ Vân Phong. Thiên nhân trảm? Thật không? Cái tên kia ái tinh rõ ràng trong suốt mà. Khẽ gạt tóc mái sang bên, Cổ Vân Phong dùng năng lực nhìn lại, ái tinh trên đầu Tống Tiệp trong suốt, không hề có một chút màu sắc nào. Kỳ quái! Người này thấy thế nào cũng là xử nam mới đúng! Kỳ quái, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cổ Vân Phong trong lòng bắt đầu tràn ngập nghi vấn!
***
/14
|