Leng keng~ Leng keng~ Leng keng
~Vừa mới sáng ra, Vương Vũ Kiệt mắt còn không mở nổi, chuông cửa lại ầm ĩ làm hắn ong hết cả đầu. “Khốn khiếp! Ai hả?” Đang còn váng vất do rượu, hắn loạng choạng ra mở cửa phòng, chuẩn bị chửi rủa tên khách không mời dám phá hỏng giấc mộng đẹp sớm chủ nhật của mình.
“Tống Tiệp? Sao lại là ngươi?” Vương Vũ Kiệt sửng sốt. “Ngươi không phải đi biển chơi rồi sao? Làm thế nào lại chạy về thế này?”
“Đừng bận tâm! A Kiệt, ta có điều muốn hỏi ngươi… Ta… ta…” Tống Tiệp như không biết phải mở lời như thế nào, phiền muộn vò mái tóc. Vương Vũ Kiệt quen biết Tống Tiệp nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua bộ dạng buồn rầu như thế này của hắn.
“Vào đi đã rồi nói sau.”
Tống Tiệp đi vào phòng, tiến tới tủ lạnh, lấy ra một chai bia, nốc ừng ực. Oa, xem ra là có vấn đề lớn a, Vương Vũ Kiệt lén chặc lưỡi.
“Mới sáng sớm đã uống, xem chừng ngươi học được thói xấu mất rồi.”
“Bớt nói nhiều đi” Tống Tiệp ngã xuống sofa. “A Kiệt, ta hỏi ngươi nha…”
“Hỏi đi.” Vương Vũ Kiệt ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng bắt chéo chân.
Tống Tiệp chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng thu hết can đảm mà hỏi.
“Ngươi… Ngươi có hay quan hệ cùng đàn ông không?”
Vương Vũ Kiệt nghe thấy vậy, thiếu chút nữa té lật ghế!
“Có lầm không? Ngươi mới sáng sớm chạy về đây chỉ để hỏi điều này?”
“Sáng sớm thì không thể hỏi chuyện đó hay sao?”
“Đương nhiên là có thể hỏi, chẳng qua do ta quá ngạc nhiên thôi. Vì sao ngươi lại nôn nóng muốn biết thế? Lẽ nào… Ngươi có quan hệ với ai như vậy sao? Haha…”
Thấy bạn thân cười cợt, Tống Tiệp luống cuống mà ra sức xua tay!
“Không phải ta mà! Ta chỉ là đi dạo trên biển rồi gặp hai người đàn ông làm chuyện đó thôi. Ta rất kinh ngạc, cho nên… cho nên…”
Có trời mới tin những điều Tống Tiệp nói! Vương Vũ Kiệt đương nhiên không tin lời bạn, nhưng hắn vẫn giả vờ thản nhiên, tiếp tục hỏi.
“Ta nhớ bãi biển các ngươi tới là sở hữu của gia đình ngươi mà, sao lại có người lạ xuất hiện ở đó được?”
“Là… là bạn học cùng lớp! Bạn học cùng lớp với ta đó…” Tống Tiệp càng nói càng khó tin.
“Oa, ghê gớm vậy hả? Là ai với ai? Bạn cùng lớp với ngươi người nào ta cũng biết đó.”
“Không thể nói cho ngươi được! Đây là việc riêng của người khác, sao lại có thể tuỳ tiện truyền ra ngoài chứ.” Tống Tiệp làm bộ chính nghĩa, nói ra những lời nghiêm khắc.
“Được được, ngươi chính nhân quân tử.” Vương Vũ Kiệt không quan tâm, nhún nhún vai, “Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc muốn hỏi ta cái gì?”
“Chính là câu hỏi vừa nãy, A Kiệt, ngươi… ngươi có hay cùng đàn ông làm loại chuyện đó không?
“Có chứ.”
Lần này đến lượt Tống Tiệp từ trên sofa rớt xuống đất.
“Sao ngươi lại có thể trả lời tỉnh bơ như vậy?”
“Chuyện đó vốn đâu có gì đâu.” Vương Vũ Kiệt buồn cười nhìn hắn, “Đã ham muốn thì nam hay nữ cũng có gì khác nhau?”
“Ngươi… Ngươi nói thế là sao?”
Thấy Tống Tiệp trên mặt lộ rõ vẻ bối rối, Vương Vũ Kiệt tưởng bạn nhất định không cẩn thận đã quan hệ với gã nào đó rồi, trong đầu hẳn không cách gì chấp nhận được. Ừm, Tống Tiệp được coi là Thiên nhân trảm, nhưng lại không có kinh nghiệm qua lại với đàn ông, chưa từng niếm mùi đó. Haha, về phương diện này hắn cao hơn Tống Tiệp mấy bậc. Song có điều, là chỗ bạn bè với nhau, đây cũng không phải lúc bản thân mình dương dương tự đắc, bây giờ cần phải an ủi thật tốt hắn, cho hắn biết đây không phải là chuyện nghiêm trọng gì mới đúng.
“Ngươi cũng biết, đàn ông trời sinh đã có thú tính, gặp phụ nữ đẹp là muốn quan hệ ngay. Nhưng mà có một số người *** mạnh, ở bên phụ nữ vẫn chưa đủ, thấy đàn ông hợp khẩu vị là sẽ động dục. Đó coi như hành động mang đám dịch thể dư thừa mà trút hết thôi, không có gì ghê gớm cả, cùng lắm gọi đó là quá trình bài tiết đi.”
Quá trình bài tiết… Tối hôm qua mọi việc tất thảy chỉ là quá trình bài tiết? Tống Tiệp giận đến toàn thân run rẩy. Nhưng hắn cũng không phải loại người ẩu tả, cẩn thận suy nghĩ một chút, thấy ngay có điểm bán tín bán nghi. “Thế nhưng ta… À không, bọn họ… Hai người bọn họ không có ở cùng một chỗ, rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung, cho dù thiếu phụ nữ, cũng không đến mức cùng nhau phải không?”
Kẻ thù không đội trời chung? Trời ạ, lẽ nào Tống Tiệp quan hệ với nam sinh Thượng Lạc? Oa, quá kinh thiên động địa rồi! Thật không hổ là Thiên nhân trảm Hữu Thượng chúng ta! Giỏi quá!
“Haha, nói đến trút hết dục vọng, đương nhiên là phải tìm người mình ghét ấy! Làm loại chuyện này, lựa chọn tốt nhất chính là kẻ thù!” Vương Vũ Kiệt hai mắt sáng lên, hắn chỉ biết cao hứng nói, một chút cùng không nhìn sắc mặt Tống Tiệp đã trở nên tái nhợt.
“Ngươi… ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói kẻ thù là tốt nhất!” Vương Vũ Kiệt hưng phấn nói. “Nhìn kẻ thù bị cái đó của mình chinh phục, bị *** đến nước mắt lưng tròng, dáng vẻ muốn chết đi sống lại, tuyệt đối là sự hưởng thụ lớn nhất của đời người! Còn là cách trả thù tốt nhất!”
Tống Tiệp nghe xong lời của hắn, thấy như có một thùng nước lạnh trút cả lên đầu, bống nhiên rùng mình một cái! Trả thù! Hoá ra hắn đang trả thù ta?
“Tống Tiệp? Tống Tiệp?” Vương Vũ Kiệt nhìn sắc mặt hắn thình lình trắng bệch, không nén nổi lo lắng mà hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao…”
“Người anh em, đừng lo, nam hay nữ thì cũng như nhau, quan hệ thì quan hệ, dù sao hắn cũng đã là người của ngươi, sau này tha hồ chơi vui vẻ, nói không chừng ngươi dụ dỗ hắn một lần, hắn lại bám dính ấy chứ. Rất nhiều kẻ bị người ta chơi đùa cái mông xong lại bị nghiện. Này, có muốn ta dạy ngươi kĩ năng dụ dỗ đàn ông không?” Vương Vũ Kiệt nghĩa khí Mao Toại*, tự đề cử mình.
Tống Tiệp sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Không cần, A Kiệt, trực thăng nhà ta đang đợi dưới lầu, ta phải đi rồi. Nhà ta có việc, xin thầy cho ta nghỉ hai ngày nhé.”
“A, được, không thành vấn đề.” Thấy bạn hồn bay phách tán mà đi mất, Vương Vũ Kiệt đột nhiên thấy hình như mình hiểu sai cái gì đó rồi. Trên lớp, thầy giáo đang giảng bài tung bay nước miếng. Nhưng Cổ Vân Phong một chữ cũng không nghe nổi. Nhìn về chỗ ngồi trống không trước mặt, tim hắn không hiểu sao cảm thấy phiền não khó chiu. Người kia có khoẻ không? Thân thể hắn không có bị thương chứ? Ngày đó hắn bị mình hành đến ngất đi, mặc dù có giúp hắn lau rửa qua loa một chút, nhưng nhất định là rất không thoải mái rồi. Quay lại phía lều trại, dù rất muốn ở lại chăm sóc hắn, nhưng thấy thầy cô đi tuần đang tiến lại, hắn đành phải rời đi. Một đêm không chợp mắt, thật vất vả lắm mới đợi được trời sáng, muốn đi tìm thì phát hiện ra người kia đã đi rồi. Từ đó đến nay là ba ngày, điện thoại hắn cũng tắt suốt, nhắn tin cũng không thấy phản hồi. Hắn nhất định muốn trốn ta đến khi nào? Ngay khi Cổ Vân Phong nhịn không được muốn chạy đi hỏi thầy địa chỉ nhà Tống Tiệp thì học sinh ngồi bên cửa sổ đột nhiên xôn xao.
“Oa! Trực thăng kìa!”
“Hừ, đồ nhà quê, đó là trực thăng nhà Tống Tiệp, chưa thấy có người ngồi trực thăng đến trường bao giờ à?”
“Chưa thì sao? Lẽ nào nhà ngươi có?”
“Ai cần ngươi lo!”
“Vốn không có thì cần gì phải thẹn mà giận thế?”
“Các trò chớ làm ồn, mau ngồi xuống học tiếp.”
Tuy chuyện cãi lộn kiểu này thầy giáo đã quen rồi, nhưng vẫn là đau đầu muốn bệnh. Thượng Lạc Hữu Thượng hai bên bất kể là chuyện gì cũng cãi nhau được. Cổ Vân Phong không để ý, tâm trí hắn từ lúc nghe được tên người kia đã hoàn toàn bị chiếm giữ! Tâm tư vừa mong vừa sợ, Cổ Vân Phong đợi cả buổi nhưng vẫn không thấy Tống Tiệp vào lớp, bồn chồn vô cùng. Chuông tan học cũng vừa vặn điểm, Cổ Vân Phong lập tức lao ra khỏi lớp, chạy như điên về kí túc xá! Thở hồng hộc trước cổng khu nhà, Cổ Vân Phong không muốn đối phương nhìn thấy sự sốt ruột của mình, vội lau mồ hôi, điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình, lại làm bộ ung dung mà mở cửa phòng. Trời đã về chiều muộn, ánh sáng đang tắt dần. Tống Tiệp đang ngồi ở phòng khách xem TV, không quay đầu lại, coi như hắn không tồn tại vậy. Cổ Vân Phong nhìn hắn như thế, dù có chút bực mình nhưng vẫn dịu dàng hỏi.
“Sao ngươi không đi hoc?” Tống Tiệp không nhìn hắn cái nào, vẫn chằm chằm ngó vào TV.
“Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Ngươi mấy ngày không đi học, ta chỉ muốn hỏi…”“Giả tạo quá đó, ngươi không cần làm bộ tốt bụng thế đâu!” Tống Tiệp lạnh lùng cười. Hắn ở nhà mấy ngày, đêm hoàn toàn không ngủ được. Tư tưởng trước sau đều cảm thấy Vương Vũ Kiệt nói có lý. Chuyên đó, với người mình có tình cảm, mới có thể gọi là yêu. Còn không, chỉ là việc trút bỏ dục vọng mà thôi. Cổ Vân Phong không thể nào có tình cảm tốt với hắn được, bọn hắn ngay từ đầu đã đối địch, nên chỉ có thể hiểu việc ngày hôm đó là để giải toả. Khốn kiếp! Dùng bí mật của ta để uy hiếp ta, chọc cái đó vào mông ta, giờ còn chạy về đây giả bộ nói vài câu quan tâm lo lắng. Không phải ngươi rất thích sao? Nói không chừng, trong đầu ngươi đang đầy rẫy ý tưởng bẩn thỉu, muốn đem kẻ thù ra mà đâm chọc đến kêu khóc van xin ấy chứ! Nghĩ vậy, Tống Tiệp không thèm nói gì nữa.
“Ai giả tốt bụng? Ngươi nói thế là ý gì?”
“Ý gì? Ta phải cảm kích với sự quan tâm của ngươi hả? Đầu ta còn chưa có hỏng!”
“Ngươi tức giận làm gì, ta chỉ muốn biết đêm đó, ngươi có…”
“Không được phép nhắc đến đêm đó!” Tống Tiệp thình lình ném cái cốc trong tay về phía TV! Xoảng một tiếng, cả TV lẫn cốc đều vỡ tan tành!
“Chết tiệt! Người có sao không?” Cổ Vân Phong lo lắng nhào tới, ôm hắn vào lòng, xem xét kĩ, “Có bị thương không?”
“Cút ngay!” Tống Tiệp một tay đẩy hắn ra, “Ta với ngươi thân thiết lắm sao? Đừng tưởng chúng ta làm chuyện đó một lần là có thể giả bộ thân quen! Thượng Lạc các người không xứng làm bạn Tống Tiệp ta!”
Thái độ xa lánh của Tống Tiệp làm Cổ Vân Phong nhịn không được nổi giận! Mẹ kiếp, Học sinh Hữu Thượng các ngươi thì thượng lưu? Cũng không phải là một đám chó vô lại thấy người là cụp đuôi sao! Cả ngày bày ra bộ mặt kiêu ngạo, khinh thường, khiến người ta nóng lòng muốn đập cho một trận! “Chưa quen sao? Ta đây sẽ làm cho ngươi “quen”!” Cổ Vân Phong ép mạnh hắn xuống ghế, dùng sức lột quần của hắn!
“Khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì?” Tống Tiệp trong lòng đại loạn, ra sức chống cự. “Ngươi nếu dám làm thế với ta, ta sẽ giết ngươi!”
Cổ Vân Phong tuy rất muốn làm mạnh tay với hơn, nhưng lại sợ hắn giãy giụa mà bị thương, không làm gì khác hơn là đành lần nữa sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. “Ngoan ngoãn để ta làm! Không nghe lời, ta sẽ đem bí mật của ngươi phát trên tất cả các đài cho xem!”
“Con mẹ nó, ngươi chính không phải là người! Vô sỉ!” Tống Tiệp tức giận mắng to.
“Vậy ngươi thì thượng lưu?” Cổ Vân Phong cầm tính khí trước mặt, cực kì thành thạo mà cọ xát hai cái.
“Ư…a…” Tống Tiệp toàn thân run bắn.
“Được đàn ông làm thế này, cái đó của ngươi không phải là thích đến rớt nước mắt chứ? Vẫn giả bộ thanh cao sao?” Cổ Vân Phong lạnh lùng cười, tách hai cánh mông của hắn, luồn một ngón tay vào, dùng sức đẩy đưa. “Aa…” Tống Tiệp vừa đau lại vừa thích, thất thanh kêu gào!
“Đồ hư hỏng này, cái mông của ngươi tham lam quá. Ta có nên làm cho ngươi chủ động cầu xin ta đi vào người ngươi ko?”
“Hứ, đừng mơ… Trời ơi a a…” Huyệt khẩu gần kế xương mu đột nhiên bị ngón tay ở đâu miết thật mạnh, giống như bị điện giật tê dại, làm mông Tống Tiệp co quắp một trận, nhịn không được hét lên inh ỏi.
“Thích sao? Nói, có muốn hay không ta cho vào ngươi?”
“Haa… Ta không biết… Ta không biết… Aa… Người đâu cứu mạng…” Tống Tiệp cảm thấy hắn lại cho thêm một ngón tay vào, hung hăng tấn công tử huyệt. “Ô… Thích quá… Thích chết mất! Ta muốn bắn!” Cổ Vân Phong thấy bộ dạng quằn quại của thiếu niên kia, trong lòng thoả mãn, lại muốn bắt nạt hắn hơn nữa, bèn bóp mạnh tính khí đang run rẩy dữ dội, cười tà mà bảo.
“Nói, cầu xin ta cho vào đi! Cầu xin đại trư* của ta hung hăng cắm vào đi! Ta sẽ khiến cho ngươi sung sướng mà bắn ra!”
Một bên là cái mông bị ngón tay hắn trêu đùa, một bên tính khí bị bóp mạnh, nhiều luồng khoái cảm kích thích mà không có đường ra, thiếu niên chỉ vừa mới biết mùi đời kia rốt cuộc nhịn không được mà kêu khóc, vặn vẹo cái mông, ra sức cầu xin.
“Aa… Tha ta đi… Ta chịu không nổi nữa rồi… Cho vào đi… Van cầu ngươi dùng đại trư cắm mạnh vào đi! Để ta bắn! Van cầu ngươi!”
“Còn phải nói…”
Cổ Vân Phong hài lòng mà cười một tiếng, cắm thật sau vào phía sau thiếu niên kia. Từ hoàng hôn đến buổi đêm, hai người ở trên sofa không ngừng vui vẻ, chìm đắm giữa bể dục không bờ… Cổ Vân Phong không cần biết đến phản ứng của Tống Tiệp, đem ghép hai giường đơn thành một cái giường đôi lớn. Trực giác nói cho hắn biết hắn nhất định phải ôm Tống Tiệp đi ngủ. Tới nửa đêm, quả nhiên hắn bị cơ thể nóng như lửa của thiếu niên kia làm cho tỉnh giấc.
“Ngươi sốt rồi!” Cổ Vân Phong bị cái trán nóng hổi doạ cho sợ. Chết tiệt! Nhất định do ta tối hôm qua quá điên cuồng, làm hắn bị thương rồi! Trong lòng Cổ Vân Phong áy náy cùng bối rối, “Đi, ta đưa ngươi đi bệnh viện!”“Ta không đi!” Tống Tiệp có chết cũng không muốn bị bác sỹ phát hiện nguyên nhân mình sốt! Trong tủ thuốc có thuốc hạ sốt, hắn uống là được rồi.“Ngươi muốn làm gì?” Cổ Vân Phong vội vã chặn Tống Tiệp đang muốn đi xuống giường. “Buông ra, ta đi lấy thuốc.”“Thuốc ở đâu? Ta đi lấy.”“Không cần ngươi lo!”
“Đừng dài dòng! Trong tủ thuốc hả?”
Tuy là Tống Tiệp không muốn nhờ cái tên bỉ ổi này, nhưng cả người không có chút sức nào, chỉ còn biết gật khẽ đầu. Cổ Vân Phong nhanh chóng nhào đi lấy thuốc, rót một cốc nước ấm. “Lại đây uống thuốc đi.” Cổ Vân Phong ôm Tống Tiệp vào ngực, cẩn thận giúp hắn. Mặt hai người gần như chạm hẳn vào nhau, Tống Tiệp đột nhiên tim đập bình bịch. Chết tiệt, vì sao lại đập nhanh thế này? A, ta bị bệnh mà, nhất định là do bệnh nên mới như thế. Tống Tiệp vội vàng an ủi mình.
“Lại đây, nằm xuống ngủ đi.” Cổ Vân Phong đặt hắn lên giường, se sẽ đem chăn đắp kín cho hắn. “Ta cảnh cáo ngươi nha, lúc ta ngủ, ngươi không được đánh lén đó!”“Có lầm không? Ngươi là người bệnh mà! Ta không có phải là cầm thú.”
“Hừ, ngươi vốn là cầm thú mà!”
Thấy thiếu niên kia oán trách mà như làm nũng, Cổ Vân Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng yêu thương hắn, bèn cầm khăn ướt đặt lên trán, dịu dàng nói.
“Đừng lo lắng gì cả, ngoan ngủ đi. Ta sẽ chăm sóc ngươi mà…”
Nhìn ánh mắt hiền hoà của hắn, Tống Tiệp ngẩn ngơ một hồi. Cái kẻ đang tận tình chăm sóc ta không phải vốn là kẻ thù sao? Hắn dùng bí mật mà ta ngày đêm lo bị phát hiện, vô sỉ uy hiếp ta, làm cái chuyện hạ lưu khốn nạn đó với ta! Rõ ràng là ta không thể tha thứ cho hắn, thế nhưng, vì sao… Bản thân ta lại bị vẻ dịu dàng của hắn mê hoặc như thế này… Chẳng lẽ, vì đây là lần ta ốm đầu tiên mà có người ở bên chăm sóc ư? Tuy là gia đình ta làm bá chủ ngành vận tải, trực thăng, máy bay riêng, du thuyền, xe cao cấp, mọi thứ đều không thiếu; nhưng cha mẹ sự nghiệp rất bận rộn, ta lại là con một, trong nhà vô cùng quạnh quẽ cô đơn, bên cạnh luôn chỉ có vú em cùng với người giúp việc làm bạn mà thôi, ngày cả khi hắn đổ bệnh cũng không ngoại lệ. Lúc này, ít nhất còn có người kia. Hoá ra cảm giác có người ở bên chăm sóc lại tốt như vậy. Trán phủ khăn lành lạnh, hắn tự nắm tay cũng thấy nóng bỏng. Trong lòng như có một luồng tình cảm ấm áp trỗi dậy. Tống Tiệp cứ thế an tâm mà ngủ… Cổ Vân Phong một khắc cũng không rời, liên tục ở bên cạnh, giúp hắn thay khăn chườm. Là lỗi của ta sao? Vì sao ta lại thấy hình như hắn gầy đi? Cổ Vân Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ, trong lòng có chút chua xót. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ái tinh trên đầu thiếu niên ấy bị chính mình nhuộm thành màu hồng phấn thì lại tràn đầy hạnh phúc. Tâm tình vừa chua xót vừa hạnh phúc như thế này, rốt cuộc là cái gì? Hắn phiền muộn nhíu mày…
***
~Vừa mới sáng ra, Vương Vũ Kiệt mắt còn không mở nổi, chuông cửa lại ầm ĩ làm hắn ong hết cả đầu. “Khốn khiếp! Ai hả?” Đang còn váng vất do rượu, hắn loạng choạng ra mở cửa phòng, chuẩn bị chửi rủa tên khách không mời dám phá hỏng giấc mộng đẹp sớm chủ nhật của mình.
“Tống Tiệp? Sao lại là ngươi?” Vương Vũ Kiệt sửng sốt. “Ngươi không phải đi biển chơi rồi sao? Làm thế nào lại chạy về thế này?”
“Đừng bận tâm! A Kiệt, ta có điều muốn hỏi ngươi… Ta… ta…” Tống Tiệp như không biết phải mở lời như thế nào, phiền muộn vò mái tóc. Vương Vũ Kiệt quen biết Tống Tiệp nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua bộ dạng buồn rầu như thế này của hắn.
“Vào đi đã rồi nói sau.”
Tống Tiệp đi vào phòng, tiến tới tủ lạnh, lấy ra một chai bia, nốc ừng ực. Oa, xem ra là có vấn đề lớn a, Vương Vũ Kiệt lén chặc lưỡi.
“Mới sáng sớm đã uống, xem chừng ngươi học được thói xấu mất rồi.”
“Bớt nói nhiều đi” Tống Tiệp ngã xuống sofa. “A Kiệt, ta hỏi ngươi nha…”
“Hỏi đi.” Vương Vũ Kiệt ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng bắt chéo chân.
Tống Tiệp chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng thu hết can đảm mà hỏi.
“Ngươi… Ngươi có hay quan hệ cùng đàn ông không?”
Vương Vũ Kiệt nghe thấy vậy, thiếu chút nữa té lật ghế!
“Có lầm không? Ngươi mới sáng sớm chạy về đây chỉ để hỏi điều này?”
“Sáng sớm thì không thể hỏi chuyện đó hay sao?”
“Đương nhiên là có thể hỏi, chẳng qua do ta quá ngạc nhiên thôi. Vì sao ngươi lại nôn nóng muốn biết thế? Lẽ nào… Ngươi có quan hệ với ai như vậy sao? Haha…”
Thấy bạn thân cười cợt, Tống Tiệp luống cuống mà ra sức xua tay!
“Không phải ta mà! Ta chỉ là đi dạo trên biển rồi gặp hai người đàn ông làm chuyện đó thôi. Ta rất kinh ngạc, cho nên… cho nên…”
Có trời mới tin những điều Tống Tiệp nói! Vương Vũ Kiệt đương nhiên không tin lời bạn, nhưng hắn vẫn giả vờ thản nhiên, tiếp tục hỏi.
“Ta nhớ bãi biển các ngươi tới là sở hữu của gia đình ngươi mà, sao lại có người lạ xuất hiện ở đó được?”
“Là… là bạn học cùng lớp! Bạn học cùng lớp với ta đó…” Tống Tiệp càng nói càng khó tin.
“Oa, ghê gớm vậy hả? Là ai với ai? Bạn cùng lớp với ngươi người nào ta cũng biết đó.”
“Không thể nói cho ngươi được! Đây là việc riêng của người khác, sao lại có thể tuỳ tiện truyền ra ngoài chứ.” Tống Tiệp làm bộ chính nghĩa, nói ra những lời nghiêm khắc.
“Được được, ngươi chính nhân quân tử.” Vương Vũ Kiệt không quan tâm, nhún nhún vai, “Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc muốn hỏi ta cái gì?”
“Chính là câu hỏi vừa nãy, A Kiệt, ngươi… ngươi có hay cùng đàn ông làm loại chuyện đó không?
“Có chứ.”
Lần này đến lượt Tống Tiệp từ trên sofa rớt xuống đất.
“Sao ngươi lại có thể trả lời tỉnh bơ như vậy?”
“Chuyện đó vốn đâu có gì đâu.” Vương Vũ Kiệt buồn cười nhìn hắn, “Đã ham muốn thì nam hay nữ cũng có gì khác nhau?”
“Ngươi… Ngươi nói thế là sao?”
Thấy Tống Tiệp trên mặt lộ rõ vẻ bối rối, Vương Vũ Kiệt tưởng bạn nhất định không cẩn thận đã quan hệ với gã nào đó rồi, trong đầu hẳn không cách gì chấp nhận được. Ừm, Tống Tiệp được coi là Thiên nhân trảm, nhưng lại không có kinh nghiệm qua lại với đàn ông, chưa từng niếm mùi đó. Haha, về phương diện này hắn cao hơn Tống Tiệp mấy bậc. Song có điều, là chỗ bạn bè với nhau, đây cũng không phải lúc bản thân mình dương dương tự đắc, bây giờ cần phải an ủi thật tốt hắn, cho hắn biết đây không phải là chuyện nghiêm trọng gì mới đúng.
“Ngươi cũng biết, đàn ông trời sinh đã có thú tính, gặp phụ nữ đẹp là muốn quan hệ ngay. Nhưng mà có một số người *** mạnh, ở bên phụ nữ vẫn chưa đủ, thấy đàn ông hợp khẩu vị là sẽ động dục. Đó coi như hành động mang đám dịch thể dư thừa mà trút hết thôi, không có gì ghê gớm cả, cùng lắm gọi đó là quá trình bài tiết đi.”
Quá trình bài tiết… Tối hôm qua mọi việc tất thảy chỉ là quá trình bài tiết? Tống Tiệp giận đến toàn thân run rẩy. Nhưng hắn cũng không phải loại người ẩu tả, cẩn thận suy nghĩ một chút, thấy ngay có điểm bán tín bán nghi. “Thế nhưng ta… À không, bọn họ… Hai người bọn họ không có ở cùng một chỗ, rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung, cho dù thiếu phụ nữ, cũng không đến mức cùng nhau phải không?”
Kẻ thù không đội trời chung? Trời ạ, lẽ nào Tống Tiệp quan hệ với nam sinh Thượng Lạc? Oa, quá kinh thiên động địa rồi! Thật không hổ là Thiên nhân trảm Hữu Thượng chúng ta! Giỏi quá!
“Haha, nói đến trút hết dục vọng, đương nhiên là phải tìm người mình ghét ấy! Làm loại chuyện này, lựa chọn tốt nhất chính là kẻ thù!” Vương Vũ Kiệt hai mắt sáng lên, hắn chỉ biết cao hứng nói, một chút cùng không nhìn sắc mặt Tống Tiệp đã trở nên tái nhợt.
“Ngươi… ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói kẻ thù là tốt nhất!” Vương Vũ Kiệt hưng phấn nói. “Nhìn kẻ thù bị cái đó của mình chinh phục, bị *** đến nước mắt lưng tròng, dáng vẻ muốn chết đi sống lại, tuyệt đối là sự hưởng thụ lớn nhất của đời người! Còn là cách trả thù tốt nhất!”
Tống Tiệp nghe xong lời của hắn, thấy như có một thùng nước lạnh trút cả lên đầu, bống nhiên rùng mình một cái! Trả thù! Hoá ra hắn đang trả thù ta?
“Tống Tiệp? Tống Tiệp?” Vương Vũ Kiệt nhìn sắc mặt hắn thình lình trắng bệch, không nén nổi lo lắng mà hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao…”
“Người anh em, đừng lo, nam hay nữ thì cũng như nhau, quan hệ thì quan hệ, dù sao hắn cũng đã là người của ngươi, sau này tha hồ chơi vui vẻ, nói không chừng ngươi dụ dỗ hắn một lần, hắn lại bám dính ấy chứ. Rất nhiều kẻ bị người ta chơi đùa cái mông xong lại bị nghiện. Này, có muốn ta dạy ngươi kĩ năng dụ dỗ đàn ông không?” Vương Vũ Kiệt nghĩa khí Mao Toại*, tự đề cử mình.
Tống Tiệp sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Không cần, A Kiệt, trực thăng nhà ta đang đợi dưới lầu, ta phải đi rồi. Nhà ta có việc, xin thầy cho ta nghỉ hai ngày nhé.”
“A, được, không thành vấn đề.” Thấy bạn hồn bay phách tán mà đi mất, Vương Vũ Kiệt đột nhiên thấy hình như mình hiểu sai cái gì đó rồi. Trên lớp, thầy giáo đang giảng bài tung bay nước miếng. Nhưng Cổ Vân Phong một chữ cũng không nghe nổi. Nhìn về chỗ ngồi trống không trước mặt, tim hắn không hiểu sao cảm thấy phiền não khó chiu. Người kia có khoẻ không? Thân thể hắn không có bị thương chứ? Ngày đó hắn bị mình hành đến ngất đi, mặc dù có giúp hắn lau rửa qua loa một chút, nhưng nhất định là rất không thoải mái rồi. Quay lại phía lều trại, dù rất muốn ở lại chăm sóc hắn, nhưng thấy thầy cô đi tuần đang tiến lại, hắn đành phải rời đi. Một đêm không chợp mắt, thật vất vả lắm mới đợi được trời sáng, muốn đi tìm thì phát hiện ra người kia đã đi rồi. Từ đó đến nay là ba ngày, điện thoại hắn cũng tắt suốt, nhắn tin cũng không thấy phản hồi. Hắn nhất định muốn trốn ta đến khi nào? Ngay khi Cổ Vân Phong nhịn không được muốn chạy đi hỏi thầy địa chỉ nhà Tống Tiệp thì học sinh ngồi bên cửa sổ đột nhiên xôn xao.
“Oa! Trực thăng kìa!”
“Hừ, đồ nhà quê, đó là trực thăng nhà Tống Tiệp, chưa thấy có người ngồi trực thăng đến trường bao giờ à?”
“Chưa thì sao? Lẽ nào nhà ngươi có?”
“Ai cần ngươi lo!”
“Vốn không có thì cần gì phải thẹn mà giận thế?”
“Các trò chớ làm ồn, mau ngồi xuống học tiếp.”
Tuy chuyện cãi lộn kiểu này thầy giáo đã quen rồi, nhưng vẫn là đau đầu muốn bệnh. Thượng Lạc Hữu Thượng hai bên bất kể là chuyện gì cũng cãi nhau được. Cổ Vân Phong không để ý, tâm trí hắn từ lúc nghe được tên người kia đã hoàn toàn bị chiếm giữ! Tâm tư vừa mong vừa sợ, Cổ Vân Phong đợi cả buổi nhưng vẫn không thấy Tống Tiệp vào lớp, bồn chồn vô cùng. Chuông tan học cũng vừa vặn điểm, Cổ Vân Phong lập tức lao ra khỏi lớp, chạy như điên về kí túc xá! Thở hồng hộc trước cổng khu nhà, Cổ Vân Phong không muốn đối phương nhìn thấy sự sốt ruột của mình, vội lau mồ hôi, điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình, lại làm bộ ung dung mà mở cửa phòng. Trời đã về chiều muộn, ánh sáng đang tắt dần. Tống Tiệp đang ngồi ở phòng khách xem TV, không quay đầu lại, coi như hắn không tồn tại vậy. Cổ Vân Phong nhìn hắn như thế, dù có chút bực mình nhưng vẫn dịu dàng hỏi.
“Sao ngươi không đi hoc?” Tống Tiệp không nhìn hắn cái nào, vẫn chằm chằm ngó vào TV.
“Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Ngươi mấy ngày không đi học, ta chỉ muốn hỏi…”“Giả tạo quá đó, ngươi không cần làm bộ tốt bụng thế đâu!” Tống Tiệp lạnh lùng cười. Hắn ở nhà mấy ngày, đêm hoàn toàn không ngủ được. Tư tưởng trước sau đều cảm thấy Vương Vũ Kiệt nói có lý. Chuyên đó, với người mình có tình cảm, mới có thể gọi là yêu. Còn không, chỉ là việc trút bỏ dục vọng mà thôi. Cổ Vân Phong không thể nào có tình cảm tốt với hắn được, bọn hắn ngay từ đầu đã đối địch, nên chỉ có thể hiểu việc ngày hôm đó là để giải toả. Khốn kiếp! Dùng bí mật của ta để uy hiếp ta, chọc cái đó vào mông ta, giờ còn chạy về đây giả bộ nói vài câu quan tâm lo lắng. Không phải ngươi rất thích sao? Nói không chừng, trong đầu ngươi đang đầy rẫy ý tưởng bẩn thỉu, muốn đem kẻ thù ra mà đâm chọc đến kêu khóc van xin ấy chứ! Nghĩ vậy, Tống Tiệp không thèm nói gì nữa.
“Ai giả tốt bụng? Ngươi nói thế là ý gì?”
“Ý gì? Ta phải cảm kích với sự quan tâm của ngươi hả? Đầu ta còn chưa có hỏng!”
“Ngươi tức giận làm gì, ta chỉ muốn biết đêm đó, ngươi có…”
“Không được phép nhắc đến đêm đó!” Tống Tiệp thình lình ném cái cốc trong tay về phía TV! Xoảng một tiếng, cả TV lẫn cốc đều vỡ tan tành!
“Chết tiệt! Người có sao không?” Cổ Vân Phong lo lắng nhào tới, ôm hắn vào lòng, xem xét kĩ, “Có bị thương không?”
“Cút ngay!” Tống Tiệp một tay đẩy hắn ra, “Ta với ngươi thân thiết lắm sao? Đừng tưởng chúng ta làm chuyện đó một lần là có thể giả bộ thân quen! Thượng Lạc các người không xứng làm bạn Tống Tiệp ta!”
Thái độ xa lánh của Tống Tiệp làm Cổ Vân Phong nhịn không được nổi giận! Mẹ kiếp, Học sinh Hữu Thượng các ngươi thì thượng lưu? Cũng không phải là một đám chó vô lại thấy người là cụp đuôi sao! Cả ngày bày ra bộ mặt kiêu ngạo, khinh thường, khiến người ta nóng lòng muốn đập cho một trận! “Chưa quen sao? Ta đây sẽ làm cho ngươi “quen”!” Cổ Vân Phong ép mạnh hắn xuống ghế, dùng sức lột quần của hắn!
“Khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì?” Tống Tiệp trong lòng đại loạn, ra sức chống cự. “Ngươi nếu dám làm thế với ta, ta sẽ giết ngươi!”
Cổ Vân Phong tuy rất muốn làm mạnh tay với hơn, nhưng lại sợ hắn giãy giụa mà bị thương, không làm gì khác hơn là đành lần nữa sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. “Ngoan ngoãn để ta làm! Không nghe lời, ta sẽ đem bí mật của ngươi phát trên tất cả các đài cho xem!”
“Con mẹ nó, ngươi chính không phải là người! Vô sỉ!” Tống Tiệp tức giận mắng to.
“Vậy ngươi thì thượng lưu?” Cổ Vân Phong cầm tính khí trước mặt, cực kì thành thạo mà cọ xát hai cái.
“Ư…a…” Tống Tiệp toàn thân run bắn.
“Được đàn ông làm thế này, cái đó của ngươi không phải là thích đến rớt nước mắt chứ? Vẫn giả bộ thanh cao sao?” Cổ Vân Phong lạnh lùng cười, tách hai cánh mông của hắn, luồn một ngón tay vào, dùng sức đẩy đưa. “Aa…” Tống Tiệp vừa đau lại vừa thích, thất thanh kêu gào!
“Đồ hư hỏng này, cái mông của ngươi tham lam quá. Ta có nên làm cho ngươi chủ động cầu xin ta đi vào người ngươi ko?”
“Hứ, đừng mơ… Trời ơi a a…” Huyệt khẩu gần kế xương mu đột nhiên bị ngón tay ở đâu miết thật mạnh, giống như bị điện giật tê dại, làm mông Tống Tiệp co quắp một trận, nhịn không được hét lên inh ỏi.
“Thích sao? Nói, có muốn hay không ta cho vào ngươi?”
“Haa… Ta không biết… Ta không biết… Aa… Người đâu cứu mạng…” Tống Tiệp cảm thấy hắn lại cho thêm một ngón tay vào, hung hăng tấn công tử huyệt. “Ô… Thích quá… Thích chết mất! Ta muốn bắn!” Cổ Vân Phong thấy bộ dạng quằn quại của thiếu niên kia, trong lòng thoả mãn, lại muốn bắt nạt hắn hơn nữa, bèn bóp mạnh tính khí đang run rẩy dữ dội, cười tà mà bảo.
“Nói, cầu xin ta cho vào đi! Cầu xin đại trư* của ta hung hăng cắm vào đi! Ta sẽ khiến cho ngươi sung sướng mà bắn ra!”
Một bên là cái mông bị ngón tay hắn trêu đùa, một bên tính khí bị bóp mạnh, nhiều luồng khoái cảm kích thích mà không có đường ra, thiếu niên chỉ vừa mới biết mùi đời kia rốt cuộc nhịn không được mà kêu khóc, vặn vẹo cái mông, ra sức cầu xin.
“Aa… Tha ta đi… Ta chịu không nổi nữa rồi… Cho vào đi… Van cầu ngươi dùng đại trư cắm mạnh vào đi! Để ta bắn! Van cầu ngươi!”
“Còn phải nói…”
Cổ Vân Phong hài lòng mà cười một tiếng, cắm thật sau vào phía sau thiếu niên kia. Từ hoàng hôn đến buổi đêm, hai người ở trên sofa không ngừng vui vẻ, chìm đắm giữa bể dục không bờ… Cổ Vân Phong không cần biết đến phản ứng của Tống Tiệp, đem ghép hai giường đơn thành một cái giường đôi lớn. Trực giác nói cho hắn biết hắn nhất định phải ôm Tống Tiệp đi ngủ. Tới nửa đêm, quả nhiên hắn bị cơ thể nóng như lửa của thiếu niên kia làm cho tỉnh giấc.
“Ngươi sốt rồi!” Cổ Vân Phong bị cái trán nóng hổi doạ cho sợ. Chết tiệt! Nhất định do ta tối hôm qua quá điên cuồng, làm hắn bị thương rồi! Trong lòng Cổ Vân Phong áy náy cùng bối rối, “Đi, ta đưa ngươi đi bệnh viện!”“Ta không đi!” Tống Tiệp có chết cũng không muốn bị bác sỹ phát hiện nguyên nhân mình sốt! Trong tủ thuốc có thuốc hạ sốt, hắn uống là được rồi.“Ngươi muốn làm gì?” Cổ Vân Phong vội vã chặn Tống Tiệp đang muốn đi xuống giường. “Buông ra, ta đi lấy thuốc.”“Thuốc ở đâu? Ta đi lấy.”“Không cần ngươi lo!”
“Đừng dài dòng! Trong tủ thuốc hả?”
Tuy là Tống Tiệp không muốn nhờ cái tên bỉ ổi này, nhưng cả người không có chút sức nào, chỉ còn biết gật khẽ đầu. Cổ Vân Phong nhanh chóng nhào đi lấy thuốc, rót một cốc nước ấm. “Lại đây uống thuốc đi.” Cổ Vân Phong ôm Tống Tiệp vào ngực, cẩn thận giúp hắn. Mặt hai người gần như chạm hẳn vào nhau, Tống Tiệp đột nhiên tim đập bình bịch. Chết tiệt, vì sao lại đập nhanh thế này? A, ta bị bệnh mà, nhất định là do bệnh nên mới như thế. Tống Tiệp vội vàng an ủi mình.
“Lại đây, nằm xuống ngủ đi.” Cổ Vân Phong đặt hắn lên giường, se sẽ đem chăn đắp kín cho hắn. “Ta cảnh cáo ngươi nha, lúc ta ngủ, ngươi không được đánh lén đó!”“Có lầm không? Ngươi là người bệnh mà! Ta không có phải là cầm thú.”
“Hừ, ngươi vốn là cầm thú mà!”
Thấy thiếu niên kia oán trách mà như làm nũng, Cổ Vân Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng yêu thương hắn, bèn cầm khăn ướt đặt lên trán, dịu dàng nói.
“Đừng lo lắng gì cả, ngoan ngủ đi. Ta sẽ chăm sóc ngươi mà…”
Nhìn ánh mắt hiền hoà của hắn, Tống Tiệp ngẩn ngơ một hồi. Cái kẻ đang tận tình chăm sóc ta không phải vốn là kẻ thù sao? Hắn dùng bí mật mà ta ngày đêm lo bị phát hiện, vô sỉ uy hiếp ta, làm cái chuyện hạ lưu khốn nạn đó với ta! Rõ ràng là ta không thể tha thứ cho hắn, thế nhưng, vì sao… Bản thân ta lại bị vẻ dịu dàng của hắn mê hoặc như thế này… Chẳng lẽ, vì đây là lần ta ốm đầu tiên mà có người ở bên chăm sóc ư? Tuy là gia đình ta làm bá chủ ngành vận tải, trực thăng, máy bay riêng, du thuyền, xe cao cấp, mọi thứ đều không thiếu; nhưng cha mẹ sự nghiệp rất bận rộn, ta lại là con một, trong nhà vô cùng quạnh quẽ cô đơn, bên cạnh luôn chỉ có vú em cùng với người giúp việc làm bạn mà thôi, ngày cả khi hắn đổ bệnh cũng không ngoại lệ. Lúc này, ít nhất còn có người kia. Hoá ra cảm giác có người ở bên chăm sóc lại tốt như vậy. Trán phủ khăn lành lạnh, hắn tự nắm tay cũng thấy nóng bỏng. Trong lòng như có một luồng tình cảm ấm áp trỗi dậy. Tống Tiệp cứ thế an tâm mà ngủ… Cổ Vân Phong một khắc cũng không rời, liên tục ở bên cạnh, giúp hắn thay khăn chườm. Là lỗi của ta sao? Vì sao ta lại thấy hình như hắn gầy đi? Cổ Vân Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ, trong lòng có chút chua xót. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ái tinh trên đầu thiếu niên ấy bị chính mình nhuộm thành màu hồng phấn thì lại tràn đầy hạnh phúc. Tâm tình vừa chua xót vừa hạnh phúc như thế này, rốt cuộc là cái gì? Hắn phiền muộn nhíu mày…
***
/14
|